Ánh mắt cứ mãi nhìn kỹ vào Diệp Trạch Đào, trong lòng của Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Lý Dật Phong cũng nghĩ đến rất nhiều vấn đề.
Các quan chức lớn nhỏ ngồi chật trong phòng Hội nghị, theo sự dẫn dắt của Lý Dật Phong, các cấp tỉnh huyện cũng phái ra những công chức chủ trốt hộ tống họ tới huyện Thảo Hải.
Bí thư huyện ủy Thôi Vĩnh Chí lúc này với nét mặt hồng hào đang giới thiệu về việc tự ý thức làm đường của nhân dân xã Xuân Trúc.
Lý Dật Phong lại chuyển ánh mắt vào mặt của Thứ Vĩ thuộc Bí thư Tỉnh ủy. Trong lòng vui mừng, xã Xuân Trúc làm được việc như thế này.Việc này đối với những lãnh đạo của tỉnh này cũng không phải chuyện gì đặc sắc. Dân chúng đều có ý thức tu bổ con đường, việc này đã nói rõ Tỉnh ủy đã không hoàn thành tốt công việc.
Các phóng viên đến tương đối nhiều, những ánh sáng không ngừng lấp loáng trong phòng hội nghị.
Nhìn Diệp Trạch Đào ngồi ở đằng kia không hề tỏ ra lúng túng, tay cầm một cây bút nghiêm khắc ghi chép. Lý Dật Phong khẽ gật đầu. Là một thanh niên, gặp phải chuyện lớn liên quan đến thể diện như thế này lại còn có sự tham gia của tổ công tác đến từ Trung ương, vậy mà anh ta không hề có bất kỳ biểu hiện kích động nào. Tay này quả thật rất đáng nể.
Vừa nghĩ đến lúc Trưởng ban Lục Mặc đặc biệt phái mình đi giải quyết vấn đề, Lý Dật Phong thở dài, tay thanh niên này đúng là có phúc!
Diệp Trạch Đào vẫn cứ lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn giống như đang ghi chép nội dung buổi lễ, nhưng thực chất trong đầu của Diệp Trạch Đào đang phân tích ưu nhược điểm trong tất cả các việc làm mà lần này anh đã phụ trách.
Qua quá trình phân tích kỹ lưỡng, anh phát hiện ra những việc mà anh làm, ngoại trừ có ích đối với người dân thì đối với các lãnh đạo mà nói thì lại là việc đánh mất thể diện của họ.
Nếu như không có các tin tức của thông tin đại chúng thì còn được. Bây giờ giới truyền thông nhúng tay vào, chẳng lẽ các vị lãnh đạo trên dưới của tỉnh không có suy nghĩ gì về chính mình sao? Chẳng lẽ họ không cho rằng việc này đang làm mất thể diện họ sao?
Nghĩ tới việc này, trong lòng của Diệp Trạch Đào chỉ biết gượng cười, lúc làm việc ai lại nghĩ được nhiều như vậy chứ!
Đương nhiên rồi, cũng chỉ là nghĩ ngợi vậy thôi, cho dù làm lại từ đầu Diệp Trạch Đào tin rằng anh sẽ tiếp tục thực hiện việc tu bổ con đường. Bởi vì đây là việc rất quan trọng có quan hệ đến việc vượt qua đói nghèo của toàn bộ người dân xã này.
Ngồi ở trên là Trưởng ban Họa của Ban tuyên giáo Trung ương, một vị công chức cấp cao như thế này, sao lại có thể vì một chuyện như vậy mà đến cả đây.
Diệp Trạch Đào cảm thấy việc này bắt đầu có một chút không bình thường rồi.
Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng đã học được nhìn bề ngoài để xem bản chất của sự việc. Hắn ta cảm thấy việc tu bổ đường của xã Xuân Trúc có khả năng cũng không phải chuyện tầm thường. Có lẽ bản thân hắn trong lúc không để ý đã bị đẩy vào một cuộc chiến nào đó rồi.
Sau khi có suy nghĩ như vậy, Diệp Trạch Đào không thể thoải mái được nữa.
Ông Điền nói quá đúng, cấp bậc của hắn quả thật là quá thấp, vốn dĩ không có cách nào hiểu được sự việc của cấp trên. Lần này không ngờ rằng trên Trung ương lại phái người đến, lẽ nào nó cũng có ảnh hưởng không ít đối với cục diện chính trị của tỉnh Ninh Hải sao?
Chắc là không có chuyện như vậy chứ!
Trong lòng của Diệp Trạch Đào cũng đang cười thầm, bản thân chỉ là một xã trưởng nhỏ bé, nên không có ảnh hưởng lớn đối với anh.
Thôi Vĩnh Chí cuối cùng đã báo cáo xong tình hình, thấy trên trán của ông ta đã đổ vài giọt mổ hôi rồi.
Đối mặt với nhiều vị lãnh đạo cấp cao như vậy, Thôi Vĩnh Chí bí thư của cái huyện này bỗng chốc trở nên bé nhỏ hẳn.
Nhìn thấy Thôi Vĩnh Chí đã báo cáo xong tình hình, ánh mắt của Bí thư thành ủy Hứa Phu Kiệt chuyển hướng nhìn qua Bí thư Tỉnh ủy Mâu Vĩ nói :
- Xin mời bí thư phát biểu!
Sau sự cổ vũ của mọi người, Mâu Vĩ nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới nói :
- Là một Bí thư Tỉnh ủy, tôi phải xem xét một chút. Nói thật, sau khi biết được toàn dân trong xã Xuân Trúc tự ý làm đường vì để thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, tôi đã không thể ngủ được! Tôi đã thẹn với lòng, công tác của chúng tôi làm không đủ chặt chẽ, cũng không đủ thật. Vốn dĩ là công việc của chính quyền nhưng người dân lại làm trước việc của chính phủ. Việc này đối với các cán bộ mà nói đó là một sự cảnh báo. Chỉ có thâm nhập vào, xâm nhập sâu vào và lại tiếp tục xâm nhập cuộc sống của người dân thì các công tác của chúng ta mới có thể làm nên thành tích. Và như vậy mới có khả năng lấy được sự ủng hộ của quần chúng nhân dân. Trong công tác này, bộ máy làm việc của xã Xuân Trúc đã hoạt động rất tốt, họ không phải là người đứng xem mà đã trở thành người dẫn đầu nhân dân. Nhờ có được sự dẫn dắt của họ, Đảng của chúng ta, mới có thể biểu hiện được việc cán bộ phải làm gương cho nhân dân. Lần này với sự viếng thăm của các lãnh đạo thuộc Ban Tuyên giáo Trung ương. Đối với chúng ta mà nói đó là một động lực thúc đẩy mạnh mẽ hơn nữa công tác của chúng ta, chúng ta nhất định phải dựa vào cơ hội này tiếp tục đẩy mạnh không ngừng công tác này!
Câu nói này cũng làm cho Diệp Trạch Đào cũng phải toát mồ hôi. Hắn ta cảm thấy khả năng phán đoán của mình có phần chính xác. Hành vi của xã Xuân Trúc đối với các lãnh đạo ở tỉnh mà nói cũng làm cho họ tự cảm thấy mất mặt. Chính như vậy, thảo nào vị Bí thư Tỉnh ủy cũng phải nói ra những lời lẽ tự trách mình như vậy. Chỉ hy vọng Bí thư Tỉnh ủy sẽ không làm khó dễ một quan chức nhỏ bé như mình là được.
Mâu Vĩ quả thật không có suy nghĩ gì về Diệp Trạch Đào cả. Hắn nói ra lời nói như vậy đương nhiên là có ẩn ý. Hiện tại tình thế trong tỉnh đã có một chút không ổn. Trung ương đang có một số phương ánh đối với sự phát triển của Ninh Hải. Sự tình của xã Xuân Trúc đã là tiếng chuông cảnh báo từ trung ương rồi. Lần nay Ban tuyên giáo Trung ương đã phái một Phó trưởng ban đến, ý nghĩa của sự cảnh báo này càng mạnh hơn gấp nhiều lần. Nếu không có sự phát triển, lại không thể cải thiện được diện mạo hiện tại, nói không chừng Trung ương sẽ có khả năng phải làm việc với Ninh Hải.
Những vị lãnh đạo ngồi tại đây để tham dự hội nghị đều là một số người có tinh thần trách nhiệm. Việc nhân dân xã Xuân Trúc tự ý thức trong việc tu bổ lại đường, họ cũng đã tiến hành phân tích một chút. Sau khi có kết quả phân tích, họ cảm thấy đây là một việc làm mất mặt của tỉnh. Nổi tiếng là cái thằng ranh Chủ tịch xã họ Diệp kia, còn người bị mất mặt lại là toàn bộ các vị lãnh đạo của tỉnh.
Ánh mắt của một số người nhìn về phía Diệp Trạch Đào đều mang những ý nghĩ khác nhau. Đây đúng là kiểu thanh niên tuổi trẻ không biết trời cao đất dày đây!
Các vị quan chức muốn hỏi càng nhiều để xem xét những việc đã làm có hợp với ý của cấp lãnh đạo trên không. Việc Diệp Trạch Đào đã làm, cho dù lấy được lòng tin của người dân thì sao chứ, rất có thể đã đắc tội với các lãnh đạo rồi.
Thằng ranh này tạm thời được nở mày nở mặt, nhưng có khả năng con đường làm quan cũng sẽ kết thúc luôn.
Đây là một số đánh giá mà giới quan lại đưa ra.
Nói đến đây Mâu Vĩ đưa ánh mắt nhìn về phía Ôn Phương và Diệp Trạch Đào đang ngồi chỗ kia, trên mặt lộ ra niềm vui nói:
- Việc làm của xã Xuân Trúc đã chứng minh được chúng ta có một lượng các đồng chí cán bộ chân chính tiến hành công tác một cách đến nơi đến chốn. Chính nhờ vào sự chăm chỉ làm việc của họ, chúng ta mới có được một cơ sở hạ tầng vững chắc. Việc làm của họ đáng để chúng ta học tập theo và càng phải tiến hành học tập noi theo trong toàn tỉnh!
Trên mặt của Ôn Phương tỏ ra kích động. Có được biểu dương của Bí thư tỉnh ủy, đây quả là một chuyện khó mà có được.
Khi Diệp Trạch Đào nhìn về phía Mâu Vĩ, nhìn thấy vẻ mặt của hắn hiện lên sự nhã nhặn, tốt bụng.
Trong bầu không khí như vậy, Diệp Trạch Đào vốn không có nơi để lên tiếng. Hắn chỉ có thể tỏ ra vẻ kích động, coi như học từ Ôn Phương vậy.
Lý Binh đang ngồi ở đó nghe Mâu Vĩ phát biểu, lúc liếc nhìn Diệp Trạch Đào, liền lộ ra sự vui mừng. Lòng thầm nghĩ, hắn ta được khen ngợi như vậy đã đắc tội không biết bao nhiêu là cán bộ lãnh đạo rồi. Việc này càng trèo cao thì càng té đau rồi!
Nghĩ tới đây, Lý Binh thì muốn cứu vãn tình thế, cười nói:
- Bí thư Mâu, việc xã Xuân Trúc tu bổ đường đều do một tay Diệp Trạch Đào vui vẻ thực hiện. Bây giờ dân chúng xã Xuân Trúc đều chỉ biết xã trưởng Diệp thôi!
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang liền dồn mắt nhìn về phía Lý Binh.
Hứa Phu Kiệt cũng chau mày nhìn Lý Binh.
Ai cũng nghe hiểu được, Lý Binh lộ ra một phần bất an rồi, thời điểm này mà nói thêm vào đã không còn ổn nữa. Dường như cái xã Xuân Trúc đó chính là một mình Diệp Trạch Đào nắm quyền. Diệp Trạch Đào một mình độc chiếm một vùng rồi! Với lại, câu nói này của Lý Binh đã hoàn toàn xóa bỏ việc lãnh đạo của xã và huyện. Đã trở thành việc làm cá nhân của Diệp Trạch Đào rồi.
Thằng Lý Binh đã làm gì thế không biết, chẳng nghĩ đến đại cục gì cả!
Hứa Phu Kiệt trong lòng thấy có một chút tức tối.
Lý Dật Phong thấy vậy cũng có một chút kinh ngạc. Lòng thầm nghĩ, thằng nhãi này đang tính làm gì đây?
Ho khan một tiếng, Lý Dật Phong mỉm cười nói:
- Việc tu bổ đường của xã Xuân Trúc do Chủ tịch xã của xã Xuân Trúc đồng chí Diệp Trạch Đào đứng ra chỉ đạo thực hiện. Đây là hoạt động tu bổ đường được quần chúng nhân dân trong huyện ủy đều đồng lòng nhất trí ủng hộ. Nghe báo cáo của các vị ấy, tôi thấy cảm động vô cùng!
Lý Dật Phong vừa nói xong, nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm. Cái không khí căng thẳng mà lúc nãy Lý Binh đem lại cũng đã dịu đi nhiều rồi.
Lý Binh vốn dĩ cũng chỉ muốn coi Diệp Trạch Đào là kẻ thù của mình, nhìn thấy hắn ta lại dành được niềm tin của mọi người như vậy, ông ta cũng không dám có ý kiến gì nữa.
Tuy Lý Dật Phong nói như vậy, Lý Binh cũng không có bất cứ lo lắng gì. Anh ta đã suy nghĩ rất rõ ràng. Việc ghé thăm của hắn chỉ là một quân cờ. Mục đích là tạo áp lực cho Diệp Trạch Đào cho dù đắc tội đến người khác cũng không hề ảnh hưởng đến hắn. Dù sao đến lúc đó sẽ có kẻ đứng phía sau đó giúp hắn ta phục hồi được địa vị. Việc mà hắn ta lo lắng đó là vẫn chưa làm được việc nào khiến người đứng sau của hắn vừa lòng.
Nhìn liếc qua một số người đang ngồi đó, Lý Dật Phong cao giọng nói:
- Trung ương luôn đưa ra việc phải khai thác, sáng tạo và phải xâm nhập vào trong quần chúng nhân dân. Việc của xã Xuân Trúc không phải một việc đơn thuần. Mà việc này nói rõ được quần chúng nhân dân chúng ta có ý nguyện thoát khỏi cảnh đói nghèo một cách mạnh mẽ. Trung ương rất coi trọng việc này, làm thế nào để phát triển vùng đất đói nghèo này của chúng ta luôn là việc mà Trung ương mãi đang nghiên cứu. Trưởng ban Lục Mặc có lời phê bình về vấn đề này. Ngoài ra, trước khi tôi đi, Trưởng ban Lục Mặc đã đến chỗ của Bí thư Hạo Vũ, Bí thư Hạo Vũ cũng rất quan tâm tới việc của xã Xuân Trúc. Ông cũng có chỉ thị, yêu cầu trong việc giải thoát đói nghèo của xã Xuân Trúc phải nghiên cứu, ủng hộ và hiểu biết nhiều hơn nữa!
Những lời đó vừa nói ra, mọi người đều nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào, ánh mắt ấy trở nên quyết liệt hơn, rực lửa hơn.
Vận may của thằng ranh này đúng là không hề bình thường. Những lãnh đạo số một đều chú ý tới hắn ta. Đây đúng là thế một bước lên mây mà!
Tổng bí thư Hạo Vũ trong lúc bận rộn trăm bề cũng phải quan tâm đến một kẻ trong một xã nghèo nàn như hắn. Đây quả là một chuyện không bình thường. Việc này chứng minh được một tên Chủ tịch xã cỏn con Diệp Trạch Đào đã bước vào phạm vi của người lãnh đạo số một rồi. Đây là cái mà người khác muốn cũng không được đó!
Ngay cả những lãnh đạo của huyện ủy Thảo Hải nhìn vào Diệp Trạch Đào cũng lộ ra sự ái mộ vô cùng đối với hắn.
Lúc này Diệp Trạch Đào quả rất kinh ngạc. Việc mình làm không ngờ lại lọt vào tầm nhìn của Tổng bí thư rồi!
Lần đầu tiên trong lòng cảm thấy kích động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...