Snape mở mắt liền đối diện với từng dãy đồi xanh ngát pha chút sắc tím trải dài, ở giữa xen lẫn một dòng sông uốn lượn êm đềm chảy xuôi đến cánh rừng bạt ngàn phía cuối chân trời. Hắn có chút ngạc nhiên nhớ lại chuyến đi vừa rồi, nó khá là... dễ chịu. Không có cái cảm giác chóng mặt nghẹt thở giống như có một cái móc câu vào rốn kéo người ta xuyên qua một đường hầm nhỏ hẹp.
"Khóa cảng của trò...", hắn liếc xuống nhìn Harry với vẻ tìm tòi.
Harry mỉm cười xòe bàn tay còn lại ra, phía trên là một con chuồn chuồn bằng gỗ, "Truyền tống trận bản cải tiến. Thầy thấy sao?"
"Rất tốt. Nếu trò có thiếu tiền thì bán thứ này còn dễ dàng hơn là đưa độc dược quý giá cho con sói vô ơn đó." Snape hừ lạnh.
"Có thể bán thật sao? Dù sao ở ở hẻm Xéo cũng bán khóa cảng mà", Harry nghiêng đầu khó hiểu hỏi.
Snape hít sâu kiềm chế câu chửi tục sắp vọt ra từ cổ họng, cái thứ bán ở hẻm Xéo là gì? có thể cùng với loại khóa cảng này so sánh sao?
"Nếu trò không quen biết ai thì ta có thể giới thiệu một người. Không thể cam đoan trò kiếm nhiều cỡ nào nhưng có thể chắc chắn trò không chịu thiệt." Snape đề nghị.
"Ai vậy ạ?", không phải là Lucius Malfoy chứ? Harry nghĩ.
"Miles Bletchley, từng là học trò của ta. Là một Slytherin rất có năng lực.", sau khi chúa tể hắc ám chết những kẻ ăn không ngồi rồi ở Bộ pháp thuật chèn ép giới quý tộc với những luận điệu vớ vẩn như Slytherin là lò đào tạo phù thủy hắc ám khiến làn sóng bất mãn căm thù quý tộc trong xã hội dâng cao. Những gia tộc lớn nội tình thâm hậu còn bị lột một tầng da chứ đừng nói tới những quý tộc nhỏ lao đao chật vật để kiếm sống. Miles Bletchley này là một trong số ít những học trò mà hắn thưởng thức, có đầu óc kinh doanh nhưng không gặp thời. Là chủ nhiệm Slytherin, với vụ làm ăn này hắn vừa có thể giúp đỡ học trò cũ vừa trông chừng thằng nhóc phá của này không để nó hỗn cùng với đám Gryffindor mặt dày, vô liêm sỉ đó.
"Thật tốt. Vậy em gửi bản vẽ truyền tống trận cải tiến cho thầy nhé. Em không rành mấy vụ mua bán này." Harry vui vẻ nói.
"Trò không sợ ta cầm đi rồi không đưa tiền hoặc lừa trò nó không đáng giá sao?", thằng nhóc này tin tưởng hắn như vậy? Snape khiêu mi.
"Giáo sư Snape, thầy sẽ không." Harry nghiêng đầu nhìn Snape.
Đối diện với đôi mắt trong suốt đầy tín nhiệm, không hiểu sao lòng Snape có chút nóng lên. Hắn không tự nhiên quay mặt đi giả vờ nhìn quanh, lúc này hắn mới nhận ra mình còn chưa buông tay của Harry. Snape vội vàng thả tay ra rồi đánh giá tòa nhà trước mặt. Không to lớn xa hoa như dinh thự Malfoy, căn biệt thự mang phong cách baroque đơn giản, khiêm tốn lại ẩn dấu vẻ sang trọng với những họa tiết hoa linh lan điêu khắc tỉ mỉ trên từng bức tường, cây cột, máng xối... Một ngôi nhà rất được, cũng phù hợp với phỏng đoán của hắn về xuất thân của Harry, quả nhiên là một cậu chủ nhỏ không hiểu việc đời.
Harry dẫn Snape vào nhà.
"Thầy cứ tự nhiên nhé, em đi chuẩn bị bữa tối."
"Chuẩn bị bữa tối? Trò mời ta đến đây để dự một buổi tiệc mà?", Snape khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy, em và thầy", Harry cười với vẻ đương nhiên.
"Cha mẹ của trò đâu?", Snape lại hỏi.
"Họ... đã mất vào năm em 1 tuổi", Harry trả lời.
"Xin lỗi"
"Không sao mà", cậu cười lắc đầu rồi đi vào bếp.
Snape đứng trước cửa bếp nhìn thân ảnh nhỏ gầy thuần thục nấu nướng có chút hối hận với lời nói của mình. Nếu như hắn không tự tiện quyết định thay đứa nhỏ này có lẽ bây giờ nó đã có bữa tối nóng sốt với gia đình Potter chứ không phải ở đây phải tự tay làm đồ ăn cho chính sinh nhật mình. Nếu hắn còn không đồng ý đến đây có phải nó sẽ trải qua đêm nay một mình hay không?
Rất nhanh Harry đã chuẩn bị xong bữa tối đơn giản cho hai người bao gồm thịt bò nướng, khoai tây nghiền và salad rau quả.
"Thầy thấy sao?"
"Rất ngon", Snape thưởng thức một miếng thịt bò rồi hiếm khi khen ngợi. Có lẽ vì áy náy nên thái độ của hắn tối nay tốt hơn thường lệ. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, đồ ăn thằng nhóc này làm không tệ, ít nhất thì tốt hơn nhiều so với hắn làm.
"Cảm ơn vì đã ở đây với em tối nay", Harry khẽ cười.
"Đừng cho là ta không biết trò cơ bản không định mời ta đến đây, ít nhất là cho tới trưa nay cũng không có kế hoạch tổ chức "bữa tiệc" này." Snape vạch trần lời nói của Harry.
"Lúc đó thầy trông thật là hung dữ. Em không biết phải làm gì rồi chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật nên có cớ mời thầy về đây thôi. Em sai rồi, thầy đừng giận nữa được không?", Harry nghiêng đầu dùng ánh mắt thỏ con nhìn Snape.
"Trò...", Snape nhất thời cứng họng, cái thằng nhóc này nói cứ y như lúc Lucius dỗ dành Narcissa, không cần biết đối phương tức giận vì chuyện gì cứ nhận lỗi trước đã. Rốt cuộc nó học ở đâu cái kiểu nói chuyện này. Snape bực mình cầm lấy ly uống nước, mà thôi, nó cũng không liên quan đến vấn đề của hắn và mấy kẻ nhóm đạo tặc, bỏ qua đi. "Lần sau nếu trò còn muốn mua bán gì thì hỏi ta trước, đừng để đến lúc bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền."
"Vâng ạ", Harry vui vẻ gật đầu.
"Vừa rồi trò nói là trò chợt nhớ, ngay cả sinh nhật mình mà cũng quên được nữa sao?", Snape đổi đề tài.
"Hôm nay là ngày giỗ của một trong những người thân nhất của em. Lâu rồi không tổ chức sinh nhật nên cũng không nhớ nữa." Harry thu lại nụ cười, tập trung cắt miếng thịt bò dường như không để ý nói. Không chỉ vậy mà cậu cũng đã từng chết qua vào ngày này.
Không khí trên bàn ăn chợt chùng xuống, Snape thật sự cảm thấy hắn không được hoan nghênh cũng là có lý do.
"Đây là thứ mà hôm nay ta nhìn thấy, trùng hợp hôm nay đến đây cái này liền tặng cho trò đi.", Snape đặt chiếc hộp nhung đựng đôi khuy măng sét lên bàn.
"Cảm ơn thầy, nó rất đẹp", Harry mở chiếc hộp nhìn ngắm đôi măng sét thích thú khen ngợi.
"Trò thích thì tốt", tận sâu bên trong hắn như có như không vang vọng tiếng thở phào.
Sau bữa tối, vì vẫn còn sớm nên Harry dẫn Snape đến thư viện cá nhân của cậu. Khi vừa bước chân vào phòng, Snape dường như tiến vào trong trạng thái điên cuồng. Những kệ sách cao tới nóc, xếp đầy những bản đơn lẻ về độc dược, có nhiều bản đã thất truyền từ lâu. Hắn ngay lập tức đầu nhập vào biển tri thức, khó khăn lắm mới có thể tiếp cận được với những cuốn sách mà ở nhà các quý tộc bình thường đều hận không thể giấu đi không cho người ngoài thấy được. Không tận dụng triệt để cơ hội này hắn không phải là một Slytherin đúng chuẩn. Chưa kể bên cạnh còn có người với trình độ tương đương có thể cùng bàn luận những vấn đề trong sách khiến Snape triệt để quên đường về. Đến khi khó khăn lắm mới dứt ra được hắn mới nhận thấy đã quá trễ rồi. Có phần tiếc nuối nhưng chuyện mặt dày ở lì trong nhà người khác không phải chuyện mà một người có tự trọng có thể làm.
"Đã khuya rồi bây giờ thầy mà về cũng không an toàn. Hay là ở lại nhà em một đêm đi?" Harry hỏi với giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
Vì sức hấp dẫn của sách và chủ nhà đã có lòng mời nên hắn cũng ỡm ờ đồng ý. Đến khi nằm trên chiếc giường bốn trụ rộng rãi thoải mái, Snape giật mình ngẫm lại và không thể hiểu nổi hành vi của mình hôm nay. Thật không giống hắn tí nào. Thằng nhãi Potter này có độc, sáng sớm mai khi thức dậy nhất định phải trở về.
Sáng hôm sau, Snape thức dậy với cảm giác khoan khoái dị thường, lâu rồi hắn mới có giấc ngủ ngon như vậy. Snape híp mắt khó hiểu nhìn quanh giường, sao hắn có thể ngủ say như chết ở nhà người lạ như vậy. Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn mặc chỉnh tề Snape đi xuống cầu thang dẫn tới sảnh phòng khách. Từ phía trên đã nghe thấy âm thanh du dương phát ra từ máy quay đĩa than, phòng khách trống trơn, Snape theo tiếng nhạc đến phòng làm việc bên cạnh. Hắn nhìn thấy Harry đang ngồi chải lông cho một con khỉ lông dài không có đuôi có đôi mắt đen to lớn gần như choán hết gương mặt. Nó trông có vẻ rất già rồi răng cũng sắp rụng hết nhưng vẫn cố dùng hai cánh tay dài ngoẵng ôm một quả xoài chín hút hút nước trong phần thịt quả mềm rục. Nhác trông thấy Snape nó hú lên một tiếng quái dị rồi biến mất ngay trước mắt hắn, hoặc phải nói là tàng hình mới đúng vì hắn vẫn có thể nhìn thấy quả xoài lơ lửng di chuyển nhanh chóng ra ngoài.
"Đó là Demiguise? Nó chạy mất rồi.", Snape không xác định hỏi.
"Đúng vậy. Không sao đâu nó không thể chạy khỏi nhà được," Harry vừa gỡ đám lông rụng từ trên cây lược ra vừa đáp.
Snape nhìn Harry nhặt từng sợi lông làm sạch rồi se chúng lại thành một sợi len lại nhìn một tấm thảm lớn chưa hoàn thành treo bên cạnh lờ mờ biết được cậu đang làm gì.
"Trò đang dệt áo choàng tàng hình?", Snape thật bất ngờ, "Ta muốn hỏi lâu rồi, trò còn nghiên cứu thuật luyện kim phải không?"
"Thú vui lúc rảnh rỗi thôi", Harry lại chống chế.
"Vậy mà còn nói trò không phải thiên tài", Snape lẩm bẩm trong miệng. Hắn đứng ngắm nhìn tác phẩm của Harry. Tấm vải có kích thước ngang dọc chừng 3 thước Anh, chính giữa được trang trí bằng hình ảnh lâu đài Hogwarts rất chân thật, phần viền bên ngoài lại được điểm xuyết bằng hoa văn hoa linh lan cách điệu uốn lượn.
"Chỗ này thiếu một cái ống khói", Snape chỉ vào một nơi không bắt mắt trên tấm thảm.
Harry vội vàng đứng lên nhìn và so sánh lại hình ảnh Hogwarts trong trí nhớ của mình rồi chợt nhận ra lúc cậu dệt nên chiếc áo choàng này ngôi trường đã được tu bổ lại. Cho dù mọi người cố hết sức có thể để phục hồi lại nguyên trạng nhưng cũng có chút thiếu sót. Cậu cầm lấy một chiếc kim đan tính toán gỡ nơi đó ra nhưng lại bị Snape ngăn cản.
"Trò tính làm gì?"
"Tháo ra làm lại", Harry trả lời với vẻ đương nhiên.
"Chỉ vì một chút khiếm khuyết không đáng mà trò định phá hủy tấm vải quý giá này?", Snape thật không thể hiểu nổi.
"Nhưng nó không còn hoàn hảo nữa", cậu nhăn mày siết chặt cây kim đan.
"Trên đời này không có cái gì được gọi là hoàn hảo. Nếu sau này trò lại phát hiệt sai sót khác có phải lại tháo ra hay không? Như vậy đến bao giờ mới dệt xong?", Snape nhíu mi răn dạy.
"Dù sao cũng đã đan suốt 300 năm. Thêm vài năm nữa cũng không là gì?", Harry vuốt ve đỉnh chóp nhọn lâu đài thiếu ống khói mà Snape đã chỉ.
"300 năm? Vậy nó còn tàng hình được sao?", Snape giật mình.
"Có chứ", Harry mỉm cười chạm nhẹ, tấm vải trở nên trong suốt có thể nhìn xuyên qua thấy được giá gỗ đỡ phía sau.
áo choàng tàng hình thường có hạn sử dụng nhiều nhất là hai năm. Cái áo choàng tàng hình duy nhất mà hắn biết không mất đi khả năng tàng hình sau cả ngàn năm là chí bảo của gia tộc Potter mà tên hươu đực kia suốt ngày khoe khoang. Khoan đã... gia tộc Potter?
"Người ta lột da Demiguise lấy lông của nó để dệt nên áo choàng tàng hình. Áo choàng được dệt từ lông của một Demiguise không nguyện ý cho sẽ dần trở nên mờ đục theo thời gian. Chiếc áo choàng này được dệt từ lông của một con Demiguise duy nhất, em... khụ, tổ tiên nhà em đã nuôi nó từ khi còn là con non. Nó thích được chải lông vào sáng sớm, số lông rụng mỗi ngày tích góp lại từ từ cũng đủ để dệt nên tấm áo này."
"Nhà trò đúng là rảnh rỗi", Snape búng vào trán Harry nhìn cậu ôm đầu cười ngu. Tâm tính mềm yếu cỡ này cũng đòi làm chúa tể hắc ám đời sau. Lão Dumbledore càng già càng lẩm cẩm rồi. Chúa tể hắc ám sẽ không bao giờ để ý đến cảm nhận của kẻ khác, gã chỉ biết cướp đoạt và giết chóc. Snape nhớ lại tháng ngày phải quỳ xuống hôn áo choàng người kia, gương mặt thoáng tối xuống. Năm đó hắn còn quá trẻ lại mù quáng theo đuổi lực lượng một cách cực đoan. Hắn đã vì tin tưởng người đó có thể mang lại những thứ hắn mong muốn mà làm nhiều chuyện sai trái, thật may là vẫn chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng đối với Lily.
Cúc ku... cúc ku...
"A. Đến giờ rồi!", Harry nghe tiếng đồng hồ vang lên vội vàng đi sang phòng bên cạnh. Cậu đang nấu thuốc bả sói cũng tới lúc cho thêm dược liệu vào rồi.
Snape tiến lại gần đánh giá cái vạc đang bốc khói, rất tốt độc dược sắp tới giai đoạn hoàn thành rồi. Harry lưu loát cho thêm cỏ ánh trăng lại khuấy 17 lần theo chiều kim đồng hồ, 5 lần ngược chiều kim đồng hồ và tắt lửa.
"Đạt tiêu chuẩn", Snape gật đầu hài lòng nói. Hiếm thấy có người có thể thực hiện tác phẩm của hắn một cách hoàn mỹ như vậy. Bất quá... thuốc bả sói từ khi bắt đầu đến lúc hoàn thành cũng phải mất 4 5 tiếng đi. Snape ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn thằng nhỏ thiếu đánh trước mặt.
"Harry Potter, tối hôm qua rốt cuộc trò có đi ngủ không?"
"A?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...