Hoắc Đông Quân định sáp lại nhưng bị Dương Tuyết Hoa đẩy ra, cô không thể để hắn đạt mục đích dễ dàng như vậy được, vì điều gì có được càng dễ thì đối phương sẽ càng khó trân trọng…
“Đợi em học xong rồi tính…”
Hoắc Đông Quân tỏ ý không vui cho lắm, chẳng lẽ hắn phải đợi Dương Tuyết Hoa tận bốn năm nữa mới được động vào cô hay sao? Có khi nào Dương Tuyết Hoa đang nung nấu ý định trả thù hắn bằng cách biến hắn thành sư thầy?
“Hoa Hoa à, em suy nghĩ lại đi…”
Dương Tuyết Hoa ngồi xuống ghế sofa, cô nhất quyết không thay đổi ý định của mình…
“Nếu anh thích em thật thì anh nên tôn trọng ý kiến của em…”
Hoắc Đông Quân buồn bã ngồi xuống bên cạnh Dương Tuyết Hoa liền rúc đầu vào người cô, hắn có chút uỷ khuất lên tiếng…
“Hoa Hoa à, em không thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy được…”
Hoắc Đông Quân giả vờ ngước lên nhìn xem biểu cảm của Dương Tuyết Hoa có thay đổi hay không, nhưng đáp lại hắn chỉ là ánh mắt sắc lạnh của cô. Đột nhiên Hoắc Đông Quân nhớ ra gì đó, hắn vội vàng ngồi thẳng dậy…
“Chuyện thể chất của em khó mang thai, cái này có cần đến bệnh viện để điều trị không?”
Dương Tuyết Hoa chợt quên béng chuyện đó, ban đầu cô không có ý định mang thai nên không hỏi rõ ràng chuyện này với bác sĩ, nhưng cô e rằng đây cũng là một loại bệnh, đi khám chỉ là chuyện sớm muộn…
“Em nghĩ là cần đấy, khi nào rảnh em sẽ đến bệnh viện để xem tình hình…”
Dương Tuyết Hoa nhìn chằm chằm Hoắc Đông Quân, cô chợt nhận ra gì đó liền lên tiếng đùa cợt với hắn…
“Anh sốt ruột làm gì? Em cũng đâu có ý định sẽ sinh con cho anh…”
Hoắc Đông Quân khó chịu cau mày, hắn liền đè Dương Tuyết Hoa xuống ghế liền hôn lên môi cô mấy cái…
“Không sinh con cho anh thì sinh con cho ai hả? Sao em thay lòng nhanh thế? Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?”
Dương Tuyết Hoa đẩy Hoắc Đông Quân sang một bên liền ngồi thẳng dậy, nào ngờ đâu hắn lại ôm cô nằm xuống, giọng nói chất vấn lại cất lên…
“Trả lời đi Hoa Hoa, em định bỏ anh hả?”
Dương Tuyết Hoa chỉ định đùa một chút nhưng không ngờ tên này lại căng thẳng như vậy, cô liền xoay người lại để nằm đối diện với Hoắc Đông Quân, sau đó trấn an hắn…
“Em đùa thôi mà, nhưng chuyện mang thai thì đợi đến khi em học xong rồi tính…”
Hoắc Đông Quân cũng dự định như vậy, hắn còn phải chuẩn bị cho Dương Tuyết Hoa một hôn lễ đẹp như trong mộng, đường đường chính chính cưới cô về làm vợ, cho cô một cuộc sống vô lo vô nghĩ, cô chỉ cần yên tâm ở bên cạnh hắn là được…
“Vậy anh sẽ bảo Kỳ Khang đặt lịch, ngày mai anh sẽ đi khám với em…”
Dương Tuyết Hoa gật đầu, cô nhìn chằm chằm Hoắc Đông Quân một lúc liền tiến đến hôn nhẹ lên môi hắn, kèm theo đó là nụ cười ngọt ngào…
“Anh bây giờ thật sự rất tốt…”
Hoắc Đông Quân cầm tay Dương Tuyết Hoa đưa lên miệng để hôn, hắn nhíu mày nhìn cô rồi mới lên tiếng đáp lại…
“Anh tốt hơn hay cái tên nhóc suốt ngày kè kè bên cạnh em tốt hơn?”
Dương Tuyết Hoa tỏ thái độ vô cùng khó hiểu nhìn Hoắc Đông Quân, cô vội vàng lục lại kí ức để xem hắn đang nói ai, cuối cùng cô mới biết được Hoắc Đông Quân đang nói đến Mạnh Hùng, nhưng chuyện đó rõ ràng đã qua lâu rồi cơ mà, sao hắn còn chấp niệm đến mức độ này cơ chứ?
“Anh vẫn còn ghen với Mạnh Hùng à? Em đã nói rồi mà, em và cậu ấy chỉ là bạn tốt thôi, mặc dù cậu ấy có tỏ tình với em nhưng em không thích cậu ấy đâu…”
Hoắc Đông Quân nhăn mày liền gội thẳng dậy, hắn tỏ vẻ giận dỗi liền quay mặt sang chỗ khác…
“Tỏ tình rồi cơ à? Vậy mà bảo chỉ là bạn tốt, có bạn tốt nào lại đi tỏ tình không cơ chứ?”
Dương Tuyết Hoa chán nản liền ngồi dậy theo Hoắc Đông Quân, cô biết ngay tên này không gây sự với cô thì không chịu được, nhưng như thế này quá trẻ con rồi…
“Em đã bảo là em không thích cậu ấy rồi cơ mà, em thích anh thì làm sao mà thích cậu ấy được?”
Hoắc Đông Quân như nghe được điều gì đó khiến tai hắn vểnh lên, hắn giả vờ ho lên mấy cái liền quay sang nhìn Dương Tuyết Hoa…
“Thật không? Em thích anh thật à?”
Dương Tuyết Hoa nghiêm túc gật đầu, cô còn dùng hai tay chạm nhẹ lên mặt Hoắc Đông Quân rồi khẳng định với hắn một lần nữa…
“Thật mà, em thích anh…”
Dương Tuyết Hoa nhìn thấy nụ cười bì ổi đang từ từ lộ ra của Hoắc Đông Quân khiến cô có chút giật mình, ngay lập tức cô nhận ra ý đồ của hắn liền không khoan nhượng mà vỗ mạnh lên mặt hắn một cái…
“Anh muốn em đánh chết anh hả?”
Hoắc Đông Quân vội vàng ôm lấy Dương Tuyết Hoa liền ngả người xuống ghế soaf, hắn chậm rãi xoa nhẹ lên lưng cô để giúp cô hạ hoả…
“Đừng mà, anh mà chết rồi thì ai đi làm kiếm tiền nuôi em đây…”
Dương Tuyết Hoa cũng không tức giận nữa, cô vùi mặt vào người Hoắc Đông Quân liền mỉm cười, vậy cô phải cầu mong Hoắc Đông Quân càng ngày càng khoẻ mạnh để hắn đi làm kiếm tiền nuôi cô rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...