Đời người phải khóc bao nhiêu lần mới có thể cạn lệ
Đời người phải rơi bao nhiêu lệ trái tim mới thôi tan vỡ *
- Sư đệ, bức họa này của đệ thật quá đẹp. Sư phụ xem xong chắc sẽ mừng đến rơi nước mắt.- Diệp Lương tấm tắc khen.
Tế Tuyết nhìn lại bức tranh, cau mày hỏi.
- Huynh thấy đẹp ở chỗ nào ?
- À… – Diệp Lương đưa tay lên cằm bắt chước động tác vuốt râu của sư phụ, chợt nhớ ra là mình không hề có râu.- Cái chổi đệ vẽ vô cùng tinh tế, ngay cả hoa văn trên cán chổi cũng rất cầu kì.
Người nào đó nhếch miệng cười lạnh, Diệp Lương lập tức im bặt.
- Ta vẽ thiếu nữ xõa tóc mà huynh nhìn thành cây chổi, còn dám mở miệng khen đẹp.
Tế Tuyết giận dữ trừng mắt, hai má trắng nõn ửng hồng, đôi môi hơi cong lên vô cùng đáng yêu. Diệp Lương ngẩn người nhìn sư đệ mới 12 tuổi mà dung mạo đã nghiêng nước nghiêng thành.
- A… có thể là hôm nay ta quên ăn sáng nên hoa mắt nhìn nhầm. Xem kĩ thì cây… à thiếu nữ này rất đẹp, dáng người mảnh mai, tóc dài tung bay, đúng là tuyệt sắc giai nhân. – Hắn vội vã chống chế.
- Sư huynh à, ta nói thật nhé, bức tranh đó ta vẽ cây liễu đấy.
Diệp Lương há hốc miệng, sau đó lại tiếp tục nịnh hót.
- Ai, đệ xem ta nói chuẩn không, đệ quả thực là bậc kì tài, vẽ cây liễu mà uyển chuyển duyên dáng như thiếu nữ xõa tóc. Ha ha !
Đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Trên đời này chỉ cần có tiền bạc và quyền lực thì ai nấy đều ton hót xu nịnh, muốn tìm một người thật lòng với mình chẳng khác nào đáy biển mò kim. Tế Tuyết càng lúc càng giận dữ. Khi trước sư huynh đâu phải loại người mồm mép bợ đỡ như vậy, vì sao hắn đột nhiên quay ngoắt thái độ, từ một người dịu dàng trầm tĩnh thành tên nịnh thần, nàng làm gì cũng tâng bốc lên chín tầng mây.
Đôi mắt xám nheo lại như vầng trăng khuyết màu bạc, hễ nàng có biểu hiện này tức là có kẻ không may sắp hứng phải cơn phun trào của núi lửa.
- Mắt của sư huynh thật sự là bảo vật hiếm có. Ta chỉ tùy tiện nguệch ngoạc vài nét để thử bút mà ngươi lại nhìn ra nhiều thứ sinh động như vậy. Ngươi nói xem ta có nên khoét mắt ngươi ra để trưng bày không ?
Đến lúc này thì Diệp Lương triệt để câm lặng. Hắn vốn dĩ muốn làm sư đệ vui vẻ, không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què.
‘‘Bộp !’’ Bức vẽ mà hắn vừa khen bị vo viên, ném thẳng vào người hắn. Tế Tuyết quát lên.
- Diệp Lương, thật ra ngươi muốn gì ? Vàng bạc, của cải ta đều có thể cho ngươi, ngươi không cần giống đám người xảo trá lươn lẹo đó ngày ngày tâng bốc ta.
Nàng nói xong liền bỏ đi. Diệp Lương hốt hoảng đuổi theo, hắn nắm lấy tay nàng, vội vã giải thích.
- Sư đệ, ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải vì mấy thứ đó.
- Vậy tại sao ngươi lại thay đổi ?
- Ta… – Hắn chần chừ, không biết phải mở miệng thế nào.
Tế Tuyết nóng nảy hất tay hắn. Nàng đúng là điên rồi nên mới cho rằng hắn khác những kẻ kia.
Vòng tay mạnh mẽ bất ngờ ôm lấy nàng. Cả người Tế Tuyết rơi vào vòm ngực ấm áp của Diệp Lương.
- Đừng giận, không phải như ngươi nghĩ đâu ! Vì gần đây ngươi luôn lạnh nhạt với ta, ta cứ tưởng do ta hay nói mấy lời khó nghe làm ngươi bực mình.
Mùi hương thơm mát như hoa sen từ trên người hắn vấn vít quanh nàng. Trái tim Tế Tuyết đột nhiên đập cuồng loạn. Gần gũi đến thế, nàng tưởng như có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của hắn.
Thời gian vừa rồi đúng là nàng rất hay gắt gỏng với hắn. Đương nhiên không phải vì hắn ăn ngay nói thật. Cái chính là hắn và con gái của sư phụ – Tô Nhiêu – càng ngày càng thân thiết, hở ra là quấn quýt lấy nhau.
Được rồi, nàng thừa nhận mình ích kỉ, nhỏ nhen. Nàng không thích hắn thân mật với người khác. Nàng khó chịu, rất rất khó chịu.
- Sư đệ, ta sai rồi, tha lỗi cho ta !
- Ngươi có lỗi gì ?
- Ta…- Hắn nghĩ mãi mà không biết mình sai ở đâu. Nếu sư đệ không giận hắn vì mấy lời thẳng thắn thì rốt cục là vì chuyện gì ?- …ta thật sự không biết, mà thôi, bất kể là lỗi gì cũng đều là do ta, ta trăm sai ngàn sai, ngươi bỏ qua cho ta có được không ?
Cái tên ngốc này, ngay cả mình mắc lỗi gì cũng chẳng rõ còn chạy theo xin lỗi nàng.
- Muốn ta bỏ qua cũng được nhưng huynh phải hứa với ta một chuyện.
Diệp Lương mặt mũi hớn hở.
- Được, ta hứa !
- Sau này tránh xa Tô Nhiêu một chút.
- Hả, thế là sao ?- Miệng hắn há to đến mức có thể nhét nguyên cả quả trứng vịt.
- Sao ? Ngươi không nỡ ?- Nàng đanh giọng.
Hắn tức thì lắc đầu.
- Không, không, có gì mà không nỡ, sẽ theo lời ngươi !
Tế Tuyết hài lòng vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, thoải mái tựa đầu vào ngực Diệp Lương.
Tô sư phụ đứng từ xa nhìn hai đồ đệ ôm ấp nhau, trong lòng không khỏi chấn động. Ông được Châu quý phi mời về Hàn Băng cung dạy học cho Tế Tuyết đã hai năm. Suốt chừng ấy thời gian, Tế Tuyết và Diệp Lương đều rất thân thiết, cái chính là mức độ thân thiết của chúng ngày càng quá đà. Đường đường nam tử hán sao có thể ôm ấp nhau giữa thanh thiên bạch nhật thế kia !
Hai đứa trẻ ấy, môt cao lớn khôi ngô, phong tư tài mạo khó ai bì kịp ; một mỹ lệ hơn người, chỉ nụ cười cũng có thể khiến nước nghiêng thành đổ. Dù chúng không sinh ra trong nhà đế vương, không phải huynh đệ thì tình cảm kinh hãi thế tục kia cũng không thể tiếp diễn.
Những ngày sau đó, Tô sư phụ tìm cách tách Tế Tuyết và Diệp Lương ra xa nhau. Nếu nàng rảnh rỗi thì hắn phải theo sư phụ làm việc lặt vặt. Ngược lại, khi hắn được nghỉ ngơi thì sư phụ lại ép nàng cùng bàn luận chuyện quốc gia đại sự.
Tế Tuyết trở nên vô cùng khó chịu. Nàng đâu phải đứa ngốc, dụng ý của sư phụ nàng đã sớm nhận ra. Nhưng lão sư phụ chẳng phải lo thừa hay sao. Bây giờ thân phận của nàng vẫn phải giấu diếm, đợi đến khi nàng trưởng thành, chuyện yêu nghiệt khi xưa chìm vào quên lãng, nàng cùng sư huynh sẽ sống bình lặng bên nhau.
Tiếc rằng thế gian vật đổi sao dời, lòng người nông sâu khó biết.
Mười bốn tuổi, dung mạo nàng nghiêng nước nghiêng thành. Đệ nhất danh họa Lương Đông Vân, người đã từng vẽ tranh cho không biết bao nhiêu mỹ nữ trong thiên hạ cũng phải thốt lên:
- Vương gia quả thực đã thu hết tinh hoa của trời đất.
Cốt cách thanh tao như mai trắng, nhan sắc diễm lệ trời sinh, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể câu hồn đoạt phách. Đó là tác phẩm ưng ý nhất của Lương Đông Vân. Ông ta luôn mang theo bên người, dù ai trả giá bao nhiêu cũng không bán. Ngày ấy Tế Tuyết không ngờ rằng, chỉ vì bức họa đó mà cuộc đời nàng lại một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
Hương hoa sen thoang thoảng bay khắp phòng gợi nhắc đến mùa hè phương nam nơi kinh thành ấm áp. Châu quý phi một thân y phục giản dị, lại càng làm nổi bật thêm vẻ thanh lệ động lòng người.
- Ngũ hoàng tử, ngươi ở đây đã 4 năm rồi, đến khi nào mới chịu rời đi đây?- giọng nói của bà vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo vài phần sắc lạnh.
Diệp Lương bình thản đáp lời:
- Xem ra quý phi đã biết từ lâu, Diệc Hàn quả thực đã múa rìu qua mắt thợ.- Hắn mỉm cười hiền lành – Con và thất đệ tình cảm thân thiết, quý phi muốn con rời đi chẳng phải là khiến thất đệ đau lòng sao?
Châu quý phi lạnh lùng nhìn hắn. Bốn năm trước khi hắn theo Tô sự phụ đến Hàn Băng cung bà đã sớm nhận ra, cho dù mười năm không gặp thì cặp mắt của hắn – cặp mắt trong trẻo giống hệt Lãnh Tố Yên luôn khắc sâu trong lòng bà. Nếu không phải nữ nhân ngoan độc ấy mua chuộc đám quan tiên tri ngu xuẩn thêu dệt truyền thuyết hoang đường kia để hãm hại mẫu tử bà thì sao Tế Tuyết suýt chút nữa đã không thể ra đời.
Hoàng cung Diệm quốc ngày ấy, kể từ lúc tiến cung, Châu Tử Lâm một mình nhận hết ba ngàn ân sủng. Sự yêu thương của Vũ Tuyên Đế với bà cũng chính là nguyên nhân của mọi tai họa, bất kể phi tần nào có con trai đều lo sợ rằng hoàng thượng sẽ chọn nhi tử của bà làm thái tử. Đứa trẻ đang nằm trong bụng mẹ đã phải hứng chịu biết bao lời gièm pha, nào là yêu nghiệt, là hồ li chuyển thế. Năm lần bảy lượt các đại thần gây sức ép với Vũ Tuyên Đế, xin ông ban thuốc phá thai cho Châu quý phi.
Mỗi ngày trôi qua Châu Tử Lâm đều như sống trong địa ngục, bà biết rõ sinh linh nhỏ bé này sẽ không bao giờ được yên ổn. Nếu là con gái thì lập tức sẽ bị giết chết, nếu là con trai thì sớm muộn gì cũng bị hậu cung này hại chết. Lối thoát duy nhất là phải mau chóng rời khỏi chốn kinh thành thị phi này.
Tới tận khi an toàn ở Hàn Băng cung bà mới biết mọi sóng gió đều là quỷ kế của Lãnh Tố Yên. Thật không thể ngờ rằng người đàn bà xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt trong veo không nhiễm chút bụi trần ấy lại là kẻ tâm cơ thâm hiểm. Ngũ hoàng tử cũng vậy, đôi mắt của hắn giống hệt mẹ hắn, vẻ ngoài nho nhã ôn nhu chẳng qua để che giấu con ác quỷ hung tợn bên trong.
- Ngũ hoàng tử, ngươi đừng mong có thể làm hại con ta. Nếu ngày mai ngươi không rời khỏi Hàn Băng cung thì chớ trách ta độc ác.
Bà vốn định quan sát xem mẹ con Lãnh Tố Yên có quỷ kế gì, lại không ngờ rằng càng ngày Tế Tuyết và Diệc Hàn càng thân thiết, làm bạn mà xấu xa thì còn đáng sợ hơn kẻ thù trực diện, không thể để hắn có cơ hội làm hại con bà.
- Sẽ theo ý của quý phi. – Diệc Hàn mềm mỏng nói.
Đêm hôm ấy, trời nổi giông bão. Những tia chớp rạch ngang bầu trời khiến ọi vật đang chìm trong màn đêm bị bao phủ bởi thứ ánh sáng xanh lè ma quái. Tế Tuyết giật mình tỉnh giấc, có thứ gì đó làm tim nàng quặn thắt. Một nỗi sợ hãi vô cớ lan ra toàn thân. Nàng chạy ra khỏi phòng, vô thức hướng về phía Hàn Nguyệt các.
Bầu không khí chết chóc bao trùm không gian tĩnh lặng. Những lính canh nằm dài trên nền đất lạnh ngắt, máu tràn ra từ cơ thể họ đọng lại thành vũng màu đỏ sẫm.
Hộ vệ theo sau Tế Tuyết định hô báo động thì nàng lập tức ngăn lại. Mẫu phi còn ở bên trong, tuyệt đối không thể manh động, tránh làm thích khách trong lúc chó cùng dứt giậu làm hại mẫu phi.
Nàng cố bước đi thật nhẹ nhàng, càng gần đến phòng của mẫu phi, trái tim nàng đập càng mạnh.
Giọng nói như từ địa ngục vọng về phát ra từ căn phòng đóng kín cửa làm nàng toát mồ hôi lạnh.
- Châu quý phi, ta hỏi bà lần cuối, Phục Sinh đan và bản đồ đến Bất Tử thành giấu ở đâu?
- Ngươi quả nhiên cũng giống mẹ ngươi, bề ngoài thiện lương mà lòng dạ thì toàn rắn rết. Muốn lấy bảo vật của Hàn Băng cung, đừng hòng!
Trái tim Tế Tuyết nện mạnh vào lồng ngực. Hỏng rồi, mẫu phi chọc giận thích khách, hắn phát điên nhất định sẽ giết người.
Nàng phất tay ra hiệu, một loạt thị vệ đạp cửa xông vào
- Bắt lấy thích khách! – Tiếng quát vang vọng khắp cung điện.
Tất cả đều đã quá trễ. Thanh kiếm sáng choang đâm xuyên ngực Châu quý phi. Tên thích khách thậm chí không hề nghĩ tới chuyện giữ bà làm con tin. Hắn khinh thường liếc đám thị vệ vừa xông vào. Cặp mắt trong trẻo không nhiễm chút tạp chất nhìn thẳng vào đôi đồng tử màu xám đang tràn đầy kinh sợ.
Nàng không dám tin. Kẻ mặc áo đen đứng kia dù có bịt mấy lớp khăn nàng cũng nhận ra. Cặp mắt ấy, cặp mắt từng dịu dàng sưởi ấm trái tim nàng, cặp mắt của nam tử tuấn tú thiện lương mà nàng muốn ở cạnh cả đời.
Thì ra những thứ đáng ghê sợ nhất, xấu xa nhất lại luôn ẩn trong cái vỏ bọc đẹp đẽ đầy mê hoặc.
Diệc Hàn nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất vào màn đêm u tối. Kể từ đó, không một ai biết tin tức gì về vị sư huynh Diệp Lương của Tuyết vương gia.
- Bẩm vương gia, trời sắp có bão, xin vương gia bảo trọng ngọc thể. –Hương Thảo thấp giọng nói, nếu nghe kĩ có thể nhận ra nàng đang run rẩy.
Từ sau đêm kinh hoàng 3 năm về trước, Tế Tuyết ghét nhất những ngày mưa bão. Cứ mỗi khi trời âm u mưa gió nàng gần như biến thành một con người khác, không còn là Tuyết vương lạnh lùng trầm lặng. Nàng giống như tử thần đang trực chờ đoạt mệnh.
Hàn Nguyệt các trở thành cấm địa trong cung. Mỗi năm Tế Tuyết đều đến đó vào ngày giỗ của Châu quý phi, đứng trầm mặc trong căn phòng mà mẫu thân từng sống. Nàng muốn nhớ thật kĩ, nhớ rằng mẫu phi đã chết như thế nào, nhớ rằng vì lòng tin mù quáng của nàng mà người thân yêu nhất đã phải trả giá bằng mạng sống.
Người ta nói nàng lãnh khốc vô tình, mẫu thân mất đi mà không nhỏ một giọt nước mắt. Không ai biết những đêm sau đó nàng cuộn mình trong chăn, để mặc lệ rơi ướt gối.
Những giọt nước mắt đó với nàng là sự yếu đuối và nhu nhược, không thể để người khác nhìn thấy. Nàng muốn khóc cho hết, khóc cạn kiệt nước mắt. Như vậy, cho dù sau này bị tổn thương đến đâu cũng không bao giờ rơi lệ nữa.
Tim của nàng nhất định phải lạnh hơn băng, cứng hơn đá. Sau này không một ai có thể làm nó tan vỡ thêm lần nữa.
*phần này trích từ bài Lạc hoa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...