Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch Full

CHƯƠNG 99: BẮT CHƯỚC THÚ NHÂN

"Điện hạ, tiểu vương tử quá chậm lớn, chuyện này vô cùng đáng lo ngại, cậu ấy..." Dean đau lòng nhìn tiểu vương tử. Sinh ra quá tí hon đã đành, giá mà lớn nhanh thì còn bắt kịp các thú nhân khác, nếu tiểu vương tử có hình thể cao to, vậy thì dù cho là một con chuột đồng cũng sẽ dễ dàng gặm nát được rắn, đè ép lão hổ.

Ấy thế mà... Đứa nhỏ này ở thời kỳ đáng lẽ phải phát triển nhanh nhất lại không chịu lớn gì cả!

Dựa theo các hạng mục dữ liệu đo lường, tiểu vương tử... E là cả đời cũng không cao lên được.

Vẻ mặt hắn càng khó coi hơn: "Chất kích thích tuy giúp hình thể phát triển, nhưng vẫn ảnh hưởng không tốt tới cơ thể người, hình người của tiểu vương tử lại phát dục bình thường, không thể dễ dàng sử dụng được..."

Tiểu chuột đồng được Edgar nâng trên lòng bàn tay. Vì sợ làm tổn thương tới nó, động tác của Edgar có hơi cứng ngắc, thậm chí ngứa ngáy cả người – con trai mình bé xíu xịu xìu xiu, hắn cảm giác như chỉ cần hơi dùng sức một chút sẽ đè bẹp nó mất.

Dáng dấp ấy rơi vào mắt Dean lại thành Edgar không chấp nhận nổi sự thật này, khiến hắn càng lo lắng hơn.

May mà Edgar nhanh chóng phản ứng lại, nói với Dean: "Không sao, thú nhân bây giờ dù ở chiến trường cũng chưa chắc muốn lộ thú hình để chiến đấu, thú hình to nhỏ thế nào chưa đủ để phán xét thành tựu một người, đây là con trai ta, ta tin tưởng những phương diện khác nó nhất định không thua kém bất kỳ ai."

Edgar tuyên bố rất dõng dạc, nói xong còn nhìn tiểu chuột đồng đầy trìu mền. Tiểu chuột đồng nhún nhún trên bàn tay hắn thấy thực phiền, dứt khoát dọc theo cánh tay hắn trèo lên, thành ra Edgar cứng đờ chẳng dám cử động, chỉ sợ lỡ cái lại làm con trai rơi xuống đất.

Có điều, vẫn không quên tỏ vẻ: "Con trai của Edgar ta, tự ta sẽ có cách che chở nó cả đời."

Dean cảm động, rắn nhỏ nhìn bộ dáng của cha, hơi suy tư.

Mỗi lần nó bò lên người mẫu phụ, cha mẹ đều đông đá, trước kia không hiểu là tại sao, ai dè giờ em trai trẻo lên người cha cha cũng cứng đờ...

Cho nên, bọn họ thực ra không quen với thú hình của con cái sao?

Rắn nhỏ trèo lên đùi Edgar, vẫy vẫy đuôi với tiểu chuột đồng.

Bọn chúng đã chơi rất nhiều ngày, sớm có cách giao lưu riêng, tiểu chuột đồng nhìn thấy động tác này của tiểu xà, lập tức bò xuống, bắt đầu truy đuổi ca ca.

Tiểu chuột đồng leo xuống xong, Edgar mới dám thở phào một hơi, nói với Dean: "Tiểu Bối là con trai ta, thân thể rất đặc thù, chuyện này ngươi tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, còn chuyện sau này nó sẽ trải qua những gì... nó vẫn sẽ mãi là bảo bối của chúng ta."

Dean nhìn bóng dáng tiểu chuột đồng đuổi rắn nhỏ chạy khắp nơi, còn trèo lên lứng rắn diễu võ dương oai, gật đầu thở ra nhẹ nhõm. Dù cho có là đột biến gen đi chăng nữa, chỉ cần có người thân ở bên thì nhất định vẫn sẽ sống rất tốt.

Edgar và Dean nói chuyện một phen xong mới mang hai đứa bé trở lại, sau đó đem kết quả báo lại cho Thư Thư.

Thư Thư chẳng thèm bận tâm, họ chuột đồng lớn có bấy nhiêu thôi, cậu to bằng nắm tay đã là lợi hại lắm rồi đó, con trai lớn bằng chừng ấy không phải rất bình thường sao?

Còn chuyện không giỏi chiến đấu... Đang yên đang lành lại đi choảng nhau làm cái gì a?

Cậu khổ cực tu luyện như vậy để biến thành là để làm gì? Còn không phải vì nhân loại không có hở chút là động chân động tay, còn ăn thịt lẫn nhau sao?

Đế quốc Thú Nhân tiến vào thời đại làm chủ vũ trụ, khoa học kỹ thuật mới là lĩnh vực cần đầu tư phát triển, á thú nhân cũng không hóa thú được, không phải vẫn kiếm được nhiều tiền hơn cả thú nhân đó thôi?

Con trai cậu chỉ cần học cho giỏi sau này tìm một công việc tốt, đây mới là cuộc sống bình dị a!

Đối với một Thư Thư luôn ngóng trông được trở thành một phần của thế giới loài người mà nói, cậu chỉ có một yêu cầu nho nhỏ: "Nếu nó xuất sắc được như Meillet, vậy thì còn gì phải lo lắng nữa?"

"Ta cũng nghĩ vậy." Edgar nói: "Có điều còn một vấn đề, đó là tiểu bối không có thú châu, giống á thú nhân vậy, không chừng lại giống em có thể nhận thú châu hình thành tử cung, nếu vậy, chúng ta có thể nói với người ngoài rằng nó là á thú nhân chăng?"

Thư Thư và tiểu Bối đều hóa thú được, lại trời sinh giống á thú nhân không có thú châu, càng khiến hắn không biết nên phân biệt giới tính kiểu gì đây.

Là thú nhân? Kỳ thực không phải. Là á thú nhân? Rõ ràng biến hình được mà.

Nghe Edgar hỏi như vậy, Thư Thư cũng xoắn xuýt: "Nhưng nói tiểu bối là á thú nhân, lỡ sau này nó thích á thú nhân thì phải làm sao?"

"Không hề gì, hiện tại ở đế quốc, quan hệ đồng giới cũng không phải chuyện to tát." Edgar nói thẳng, tuy không ủng hộ, nhưng vì con cái vẫn nên tính toán chu toàn.

"Nói cách khác, tiểu bối là thú nhân, không cần lo lắng nó thích một thú nhân khác sẽ bị gièm pha?" Thư Thư tò mò hỏi.

"Đương nhiên." Edgar gật đầu.

Nghe được đáp án này, Thư Thư ra quyết định: "Nếu đã vậy, cứ nói với bên ngoài tiểu bối là thú nhân đi." Cậu tính rồi, tuy con trai thoạt nhìn yếu ớt nhưng linh lực trong cơ thể lại dồi dào, khí lực mạnh, sau này muốn hạ gục thú nhân khác không phải vấn đề, cho nên làm thú nhân vẫn hơn, sau này tìm việc làm cũng có thêm nhiều cơ hội.

So sánh các mặt thì thú nhân vẫn tự do hơn cả.

Thư Thư đã quyết định, Edgar sẽ không phản đối, đem bàn bạc với Chris và Ian về chuyện này.

Vì vậy, khi hoàng thất phát thông báo, ngoài việc vợ chồng Hoàng thái tử đang giúp đỡ nhóm đọa thú trên đọa thú tinh cầu phục hồi thú hạch ra, còn nhắc tới một chuyện – gia đình hai người mới đón thành viên mới, một tiểu thú nhân đáng yêu vừa phá vỏ!

"..." Người trên internet đọc thông báo xong, trăm người như một, cạn lời.

Đúng là gặp quỷ mà, chuyện này rốt cuộc là sao? Hoàng thái tử và Thái tử phi mới kết hôn được bao lâu a, đứa bé thứ hai đã thoát xác?

Rốt cuộc Thái tử phi sinh kiểu gì a?

"Á thú nhân hình chuột dễ đậu thai, chu kỳ sinh con cũng ngắn, nhưng không tới mức độ này đâu..."

"Hoàng thái tử sao vậy? Sao có thể khiến bạn đời mình mau mang thai thế! Ôi, thật hâm mộ!"

"Gato gato gato! Ta kết hôn đã 10 năm rồi còn chưa có lấy một đứa!"

"Cầu Thái tử phi chia sẻ bí kíp mang thai, nếu mang thai chỉ cần một tháng không ảnh hưởng tới công tác, ta tình nguyện mang thai một đứa."

...

Trên mạng nhao nhao như ong vỡ tổ, nhất thời ngay cả tin tức đọa thú trên đọa thú tinh cầu đang khôi phục nhanh chóng, Hoàng thái tử phục hồi thú hạch cũng không thể bì được với đứa bé thứ hai mới mở mắt chào đời này.

Cho tới nay hoàng thất mỗi đời chỉ một, lần này có tới hai đứa, không biết có xảy ra tranh ngôi đoạt vị hay không, ngẫm lại thật hưng phấn a!

Đáng tiếc là hoàng thất rất kín tiếng về vị tiểu vương tử thứ hai này, ngoài một tấm hình chụp gò má trẻ con ra thì không phát thêm tin tức gì, ngược lại đại vương tử thì thỉnh thoảng lại có ảnh được đăng lên.

"Hoàng thất đây là tính để đại vương tử thừa kế ngôi vị? Còn tiểu vương tử có lẽ chỉ cần sống thật vui vẻ là được, cho nên mới giấu tin kỹ như thế chứ."

"Cách nhau có mấy tháng, chỉ vì sinh chậm thì không có tư cách lên ngôi sao? Thương cho tiểu vương tử."


"Đọa thú tình cầu quá xa xôi, nếu không đã có thể chụp được vài tấm của tiểu vương tử rồi."

"Đại vương tử đáng yêu quá, thật muốn nhìn xem tiểu vương tử có phải cũng đáng yêu như vậy không a!"

...

Dân tình trên mạng đang phiền muộn cực kỳ, bởi thông tin vãng lại từ đọa thú tinh cầu tới quá chậm, còn có nhiều người kiến nghị nên cho xây dựng nhiều trạm thông tin đưa đọa thú tinh cầu hòa mạng tổng bộ.

Đương nhiên, ý kiến này đã bị bác bỏ ngay lập tức.

Đọa thú tinh cầu còn xa xôi hơn cả Thiêm tư, muốn hòa mạng phải hao phí vô số tiền bạc của cải, dù đế quốc có thừa tiền cỡ nào cũng không đi làm chuyện ngu ngốc này được.

Huống chi, hiện tại đọa thú tinh cầu đã trở thành tinh cầu tư nhân rồi.

Hoàng đế Chris nhận được tin nhắn từ Edgar đã mua đứt tinh cầu này.

Chris làm vậy là vì cảm thấy nơi đây mang chút kỷ niệm đáng nhớ, xét thấy hoàng thất nhiều tiền quá lại không có chỗ tiêu, phe đế quốc hoàn toàn không nghi ngờ lý do này, bởi đọa thú tinh cầu vừa không có cư dân thường trú hay cơ quan đơn vị giao nhận thuận lợi nào, cho nên thủ tục xét duyệt rất nhanh đã thông qua.

Hoàng thất mới ngu ngốc làm sao a... Bọn họ đã sớm kiểm tra tới lui mấy lần đọa thú tinh cầu, căn bản không có lấy một miếng tài nguyên, một viên tinh cầu như vậy còn dùng cái giá đó để mua lại, hoàng thất đầu óc không vấn đề gì chứ?

Có điều, kể ra cũng là lẽ thường... Lúc trước Hoàng thái tử gặp được Thái tử phi ở Thiêm tư, sau đó hoàng thất tận lực kiến thiết lại nơi ấy, giờ cũng xem như là phồn hoa... Lại nói, nếu Hoàng thái tử và Thái tử, cộng thêm hai vị tiểu vương tử bị bỏ lại tinh cầu xa xôi bị xem là vô bổ kia, hoàng thất liệu có khai phá hay mua lại, giảm bớt gánh nặng cho đế quốc chăng?

Chris mua lại đọa thú tinh cầu xong, ngược lại rất vui vẻ.

Edgar đã nói qua, trên đọa thú tinh cầu có nhiều tài nguyên quý giá, còn có linh thạch, quả là chỗ tốt để làm ăn!

"Chris, tiểu bối đáng yêu quá!" Ian vừa thấy Chris xong việc trở về, nói.

"Ừm." Chris tán thành, tôn tử hắn đứa nào cũng đáng yêu, nếu có cơ hội, hắn rất muốn đưa nó đi khắp nơi thăm thú một lượt.

"Nhỏ như vậy, có thể bỏ túi mang đi... Chris, em muốn tới đọa thú tinh cầu thăm tụi nhỏ!" Ian nói, y đã có hai tôn tử, đều không gặp được, thật đau lòng mà.

"Chúng ta giờ chưa thể đi được, nhưng em yên tâm, hai đứa bé sẽ về trong vòng tay chúng ta sớm thôi." Chris đáp.

Ian nghi hoặc nhìn sang, lại thấy vẻ cao thâm khó dò của hắn.

Edgar và Thư Thư cũng không biết vợ chồng Chris đã nhớ thương hai đứa bé tới trình độ ấy, bọn họ còn đang bận rộn với những công việc hàng ngày ở nơi xa, chỉ là Thư Thư xem xiếc thú... Không, xem đọa thú thao luyện, số lượng đọa thú ngày càng ít đi, bên cạnh đã xây dựng căn cứ mới, các thú nhân tùy thời biến thân sẽ ở bên này.

Lúc mới huấn luyện, Renault chỉ muốn bọn họ phát tiết tinh lực dư thừa, nhưng sau đó, hắn lại tính toán đường xa hơn.

Đọa thú đều nhận được đại ân từ Edgar, xử lý tốt, bọn họ sau này tuyệt đối có thể trở thành thuộc hạ trung thành nhất của Hoàng thái tử điện hạ.

Bây giờ dù là thời bình, hoàng thất không cần nuôi quá nhiều quân binh, nhưng quân chủ lực giỏi không phải càng được việc giúp hoàng thất hay sao?

Ý nghĩ đã thông, Renault lại tăng cường độ luyện tập, Edgar cũng bắt đầu tự mình huấn luyện những người này.

Thời gian cứ vậy trôi qua thật nhanh.

CHƯƠNG 100: JONES MANG THAI

Bất tri bất giác đã qua một năm.

Mới đầu, Thư Thư và Edgar vẫn sống trong căn cứ giữa sa mạc, nhưng sau này cân nhắc về hai đứa bé, bọn họ phải dời đi, chọn lấy một nơi phong cảnh tú lệ linh khí dồi dào trên núi.

Ngọn núi cách căn cứ hơi xa, nhưng có chỗ cho phi hành khí hạ cánh, Edgar vẫn có thể một ngày ba bữa về nhà ăn cơm, tối ngủ lại nhà, quan trọng nhất là, từ khi dọn tới đây xong, hai đứa bé có thể nô đùa chạy nhảy khắp quả núi – Edgar đã sửa sang lại nơi đây một lượt, người máy dưới chân núi xây tường vây lại, cho nên không cần lo gặp nguy hiểm gì.

Mấy bữa nay khí trời có hơi lạnh, Thư Thư tuy đã tỉnh giấc nhưng còn chưa muốn rời giường, tới khi bên ngoài dẫn vào mùi thơm nghi ngút của thức ăn, cậu mới vươn mình từ trên giường bò dậy, sau đó nhanh chóng tròng lên cái áo ngủ thoải mái nhất chạy ra: "Edgar, anh nấu gì mà ngon vậy?" Thư Thư sáng sớm dậy không nổi, cho nên bữa sáng đều do Edgar chuẩn bị.

"Anh làm bánh tart trứng và cháo gà." Edgar cười đáp.

Đọa thú tinh cầu không có gà, cho nên đã lâu lắm rồi Thư Thư chưa được thưởng thức, nghe vậy sung sướng reo lên: "Trứng và thịt gà từ đâu đến vậy?"

"Thủ đo tinh phái thêm một phi thuyền tới, mang theo nhiều vật tư." Edgar vừa múc cháo vừa nói.

Thư Thư không thích ăn cháo đầy mỡ, cháo thịt gà thì làm từ nước nấu gà, hớt sạch mỡ mới chịu, bên trong là ức gà xé và ít cải xanh, màu sắc hài hòa, mà còn có bánh tart và salad ăn kèm nữa.

Thư Thư lấy một bánh trứng, mãn nguyện cắn một miếng, rồi lại gặp một đũa salad ăn: "Kỳ thực ăn cháo phải có dưa muối ăn kèm mới phải..." Rau trộn giấm tương củ cải ướp nữa cơ.

"Trẻ con không ăn mặn quá được." Edgar nói, đặt hai đứa bé lên hai ghế riêng, múc cho mỗi bé một tô.

Hai đứa nhỏ ở nơi linh khí dồi dào, 'thú hạch' khác thường trong cơ thể đã phát dục vô cùng tốt, bây giờ đã có thể duy trì hình người, muốn thành thú hình thì thành thú hình, hoàn toàn tự do khống chế.

Nhưng lúc ăn cơm, tụi nhỏ tuyệt đối sẽ giữ hình người, dù sao chỉ có hình dáng này mới có thể thưởng thức được hết mùi vị của món ăn, cũng chỉ có hình dáng này mới ăn nhanh hơn một chút được.

Bây giờ thú hình của rắn nhỏ đã lớn hơn tiểu chuột đồng gấp mấy trăm ngàn lần, nhưng hình người chỉ hơn em trai có một chút, dù vậy, nó đã quen chiếu cố đệ đệ, vừa lên bàn liền gắp một cái bánh trứng cho em.

Tiểu chuột đồng nhận được bánh trứng, lập tức gặm một cái, sau đó miệng nhỏ nhai nhai nhai rất nhanh... Bởi vì ăn quá vội, suýt nữa nghẹn mất, húp mấy ngụm cháo mới nuốt xuống được.

Tốc độ ăn của tiểu chuột đồng tuy rằng nhanh, nhưng thực tế, ăn nhanh hơn lại là rắn nhỏ... Nó không nhai được, liền nuốt chửng bánh trứng, một bàn thịt kia, phần ăn của Edgar và nó quả thực rất tương xứng với hai thùng cơm là hai cha con.

Thư Thư ăn bánh trứng và cháo gà no rồi, nhưng ngửi thấy mùi thịt, lại không nhịn được nhìn sang, Edgar liền gắp một miếng đưa qua cho cậu nếm thử.

Tiểu chuột tha thiết mong chờ không khác chút nào, rắn nhỏ học theo Edgar, gắp một miếng cho đệ đệ.

Thư Thư và tiểu chuột đồng ăn xong, hài lòng xoa bụng, không buồn nhúc nhích. Edgar đã sớm quen với cảnh này, trên mặt lộ ý cười, hắn đem miếng thịt cuối cùng bỏ vào miệng, ôm Thư Thư và tiểu chuột đồng ra salon, cuối cùng xách rắn nhỏ ra nốt, tiện tay chuyển kênh hoạt hình giáo dục trẻ nhỏ cho bọn trẻ xem.

Làm xong xuôi, Edgar lái phi hành khí đi qua căn cứ, huấn luyện đọa thú, ba người Thư Thư say sưa ngon lành ngồi coi phim cả buổi.

Bộ phim hoạt hình 10 phút một tập, nội dung đặc biệt thú vị, Thư Thư và hai đứa bé xem chằm chằm không chớp mắt, xem xong 5 tập liền đóng máy, đuổi hai đứa nhỏ ra ngoài, cho chúng nó chơi loanh quanh trong núi, còn cậu bắt đầu lấy linh thạch ra luyện tập bố trí trận pháp.

Qua 3, 4 tiếng sau, lại thấy đói bụng, Thư Thư thả linh thạch trên tay xuống, đứng dậy tới nhà bếp sơ chế đồ ăn, sau đó đứng trên đỉnh núi dùng linh lực gọi: "Con trai! Về ăn cơm!"

Linh lực vang khắp quả núi, rắn nhỏ và tiểu chuột đồng nghe xong cùng chạy về nhà, mà lúc này, Edgar cũng về tới nơi.

Một nhà bốn người ăn cơm, Edgar mở phi hành khí rời đi, một hồi sau, Jones và Dean lại qua đây, chiều nào bọn họ cũng sẽ tới dạy thêm cho Thư Thư, đủ loại kiến thức về y học, cách mấy ngày còn kiểm tra định kỳ cho hai đứa bé nữa.


"Thư Thư, Renault dẫn người phát hiện được một thực vật ăn được, mùi vị ngon lắm, tôi mang cho cậu một ít." Jones vừa xuống đã nói với Thư Thư.

Thư Thư vui sướng cực kỳ: "Thật sao? Là gì vậy?" Cậu chạy nhanh tới, tò mò nhìn Jones.

"Là một loại hành họ cây quyết, bên trong mọng nước, còn rất ngọt không chứa thành phần gây hại nào, có thể nhai ăn sống được đó." Jones lấy ra một ít cho Thư Thư nếm thử.

Thư Thư hồn nhiên nhai nhai... Giống cây mía a, ngon thật! Cứng hơn mía, ngứa răng nhai cũng đã lắm, rất hợp với cậu.

Thư Thư hài lòng gặm mía, bên kia, Dean đã kiểm tra cho tiểu bối xong, nhưng lại trầm mặc, cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Thú hình tiểu vương tử vẫn nhỏ như vậy, cũng không biết tại sao hình người lại có khí lực lớn vô cùng, nếu chỉ tính riêng về hình người, so với tuyệt đại đa số thú nhân đều cường đại hơn.

Tiểu vương tử như vậy, chỉ cần tương lại không để người khác phát hiện thú hình của mình, chỉ e dù là ai cũng phải công nhận đây là một thú nhân vô cùng mạnh mẽ... Biết đâu lại giấu được đến cuối đời.

Nghĩ tới đây, Dean cảm giác như tảng đá nặng trĩu trong lòng rốt cục được thả xuống, không khỏi nhẹ lòng.

Lúc dạy cho Thư Thư, bình thường Dean vẫn buông lỏng giờ lại nghiêm khắc hơn, khiến Thư Thư đột nhiên có chút áp lực...

"Hôm nay học tới đây thôi." Chờ Dean nói ra câu này, Thư Thư thực hận không thể nhảy cẫng lên.

"Thái tử phi điện hạ, ngài bây giờ đã có tri thức lý luận phong phú, chỉ còn thiếu thực tiễn mà thôi, ta tin tưởng chỉ cần có đủ cơ hội thực hành, ngài nhất định sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc." Dean khích lệ, không khỏi nhìn cậu đầy thán phục... Phải biết, lời khích lệ này thực ra vì lo Thư Thư sẽ lấy làm kiêu nên đã giảm bớt, tri thức lý luận của Thư Thư không chỉ phong phú mà còn vượt qua cả hắn và Jones, xét thấy Thư Thư với năng lực thiên phú về trị liệu, những thứ mà cậu gọi là có linh lực đều vô cùng thần kỳ... Hắn tin tưởng Thư Thư ngay lúc này đã là một bác sĩ xuất sắc rồi.

"Tôi biết tôi lợi hại mà!" Nghe Dean nói, Thư Thư liền dương dương đắc ý.

Dean: "..." May là mới khen có một câu, nếu không đuôi Thái tử phi sẽ ngẩng tới tận trời mất!

Dean và Jones đã dốc hết vốn liếng chỉ dạy cho Thư Thư mọi thứ, Thư Thư đã gặp là không quên nên ghi nhớ hết tất cả, hai người cũng tỏ ý sau này sẽ không tới nữa.

"Mai không tới nữa? Vậy mai tôi đi tìm hai người, chúng nhau cùng nhau chơi." Thư Thư lập tức nói.

Jones không khỏi bật cười, lẽ nào trong mắt Thư Thư, mấy ngày nay bọn họ chỉ tới chơi nhà sao?

Tuy vậy Jones lại không chút phản đối: "Vậy ngày mai cậu tới đi, bên kia có nhiều bệnh nhân lắm, cậu có thể qua giúp bọn họ xem xem."

"Được a." Thư Thư gật đầu đáp ứng.

Hôm sau, Thư Thư hai nách hai con đi tới căn cứ của Edgar.

Edgar tự mình lái phi hành khí qua đây, đọa thú tinh cầu chưa có trạm trung chuyển, phi hành khí phải để tốc độ cao nhất mới tới kịp, nhưng hôm nay có hai đứa bé lại phải chậm lại, cho nên mãi nửa giờ sau, bọn họ mới tới được căn cứ.

Bên kia, một vài thú nhân được Edgar trọng dụng đang chờ Edgar không rõ có chuyện gì, tới thẳng nơi hắn thường đậu phi hành khí chờ sẵn, sau đó liền thấy... Hoàng thái tử mang theo Thái tử phi và hai đứa bé cùng tới!

Bọn họ cả kinh, sau đó đồng loạt nhìn sang tiểu vương tử đang được Thái tử phi ẵm.

Hai vương tử đều sống trên đọa thú tinh cầu, đại vương tử đã từng chơi đùa với họ nhiều rồi, nhưng tiểu vương tử thì đây là lần đầu mới gặp, quả thực hiếu kỳ vô cùng!

Hiện giờ bọn họ rốt cục đã được thấy tiểu vương tử rồi! Theo lý thì thú nhân này phải có hình dáng giống phụ thân mới đúng, tiểu vương tử lại giống với Thái tử phi, con mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ tròn vo, da dẻ non mịn, thoạt nhìn vô cùng khả ái...

Một đám thú nhân quây lấy tiểu chuột đồng nhìn ngắm mãi, tình cảnh này khiến Edgar khó chịu cau mày, tiểu Bảo hắn có thể cho người khác tùy tiện xem, thú nhân đều vậy, phải trưởng thành trong đòn roi chiến đấu, nhưng tiểu bối...

Tiểu bối quả thực là phiên bản nhỏ tuổi của Thư Thư, đâu thể tùy tiện ai muốn xem là xem được? Edgar đứng một bên chặn hết ánh mắt đám thủ hạ đang nhìn Thư Thư và tiểu bối lại, còn hừ lạnh một tiếng.

Hoàng thái tử điện hạ có thể đánh gục tất cả bọn họ, khí thế càng kinh người hơn... Nghe tiếng hừ lạnh này, đám thú nhân kia lập tức không dám nhìn loạn nữa.

Edgar lúc này mới dẫn Thư Thư đi tìm Jones, để Thư Thư mang tiểu bối cùng đi chơi, còn rắn nhỏ thì theo hắn đi xem huấn luyện.

Trong căn cứ có xây một bệnh viện, chính là nơi Jones công tác.

Trong bệnh viện chẳng hề bận bịu mấy, nhưng hôm nay Jones có hơi mệt mỏi, chỉ là không để lộ ra, thấy Thư Thư đến, hắn cười kéo cậu tới cạnh mình, sau đó vừa giảng giải vừa xem bệnh làm mẫu cho Thư Thư.

Trong bệnh viện có đủ loại máy móc có thể kiểm tra cho thú nhân và á thú nhân, rất là chu đáo, Thư Thư có chút hứng thú, đáng tiếc bệnh nhân không nhiều, Jones làm xíu là xong, ngược lại cậu thấy hơi mất mát.

Jones nhìn biểu tình này của cậu có chút buồn cười, mắt thấy không còn chuyện gì nữa mới thẳng thắn mời cậu đi dùng cơm.

Trước đây vốn luôn sống một mình, tay nghề rất khá, am hiểu mấy món điểm tâm ngọt, Thư Thư vui vẻ đi tới, chờ Jones mang mỹ thực lên.

"Mấy ngày nay không rõ vì sao tôi thấy có hơi mệt, không làm được nhiều món cho lắm." Jones nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Thư Thư và tiểu Bối, cười rộ lên.

"Không sao đâu, dù chỉ có mấy món rau xào cũng ngon lắm rồi!" Thư Thư đáp.

Tiểu bối được Thư Thư ẵm cũng gật đầu liên tục, bình thường nó toàn ăn món do Edgar và Thư Thư nấu, thỉnh thoảng còn tự mình vào bếp, cho nên lần này được ăn món do Jones đích thân vào bếp thì cảm động cực kỳ, càng thấy yêu quý Jones hơn.

Jones làm đồ ăn không nhiều, nhưng rất tinh xảo, ngoài cơm nước bình thường còn nướng 3 phần thịt, một phần để dành cho Renault, hai phần còn lại cho Edgar và rắn nhỏ.

Rắn nhỏ bị Renault xách tới, hình như đi cả đoạn đường đều là tư thế này.

Lúc rắn nhỏ bảo trì hình rắn, Edgar có xách nó thế nào Thư Thư cũng không ý kiến, hơn nữa hình rắn thì ôm kiểu gì, nhưng bây giờ nó đang là hình người, xách như thế thì chịu làm sao! Thấy Edgar đi tới cậu liền vội vã chạy tới đỡ hài tử: "Edgar anh cẩn thận chút coi!"

Đối xử với thú nhân cần gì phải cẩn thận?

Edgar hơi bất đắc dĩ, có điều chỉ nghĩ chứ không nói ra miệng.

Đứa tiểu Bảo cho Thư Thư ôm, Edgar đột nhiên hỏi: "Thư Thư, một tháng sau chúng ta sẽ rời đọa thú tinh cầu."

"Cái gì?" Thư Thư sững sờ.

"Chúng ta phải về thủ đô tinh." Edgar nói.

Một năm qua Thư Thư đã quen sốngi ở đây rồi, cũng cảm thấy rất tốt, đột nhiên nghe tin phải rời đi, không nhịn được mà lưu luyến.

Edgar nhìn Thư Thư liền hiểu cậu nghĩ gì, cười nói: "Khi nào về thủ đô tinh, đủ loại món ngon em muốn ăn đều có, hoàng thất còn mấy phòng ăn em chưa thưởng thức hết đâu."


Vẻ lưu luyến trên mặt Thư Thư không cánh mà bay, hào hứng hỏi: "Sao đột nhiên lại về? Cụ thể khi nào đi?"

"Ta đã chữa trị cho đọa thú xong hết rồi, tất nhiên phải đi chứ." Edgar hôn lên trán cậu.

Tốc độ phục hồi thú hạch trong năm kia càng lúc càng nhanh, mà hôm nay, rốt cục hắn đã hoàn thành xong toàn bộ.

Đọa thú chỉ cần nghỉ ngơi, bọn họ nên về thủ đô tinh thôi, chờ khi về rồi, hai đứa con của hắn sẽ được giáo dục tốt hơn, hắn còn có thể bồi Thư Thư đi khắp nơi, rồi hưởng thụ tuần trăng mật bù nữa chứ.

Sau khi kết hôn cứ bao nhiêu chuyện liên tiếp kéo tới, hắn luôn cảm thấy có lỗi với Thư Thư, cũng muốn đưa cậu đi thăm thú khắp nơi để bù đắp phần nào.

"Khi nào về, em muốn ăn XXX, YYY, ZZZ,..." Thư Thư bắt đầu liệt kê không ngừng nghỉ.

"Không thành vấn đề." Edgar đáp ứng ngay.

Bên kia, Renault cũng đang bàn với Jones: "Khi nào trở về, chúng ta kết hôn đi? Anh nhất định sẽ tổ chức một lễ cưới long trọng để đón em." Một năm qua giúp Edgar huấn luyện đọa thú, Edgar đã đồng ý trả lương cho hắn, hắn có tiền tổ chức hôn lễ rồi!

Renault tâm trạng đang vô cùng tốt, nhưng hắn mới dứt lời, sắc mặt Jones lại tái nhợt đi.

"Jones, em không vui sao?" Renault lo lắng hỏi, á thú nhân của hắn đổi ý? Nếu Jones mà đổi ý, vậy hắn... Hắn sẽ biến thành thú hình đứng bằng hai chân sau vẫy đuôi phần phật cầu bao dưỡng được không?

"Không phải, em hơi khó chịu trong người." Jones nhíu mày, nhìn Renault đi tới trước mặt mình, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy có chút phiền.

Khó chịu trong người? Renault cuống lên: "Anh đi tìm bác sĩ cho em."

"Không cần." Jones nhíu mày càng chặt, không nhịn được vung tay với lấy tay Renault: "Em chính là bác sĩ đây này, em không sao." Trước đây không lâu mới kiểm tra sức khỏe, thân thể còn khá hơn mấy năm trước nhiều lắm.

"Thầy không thoải mái chỗ nào? Để tôi xem cho?" Thư Thư nói, Jones có vẻ không ổn, trước đây y có hơi ghét Renault, cũng rất ngọt ngào với người ta, còn bây giờ sao nhìn như lại ghét bỏ nữa rồi?

Jones vẫn luôn cảm kích Thư Thư, hơn nữa cậu ấy luôn cho y cảm giác thoải mái, nghe cậu nói, không chút do vươn tay: "Được, cậu xem giúp tôi một chút đi."

Thư Thư nắm lấy tay Jones, linh lực tiến nhập cơ thể.

"Thế nào rồi?" Renault sốt ruột hỏi, gần đây tính tình Jones hơi khó gần, không biết là sao vậy nữa...

"Thân thể khỏe, không có sao hết." Thư Thư đáp.

"Không sao là tốt rồi." Renault nghe vậy nhẹ lòng, lại thắc mắc, nếu không vấn đề thì là chuyện gì đây?

"Nhưng nhọt trong người lớn lên rồi." Thư Thư lại nói, Jones ăn thú châu Renault xong cũng nổi nhọt, hiện giờ còn to lên nữa.

"Nhọt?" Renault sững sờ.

"Cậu nói tôi có thai sao?" Jones phản ứng rất nhanh, khiếp sợ nhảy dựng.

Thú nhân và á thú nhân có tuổi thọ dài hơn con người, nhưng tuổi sinh dục thường kéo dài khoảng mười năm thôi, lúc trước Renault bị thương thành đọa thú, tuổi tác cả hai đã lớn, lại qua 30 năm sau... Y và Renault đều đã qua tuổi sinh sản rồi, đâu còn là trẻ trung gì cho cam.

Tuy Renault luôn la hét đòi làm y mang thai, nhưng Jones kỳ thực không ôm hi vọng, dù sao đậu thai khó khăn, không phải Ian và Chris kết hôn bao năm sau mới sinh ra một mình Edgar đó thôi?

Kết quả... y đã ngần này tuổi còn mang bầu?

Jones trợn mắt há ồm, Renault giật mình, đột nhiên mất kiểm soát biến thành thú hình, đuôi không ngừng vẫy vẫy.

Hắn có con rồi! Hắn vẫn có thể có con!

Một con sói trắng cực lớn cọ đến bên người Jones, liếm liếm hắn, liền bị Jones vỗ mũi một cái, lần này, Jones quyết không dung túng nữa: "Đừng qua đây, em thấy anh liền phiền muốn chết!"

Cái tên này đêm qua làm loạn khiến y không tài nào ngủ ngon được, hôm nay mới mệt thành như vậy... Đêm nay nhất định phải đuổi hắn ra khỏi phòng mới được!

CHƯƠNG 101: CHÍNH VĂN KẾT THÚC

Jones đúng thực là mang thai.

Khi còn trong thai kỳ Thư Thư đặc biệt khiến người khác yên tâm đến bất ngờ, Jones thì hoàn toàn ngược lại, có Thư Thư dùng linh lực điều dưỡng, dù mang thai nhưng thân thể rất khỏe mạnh, nhưng dù vậy y vẫn thấy khó ở.

Mỗi ngày đều cực kỳ uể oải, mà trong người không khỏe thì tâm trạng cũng tệ theo, còn hay cáu giận vô cớ với người khác... Đương nhiên, cái 'người khác' này chính là đầu sỏ Renault.

Trước mặt người ngoài, Jones vẫn sẽ cố nhịn, nhưng khi chỉ còn hai người, y sẽ xả hết, nhưng Renault lại vui vẻ chịu đựng hết.

Jones mang trong người con trai hắn, hắn có con rồi! Tin tức này làm hắn hưng phấn không ngủ yên, cả ngày phởn phơ quẩn quanh Jones, đừng nói là giận dỗi, dù cho Jones có đánh hắn, hắn cũng chỉ lo tay Jones có bị đau không thôi.

Mà bộ dáng này lại khiến Jones như đấm bịch bông, tức càng thêm tức.

Phôi thai trong bụng Jones dằn vặt y khổ sở đủ đường, qua một tháng sau, tình hình cũng chuyển biến tốt lên, nhìn Renault không thấy phiền chán nữa, còn yêu thích được âu yếm, cấp độ thân mật của hai người ngọt ngào thêm một bậc.

Thế rồi bọn họ cũng lên phi thuyền trở về thủ đô tinh.

Á thú nhân có thai kỳ thực không thích hợp ngồi phi thuyền, nhưng Renault không yên lòng nếu để Jones sinh tại đọa thú tinh cầu, lại có Thư Thư bảo đảm cho Jones dọc đường sẽ không để xảy ra chuyện gì, mọi người đều cùng nhau rời khỏi đọa thú tinh cầu.

Nhóm đọa thú được Edgar chữa khỏi thú hạch sẽ chia nhau ngồi ở mấy phi thuyền vận chuyển hàng hóa, lần lượt ghé qua đưa họ về tinh cầu của mình, trong đó nhưng người có bản lĩnh đều được Edgar mời vào làm việc cho hoàng thất, dù là thú nhân phổ thông, hoàng thất cũng tỏ vẻ chỉ cần bọn họ đồng ý, sẽ để họ đảm nhiệm những vị trí tương xứng ở hạm đội hoàng gia hay sản nghiệp hoàng thất.

Tuyệt đại đa số đều đồng ý, số ít từ chối, hoặc là vì bản thân có gia cảnh giàu có hoặc bị thương hay lớn tuổi không thích hợp cho vị trí công tác nữa.

Edgar rất hài lòng với kết quả này, công sức hắn bỏ ra xem như không hề bị lãng phí.

Đương nhiên, hắn và Thư Thư chữa trị cho họ vốn không mong nhận báo đáp gì.

Tin tức từ đọa thú tinh cầu hơn nửa năm nay đều được gửi về thủ đô tinh, những đoàn thám hiểm hay người thân của thú nhân trên đọa thú tinh cầu đã ghi lại rất nhiều ảnh và video, sau đó mang về thủ đô tinh, phát trên internet.

Đọa thú tinh cầu xa xôi một lần lại một lần được ra mắt thủ đô tinh và các tinh cầu lân cận, đáng chú ý nhất là họ được chứng kiến sự thay đổi khôn lường của nhóm đọa thú.

Nan đề khốn nhiễu đế quốc hàng thế kỷ kia đã được Hoàng thái tử và Thái tử phi giải quyết rồi!

Thú nhân một khi đã biến thành đọa thú, coi như cả đời bị hủy hoại, thậm chí một số thú nhân có thú hạch trục trặc cũng phải chịu chung số phận bi kịch ấy.

Các thú nhân vẫn luôn e sợ chuyện này, á thú nhân thì càng sợ hãi hơn. Nhưng hiện tại đế quốc đã tìm ra lối thoát.

Những đọa thú chưa từng phạm pháp đều sẽ được chữa trị thú hạch để trở lại làm thú nhân.

Edgar vốn luôn được các thú nhân ở đế quốc sùng kính, hiện giờ càng đáng ngưỡng mộ hơn, ngay cả Thư Thư trước kia bị cho là không xứng làm Thái tử phi, sau khi thấy cậu chăm sóc Edgar không rời dù hắn đã thành đọa thú, lại nghiên cứu ra phương pháp phục hồi thú hạch, mọi người đều đã công nhận cậu, cũng kính trọng thêm vài phần.

Và đối với á thú nhân, cậu chính là thần tượng suốt đời.

Giờ nghe tin vợ chồng Hoàng thái tử đang trên đường trở về thủ đô tinh, dân mạng đều vui mừng khôn xiết, có nhiều thú nhân và á thú nhân còn ra khỏi nhà, muốn đi đón Hoàng thái tử và Thái tử phi đã phiêu bạt bên ngoài hơn năm trời.

Số lượng người đông đảo khiến đế quốc không thể không phái quân đội xuống đường duy trì trật tự.

"Thái tử điện hạ sắp về!"

"Thái tử điện hạ lần trước về cũng thật hoành tráng, không ngờ lần này cũng vậy!"


"Đâu phải chỉ vậy, lần này còn đông hơn lần trước mấy chục lần ấy! Bị chặn lại bớt rồi đấy!"

"Bị chặn lại +1, ta muốn được nhìn thấy Hoàng thái tử, kết quả mới tới đường cái đã bị chặn không cho qua."

"Ta muốn ngó vương tử và tiểu vương tử một cái cũng không được TAT."

...

Vô số người còn đang tiếc hùi hụi thì Edgar và Thư Thư đã lặng lẽ về tới hoàng cung rồi.

Lần trước Edgar trở về gióng trống khua chiêng là để dân chúng biết hắn vẫn khỏe mạnh, ngăn chặn các thế lực đang rục rịch khắp nơi, nhưng giờ đâu có lý do để làm vậy.

Edgar ôm hai đứa bé, mang theo cả Thư Thư lặng lẽ trở về, vốn tưởng Ian và Chris sẽ chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn chờ bọn họ trở về, không ngờ trong hoàng cung lại vô cùng náo nhiệt, tổ chức tiệc rượu linh đình.

Ian và Chris không phải vẫn thấy tổ chức tiệc rất phiền sao? Hôm nay tự dưng tổ chức làm gì? Lại còn trang hoàng rực rỡ xanh vàng đủ kiểu? Edgar liếc nhìn hoàng cung như khoác áo mới, đẹp đẽ mà xa lạ.

Nhưng còn chưa kịp tới hỏi cha mẹ, Ian đã kéo người qua đây: "Edgar, Thư Thư, cuối cùng cũng về tới nơi rồi."

"Mẫu phụ." Edgar và Thư Thư chào hỏi, hai đứa bé cũng đến: "Bà nội."

"A, bảo bối ngoan lắm!" Ian nhìn hai tôn tử, y đã biết chuyện đứa thứ hai giống Thư Thư từ trước, tuy ngoại hình của thú nhân nhưng không có thú châu, kể ra có hơi đau lòng, nhưng thôi, y vẫn tiến lên ôm lấy nó, giục giã: "Mau đi thay quần áo, sau đó đi gặp mọi người với ta, cũng để mọi người làm quen với hai đứa bé nữa."

Nghe Ian nói vậy, Edgar vỡ lẽ vì sao lại có tiệc rượu này, là tiệc ra mắt của rắn nhỏ và tiểu chuột đồng đây mà.

Hai đứa bé này là thế hệ được chờ đợi đã lâu của hoàng thất, đúng là cần phô trương một chút.

Edgar và Thư Thư thay lễ phục trang trọng, hai đứa bé cũng có lễ phục riêng, sau đó một người dắt một đứa đi xuống sảnh yến hội.

Bọn họ vừa xuất hiện liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Lúc Thư Thư mới tới thủ đô tình, tham gia tiệc lần đầu tiên, rất nhiều người tuy mặt không biểu hiện gì, nhưng thực ra đều cho cậu là không đáng quan tâm, thế mà giờ, ai nấy đều không dám coi thường cậu nữa.

Không chỉ vậy, có người còn nghĩ Edgar đúng là may mắn với rước được một á thú nhân như thế về nhà.

Một á thú nhân dù bạn đời đã thành đọa thú cũng không rời không bỏ, còn nghiên cứu ra phương pháp cứu người trở về, ai lại không muốn? Chớ nói chi chưa tới hai năm, á thú nhân này đã sinh cho hắn hai đứa bé rồi!

Hoàng thất vốn luôn hiếm người, lần này... Nếu Hoàng thái tử không tránh thai, hắn và Thái tử phi liệu có phải dễ dàng sinh cả đội bóng chăng? Hay là hai đội bóng để tổ chức một trận đấu giao hữu...

Hoàng thái tử thật khiến người khác phải ganh tị!

Hai vị tiểu vương tử thật đáng yêu!

Mọi người trầm trồ nhìn hai vị tiểu vương tử, ai cũng nở nụ cười thân thiện, Thư Thư vốn không quen cũng thích ứng với ánh nhìn từ xung quanh, nhưng cậu và Edgar lại không biết, trên mạng bây giờ, hoàng thất đã cho người nói rõ.

Hoàng đế bệ hạ biểu thị, hắn sẽ nhường ngôi cho Hoàng thái tử Edgar.

Chuyện trên mạng thế nào người đang tham gia yến hội đều không biết, nhưng rất nhanh tin tức này cũng đến tai bọn họ.

Chris hôm nay mặc trang phục rất có tinh thần, hắn giới thiệu hai tôn tử với mọi người, khen ngợi Thư Thư và Edgar một phen, sau đó chuyển đề tài, đột nhiên nói mình tuổi đã cao, trước kia hoàng hậu mất tích thân thể đã tổn hại, cho nên hắn sẽ giao lại ngôi vị và tài sản hoàng thất cho Edgar quản lý, còn bản thân thì dự định về hưu trước hạn.

Thư Thư mới nghe thì chẳng có cảm giác gì, Edgar thì đột nhiên vỡ lẽ, hắn mình phụ thân gài rồi.

Hắn còn trẻ, mới vừa kết hôn chưa được bao lâu, hắn còn muốn bồi tiếp Thư Thư đi chơi đó đây kia!

Hắn đã lên kế hoạch cho tương lai, thậm chí xem qua sổ tay du lịch, nhưng giờ, mọi tính toán đều thành công toi!

Quyết định này của Chris đến quá bất ngờ, còn công bố trực tiếp trước mặt bao người ở đây, Edgar không thể nào từ chối được, uất ức muốn chết, thế mà người chung quanh thì cứ tới chúc mừng rồi lại chia vui cái gì...

Edgar mặt liệt nhận hết.

"Edgar, chuyện này hơi đột ngột, ta hi vọng con có thể thông cảm cho ta." Chris nói: "Ta đã bận rộn mấy thập niên rồi, hiện giờ có chút chịu không nổi nữa."

Chris hôm nay dù vui vẻ nhưng vẫn hơi uể oải, nhìn phụ thân như vậy, chút không cam lòng của Edgar nháy mắt đều tiêu tan, ngược lại thấy hổ thẹn với lòng mình.

"Con đã lớn rồi, ta tin tưởng so với ta, con sẽ còn làm được tốt hơn nữa." Chris lại nói.

Edgar gật đầu: "Phụ thân, con nhất định sẽ không để người phải thất vọng đâu."

"Ta biết." Chris vui mừng nói, vỗ vỗ vai Edgar: "Ta biết trọng trách này rất nặng nề, còn trói buộc con nhiều thứ, nhưng con đã có hai đứa con, 20, 30 năm nữa thì tiểu Bảo sẽ khôn lớn thôi."

Ý của phụ thân là... 20, 30 năm sau, hắn có thể truyền ngôi cho tiểu Bảo, sau đó giải thoát cho bản thân? Edgar nhất thời câm nín, nhưng không thể phủ nhận, đây đúng là một ý hay.

Trước khi hắn kịp phiền muộn gì thì phụ thân đã ra tay rồi...

Hoàng đế Chris thoái vị, Hoàng thái tử Edgar đăng cơ, đế quốc Thú Nhân đều ủng hộ, bởi thực chất hoàng thất chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, đổi hoàng đế không phải chuyện đại sự gì, hơn nữa, so với Chris, kỳ thực bọn họ lại thích Edgar làm hoàng đế hơn, như vậy tin tức cả ngày đều sẽ nói về Edgar.

Duy chỉ có một người không vui vẻ chút nào – Edgar.

Sau khi lên ngôi, hắn trở nên bận rộn điên cuồng, vô cùng vô cùng bận.

"Thư Thư, xin lỗi em." Edgar nói, trước kia hắn đã hứa sẽ đưa cậu đi du lịch, nhưng giờ lại không thực hiện được.

"Sao vậy?" Thư Thư hỏi lại, Edgar rất bận, nhưng mấy ngày nay cậu được người máy hầu hạ cũng thoải mái lắm...

"Sắp tới ta sẽ có rất nhiều việc, e là không đưa em đi chơi ngay được."

"Bao lâu?" Thư Thư hỏi.

Liếc nhìn rắn nhỏ cách đó không xa, Edgar nói: "Ít nhất phải 20, 30 năm."

"30 năm? Không vấn đề gì." Thư Thư phất phất tay, đối với yêu tinh mấy ngàn năm như cậu, 30 năm thì tính là cái gì.

Chỉ cần Edgar cho cậu ăn ngon uống say, cậu không ngại để Edgar nuôi cả đời đâu.

Không, tốt nhất là nuôi hết đời này, đời sau nuôi tiếp...

Thư Thư tính toán một hồi, đột nhiên nghĩ tới hình rắn của Edgar... Cậu chắc chắn là con chuột đồng can đảm nhất trên thế giới này, dám bắt một con rắn phải nuôi mình! Chuột đồng nào có bản lãnh này? Nghĩ tới đây, Thư Thư lại thấy đắc ý.

"Thư Thư, cảm ơn em." Edgar tặng Thư Thư một nụ hôn.

Thư Thư hôn lại Edgar, đột nhiên nghĩ ngoài ăn uống ra, cậu quên mất còn một chuyện Edgar cần làm – Edgar phải chịu trách nhiệm với cậu, phải giúp cậu thoải mái, không thể tơ tưởng tới người khác!

Thư Thư cứ thế sống những ngày tháng vô cùng sung sướng, trở thành hoàng hậu, hai đứa bé thì từ vương tử thành hoàng tử.

Mà hoàng hậu đang bối rối nhất chính là... Con trai nhỏ của cậu đã quen sống trong ổ rắn, không những không sợ rắn, còn thích ngồi xổm trên đầu ông nội hình rắn rồi đuổi ca ca hình rắn chạy vòng vòng.

Nhìn bộ dáng diễu võ dương oai kia mà xem... Thực ghen tị với nó mà!

caps: n/R|


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui