Hôn Nhân Là Ngục Tù
Trong khi Quân Vũ đang ngồi nhâm nhi ly rượu và điếu thuốc trong vườn thì Sơn Hạ cũng đi tới ngồi xuống ghế cô cầm lấy ly rượu trên bàn, một ngụm mà uống hết.
" Hạ Vũ biết anh là ba của nó rồi."
Quân Vũ nghe xong cũng cảm thấy có chút bất ngờ đồng tử trong mắt hắn bắt đầu dãn ra.
" Vậy em ở bên anh luôn đi."
Sơn Hạ nghe xong cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Sơn Hạ đang có chút phân vân cô cảm thấy cứ tiếp tục ở lì tại đây thì thật đáng xấu hổ, nhưng Hạ Vũ lại rất thích ở đây không muốn theo cô về, Sơn Hạ sợ rằng Hạ Vũ sẽ chọn Quân Vũ thay vì mình nên có chút buồn lòng.
" Thằng bé có vẻ thích anh hơn."
" Nhưng người thằng bé muốn ở cạnh nhiều hơn là em."
Quân Vũ hỏi tiếp.
" Em chưa trả lời câu hỏi của anh?"
" Em còn có quyền quyết định sao? thằng bé đã muốn ở đây thì em sao có thể đi."
Quân Vũ vui mừng chạy lại ôm cô thật chặt vào lòng, vài phút sau sấm sét bắt đầu vang lên hắn vội nắm tay Sơn Hạ chạy vào nhà, không lâu sau thì trời bắt đầu đổ mưa, mưa như trút nước, mưa càng ngày càng lớn và vẫn chưa có giấu hiệu ngưng.
Cả hai vội chạy vào phòng xem ba đứa trẻ, cảm thấy yên tâm khi thấy bọn trẻ đã nằm cạnh nhau ngủ ngon lành.
Mặc dù Hạ Vũ biết được sự thật nhưng Sơn Hạ lại không cho thằng bé nói chuyện đó cho Thiên Kim và Mẫn Nhi biết để cả ba cứ như hiện tại, còn những chuyện khác sau này cứ để lớn lên bọn trẻ sẽ tự biết.
Mặc dù Sơn Hạ đã ở chung nhà với Quân Vũ nhưng cả hai điều cách nhau một bức tường, Sơn Hạ vốn rất khó ngủ tiếng mưa lại lớn cô dường như không thể ngủ, Sơn Hạ xuống dưới lầu để rót nước uống thì đột nhiên tiếng sấm sét lớn quá khiến cô giựt mình mà rơi chiếc cốc bằng xứ.
Đèn đột nhiên cũng bị tắt vì mưa quá lớn nên dây điện đã có chút rắc rối, Quân Vũ đang làm việc trong phòng thì mất điện, hắn cũng vội xuống kiểm tra cầu dao và tìm đèn.
Lúc này cũng đúng lúc hắn nghe thấy tiếng chiếc cốc vỡ vội chạy lại xem thì phát hiện Sơn Hạ đang nhặt mảnh vỡ trên sàn.
Ánh sáng phát ra từ tia sấm sét khiến Sơn Hạ không thể dọn dẹp hết đống mảnh vụn được.
Quân Vũ thấy vậy liền đi tới muốn giúp Sơn Hạ nhưng khi hắn vừa đi tới thì máu trên tay cô bắt đầu chảy không ngừng, là do mảnh vỡ đã cứa vào tay cô.
Quân Vũ nắm lấy tay cô vào phòng khách để băng vết thương.
" Em sao vậy? không cẩn thận gì hết."
" Tại trời tối quá em không thấy nên bị đứt, không sao đâu không cần bó gì hết.
"
Nhưng Quân Vũ nào chịu nghe cô nói, không lâu sau hắn xát trùng và băng bó vết thương cho Sơn Hạ.
" Sao giờ này em chưa ngủ?"
" Em không ngủ được."
Nói xong Quân Vũ nắm tay đưa cô lên căn phòng mà hai người đã từng ngủ chung, hắn nhẹ nhàng để cô nằm xuống, đắp chăn cho cô rồi xoa đầu nói.
" Ngủ ngon, ngoan có anh ở đây em cứ mất ngủ như này sẽ dần quen mất."
Sơn Hạ không biết rốt cuộc là vì đây là căn phòng quen thuộc hay vì có người đàn ông này kế bên mà cô lại có thể ngủ ngon đến như vậy.
Sơn Hạ cũng không biết từ bao giờ mà bản thân lại nghe lời người đàn ông đó đến như vậy so với sự hung hãn như sư tử lúc đầu bây giờ cô chẳng khác nào con mèo bị ướt đẫm nước mưa.
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy cũng tầm khoản mười giờ, Sơn Hạ vội chạy vào phòng để đánh thức tụi nhỏ đi học thì phát hiện chúng đã đi từ lúc nào, người hầu thấy vậy cũng bèn nói với cô.
" Cậu chủ đã đi làm từ sáng rồi ạ, cũng đưa mấy đứa nhóc đi học luôn rồi thưa cô."
" Chị khỏi cần xưng hô với em như vậy, em ngại lắm, chị gọi em là Sơn Hạ được rồi."
" Được thôi thưa cô… à nhầm được thôi Sơn Hạ."
Lúc này Sơn Hạ mới nhận thức được giờ giấc.
Từ lúc ở bên Hắn Sơn Hạ lúc nào cũng được ngủ nướng, ngủ tới trưa thì xuống đã có đồ ăn sẵn để đó, còn gì tuyệt vời hơn.
Cuộc sống hiện tại của Sơn Hạ cũng không còn vất vả như trước nữa và Quân Vũ cũng đang cố gắng bù đắp cho cô từng chút từng chút một.
Vừa ăn sáng xong thì Sơn Hạ xuống phòng khách để ngồi xem tivi thì cô thấy trên bàn có một quyển sổ tay của Quân Vũ.
Trong đó ghi rất nhiều số lượng gì đó bên dưới còn kèm số điện thoại của cô.
Sơn Hạ suy nghĩ một lúc thì hiểu ra tất cả mọi chuyện bèn cười thầm trong lòng.
Đợi đến khi Quân Vũ về cô mới hỏi hắn.
" Anh từng ăn bánh em nấu nhỉ? ngon không?"
" Đương nhiên là ngon rồi!"
" Anh ăn nó khi nào? "
Một năm trước đây có một số điện thoại lạ lúc nào cũng điện để đặt bánh của cô lúc nào cũng đặt rất nhiều lúc đó Sơn Hạ cũng không nghi ngờ gì nhiều bây giờ khi suy nghĩ kĩ đúng là chỉ có mỗi Quân Vũ mới có thể làm ra những chuyện đó thôi.
Hắn đã mua bánh của cô để đãi cho cả văn phòng ăn.
Sơn Hạ mỉm cười nhìn hắn
" Cảm ơn anh, rất nhiều.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...