"Khuynh Khuynh, mặc dù đó là anh chị, thế nhưng, khi anh ấy làm vậy với em, thật sự anh ấy quá đáng."
Trong giọng Tứ Nguyệt, rõ ràng mang theo đồng tình.
Đồng tình như vậy, ngược lại khiến Cố Khuynh Thành cảm thấy so với những lời Tứ Nguyệt vừa nói thì đả thương người càng đau đớn hơn.
"Em hãy nói rõ một chút đi, em và anh ấy đều có quan hệ rất tốt, làm tại sao bất chợt..." Tứ Nguyệt nói đến đây, thở dài một hơi, trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng nói: "Khuynh Khuynh, kỳ thực anh ấy, mấy năm này, cũng không có thay đổi lớn so với trước kia, nếu nói chuyện mà anh ấy đặc biệt kiêng kỵ, đó chính là anh ấy không thích người khác ngồi bên ghế lái của mình, nhất là nữ, chỉ cần ngồi xuống, anh ấy sẽ phê chuẩn cô gái ấy kết thúc."
Tứ Nguyệt nói đến đây, giọng nói lập tức trở nên có chút kích động: "Khuynh Khuynh, nhắc tới chuyện này, em cũng không biết, anh ấy có một người bạn gái ngắn nhất, từ khi gặp mặt đến lúc kết thúc, vẻn vẹn duy trì không đến mười phút, nguyên nhân chính là anh ấy chuẩn bị lái xe định đưa cô ấy đi ăn cơm, cô ấy lại ngồi lên ghế phụ bên tay lái, kết quả bị anh ấy kéo ngay xuống xe, không nói hai lời đen mặt lên xe, đạp cần ga rời đi, để cô gái kia đứng đó tại chỗ không hiểu ra sao."
"Về số bạn gái của anh ấy, có tới 90 phần trăm là chạm vào ngòi nổ của anh ấy, bị anh ấy kết thúc..." Tứ Nguyệt nói đến đây, hình như ý thức được mình ở ngay trước mặt của Cố Khuynh Thành, nhắc tới trong ba năm này Đường Thời đã kết giao bao nhiêu bạn gái, hình như có chút không được, sau đó vội vã ngậm miệng, hắng giọng nói: "Khuynh Khuynh, em đừng suy nghĩ nhiều, em cũng biết, anh ấy tham gia tiệc rượu tương đối nhiều, bên người luôn luôn cần bạn gái, kỳ thực anh ấy, trong lòng đều không quan tâm tới những người đấy."
"Không sao, Tiểu Nguyệt, nếu như không có chuyện gì nói nữa, vậy em cúp điện thoại trước đây."
Cố Khuynh Thành ngắt điện thoại, cầm điện thoại di động, ngồi ở trên ghế sa lon ngây ngốc một lúc, sau đó mới cầm bút lên, ghi ở trên cuốn sổ, thêm một điều mới.
Điều 1893: Đường Thời không thích người khác ngồi lên ghế phụ tay lái xe anh.
Viết xong những lời này, Cố Khuynh Thành đặt cuốn sổ vào trong ngăn kéo của bàn trang điểm, sau đó vào nhà tắm, tắm rửa một cái.
Đường Thời không thích phụ nữ trang điểm đậm, cho nên Cố Khuynh Thành chỉ đeo vài đồ trang sức trang nhã.
Đường Thời thích tóc thẳng, Cố Khuynh Thành liền kêu thím Lâm ở dưới lầu lên, cầm máy duỗi, duỗi thẳng mái tóc trời sinh đã xoăn tự nhiên của cô.
Đường Thời không thích mùi thơm nồng nặc, đã từng tán thưởng với mùi Chanel no 5, cho nên Cố Khuynh Thành liền phun một ít nước hoa Chanel no 5 lên người.
Cố Khuynh Thành nhìn vào trong gương, mái tóc thẳng tung bay, quan sát khuôn mặt bộ dạng bản thân một lần, xác định không có sai xót gì, liền đi tới phòng quần áo.
Màu xanh lam là màu Đường Thời thích nhất, cho nên trong phòng thay quần áo của Cố Khuynh Thành, treo đầy quần áo xuân hạ thu động, thế nhưng, những bộ quần áo này, lại có một đặc điểm chung, đó chính là đều màu xanh lam, chỉ là màu xanh lam đậm nhạt thì không giống nhau, kiểu dáng cũng không giống nhau mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...