“Khụ khụ, đại tỷ, không phải vừa rồi lão Thái sư bị Triệu Tĩnh chọc cho ngất đi sao, nên sau đó là Triệu Tĩnh dạy chúng. †a học, hän gọi đệ một bài thơ, đệ thấy khá hay nên đã viết...”
Tiêu Huyền Sách lắp bắp nói.
Nữ Đế bệ hạ có chút ngạc nhiên: “Triệu Tĩnh còn biết làm thơ?”
Nói xong, nàng cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành để xem, ngay lập tức Nữ Đế bệ hạ cảm nhận được chiều sâu văn hóa của năm nghìn năm Hoa Hạ.
Tiêu Linh Linh kinh ngạc đến mức không thể tin được, không thể kiềm chế được mà lẩm bẩm.
“Sống chết vì ích nước thì sao phải tránh vì bất hạnh, phúc báo? Đây là do Triệu Tĩnh dạy đệ! Phần còn lại là gì?”
Dù Tiêu Huyền Sách là một kẻ không rõ thơ ca tốt ở chỗ nào, nhưng nhìn thấy đại tỷ văn võ song toàn của mình có thái độ thế kia, hẵn ta cũng biết hai câu thơ này của Triệu Tĩnh hẳn là rất hay.
Tiêu Huyền Sách vội vàng nói theo những gì Triệu Tĩnh đã dạy hắn ta trước đó: “Không có nữa, Triệu Tĩnh chỉ dạy hai câu này thôi, hẳn nói là khi đệ hiểu ý nghĩa của hai câu này rồi thì hắn sẽ dạy đệ phần còn lại. Đại tỷ, hai câu này có nghĩa là gì?”
Thực tế là, Triệu Tĩnh hoàn toàn không nhớ phần còn lại là gì nữa, nhưng không sao cả, chỉ cần thể hi: hạ thấy được tấm lòng thành của mình là đủ rồi.
Tiêu Linh Linh nhìn tờ giấy Tuyên Thành không khỏi nói: “Ý nghĩa là chỉ cần có lợi cho đất nước, dù phải hy sinh cả tính mạng cũng cam tâm tình nguyện, sao có thể vì lợi thì theo đuổi, có họa thì tránh né được?”
Tiêu Huyền Sách không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu: “Thì ra hắn muốn dạy đệ điều này à, không ngờ người này lại còn là một thi nhân nữa”.
“Không ngờ hắn có thể viết ra những câu thơ như vậy”. Tiêu Linh Linh thì thầm một tiếng, lúc này trong lòng nàng đã không còn tức giận nữa.
Hai câu thơ của Triệu Tĩnh đã chạm đến trái tim của nàng.
Nhìn thấy đại tỷ của mình đang nhìn chăm chằm vào bài thơ trên giấy với vẻ yêu thích, Tiêu Huyền Sách biết mình phải lên tiếng, nếu không sau này hắn ta vẫn phải học với lão Thái SƯ.
Lại phải trải qua những ngày khổ cực. Hắn ta dò hỏi: “Đại tỷ, hai câu thơ này có hay không?”
“Rất hay, mặc dù chỉ có hai câu, nhưng cũng vượt xa một nửa số thi nhân, chí hướng báo quốc trong thơ được thể hiện rõ ràng, nếu không thực sự có tâm sự thì không thể viết ra những câu thơ như vậy”.
Nhìn thấy Nữ Đế bệ hạ rất hài lòng.
Tiêu Huyền Sách rèn sắt khi còn nóng nói: “Vậy không bằng thế này đi đại tỷ, dù sao sức khoẻ lão Thái sư tạm thời không thể tốt hơn được, không bằng để Triệu Tĩnh đến Thượng thư phòng dạy chúng ta đọc sách vậy? Hơn nữa lão. Thái sư cũng lớn tuổi rồi, làm lụng quá sức thì không tốt”.
Tiêu Linh Linh quay đầu nhìn đệ đệ của mình một cái: “Sao? Đệ cảm thấy Triệu Tĩnh dạy giỏi hơn lão Thái sư?”
Tiêu Huyền Sách rụt cổ lại: “Cũng không phải, chỉ là tuổi tác Triệu Tĩnh không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, giảng bài cũng dễ hiểu, không cứng nhäc như lão Thái sư già nua, những người khác cũng khá thích”.
Mắt Tiêu Linh Linh vẫn còn dính trên câu thơ, nghe lời đệ đệ mình nói thì ừ một tiếng: “Trâm vừa từ Thái y viện tới, Thái y cũng nói rồi, lần này lão Thái sư bị tức giận không nhẹ, vậy trong lúc lão Thái sư dưỡng bệnh thì để Triệu Tĩnh đến dạy các ngươi đọc sách”.
“Tốt quá rồi, cảm ơn đại tỷ!”. Tiêu Huyền Sách vui mừng khôn xiết, ngày lành của mình cuối cùng cũng đến rồi.
Nữ Đế bệ hạ đặt bài thơ xuống, phất tay cho những người khác lui xuống, nhìn vẻ mặt vui mừng của Tiêu Huyền Sách: “Xem ra là đã có chút tiến bộ, đều biết viết thơ rồi”.
Tiêu Huyền Sách cười he he một tiếng: “Đều là đại tỷ dạy dỗ có tâm, mà tỷ cầm kiếm làm gì?”
Một lúc sau, hoàng tử điện hạ khập khiễng rời khỏi đình viện, lúc đi còn đang rơi nước mắt.
Tiêu Linh Linh cảm thán, lời Triệu Tĩnh nói không sai, trước đây quả thật là đánh ít quá nên thế! Không ngờ chỉ đánh hai ngày đã biết cầm bút mực lên, vẫn phải cố gắng thêm!
Huyền Sách, đại tỷ đây đều là vì đệ!
Kẻ đáng thương là hoàng tử điện hạ, chẳng biết gì mà còn bị đánh một trận oan uổng.
ở một bên khác, sau khi Triệu Tĩnh trở về nơi ở tạm thời, hẳn có chút lo lẳng, rất sợ sẽ có người tới báo là bệ hạ triệu kiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...