HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Trong phòng khách của Malfoy trang viên, ngọn lửa tinh mỹ ấm áp rực cháy trong lò sưởi. Snape ngồi vào bên trong chiếc ghế dựa thật to, đối diện với tộc trưởng gia tộc Malfoy, sắc mặt hai người đều ngưng trọng.

“Ta nghĩ toàn bộ Draco đã nói cho ngươi biết.” Snape uống một ngụm trà.

“Đúng vậy.” Lucius có chút bất an, “Ngươi nói… chính xác là cái gì? Draco nói cho ta biết là… người kia, nhưng…”

“Nếu ngươi từng đọc qua quyển “Cội nguồn của Hắc Ma pháp”… ta nghĩ, ngươi hẳn còn nhớ sách kia đã từng đề cập qua một phương pháp phi thường tà ác, hắc ám, hơn nữa là tàn nhẫn, nghe nói… có thể làm người ta bất tử…”

“Ngươi là nói… Hồn Khí!” Lucius bật dậy, “Merlin a, hắn ta đem mình làm thành… Thiên a!”

“Hơn nữa, ta đoán không chỉ có một cái.” Snape nói, “Lần này hắn thất bại, nhưng thật không khéo léo, hắn chọn trúng Draco, thêm vào đó, cứu y cũng là Harry Potter, Lucius, ngươi định như thế nào đây?”

Hắc Ma vương hướng đứa con của mình mà xuống tay, Draco thiếu chút nữa đã… Lucius thấy khó xử, lúc này nghe thấy một tiếng vang trong lò sưởi, Harry phủi tro bụi vương trên người từ trong lò sưởi bước ra.

“Potter? Ngươi tới đây bằng cách nào?” Snape bắt đầu làm khó dễ.

“Trong văn phòng Ngài không phải có lò sưởi sao?” Harry làm ra biểu tình ‘Biết rõ còn hỏi’, hắn vốn muốn dùng Ảo Ảnh di chuyển, nhưng phương hướng của Malfoy trang viên không nắm chắc lắm, nên mới quyết định sử dụng lò sưởi trong căn hầm.

“Chết tiệt, ngươi lại vào văn phòng của ta!” Snape rống to.

Harry làm bộ bất đắc dĩ, chuyển sang Lucius: “Malfoy tiên sinh, Draco có khỏe không?”


“Hắn đã tỉnh.” Lucius nói, “Y chỉ nhớ tại sao y hôn mê, Severus nói là ngươi cứu y, cám ơn ngươi.”

“Ta nghĩ giáo sư cũng đã nói về chuyện liên quan… về Hồn Khí.” Harry để ý khi hắn nói đến ‘Hồn Khí’ thì Lucius có run rẩy đôi chút, “Ngài cân nhắc nên làm thế nào?”

“Potter tiên sinh… Ta không biết, một học trò mới mười hai tuổi như thế nào lại biết… chuyện này, nhưng… ngươi cho rằng ta nên cân nhắc chuyện gì?” Lucius hỏi.

“Rất đơn giản, là tiếp tục vì Voldermort mà dốc sức, để hắn biết chuyện của Draco và quyển nhật ký mà hung hăng xử phạt ngươi, hay là… hợp tác với ta, trợ giúp ta cùng diệt trừ Voldermort?”

“Hợp tác với ngươi? Chờ một chút, ngươi như thế nào biết về quyển nhật ký?” Lucius không thể không một lần nữa đánh giá lại vị cứu thế chủ này, hắn so với tưởng tượng của mình còn biết nhiều hơn.

“Ta chỉ có thể nói… thủ pháp giấu đồ của Ngài không đủ nhanh.” Harry nhún nhún vai, “Được rồi, xem ra Ngài còn phải tiêu hóa một chút. Phải rồi, ta có mang đến cho Draco một món quà.”

“Quà?” Lucius khó hiểu.

“Đúng vậy, ta thấy hắn dùng chiếc vương miện Ravenclaw để tiếp thu kiến thức trong đó, vừa lúc, ta mang đến một vị lão sư rất tốt, có thể thay nàng giải đáp vấn đề của y một cách hoàn hảo, lại có thể mang theo như vật tùy thân, thập phần thuận tiện.” Harry từ trong túi áo lấy ra một vật, “Chính là nó!”

Lucius và Snape cơ hồ đồng thời kinh hãi, quyển nhật ký?!

“Potter, thứ như thế sao lại ở trong tay ngươi! Não ngươi bị úng thủy sao? Mau hủy nó đi!”

“Không có việc gì đâu, ta đã cùng hắn hàn huyên rất nhiều ngày!” Harry nói thầm.


“Chết tiệt, ngươi không muốn sống nữa!” Snape không nghe thấy thì tốt, vừa nghe được thì càng phát hỏa, biết rõ đó là vật nguy hiểm, hắn còn dám sử dụng.

“Khụ khụ.” Harry ho khan hai tiếng, “Hai vị yên tâm một chút, đừng lo.” Hắn vỗ vỗ quyển nhật ký. “Xuất hiện đi.” Tom Riddle dần dần thành hình, vài ngày không thấy, y đã rõ ràng hơn không ít, xem ra mấy ngày nay bỏ mặc y đến mật thất Ravenclaw, đã thu hoạch được không ít.

“Để ta giới thiệu với hai vị, Tom Marvolo Riddle tiên sinh — người thừa kế của Ravenclaw!”

Cái gì?! Lucius là hóa đá, Snape khóe miệng cũng run rẩy một chút.

“Lucius…”Tom Riddle cười nhẹ, “Ta chính là nhận được sự chiếu cố của ngươi nhiều năm qua a…”

Lucius không khỏi rùng mình một cái.

“Riddle tiên sinh hiện tại hợp tác với ta, hắn vừa mới tiếp nhận chức vụ trở thành người thừa kế Ravenclaw, cũng cùng ta lập Lời thề Bất khả bội.” Harry ngồi xuống cạnh Snape, “Malfoy tiên sinh, hiện tại… lập trường của ngài ra sao?”

Lucius không thể không nói đến, nhưng hắn lo lắng: “Potter tiên sinh… Ngài hy vọng ta hướng Dumbledore tuyên thệ, phục vụ Hội Phượng hoàng các ngươi… làm gián điệp tựa như Severus?

“Lucius!” Snape cả kinh, “Ngươi đã biết?”

“Lão bằng hữu của ta, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Ta và ngươi làm bằng hữu nhiều năm như vậy, hành động của ngươi ta thấy rất rõ.” Lucius nói, “Ta biết ngươi cung cấp tin tức về Thực Tử đồ cho Hộ Phượng hoàng.”


“Nhưng hiện tại không giống như thế.” Harry đánh gãy lời nói của y, “Ta muốn ngài hiểu rõ… là cùng ‘Ta’ hợp tác, không phải là Dumbledore. Ta nghĩ giáo sư cũng nguyện ý hợp tác cùng chúng ta.” Hắn thoáng nhìn qua Snape.

“Cùng ngươi? Potter tiên sinh, ngươi mới mười hai tuổi, ngươi có lợi thế gì đáng để ta phải hạ mình?”

Harry hiểu được ý của y, búng tay một cái, chén trà trên bàn tự động bay đến tay hắn: “Như thế này đủ rồi?” Hắn uống một ngụm trà.

Vô âm vô trượng phép! Lucius lắp bắp kinh hãi, một đứa nhỏ mười hai tuổi cư nhiên lại có ma pháp cao thâm như vậy.

“Nếu chưa đủ, cộng thêm thân phận người thừa kế của Gryffindor và Slytherin.”Tom Riddle gia tăng lợi thế, “Cùng ta là người thừa kế mới của Ravenclaw.”

Biểu tình của Lucius đã khó có thể dùng từ để diễn tả.

“Phụ thân, vì cái gì lại không đáp ứng a?” Draco xuất hiện nơi cửa, hắn đã đứng ngây người một lúc lâu, “Cho dù là ta… ta thật sự không muốn trong tương lai đi hôn trường bào một quái vật như vậy… Ngài muốn ta cũng nguyện trung thành với người kia sao?”

“…Được rồi.” Lucius hướng Harry đưa tay ra, “Nguyện chúng ta hợp tác vui vẻ… Ngươi cũng hy vọng chúng ta lập Lời thề Bất khả bội sao?”

“Không cần, Ngài là phụ thân của Draco, ta dĩ nhiên tin Ngài.” Harry nắm tay hắn, “Hợp tác vui vẻ.”

Mấy người đều thở phào một cái, một lần nữa ngồi lại với nhau. Harry đem quyển nhật ký kia đưa choDraco: “Draco, đây là tân lão sư của ngươi! Y có thể trả lời mọi vấn đề của ngươi.”

“Y sẽ không…”Draco có chút sợ hãi.

“Ta không phải tên kia!” Tom Riddle kháng nghị, “Ta sẽ không hấp thụ sinh lực của ngươi.” Nói xong, hắn bước đến mặt Draco, đánh giá Draco từ trên xuống dưới, mỉm cười: “Thực là một tiểu tử xinh đẹp”, y nắm lấy tay Draco lật lên hôn một cái, “Tom Riddle sẽ cống hiến sức lực cho ngươi, tiểu vương tử của ta… Ngươi có thể gọi ta là Riddle.” Màu đỏ trong mắt tràn đầy sự ôn nhu, Draco đỏ mặt. “Có việc gì ngươi đều có thể gọi ta.” Tom Riddle hoàn thành xong nghi lễ, lại một lần nữa trở lại trong quyển nhật ký.

Cái tên nơi nơi câu dẫn người khác Khóe miệng Harry run run, uống một ngụm trà thật lớn.


“Potter…” Snape nhịn không được, “Đó là chén trà của ta.” Hắn từ nãy đến giờ mới nói được.

“Phốc —“ Harry phun nước trà ra, “Khụ khụ khụ… xin lỗi… Ta, ta không biết… Ta đổi cho ngài một chén khác…”

“Không cần.” Dù sao hắn cũng không muốn uống trà.

***** Ta là không biết nói gì phân cách tuyến *****

Sự tình giải quyết xong, Harry và Snape thông qua lò sưởi mà quay lại Hogwarts.

Trở lại hầm, Harry do dự nửa ngày, vẫn nói: “Vừa rồi thật xin lỗi, giáo sư. Ta không nên chưa hỏi qua Ngài đã quyết định thay Ngài.”

“Hừ, ta đã quen cái thói tự mình hành động của ngươi!” Sanpe hừ lạnh.

“Vừa rồi…ta chỉ muốn tranh thủ sự ủng hộ của Lucius tiên sinh nên mới nói như vậy, kỳ thật, Ngài không cần phải hợp tác với ta. Nếu Ngài không muốn làm gián điệp, Ngài cũng nên có một cuộc sống của riêng Ngài, Ngài không cần phải tham gia chiến tranh, Harrygiải thích, “Chỉ có vậy, kia… ta đi trước.” Harry gật gật đầu, ra khỏi hầm.

Snape nhìn hắn đi, trong lòng cũng lo lắng, chính là theo như Potter nói, y không cần phải làm gián điệp, như vậy… còn không cần phải tham chiến a? Nhưng là, vẻ mặt ảm đạm kia của Potter khiến y không đành lòng. Y nghĩ đến cuộc sống của bản thân mình, nhưng chiến tranh… Y xoa lên dấu hiệu Hắc Ma trên cánh tay, lâm vào trầm tư…

Hy vọng Snape có thể vẫn trợ giúp mình, Harry ngồi trong phòng sinh hoạt chung mà nghĩ. Cảnh sắc hoàng hôn nặng nề, bông tuyết nhỏ xíu từng cái từng cái từ trên trời rơi xuống, năm nay tuyết rơi thật lâu… Harry chống cằm, ngẩn người. Hiện tại, nhật ký và vương miện đã giải quyết xong, chỉ còn lại chiếc cúp vàng, nhẫn, mặt dây chuyền và Nagini, Nagini có thể giao cho Helaba, mặt dây chuyền cũng sẽ không chạy mất, dù sao nó cũng nằm trong tay mình, nhẫn… xem ra nghỉ hè này phải cùng Tom Riddle quay lại cố hương của y một chuyến, chỉ còn… chiếc cúp vàng thì phải làm sao? Hắn không thể đi cướp Gringotts? A, thật vất vả mới xử lý được hai cái, nhức đầu a

Như vậy, những nguy hiểm của năm thứ hai cứ thế trôi qua, trong trường cuối cùng không xuất hiện thêm một vụ thạch hóa nào. Một tuần sau, Draco cũng quay trở lại trường, tháng một bận rộn trôi qua. Trong nháy mắt, tháng hai đã đến, kỳ thi cuối năm cũng dần dần đến, Hermione bắt đầu lảm nhảm lảm nhảm đọc, cả ngày bắt Ron đến thư viện, vì Harry so với y thì tự giác hơn. Khiến Harry đau đầu chính là Gilderoy Lockhart đã lại xuất hiện. Chứng bệnh kỳ quái của y đã hết, lớp Phòng ngự Hắc Ma pháp một lần nữa lại trở nên buồn tẻ, chán nản.

Cùng lúc đó, một ngày hội khiến Harry từ trước đến nay đều tránh không kịp dần đến gần, đó là — Lễ Tình nhân! Ký ức thống khổ trong kiếp trước hắn vẫn chưa quên, tiểu thiên sứ tình yêu đáng sợ… Merlin a


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui