“Ngày mai đi, em có muốn đi cùng anh không?”
“Không đi, anh làm việc cho tốt, em không làm phiền anh”
Thật ra cô chút tò mò về công ty của Lệ Đình Phong nhưng nghĩ lại, Lệ Đình Phong đã chăm sóc cô mấy tháng trời, chuyện ở công ty chắc chắn đã chất thành đống, đi cùng anh ấy chỉ thêm phiền, đợi anh ấy giải quyết xong rồi cô đến cũng được.
Lệ Đình Phong cũng không miễn cưỡng: “Anh vẫn không yên tâm cho lắm, em muốn ra ngoài tản bộ cũng được nhưng buổi trưa phải về nhà uống thuốc”
“Em không thể uống ở bên ngoài sao?”
“Anh không tin em là sẽ ngoan ngoãn uống thuốc đâu, về nhà để mấy người thím Trương đốc thúc em”
Thẩm An Nhiên còn muốn nói gì đó, nhưng dạ dày đột nhiên co thắt, cô khẽ rên nhẹ một tiếng, Lệ Đình Phong lập tức lo lắng hỏi: “Sao thế? Em đau ở đâu?”
“Dạ dày vừa mới co thắt, chỉ đau một chút thôi.”
Lệ Đình Phong nhanh chóng đứng phắt dậy, vươn tay muốn bế cô lên: “Anh đưa em đi bệnh vi Gần đây có bệnh viện, lái xe chưa đến tới năm phút là đến, nhưng Thẩm An Nhiên lại không muốn đi: “Đây là bệnh cũ, đau một lát là hết.”
“Không được, phải đi bệnh viện, anh trông em, ngày mai anh không đi làm nữa”
Thẩm An Nhiên nhất thời nghẹn lời, chẳng qua cô chỉ đau dạ dày một chút thôi, không đến nổi chết người, sao Lệ Đình Phong lại lo lắng như thế? Vừa nãy nói ngày mai đi làm mà đột nhiên bây giờ lại nói không đi nữa, nếu như để cấp dưới của anh biết được, chắc chắn sẽ đứng sau lưng nói anh vô trách nhiệm.
Thẩm An Nhiên sờ bụng của mình: “Em không sao thật đấy, có thể là do vừa nãy uống thuốc dạ dày xong nên hơi khó chịu”
Mỗi lần sau khi Thẩm An Nhiên uống thuốc xong đều sẽ có tác dụng phụ rất mạnh.
Tâm trạng Lệ Đình Phong dần ổn định lại, sau khi thấy sắc mặt Thẩm An Nhiên dần trở nên bình thường cũng không ép cô đến bệnh viện nữa.
Năm giờ chiều, Lệ Đình Phong nhận được một tin nhắn, anh nhìn thì thấy là tin nhắn của Hạ Minh Nguyệt gửi đến.
“Đình Phong, em đến thành phố Giang Nam Sau khi Lệ Đình Phong đọc xong tin nhắn liền xóa đi.
“Điện thoại anh mới vang lên, là ai nhắn tin đến phải không?” Thẩm An Nhiên hỏi.
“Tin nhắn rác, anh xóa rồi: Thẩm An Nhiên “Ừ” một tiếng, điện thoại Lệ Đình Phong mới mua cho cô cũng có toàn là tin nhắn rác gửi đến, rất phiền phức.
Thẩm An Nhiên và Lệ Đình Phong không ngủ riêng, lúc ở bệnh viện đã quen chung phòng rồi, hơn nữa, hai người bọn họ là “vợ chồng”, lúc chung giường Thẩm An Nhiên cũng đã quen ngủ ở bên rìa, giữa họ phân ra một ranh giới, đảm bảo khoảng cách, nhưng mỗi sáng thức dậy đều sẽ nằm trong lòng Lệ Đình Phong.
Sáng sớm, lúc Thẩm An Nhiên thức, Lệ Đình Phong đã đến công ty, cô đứng dậy thay đồ, sau đó vào phòng tắm, kem đánh răng cũng đã được lấy sẵn như mọi ngày.
Thẩm An Nhiên rửa mặt đơn giản sau đó xuống lầu ăn sáng, cháo và lòng đỏ trứng, thím Trương làm cơm, tay nghề của bà ấy rất tuyệt, ngay đến cả Thẩm An Nhiên không có khẩu vị mà cũng nhịn không được ăn hết cả một bát cháo.
“Hôm nay cô chủ muốn ra ngoài không?” Quản gia Lý hỏi.
Thẩm An Nhiên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hôm nay không ra ngoài.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...