- Minh sẽ không đồng ý nếu cậu nói như vậy đâu!- Vi Thúy Liên nghe bạn nói xong thì vội khuyên bạn không nên nói điều này với Minh ngay.
Hoàng Anh Minh công khai các loại công nghệ với một mục đích là để kẻ sĩ được làm quen với cuộc sống thực tế, hiểu được sự gian khổ của người dân thường, lại có phương thức sinh nhai, không còn phải phụ thuộc vào lợi ích được ban phát bởi hệ thống thống trị của Đại Hoa, từ đó không còn phải khuất mình hoặc chịu thiệt khi mà làm việc nghĩa.
Còn nếu có ai định dùng những thứ này để kiếm tiền thu vén cho bản thân, Hoàng Anh Minh tuyệt đối là phản đối.
Cậu ta cũng như Vi Công Tín- cha của cô, là một kẻ sĩ chính hiệu, cực kì ghét thói tham tài tới quên cả lý.
- Hừ, ý của em là cha chị là người xấu hả?
- Bác ấy tích cóp tiền của mua quan, có chức quan này lại tiếp tục tích tiền mua chức quan khác, với những Nho sĩ thực thụ thế là xấu rồi.
- Không lẽ thực sự bó tay hết cách ư?
- Cái này em chịu thôi, bố em cứng đầu thế nào chị biết rồi đấy, vậy mà Minh còn quyết đi thuyết phục bố em và đủ tài ăn nói để nói ông ấy phải nhìn nhận lại.
Quyết tâm đó, tài biện luận đó, em tin hai chị em mình không tài nào có đâu.
Những lời khuyên của Liên làm Hồng chần chừ thật sự.
Cũng sống ở đây, mấy hôm rồi, cô đã thấy toàn bộ những lần đấu khẩu của hai người Minh và Vi Công Tín.
Lập luận hai bên chặt chẽ tới mức ai nói xong, cô cũng thấy họ nói đúng.
Rồi khi người khác phản bác tiếp, thì Hồng lại đổi lập trường.
Cứ như cái trống bỏi vậy, lắc qua lắc lại.
- Em nghĩ chị hãy bình tĩnh đã.
Lần trước chị chỉ em cách khiến hai người họ ngồi lại với nhau, hạ hỏa nói chuyện nhỏ nhẹ, hạ thấp cái tôi, từ đó mà Minh có thể nói tận ý, cha em cũng tiện nghe.
Chị có cách hay như lần đó thì làm việc với Minh cũng không khó đâu.- Thấy Dương Ánh Hồng rối loạn, Liên vội an ủi, nhắc cô nhớ lại lần trước cô đã giúp Liên hòa giải cha và Minh thế nào.
- Ừ!- Ánh Hồng nghe vậy, liền cũng tạm bình tâm.
Có lẽ cô quá mức quan tâm, nên lòng đã loạn rồi.
Ngẫm một hồi, Dương Ánh Hồng quyết định tìm hiểu thêm nữa về Minh, cố gắng tới nghe Minh giảng bài cho những người dân tộc.
Thời gian qua cô tuy ở đây mà chỉ hiểu sơ sài, có chăng là nghe mấy lần đấu khẩu giữa Minh cũng bác Tín, hiểu biết không sâu.
Từ hôm sau, Dương Ánh Hồng nhiều ngày tới xin nghe giảng ở các lớp Minh dạy.
Mất bò mới lo làm chuồng, lúc này Minh tập trung vào dạy chuyên môn, còn việc trao đổi với trò, uốn nắn chúng đã làm xong từ lâu rồi, nên cố mà chẳng được gì.
Trái lại, việc cô làm còn phản tác dụng.
Minh chẳng nói gì, nhưng mà cha cô thấy con gái tự nhiên tới lớp học của Mnih nghe giảng, tìm hiểu thì biết Minh dạy thêm kỹ thuật.
Ông ta mấy ngày quan sát Học Phủ, thấy rằng nơi đây cải tiến quá nhiều, những thứ này đều mới mẻ, đặc biệt là vụ nông nghiệp.
Thời này dân dĩ thực vi thiên, nếu thực đúng nông nghiệp có thể phát triển như Minh dự đoán, thì đây là một ngành có thể đầu tư đó.
Dương Quốc Lộ bèn tới tìm Minh, ngã giá với cậu hòng khiến Minh giúp ông ta lập một nhà xưởng trên này.
Chẳng mất mấy thời gian, Minh lật lưỡi Dương Quốc Lộ lên, biết được chuyện ông ta toan kiếm tiền bù lỗ.
Là người quân tử, Minh đời nào chịu vụ thế này.
Cậu ta đầu tiên là khéo léo từ chối, xin thác rằng bận, hồi sau thì báo với Vi Công Tín, nhờ ông từ chối giùm bản thân.
Nhưng Dương Quốc Lộ thì mặt dày, lại tham kiếm tiền bù lỗ, không chịu bỏ qua.
Thế là Minh nói thẳng luô.
Cậu ta xin lỗi vụ lần trước không giúp ông ta tới nơi tới chốn, nhưng cũng nói rõ việc bản thân tại sao lại phải lên đây luôn, để rồi kết luận rằng cậu ta rất ghét những kẻ làm quan để kiếm lợi nhuận như Dương Quốc Lộ, hai bên nhất định không thể làm chung với nhau.
Câu chuyện vụ phá Phố Đêm cùng với lời từ chối của Minh kết chuyện với Dương Quốc Lộ, nhưng lại mở cửa cho Dương Hồng Ánh.
Cô nàng thấy được bản thân Minh không phải không thể biến báo, miễn là quá trình này không vi phạm bản tâm người đọc sách- dùng võ lực, phóng hỏa hay tung tin thất thiệt nhưng với mục đích cứu người vô tội thì Minh dám làm, kết hợp với những lập luận Minh từng nói với Vi Công Tín- cái này Liên nói lại cho cô, rằng lý do cậu muốn kẻ sĩ có học thuật bách nghệ là để tự nuôi sống bản thân, không phải vì miếng ăn, đồng tiền mà khom người trước chính sách tàn hại.
- Cậu Minh!
×— QUẢNG CÁO —
- Chị là Dương Ánh Hồng!
- Mời cậu tới phòng ăn bữa cơm, được chứ?
- Nếu như lại là chuyện mà ngài Dương Quốc Lộ muốn, thì ta nên dừng lại, tôi sẽ không đổi ý đâu.
- Bác Tín cũng nghĩ thế khi mà cái Liên bảo mời cậu tới ăn cơm đó.
Sao, cậu không biết vụ đó tôi bày cho con nhỏ ư? Nếu không tin cứ hỏi cái Liên nhé.
Lần này, cậu tới ăn bữa cơm, nể mặt tôi là người đã bày kế cho cậu cơ hội nói chuyện riêng và thuyết phục người thầy cứng đầu đó, được không?
- Nếu đã vậy, tôi cung kính không bằng tuân lệnh!- Minh ngẫm một hồi, cũng chấp nhận trả ân tình này, tới ăn bữa cơm.
Dương Ánh Hồng không làm những món ăn quá xa hoa, chỉ được cái vị được, trình bày cũng đẹp mắt.
Hai người thưởng thức bữa ăn, xong xuôi thì uống nước chè, trình tự như lần trước mà Minh và Vi Công Tín trải qua.
Nhưng lần này, có người chủ động, đó là Dương Ánh Hồng.
Cô chủ động đưa ra kế hoạch hợp tác với Minh mà theo đó, việc mở một xưởng thủ công đúng là sẽ giúp cha cô kiếm tiền, nhưng cũng giúp cho người dân nào vào đó làm việc kiếm được tiền nữa.
Dương Ánh Hồng dùng lập luận rằng nghèo đói thì sẽ khó giữ lễ nghĩa, khó học lễ nghĩa của Minh để nói lên tầm quan trọng của việc mở xưởng tạo việc làm.
Nếu Minh chịu giúp mở xưởng, cô thuyết phục cha cô dùng người các bộ lạc để làm thuê, và khi đó họ được kiếm thêm thu nhập, đủ tiền để cho thêm người tới học tập.
Lý lẽ này khiến Minh phải bất ngờ, đây cũng là lý lẽ khi xưa cậu từng dùng với Vi Công Tín, cãi vặn lại thì cũng dễ, nhưng mà sao phải cãi lại khi Minh tin vào nó chứ.
- Vậy cô định làm gì để tôi tin tưởng?
- Làm tin tưởng là sao, chúng ta hoàn toàn có thể tin nhau mà.
Cậu cầm trong tay công nghệ, bọn tôi chỉ có tiền vốn, nếu bọn tôi làm không đúng giao kèo cậu không giúp nữa.
- Tình hình trên này về cơ bản là lạc hậu, rất khó có ngành nào tinh chuẩn, mọi ngành có thể làm trên này cơ bản chỉ là chút kiến thức đầu vào cộng nhân lực.
Khi kiến thức tôi đã cho ra, không bao giờ thu lại được, mà nhân lực các người dễ kiếm lắm.
Đến lúc đó nếu cha cô quay ra ép người dân làm việc tới kiệt sức, không trả lương, đánh đập, ăn quịt thì sao.
Tôi có thể làm gì được chứ?
- Vậy cũng đúng!- Dương Ánh Hồng cười gượng, cô không nghĩ tới đoạn này, nhưng cha cô có khi sẽ làm thế thật ấy chứ.
Ông ấy là kiểu ăn xổi ở thì mà.
- Tôi có một đề nghị khác.
Đó là cô hãy lập và quản lý nhà xưởng, tiêu thụ thì do cha cô phụ trách,
- Tôi mở nhà xưởng ư? Tôi đâu có tiền hay kinh nghiệm, nhân lực.
- Mấy điều đó cứ từ từ làm, tích lũy dần.
Cái quan trọng nhất mà tôi nghĩ cô và tôi có thể hợp tác là sự thông minh của cô.
Cô đã tìm được cách để thuyết phục tôi, thì ắt cũng hiểu tôi là người thế nào và nếu như hợp tác lâu dài sẽ có lợi gì.
Khi đó, cô sẽ không muốn ăn xổi bất chấp, hai bên không có sự đối đầu, dễ dàng hợp tác hơn!- Minh nói
- Cái này thì để tôi nghĩ, được không? ×— QUẢNG CÁO —
- Được!
Bữa cơm kết thúc và Dương Ánh Hồng đã thao thức suốt đêm đó để sáng hôm sau quyết định chấp nhận hợp tác.
Minh vui vẻ chấp nhận, Dương Ánh Hồng thế là thực lòng hợp tác.
Nếu ngay hôm qua, Minh nói điều kiện xong mà cô đồng ý ngay, thì đó là ý muốn qua loa câu chuyện, mà nghĩ lâu hơn đêm qua, thì tức là không đủ lòng quyết tâm lẫn chuyên tâm làm việc.
- Chúng ta sẽ làm gì đây?
- Không vội, ta hãy thông báo tuyển mộ người đã.
Quanh khu vực Học Phủ có nhiều bộ lạc nhỏ, tôi ẽ nhờ những người học trò ở các bộ tộc đó tìm người phù hợp yêu cầu.
Còn cô nên sớm lo lương thảo, gì thì gì, những người đó là thợ cho cô và cha cô mà.
- Anh định hướng dẫn cho các thợ của tôi làm công việc gì vậy?
- Nghề rèn.
- Nghề rèn? Anh đùa hả? Trên đây làm gì có mỏ mà rèn kim khí.
Nhập quặng thì cực tốn kém đó.
- Chính vì trên đây không có mỏ, mới cần phát triển nghề rèn.
Nông cụ cũ kĩ, đồ kim khí hỏng có thể rèn lại thành nông cụ mới để tiết kiệm phần nào, người dân cũng dễ mua hơn.
Có nông cụ tốt thì người dân có thể canh tác tốt, canh tác tốt có lương mà ăn, có ăn mới có thể học được nữa.
- Chà, cậu thế là tính hết rồi! Thế là dân trên này được lợi bởi cậu nhiều rồi.
Vừa có tiền lương tôi trả, lại có nông cụ làm mới để canh tác theo cách cậu dạy, chả mấy mà giàu.
- Giàu hay không tôi không rõ nữa, dù gì tôi cũng mong họ đủ cái ăn.
Những người học trò này khi mới tới đã có người khóc khi ăn cơm, lo cho người nhà họ ở nhà vì không có cơm gạo mà ăn.
- Ôi, Nho sinh các cậu thật là nhân đức quá.
- Cô cũng có lợi mà, khi lò rèn đã tốt, thợ rèn quen tay rồi, lúc đó tôi mới có thể khiến họ rèn những đồ tốt hơn chứ.
Rồi rèn các loại dụng cụ để mà làm các nghề khác nữa.
Công cụ là một trong những yếu tố hết sức quan trọng, trên này muốn có các loại công cụ đó thực sự không dễ đâu.
- Được rồi! Cứ làm vậy đi!- Dương Ánh Hồng gật đầu cam chịu
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...