-Lái xe là phải lái cho cẩn thận nghe chưa?? Mà…cậu có biết lái xe không thật không đó??-Trâm Anh ngồi thắt dây an toàn xong, khoanh tay trước ngực, vênh mặt lên nhìn Khánh Đăng đang tra chìa khóa vào ổ khóa.
Khánh Đăng chỉ đáp lại vẻn vẹn có một từ:
-Biết!
Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi cổng nhà Trâm Anh. Chưa đầy 5 phút sau, Trâm Anh hình như ngứa miệng hay sao mà lại tiếp tục cái công cuộc “lên mặt dạy đời”:
-Có bằng lái xe hay không mà đòi lái xe hả??
-Không. Nhưng đủ trình độ để lái.
-Tôi mà xảy ra chuyện gì là cậu chết với tôi đấy.
-Sợ chết à??
Khánh Đăng quay sang phía Trâm Anh, lia cho nó một cái nhìn sắc như dao lam. Nó lè lưỡi, nhăn nhăn mặt:
-Này này, đèn đỏ kìa, dừng lại đi. Ơ hay, dừng lại đi chứ. Tôi nói không nghe hả??
Khánh Đăng dừng xe lại. Quay sang phía Trâm Anh, cậu nhóc hằm hằm, đầu bốc khói nghi ngút (bình cứu hỏa đâu rồi, cho Khánh Đăng mượn cái nào -_-)
-Nói đủ chưa hả?? Nói thì cũng phải có lúc nghỉ chứ. Có tin tôi quẳng cho cậu xuống “căng hải” không mà lắm điều. Nói mà không biết mỏi à?? Người gì mà cứ như dị nhân!!
Trâm Anh nhún vai, bình thản phán:
-Tôi đẹp tôi có quyền. Tôi nói hay không là chuyện của tôi, cậu nghe hay không là chuyện của cậu. Chả liên quan đến nhau!!
Nghe Trâm Anh nói mà Khánh Đăng thiếu điều muốn đập đầu vào vô lăng mà chết quách luôn cho xong. Khuôn mặt của cậu đanh lại như một khối thép, nhìn Trâm Anh chằm chằm. Nó bắt đầu cảm nhận được hơi thở lạnh rờn rợn của thần chết phả vào gáy, da gà, da vịt, da người, da vượn, da trâu… nổi lên rần rần, đành cười giả lả:
-Hơ…hơ, đèn xanh. Sang đường mau đi kìa. Ơ hay, mặt tôi không dính nhọ, răng không dính hành đâu nhá mà nhìn.
Cuối cùng thì Khánh Đăng cũng phải chịu thua cái tài đánh trống lảng của Trâm Anh. Cậu nhóc lia một cái nhìn sắc lẻm cho Trâm Anh rồi mới chịu lái xe đi.
-Ơ này này, lộn đường. Rẽ bên trái cơ mà. Quay xe lại. Quay lại nhanh.-Trâm Anh không ngừng “chỉ đạo”. Khánh Đăng không biết nên nói gì, đành im lặng cho quay đầu xe lại.
Đến trường…
Chiếc xe Lecati trắng đỗ xịch trước cổng trường và tất nhiên là trước bao cặp mắt… kinh ngạc của tất thảy thần dân trường P&P. Ai cũng nhao nhao dồn con mắt tò mò về phía có chiếc ô tô trắng đang đậu chình ình một cách vô duyên trước cổng trường ấy. Ô tô đậu trước cổng trường P&P thì sẽ không có vấn đề gì nếu như chiếc ô tô đó không im lìm đậu lù lù ở đó.
Trâm Anh thở phù một cái, cuối cùng nó cũng toàn thây mà đến trường sau cái “chuyến xe tử thần” này. Không phải Khánh Đăng lái xe với tốc độ “hung thần xa lộ” mà là Trâm Anh cho rằng đi xe chung với giám ngục Azkaban thì thà rằng xách dép chạy theo “Bác Vương” còn vui hơn.
Thấy Trâm Anh vẫn chưa xuống xe, Khánh Đăng nhíu mày quay lại nhìn nó:
-Xuống đi!
-Biết bây giờ cậu phải làm gì không??
-Làm gì không quan trọng. Xuống nhanh, tôi còn có việc phải đi-Khánh Đăng càu nhàu
-Ít ra thì trong hoàn cảnh này thì cậu cũng phải lon ton chạy xuống xe mà mở cửa cho tôi chứ. Bản tính ga lăng của đàn ông cậu quên mang theo à??
-Tôi thì lúc nào mà chả quên ở nhà.-Khánh Đăng nhún vai, rồi hất hàm-Không định đi học à??
Trâm Anh muốn đập đầu vào cột điện mà chết luôn quá. Khổ nỗi quanh đây không có cột điện, nó không biết nói gì hơn, chỉ lườm Khánh Đăng một cái lườm mang đầy tính chất…hỏa hoạn rồi xuống xe, đóng cửa “rầm” một phát cho hả dạ. Chiếc Laceti lao vút đi luôn. Trâm Anh lầm bầm nhìn theo, không ngừng rủa xả. Chán chê mê mệt, nó quay lưng lại định bước vào trường thì…đứng hình. Hàng trăm con mắt tò mò đổ dồn về phía nó. Im lặng một phút rồi bỗng vang lên những tiếng bàn tán xì xào, mới đầu nhỏ nhỏ, rồi to dần, to dần, ồn ào. Trâm Anh chợt nhận ra nó vừa làm một việc hết sức điên khùng, cúi gằm mặt xuống mà đi lên lớp. Thật tình! Đúng là xấu hổ hết biết!!
-TRÂM ANH!!
Nghe thấy tiếng gọi tên mình đột ngột, Trâm Anh ngẩng phắt đầu lên, ai dè cụng trán cái “cốp” rõ đau vào cánh cửa lớp, choáng váng đầu óc, chim chóc hoa lá bay tá lả, ngồi bẹp xuống đất luôn. Hoàng My lon ton chạy ra cửa lớp, đến bên Trâm Anh, miệng không ngừng xuýt xoa:
-Ây dà, khổ chưa kìa. Đi đứng kiểu gì không biết mà mới sáng sớm ra đã “hun” vào cửa một phát rồi.
Trâm Anh nhăn nhó, xoa xoa tay vào trán, vùng vằng:
-Tại mày chứ tại ai. Đang yên đang lành gọi người ta như cháy nhà, làm tao cụng đầu vào cánh cửa. Giờ u một cục nữa rồi nè! Muốn tao giết mày không hả??
Hoàng My đỡ Trâm Anh đứng dậy, ngây ngô:
-Ai bảo mày đi không chịu nhìn đường. Thôi, đằng nào trước sau gì mà chả đâm đầu vào đấy!
-Ờ, trước sau gì tao chả giết mày.-Trâm Anh nghiến răng, đe dọa
-Ơ… lại bị u một cục nữa là sao??-Hoàng My lảng sang chuyện khác-Mày bị cụng đầu đúng một lần thôi mà. Bộ ban nãy cụng đầu vào cột điện hả??
-Cột điện cái khỉ mốc. Hôm qua bị một gã lưu manh giả danh trí thức, gian xảo cáo già làm tao cụng đầu xuống nền nhà đây nè, ngã một phát lăn đùng ra đó luôn. Bực mình!!
Trâm Anh cứ vô tư vừa kể lể, vừa bước vào chỗ ngồi mà không nhận ra đám con trai cứ vểnh tai nghe rồi cười nho nhỏ với nhau nãy giờ. Ôi, đại ca 11A3 cuối cùng cũng có đối thủ!!
-Ê, mấy ông kiaaa. Cười cái gì mà cười hả??-Trâm Anh vênh mặt lấy lại uy quyền cho đỡ…ngượng (#_#)
Thằng Lãng nhanh nhảu:
-Hêhêhê, không có gì, tụi này chọc lét nhau ấy mà-rồi quay sang thằng Phùng ngồi bên cạnh- Phùng nhỉ??
Thằng Phùng gật đầu, rồi gãi đầu, gãi tai nhìn nhau cười nhăn răng hòng qua mặt Trâm Anh.
-Này…-Trâm Anh không thèm để ý đến hai gã vô duyên đó nữa mà nhìn vào chỗ trống bên cạnh Hoàng My-Kì Như đâu rồi??
- À, vừa có một thằng nhóc lớp 10A4 đến trước cửa lớp mình đòi gặp lớp trưởng. Lúc ấy mày chưa đến, Như nó chạy ra thay mày thì thằng nhóc đó la um lên đòi lớp mình phải đền cửa kính cho lớp nó. Kì Như bảo không phải mà thằng cu nhất quyết khôn nghe. Nó lôi thằng bé lên lớp 12A3 xác nhận lại rồi. Hôm trước lớp đó ném vỡ cửa kính của tụi 10A4 mà.
Đúng lúc ấy, Kì Như đi vào lớp, trông bộ dạng của nhỏ cứ như vừa đi đánh giặc về không bằng.
-Êu, em iêu-Trâm Anh vẫy vẫy tay
-Em iêu cái con khỉ-Kì Như cau có-Trong lúc mày đang thảnh thơi lơi lả ở nhà thì tao đánh vật với thằng nhóc dai như đỉa ấy. Điên hết người!!
-Sao thế??-Trâm Anh ngơ ngác
-Nó cứ la um lên đổ cho mấy thằng con trai lớp mình làm vỡ cửa kính 10A4 của nó. Đã bảo là không phải rồi mà không chịu nghe. Tao lôi nó lên gặp lớp trưởng 12A3 mới chịu thôi-Kì Như bực bội, nghiến răng kèn kẹt, mắt ánh lên tia lửa
-Thôi mà, Như Như iêu vấu. Bình tĩnh, chiều tao đãi tụi mày đi uống trà sữa Thái, hịhị-Trâm Anh chớp mắt, vỗ vỗ vào vai Kì Như
Kì Như phẩy phẩy tay:
-Được rồi, nhớ nhé.
-Nhưng…tụi mày sẽ là người trả tiền
Hoàng My đập cái đốp vào vai Trâm Anh:
-Con khỉ này!! Nói hay nhỉ??
-Hehehehe…tao mà lị hớ hớ hớ….-Trâm Anh cười nhe răng, phổng mũi tự hào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...