Lại là ngự thư phòng…
Cảnh Diễn cảm thấy ngự thư phòng của mình thật đúng là bi thương, thường xuyên dùng để đóng cửa lại trộm thảo luận vấn đề nam nhân với nam nhân.
Nghĩ đến đây hắn lại nổi điên! Trước kia vẫn luôn thật tốt nha, sao gần đây đột nhiên lại nhiều chuyện phiền toái như vậy?
Hoàng đế ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng căm tức trừng một đống chủ phạm tòng phạm phía dưới, vương bát khí ném loạn tứ phương.
[Đây chính là cái gọi là uy nghiêm của thượng vị giả?] Phượng Tê ngồi bên cạnh hoàng đế nhướng mày, [Nếu không phải hắn đang giận điên lên hẳn là cũng không tệ lắm.]
Phượng Tê khắc sâu cảm thấy lực sát thương của Cảnh Diễn hiện tại vẫn không lợi hại bằng Diệt Tuyệt sư thái (hiệu trưởng trường tác giả) năm xưa.
Hoàng hậu không cảm giác được, người phía dưới thì sao?
Lý Diệp: Nhân vật dưới một người trên vạn người? Tiên đế cùng hắn lớn lên, hoàng đế là hắn nhìn lớn lên, chỉ một chút vương bát khí như vậy còn chưa rung động được hắn.
Lý Mộ: Bình thường hoàng đế tiếp kiến đại thần nhiều nhất cũng mới mười mấy người, hắn một lần thống lĩnh chính là mấy vạn binh lính. Sát khí trên chiến trường mài luyện ra sao có thể thua được? Hơn nữa sự tình còn liên quan đến đại sự cưới lão bà của hắn.
Phồn Đạt: A Mộ thật đẹp trai ~
Đô Văn Ca: Nga ha ha ha ha ha ~ tức giận rồi tức giận rồi ~ rất đáng sợ nga ~
Lâm Bùi: Liên quan gì đến ta? Chuyện của nhi tử ta đã giải quyết xong rồi.
Vương bát khí thả nửa ngày không có hiệu quả, Cảnh Diễn cũng không bày sắc mặt nữa, trực tiếp tiến vào trạng thái tra tấn thẩm vấn.
“Chuyện này, tuyệt đối không được!”
Trước cứ cho thấy thái độ cái đã, dù sao lần này không có công chúa xen ngang vào giữa làm khó, cũng không có đệ đệ nhà mình quấy rối lung tung.
Phượng Tê ở bên cạnh nhấc quạt lên che miệng, dùng âm lượng chỉ đủ để Cảnh Diễn nghe thấy đè thấp giọng phán một câu: “Nam nhân…không thể nói không được ~”
Ầm ầm ~ Mười vạn Vôn!
“Đầu, sắc mặt của hoàng đế không đúng, tám phần là hoàng hậu nương nương vừa nói gì đó, nhanh lên, ra tay trước mới chiếm được lợi thế.” Đây là nguyên nhân vì sao Đô Văn Ca tiểu bằng hữu lại có tư cách tham gia loại hội nghị này. Chuyện lần này có liên quan đến thân sinh nhi tử, Lý Diệp lo lắng Cảnh Diễn sẽ lấy cớ thân nhân phải tị hiềm không cho hắn hỗ trợ cho nên mới đặc biệt kéo quân sư đến giữ thể diện cho nhi tử.
“Hoàng thượng.” Lý Mộ hiểu chuyện quỳ xuống xin chỉ thị: “Vi thần xúc phạm đến ngoại giao giữa hai nước, nguyện ý thông qua phương thức liên nhân để bù lại.”
[Đây xem như cầu hôn?] Phồn Đạt hưng phấn đỏ mặt.
“Liên nhân? Không…” Mắt nhìn hoàng hậu, tức giận ngập trời: “Ngươi nghĩ hay lắm, tiền trảm hậu tấu, ném lại cục diện rối rắm cho trẫm, còn cái gì mà [Ngươi xem rồi xử lý, người ta đã ăn xong]? Ngươi rốt cuộc có suy nghĩ đến hậu quả hay không?”
“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Hắn cũng không phải không muốn phụ trách.
“Ngươi có rõ ràng tình hình hay không vậy? Hắn là vương tử Khiết Đan! Người ngoại quốc! Quý tộc! Còn là nam!”
“Hắn là vương tử thì ca ca ta là tướng quân, hắn là nam thì ca ca ta cũng vậy. Người ngoại quốc? Ngoại quốc mới bảo ngươi đi đường ngoại giao, bằng không đã trực tiếp cưới vào cửa, môi chước chi ngôn phụ mẫu chi mệnh, ca ca ta bên này chính là song toàn.”
“Phượng Tê, nam tử yêu nhau…”
“Ngươi dám nói một câu hậu thế không dung thử xem? Ta lập tức tuyên Cảnh Tu cùng Lâm Ích Hàn trở về cùng ngươi thắp đèn nói chuyện…”
“Tổ tông gia pháp đâu?” Cảnh Diễn nhéo cổ áo lão thái giám bên cạnh.
“Lúc Cảnh Tu xuất giá ngươi đã điều tra qua một lần rồi, tổ tiên không viết chuyện này.” Phượng Tê liếc mắt một cách đầy khiêu ngạo, đừng tưởng rằng động tác nhỏ của hắn lúc trước nàng không biết, nàng chính là còn tra trước cả hắn nha.
“Các ngươi như vậy bảo trẫm phải ăn nói với sứ giả Khiết Đan như thế nào? Chẳng lẽ lại lần nữa chiêu cáo thiên hạ có thần tích hàng lâm?”
“…” Lý Diệp.
“…” Lâm Bùi.
“…” Phượng Tê.
“!!!!!!!!!!!!” Lý Mộ.
“Có cái gì không đúng sao?” Hoàng đế nhìn một đống thần tử ở phía dưới dùng cùng một biểu tình hết – nói – nổi nhìn lên hắn, cảm thấy đại sự không ổn.
“Hoàng đế Cẩm quốc, không nghĩ đến ngươi lời chua ngoa lòng đậu hủ, nhanh như vậy đã đồng ý.” Phồn Đạt thật vui, lại còn cho Cảnh Diễn một đại lễ.
“Hoàng thượng a, người ‘lại’ quá nhanh đã thỏa hiệp rồi.”
“Trẫm thỏa hiệp rồi?” Còn có để làm chi lại có thêm từ ‘lại’ như vậy?
“Nhớ rõ Cảnh Tu lúc ấy, ngươi phản kháng không bao lâu đã bắt đầu quan tâm đến vấn đề công thụ của đệ đệ, còn nói cái gì mà chỉ cần làm cho người trong thiên hạ câm miệng thì như thế nào cũng đều được.”
“Ý của trẫm là…”
“Lần này hoàng thượng hẳn cũng có ý như vậy đi? Lễ bộ nơi đó lão thần bao hết.” Lâm Bùi cúi đầu xin đi giết giặc đầu tiên.
“Trẫm…”
“Lần này tuy rằng không thể lại dùng thần tích, nhưng có thể giao sự tình cho bên Khiết Đan, nói là bọn hắn ồn ào đòi gả một vương tử sang đây, tiểu nhi tử mới miễn cưỡng chấp nhận.” Lý Diệp ném ra phương án giải quyết, chỉ là có chút áy náy nhìn về phía nhi tức.
“Vẫn là cha ta thông minh!” Thì ra lão gia tử đã sớm nghĩ đến a.
“Tam ca tứ ca rất yêu thương ta, ta nói là được!” Phồn Đạt nhấc tay, ý là Khiết Đan hắn bao.
“Quay về tẩm cung!”
Hắn thương tâm rồi, hắn phải nhanh chóng rơi lệ bỏ chạy, Cảnh Diễn không nói hai lời đứng lên, không thèm quan tâm đến mọi người trực tiếp chạy lấy người.
“Muốn lật bài tử không?” Thân là hoàng hậu, Phượng Tê hỏi lão công một chút, xem có cần mỹ nữ an ủi hay không.
“Không cần…” Hoàng đế rõ ràng là chạy trối chết.
“Hắn chạy cái gì? Trong cung còn chưa có nam phi vào cửa đâu, tuyển tú nửa năm sau a ~” Thật chờ mong nga!
“Đừng để ý đến nương nương, chúng ta đi tiếp kiến sứ giả Khiết Đan.” Lý Diệp nhìn nữ nhi đã chìm vào thế giới tưởng tượng của riêng mình, lắc đầu, thật sự là có chút mất mặt.
…
“Trát Khắc Trát Lang tham kiến Thập Tam điện hạ.”
“Đứng lên đi. Nói một chút rốt cuộc sao lại thế này, tam ca tứ ca sao lại đột nhiên mưu phản?” Tuy rằng hắn đúng là ngứa mắt lão nhân nhà mình, nhưng chuyện này cũng thật sự quá đột nhiên.
“Sau khi điện hạ bị bắt, hai vị…” Có lẽ hẳn là nên xưng vương: “Hai vị điện hạ vô cùng nhớ mong, liên tục cầu vương…tiền vương cứu điện hạ về, nhưng đều bị phủ quyết, vì thế hai vị điện hạ liền…liền…”
“Được rồi được rồi, tứ ca vốn đã nói với ta hắn sẽ động thủ, ngươi cũng đừng che giấu nữa!” Phồn Đạt hào phóng vẫy vẫy tay, nhìn mà hai sứ giả đáp lời nội ngưu đầy mặt, chúng ta đây nào phải giấu điện hạ nha, là đang giấu một đống đại quan Cẩm quốc ở đằng sau điện hạ kia kìa.
“Hiện tại rốt cuộc là ai đăng cơ rồi?”
“Tam điện hạ cùng Tứ điện hạ cân sức ngang tài, quyết định của Thập Tam điện hạ người vô cùng quan trọng.”
“Ta?” Phồn Đạt đầu đầy dấu chấm hỏi: “Ta lại không có thế lực gì a?”
“Vương vị của hai ca ca lại phải hỏi ý kiến của đệ đệ…” Đô Văn Ca cười đến ý vị thâm trường: “Đầu, về sau chúng ta hẳn sẽ không nhàm chán.” Khiết Đan có hai hoàng tử thú vị như vậy, hơn nữa…
“Không biết thừa tướng đã trình thư nghị hòa của quốc gia chúng ta lên hay chưa? Hiện tại tiết tuyết rơi của các ngươi đã xong rồi.”
“Hoàng đế của chúng ta…bận rộn nhiều việc, ngươi nói với chúng ta cũng được.”
[Không lẽ nào Cẩm quốc cũng chính biến?] Hai vị sứ giả đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Ngưng chiến, có thể, người, không thể.”
Lý Mộ, ngươi không thể kiềm chế một chút sao? Lời ngon tiếng ngọt bình thường chạy đi đâu cả rồi?
“Các ngươi đây là có ý gì?” Sứ giả nổi giận, chuyện của Khiết Đan ai cũng có thể ngửi ra được một chút không bình thường, hai người tranh vương vị thế nhưng lại buông thành kiến, hết thảy chờ đệ đệ trở về nói sau, chuyện này thuyết minh Thập Tam điện hạ ở trong lòng hai vị kia vô cùng quan trọng, hiện tại Cẩm quốc thế nhưng lại không chịu thả người?
“Không lẽ Cẩm quốc muốn phá hủy quan hệ hòa hảo với Khiết Đan?”
“Chê cười, Khiết Đan đã có khi nào thì hòa hảo với Cẩm quốc? Nghĩ người của chúng ta bao nhiêu năm trú đóng ở biên giới đều là kẻ ngốc a?”
“Muốn đánh? Có thể!” Dù sao thì hắn cũng không sao cả, có hắn ở đây Khiết Đan cho đến bây giờ vẫn chưa thể nhảy nhót ra trò gì.
“Tam ca tứ ca của ta nhưng là lợi hại hơn cha ta!” Phồn Đạt bất mãn.
“Ngươi ta tuyệt sẽ không buông.”
Phồn Đạt đỏ mặt…
“Con ta thực có một bộ a.”
“Đầu, ngươi quá mãnh liệt rồi!”
“Đây là…” Sao lại thế này???
“Ngưng chiến không phải là không thể được, đừng nói năm năm, vĩnh cửu cũng có thể, bất quá ngưng chiến vĩnh cửu thôi, cần chút điều kiện khác, tỷ như…liên nhân.” Lý Diệp hỗ trợ mở miệng.
“Liên nhân?” Liên ai? Ai liên? Hai sứ giả đáng thương phát hiện từ khi mấy người Cẩm quốc này cùng Thập Tam vương tử nhà mình xuất hiện, đầu óc của bọn họ đã không đủ dùng.
“Ai liên?”
“Ta!” Phồn Đạt hưng phấn nhấc tay.
“Ta.” Không nhấc tay, tay hắn còn bận quấn trên eo Phồn Đạt.
“…” Đây là hai sứ giả đang dại ra.
“Sự tình chính là như vậy, điện hạ các ngươi cùng tiểu nhi tử tình đầu ý hợp…”
“Mụ của ta ơi ~” Trát Khắc hôn mê rồi.
“Trát Khắc ~ đừng a, ngươi tỉnh tỉnh a ~ ngươi hôn mê ta làm sao xử lý a!” Trát Lang oán hận thân thể của mình quá tốt, sao lại không có chút bệnh yếu ớt vừa kích động là hôn mê chứ.
“Báo ~” Tiểu binh ngoài cửa.
“Không rảnh!” Trát Lang còn đang ý đồ lay tỉnh Trát Khắc, chuẩn bị tự hôn mê chính mình.
“Thế nhưng…thế nhưng…”
“Nói đi nói đi.” Lý Diệp khách đoạt quyền chủ.
“Bồ câu truyền tin, bởi vì quá lâu không nhận được trả lời, Tam vương tử Tứ vương tử đã xuất phát đến kinh đô, phỏng chừng còn có hai ba ngày là đến…Bởi vì là vi hành, xin hai vị Trát Khắc, Trát Lang đại nhân phải giữ bí mật đừng cho Cẩm quốc biết.”
“…” Thừa tướng, tướng quân, quân sư Cẩm quốc cực kỳ bội phục nhìn vị tiểu quan truyền lệnh vô cùng xuất sắc này.
“Thần a ~ Người mang ta đi thôi ~” Trát Lang rốt cuộc cũng té xỉu thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...