"Sao... Sao em biết? Hoắc Viễn, Họ Hoắc? Em có quan hệ gì với Hoắc Viễn sao?" Lúc này Phó Dĩnh mới để ý đến họ của Hoắc Tiểu Đồng. Ban đầu chỉ muốn nhanh đưa cô ta đến bệnh viện xem xét vết thương, làm gì còn thời gian mà lo nghĩ nhiều như vậy.
Hoắc Tiểu Đồng hiện tại đã không thể cười nổi, cô ta nắm chặt tay, gắt gao hỏi lại:
"Anh Dĩnh, người anh thích thầm có phải Phỉ Y Hân không?"
Phó Dĩnh thấy Hoắc Tiểu Đồng như thế cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu trả lời, khóe miệng còn nở một nụ cười thật tươi:
"Đúng vậy, anh thích Y Hân."
Hoắc Tiểu Đồng nắm chặt nắm tay dưới bàn, từng ngón tay siết vào da thịt đến phát đau.
Phỉ Y Hân là ai chứ? Tại sao hết anh của cô ta rồi lại đến người mà cô ta thương cũng bị Phỉ Y Hân mê hoặc.
"Tiểu Đồng em không sao chứ? Mặt em khó coi quá!"
Hoắc Tiểu Đồng giật mình, lúc này mới hoàn hồn lại, cô ta vì tức giận mà quên là còn có Phó Dĩnh ở đây.
Hai mắt cô ta đảo một vòng, sau đó gượng cười nói:
"Không giấu gì anh, em là em gái của Hoắc Đông Thần - Chủ tịch của Hoắc Viễn, cũng là cấp trên của chị Y Hân."
Phó Dĩnh nghe vậy thì bất ngờ vô cùng, không nghĩ lại trùng hợp gặp ngay em gái của Hoắc tổng ở đây.
"Nhưng mà... Thôi đi..." Hoắc Tiểu Đồng nói một nửa thì dừng lại, còn lén nhìn Phó Dĩnh, trông như có điều gì che giấu.
"Sao thế? Em cứ nói đi!"
Hoắc Tiểu Đồng lắc đầu:
"Vẫn là thôi đi..."
Nhìn Hoắc Tiểu Đồng ấp úng như thế càng khiến Phó Dĩnh sốt ruột vô cùng, chuyện của Phỉ Y Hân làm sao hắn làm ngơ được, lỡ như ở cô ấy xảy ra chuyện gì thì sao đây?
"Tiểu Đồng, em mau nói đi, có chuyện gì?"
Hoắc Tiểu Đồng thấy Phó Dĩnh gấp gáp như thế thì trong lòng ngày càng đố kỵ, nhưng hiện tại vẫn không thể hiện điều đó ra bên ngoài.
Cô ta e dè nhìn Phó Dĩnh, sau đó mới nhỏ giọng nói:
"Chị Y Hân là tình nhân của anh em!"
Phó Dĩnh vừa nghe Hoắc Tiểu Đồng nói thế thì xém chút nữa là làm đổ tách cà phê trên bàn. Dù thế nào thì chuyện này cũng khiến Phó Dĩnh không tin nổi:
"Em đang nói gì vậy? Tình nhân là ý gì?"
"Chị... chị ấy và anh em có quan hệ... Trong khi anh của em đã có người yêu, chị ấy vẫn..."
Hai mắt Hoắc Tiểu Đồng dần đỏ lên trông ủy khuất vô cùng, nhưng mà nhiêu đó vẫn chưa thể khiến Phó Dĩnh tin tưởng được:
"Anh không tin! Em không cần nghe người khác nói bậy! Tiểu Hân cùng anh là bạn bè nhiều năm, tính cách cô ấy thế nào anh hiểu rõ, tuyệt đối không phải loại người như em nói!"
"Anh Dĩnh, hãy tin em, em..."
Phó Dĩnh gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Tiểu Đồng khiến cô ta im bặt. Hắn không phải nghi ngờ cô ta bịa chuyện nói xấu, mà là để cô ta hiểu rằng không nên tiếp tục nói về chuyện này nữa!
"Em... Em xin lỗi, đúng là em không nên nói chuyện này."
"Được rồi không sao đâu, anh có việc rồi, chúng ta khi khác gặp lại."
Phó Dĩnh nói xong liền lấy áo khoác rời đi, Hoắc Tiểu Đồng nhất quyết níu kéo, hai tay ôm lấy cánh tay Phó Dĩnh không buông:
"Anh Dĩnh... Em còn gặp lại anh không?"
Phó Dĩnh nhìn khuôn mặt vô tội của Hoắc Tiểu Đồng, rồi lại nhìn đến những vết trầy xướt trên người cô ta. Bỏ đi... Là tại hắn đụng trúng người ta, ít nhất phải cho người ta số liên lạc.
Phó Dĩnh lấy trong túi áo khoác ra một tấm danh thiếp, đưa cho Hoắc Tiểu Đồng. Còn dặn dò cô ta nghỉ ngơi cho tốt sau đó mới rời đi.
Hoắc Tiểu Đồng nhìn bóng dáng Phó Dĩnh đi xa, một mặt cảm thấy vui vẻ vì hắn còn quan tâm mình, mặt khác thì âm thầm nguyền rủa Phỉ Y Hân.
Cô ta suy nghĩ một lát, sau đó liền lấy di động ra gọi cho Lan Nhược Tâm:
"Alo, Nhược Tâm, chuyện lần trước đến đâu rồi?"
Lan Nhược Tâm dù cách một đầu dây vẫn không giấu nổi sự đắc ý dào dạt của mình:
"Yên tâm đi, đã đâu vào đấy rồi!"
Hoắc Tiểu Đồng vô cùng tán thành:
"Cậu không cần nương tay đâu, đừng có mà hiền lành như mọi lần nữa, người như cô ta phải bị như thế mới xứng đáng."
"Nhưng mà Tiểu Đồng à... Mình thấy hơi tội lỗi, người kia... là vô tội mà!"
"Nhược Tâm à, lúc nào cậu cũng như thế hết cho nên anh mình mới rơi vào tay của Phỉ Y Hân đấy! Yên tâm đi, kế hoạch này vô cùng tỉ mỉ, anh mình cũng sẽ không vì một tình nhân nhỏ nhoi mà ra tay giúp đỡ đâu!"
Lan Nhược Tâm giả vờ nhẹ nhõm, trong lòng cô ta nào có cảm giác tội lỗi gì chứ, chẳng qua chỉ là diễn trò cho con hề Hoắc Tiểu Đồng xem mà thôi:
"Cậu nói như vậy mình yên tâm rồi. Thật sự cám ơn cậu nhiều lắm Tiểu Đồng à!"
Hoắc Tiểu Đồng cười thành tiếng:
"Cám ơn gì chứ, chị - dâu!"
"Tiểu Đồng! Cậu còn chọc mình là mình không chơi với cậu nữa đâu đấy!"
"Đừng mà chị dâu!"
"Tiểu Đồng!" Lan Nhược Tâm gào thét trong điện thoại. Nhưng mà Hoắc Tiểu Đồng gọi cô ta như thế khiến cô ta cảm thấy rất sảng khoái. Rồi cái ngày cô ta chính thức gọi danh xưng này sẽ không còn xa nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...