Chắc hẳn ai cũng có thể đoán được chủ nhân của giọng nói đó chỉ có thể là Khánh Đăng-kẻ duy nhất có thể “phun” ra nổi những câu nói xóc óc người khác như thế này. Còn hai thằng kia thì là ngoại lệ, vì Gia Minh còn không dám ho he nữa là Trọng Khanh.
Trâm Anh ngẩng phắt đầu lên, bỏ rơi luôn chùm chìa khóa vẫn còn đang bị chỏng chơ dưới đất, vênh váo. Nó bắt đầu oang oang “đốp chát”:
-Này cái tên giám ngục vừa khùng, vừa dở hơi, vừa bệnh hoạn kia!! Tôi nói cho mà biết nhé. Ôm dưa bở vừa thôi. Cái gì mà osin hả?? Ai là osin của cậu?? Còn nữa, tôi cúi đầu chào cậu á?? Chào cái mông í. Tôi cúi xuống nhặt chìa khóa đó. Cái gì mà mở cửa cho cậu vào ư?? Nằm mơ nhé. Thích thì tự mở mà vào!!
Nghe Trâm Anh rủa mà ba thằng vuốt mặt không kịp. Cứ như tát nước vào mặt vậy!! Gia Minh nhăn nhó như khỉ. Trọng Khanh khom khom quay đi chỗ khác, mong rằng làm như vậy thì sẽ tránh phải nghe cái “volume” của Trâm Anh phang thẳng vào mặt. Còn Khánh Đăng thì sao nhỉ?? Sau khi ưỡn ngực châm chọc Trâm Anh xong xuôi rồi thì chui đâu rồi??
Câu trả lời là nhân lúc Trâm Anh còn đang nhắm mắt nhắm mũi đốp chát thì Khánh Đăng đã nhặt lấy chùm chìa khóa dưới đất, tự mở cửa mà vào nhà rồi. Còn hậu quả thì… chậc, cho Gia Minh và Trọng Khanh hứng hộ vậy. Điều này là bằng chứng chứng minh phần nào cho việc Khánh Đăng là một người rất tôn trọng chủ nghĩa “có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu”.
Gia Minh ú ớ nói với theo:
-Ơ… thằng kia. Còn con xe Lecati của mày thì vứt đi đâu??
-Cho vào nhà hộ tao nhé. Tao hơi mệt!!-Khánh Đăng biện ra cái lí mà ngay cả cậu cũng phải thấy rằng điều đó vô cùng lãng xẹt, không hợp tình, hợp cảnh một chút nào. Mệt mà ban nãy còn đá đểu người ta như đúng rồi, mệt mà vẫn còn biết đùn đẩy trách nhiệm cho hai thằng bạn mình như cho rằng đó là sự thật hiển nhiên.
Trọng Khanh vò đầu bức xúc:
-Cái thằng này, đúng là quá đáng mà!!
Gia Minh vỗ vai Trọng Khanh một cách cực kì thân tình, tỏ vẻ an ủi:
-Thôi, cho vào gara đi. Tao cũng vào trước đây
Nói rồi Gia Minh cũng lủi nhanh vào nhà. Còn trơ lại một mình Trọng Khanh như một món hàng tồn. Cậu nhóc lẩm bẩm:
-Hai thằng khỉ. Tí nữa biết tay tao, hừ.
Trâm Anh rủa xả chán chê rồi thì cũng im, thôi không “khủng bố tinh thần” người khác nữa (chắc là mỏi miệng rồi!). Vì “đương sự” đã chuồn mất tiu rồi còn đâu. Mà nếu cô nàng còn thích ca thán nữa thì tội cho thằng Trọng Khanh lắm. Cậu nhóc có biết gì đâu, đã vậy lại còn bị đùn đẩy việc cho mà làm nữa. Khổ thân thằng bé
-Này, cái con xế hộp này ở đâu ra vậy???-Trâm Anh giờ mới chịu để ý rằng trước cửa nhà nó có một chiếc ô tô màu trắng, liền tra hỏi Trọng Khanh ngay tắp lự.
-À, của thằng Đăng ý mà-Trọng Khanh nhún vai.
Trâm Anh cảm thấy hơi chột dạ. Rõ ràng lúc sáng Gia Minh nói Khánh Đăng và Trọng Khanh là hai tên nhà nghèo kiết xác, vậy mà giờ còn đào trộm ở đâu ra con xe xịn này chứ. Ngay cả đến Trâm Anh còn chưa dám mơ tới nữa là…
-Thật không??-Vẻ nghi ngờ lộ rõ trên khuôn mặt bắt đầu toát lên hàn khí của Trâm Anh.
-Th… thâ…thật-Trọng Khanh lắp bắp, toát mồ hôi hột, thầm rủa hai thằng bạn mất nết, dám đem con í lộn, đem bạn bỏ chợ.
Thấy Trọng Khanh hơi khác thường, Trâm Anh nhíu mày:
-Chắc chứ??
-Ơ.. hơ, cũng không chắc nữa.
Thấy điệu bộ đáng nghi của Trọng Khanh, Trâm Anh thấy nghi ngờ chồng chất lên nghi ngờ. Nó định bụng hùng hổ phi thẳng vào phòng Khánh Đăng để tra hỏi “đương sự” cho ngô ra ngô, khoai ra khoai nhưng nó có biết hắn ta “đóng đô” ở phòng nào đâu.
-Tên giám ngục họ Trần đó hiện giờ đang ở phòng nào?? Nếu không thành thật khai báo thì đừng hòng được yên ổn mà có thời gian mà soạn chúc thư cho con cháu đời sau đấy!-Trâm Anh giơ nắm đấm, giở giọng chua ngoa hòng dọa nạt Trọng Khanh.
-Ai??-Trọng Khanh ngơ ngơ
-Đừng giả vờ. Cái tên Khánh Đăng, Khánh “Điếc” gì gì đó đó.
-Ở phòng bên cạnh phòng của Gia Minh đó-Trọng Khanh ngoan ngoãn phun ra “tình hình nội chiến của quân ta cho địch”. Tất nhiên là cậu nhóc phải hành xử như vậy rồi, cậu không muốn viết di chúc “sớm” đâu!!
Nghe xong thông tin cung cấp đầy đủ từ Trọng Khanh, Trâm Anh tức khí ngửa mặt lên trời hét toáng lên, coi như xả stress:
-CÁI TÊN GIÁM NGỤC ĐIÊN KHÙNG KIAAA!! DÁM LỪA TA HẢ???? TA SẼ KHIẾN MI SỐNG DỞ CHẾT DỞ LUÔN CHO MI BIẾT THẾ NÀO LÀ ĐẶNG HÀN TRÂM ANH!!
Trọng Khanh bịt chặt hai cái lỗ tay mà thấy ứa gan ứa mật, nghĩ đến tương lai đen thui như mực, nếu ngày nào cũng bị “khủng bố tinh thần” kiểu này thì thà rằng cậu nhóc ra ngoài đường ở cho rồi! Còn Trâm Anh thì tức khí phi thẳng lên phòng Khánh Đăng. Nó đang muốn điên lắm rồi!!
*****
Khánh Đăng đang ngồi dửng dưng trong phòng mà suýt ngã ngửa vì mấy cái lời đe dọa sặc mùi thuốc bom của Trâm Anh. Cậu nhóc nghĩ thầm kiểu gì thì cô nàng Trâm Anh cũng sẽ mò lên phòng cậu mà la lối om sòm.
“Chuẩn bị kế hoạch thôi!”, cái “mẹt” của Khánh Đăng trông cực kì gian tà.
Chỉ độ mấy giây sau khi Khánh Đăng chuẩn bị “đồ nghề”, đã có tiếng đập cửa rầm rầm. Không ai khác, đó chính là Trâm Anh.
Trâm Anh đứng trước cửa phòng Khánh Đăng, đưa tay ra gõ cửa rầm rầm. Lúc này nó đang rất bực mình.
Cộc cộc cộc…
Mặc dù Khánh Đăng nghe rất rõ tiếng gõ cửa kèm theo sự bức xúc nhưng cậu nhóc vẫn nhất quyết lì trong phòng, không thèm ló mặt ra mở cửa, vì đó cũng là một phần trong kế hoạch của cậu. Cứ để Trâm Anh gõ đau cả tay như vậy mà lại hay!
Và cánh cửa vẫn im lìm, không có dấu hiệu “vừng ơi, mở ra”. Trâm Anh bắt đầu nổi cáu. Nó không thèm lịch sự gõ cửa nữa mà đập cửa rầm rầm, cộng với cái “loa” bắt đầu “phóng thanh”:
-Cái tên điên khùng, bệnh hoạn, nhăn nhở, dở hơi, thần kinh không ổn định, xấu xa, đê tiện, trốn trại,….kia! Mở cửa ra mau! Không thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ!
Có vẻ công sức của Trâm Anh bị đổ hết xuống cống khi mà căn phòng vẫn chìm trong im ắng như không thấy dấu hiệu nào cho rằng có người bên trong cả. Cánh cửa thì vẫn lì lợm và im lìm, không chịu mở ra. Hết chịu nổi, Trâm Anh túm lấy nắm đấm cửa và mở ra, ai dè cánh cửa không khóa, làm nó mất công rủa xả nãy giờ. Biết thế, Trâm Anh đã mở cửa ra luôn rồi
Căn phòng trống trơn. Trâm Anh thận trọng đóng cửa rồi nhẹ nhàng, rón rén đi vào trong và ngó quanh quất. “Rõ ràng đây là của giám ngục mà. Sao không thấy hắn đâu nhỉ??” Trâm Anh lầm bầm vì nó đã nhìn kĩ rồi, nhưng không thấy ai cả, chỉ trơ chọi lại một đống đồ đạc.
Đang lò dò đi, chợt Trâm Anh cảm nhận rõ nó vấp phải cái gì đó, tính lùi lại nhưng không kịp nữa rồi. Nó đang khua chân, khua tay chấp chới cứ như con chim non đang tập bay. Tiếp theo, đầu nó cụng cái CỐP vào một cái gì đó cưng cứng. Và trong mắt nó giờ chỉ toàn thấy một bầu trời đầy sao chi chít, chỉ mỗi tội là chẳng thấy trăng đâu, và thế là bầu trời đầy sao lấp lánh đã biến đi mất, màn đêm đen kịt bỗng dưng từ đâu kéo đến. Cuối cùng thì Trâm Anh ngã lăn ra sàn, bất tỉnh luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...