Dù là sự hạnh phúc của Lâm Khiết và Hạ Tu Dục, hay là đến nơi đất khách quê người như Khúc Minh và Vương Dập Hạo, cũng có thể như bà ngoại ôm ấp ký ức những tháng ngày cùng ông mà dũng cảm đối diện với tương lai, hay là Lưu Hà và Lưu Na Na luôn làm theo ý mình, cũng được xem như đã có bến đậu
Chỉ có cô, Hà Mạn Mạn, và anh, Lục Ly, vẫn bên nhau thế này, chẳng có sự tiến triển nào.
Vốn tưởng những ngày tháng sau này vẫn trôi qua như thế, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài tưởng tượng
Chạng vạng tối hôm ấy, sau khi gọi điện cho Lâm3Khiết, Hà Mạn Mạn ngồi trong phòng khách, đang trò chuyện nhóm cùng với bọn Cam Lộ
Hôm nay cũng không biết vì sao, mới sáng sớm Lục Ly đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về
Gọi điện thì anh bảo đang họp, sau đó cô gọi lần nữa thì điện thoại đã tắt máy
Hà Mạn Mạn không tin Lục Ly ra ngoài vụng trộm, chỉ xem như anh đang rất chăm chỉ làm việc, cùng lắm thì lát nữa anh về sẽ đi cùng ra ngoài dùng bữa.
Hà Mạn Mạn đang trò chuyện thì có cuộc gọi đến, là của Lục Ly
Cả bọn đang chuyện trò rôm rả thì nghe tiếng chuông điện thoại, liền phấn khởi hỏi Hà Mạn Mạn có1phải là thầy Lục không
Hà Mạn Mạn cong khóe môi, xuýt một tiếng, tắt trò chuyện nhóm đi, nghe máy
Cuộc gọi vừa được kết nối liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Lục Ly, khiến Hà Mạn Mạn giật nảy người.
“Mạn Mạn, đem thẻ căn cước của em xuống đây, nhanh!”
Hà Mạn Mạn tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vã trùm một chiếc áo thun liền chạy xuống
Vừa xuống nhà đã nhìn thấy chiếc BMW không thể quen thuộc hơn của Lục Ly, cô tức tốc nhảy lên xe, nhìn Lục Ly, hỏi:
“Sao thế?”
Lục Ly nhìn cô, xác nhận lại lần nữa: “Có đem theo thẻ căn cước chưa?” Hà Mạn Mạn vừa gật đầu, Lục Ly đã nhấn ga
Hà3Mạn Mạn liền ngã người về phía sau theo quán tính, nhìn Lục Ly lái xe với tốc độ như bay, cô có cảm giác như Lục Ly đang khoe xe..
Đồng thời, cô cũng có cảm giác thấp thỏm bất an, Lục Ly bị sao thế này? Thẻ căn cước? Chẳng lẽ có ai bị đưa đến đồn cảnh sát rồi ư?
Suốt chặng đường là sự yên tĩnh đáng sợ, Hà Mạn Mạn căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt
Bỗng chốc, Hà Mạn Mạn có cảm giác như cô và Lục Ly đã quay lại khoảng thời gian giận dỗi mập mờ ấy.
Cho đến khi chiếc BMW dừng chễm chệ tại Cục Dân chính thành phố A.
Hà Mạn Mạn ngây ngốc
Lục Ly3ngồi trên ghế lái nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Mạn Mạn, nở một nụ cười ấm áp, nói:
“Mạn Mạn, chúng ta kết hôn đi.”
Hả?!
Kết hôn?!
Hà Mạn Mạn khó tin há hốc mồm, vừa nãy còn ở nhà ngưỡng mộ Hạ Tu Dục và Lâm Khiết, không ngờ chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau đã đến lượt cô
Niềm vui này quá bất ngờ!
Trong cơn vui mừng, Hà Mạn Mạn bỗng nhớ đến một vấn đề quan trọng
Cô nhìn gương mặt tươi cười của Lục Ly, bất lực thở hắt ra một hơi, nói: “Thầy Lục thân mến, chỉ có thẻ căn cước thôi thì không kết hôn được đâu...” Nói xong, Hà Mạn Mạn không biết là buồn9bã hay là thất vọng, phe phẩy thẻ căn cước trong tay
Lục Ly nhướng nhướng mày, nhếch môi nói: “Anh mang đủ chín tệ rồi!”
Hà Mạn Mạn ha ha hai tiếng, thắt lại dây an toàn lúc nãy vì vui quá mà tháo ra, chỉ chỉ phía trước ra hiệu cho Lục Ly lái xe, nói: “Trong túi em còn mười tệ đây nè, không có sổ hộ khẩu thì không được, sổ hộ khẩu của em...”
Nói rồi ánh mắt Hà Mạn Mạn lóe lên, nhìn sang phía Lục Ly
Đồng thời, lời nói trong miệng bỗng ngưng bặt
Cô mở trừng mắt nhìn Lục Ly móc từ trong túi áo vest ra một quyển sổ màu đỏ như diễn ảo thuật
Anh nhướng mày, cất giọng nhã nhặn, hỏi: “Em Mạn Mạn, em đang nói cái này phải không?” Chẳng thể quan tâm đến những điều khác nữa, Hà Mạn Mạn nhanh tay giật lấy
Đúng thật là quyển sổ hộ khẩu cất trong hộc tủ của bố ở thành phố C xa xôi kia
Hà Mạn Mạn khó tin bụm miệng, hỏi: “Sao lại ở chỗ của anh?” “Em nghĩ rằng cả ngày nay anh làm gì.” Hà Mạn Mạn vừa kinh ngạc vừa hốt hoảng bởi phát hiện này
Hóa ra Lục Ly sáng sớm đã ra ngoài đến bây giờ mới về nhà là để ngồi máy bay hết cả ngày hôm nay, đến thành phố c lấy sổ hộ khẩu cho cô
“Lục Ly..” Hà Mạn Mạn cảm động gọi
Lục Ly xoa xoa mái tóc của Hà Mạn Mạn, thúc giục nói:
“Mau xuống xe, nếu không lát nữa cục dân sự sẽ tan ca mất.”
Sau một loạt quy trình, trước tiên là chụp ảnh, sau đó đóng dấu, hoàn tất những thủ tục này dưới ánh mắt ngưỡng mộ của người khác...
Hà Mạn Mạn khó tin cầm lấy hai quyển sổ đỏ chói
Không ngờ mình đã kết hôn với Lục Ly...
Kết hôn rồi....
Trong khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô và Lục Ly từ mối quan hệ người yêu thoáng chốc đã trở thành vợ chồng
Cũng nhờ hai quyển sổ đỏ chói này, giữa bọn họ đã được ràng buộc bởi một sợi dây vô hình, sợi dây đỏ kết nối cả hai, bên nhau suốt đời
Hà Mạn Mạn sực nhớ, trên mạng có một người đàn ông, vì lời hứa sau này kiên quyết sẽ không ly hôn nên đốt luôn giấy chứng nhận kết hôn
Hà Mạn Mạn nhìn Lục Ly, cô có cần làm thể không nhỉ
Sau khi thẹn thùng nói với Lục Ly những điều này xong, Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn như nhìn một kẻ ngốc, anh nói:
“Đốt?! Con của chúng ta sau này sao mà nhập hộ khẩu được?!”
“...Ừm, đúng nhỉ.” Cô còn non quá!
Sau khi lãnh giấy chứng nhận, cả hai ở trong xe lên dự định, đợi Hà Mạn Mạn tốt nghiệp rồi hãy tổ chức hôn lễ, nhưng đây không phải là một giấc mơ, cho đến khi về nhà, Hà Mạn Mạn vẫn chưa hiểu rõ, tại sao Lục Ly lại cầu hôn cố trước kế hoạch như thế
Cô hỏi anh, không ngờ anh chỉ đáp lại bảy chữ
“Không muốn để em chịu thiệt thòi.” Những giọt nước mắt kiềm chế lúc nãy, lại một lần nữa trào ra
Đúng lúc này, cha Mạn Mạn gọi điện cho cô
Nếu quyển sổ hộ khẩu này không phải do Lục Ly về thành phố C lén lút lấy mất, thì chuyện cô kết hôn, e rằng cha đã biết cả, cũng đã cho phép.
“A lô, cha.” Hà Mạn Mạn cầm điện thoại, khẽ gọi một tiếng
Đầu dây bên kia, cha cô vui mừng đáp một tiếng, hỏi: “Vui không?” Có được lời khẳng định của Hà Mạn Mạn, cha Mạn Mạn ở thành phố C xa xôi khẽ quẹt đi giọt lệ ở khóe mắt, ông khẽ dặn dò: “Mạn Mạn, sau này không còn là đứa con bé bỏng của cha nữa, con là vợ người ta, không được hành động theo cảm tính nữa.” Cho dù đã cố che giấu, nhưng vẫn nghe rõ giọng nói nghẹn ngào của cha, nghĩ về đứa con mình nuôi từ nhỏ đến lớn đã là vợ người khác
Ông tin tưởng Lục Ly, ông vừa vui vì Mạn Mạn có thể lấy được một người đàn ông như thế, vừa luyến tiếc con gái của mình
Hà Mạn Mạn bụm miệng, cố gắng không khóc thành tiếng để cha nghe thấy
Cô nghẹn ngào, nói đã biết rồi.
“Cha, ở thành phố C phải chăm sóc bản thân cho tốt
Ít lâu nữa con và Lục Ly sẽ về thăm.” Hà Mạn Mạn nói rồi nhìn sang Lục Ly, anh và cô mỉm cười nhìn nhau
Lục Ly giơ tay lên, khẽ quạt đi nước mắt của Hà Mạn Mạn
“Ù Ù Ù...”
Phía sau cây cột cũ kỹ, anh Tiểu Dịch cười nhìn ông Hà gọi điện cho Mạn Mạn, một lát lâu sau anh thở hắt ra một hơi, tựa vào cột, ngẫm nghĩ thật lâu
Hà Mạn Mạn đã phát hiện ra Lục Ly thuộc kiểu người luôn tạo bất ngờ cho cô
Vừa mới kết thúc cuộc gọi với cha, Lục Ly đã bất thình lình nói một câu: “Chuyến bay chín giờ sáng ngày mai, đi Prague.”
Hà Mạn Mạn cầm điện thoại ngẩn người
Nếu không phải cửa sổ xe đang đóng, có lẽ điện thoại của cô đã bay ra ngoài.
“Đi đâu? Prague? Prague Cộng hòa Séc?” Lục Ly gật đầu, cảm nhận được cảm xúc không tự nhiên của Hà Mạn Mạn
Anh liếc nhìn cô, nhưng lại phát hiện cô tựa vào cửa sổ kính xe với vẻ mặt đau buồn.
Biết rằng Hà Mạn Mạn đang nghĩ gì, Lục Ly nói tiếp: “Không phải đi công tác, là tuần trăng mật!”
Tuần trăng mật?!
Tuần! Trăng! Mật!
Vì quyết định gấp rút của Lục Ly, lần nghỉ phép này Hạ Tu Dục không muốn cũng phải duyệt
Hạ Tu Dục vừa nghỉ phép ở Maldives về đã phải tiếp nhận một núi công việc từ Lục Ly
Nhớ lại cuộc gọi của Hạ Tu Dục gọi cho anh lúc sáng: “Lục Ly, cậu cố ý chơi tôi chứ gì?!” “Mười phần trăm, còn lại toàn bộ đều vì Mạn Mạn.” Lục Ly nói.
***
Vì ngày hôm sau đã phải đi Prague, nên có rất nhiều vật dụng cần chuẩn bị
Hơn nữa, hai người cũng trở thành vợ chồng mới cưới, cũng có khá nhiều vật dụng cần phải mua
Cả hai ăn cơm ở bên ngoài, sau đó tranh thủ nửa tiếng trước khi siêu thị đóng cửa cùng nhau mua sắm
Thật ra vật dụng trong nhà đã đầy đủ cả, đi Prague chỉ cần thu xếp là được
Nhưng trong tư tưởng, Hà Mạn Mạn lại cảm thấy kết hôn thì phải đi siêu thị để mua sắm một chuyến, xoong nồi chén bát, rèm cửa ga nệm phải đổi mới tất.
May là thẻ ngân hàng của Lục Ly chịu đựng được sở thích này của Hà Mạn Mạn
Lúc hai người đến siêu thị, chỉ còn nửa tiếng nữa siêu thị đến giờ đóng cửa
Lục Ly và Hà Mạn Mạn định bụng phân công lao động
Mỗi người đẩy một chiếc xe mua sắm, mỗi người phụ trách một hướng
Hà Mạn Mạn chạy về phía vật dụng cho phụ nữ mua hết nửa xe băng vệ sinh và rất nhiều đồ ăn vặt cho chuyến đi
Lục Ly thì ngược lại, anh thản nhiên gọi điện thoại, vừa gọi vừa lấy những vật cần thiết trong gia đình và ra nước ngoài, đến giá cả cũng chẳng thèm xem đã bỏ vào trong xe đẩy
Lục Ly gọi điện cho Hạ Tu Dục, anh chẳng đợi Hạ Tu Dục lên tiếng, ngay câu đầu tiên đã nói: “Tôi và Mạn Mạn kết hôn rồi.”
Không ngờ đầu dây bên kia chẳng một tiếng động
Lục Ly ngơ ngác, nhìn điện thoại phát hiện vẫn chưa cúp máy
Anh nhấc điện thoại lên, alô lại lần nữa, phía bên kia mới truyền đến một giọng nói rụt rè:
“Thầy Lục, có thật không ạ?” Lục Ly ngẩn người, nhận ra chủ nhân của giọng nói này, anh khẽ mỉm cười, đôi mắt nheo như vành trăng, trông rất hạnh phúc
Anh lặp lại lời nói: “Đúng vậy, tôi và Mạn Mạn đã kết hôn rồi.” “Chúc mừng thầy Lục!”
“Cảm ơn em.” Lục Ly dừng lại, đang định hỏi Hạ Tu Dục ở đâu thì nghe thấy Lâm Khiết hét lớn ở đầu dây bên kia: “Tu Dục Tu Dục, thầy Lục và Mạn Mạn kết hôn rồi, kết hôn rồi!” Lục Ly cười cúp máy
Với âm lượng này của Lâm Khiết, chắc đã đủ để Hạ Tu Dục nghe rõ
Cặp đôi tiếp theo lãnh giấy chứng nhận chắc là Hạ Tu Dục và Lâm Khiết, dù sao thì bọn họ chỉ mới cầu hôn thành công, còn anh thì đã kết hôn
Cái tên Hạ Tu Dục ấy ngay từ nhỏ đã không cảm tấm chịu thua anh.
Lục Ly cho điện thoại vào túi, nhìn các món trong xe đẩy, chợt nhận ra dường như vẫn chưa mua bóng đèn cần thiết trong nhà
Nhớ lại lúc nãy Hà Mạn Mạn cũng không dặn anh, có lẽ cô vui đến nỗi đầu óc lơ đãng nên quên mất
Lục Ly khẽ cười, đẩy xe đi đến quầy thiết bị gia đình.
Phía bên kia, Hà Mạn Mạn nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp của mình, thậm chí đầy ụ như một ngọn đồi
Đang phân vân lựa chọn, đột nhiên cô nhớ ra vẫn chưa mua bóng đèn
Hơn nữa cô cũng quên bảo Lục Ly, có lẽ anh cũng quên luôn
Dù sắp không đẩy nối nữa nhưng cô vẫn đi đến quầy bóng đèn
Quầy hàng gia dụng đã sắp đóng cửa có rất ít người, gần như chẳng có ai, nhìn qua chỉ thấy trống trơn
Hà Mạn Mạn liếc nhìn đồng hồ, thấy còn 15 phút nữa là phải đóng cửa, cô bước nhanh hơn.
Trong lòng Hà Mạn Mạn đọc nhẩm tên chiếc bóng đèn đã hỏng ở nhà Lục Ly, đối chiếu tên từng cái từng cái.
Ừm, đây rồi!
Trên kệ vẫn còn rất nhiều, Hà Mạn Mạn đang định vươn tay lấy một cái
Một bàn tay từng khớp xương rõ rệt đã cầm lấy chiếc bóng đèn ấy trước
Hà Mạn Mạn nổi nóng lên, Lục Ly giành bóng đèn với cô đã đành, sao lại có thêm một người nữa?!
Không đúng! Bàn tay này sao lại quen thuộc đến thế?
Hà Mạn Mạn nhìn theo bàn tay cầm bóng đèn ấy
Mười ngón tay thon dài trắng nõn và hiện rõ khớp xương
Cổ tay trắng trẻo đẹp đẽ, nhất là khớp xương nhô lên phía cổ tay, trông gợi cảm vô cùng
Bờ vai săn chắc ẩn hiện bên trong chiếc áo sơ mi tím nhạt, cơ bắp săn chắc nhưng đường nét vô cùng đẹp đẽ.
Nhích lên trên chút nữa, đôi mắt Hà Mạn Mạn mọng nước
Người đàn ông cô đang nhìn cũng đang nhìn cô, hơn nữa trên khuôn mặt tuấn tú của anh còn nở nụ cười mà cô thích nhất
Mọi thứ dường như giống hệt với một năm trước, chỉ là thân phận hai người đã thay đổi, mối quan hệ đã thay đổi, cảm xúc cũng thay đổi
Hà Mạn Mạn khịt mũi, nhìn Lục Ly kiêu ngạo nói:
“Anh này, tôi nhìn thấy cái bóng đèn này trước, anh có thể nhường cho tôi không?”
Lục Ly nhìn cô, mím mím môi, nhếch lên một nụ cười:
“Không thể” “Nhưng mà tôi nhìn thấy nó trước.” Sau mỗi câu nói, khóe mắt của cô càng ửng đỏ hơn
Hai người đang cố tái hiện lại sự việc của năm ấy
Lục Ly dịu dàng nhìn Hà Mạn Mạn, khẽ nói: “Nhưng mà bây giờ nó nằm trong tay tôi.”
Hà Mạn Mạn bĩu bĩu môi, vẻ mặt không cam tâm, nói:
“Vẫn chưa trả tiền, bây giờ nó chưa phải của anh là của siêu thị.”
Cô nhìn Lục Ly, anh vẫn giống một năm trước
Trong lòng của Hà Mạn Mạn, cô không những ghét mà..
bây giờ còn yêu đến sống đi chết lại.
Lục Ly nghe thấy lời của Hà Mạn Mạn, cười nhạt không nói gì, móc từ trong túi ra một cây bút
Cây bút ấy là cây bút máy Parker mà cô tặng cho anh
Anh viết vài nét lên hộp giấy của bóng đèn, đưa cho Hà Mạn Mạn.
Hà Mạn Mạn nhận lấy, trên đó là nét chữ rồng bay phượng múa: “Je t"aime, fille de l"ampoule” (Anh yêu em, cô nàng bóng đèn) Hà Mạn Mạn cầm chiếc bóng đèn ấy, cười rất vui vẻ
Nước mắt cô lưng tròng nhìn Lục Ly, ánh mắt anh cũng tràn ngập sự dịu dàng
Anh giơ một bàn tay thon dài về phía Hà Mạn Mạn, nhìn cô nói:
“Em Mạn Mạn, chúng ta về nhà thôi.”
Hà Mạn Mạn gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay Lục Ly
Lòng bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hà Mạn Mạn, chỉ nghe thấy Hà Mạn Mạn thỏa mãn đáp lại:
“Về nhà thôi, thấy Lục.“.
Hai người tay nắm tay, đẩy hai chiếc xe đầy ắp đồ đạc, cùng nhau đi về nơi xa, tĩnh lặng ngắm hoa nở...
Trong những năm tháng ấy, tuy Hà Mạn Mạn là một cô nàng hung hăng hổ báo mang dép lê, như nhìn thấu hết mọi nỗi khổ của nhân gian, nói rằng không tin tưởng vào tình yêu, không tin vào trọn đời trọn kiếp
Nhưng cô vẫn gặp được một Lục Ly mặc trang phục chỉnh tề, dường như khắp cả người đều tỏa ra ánh sáng chói lóa
Sau đó trải qua những trắc trở, sau đó nữa là rơi vào lưới tình, đến cuối cùng là có được hạnh phúc
Hà Mạn Mạn cảm ơn ông trời đã cho cô gặp được một Lục Ly hoàn hảo trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, để cô gặp đúng người vào đúng thời điểm.
Mỗi người đều sẽ đón lấy hạnh phúc của riêng mình, dù sớm hay muộn
Nhưng chúng ta chỉ cần tin vào một điều - hạnh phúc giống như một chuyển máy bay trễ giờ, sớm muộn gì nó cũng đến, đừng gấp gáp, đừng bực bội, và đừng oán trời trách đất
Trong lúc bạn nhã nhặn ôn hòa, có lẽ ngay ngày mai hạnh phúc sẽ đến gõ cửa với bạn, và sau đó sẽ tiến thẳng vào trong tim bạn.
Ít nhất, Hà Mạn Mạn và Lục Ly đã thực hiện được, và ít nhất là tôi nghĩ như thế.