- Đoạn Ngọc Nhan, nàng có nghe nói qua Thiên Phật Điện?
Đang nghe tới chỗ này, Dương thiên Lôi âm thầm hỏi Đoạn Ngọc Nhan trong đầu.
Bất quá, hắn và Đoạn Ngọc Nhan căn bản không có nghe qua Thiên Phật Điện gì đó.
Lúc này lại nghe được lão giả nói, Dương Thiên Lôi đã rõ, đối phương nhanh như vậy đã tới, hiển nhiên vì lão giả và nữ hài kia đều thông qua Di Lặc Đại Toàn Kinh, loại thần thông tương tự như đại thôi diễn thuật và số mệnh thuật, sớm đã biết được chính mình sẽ phủ xuống tại chỗ này.
- Thiên Lôi, ngươi muốn ra mặt gặp họ?
Ngay khi Dương Thiên Lôi chậm rãi phóng xuất khí tức của mình, Đoạn Ngọc Nhan hỏi.
- Ra xem, trước tiên cần làm rõ địa phương này là nơi nào.
Dương Thiên Lôi nói. Thời gian một trăm năm, Dương Thiên Lôi đã rời đi lâu lắm rồi, có thể gặp được tu luyện giả, tự nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.
Từ Di Lặc Đại Toàn Kinh đến Thiên Phật Điện, thêm người gọi mình là thí chủ, Dương Thiên Lôi có thể kết luận tất cả đều có liên quan tới Phật môn. Vào tình huống này, Dương Thiên Lôi đương nhiên muốn ra mặt.
Trong lúc nói chuyện, một đạo quang mang hiện lên, Dương Thiên Lôi đã bay ra từ trong hố sâu mấy nghìn dặm, quanh thân ngưng tụ một màn quang hoa năm màu, lấp lánh như ngọc.
Nếu đã kết luận đối phương là người phật môn, Dương Thiên Lôi tự nhiên điều chỉnh khí tức của mình có phần thân cận hơn một chút với đối phương.
Quả nhiên, khi quang hoa năm màu chuyển dần từ yếu đến mặt, xuất hiện ngay trước mắt mọi người, ngay cả đại sư Không Không điện chủ của Thiên Phật Điện cũng khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Theo đó, thân hình Dương Thiên Lôi chậm rãi hiện ra, đôi mắt sáng mang theo một tia cười, nhìn trực tiếp về phía lão giả, nói:
- Đại sư, tại hạ mạo muội đi nhầm vào quý địa, còn mong ngài thứ lỗi.
- Không sao, không sao, thí chủ là người trong phật môn, phật hiệu tinh thâm, thứ cho bần tăng mạo muội, hoa quang năm màu này của thí chủ không biết tu luyện từ đâu?
Hai mắt lão giả lấp lánh, nhìn chằm chằm về phía Dương Thiên Lôi, hỏi.
- Đại sư nhận biết?
Dương Thiên Lôi nhíu mày hỏi.
- Trong số những tu luyện giả đến Thiên Phật Điện, có một thiếu nữ mang pháp bảo, có thể phát ra quang hoa năm màu giống như thần thông vô thượng của phật môn chúng ta. Chỉ có thí chủ và vị thiếu nữ kia làm được, bởi vậy bần tăng mới mạo muội hỏi vậy. Bần tăng pháp hiệu Vân Giác.
- Vân Giác? Thiên Lôi, ta có nghe qua tên này!
Đúng vào lúc này, thanh âm Đoạn Ngọc Nhan bỗng nhiên vang lên trong đầu Dương Thiên Lôi.
- Cái gì? Đại sư, thiếu nữ kia họ Thậm tên Thùy?
Thế nhưng, khiến Đoạn Ngọc Nhan vô cùng kinh ngạc chính là, sau khi Dương Thiên Lôi nghe được lão giả nói, dĩ nhiên không để ý tới mình mà hỏi lên một cách lo lắng.
- Họ Trương, tên Hàm… Hì hì, là do ta và sư huynh cùng nhau cứu được! Tiểu thí chủ đẹp trai, ngươi nhận thức sao?
Đúng lúc này, vị thiếu nữ tựa hồ có điểm vô pháp vô thiên kia trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi một lượt từ trên xuống dưới, cười nói:
- Uy, đang hỏi ngươi đấy?
Khiến mọi người không nghĩ tới chính là khi Nha Nha còn chưa hết lời, Dương Thiên Lôi trong nháy mắt phảng phất như bị mất hồn, nhưng ngay lập tức, mi tâm bỗng nhiên bộc phát quang hoa năm màu lấp lánh vô cùng, thần niệm bàng bạc tinh thuần, thoáng cái liền tràn ngập ra, cuộn trào mãnh liệt về bốn phương tám hướng như thiểm điện.
Trong nháy mắt này, mặc dù là điện chủ Thiên Phật Điện cũng phải hoảng sợ mở to hai mắt nhìn. Phải biết rằng, khi Dương Thiên Lôi xuất hiện, tuy rằng mọi người đều cảm nhận được tu vi Dương Thiên Lôi cao sâu khôn lường, rất có thể đã đạt tới cảnh giới cửu trọng thiên đại viên mãn, thế nhưng không ai nghĩ đến thần niệm của hắn lại có thể đạt tới cảnh giới tinh thuần đến vậy. Lúc này, mặc dù là vị đại sư huynh Không Không, thoạt nhìn có điểm bất cần đời, nhưng trong mắt cũng hiện lên tia khiếp sợ cường liệt, còn Nha Nha cũng đang dại ra, trợn mắt há miệng không nói lên lời.
Sưu sưu sưu…
Vô số đạo thần niệm ngay lập tức bao phủ trong phạm vi hơn mười vạn dặm. Đúng lúc này, "Oanh…" một tiếng nổ lớn bạo phát từ ngoài xa cung điện hơn mười vạn dặm, một đạo lưu quang trong nháy mắt phảng phất như siêu thoát pháp tắc thời không, lấy tốc độ kinh khủng phá đất phóng thẳng trời cao.
Trong không gian rộng lớn, hàng vạn tiếng ngâm xướng vang lên cùng với ánh sáng năm màu chói lòa…
Kia không phải bình lưu ly thanh tĩnh thì là gì?
- Thiên Lôi!
Một tiếng gọi khẽ, tuy ngắn gọn nhưng ẩn chứa vô hạn cảm xúc, một thân hình tuyệt mỹ không chút tỳ vết bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi, trực tiếp ôm chầm lấy hắn.
Lăng Hi!
Chân trời góc biển, cùng quân làm bạn. Lăng Hi, chỉ vì Dương Thiên Lôi mà tồn tại. Khoảng thời gian Dương Thiên Lôi rời đi này, nàng chưa từng tách rời bình lưu ly thanh tĩnh dù chỉ chốc lát, thủy chung cảm ứng khí tức của bình lưu ly thanh tĩnh, cảm ứng được liên hệ đặc thù với Dương Thiên Lôi, xác định Dương Thiên Lôi không hề vẫn lạc nàng mới yên tâm.
Trăm năm, vô luận là ai cũng không ngờ được, tới lúc này đã ly biệt trăm năm.
Tam Thập Tam Thiên đang biến hóa long trời lở đất, khắp nơi hứng chịu đại kiếp nạn, nhưng vẫn chưa thấy Dương Thiên Lôi trở về. Mà hiện tại, trong phiến không gian hoàn toàn độc lập, là nơi bình yên duy nhất tại trong hay ngoài Tam Thập Tam Thiên, nàng dĩ nhiên cảm ứng được Dương Thiên Lôi đang kêu gọi.
- Thiên Lôi!
- Thiên Lôi…
- Chủ nhân…
Tại thời điểm Dương Thiên Lôi ôm chặt lấy Lăng Hi, từng đạo ánh sáng ngọc dần lơ lửng bay ra khỏi bình lưu ly, từng đạo thân ảnh khuynh quốc khuynh thành mở ra những khuôn mặt tuyệt mỹ, mang theo hạnh phúc cực độ và những giọt nước mắt vui mừng hướng về phía Dương Thiên Lôi.
Dù trải qua trăm năm cô độc như Dương Thiên Lôi, lúc này cũng khó có thể kìm nén, hạnh phúc đột nhiên ập đến quá nhanh. Hắn vốn tưởng rằng muốn gặp lại được chúng nữ còn cần một đoạn thời gian rất dài. Bởi vì hắn căn bản không biết trong đoạn thời gian trăm năm này, trong ngoài Tam Thập Tam Thiên rốt cuộc đã xảy ra những gì, chúng nữ có còn trong vòm trời này hay không. Thế nhưng, lại không nghĩ rằng, vừa mới đi ra khỏi không gian hỗn loạn, vừa mới xuất hiện tại Thiên Phật Điện thần bí này, đã gặp được chúng nữ.
Từ thần tình, bộ dáng của chúng nữ, Dương Thiên Lôi thấy đau đớn trong lòng, ngay cả Tiểu Bạch ngây thơ cũng đã thành thiếu nữ, chỉ vừa nhìn thấy cảm tình ẩn chứa trong mắt nàng, Dương Thiên Lôi đã khó cầm lòng. Không chỉ riêng Tiểu Bạch, mỗi một nàng đều tương tự, chỉ liếc mắt qua, Dương Thiên Lôi cũng thầm đoán được, trăm năm vừa qua, các nàng phải sống trong tưởng niệm thế nào, thống khổ và bôn ba làm sao.
Rầm rầm oanh…
Khi chúng nữ xuất hiện, từng đạo thân ảnh bay ra khỏi bình ngọc lưu ly, mỗi một thân ảnh đều rất thân thuộc với Dương Thiên Lôi, mỗi một thân ảnh đều đang kích động nhìn về phía hắn.
Mọi người, ai nấy cũng đều vô cùng vui sướng.
Khiếp sợ!
Điện chủ Thiên Phật Điện, Không Không Nhi, Nha Nha cùng đám đệ tử Thiên Phật Điện đều choáng váng, tại thời điểm Lăng Hi xuất hiện, bọn họ đều há hốc mồm kinh ngạc, bởi vì từ trước tới nay, bọn họ chưa từng thấy qua nữ tử nào hoàn mỹ tới vậy. Nhưng khi Trương Tử Hàm và chúng nữ dần dần bước ra khỏi bình ngọc lưu ly, càng khiến cho bọn họ khiếp sợ, không cách nào hình dung được nữa.
Nhất là hai người Không Không Nhi và Nha Nha. Ngày trước, khi bọn họ may mắn cứu được Trương Tử Hàm, vốn tưởng rằng bình ngọc lưu ly chỉ là vật sở hữu của Trương Tử Hàm, thật không ngờ được, trong đó dĩ nhiên còn ẩn tàng nhiều tu luyện giả đến vậy, hơn nữa từ biểu tình của mọi người khi xuất hiện, hiển nhiên Trương Tử Hàm không phải là chủ nhân của bình ngọc lưu ly.
Ngay sau đó, từ trong bình ngọc lưu ly dĩ nhiên bay ra vô số cao thủ tuyệt đỉnh, trong đó có một người đã có thân mật da thịt với Dương Thiên Lôi, chính là Huyễn Diệp.
Còn có một vài cao thủ mà Dương Thiên Lôi chưa từng gặp qua. Trong đó có một nữ tử với khí tức mờ ảo cường đại vô cùng đang đứng cạnh Huyễn Diệp, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Dương Thiên Lôi.
- Vân Mộng… Thí chủ… Là ngươi?
Khi điện chủ Vân Giác nhìn thấy nữ tử này, thần tình nhất thời trở nên quái dị, thiếu chút nữa đã thất thố, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại được, ánh mắt không dám nhìn thẳng Vân Mộng tiên tử, hai tay xếp hình chữ thập, tựa hồ đang rất thấp thỏm.
- Vân Giác sư huynh, đa tạ hai vị đệ tử của huynh cứu giúp, đưa chúng ta tới Thiên Phật Điện…
Vân Mộng tiên tử hơi đưa tay, nhẹ giọng nói, thanh âm du dương như tiên nhạc.
- Đây rốt cục là chuyện gì? Tử Hàm ngươi lừa ta…
Tràng cảnh trước mắt hoàn toàn vượt qua khỏi sức tưởng tượng của người có đầu óc đơn giản như Nha Nha, ánh mắt nhìn chằm chằm lên những mỹ nữ tuyệt sắc, cùng với vị Vân Mộng tiên tử đang khiến sư phụ có điểm bất thường, tất cả khiến nàng có điểm choáng váng, ngây ngốc đi tới bên người Trương Tử Hàm, kéo tay gạn hỏi.
Ngay cả người có tính phất phơ như Không Không Nhi cũng có điểm bối rối nhìn Trương Tử Hàm rồi lại nhìn Dương Thiên Lôi, mi tâm hiện lên một đạo tuệ kiếm, trong miệng không biết lẩm nhẩm thứ kinh văn gì, nhưng khí tức toàn thân trong bất tri giác đã có tia biến hóa.
- Nha Nha, không phải ta gạt ngươi, chỉ là không muốn phiền phức các ngươi thôi.
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tới lúc này, Dương Thiên Lôi cũng khó hiểu nhìn mọi người rồi hỏi.
- Chư vị, hay đi vào trong Thiên Phật Điện rồi nói, ta cũng muốn biết, rốt cuộc Tam Thập Tam Thiên đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, điện chủ Vân Giác nhẹ giọng nói, tay phất lên, một đạo quang môn liền hiện lên trước mặt mọi người.
Mấy canh giờ sau, Dương Thiên Lôi và Đoạn Ngọc Nhan cùng với đám người Thiên Phật Điện, sau lời kể lại của mấy người Vân Mộng tiên tử, rốt cuộc mọi người đã minh bạch được trong thời gian trăm năm này, Tam Thập Tam Thiên đã xảy ra chuyện gì.
Vô luận như thế nào Dương Thiên Lôi cũng không nghĩ ra được, đại kiếp vô thiên dĩ nhiên biến thành ba lần đại kiếp nạn trong ba ngày. Càng không nghĩ tới chính là, tên tiểu nhân vô sỉ Tiếu Kiến Nhân dĩ nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của Cửu Âm Cung!
Chân Tiên Cảnh.
Nếu không phải thủ lĩnh yêu nghiệt tại ba mươi năm trước thành công thu được thần cách của hắn, bước vào Chân Tiên cảnh, ngay cả Vô Thiên Thần Tôn dưới sự trợ giúp của thủ lĩnh yêu nghiệt cũng bước vào Chân Tiên Cảnh. Bất quá, đại quân yêu nghiệt và tu luyện giả đối kháng với nhau tử thương thảm trọng, nhưng hiện tại, thủ lĩnh yêu nghiệt và Vô Thiên Thần Tôn trong Tam Thập Tam Thiên đã nắm trong tay Cửu Âm Cung. Tiếu Kiến Nhân đã từng thu được cảnh giới tinh thần của thủ lĩnh yêu nhiệt, cũng được thủ lĩnh yêu nghiệt trợ giúp tăng tu vi lên Chân Tiên cảnh, cùng với Vô Thiên Thần Tôn trở thành phụ tá đắc lực của thủ lĩnh yêu nghiệt.
Ba người với thực lực cường hãn, quét ngang Tam Thập Tam Thiên. Vô số tu luyện giả đều bị thôn phệ, căn bản không thể chống lại, toàn bộ Tam Thập Tam Thiên lâm vào cảnh diệt vong. Nhiều người phải ẩn dấu hình dạng, trốn tới các góc hiểm địa của Tam Thập Tam Thiên, nhưng dù vậy, tuyệt đại đa số mọi người khó có thể tránh thoát khỏi ma chưởng.
Một ít tu luyện giả rơi vào tuyệt cảnh, để có thể sinh tồn cũng có thể từ bỏ đạo nghĩa, trở thành nanh vuốt cho yêu nghiệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...