Khi Lý Hơi về đến phủ thì trời đã gần
tối, tâm tư đã được chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón một trận cuồng phong bão táp. Tuy nhiên, tại Lưu Tiên Cư chỉ có một mình vương phi đang chờ
hắn.
“Hơi Nhi, phụ thân ngươi hôm nay có việc gấp nên ban ngày vẫn chưa trở
về, vậy nên không biết ngươi bỏ tập cưỡi ngựa bắn cung, mẫu thân cũng
không nói.”
Lý Hơi thở phào, mặc dù biết rõ đây chỉ là hòa hoãn nhất thời nhưng quả
thật hắn cần thêm nhiều thời gian để chuẩn bị nghênh chiến.
“Hơi Nhi, ngươi ngồi xuống, mẫu thân có chuyện muốn nói với ngươi”
“Mẫu thân, ta cũng có chuyện muốn nói với người”
Vương phi có chút cẩn trọng, “A, được rồi, vậy ngươi nói trước đi”
Lý Hơi cùng vương phi đối mặt ngồi xuống. Đôi mắt và ngữ khí của hắn
kiên định nhìn mẫu thân, “Mẫu thân, Nguyễn Nhược Nhược không phải là hồ
ly tinh, mong người đừng nghĩ nàng như vậy nữa”.
Vương phi hơi bị cứng lại, “Điều ngươi muốn nói là chuyện này sao?”
“Đúng vậy”
“Còn nói không phải là hồ ly tinh, nhìn xem, nha đầu kia đã biến ngươi
thành bộ dáng thần hồn điên đảo thế này đây!” Đối với việc Lý Hơi dứt
khoát theo đuổi Nguyễn Nhược Nhược, vương phi từ sớm đã nén một bụng
khí, giờ đây thù mới hận cũ chất chồng, cơ hồ không thể nhịn được nữa.
“Mẫu thân…ta không muốn người nói nàng như vậy”, Lý Hơi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vừa tức vừa giận.
Vương phi hạ thấp giọng, “Hơi Nhi, mẫu thân chín tháng mười ngày mang
nặng đẻ đau mới có được ngươi, dốc hết tâm huyết nuôi dạy ngươi thành
người. Hôm nay ngươi lại vì một nữ nhi bên ngoài mà nổi giận với mẫu
thân sao? Ngươi thật bất hiếu.”
Lý Hơi nhịn không được cắn chặc môi dưới. Các triều đại Trung Quốc đều
lấy “hiếu” duy trì thiên hạ, bị cái mũ này của vương phi chụp xuống, Lý
Hơi đột nhiên có cảm giác vô lực, “Mẫu thân, ta thực sự thích Nguyễn
Nhược Nhược. Đây là nữ nhân đầu tiên ta thích, tại sao người lại không
đón nhận nàng?”
Thấy thái độ con trai đã mềm xuống, sắc mặt vương phi cũng hơi hòa hoãn, “Hơi Nhi, đó là vì mẫu thân không vừa ý nàng. Tuyển thế tử phi nhất
định phải xem xét gia môn, dung mạo, tính tình, có như vậy mới là thê tử tốt. Nàng ta sao? Dưới học thức của nàng, trắc phi cũng không đủ tư
cách. Hài tử ngoan, ngươi đừng hồ đồ nữa.”
Hồ đồ? Nguyễn Nhược Nhược đã dùng hai từ này nói với hắn, mẫu thân cũng
dùng hai từ này nói với hắn. Lý Hơi bỗng dưng cảm giác như mình “hai mặt thụ địch”.
“Nếu như ta nói…ta nguyện ý hồ đồ thì sao?” Hắn cúi đầu phun ra vài chữ.
Vương phi sắc mặt lạnh lùng, “Ngươi hồ đồ, chúng ta sẽ không hồ đồ theo
ngươi, cũng sẽ không để ngươi tùy ý hồ đồ. Hơi Nhi, ngươi mang trách
nhiệm trên người, hôn nhân cũng không phải là chuyện của một mình ngươi, không thể để mặc ngươi muốn sao thì muốn.”
Lại hai chữ này “trách nhiệm”, Lý Hơi từ nhỏ đến lớn đã quán triệt tư
tưởng này, hắn có trách nhiệm trên người, hắn sống trên đời này chính là để gánh vác trách nhiệm nặng nề. Là người thừa kế của Tĩnh An vương
phủ, hắn từ nhỏ đã vì mục đích này mà tồn tại. Hắn không phải là Lý Hơi
mà là Tĩnh An vương thế tử, công cụ để hoàng tộc củng cố quyền lực thống trị. Trong lúc nghĩ thông suốt điểm này, Lý Hơi chỉ cảm thấy toàn thân
kiệt quệ, thân thể mềm nhũn ngồi trở xuống.
Vương phi nhìn bộ dáng hắn cúi đầu không nói liền cho là hắn đã bị
thuyết phục, nàng tiến lên vỗ về đầu con trai, ngữ khí ôn nhu nói, “Được rồi, đối với những chuyện không có lợi thì đừng nghĩ tới nữa, phiền não cũng vô ích. Bây giờ cùng ta đi dùng cơm tối thôi!”
Lý Hơi giống như bức tượng gỗ bị vương phi kéo ra cửa, cước bộ có chút
thất thần, lúc nhẹ lúc nặng. Thứ hắn không thể khống chế là cước bộ…hay
là tâm?
***
Nguyễn Nhược Nhược mỗi ngày đều nhận được một bó hoa hồng đỏ Lý Hơi sai người đưa tới, một bó thật to, thật xinh
đẹp làm người khác phải ganh tị. Nguyễn Nhược Phượng đã hỏi không dưới
một lần, “Những bó hoa này là ai gửi tới vậy? Tại sao mỗi ngày đều gửi
cho ngươi, có ý gì?”
Nguyễn Nhược Nhược dĩ nhiên sẽ không nói sự thật cho nàng ta, chỉ qua
loa vài câu, “Ta không biết có ý gì, cũng không biết là ai gửi vì không
để lại tên”. Đúng là không lưu lại tên, chỉ viết một chữ “Lý”.
Nguyễn Nhược Phượng cầm bó hoa nhìn ngó, vẻ mặt thập phần khinh thường, “Đây là hoa gì, so với mẫu đơn còn kém xa”.
Nguyễn Nhược Nhược không khỏi mắc cười, người ta nói đời Đường chỉ xem
trọng hoa mẫu đơn quả thật không sai. Trong mắt người đời Đường chỉ có
một loài hoa mẫu đơn. Hoa hồng vừa thơm vừa xinh đẹp mà chỉ có nàng biết thưởng thức, nếu hoa kia có linh hồn thì nhất định nó sẽ vô cùng cảm
kích ơn tri ngộ của nàng.
“Nhị tỷ, ngươi nên nhìn kỹ một chút đi. Trong các loại hoa, hoa có hương thì không có sắc, có sắc thì không có hương, duy chỉ hoa hồng là tập
hợp được cả hương lẫn sắc, không phải hoa bình thường nha!”
Nguyễn Nhược Phượng bĩu môi, “Mẫu đơn quốc sắc thiên hương, thứ hoa tầm
thường này nói làm gì”, nàng vừa nói vừa chớp mắt một cái, “Hoa này
chẳng lẽ là Diêu nhị thiếu gia gửi đến?”
Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng lắc đầu, “Không đúng không đúng, hắn căn bản không phải là người yêu hoa”.
“Ngươi gần đây thường cùng hắn tới lui thân mật, ta nghe mấy tên gác cửa nói hắn hình như ngày nào cũng tới tìm ngươi. Thật kỳ quái, ban đầu
không phải ngươi thà tự vẫn cũng không chịu thành thân, tại sao bây giờ
lại quan hệ với hắn tốt như vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược cười hi hi ha ha, “Trước kia chưa biết nên cho là hắn không tốt. Quen rồi mới nhận ra hắn cũng không tệ lắm, quan hệ xã giao
một chút cũng không sao.”
“A, nói vậy hôn ước Diêu-Nguyễn có thể nhắc lại được rồi, đúng không?”
“Không được”, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng lên tiếng phản đối, “Quan hệ
là quan hệ, cưới gả lại là một chuyện khác, không thể gom làm một”.
Nguyễn Nhược Phượng còn muốn nói điều gì nhưng Nguyễn Nhược Nhược cơ trí vội vàng nói sang chuyện khác, “Nhị tỷ, dạo này có thấy qua biểu ca
chưa?”
Vừa nghe nàng nói thế, tâm tư của Nguyễn Nhược Phượng tự nhiên dán dính
lên người Ngọc Liên Thành, “Những ngày này biểu ca chuẩn bị đi thi điện, đóng cửa không tiếp khách. Ba ngày sau hắn thi, hy vọng kim bảng đề
danh”.
“Nhất định sẽ đỗ, ta đối với biểu ca có lòng tin. Ta đang chờ nhìn thấy
thời khắc “xuân phong đắc ý vó ngựa nhịp, một ngày nhìn tẫn Trường An
hoa” nha!.”
Ba ngày sau thi điện, mười ngày sau kim bảng đề danh, Trên bảng có tên Ngọc Liên Thành, đứng vào top ba.
Bắt đầu từ đời Đường, các sĩ tử đề bảng sẽ được triều đình tổ chức yến
hội chúc mừng, địa điểm thường là những nơi danh lam thắng cảnh nổi
tiếng, như bờ sông thành Trường An chẳng hạn. Trước khi yến hội bắt đầu, hai bên đường đã rải đầy hoa, mà con đường hoa này không phải ai cũng
được bước chân lên mà chỉ dành riêng cho những sĩ tử đỗ đạt. Thiếu nữ
hai bên đường xúm xít hưng phấn, điên cuồng chờ đợi Ngọc Liên Thành trở
về.
Từ xa xa, Ngọc Liên Thành đã đến đầu đường Trường An, hướng Phù Dung
Viên đi tới. Dọc hai bên kèn trống mở đường, cổ nhạc trỗi lên, vô số nữ
tử tranh nhau nhìn ngắm, phảng phất như trăm hoa đua nở. “Ngọc
lang..Ngọc lang…” thiếu nữ thành Trường An ánh mắt như dán dính lên
người Ngọc Liên Thành, hàng sa số những cánh hoa ném tới! Còn muốn ném
hoa nữa sao! Con đường này ngập hoa còn chưa đủ sao?
Ngọc Liên Thành ngồi yên trên lưng ngựa, cẩm y sáng lạn, mỹ mạo tiên
diễm, khắp người lung linh ánh sáng. Vô số ánh mắt nhìn hắn như thiêu
như đốt, nhưng Ngọc Liên Thành chỉ thanh thản mỉm cười. Nụ cười kia làm
cho người ta say đắm, tâm tư nổi sóng liên tục…
Nguyễn Nhược Nhược cùng Diêu Kế Tông chạy đến “đường hoa”, nhưng người
quá đông, một chút cũng không thể chen vào. Nàng chỉ có thể đứng bên
ngoài đám người kia, nhón nhân hướng nhìn vào trong. May là mục đích của đám người này cũng tương tự nên không khó để tìm ra Ngọc Liên Thành.
Ngay cả lúc chưa nhìn thấy cẩm y Trạng Nguyên vẫn có thể nhìn thấy bóng
dáng hắn từ phía đằng xa. Cuối cùng, giữa đám người huyên náo rộn ràng,
nàng đón nhận ánh mắt của hắn. Bốn phía tiếng người huyên náo, đối mắt
của hắn lại yên tĩnh nhìn nàng chăm chú, giống như sương sớm nhanh chóng tan đi, tia nắng ấm áp đã xuất hiện. Nguyễn Nhược Nhược không thể không sa vào đôi mắt hắn…tại nơi đường phố náo nhiệt đông đúc này, hai người
bọn họ nhìn nhau không rời.
Rõ ràng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủn nhưng cảm giác tựa như đã rất lâu rồi.
Ngọc Liên Thành bị đám đông đẩy đi, Ngưyễn Nhược Nhược vẫn đứng nguyên
một chỗ, hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được. Diêu Kế Tông đứng một bên ca thán, “Thu hồn trở về đi, mỹ nhân, đại soái ca ca đi mất rồi!”
Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới tỉnh hồn, lắc đầu tự cười giễu mình, “Mị
lực của Ngọc Liên Thành quả thật khó chống đỡ. Nhìn thấy hắn tựa hồ như
nghe được khúc nhạc thần bí, không thể không bị mê hoặc”.
“Người ta nguyện ý mê hoặc ngươi cả đời, ngươi lại không chịu”, Diêu Kế Tông giễu cợt nàng.
“Nếu hắn chỉ mê hoặc một mình ta thì ta , nhưng hắn lại mê hoặc một
đống, không mệt chết ta mới là lạ. Ở bên cạnh hắn, muốn có một ngày trôi qua yên tĩnh cũng khó.” Nguyễn Nhược Nhược mặc dù đối với mị lực của
Ngọc Liên Thành không miễn dịch hoàn toàn, nhưng may là gặp lúc thần hồn điên đảo nàng vẫn giữ vững tinh thần mười phần.
“Xét về phương diện này thì hệ số bảo hiểm của Lý Hơi cao hơn nhiều. Hắn mặc dù cũng rất anh tuấn nhưng cũng không như Ngọc Liên Thành. Huống
chi hắn vẫn đủ lạnh lùng, nữ nhân không dám dưa với hắn. Mà thật ra đối
với nữ nhân khác hắn cũng không cảm thấy hứng thú, người ta trong lòng
trước sau chỉ có một mình ngươi a!” Diêu Kế Tông tựa như đã nhận hối lộ
gì đó của Lý Hơi mà luôn miệng nói tốt cho hắn.
Nguyễn Nhược Nhược cười khổ, “Lưu Đức Hoa, ta đề nghị ngươi đi đăng ký
giấy phép kinh doanh mở văn phòng môi giới hôn nhân, kết hợp nhân duyên
cho nam nữ thiếu niên ở Đại Đường, ta dám chắc tiền tài sẽ cuồn cuộn đổ
vào túi ngươi”.
Diêu Kế Tông cũng hi hi ha ha, “Nếu ta có thể đem các ngươi tác hợp
thành công, vậy thì đây chính là tiền đề đầu tiên, sau đó ta sẽ khai
trương văn phòng, nhất định sẽ có người mộ danh mà đến”.
Náo nhiệt cũng xem xong rồi, hai người vừa đi vừa cười hi hi ha ha trở về phủ.
Phù Dung Viên.
Từ sớm đã có nha hoàn đứng ngoài cửa đợi
Trạng Nguyên. Hai tiểu thái giám mặc thanh y, hai tiểu cung nữ mặc cung y màu lục dẫn hắn đến Phương Lâm Uyển phía sau Phù Dung Viên. Mặc dù đang mùa hè nhưng nơi này vẫn trăm hoa đua nở, hoa lài, hoa chi tử, hoa bạch lan, mỹ nhân tiêu, phù dung, hoa hồng, hoa tử vi…rực rỡ như một bức
tranh thêu. Giữa một vùng hoa cỏ tươi tắn lại có một hồ nước xanh biếc,
từng phía lá sen chen chúc nhau tầng tầng lớp lớp như mây, giữa nền xanh ấy lại trồi lên những đóa hoa sen trắng như tuyết. Cánh bướm dập dìu,
một cơn gió nhẹ thoáng qua khiến lòng người say đắm.
“Mời Trạng Nguyên tuyển hoa”
Ngọc Liên Thành chậm rãi quay đầu nhìn lại, phía trước bờ hồ có vài
người đang nghiêm trang chờ đợi. Hai tiểu cung nữ nhìn nhau cười một
tiếng, cô nương mặc lục y nói, “Nếu Trạng Nguyên chọn hoa sen, ta đây sẽ dùng thuyền nhỏ hái hoa dâng người.”
Mọi người đều mười cầm chín đoán chắc Ngọc Liên Thành sẽ chọn hoa sen,
vì ai ai cũng cho rằng Ngọc Liên Thành cùng hoa sen tương đối giống
nhau.
“Mọc lên từ bùn mà không nhiễm”, hoa sen được cho là có phẩm cách siêu
phàm thoát tục. Phật giáo ngợi khen hoa sen là “hoa thanh khiết”, lấy
hương thanh sắc nhã mà xác nhận phật tính, tượng trưng cho thần thánh.
Phật tổ “thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn” ra đời trong một đóa hoa sen thơm ngát. Ngọc Liên Thành trong lòng ẩn chứa một loại khí chất
thanh linh, tựa như hoa sen trong nước thanh cao không vướng lụy bụi
trần. Nếu để hắn bên cạnh hoa sen dĩ nhiên sẽ không thấy hổ thẹn.
Chỉ là Ngọc Liên Thành khoát tay chặn lại, “không cần”. Hắn xoay người
rời khỏi hồ sen, càng làm người khác ngạc nhiên chính là Ngọc Liên Thành cuối cùng lại chọn một bông hoa tầm thường. Hoa hồng như lửa, đài hoa
xanh rờn, tựa như một đốm lửa bừng bừng xinh đẹp. Nếu như nói hoa sen là một loại hoa thanh nhã mang vẻ đẹp “xuất thế”, không nhiễm khói lửa,
thì hoa hồng chính là vẻ đẹp “nhập thế”, tình ý nhiệt liệt dâng trào.
Đóa hoa sen trắng muốt bị Ngọc Liên Thành bỏ qua một bên, loại hoa hắn
tuyển chọn chính là đóa hồng đỏ thắm này. Giữa tâm hồn “ngọc khiết băng
thanh” ấy…phải chăng…đang rung động phàm tình?
Ngọc Liên Thành cầm trên tay một đóa hoa hồng rời khỏi Phù Dung Viên,
phía sau lưu lại vài đôi mắt mê hoặc không giải thích được. Trong số đó
có một đôi mắt như dòng suối trong vắt dõi nhìn theo thân ảnh tuấn lãng
đang dần xa…
Có thể sao? Mi mắt bị một người dẫn dắt, tâm linh bị một người hấp dẫn,
cả thần hồn đều bị một người làm cho rung động. Đây chính là…có thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...