Tháp cao như vậy, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại có Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai người, rốt cuộc Hứa Tiên cũng hiểu tại sao mình là người giữ cửa, bởi vì hắn đã thành đệ nhất cường giả thế giới! Hắn lại nhìn qua Bạch Tố Trinh, được rồi, là thứ hai!
Bạch Tố Trinh kỳ quái phát hiện quan nhân cuồng khí phách thế bỗng nhiên uể oải, nhất định là quá mệt mỏi a!
Hứa Tiên nhìn qua cánh cửa đi thông tới thế giới khác, trong lòng của hắn không thể chờ được, hận không thể cùng đi theo đám Thiên Tiên kia, đi thăm dò thế giới không biết rõ kia.
Một bàn tay trắng như ngọc kéo áo của hắn, nói:
- Quan nhân.
Hắn dời ánh mắt khỏi cánh cửa, nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ kia, lập tức trở thành thứ hấp dẫn hắn thật sâu.
Đây mới là thế giới của ta!
Hứa Tiên nghĩ như thế, mỉm cười nói:
- Nương tử, chúng ta về nhà đi!
- Ngươi là ai là nương tử đó?
Một âm thanh trầm thấp từ sau lưng của Bạch Tố Trinh truyền đến.
Hứa Tiên ngạc nhiên, chỉ thấy một Bạch Tố Trinh áo đen từ sau lưng Bạch Tố Trinh đi ra, mang thần thái khác biệt so với Bạch Tố Trinh, con ngươi ngâm đen sáng ngời hữu thần nhìn qua Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh cũng giật mình, quay đầu nhìn qua gương mặt giống như đúc mình:
- Lúc nào?
Hư ảnh luôn dây dưa với nàng, không còn là ảo giác trong tâm linh nữa, mà là thật sự xuất hiện ở trước mặt nàng.
U ảnh hóa thành Bạch Tố Trinh dò xét bản thân mình, đắc chí vừa lòng nói:
- Như vậy thuận tiện hơn nhiều, quần áo đen vẫn đẹp hơn, từ hôm nay trở đi, các ngươi gọi ta là Hắc Tố Trinh!
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai mặt nhìn nhau, trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái, không hẹn cùng nói:
- Hắc Tố Trinh! Cái tên thật kỳ quái!
Sắc mặt Hắc Tố Trinh phát lạnh, cánh tay dùng sức ôm cổ Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh:
- Lại dám nghi vấn tên của ta, cho các ngươi biết rõ thế nào là mạnh yếu, các ngươi đều thuộc về ta, ha ha ha ha ha!
Hứa Tiên nhìn Bạch Tố Trinh nói:
- Nương tử, thì ra bản tính của ngươi cũng ác liệt như vậy!
Sắc mặt Bạch Tố Trinh đỏ lên, nói:
- Đừng! Đừng như vậy, ta! Lúc nào!
Không biết có phải hắc ám trong lòng tróc ra hay không, bộ dáng luống cuống của nàng còn đơn thuần hơn trước kia.
- Ác liệt!
Thần sắc Hắc Tố Trinh nhìn qua Hứa Tiên một cái, nói:
- Trước kia ngươi không có nói như vậy nha!
Học theo âm thanh của Hứa Tiên, thâm tình nói:
- Ta thích nàng như vậy!
Rồi sau đó hung hăng chất vấn:
- Những lời này là hư tình giả ý dỗ ngọt có đúng không?
Hứa Tiên nói:
- Ta không cần phải nói cái gì với nữ nhân kẹp cổ ta.
- Chỉ bằng loại nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi, lại dám nói chuyện với ta như vậy!
- Gặp được nữ nhân như ngươi, nam nhân đều muốn trêu hoa ghẹo nguyệt! Khục khục, từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là nương tử số hai!
- Nương tử số hai! Đây là xưng hô quỷ quái gì!
Hắc Tố Trinh dùng hai tay kéo cổ của Hứa Tiên.
Kết quả là, nhưng Thiên Tiên kia rời đi, lập tức biến thành sân khấu hai phu thê cãi nhau.
Bạch Tố Trinh vuốt vuốt tóc xanh, thở dài một hơi, cảm giác ấm áp hơn nhiều, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.
Bên ngoài Đâu Suất Cung, thần phật đầy trời đau khổ chờ đợi, chợt thấy Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai người hiện thân trước cửa cung, Hắc Tố Trinh cãi nhau với Hứa Tiên xong, đã trở lại bóng dáng của Bạch Tố Trinh.
Mà một quả Âm Dương bàn treo bên hông Hứa Tiên lại không cách nào thu vào trong công đức ngọc bài, chính là tinh không chi môn mà tất cả Thiên Tiên hợp lực tạo thành, thu nhỏ thành hình dáng này.
Văn Thù Bồ Tát chắp tay trước ngực thi lễ nói:
- Hứa thí chủ, xin hỏi đạo tổ phật tổ ở đâu, Đại Tự Tại Thiên Ma CHủ ở đâu? Chư vị Thiên Tiên ở đâu?
Ba vấn đề này là nghi vấn trong lòng của thần phật.
Hứa Tiên cũng không giấu diếm, đem chuyện trong nội cung nói rõ mười mươi, cũng không quản khỉ gió bọn họ tin hay không tin, liền dẫn theo Bạch Tố Trinh cáo từ rời đi.
Nhưng rất nhiều tiên phật đều kinh hãi, hiển nhiên những Thiên Tiên này rời đi lại không có nhắn nhủ cái gì.
Bọn họ xoay đầu lại chỉ có thể tìm Hứa Tiên, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.
Ở trước cửa chính, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh dắt tay cùng đi, trong môn ẩn ẩn có âm thanh quen thuộc truyền ra.
Cánh cửa mở ra, Hứa Tiên cười nói:
- Ta trở về!
Ngao Ly kinh hỉ ngẩng đầu, hóa thành một đạo bạch quang, xẹt qua Hứa Tiên, nhào vào trong ngực Bạch Tố Trinh sau lưng Hứa Tiên, hét lớn:
- Bạch tỷ tỷ!
Tiểu Thanh Tiểu Thiến các nàng cũng vây quanhBạch Tố Trinh, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận hỏi đã xảy ra chuyện nào, con mắt không thèm nhìn qua Hứa Tiên!
Hứa Tiên cơ hồ muốn hoài nghi có phải phép thuật tàng hình của mình tăng cấp lên như vậy, mới làm cho các nàng không nhìn thấy mình, Bạch Tố Trinh quăng ánh mắt hỏi thăm, Hứa Tiên tỏ vẻ bất đắc dĩ buông buông tay, ngồi ở hành lang, bình yên nhìn qua các nàng.
Mi tâm Tiểu Thiến nhíu một cái, ôm lấy Hứa Tiên bên cạnh, nói khẽ:
- Tướng công.
Một tiếng thở nhẹ này, lại làm sân nhỏ yên tĩnh lại.
Ngao Ly cắn răng nói:
- Tiểu Thiến là phản đồ, hừ, phản đồ!
Hồ Tâm Nguyệt quay đầu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc như phát hiện đại lục mới:
- Ồ, vừa rồi không phát hiện, thì ra nơi này còn có một vị Thiên Tiên đại nhân, thất kính thất kính, Thường Hi còn không mau dâng trà, chọc giận người ta hậu quả không tưởng tượng nổi đâu.
Thường Hi ứng một tiếng, vội vàng bưng trà, Tiểu Thanh đã bưng trà đến, dâng lên trước mặt Hứa Tiên, trên mặt có chút tức giận.
Hứa Tiên một tay nắm vòng eo mềm mại của Tiểu Thiến, một tay tiếp nhận nước trà, phẩm một ngụm, lắc lắc đầu nói:
- Không được không, trà này không có độc.
Bỗng nhiên ra tay đem Tiểu Thanh ôm vào trong ngực, hôn lên bờ môi của nàng thật sâu.
Tiểu Thanh giãy giụa không được, cũng không muốn giãy giụa, trong đôi mắt có một tầng hơi nước, nàng vốn là người cực kỳ thẹn thùng, tuyệt đối không chịu ở trước mặt người khác thừa nhận quan hệ với Hứa Tiên, lúc này ở trước mặt bao người lại dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy Hứa Tiên.
Bạch Tố Trinh đã che mắt của Ngao Ly lại, Ngao Ly bất mãn muốn đẩy ra, lại cảm giác bàn tay như sắt đá, vững như bàn thạch, thở phì phì nói:
- Có cái gì không dậy nổi!
Thường Hi che miệng lại, trên mặt có chút ít ửng đỏ.
Hồ Tâm Nguyệt thở một hơi:
- Xem như ngươi vượt qua kiểm tra.
Kết quả là, Hứa Tiên đem chuyện xảy ra nói một lần, chỗ kinh tâm động phách trong đó, tác động lên nội tâm của mọi người, kết quả cuối cùng nhất làm cho các nàng cảm thấy kinh ngạc.
Tin tức này, chỉ sợ không lâu sau liền khiếp sợ thế giới tu hành.
Hồ Tâm Nguyệt cảm thấy hứng thú nhìn qua Âm Dương Bàn bên hông Hứa Tiên, một bộ muốn làm chút gì đó.
Nhưng mà nói tới chuyện sau cùng, nhất là một tin tức vô cùng chấn động, Ngao Ly há to mồm:
- Cái gì, Bạch tỷ tỷ có bảo bảo!
Bạch Tố Trinh ngượng ngùng gật đầu, bộ dáng yêu thương nhìn qua Hứa Tiên.
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Nương tử, buổi tối hôm nay mở tiệc ăn mừng thôi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...