Hợp Đồng Bao Dưỡng Ôm Đùi Tổng Tài Đi Lên


“Mẹ! Con nói rồi, con với anh Tinh Vũ mãi mãi không thể?”
“Haiz, không phải tại con cứ lập lờ mãi nên nó mới đi tìm người khác sao?”
“Không phải, con đã nói rõ ràng với anh ấy từ lâu rồi.

Với lại chuyện tình cảm làm sao mà cưỡng cầu được, anh ấy yêu đương thì phải chúc mừng thôi.”
Bà An thực sự cảm thấy rất tiếc, bà nhìn Trần Tinh Vũ lớn lên cùng An Dụ Vân, làm sao mà không biết Trần Tinh Vũ có bao nhiêu tình cảm với con gái bà.

Ấy mà đứa con gái không tim không phổi này ngày nào cũng đi đi lại lại ngoài đường, đối với tấm chân tình kia của Trần Tinh Vũ lại chẳng mấy để tâm bà cũng không nói gì được.
“Nhưng con cũng làm cho nó tổn thương mới phải như vậy.”
An Dụ Vân im lặng không đáp, cô rửa trái cây trong bồn, đối với chuyện này nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.

Người không có duyên thì dù có thế nào vẫn chính là không có duyên, cưỡng cầu làm sao được.

Nếu giờ An Dụ Vân nhắm mắt xuôi tay chấp nhận Trần Tinh Vũ, đấy mới chính là làm khổ anh.
“Con mua lại căn hộ này của anh Tinh Vũ nha.

Vốn muốn mua một căn mới cho mẹ chuyển đi nhưng ngẫm thấy nơi này cũng tốt, lại yên bình, mẹ cũng quen rồi.”
“Cũng được, dù sao chúng ta nương nhờ nó như thế, nó lại chẳng lấy một đồng tiền thuê nhà.”
“Con gái mẹ nhận cát xê rồi, cuộc sống của chúng ta sau này cũng khấm khá hơn rồi.”
Bà An nhìn con gái, thương xót không biết để đâu cho hết.

Hai mươi lăm tuổi, chấp nhận sống một cuộc sống bình thường, buông bỏ thân phận trâm anh thế phiệt, một lòng vì gia đình.


Bà chỉ mong cô sớm có người chăm sóc, vì dù sao cũng là con gái, có cố gắng bươn chải như thế nào cũng không thể mạnh mẽ mãi được.
“Lãnh thiếu không về sao?”
An Dụ Vân hỏi Dương Lâm đang đi từ trên lầu xuống, hình như là về nhà lấy tài liệu.

Cô muốn làm hoà với Lãnh Dật Hiên nhưng mãi chẳng thấy hắn đâu.

Dương Lâm lấy làm bất ngờ, chiến tranh lạnh lâu như vậy nay mới hỏi han nhau mà.
“Lãnh thiếu đi công tác từ hôm qua rồi.”
“Anh không đi cùng sao?”
“Ở tập đoàn còn một số việc cần tôi xử lý nên không đi theo.”
“Ò.”
An Dụ Vân thất vọng một chút, cô muốn nói đợi cô đến chỗ Trần Tinh Vũ về sẽ xin lỗi hắn, nào ngờ hắn bận rộn đến không nói lời nào liền đi công tác rồi.

Thôi thì đợi hắn về rồi nói vậy, dù sao tối nay cô cũng bận.
“Cô định đi đâu à?”
“Chỗ Tinh Vũ hôm nay mở tiệc, thanh mai trúc mã của tôi sắp kết hôn rồi đó.”
“Cần tôi đưa đi không? Dù sao cũng đang ra ngoài.”
“Vậy phiền anh rồi.”
“Sao lại phiền? Có gì gọi tôi đến đón, dù sao từ đầu Lãnh thiếu đã dặn phải nghe theo chỉ thị của cô.”
“Xuỳ.”
Tiệc rượu của nhà họ Trần nói cho vui thì là tiệc rượu thân mật còn nói chính xác hơn thì chẳng khác gì cái tiệc đính hôn cả.


Một số gia đình hào môn thế gia nổi tiếng trong thành phố cũng được mời, ai cũng lấy làm kinh ngạc nhà họ Trần thông gia với nhà họ An từ xưa đến nay, An gia lụi bại liền đem con móc nối với nhà họ Vũ, nhưng không một ai lên tiếng vạch trần, chỉ sắm cho mình một lớp mặt nạ giả tạo chúc mừng.
An Dụ Vân một thân váy áo màu trắng đơn giản đến dự, cô xưa nay vốn rất đơn giản, từ đầu đến cuối không cầu kì nhiều, chỉ đeo mỗi sợi dây chuyền đá quý mà Lãnh Dật Hiên tặng.

Một số người xì xào bàn tán to nhỏ, tỏ ý khinh thường An Dụ Vân khi đến đây.
“An gia lụi bại, nhà họ Trần phải gả con trai cho nhà họ Vũ mà cô ta còn không biết xấu hổ vẫn đến đây.”
“Người nào ở trong cái giới giải trí đó cũng đều chả ra cái gì, không biết cô ta vác mặt đến đây để làm chi nữa.”
“Đúng là loại thiên kim hết thời không biết xấu hổ.

Nghĩ quý tử nhà họ Trần còn cần đến cô ta à?”
“Không chừng là đến phá đám cơ đấy.”
An Dụ Vân bỏ ngoài tai tất cả, bởi miệng đời không tài nào bịt nổi hết được.

Tất cả bọn họ chỉ biết đứng nhìn rồi phán xét, căn bản toàn là loại thùng rỗng thích kêu to, cô không muốn gây ra quá nhiều sự chú ý.

Trần Tinh Vũ có lòng mời, cô có lòng đến dự, cô với anh từ trước đến nay song phương bình đẳng, người ngoài nói gì mặc kệ.
“Em đến rồi đấy à?”
Trần Tinh Vũ bận bịu khách khứa nhưng vẫn dành cho An Dụ Vân một sự tiếp đãi rất nồng nhiệt ít nhiều để cô không cảm thấy lạc lõng.
“Ừm, em mới đến.”
“Cứ tự nhiên như người ở nhà đi, hôm nay có lẽ anh hơi bận bịu.”
“Anh cứ mặc kệ em, em tự lo được mà.”

Từ xa, một thân ảnh đỏ rực sải bước đi đến, An Dụ Vân thầm đỡ trán.

Cái con người này chưa từng bớt diêm dúa được, từ nhỏ đến lớn đây vẫn là thứ mà An Dụ Vân không thích ở Vũ Vân Ninh - quá diêm dúa.
“Anh Tinh Vũ!”
Vũ Vân Ninh khéo léo khoác lấy tay Trần Tinh Vũ, mỉm cười ngọt ngào nhìn anh sau đó mới nhìn tới An Dụ Vân, hoàn toàn tỏ ra ý xa cách, xem cô là người ngoài.

An Dụ Vân cũng không để ý lắm, Vũ Vân Ninh xưa nay vốn vậy, cũng có thích cô mấy đâu.
“Ơ… cô cũng đến à?”
“Đến chúc mừng chứ, tôi và Tinh Vũ dù sao cũng là bạn, chuyện vui của anh ấy xem như chuyện vui của tôi rồi.”
Vũ Vân Ninh không thích cho lắm nhưng nhìn An Dụ Vân có thiện chí cũng nhịn đi đôi lần.

Cũng là thiên kim danh viện nhưng Vũ Vân Ninh suy ra còn khá bốc đồng, đôi lúc bụng để ngoài da, thẳng thừng khiến người khác khá khó chịu.
Trần Tinh Vũ nhìn Vũ Vân Ninh đang khoá lấy cánh tay mình, không gỡ ra, anh nhìn An Dụ Vân thấy cô là toàn tâm toàn ý chúc mừng, trong lòng vẫn buồn đôi chút.

An Dụ Vân từ đầu đến cuối chỉ mong anh mau mau kết hôn, chẳng mấy quan tâm đến cảm xúc thật của anh.
“Anh ơi mình qua kia đi, lúc nãy mẹ anh gọi đó.”
“Ừm.”
“Cô ở lại nhé, chúng tôi có việc đi trước.”
“Ừ đi đi, bye bye.”
Vũ Vân Ninh cố tình thân mật hơn với Trần Tinh Vũ để thử lòng xem An Dụ Vân đến đây hôm nay có phải có ý định muốn cướp chậu không? Nhưng nhìn An Dụ Vân toàn tâm toàn ý chúc phúc cô cũng thấy yên tâm đôi chút.

Duy chỉ nỗi buồn trong mắt Trần Tinh Vũ vẫn không tài nào giấu nổi, điều này khiến trái tim Vũ Vân Ninh nhói lên đôi chút.
Tiệc rượu cũng chỉ làm đơn giản, chủ yếu là để thông báo hai nhà Vũ gia và Trần gia kết giao thâm tình, ngầm thừa nhận quan hệ của Vũ Vân Ninh với Trần Tinh Vũ.

Ấy nhưng nhiều người cho rằng sự xuất hiện của An Dụ Vân ở đây không đúng, cho rằng cô là loại người đến phá đám.
Người lớn hai gia đình cũng không thích sự xuất hiện này của An Dụ Vân cho lắm, dù sao cả thành phố trước kia đều biết An Dụ Vân qua lại với Trần Tinh Vũ, bây giờ cô xuất hiện ở đây thì Vũ Vân Ninh thành trò hề hay sao?

“Sao con lại mời con bé đến đây?”
“Chẳng lẽ không được? Bố! Con không thể lấy Tiểu Vân chẳng lẽ cũng không được đối xử với Tiểu Vân như người nhà hay sao?”
“Nhưng như vậy Ninh Ninh sẽ bị khó xử.”
“Vân Ninh không chấp nhặt chuyện cũ, Tiểu Vân chỉ là đến đây để chúc phúc.

Đừng làm cô ấy thấy khó xử như vậy nữa.”
An Dụ Vân tất nhiên biết bản thân đến đây sẽ gây ảnh hưởng nhiều, cô cũng không tiện ở lâu ở đây, dù sao đến để nể mặt Trần Tinh Vũ cũng được rồi, càng ở lại sẽ càng thêm khó xử.
“Lãnh thiếu…”
Ngay lúc đang lạc lõng không biết nên ra về như thế nào thì An Dụ Vân bất ngờ nghe người ta xôn xao.

Cô quay đầu, trong đám đông vẫn nhận ra được dáng vẻ người đàn ông ấy.

Chiếc áo măng tô rộng vẫn còn chút gió lạnh, hắn vừa từ sân bay về.
“Lãnh thiếu…!”
Cả hai nhà họ Trần lẫn họ Vũ đều chạy ra chào đón, trời đất ơi, rồng đến nhà tôm như thế này là loại sự tình mà họ không đoán trước được.

Cả Trần Tinh Vũ lẫn Vũ Vân Ninh đều bị bất ngờ, họ vốn đâu có mời Lãnh Dật Hiên, cũng đâu có đủ quan hệ để mời được Lãnh Dật Hiên.
Lãnh Dật Hiên không nhìn vào đám người đang xôn xao, chỉ chăm chăm nhìn vào người con gái đang lạc lõng một mình.

Mấy hôm nay chiến tranh lạnh, hắn thực sự muốn xin lỗi cô chân thành, nhưng lại không gặp mặt nhau được, vốn tối nay về nhà sẽ xin lỗi hết lòng.

Nào ngờ Dương Lâm nói cô đến đây còn nói cô tìm hắn, linh cảm mọi chuyện sẽ không tốt nên hắn đến thẳng đây.
“Sao ra đường lại mặc ít như vậy hửm?”
Mọi người trố mắt nhìn Lãnh Dật Hiên tiến đến chỗ An Dụ Vân, cúi xuống to nhỏ nói gì đó, tất cả bị doạ đến ngốc luôn rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui