Huyễn Thiên Địa - Thần Lực Chi Tranh


Năm mới sắp đến, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa chuẩn bị đón giao thời.
Phủ Linh chủ lại đặc biệt rộn ràng, bởi vì Linh chủ đời này chuẩn bị thành thân rồi.
Hạ nhân trong phủ không đủ, cho nên có rất nhiều hạ nhân của các phủ khác được đưa đến để hỗ trợ chuẩn bị.


Mặc Hiên tư cách là thân tín của Linh chủ chạy đông chạy tây chuẩn bị, lại vì là huynh trưởng của Linh mẫu tương lai mà trên tay ôm thêm không ít công việc.
Nhìn Tịch Nhiên ngồi chống cằm lười biếng ở một bên xem hắn bận tối mắt, Mặc Hiên ai oán.


“Nhiên, ngươi thành thân chứ đâu phải ta.
Cớ sao ngươi lại nhàn nhã như vậy, mà ta thì chuyện bính chuyện giáp gì cũng đến tay?”

Tịch Nhiên phe phẩy quạt, cười vô lại.


“Vì ta còn nội thương chưa khỏi.”

“Có quỷ mới tin ngươi, ngươi tĩnh dưỡng ba tháng rồi.
Lần trước ngươi một lần luyện cho huynh muội ta cũng không có tĩnh dưỡng lâu như vậy.” Mặc Hiên không phục trả lời.


“Ngươi không biết động phòng hoa chúc còn mất nhiều tinh lực hơn cả tẩy cốt sao?” Tịch Nhiên mặt không đổi sắc phun ra một câu như vậy.


Mặc Hiên muốn phun máu.
Chuyện này có thể nói ra miệng mà không ngượng ngùng chỉ có một mình Tịch Nhiên.
Mặc Hiên không để ý chàng nữa, vội vội vàng vàng chạy đi, cho nên không thấy Tịch Nhiên thu lại ý cười.


Lúc này trong căn phòng chỉ một mình Tịch Nhiên ngồi đó bỗng có giọng nói trầm ấm của nam tử vang lên.


“Ái chà Linh chủ, ngươi thành thân cũng khoa trương quá nhỉ? Giăng đèn, kết hoa.”

Tịch Nhiên cũng không có bất ngờ, ngữ khí bình thản đáp trả.
“Vậy thì khi nào đó ngươi cũng thành thân đi để khoa trương như ta.”

Từ trên xà nhà một cái bóng lắc lư rơi xuống, lại vững vàng đứng trước mặt Tịch Nhiên.
Chàng nhìn cái bóng của hắn lắc lư trước mặt, mỉm cười nói.


“Minh Viễn, hôm nay ngươi đến để chúc mừng ta thành thân, hay là đến giải thích chuyện Hải Long?”

“Ta đến phi lễ ngươi.” Nói rồi cái bóng dùng ngón tay muốn nâng cằm Tịch Nhiên.
Lúc này cái bóng nọ mới hiện rõ là một nam tử dung mạo yêu nghiệt, đôi mắt hoa hào hấp háy nhìn Tịch Nhiên.
Tịch Nhiên cũng không khách khí gấp quạt đánh vào tay hắn.


“Cút.”

“Ôi ngươi sao mà không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”

“Nếu ngươi có là ngọc thì ta cũng lười liếc nhìn.” Tịch Nhiên hừ lạnh, ghét bỏ nói.
“Vô sự bất đăng tam bảo, có chuyện gì mau nói.”

Minh Viễn cũng không tức giận, ngồi lại ngay ngắn, sắc mặt vẫn cợt nhả không đổi.
“Tất nhiên là đến chúc mừng ngươi đại sự thành công.
Chỉ mong sau này ngươi làm theo ước định của chúng ta.”

“Huyết khế rành rành, hai chúng ta không ai nuốt lời được.” Tịch Nhiên không nhanh không chậm nói.


Minh Viễn hài lòng, sau đó làm bộ ngại ngùng nói.


“Kì thực chuyện Hải Long ta cũng có biết, nhưng không kịp thông báo cho ngươi.
Lão già đó hắn cấu kết với phản tặc bên chỗ ngươi.
Ta cũng không rõ là kẻ nào, cho nên ngươi phải cẩn thận.”


“Được, ta đã biết.” Tịch Nhiên lâm vào trầm tư.
Phản tặc, cuối cùng cũng rục rịch rồi.


“Vậy thôi ta đi đây, duy trì Ảnh ở chỗ ngươi mệt mỏi quá.
Nếu điều tra được gì ta sẽ báo cho ngươi sau.”

Tịch Nhiên phất tay không thèm quan tâm.
Minh Viễn cũng cười ha ha sau đó cái bóng liền tan như khói sương, trên bàn lại xuất hiện một đôi nhẫn ngọc.
Đây hẳn là lễ vật của Minh Viễn để lại.
Tịch Nhiên nhếch môi thu đôi nhẫn vào túi.


Cùng lúc đó phủ Tam trưởng lão cũng nháo nhiệt không kém.
Các vị chấp chưởng khác vui vẻ đem quà mừng đến biếu cho Tam trưởng lão, sau đó chúc mừng lão mấy câu.
Bọn họ hôm nay trừ Tam trưởng lão ra thì vô cùng vui vẻ, bởi vì cháu gái trong nhà không cần phải đưa chân đi làm quả phụ.
Mặc dù trung thành với Linh chủ, tận tâm với Linh tộc, chẳng ai lại muốn con cháu mình được gả vào phủ Linh chủ rồi cô độc ở đó cả đời.


Đang trò chuyện vui vẻ thì bọn họ thấy một nhóm người đi qua, trên người còn mang theo vẻ phong trần nghìn dặm thậm chí có thể ngửi thấy phảng phất mùi máu.
Họ cả kinh.
Làm sao họ lại không nhận ra kia là mấy đứa cháu ngoan đã thông qua khảo hạch trở thành Linh giả Thân vệ chứ.
Hôm trước là sát khí, hôm nay còn có cả mùi máu tanh.
Rốt cuộc là chúng vừa đi làm cái gì về?

Dẫn đầu nhóm là Lam Vũ, nhìn thấy các vị chấp chưởng ngồi đó thì ra hiệu dừng lại.
Sau đó cả nhóm tiến đến chào hỏi mấy ông bà già đang dò xét nhìn mình.


“Các vị gia gia bà bà, mọi người vẫn khỏe chứ?”

Đại trưởng lão húng hắng lên tiếng, dù sao người tới vẫn là cháu trai nhà mình.


“Bọn ta thì có việc gì được.
Ngược lại xem các ngươi kìa.
Các ngươi vừa đi đâu về đấy?”

Lam Vũ cười cười qua loa trả lời, “Chúng con vừa đi làm nhiệm vụ, ghé qua đây để tìm Tường Vi muội một chút.”

Hôn lễ này ngoại trừ Mặc Hiên tối mặt tối mày thì Phong Nguyệt, Liễu Nhạc và Tường Vi cũng tất bật giúp Sơ Âm chuẩn bị.


Đại trưởng lão muốn mở miệng hỏi tại sao trên người chúng có mùi máu, nhưng Tam trưởng lão đã lên tiếng.


“Nếu đã có việc của Linh chủ thì đi mau đi.
Chớ ở đây để lỡ thời gian.”

Cả nhóm cúi chào lần nữa rồi lần lượt quay ra.
Mấy vị chấp chưởng vừa thấy chúng khuất bóng liền ngửa mặt than trời.
Mấy đứa nhỏ thành thục ổn trọng này là ai họ không quen.


.


Hai ngày sau cả Linh thành bắt đầu lễ hội mừng năm mới, còn đặc biệt tổ chức diễu hành từ cổng thành đến trước phủ Linh chủ.
Đó cũng chính là đoàn người đưa tân nương.
Bởi vì không để bên ngoài biết được bí mật của Linh chủ cho nên khi nào Linh chủ thành thân cũng không công khai, khi nào có thiếu Linh chủ cũng không ai biết.
Chưa từng ai biết Linh chủ khi nào thì đời này kế nhiệm đời trước.


Trước đây năm nào cũng có diễu hành, trong kiệu thường sẽ là một vị tiểu thư nhà nào đó đóng vai Linh nữ được rước đến trước mặt Linh chủ, sau đó Linh chủ sẽ làm bộ ban phước cho nàng ta biểu thị an lành năm mới.
Nhưng năm nay Linh nữ trong kiệu là Sơ Âm, là hôn phối của Linh chủ.


Từ sáng sớm mọi người đã tất bật hoàn thành mấy việc cuối cùng trước khi hoàng hôn buông xuống.

Khi cả thành vừa lên đèn, Sơ Âm đã yên vị trên kiệu rước.
Nàng được trang điểm tỉ mỉ sau đó đeo mạng che, vận giá y màu thiên thanh, mái tóc búi kĩ cài trâm vàng trâm ngọc.
Bên cạnh nàng là tám Linh giả Thân vệ hộ tống, phía trước là đủ loại múa hát trình diễn, phía sau là Linh vệ Đại thừa bọc hậu.
Đám rước đi đến đâu người hai bên đường tung hoa lên kiệu đến đó, trên mặt đều ngập tràn vui mừng và hân hoan.
Sơ Âm cuối cùng cũng hiểu vì sao năm nào cũng có một đám tiểu thư tranh giành sứt đầu mẻ tráng để được ngồi lên kiệu rước năm mới.
Nhớ năm nàng mười sáu còn định tham gia tranh tài, nhưng nhìn những quy tắc phức tạp kia thì liền đổi ý.
Lại chẳng ngờ năm nay không cần tranh đấu gì cũng có thể đường đường chính chính ngồi đây.


Ai ngờ lúc đám rước gần đến cửa lớn phủ Linh chủ thì xảy ra chuyện.
Một cô nương khoảng mười bảy mười tám chặn kiệu rước, chỉ tay vào nàng mà mắng.


“Kẻ giả mạo.
Ngươi không phải là Linh nữ.
Ta mới là Linh nữ đã thông qua sát hạch.”

Sơ Âm vô cùng ngạc nhiên, đây lại là chuyện gì nữa? Nàng cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ ra hiệu cho Phong Nguyệt bên cạnh.
Phong Nguyệt hiểu ý tiến lên quát.


“Tránh ra.”

“Ta không tránh, chắc chắn ngươi đã giở thủ đoạn ti bỉ.
Ta vừa trở về nhà gia phụ ở thành Thương Linh hai tháng liền nghe được tin đổi người không lý do.” Nàng ta dẩu môi đặt điều.


Thế nhưng không đợi nàng ta nói thêm, tám Linh giả Thân vệ gương mặt vô cùng khó coi đã đứng trước mặt nàng ta.
Phong Nguyệt cười lạnh nói.


“Cút nhanh thì còn đường sống.
Chậm chân thì chết.”

Mà cô nương này dường như không cảm nhận được sát khí Phong Nguyệt tỏa ra, cứ đứng đó rống cổ lên muốn chửi bới.
Lúc này Tịch Nhiên chờ mãi không thấy tân nương nhà mình mới đi ra cửa lớn thì thấy phía xa đang có người chặn đám rước rất ồn ào.
Chàng nhíu mày, sự việc cỏn con này cũng không giải quyết được, có ai muốn sống nữa không? Từ cửa lớn, Tịch Nhiên trầm giọng quát.


“Kẻ nào chặn kiệu Linh nữ?” Giọng nói mang theo Thần Lực bức áp, chỉ trừ Sơ Âm yên vị trên kiệu thì tất cả đều quỳ rạp xuống.
Lần đầu tiên họ thấy Linh chủ ra mặt lại là lúc chàng tức giận như vậy.


Lúc này mấy vị chấp chưởng mới đưa mắt nhìn đám rước phía xa.
Lúc nãy bọn họ mải nói chuyện, không có để ý kiệu Linh nữ đi đến đâu, giờ mới thấy kiệu Linh nữ bị chặn ở đó.
Không đợi bất kì ai phản ứng, Tịch Nhiên đã hạ lệnh.


“Bắt lại, ném vào linh ngục!”

Chỉ mấy câu ý tứ rõ ràng, cô nương kia đã bị người ta đem đi mất.
Đoàn diễu hành tiếp tục đi, nhưng hai bên đường đã có người dị nghị.


“Nàng ta không qua khảo hạch?”

“Sao có thể? Không qua khảo hạch không làm Linh nữ được.”

“Nếu vậy nàng ta đã gian trá thế nào chứ?”

Sơ Âm đang vui vẻ chợt muộn phiền.
Khi không lại có một kẻ không đầu óc nhảy ra.
Ánh mắt Tịch Nhiên rét lạnh, trầm giọng hỏi người bên cạnh.



“Tại sao vẫn tổ chức sát hạch Linh nữ? Ai chịu trách nhiệm việc này?”

Người bên cạnh tất nhiên là Mặc Hiên, hắn cũng không vui.
Dám chặn kiệu rước của muội muội hắn đúng là thèm chết.


“Huyền Vũ Lễ nghi đường.”

Tịch Nhiên không nói gì, âm thầm ghi món nợ này cho Huyền Vũ Đường chủ.
Được lắm, nợ chồng nợ.
Đợi dịp thích hợp ta sẽ tính sổ với các ngươi.


Kiệu rước Linh nữ đến trước mặt Linh chủ, Sơ Âm bước xuống quỳ dưới thềm.
Theo thông lệ tư tế sẽ tẩy trần Linh nữ sau đó mời Linh chủ ra.
Nhưng bây giờ Linh chủ đã đứng ngay đó rồi, trình tự lượt bớt một bước thông tri mời người.


Tinh Húc và Tử Vân cười dịu dàng mở ra một cái trận đồ chúc phúc tân nương nho nhỏ bên dưới mà không ai chú ý, bên trên thì mở trận đồ tẩy trần bình thường.
Sau đó Tịch Nhiên cũng tới, theo thông lệ vung tay một cái hoa tuyết rơi lả tả phía trên đầu nàng.
Sơ Âm đứng dậy quay xuống nhìn người dân bên dưới, hai tay mở ra nhún chân nhảy một điệu múa chúc phúc.
Hoa tuyết ở chỗ nàng bỗng chốc ngập tràn Linh thành.
Người dân vui vẻ đón lấy hoa tuyết, sự kiện không vui trước đó liền ném ra sau đầu.
Không ai để ý thấy Linh chủ thâm tình nắm tay Linh nữ bước vào phủ Linh chủ.


Bên trong đại điện mấy vị chấp chưởng ngồi hai bên, phía trên xa xa Linh tổ mẫu cũng ngồi đó.
Tinh Húc nhỏ giọng hỏi Tịch Nhiên.


“Linh chủ, chuẩn bị tiến hành nghi thức cuối cùng thôi.”

Tịch Nhiên gật đầu, nắm tay Sơ Âm đến giữa điện.
Tử Vân cầm một cái khay, trong khay có chén ngọc và một con dao.
Tinh Húc lấy dao trích một lượng không nhỏ máu của Tịch Nhiên và Sơ Âm, sau đó dùng máu đó vẽ phù chú xung quanh hai người.


Sau khi vẽ xong, Tinh Húc và Tử Vân nghiêm túc chắp tay đọc chú ngữ.


“Thiên nhai địa giác hữu cùng thời, chỉ hữu tương tư vô tận xứ[1].


Nguyện hữu tuế nguyệt khả hồi thủ, thả dĩ thâm tình cộng bạch đầu.[2]”

Phù chú sáng lên một màu xanh thẫm xung quanh Tịch Nhiên và Sơ Âm.
Phía trên đầu họ lại xuất hiện tinh trận như lúc ở Vô Linh Đài, một biển sao vây xung quanh tinh mệnh của hai người.
Tịch Nhiên nắm chặt tay nàng, mỉm cười nói nhỏ.


“Giây phút này nàng còn có thể hối hận.”

“Sẽ không.”

Sơ Âm đan hai bàn tay vào tay chàng, thiên ngôn vạn ngữ lúc này đọng ở hai chữ ‘sẽ không’ của nàng.
Tịch Nhiên nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sao của nàng, thật lâu không mở miệng.
Mặc Hiên đứng một bên thấy chàng thất thần mới khẽ nhắc.


“Nhiên.”

Tịch Nhiên hoàn hồn, gật đầu với Mặc Hiên rồi mới cầm tay Sơ Âm đưa lên môi, nỉ non.


“Ký hứa nhất nhân dĩ thiên ái, nguyện tận dư sinh chi khảng khái.[3]”

“Thử sinh cố đoản, vô nhĩ hà hoan.[4]”

Chú ngữ vừa hoàn thành gió từ đâu bỗng nổi lên, Tịch Nhiên xoa hai má Sơ Âm, khẽ cười.


“Không được hối hận đâu.” Có hối hận cũng muộn rồi.


“Đã nói là sẽ không mà.” Sơ Âm chu miệng.
Sao cái người này cứ nhắc mãi chuyện hối hận chứ.
Giờ này hối hận còn kịp sao? Cái gì cũng làm xong cả rồi.
Hối hận cái rắm.



Tịch Nhiên ha hả cười, sau đó cách mạng che môi chạm môi với nàng.
Ánh sáng phù chú và tinh tú sáng lên cực đại rồi thu lại, tan dần đi.


Nghi thức đã xong, tất cả mọi người có mặt ở phủ Linh chủ đồng loạt quỳ xuống hô.


“Cung nghênh Linh mẫu.”

Sơ Âm đứng đó ngại ngùng, nhưng mà Tịch Nhiên bên cạnh nàng đã cười đến mức khác thường.
Cuộc đời chàng đến nay hai mươi mấy năm, đây là lúc hạnh phúc nhất, có thể không cười sao.


Để mặc mấy người bên ngoài uống rượu ca hát, Tịch Nhiên nắm tay đưa Sơ Âm vào Linh đường.
Đây là nơi dựng linh vị của các đời Linh chủ, trên cao nhất là tượng Viễn Cổ Thần, phía dưới là vô số linh vị bằng ngọc.
Tịch Nhiên ghé tai nàng nhỏ giọng nói.


“Có phải đang đếm xem bao nhiêu cái linh vị đúng không? Đừng đếm, đến ta còn đếm không xuể.
Nàng để ý cái cuối cùng kìa.”

Sơ Âm đang đếm linh vị nghe Tịch Nhiên nói vậy đưa mắt nhìn đến cái cuối cùng, vẫn chỉ là một khối ngọc trắng.
Lại nghe chàng tiếp tục nói.


“Khi ta tạ hóa, tự động trên đó sẽ hiện lên tên ta.
Mỗi đời Linh chủ khi truyền thừa đều đến đây nhỏ máu xác nhận trên một khối ngọc như vậy.”

Tịch Nhiên nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng lòng Sơ Âm lại âm ỉ đau.
Có ai mà nói đến chuyện chết chóc nhẹ như chàng chứ.
Sơ Âm nhìn chàng nhíu mày nói.


“Ta biết thực tại rất tàn khốc, nhưng chàng có thể đừng nói mấy cái chuyện này trong hôm nay được không?”

Tịch Nhiên mỉm cười xoa đầu nàng vui vẻ nói.


“A, ta đã quên mất.
Nhưng mà đưa nàng vào đây ngoài việc bái kiến mấy vị Linh chủ tiền nhiệm, còn muốn cho nàng cái này.”

Tịch Nhiên lấy ra đôi nhẫn ngọc Minh Viễn để lại, mặt trong của nhẫn lại có thêm hai cái tên của chàng và Sơ Âm.
Tịch Nhiên đeo một chiếc cho nàng, sau đó đưa cho nàng chiếc còn lại ý bảo nàng đeo cho chàng.


“Hình như đây không phải nhẫn bình thường.”

“Có cái nào ta đưa cho nàng là vật bình thường đâu.” Tịch Nhiên bật cười, “Đây là khóa đồng tâm.
Lễ vật của một người bạn tặng cho chúng ta.”

Sơ Âm nhìn nhẫn ngọc trên tay, sau đó làm như vô ý mà nói, “Nhiên, những việc chàng giấu ta thật là nhiều.
Lòng chàng sâu như vậy ta biết phải làm sao?”

Tịch Nhiên hơi ngẩn ra, không ngờ nàng lại suy nghĩ như vậy, chỉ đành cười.
“Có những việc biết ít một chút lại hay hơn.
Nàng chỉ cần nhớ rằng, những chuyện ta làm đều vì không muốn nàng tổn thương.
Ta luôn muốn nàng một đời bình an vui vẻ.
Nhưng Âm nhi, lúc nãy ta đã hỏi nàng có hối hận không…”

“Chàng yên tâm, tới bây giờ ta chưa từng hối hận, cũng sẽ không hối hận.” Là lần thứ ba nàng trả lời cho câu hối hận của chàng rồi.


Tịch Nhiên ôm lấy Sơ Âm cúi xuống tìm môi nàng, trong lòng thầm nói, hối hận cũng đã muộn rồi.


***

[1] Chân trời góc bể rồi cũng tận, chỉ có tương tư mãi chẳng phai

[2] Năm tháng qua đi ngoảnh nhìn lại, chỉ mong dùng cả thâm tình đi đến bạc đầu.


[3] Tất cả tình yêu của đời này ta dành trọn cho một người, nguyện ý dùng tất cả sự cố gắng trong đời này để yêu nàng

[4] Đời này vốn ngắn, không có ngươi thì chẳng có gì gọi là vui


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui