Tiểu Băng Quân không biết bản thân làm thế nào rời khỏi điện Nguyệt thần, chỉ là lúc tỉnh lại đã nằm ở trên giường, Thiên Mạch nằm nghiêng bên người nàng.
“Thể chất của nàng nên sớm ngày thay đổi mới tốt.” Hắn vén sợi tóc rơi xuống trước ngực nàng, khẽ nói.
Tiểu Băng Quân còn chưa từ trong hoàn cảnh xung quanh hồi phục tinh thần lại, nghe một câu từ ngoài bay tới như thế lại càng mê mang, mà lời kế tiếp của Thiên Mạch lại khiến nàng lập tức thanh tỉnh nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.
“Thân thể của nàng quá yếu, ngay cả một nửa thời gian giao phối bình thường cũng chống đỡ không nổi, ta…” Thiên Mạch xoa đầu nàng, trong lòng thở dài. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nàng ngất khiến cho hắn lần đầu tiên sản sinh ra cảm giác tội lỗi thâm sâu, lại còn không thể dừng lại. Cái loại tư vị này hắn thật sự không muốn nếm lần thứ hai.
Ánh mắt Tiểu Băng Quân bỗng nhiên trừng to, vừa xấu hổ vừa buồn bực, “Chàng còn nói, chàng còn nói… Nào có ai lâu như vậy…” Khi dễ nàng lần đầu tiên sao, nàng lúc còn rất nhỏ đã thấy qua nam nữ giao… giao… hợp, ma ma dạy dỗ tuyển chọn đều là loại người có sức chịu đựng rất lâu, nhưng cũng chưa thấy qua giống hắn như vậy không dứt. Huống chi từ nhỏ các nàng được sử dụng một chút dược vật, ngoại trừ thân thể có thể tản mát ra mùi hương kích thích nam nhân, trong lúc hoan ái sức chịu đựng của bản thân các nàng cũng mạnh hơn so với nữ tử thông thường rất nhiều. Hắn vậy mà lại còn chê… lại còn chê…
Nói đến chỗ kích động, nàng đánh tới chỗ Thiên Mạch, không ngờ vừa động liền khiến cho cơ bắp mệt mỏi bủn rủn toàn thân, lúc phản ứng kịp đã ngã vào trên người hắn, đau đến nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Thiên Mạch hết cách, đành phải thoáng điều chỉnh tư thế ôm nàng vào trong ngực, vừa mềm nhẹ xoa bóp thân thể cho nàng, vừa nói hết lời mới bị cắt ngang.
“Ta hy vọng có thể cùng nàng chung nhau chia sẻ cả quá trình hoàn chỉnh.” Khi hắn cuối cùng ôm chặt nàng đạt tới vui thích cực kỳ, lại chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt mỏi mệt mê mang, thân thể thỏa mãn trong lòng lại không khỏi có chút tiếc nuối.
Tiểu Băng Quân tựa vào ngực hắn, một hồi lâu mới thở nổi, hiểu được ý hắn, khóe miệng không khỏi len lén nhếch lên. Nghĩ nghĩ, mới có chút xấu hổ nói: “Cái đó… cái đó người ta cũng không muốn mà.”
Thiên Mạch chỉ sờ sờ đầu nàng, không nói gì, trong lòng lại cân nhắc làm thế nào mới có thể khiến cho nàng nhanh chóng mang thai hài tử của mình.
Hai người vừa nói chuyện, trong viện vang lên tiếng bước chân, là Minh Chiêu tới thăm, xác định thời kỳ xuất hành. Thời điểm kia Tiểu Băng Quân mới phát hiện đã là buổi sáng ngày thứ ba, nàng vậy mà lại ngủ một ngày một đêm, khó trách Thiên Mạch lại nói vậy. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi có chút áy náy.
————–
Từ khi Âm Cực hoàng triều phát sinh nội loạn tại Uyển Dương, thậm chí sau một lần mất đi thủ lĩnh, việc kiểm soát ở khu vực này liền suy yếu rất nhiều. Thêm nữa mỗi đại thế lực âm thầm theo dõi, vỏn vẹn hơn một năm, Uyển Dương đã biến thành một mảnh đất long xà hỗn tạp không ai quản lý, quan địa phương thùng rỗng kêu to.
Thiên Mạch chọn nơi này tập kết thủ hạ cũ, theo người khác thật sự quá mức trắng trợn, nhưng đồng thời thể hiện đây là lời tuyên chiến chính thức của hắn với mỗi đại thế lực xâm chiếm điện Hắc Vũ. Không khí Uyển Dương chưa từng trở nên khẩn trương như vậy.
Đứng ở hậu viện Ỷ Hồng lâu, Minh Chiêu bẻ lấy nhánh trúc, lướt qua cành lá, khom lưng đùa nghịch lũ cá chép trong cái lu sứ màu xanh.
“Quả thật tiết kiệm được rất nhiều thời gian, đáng tiếc cũng ít nhiều mất đi lạc thú khi đi đường.” Hắn tiếc nuối thở dài.
Hóa ra Thiên Mạch ngại đường xa mệt nhọc, sợ tiêu hao thời gian dài, vậy mà trực tiếp dẫn hai người xuyên mây băng đường, từ Trường An tới Uyển Dương, không tới hai canh giờ. Sau lữ trình kinh thế hãi tục, phản ứng của Minh Chiêu chính là như thế này.
Thiên Mạch nghe vậy mỉm cười, phản ứng của Minh Chiêu quả thực ở trong dự liệu của hắn. Từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn liền biết không thể đối đãi với hắn như Nhân loại bình thường.
“Lúc đặc biệt thì phải dùng thủ đoạn đặc biệt.” Hắn nói. Lấy tướng mạo ba người, có lẽ còn chưa đi tới Trường An liền bị người để mắt, trên đường tất nhiên phiền toái không ngừng, thêm nữa đường đi vất vả, thật sự vô cùng bất lợi cho Minh Chiêu thi châm cho Tiểu Băng Quân. Trên thực tế, đối với lời Minh Chiêu hắn cực kỳ cảm xúc. Huyễn Lang tộc hắn có được tốc độ không gì sánh kịp, ở trong sinh mệnh vĩnh viễn không ngừng nghỉ của bọn hắn không phải dệt hoa trên gấm, mà chỉ lại khiến cho bọn hắn mất đi hứng thú với toàn bộ mọi thứ.
Hắn nghĩ, Huyễn Lang tộc bị hủy diệt tất nhiên là không thể tránh khỏi. Cho dù bọn hắn có được lực lượng cường đại nhất thế gian, nhưng bọn hắn không có dục vọng, tộc loại không có dục vọng đều sẽ bị diệt vong. Thương là một người khác biệt, hắn có tình cảm mãnh liệt cùng tâm phản nghịch. Hắn muốn châm lại thất tình lục dục của Huyễn Lang tộc không biết từ lúc nào mà bắt đầu trở nên càng lúc càng mờ nhạt, hắn muốn để cho tất cả tộc dân của hắn đều có thể cảm thấy sinh mệnh có nhiều màu nhiều sắc thái. Thời điểm kia không ai cho rằng hắn đúng, cũng không có người cảm thấy hứng thú đối với toàn bộ mọi chuyện hắn làm, bao gồm cả Thiên Mạch hắn. Nhưng mà hắn chung quy không thành công, mà trước đó đã trước một bước hi sinh toàn bộ Huyễn Lang tộc.
Hiện giờ hồi tưởng lại, mới phát hiện Thương đúng. Ánh mắt rơi vào chỗ Tiểu Băng Quân không xa đang vân vê cánh hoa quế khẽ ngửi, ánh mắt Thiên Mạch khẽ nhu hòa. Từ sau ngày đó, nàng liền búi kiểu tóc phụ nhân, ở cuối búi tóc gài một cây lược bằng gỗ tử đàn, cử chỉ đều thu lại rất nhiều. Hắn thích nhìn nàng ăn diện như vậy.
Hoặc là, quả thật sau khi trái tim thích một người, mới có thể lĩnh hội tâm tính kiên trì như vậy của Thương chăng. Trên thực tế, trước diệt tộc, Huyễn Lang tộc đã rất lâu không cử hành lễ Hợp Nhân rồi.
Phát hiện Thiên Mạch đang nhìn mình, Tiểu Băng Quân cười nhẹ, lập tức bẻ cành hoa chạy tới, giống như hiến vật quý đưa tới dưới mũi hắn.
“Thiên Mạch, hoa này nhìn không nổi bật nhưng thật thơm.” Nàng lại không nhìn ra đây là hoa quế.
Thiên Mạch vân vê cánh hoa màu vàng rực tại đầu ngón tay, chăm chú nhìn trong chốc lát, không biết nghĩ tới cái gì, sau một lúc lâu không nói chuyện. Đúng lúc này, có tiếng bước chân nhẹ vang lên, một nữ tử mặc y áo sắc hạ hương thu phe phẩy cây quạt không nhanh không chậm đi tới. Liếc mắt một cái nhìn đến ba người, vốn ngừng một hồi, rồi sau đó đột nhiên nhanh chóng đi vài bước tới trước mặt Thiên Mạch, hạ thấp người thi lễ thật sâu, lại ngước đầu lên, đôi mắt thậm chí có chút phiếm hồng.
“Chủ tử. Người.. người…” Nàng tựa hồ có chút kích động, nghẹn ngào một phen không nói tiếp được, ngược lại quay sang cười nhìn Tiểu Băng Quân cùng Minh Chiêu chào hỏi: “Hạ phu nhân, Minh Chiêu tiên sinh.”
Tiểu Băng Quân đánh giá nàng, thấy mày nhọn mắt dài, làn da trắng sáng, giữa trán khẽ hiện chút u sầu, vai mảnh mai, làm cho người ta có cảm giác yếu đuối. Thực không thể nói rõ có mỹ lệ thế nào, nhưng đều có một loại ý nhị nói không nên lời. Đang đoán nàng là ai, Thiên Mạch nói chuyện.
“Tứ nha đầu, ngươi vẫn ở tại nơi này?” Nghe giọng nói của hắn hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Hóa ra nàng đúng là Ngôn Tứ. Thiên Mạch cho rằng nàng sớm nên rời khỏi.
Ngôn Tứ mới vừa dừng tâm tình kích động, nghe vậy lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, mắt phượng trợn lên: “Ta không ở nơi này thì ở nơi nào? Chủ tử, người lúc trước đã đáp ứng, chỉ cần ta không muốn đi sẽ không đuổi ta đi!”
Thiên Mạch vỗ trán: “Ta chỉ hỏi một chút.” Thật giống một cọng pháo gặp lửa là nổ.
Ngôn Tứ lúc này mới lại mặt mày hớn hở, đổi đề tài: “Hai ngày trước mới nhận được tin tức của đại tỷ, không nghĩ tới các người nhanh như vậy đã đến rồi. Không phải nói mùng mười sao, cũng đi gấp chút, người cũng không nhìn xem trời này là thời tiết gì… chắc là mệt chết rồi hả, nhanh đi theo ta, nhanh đi theo ta.”
Nghe hai người này vừa đối thoại, không chỉ có Tiểu Băng Quân, ngay cả Minh Chiêu đều bị cả kinh nhẹ. Mới nhìn lại còn cho rằng là một người nhỏ yếu tính tình đau buồn, ai lại từng nghĩ nhưng là một người nhanh mồm nhanh miệng tính tình bạo hỏa. Người trong Nữ Nhân lâu rõ là… không giống người thường mà.
Minh Chiêu là cảm thán, Tiểu Băng Quân lại trực tiếp hóa thành sùng bái cùng tự hào về Thiên Mạch không chút nào che giấu. Thiên Mạch chú ý tới biểu tình của nàng, không khỏi rũ mắt mà cười, sau đó đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại kia, trêu chọc khiến nàng lộ ra nụ cười thật sâu.
Ngôn Tứ đi ở phía trước, vừa phe phẩy cây quạt vừa ngó đông ngó tây, miệng lại vẫn thì thào lầm bầm lầu bầu, “Đồ ranh con này đã chạy đi đâu, chút nữa ta mà tìm được, không thể không lột da nó.”
“Tứ cô nương, cô đang tìm cái gì?” Tiểu Băng Quân nhịn không được tò mò mở miệng hỏi.
Ngôn Tứ quay đầu nhìn về phía nàng, cười nói, “Còn không phải thằng nhóc con nghịch ngợm nhà ta kia, một khắc không giám sát chặt liền bỏ chạy không thấy bóng dáng, giống như con chuột con.” Nói xong, ngồi chồm hổm thi lễ với Thiên Mạch, nói: “Chủ tử, người tất nhiên còn không biết, ta nuôi cho người thêm một tiểu nô tài.”
Thiên Mạch hơi nhíu mày, nhớ tới tình cảnh năm ấy nàng cố ý rời khỏi điện tới biên thành hoang vắng này. “Phụ thân hài tử đâu?”
Vừa nghe vấn đề này, Ngôn Tứ lập tức che quạt ở trước mặt, “Đừng, chủ tử. Chúng ta không đề cập đến chủ đề này không được sao? Nhắc tới nam nhân thúi kia ta liền đau đầu.” Sau đó, nhếch miệng nhỏ lên, “Thế nào, chủ tử người lại vẫn ghét bỏ nhiều tiểu nô tài sai sử sao?”
Bị châm chọc chế giễu, Thiên Mạch cũng không giận, mỉm cười nói: “Muốn vào điện Hắc Vũ, dựa vào chính mình.”
Một câu, Ngôn Tứ lập tức lấy quạt che miệng, cuống quít xoay người nhìn không chớp mắt, thành thật dẫn đường. Nàng cũng không nhẫn tâm giống chủ tử như thế, sao có thể để cho đồ ranh con kia gặp phải tội thế chứ.
Ỷ Hồng lâu là điểm tình báo được bố trí tại Uyển Dương của Nữ Nhân lầu, cũng là một thanh lâu. Xưa nay thanh lâu tửu quán là nơi tập hợp đủ mọi hạng người, đương nhiên cũng là nơi tình báo đưa tin phổ biến nhất. Ỷ Hồng lâu được xem là một trong những điểm tình báo được Nữ Nhân lầu thành lập sớm nhất, nhưng mà ngoại trừ Thiên Mạch cùng với 13 nữ nhân ở Nữ Nhân lầu, những người khác hoàn toàn không biết gì về nó, bởi vậy đủ thấy năng lực ẩn hình ẩn cư của Nữ Nhân lầu.
An bài phòng cho ba người, sau đó là đón gió tẩy trần, bận rộn một hồi đã là chạng vạng. Trong lúc đó hài tử ba tuổi của Ngôn Tứ có xuất hiện qua một lần, trước khi bị mẫu thân nắm lấy thóp không biết lại trốn đi đâu mất, chỉ khiến Ngôn Tứ nổi trận lôi đình. Cùng ba người ăn xong cơm chiều, nàng liền hấp tấp rời khỏi. Không quá bao lâu, trong viện lại là một trận gà bay chó sủa.
Ngày kế mới bắt đầu châm cứu cho Tiểu Băng Quân, bởi vậy trước đó Minh Chiêu đã trở về phòng, chuẩn bị tốt danh sách dược liệu để chữa bệnh.
Lúc này nghỉ ngơi hãy còn sớm, Thiên Mạch hỏi Tiểu Băng Quân muốn đi nơi nào hay không. Tiểu Băng Quân nhìn rặng mây đỏ đầy trời, trong không khí thoang thoảng mùi hoa quế, liền nói muốn đến một nơi mọc đầy những đoá hoa vàng rực vừa mới thấy khi nãy để ngắm mặt trời lặn.
Thiên Mạch nói cho nàng đó là hoa quế, rồi sau đó trầm ngâm, nói: “Trái lại có một nơi như vậy.” Nói xong, đưa tay nắm eo nàng, mũi chân chạm đất một cái, nháy mắt liền biến mất khỏi sân. Trong viện nhất thời trống rỗng, chỉ dư lại gió Nam ấm áp tinh tế thổi qua hoa cỏ, mang theo thời tiết nóng bức còn sót lại.
——————-
Uyển Dương cách điện Hắc Vũ không xa. Mà điện Hắc Vũ bởi vì dãy núi Thiên Khuyết trùng điệp, thảm thực vật rậm rạp, trên núi cao giữa hang sâu thật sự có một chỗ mọc đầy cây hoa quế. Thời gian Thiên Mạch một mình ở Huyễn cung chán đến chết, cũng sẽ vượt mây đạp trăng gào rú giữa núi non trùng điệp một phen, đối với vùng núi non mọc đầy cây hoa quế thật có chút ấn tượng.
Giữa vùng núi non trùng điệp, trên một ngọn núi không quá nổi bật kia, cây hoa quế mọc khắp đường núi, có cây cao tới hơn mấy trượng, thô ráp tới hai cánh tay người ôm mới xuể, mùi hương bay xa, mười dặm cũng không phải khoa trương. Bởi vì khí hậu trong núi lạnh, một nửa số cây không kịp nở, đa số vẫn là những nụ hoa nhỏ. Chỉ là như thế này, hai người chưa tới nơi đã có mùi hương xông vào mũi.
Tiến vào trong núi, có thể thấy được cánh hoa quế vàng rực nằm đầy trên đất, làm cho người ta không đành lòng đặt chân. Đang trong lúc do dự, đã bị Thiên Mạch cơ hồ là chân không chạm đất dẫn nàng băng xuyên qua cánh rừng, cuối cùng ngồi xuống trên một gốc cây quế già mọc trên vách núi duỗi mình về phía Tây.
Cây quế già thô ráp, hai người đi lên ngay cả lắc lư một chút cũng không có, trái lại dốc núi gió thổi rơi xuống mấy nụ hoa chưa nở, bay lả tả như mưa bụi vàng rơi trên y phục cùng tóc người.
Tiểu Băng Quân nắm chặt tay Thiên Mạch, dưới chân là vực sâu vạn trượng, trong lòng lại không có chút sợ hãi.
Bởi vì đang ở vị trí cao, còn có thể nhìn thấy trời chiều được mây trắng núi xanh nâng đỡ, nhuộm cả nửa bầu trời. Vài con hạc trắng bay qua giữa ánh chiều tà ráng đỏ, giữa màu sắc tươi đẹp nồng đậm nhiễm vài điểm trắng hoạt bát.
“Ở Băng thành nhìn không thấy cảnh chiều tà như vậy.” Nghiêng đầu dựa vào vai Thiên Mạch, Tiểu Băng Quân nhìn không chuyển mắt phía chân trời, lẩm bẩm nói.
Băng thành mặc dù sở hữu Băng cung trong suốt mà nơi khác không có, có một màu trắng vô tận, có suối nước nóng dày đặc, nhưng thiếu đi sắc thái như vậy, tựa như sinh mệnh ít đi nhiệt độ, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.
Thiên Mạch không trả lời nàng. Cảnh chiều tà như vậy đều đã nhìn đến chán, còn có thể nói cái gì. Chỉ là hiện giờ bên cạnh có một người như vậy, cảnh trí vốn đã chán ghét tựa hồ chợt đột nhiên trở nên chẳng phải làm người chán ngấy đến vậy, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được thú vị nhàn nhạt khi tựa vào nhau ở chỗ cao như vậy cùng với mùi hương ngào ngạt thoang thoảng trong gió.
“Thiên Mạch, nếu ta vĩnh viễn cũng nhớ không được chuyện trước kia, làm sao bây giờ?” Lúc mặt trời chỉ còn một nửa, Tiểu Băng Quân đột nhiên hỏi.
“Sẽ không đâu.” Thiên Mạch không chút suy nghĩ trả lời. Nếu Kiếm Hậu Nam cùng Minh Chiêu đều nói có thể, vậy đương nhiên là có thể trị, không có khả năng khác.
Tiểu Băng Quân trầm mặc khoảnh khắc, sau đó nói: “Thiên Mạch, chàng thích ta lúc trước khi mất trí nhớ nhiều hơn hay là thích ta của hiện tại nhiều hơn?” Đây kỳ thật là gút mắc trong lòng nàng. Mỗi lần nhìn hắn nói về quá khứ của mình trong mắt lộ ra ôn nhu, nàng liền không hiểu sao cảm thấy ghen tị, ghen tị bản thân cùng hắn cùng chung hoạn nạn nhưng lại hoàn toàn không còn trí nhớ nữa. “Nếu không có ta trước lúc mất trí nhớ, chàng vẫn sẽ không thích ta ở hiện tại?” Không đợi trả lời, nàng lại hỏi một câu.
Thiên Mạch nghĩ nghĩ, trả lời vẫn rõ ràng như cũ: “Sẽ không.” Nếu không có nàng trước kia không bỏ không tha cố ý đi theo, hắn sao lại suy xét để cho nàng ở lại bên cạnh mình, tùy ý nàng thân cận, vì thế từ từ dung nạp nàng vào trong lòng? Tình cảm của hắn vốn đạm mạc, căn bản không có khả năng dễ dàng thích một người, nếu không, lúc trước cũng sẽ không để cho nàng tự lựa chọn rời đi hay không.
Nghe vậy, trong lòng Tiểu Băng Quân đau nhói, hương vị chua xót trực tiếp nổi lên, đang trong lúc thầm oán trách bản thân không nên nhàm chán mà đề cập loại chuyện không có cách giải quyết này, Thiên Mạch còn nói thêm.
“Cho dù mất hay không mất trí nhớ, nàng chính là nàng, vì sao vẫn còn tách ra?” Thiên Mạch cảm thấy cách nghĩ này cực kỳ lạ lùng. Mất trí nhớ cũng không thể thay đổi bản tính cùng khí chất đặc biệt của một người, cho dù trước khi mất trí nhớ hay sau khi mất trí nhớ, đối với hắn mà nói, nàng chính là nàng, mà hắn đặt nàng ở trong lòng, như vậy đủ rồi. Suy xét ai nặng ai nhẹ, không phải tự tìm phiền não ư.
Nghe được hắn vừa nói như vậy, Tiểu Băng Quân cũng hiểu được bản thân có chút gây sự, nhưng mà trong lòng cảm thấy không cam tâm như thế, vì thế nghiêng người ôm lấy hắn, nhắm thẳng vào trong lòng hắn ngọ nguậy.
“Người ta chỉ hỏi một chút, nếu đều giống nhau, vậy chàng nói thích ta hiện tại nhiều chút, nói đi.. nói đi…” Nàng làm nũng nói, nụ cười tràn đầy ngọt ngào.
Thiên Mạch bị tóc nàng cọ khiến cằm ngứa ngáy, buộc lòng phải ngửa ra sau, lại vẫn phải cẩn thận chú ý không cần thất thủ để nàng té xuống.
“Không phải muốn ngắm trời chiều sao?” Trong mắt hắn hiện lên ý cười, chuyển đề tài.
“Mặt trời cũng đã lặn rồi.” Tiểu Băng Quân bĩu môi, đối với chuyện này chấp nhất vô cùng, cũng bất chấp bản thân đang treo giữa không trung, hai cái tay nâng mặt Thiên Mạch lên, vẻ mặt cầu xin nói: “Thiên Mạch, chàng nói… chàng nói mau…”
Thiên Mạch bị ép quá, ánh mắt vượt qua vai Tiểu Băng Quân nhìn về giữa rừng núi đã hiện lên sương chiều nhàn nhạt, con ngươi đen đột nhiên trầm xuống, trở nên sâu thẳm. Ngay sau đó, Tiểu Băng Quân phát hiện bản thân bị mang nhảy ra khỏi cây quế già, quay trở lại đất bằng trên núi, sau đó bị đặt ở một gốc cây phủ kín lá rụng cùng cánh hoa quế vàng thật dày.
Ánh mắt Thiên Mạch chăm chú nhìn vào mắt nàng, mãi tới khi nàng trở nên bất an.
“Hạ Nhi…” Hắn ôn nhu gọi, nhưng không nói gì thêm mà trực tiếp cúi đầu hôn nàng.
Ngực Tiểu Băng Quân bỗng nhiên đau xót, hơi chần chờ, vẫn giơ tay ôm lấy hắn. Nàng biết giờ khắc này hắn nhìn chính là nàng, lại cũng không phải nàng. Phản chiếu trong đôi mắt vẫn đang mở to của hắn chính là bản thân nàng trước khi mất trí nhớ.
Có gió thổi qua, hoa quế vàng rực như mưa phùn rơi trên thân hai người.
Thiên Mạch chậm rãi khắc sâu thêm nụ hôn, cánh tay đặt nhẹ lên đôi mắt nàng, một cánh tay kia lại chạm đến phía dưới ngực đang phập phồng lên xuống, nắm lấy đai lưng thêu hoa, nhẹ nhàng kéo.
Tiểu Băng Quân chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, sau đó lại bị thân thể kiên cố áp chặt. Đã trải qua sự đời, thân thể nàng trở nên vô cùng mẫn cảm, thêm nữa người nọ lại là người mình thích, chỉ bị ngón tay cứng rắn có lực kia khẽ đụng, cả người đều hưng phấn mà run rẩy, thân thể tựa hồ tự phản xạ có điều kiện vặn vẹo vào người phía trên.
Thiên Mạch lại đột nhiên ngẩng đầu, ôm sát thắt lưng của nàng không hề di chuyển, một bàn tay vẫn che trên mắt nàng.
“Thiên Mạch…” Tiểu Băng Quân nhìn không thấy, có chút nghi hoặc. Vật cứng rắn ở giữa đùi vẫn còn nóng rực kiên định, hắn làm sao lại ngừng?
Thiên Mạch nhìn nửa gương mặt nàng lộ ra ngoài bàn tay mình, da như tuyết, môi đỏ mọng, dưới ánh hoàng hôn xanh nhạt cùng với bóng cây có vẻ vô cùng yêu mị mê người.
Hắn khẽ thở dài, cúi đầu xuống hôn lên mặt nàng, chậm rãi bình tĩnh hô hấp
“Làm sao bây giờ…” Thở dài tràn đầy bất đắc dĩ như gió đảo qua viền tai, ngưa ngứa khiến Tiểu Băng Quân rụt rụt cổ, trong nháy mắt trong lòng cũng sáng tỏ, hiểu rõ băn khoăn của hắn, không khỏi lén cười trộm.
Thân thể hai người vốn kề sát nhau, nàng vừa cười, ngực rung động, Thiên Mạch lập tức cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn nàng mặc dù cắn môi dưới, lại vẫn không che giấu được hai lúm đồng tiền đáng yêu trên má, vừa vui vừa buồn cười, nhịn không được nổi lên ý nghĩ muốn trêu cợt nàng.
“Quân Nhi, nhanh sinh đứa bé cho ta đi.” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng, thừa dịp nàng bởi vì chuyển biến xưng hô đột nhiên này cùng với ý tứ trong lời nói mà ngây người khó xử, lặng lẽ vén váy nàng lên, kéo quần lót xuống, sau đó không hề báo trước xông vào.
Tiểu Băng Quân a một tiếng, theo bản năng ưỡn người lên, khó có thể thích ứng khiến cho nàng cau chặt mi tâm, ngón tay nắm lưng hắn không tự chủ được dùng lực.
Thiên Mạch không buông tay che mắt nàng ra khiến cho nàng bởi vì nhìn không thấy mà càng thêm mẫn cảm, toàn bộ thế giới tựa hồ chỉ còn lại có hắn, hơi thở của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn, lấp đầy sự mãnh liệt của hắn……..
“Thiên Mạch…” Nàng ngâm khẽ ra tiếng, mặc dù vẫn cau mày, trong lòng nhưng là thỏa mãn nói không nên lời. Thời điểm kia nàng mới hiểu được, chính mình thích hắn đến nhường nào.
Thiên Mạch hôn môi nàng, sau đó nhẹ nhàng bắt đầu chuyển động, chờ nàng đạt tới cao triều liền ngừng lại. Bình tĩnh cảm thụ thân thể gồng chặt của nàng, nghe nàng gọi tên hắn, nhìn nàng vui mừng mà khóc. Sau đó buông tay che mắt nàng ra, hắn vừa cúi đầu khẽ hôn mái tóc bị mồ hôi tẩm ướt, hai tròng mắt bị sương mù bao phủ, vừa thong thả mà kiên định rút ra, bởi vì không được thư giải mà trướng đến khiến thân thể phát đau.
Dùng y phục chính mình giúp nàng lau thân thể, mới bắt đầu chỉnh lý y phục của hai người.
“Thiên Mạch, chàng… chàng còn chưa… “Tiểu Băng Quân mặc dù tay chân bủn rủn, chỉ có thể tùy ý hắn bài bố, trong lòng lại rõ ràng hiểu rõ, ánh mắt đảo qua phần dưới eo hắn, không khỏi bắt đầu có chút đau lòng.
Thiên Mạch nhanh chóng buộc đai lưng cho nàng, hôn nếp nhăn ở lông mày nàng, mỉm cười nói: “Không sao, ta tĩnh tọa chốc lát là được. Nàng chờ ta.” Hắn chung quy không muốn để cho nàng tại thời điểm quan trọng này mà bị mệt, chỉ có thể tự mình chịu lấy. Không tệ, với tu vi của hắn còn có thể khống chế được bản thân.
Tiểu Băng Quân được đỡ ngồi tựa vào cây hoa quế, nhìn hắn đi tới chỗ xa, ở dưới một cây hoa quế khác xếp bằng mà ngồi, hai tròng mắt như viên đá đen lấp lánh ôn nhu đảo qua chính mình xong mới chậm rãi đóng lại, trong lòng lại không hiểu có chút chua xót đau đớn.
Sắc mặt Thiên Mạch dần dần bình tĩnh lại, lúc này hoàng hôn đã sâu, ngăn cách một khoảng cách nhìn qua, mờ mờ ảo ảo có một tầng khí trang nghiêm bao phủ hắn.
Tiểu Băng Quân đột nhiên trở nên sợ hãi, nhưng lại không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể kiên cường cuộn tròn thân thể thành một khối, mãi đến hắn lại mở mắt ra mới liều lĩnh bổ nhào tới.
“Thiên Mạch, Thiên Mạch, về sau đừng như vậy nữa… Ta sẽ không ngất đi… Về sau đừng như vậy nữa…” Gắt gao ôm cổ hắn, nàng khẩn cầu nói. Trong lòng sợ hãi, nhưng mà ngay chính nàng cũng nói không rõ rốt cuộc đang sợ cái gì.
Thiên Mạch dừng một chút mới chậm rãi giơ tay lên vỗ vỗ lưng nàng, ngoại trừ nhàn nhạt ừm một tiếng không nói gì khác. Có lẽ loại phương pháp luyện hóa tinh khí thanh tịnh tâm quả thật không nên làm nhiều, dù sao, hiện giờ hắn đã không còn một mình.
Mặc dù nhận thức như vậy, nhưng mãi đến sáng ngày hôm sau tầng nhàn nhạt xa cách quanh thân hắn kia mới xem như hoàn toàn thu lại, Tiểu Băng Quân hoàn toàn yên lòng tiếp nhận châm cứu của Minh Chiêu. Nhưng mà trong lòng cũng đã có cảnh giác, nàng thề về sau thà rằng bản thân cắn răng chống đỡ cũng tuyệt không để cho hắn nửa đường trở ra.
—————–
Trị liệu cực kỳ thuận lợi, từ ngày thứ năm, trong đầu Tiểu Băng Quân liền hiện ra chút hình ảnh vụn vặt ngắt quãng, mặc dù vẫn còn không thể nối nó thành chuỗi, nhưng cũng đã có tiến triển lớn.
Cùng một thời gian, tình báo các nơi ùn ùn kéo đến. Từ sau khi ba người Thiên Mạch rời khỏi Trường An, tất cả mọi người mất dấu hành tung bọn họ, trong đó bao gồm cả Long Nhất. Bởi vậy các phương diện đều tạm thời án binh bất động, không khí vẫn duy trì bình tĩnh ở mặt ngoài nhưng ai cũng biết đây là bình yên trước cơn bão.
Thương Ngự, còn có cả nhà Tử Tra Hách Đức đều chưa tới, mỗi ngày Thiên Mạch ngoại trừ cùng Tiểu Băng Quân châm cứu ra, đó là dẫn nàng du ngoạn khắp nơi, tuyệt không dè chừng đại chiến sắp xảy ra, trực tiếp khiến Ngôn Tứ sốt ruột bấn loạn nhưng lại không biết làm thế nào.
Tần suất ký ức lẫn lộn xuất hiện trong đầu càng ngày càng dày, cảm xúc Tiểu Băng Quân trở nên cực độ bất ổn, lúc thì hoạt bát nhiệt tình, lúc thì nội liễm trầm tĩnh, lúc lại đa sầu đa cảm. Đang lúc Thiên Mạch vì thế mà âm thầm lo lắng, sáng hôm đó, hắn đột nhiên từ trong giấc ngủ say không mộng mị kinh tỉnh. Mở mắt ra, phát hiện Tiểu Băng Quân đang chăm chú nhìn hắn, con ngươi đen trong trẻo, hiển nhiên đã tỉnh thật lâu.
Trong lòng Thiên Mạch máy động, không nói chuyện, Tiểu Băng Quân đã nhợt nhạt cười.
“Chủ tử.”
Lúc xưng hô đã lâu này từ trong đôi môi đỏ mọng mềm mại phun ra, nháy mắt đó Thiên Mạch chỉ cảm thấy lồng ngực tựa hồ có thứ gì đó sôi trào, mãnh liệt đến khiến hắn không cách nào cũng không muốn kiềm chế, vì thế chỉ có thể xoay người đè nàng ở dưới thân, sau đó hung hăng hôn.
Tiểu Băng Quân duỗi tay gắt gao ôm lại hắn, nhắm khoé mắt mơ hồ ngấn lệ.
Vạt áo mở ra, tóc dài quấn lấy. Thiên Mạch chưa bao giờ cho rằng bản thân lại không khống chế được, nhưng mà ở một khắc này cho dù làm thế nào cũng đè nén không được kích động trong lòng, lại xâm nhập vào người nàng với sự vội vàng sau này nghĩ lại cũng không thể tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả âu yếm cơ bản nhất cũng chờ không được.
Bị sóng ập tới, giường chấn động, mồ hôi thấm ướt hoà quyện nơi hai thân thể kề sát nhau, tim đập như sấm chạm vào nhau, lại không phân ra chàng ta.
————-
Lúc mọi chuyện bình tĩnh trở lại, Tiểu Băng Quân mặc dù xụi lơ như bùn, ngay cả động một ngón tay cũng thấy khó khăn, nhưng không như lần đầu tiên choáng váng ngất lịm như vậy.
Thiên Mạch vén sợi tóc ẩm ướt mồ hôi dính trên má nàng ra sau tai, sau đó dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má bị tình triều nhuộm đỏ, trong lòng vì bản thân không khống chế được trước đó mà ngầm kinh ngạc.
“Đều đã nhớ ra?” Cho đến lúc này, hắn mới mở miệng hỏi. Kỳ thật trong lòng sớm có đáp án, dù sao ánh mắt quen thuộc kia không phải nàng sau khi mất trí nhớ có khả năng có được.
“Chủ…” Tiểu Băng Quân vừa mới mở miệng, liền bị Thiên Mạch duỗi ngón tay đặt nhẹ lên môi.
“Gọi Thiên Mạch.” Hắn nói, “Về sau ta cũng sẽ không gọi nàng là Hạ Nhi.” Mặc dù hắn cũng không để ý xưng hô, nhưng nếu hai chữ kia làm cho nàng theo bản năng cảm thấy thấp hơn hắn một bậc, như thế vẫn không gọi thì hơn.
Tiểu Băng Quân cong mắt, vô lực đẩy hắn ra, chỉ có thể rầu rĩ dạ, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Xem ra chuyện khôi phục trí nhớ chỉ có thể ngày mai lại nói, Thiên Mạch cũng không quấy nhiễu nàng, cúi đầu hôn lên Thái Dương nàng, sau đó vén màn đi ra. Từ trong tủ lấy ra một chiếc chiếu may và mền mỏng đổi lại, để cho nàng ngủ được thoải mái, mới đi ra cửa phòng. Không nghĩ tới ngoài phòng mặt trời đã ngã về Tây, vậy mà đã đến hoàng hôn.
Ngôn Tứ đang véo chặt lỗ tai nhi tử ba tuổi của nàng, nhìn thấy hắn, vội vàng xấu hổ thả tay ra, vừa gọi chủ tử, tiểu oa nhi bướng bỉnh kia nhân cơ hội nhanh như chớp chạy mất hút, khiến nàng tức giận dậm chân.
“Minh Chiêu tiên sinh đâu?” Thiên Mạch hỏi, hắn đương nhiên chưa từng quên, theo lệ thường ngày, hôm nay Tiểu Băng Quân cũng phải làm châm cứu.
Đối với câu hỏi của hắn, Ngôn Tứ thật không bất ngờ, đong đưa cây quạt mấy cái, sau đó nói: “Minh Chiêu tiên sinh nói, hắn tới đây còn chưa kịp đi chung quanh du ngoạn, cho nên sáng nay xuất hành, hai ngày sau trở về. Hạ phu nhân…”
“Gọi phu nhân là được.” Thiên Mạch cắt ngang nàng, lại bổ sung thêm: “Về sau chỉ có nàng mới được xem là phu nhân.”
Ngôn Tứ vội cung kính đáp lại, trong lòng biết ý tứ của hắn về sau ngoại trừ Tiểu Băng Quân sẽ không còn có những nữ nhân khác. Hắn nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên nói cái gì thì là cái đấy. Hiểu rõ điểm này, nhưng lại không khỏi dâng lên một chút tình cảm hâm mộ, lập tức lại bị nàng vứt sang một bên. So với hâm mộ người ngoài, chẳng bằng quý trọng mọi thứ ở hiện tại lại càng thực tế hơn.
Hai người đang nói chuyện, có thủ hạ báo lại, Sở gia Nhị công tử ở Đinh Châu cầu kiến.
Sở gia ở Đinh Châu một năm này uy danh đại chấn, Ngôn Tứ chuyên thu thập tình báo làm nhiệm vụ đương nhiên có nghe qua, nhưng lại chưa từng giao thiệp qua, bởi vậy nghe được đối phương tới gặp không khỏi cảm thấy kỳ quái. Với địa vị Sở gia, tới một thanh lâu nho nhỏ đã là chuyện lạ, huống chi lại còn là cầu kiến.
Thiên Mạch cũng có chút bất ngờ, hơi trầm ngâm, cuối cùng quyết định vẫn để cho Ngôn Tứ ra mặt xã giao, dù sao trước khi thời điểm quyết định tới thực sự cũng không nên rước thêm rắc rối.
Nhưng Ngôn Tứ chỉ đi trong khoảnh khắc liền vội vàng trở về.
“Chủ tử, Xuân phu… Xuân Cơ cũng đến đây.” Nàng phe phẩy mạnh cây quạt, nghĩ đến Xuân Hạ hai cơ đụng cùng một nơi liền cảm thấy xoắn xuýt.
“Ồ..?” Thiên Mạch đang đứng trước một gốc cây hoa quế, đưa tay vuốt ve nụ hoa vàng rực, nghe vậy cũng không quay đầu lại. Không cần nghĩ, Sở gia có thể tìm đến nơi này, tất nhiên không thoát được can hệ với Xuân Cơ.
“Sở Nhị công tử nói người có ân với hắn, đặc biệt tới tương trợ.” Ngôn Tứ từ phản ứng của hắn cũng không nhìn được gì, không khỏi trở nên nôn nóng, đơn giản đem mục đích người đến nói ra.
“Một khi đã như vậy…” Bàn tay Thiên Mạch nghiêng sang bên, nụ hoa nhỏ liền rơi xuống lu cá bên cạnh. “Vậy thì gặp mặt đi.” Nói xong, phất ống tay áo, đi ở trước mặt.
Ngôn Tứ trong lòng tràn đầy tò mò, đâu chịu bỏ qua, vội vàng theo sau.
Ra ngoài dự kiến của Thiên Mạch, không chỉ có Sở Tử Ngạn cùng Khố Kỳ Nhi hai người, thậm chí ngay cả Sở Bách cùng với bọn người Vệ Lâm, Vệ Cánh cũng đến. Nhìn thấy hắn, ngoại trừ Khố Kỳ Nhi, toàn bộ đều lộ ra thần sắc kinh hỉ.
Thiên Mạch ý bảo mọi người ngồi xuống, sau đó chú ý tới Khố Kỳ Nhi vậy mà ngồi bên cạnh Sở Bách, vẻ mặt có lưu luyến, trong lòng liền hiểu rõ.
Sớm đã có người dâng trà bánh, Ngôn Tứ lại tự mình bưng cốc trà đưa đến trong tay Thiên Mạch, sau đó thối lui đến phía sau hắn. Thấy thế, Sở Tử Ngạn ngược lại không có gì, mấy người Vệ Lâm vốn ngạc nhiên rồi sau đó lại có chút bất bình căm giận. Mặc dù rời khỏi núi rừng cũng cả một năm nhưng sự thuần phác đặc biệt trên người bọn họ vẫn không chút nào giảm bớt, đây là bất bình cho Tiểu Băng Quân.
Thiên Mạch mỉm cười, hảo cảm đối với bọn hắn càng tăng, vì thế nghiêng đầu nói với Ngôn Tứ: “Ngươi cũng ngồi xuống đi.”
Ngôn Tứ cũng không câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, phe phẩy cây quạt thoải mái ngồi ở vị trí cuối cùng, trên nàng chính là Vệ Thước.
“Chư vị sao lại tới đây?” Nắm rõ tình huống bảy tám phần, Thiên Mạch mới chậm rãi mở miệng đi vào vấn đề chính.
Đã từng sống chung với nhau, Sở Tử Ngạn biết tính cách hắn, không đợi hắn hỏi từng cái liền không chút nào giấu diếm nói ra nguyên nhân cùng mục đích vì sao bọn họ tìm tới đây.
Hóa ra từ sau khi hai người đi, tinh thần Khố Kỳ Nhi cực kỳ sa sút một thời gian, vốn cũng muốn rời đi, lại bởi vì nguyên nhân nào đó cuối cùng ở lại. Thời điểm kia bọn họ mới từ trong miệng nàng biết được thân phận chân chính của Thiên Mạch, cũng bởi vậy biết rõ tình cảnh của hắn, cho nên lúc nghe đến lời đồn trong giang hồ hắn muốn phản công điện Hắc Vũ, lập tức quyết định tiến đến tương trợ. Mà có thể tìm tới đây, hoàn toàn dựa vào tình báo Sở gia phát ra khắp nơi cùng với một chút tin tức do Khố Kỳ Nhi cung cấp.
Sau khi nghe hắn nói xong, Thiên Mạch cũng không lập tức đáp lại, mà mang trà lên chậm rãi uống, đặt chén trà xuống mới nhìn về phía Khố Kỳ Nhi.
“Ngươi vì sao không trở về Lôi Mông?”
Không nghĩ tới hắn sẽ nói với mình, Khố Kỳ Nhi vốn ngẩn ngơ, rồi sau đó mặt căng thẳng vốn không muốn đáp lại, lại chung quy nhịn không được đỏ mặt.
“Trở về làm gì? Lại để cho người ta đùa bỡn sao…” Nói đến đây, nàng không khỏi len lén nhìn Sở Bách, phát hiện hắn đang ôn nhu nhìn mình, trong lòng ngòn ngọt, lập tức có kích động muốn để cho người ngoài cùng chia sẻ niềm vui của mình. “Huống chi, huống chi ta cùng Bách lang đã là phu thê, về sau đương nhiên phải ở lại trường ngựa.” Trước kia từng thích nam nhân nhìn như thần tiên trước mắt như thế, hiện giờ đối mặt hắn, nàng mới hiểu được những chuyện này thật sự đã qua rồi. Không thuộc về ngươi bất luận ngươi tranh như thế nào, trả giá như thế nào, đều sẽ không là của ngươi. Hiện giờ trong lòng nàng, trong mắt nàng đều là nam tử bên cạnh, cũng mới hiểu được lưỡng tình tương duyệt tốt đẹp thế nào.
Nghe được lời của nàng, cây quạt trong tay Ngôn Tứ vừa trợt, thiếu chút nữa rơi xuống đất, may mắn nàng phản ứng rất nhanh, mới miễn cường thất thố trước mặt nhiều người như vậy.
“Đã tổ chức hôn lễ?” Thiên Mạch vẫn lạnh nhạt hỏi.
Khố Kỳ Nhi vốn cũng là nữ tử phóng khoáng cực kỳ về chuyện tình nam nữ, lúc này lại không biết như thế nào liền thấy xấu hổ. Sở Bách vội mở miệng nói: “Vốn dĩ định vào ngày trung thu, có điều…”
Hắn còn chưa nói xong, Thiên Mạch đã giơ tay ý bảo dừng lại, “Vậy có thể tổ chức tại điện Hắc Vũ.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc. Khố Kỳ Nhi cũng mang vẻ mặt mờ mịt, lại nghe hắn chậm rãi bổ sung thêm. “Nói như thế nào, Khố Kỳ Nhi cũng là người điện Hắc Vũ ta.”
Hắn không gọi Xuân Nhi, mà gọi Khố Kỳ Nhi, hiển nhiên đã thừa nhận một thân phận khác của nàng, đồng thời cũng biểu lộ thân phận của nàng tại điện Hắc Vũ, không để cho nàng không có chỗ dựa. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Khố Kỳ Nhi không khỏi nâng tay gắt gao bụm chặt môi, nghiêng người che lại ánh mắt đã phiếm hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...