- Ngồi đi!
Ánh mắt của Lâm Vũ Tiên biểu hiện rõ sự xăm xoi, xem xét, nói với Diệp Trạch Đào.
Nhận được thông báo của phòng trong sạch Đảng của Ủy ban Kỷ luật huyện, Diệp Trạch Đào liền đến Ủy ban Kỷ luật huyện.
Trong phòng chỉ có một cái bàn, mấy chiếc ghế, Lâm Vũ Tiên ngồi trên chiếc ghế ở trước cái bàn, Trương Tâm cũng bày ra chiếc máy ghi hình, Lâm Vũ Tiên nhìn Diệp Trạch Đào đi vào, chỉ vào cái ghế đối diện.
Nhìn thấy cách bố trí này, trong lòng Diệp Trạch Đào không vui, đây là đang thẩm vấn?
- Là thẩm vấn sao?
Diệp Trạch Đào lại không ngồi vào chiếc ghế đối diện đã bày sẵn đó, mà nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Tiên hỏi.
Lâm Vũ Tiên rất ít khi thấy nhân vật nào đến Ủy ban Kỷ luật vẫn còn kiêu ngạo như vậy. Thông thường, bọn quan viên đến Ủy ban Kỷ luật toàn là chân nhũn ra. Cách bố trí bàn ghế như thế này, cũng có ý dọa dẫm đối phương.
Xảy ra chuyện của Lâm Dân Thư, Lâm Vũ Tiên trước hết liền nói với Phó bí thư huyện ủy Triệu Vệ Giang, Triệu Vệ Giang từ lâu đã nhắm đến chiếc ghế bí thư từ lâu rồi, sau khi biết được chuyện này, cũng vui mừng. Nếu có thể dùng chuyện này để tấn công Cao Chấn Sơn một chút, tốt nhất là làm cho mọi thứ hỗn loạn lên. Trước mắt dưới tình hình Thôi Vĩnh Chí không được sủng ái, nếu như lại xảy ra chuyện của Cao Chấn Sơn, trong thành phố có thể sẽ không vừa lòng với Huyện ủy. Đến lúc đó, cơ hội Phó bí thư này của mình chắc chắn sẽ rất lớn.
Triệu Vệ Giang thêm dầu vào lửa, tên Thôi Vĩnh Chí kia cũng làm một chút việc trong chuyện này, dưới sự hợp lực của hai bên, chuyện của Cao Chấn Sơn đương nhiên cả huyện sẽ đều biết.
Hoàng Khải Công đích thực là đã ngậm miệng, Lâm Vũ Tiên có Phó bí thư làm chỗ dựa lại không coi chuyện này là một chuyện lớn.
Hôm nay Ủy ban Kỷ luật chiếu theo lệ thường cho gọi đương sự đến để hỏi chuyện, thực ra cũng chỉ là hỏi một chút, cũng không phải là chuyện lớn, Lâm Vũ Tiên vì muốn làm chuyện này, là muốn thấy được điều gì đó đột phá ở Diệp Trạch Đào. Có lẽ người trẻ tuổi như Diệp Trạch Đào bị hù dọa, lập tức sợ run đến mức nói ra một số nội dung quan trọng cũng không chừng.
Cả phòng đều bố trí giống như đang thẩm tra.
Hai người phụ nữ đều không ngờ Diệp Trạch Đào lại không bị dọa, ngược lại hỏi câu như vậy.
Sắc mặt Lâm Vũ Tiên trầm xuống nói:
- Đây là Ủy ban Kỷ luật huyện. Mục đích mời anh đến chính là có một số chuyện cần được chứng thực!
Nhìn vẻ mặt Lâm Vũ Tiên rất nghiêm túc, Diệp Trạch Đào di chuyển chiếc ghế một chút, đối diện với hai người.
Sự lệch vị trí này bỗng chốc đã lập tức thay đổi bầu không khí của phòng thẩm vấn, dường như ba người đang họp hội nghị theo hình thức bàn tròn.
Ngồi xuống ghế, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói
- Nếu đã muốn hỏi một chút, vậy thì hỏi đi.
Tác phong này của Diệp Trạch Đào làm cho hai người phụ nữ đều có chút không quen, bầu không khí mà hai ả tạo ra đó đã không còn.
Trương Tâm lúc này cũng nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ, tên này chính là tên Diệp Trạch Đào đã làm cho Cao Chấn Sơn nhập viện.
Nghĩ lại sau khi nói chuyện Lâm Dân Thư và vợ của Cao Chấn Sơn lén lút qua lại với nhau với bố chồng, mắt Thôi Vĩnh Chí lập tức sáng lên, Trương Tâm liền biết Thôi Vĩnh Chí sẽ mượn chuyện này làm một số chuyện.
Đến bây giờ Trương Tâm cũng không hiểu dụng ý bố chồng mình yêu cầu mình trong lúc thích hợp thì giúp Diệp Trạch Đào một chút, liền ngồi ở đó nhìn chằm chằm vào Diệp Trạch Đào.
Lâm Vũ Tiên điều chỉnh tâm trí một chút, nói một cách nghiêm túc với Diệp Trạch Đào:
- Cái máy quay này là anh đưa cho Lâm Dân Thư sao?
Thấy Lâm Vũ Tiên chỉ vào cái máy quay trên bàn, Diệp Trạch Đào cầm lấy loay hoay một chút nói
- Chưa từng thấy, nhìn có vẻ hơi cũ? Chắc là đáng giá chút tiền!
- Điều mà tôi hỏi anh là có phải đã đưa thứ này cho Lâm Dân Thư không?
- Mối quan hệ của tôi với Lâm Dân Thư có thể các cô không rõ lắm, nhưng chuyện này toàn bộ cán bộ ở huyện đều rõ, hai chúng tôi có chút mâu thuẫn về chuyện công việc, chúng tôi không hòa hợp, trong tình huống như thế này, tôi sẽ tặng y đồ sao?
Diệp Trạch Đào nói.
- Lâm Dân Thư nói thứ này là do anh đưa cho ông ấy!
- Lời ông ấy nói các cô tin sao?
- Xin anh nghiêm túc vào câu hỏi của tôi
Lâm Vũ Tiên trầm giọng nói.
- Nếu như là hỏi một chút, tôi có thể trả lời cô, nếu như tiếp tục dùng thái độ như thế này nói chuyện với tôi, tôi có thể từ chối trả lời!
Diệp Trạch Đào cũng trầm giọng nói.
Nhìn thấy thái độ của Diệp Trạch Đào, Lâm Vũ Tiên cũng mất đi chủ ý, giọng điệu cũng dịu đi một chút nói
- Vậy được, mời anh trả lời vấn đề của tôi, chiếc máy này là anh đưa cho Lâm Dân Thư sao?
- Không phải, tôi là một Đảng viên, sao có thể làm chuyện đút lót được!
- Bên trong máy tại sao lại ghi lại những nội dung đó?
Lâm Vũ Tiên đột nhiên hỏi.
Cô ta muốn chơi trò ú tim, muốn đột nhiên đưa ra câu hỏi như vậy, Diệp Trạch Đào trong lúc hỗn loạn sẽ xuất hiện chỗ sơ hở.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Lâm Vũ Tiên nói:
- Tặng quà còn phải ghi lại thứ bên trong máy sao? Đã ghi gì thế?
Mặt Trương Tâm liền tươi tỉnh, trong lòng cười thầm, bây giờ người của toàn huyện đều biết bên trong chiếc máy này đã ghi lại nội dung ướt át gì, Diệp Trạch Đào lại giả vờ là không biết, thảo nào bố chồng mình cũng xem trọng người này đến thế, quả nhiên là người thận trọng.
- Mọi người đều biết bên trong đã ghi lại nội dung Lâm Dân Thư và Đồ Lâm Lệ đã làm chuyện đó, sao anh lại không biết chứ?
Diệp Trạch Đào tỏ ra nghiêm túc nói:
- Tôi luôn làm công việc ở xã, chuyện xây dựng lại trung học rất nhiều, những chuyện không thuộc về sự quản lý của mình đều không hỏi đến. Cả huyện đều biết, tôi không biết, chuyện này chẳng nhẽ cũng có vấn đề? Nghe cô nói kìa, nếu trong máy ghi lại những nội dung ấy thì càng kì lạ hơn, kẻ nào no cơm ấm cật rồi lại đi ghi lại thứ đó để làm quà tặng, không hiểu có não hay không?
Lâm Vũ Tiên hơi nhíu mày, biết không hỏi được cái gì từ Diệp Trạch Đào.
Lúc này Trương Tâm nói
- Chủ nhiệm Diệp, Ủy ban Kỉ luật của chúng tôi cũng chỉ muốn hỏi một chút, cũng không có ý gì khác, ông ấy cũng không phải đảm nhiệm suy xét.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Trương Tâm, đối với cô thiếu phụ này liền có chút không hiểu, hình như cô ấy đang ám chỉ việc này không phải là chuyện lớn, có ý thể hiện thiện ý một cách rõ ràng.
Nếu như đối phương đã thể hiện thiện ý, Diệp Trạch Đào liền nhìn cô ấy cười nói:
- Tin rằng Ủy ban Kỷ luật sẽ đưa cho tôi một câu trả lời công bằng!
Nói tới đây, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lâm Vũ Tiên nói:
- Vừa rồi nghe những lời nói của các cô, hình như chuyện này đã liên lụy đến tôi, là một người Đảng viên, tôi cũng có quyền lợi đề nghị tổ chức tiến hành điều tra chứ. Nếu Lâm Dân Thư đã nói thứ này là của tôi đưa, dẫn đến sự bàn luận của cả huyện, điều này đã làm tổn thương đến danh dự của tôi. Tôi muốn tổ chức điều tra rõ tình hình một cách nhanh chóng, khôi phục lại danh dự cho tôi.
Tình hình không hỏi được gì, ngược lại bị Diệp Trạch Đào yêu cầu khôi phục lại danh dự, Lâm Vũ Tiên cảm thấy vô cùng buồn bực, biết hỏi nữa cũng không có tác dụng, để Diệp Trạch Đào lưu lại dấu vân tay trong cuốn sổ ghi chép những câu hỏi đó.
Từ phòng Ủy ban Kỷ luật ra, Diệp Trạch Đào lắc đầu, xem ra sự việc thực sự đã thoát khỏi sự nắm bắt của mình. Chuyện này có thể trở thành ngòi nổ của cuộc đua của các đại lão trong huyện!
- Tiểu Diệp, tôi đã đến huyện của các cậu, cậu vẫn ở xã à?
Đang nghĩ tới sự việc, bỗng Diệp Trạch Đào nhận được cuộc gọi điện thoại của thầy Điền.
Rất đỗi ngạc nhiên, Diệp Trạch Đào nói:
- Thầy ơi, sao thầy lại đến huyện Thảo Hải?
- Sao, tôi không thể tới sao? Nghe nói chuyện xã Xuân Trúc của các cậu xây dựng lại trường trung học rất náo nhiệt, tôi liền muốn đi xem xem.
Hỏi địa điểm, Diệp Trạch Đào liền mau chóng đến một nơi được gọi là nhà khách Hồng Thịnh ở huyện.
Nhà khách Hồng Thịnh ở huyện Thảo Hải cũng là một nhà khách bình dân. Khi Diệp Trạch Đào gõ cửa, ông Điền đã cười tủm tỉm mở cửa đứng ở đó. Diệp Trạch Đào nhìn thấy ngoài ông Điền ra, còn có một người trung niên rất khỏe mạnh cũng đang đứng ở bên cạnh ông ấy.
- Chào thầy ạ!
Diệp Trạch Đào mừng rỡ nói.
- Vào ngồi đi!
Ông Điền bảo Diệp Trạch Đào đi vào bên trong.
Chỉ vào người trung niên đó nói:
- Đây là Mạnh Dân Quân, cậu có thể gọi cậu ta là chú Mạnh.
Diệp Trạch Đào vội vàng gọi một tiếng
- Chú Mạnh.
Người trung niên đó nhìn Diệp Trạch Đào một lượt, rồi mới mỉm cười gật đầu.
- Sao thầy không thông báo sớm một tiếng, để em đến đón thầy
Đối với ông Điền này, Diệp Trạch Đào đã cùng ông ấy học hai năm Ngũ Cầm Hí, nên rất có cảm tình.
- Không sao, tôi thích đi lại khắp nơi.
Tinh thần của ông rất tốt, căn bản nhìn không ra là một người già.
Chú Mạnh giúp Diệp Trạch Đào rót một cốc trà.
Mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào, ông Điền nói:
- Sao cậu lại lên huyện, tôi tưởng rằng cậu đang ở xã!
Cười gượng một tiếng, Diệp Trạch Đào nói
- Ủy ban Kỷ luật gọi tôi đến hỏi chút chuyện, vừa từ Ủy ban Kỷ luật ra liền nhận được điện thoại của thầy.
Chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không có ý giấu.
Nét mặt của lão Điền liền sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra một sự nghiêm túc nói:
- Sao lại đến Ủy ban Kỷ luật để nói chuyện? Đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Diệp Trạch Đào cảm động, liền nói lại một lần tất cả những thứ đã trải qua. Thậm chí hắn còn đoạt lại cái máy quay của mình, sau đó bởi vì sự mâu thuẫn với Lâm Dân Thư đã bị chèn ép, sau đó muốn mượn chiếc máy này uy hiếp chuyện của Lâm Dân Thư. Tất cả đều nói ra hết.
Ông Điền nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong nói với Diệp Trạch Đào một cách nghiêm túc:
- Tiểu Diệp, cậu là kẻ hậu sinh mà tôi luôn xem trọng, điều tôi hy vọng là cậu luôn đường đường chính chính mà đi, chuyện mượn máy quay để uy hiếp tuy cũng là hành vi vạn bất đắc dĩ, nhưng mà, những chuyện như thế tất sẽ dẫn cậu đi vào ngõ nhỏ!
Mạnh Dân Quân kia nói:
- Tiểu Diệp dẫu sao không có nền móng.
Ông Điền nghe câu nói này, nét mặt giãn ra, khẽ gật đầu nói:
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, dù sao cũng phải nhớ rằng, làm người phải cởi mở, những chuyện nên làm thì buông tay đi làm, chỉ cần cậu một lòng làm việc, tuyệt đối không có ai có thể làm gì cậu được!
Lúc lão Điền nói lời này, trên người ông ấy tràn đầy sát khí.
Thật ra sau khi Diệp Trạch Đào làm chuyện mượn chiếc máy quay để uy hiếp kia đã hối hận rồi, bây giờ nghe thấy những lời nói này của lão Điền, ra sức gật đầu nói:
- Tôi làm việc quá nôn nóng, sau này nhất định sẽ chú ý!
Lúc này sắc mặt của lão Điền lộ ra nét tươi cười nói:
- Chuyện này đúng là có chút ý nghĩa, lần này cậu coi như đã đâm vào một kẽ hở lớn! Cậu đã từng nghĩ hậu quả sẽ ra sao chưa?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói
- Chuyện này tôi đã suy xét chưa chu toàn, không ngờ thành như thế này. Thôi vậy, bọn họ làm sao thì làm, tôi chỉ muốn trong lúc mình còn có chút quyền lực, làm một vài chuyện thực tế cho người dân ở xã là được rồi. Tôi tính chiều nay sẽ về xã, vẫn còn không ít chuyện cần làm!
Lão Điền tỏ ý khen ngợi nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói
- Cậu có thể nghĩ như thế này là đúng rồi, phải điềm tĩnh, làm tốt chuyện của mình mới là quan trọng. Lần này tôi và chú Mạnh của cậu tính đi xem tình hình ở xã một chút, nghe nói hạng mục xây dựng lại trường trung học là một công trình công khai. Toàn bộ tình hình sử dụng số tiền cho việc xây dựng đều được tiến hành công khai, đó là kiến nghị của cậu sao?
Chú Mạnh kia cũng mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Bây giờ mọi người hoài nghi rất nhiều về tình hình sử dụng số tiền đóng góp. Tôi cũng muốn để mọi người cùng đến tiến hành giám sát, nên đã đề xuất với bí thư Hứa ở Đoàn thanh niên Tỉnh ủy một chút, Bí thư Hứa cảm thấy khả thi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...