Tám người cưỡi ngựa mặc đồng phục mang cờ đuôi nheo có thêu gia huy của công tước Hawthorne, đi trước đoàn xe gồm cỗ xe lỗng lẫy của Jordan và ba chiếc khác chở hành lý và gia nhân, rồi tám người cưỡi ngựa khác nữa theo sau. Suốt ngày, họ đi qua các làng mạc và đồng quê trù phú, nông dân tụ tập hai bên đường để xem cờ xí rợp trời, yên cương ngựa bọc bạc kêu leng keng, những người cưỡi ngựa đi hộ vệ mặc chế phục màu nâu sẫm và màu vàng, và xem cỗ xe màu đen bóng láng trên các cửa có gắn hình đỉnh núi vàng gia huy của Công tước Hawthorne.
Họ đi qua các con đường chạy đến nhà Tony, Alexandra trông đợi gặp mẹ Tony và em trai của anh ta lại. Gia đình họ rất tử tế, và nhà họ vẫn êm ấm, hấp dẫn so với vẻ rực rỡ dễ sợ của ngôi nhà ở Hawthorne.
Khi họ đến gần làng Winslow, bên cạnh Hawthorne, Alexandra bỗng mỉm cười. Nàng thấy dân kéo ra đứng hai bên đường, lấy khăn quàng và khăn tay ra vẫy chào Công tước của họ về nhà. Nàng nhận ra rằng mỗi khi họ đi qua làng nào, dân chúng tự động kéo ra chào đón họ, chứ không ai bắt buộc. Nhưng thực ra, gia nhân của Jordan đã về Hawthorne trước để báo cho nhân viên ở đây chuẩn bị đón tiếp, và thế là tin này được loan truyền ra khắp làng.
Cuộc đón tiếp long trọng này rất khác xa với cuộc đón tiếp mà họ đã dành cho Anthony cách đây một năm, vì khi ấy dân làng có vẻ miễn cưỡng phải ra đón ngài Công tước mới của họ.
Jordan nhìn nàng, chàng hỏi:
- Cô thích thú về cái gì thế?
Vô tình Alexandra cười nhìn chàng sung sướng:
- Tôi thích những cuộc diễu hành, - nàng đang cười có hơi ân hận. - Chắc là vì đứa bé ở trong tôi.
Mới cách đây một lát thôi, Jordan đã nghĩ đến chuyện sẽ có con với nàng, bây giờ nghe nàng nói thế, lòng chàng bỗng rạo rực, nhưng có lẽ đêm nay, chàng nên quên sự khao khát ấy đi.
Sáng nay, sau khi nàng chấp nhận sự đánh cá không mấy vui vẻ, chàng nghĩ thế nào nàng cũng giận dỗi suốt chuyến hành trình, nhưng chàng đã ngạc nhiên thấy ngay khi mới rởi khỏi London, Alexandra đã đối xử với chàng rất tử tế, mặc dù có hơi rụt rè.
Chàng bèn tìm cách để hiểu lý do tại sao nàng thay đổi một cách dễ chịu, khó hiểu như thế.
Bỗng Alexandra quay mặt khỏi cửa cỗ xe, bình tĩnh nhìn hai tay mình, rồi từ từ ngước mặt nhìn chàng.
- Thưa ngài, sau khi có thì giờ suy nghĩ kỹ vấn đề, - Nàng thơ ngây nói, - Tôi thấy cuộc đánh cá này rất tuyệt. Việc chúng ta lấy nhau, do lỗi của tôi nhiều hơn lỗi của ngài, và cả hai chúng ta không có ai đáng trách việc chúng ta không hợp nhau. Ngài đã đưa ra đề nghị để giải quyết một vấn đề khó khăn rất tuyệt. Cho nên tôi nghĩ nếu trong 3 tháng sắp đến tôi xử xự không tốt với ngài, thì đấy là một điều rất xấu.
Trước khi Jordan hết kinh ngạc vì nàng thành thật tin rằng nàng sẽ “thắng” cuộc đánh cá, nàng đã chìa bàn tay mang găng về phía chàng và nói:
- Ta làm bạn chứ?
Jordan bắt tay nàng, chàng nói:
- Chúng ta làm bạn với nhau, - lòng rất tin tưởng vào sự chân thành của nàng.
- Chúng ta đã về nhà, - Alexandra nói, mỉm cười khi thấy đoàn xe dừng lại trước hai cánh cổng sắt đen trang trí hình đỉnh núi, gia huy của Hawthorne.
- Phải, chúng ta đã về nhà, - chàng bình thảng đáp, khi người gác cổng chào xe chàng, rồi vội vã chạy đến mở rộng hai cánh cổng.
Đoàn xe ngựa đi qua cổng, chàng nhìn cảnh tráng lệ của nhà chàng, không cảm thấy tự hào vẻ huy hoàng như cung điện của ngôi nhà, cũng không cảm thấy lòng ấm áp khi được về đó, Hawthorne tượng trưng cho cảnh u ám của cuộc hôn nhân bố mẹ chàng và thời thơ ấu của chàng.
- Theo chỗ tôi thấy từ hồi năm ngoái, tôi vẫn nghĩ đây là ngôi nhà lộng lẫy nhất nước Anh.
Alexandra thở dài sung sướng, đưa mắt nhìn toà nhà đẹp đẽ rộng mênh mông, rồi ngước mắt nhìn lá cờ phấp phới trên nóc tiền sảnh, báo hiệu ngài Công tước đang ở tại nhà.
- Tổ tiên tôi nghe cô nói thế chắc họ sung sướng lắm - Jordan thản nhiên đáp, vừa đưa mắt nhìn tòa nhà đang chìm trong ánh hoàng hôn, - Các vị đã xây Hawthorne để địch với cung điện của nhà vua. Nhà được thiết kế để gây ấn tượng mạnh và làm cho mọi người khiếp sợ.
- Anh... anh không thích ngôi nhà à? - Alexandra ngạc nhiên hỏi.
- Không thích lắm. Tôi thấy nó quá đồ sộ, quá nguy nga. Tôi có những ngôi nhà khác dễ thương hơn nhiều, mặc dù không đủ tiện nghi bằng các nhà ở thành phố.
Nàng ngạc nhiên nhìn chàng và hỏi:
- Những nhà ấy đẹp hơn Hawthorne này sao?
- Thân mật hơn.
- Hawthorne này quá uy nghi. - Alexandra đáp - Ngôi nhà rất... rất yên lặng.
Toàn thể gia nhân gồm ba trăm người, kể cả các cô hầu phòng, những người chăm sóc bảo vệ chim để săn bắn, những người chăm sóc ngựa, và các lao công nam, họ đứng sắp hàng trên thềm nhà, mặc đồng phục, tươi cười khi xe đỗ ngay trước mặt nhà.
những người lao công chạy đến để hạ thang xe xuống, nhưng Jordan giành lấy việc đỡ Alexandra xuống xe, hai tay chàng để yên bên hông nàng khi nàng đã bước xuống đất. chàng cười thân mật nói:
- Chào mừng đã về nhà. Phòng của chúng ta đã được chuẩn bị, bữa ăn thịnh soạn đã sẵn sàng cho chúng ta.
- Tôi quá mệt không ăn được, - Alexandra vội nói, hy vọng nàng có thể ngăn chàng làm tình cho đến tối mai. - Tôi muốn đi tắm và ngủ ngay.
Mánh khóe của nàng bị lộ tẩy, vô ích:
- Nếu thế, chúng ta khỏi ăn và đi ngủ liền. - Jordan đáp.
- Tôi nghĩ là sau chuyến đi dài, ít ra anh phải để cho tôi nghỉ ngơi một đêm chứ.
- Đừng vi phạm luật đánh cá, em yêu à.
- Đừng gọi tôi như thế thưa ngài. - nàng cảnh cáo.
- Jordan, - chàng chỉnh lại.
- Họ đến kìa, - Gibbons nói nho nhỏ với Smarth, vừa hăm hở nhìn qua vai của người chăm sóc thú đang đứng chắn trước mặt. - Tôi muốn nhìn cho rõ mặt của Alexandra, bây giờ ông chủ đã về rồi, - Anh ta là đại diện cho hầu hết suy nghĩ của nhân viên ở Hawthorne, họ đều biết nàng rất trung thành với Jordan khi được tin chàng chết.
- Cô ấy sẽ sung sướng như con chim họa mi, bà Brimley đáp, người quản lý nhà, nghểnh cổ để nhìn.
- Cô ấy sẽ rực rỡ vì hạnh phúc, sẽ rạng ngời như... - Gibbons bỗng dừng lại nửa chừng, ngạc nhiên khi thấy Alexandra đi qua mặt họ với vẻ mặt có thể miêu tả là đang tức giận. - Phải, tôi sẽ... - Anh ta thất vọng, quay mặt nhìn Smarth rồi nhìn qua bà Brimley.
***
Alexandra ngồi ăn lặng lẽ trước mặt Jordan, trên cái bàn thắp đèn cầy. chàng hỏi:
- Rượu vang không hợp với cô phải không?
Nàng giật mình khi nghe giọng trầm trầm của chàng, cái muỗng va leng keng vào tô sứ Sevres mảnh mai.
-Tôi... tôi không thích vang đỏ, thưa Đức ông.
- Jordan, - chàng nhắc.
Alexandra nuốt nước bọt, không thể nào thốt ra được tên chàng. Nàng nhìn những trái dâu tây đỏ mọng nước trong tô rồi để muỗng xuống, bụng quặn thắt khi nghĩ đến những giây phút sắp đến.
- Cô không ăn gì hết - Jordan nói giọng khàn khàn.
Nàng lắc đầu, ngán ngẩm trước thái độ cố dụ dỗ của chàng
- Tôi không đói lắm.
- Nếu thế thì. - chàng để khăn ăn xuống và nói - Chúng ta nên rút lui nghe cưng?
Người hầu vội bước đến để kéo ghế cho chàng, nhưng Alexandra vội lấy nĩa và nói:
- Chắc tôi phải ăn thịt gà lôi.
Jordan lấy khăn ăn để lên lòng, nhưng nàng biết mắt chàng đang cười cợt nhìn nàng.
Để câu giờ, Alexandra xóc thịt gà lôi rồi dùng nĩa xắn ra từng miềng nhỏ mới ăn, và khi ăn nàng nhai nhỏ thành nước mới nuốt. Khi miếng thịt lớn trên đĩa hết, nàng để nĩa xuống, Jordan cau mày nhìn nàng như thể muốn hỏi nàng đã ăn xong chưa.
Alexandra hoảng hốt vội vã quay nhìn người hầu bàn.
- Tôi... bây giờ tôi muốn ăn món măng tây - nàng nói, và lần này Jordan toét miệng cười. Nàng ăn măng tây với đậu hầm, thịt heo nấu với táo, tôm hùm nướng, trái việt quất.
Khi nàng hỏi thêm trái việt quất, Jordan không che giấu sự vui thích của mình. Chàng dựa người vào lưng ghế, nhìn nàng cố ăn từng trái việt quất, miệng cười vui vẻ.
Tránh không nhìn vào chàng, Alexandra ăn hết số việt quất, nhưng khi ăn xong, bụng nàng đầy ứ không làm sao nuốt thêm thức ăn được nữa.
- Ăn thêm cái gì nữa cho tăng sức, em yêu? - Jordan hỏi. - Bánh socola nhé?
Nói đến ăn tráng miệng, nàng rùng mình lắc đầu.
- Thịt bò hầm rượu vang nhé?
Alexandra nuốt nước bọt, thì thào nói.
- Không, cám ơn.
Chàng cười nham nhở và đề nghị:
- Có lẽ cần cái cáng để đưa cô lên lầu mới được, phải không?
Nàng chưa kịp lên tiếng trả lời, chàng đã đi quanh bàn qua bên nàng để giúp nàng đứng lên. Khi họ đã lên chiếc cầu thang dài cong vòng, chàng nói trêu nàng.
- Nếu cô tiếp tục ăn như thế này, cô sẽ mập quá, không lên thang được. Khi ấy chắc tôi phải dùng tời, cần cẩu để đưa cô qua ban công lên lầu thôi.
Gặp hoàn cảnh khác, chắc Alexandra đã cười vì câu nói đùa của chàng, nhưng tối nay, sự căng thẳng và lo lắng đã làm cho nàng mất hết tính hài hước. Nàng nghĩ chính nàng có lỗi trong việc nàng không được thoải mái như thế này. Ngoài ra, nàng không hiểu tại sao chàng không bối rối trước công việc mà họ sắp làm. Rồi bỗng nàng nhớ ra chàng nổi tiếng là người chinh phục phụ nữ, chàng không bối rối hay vụng về trước công việc mà chàng đã làm hàng trăm lần với hàng tá phụ nữ.
Một giờ sau, Jordan mở cánh cửa thông giữa hai phòng, đi vào phòng nàng, bỗng chàng đứng sững lại, nhìn giường nàng với vẻ ngạc nhiên tức tối. Màn kéo rộng ra hết, tấm chăn bằng sa tanh màu xanh nhạt cuốn lại, để lộ vải trải giường bằng lụa màu kem, nhưng Alexandra không có trên giường.
Chàng quay người, sẵn sàng ra lệnh cho gia nhân lục khăp Hawthorne để tìm nàng, nhưng bỗng chàng thấy nàng đứng ở bên kia căn phòng rộng mênh mông, đang nhìn qua cửa sổ ra ngoài trời đêm, hai tay ôm quanh người như thể nàng lạnh. Hay sợ, chàng cảm thấy mừng, hết giận, bèn đi đến phía nàng, chân bước nhẹ nhàng trên tấm thảm Aubusson, mắt chiêm ngưỡng hình ảnh khêu gợi trước mắt mình. Tóc nàng xõa xuống hai vai óng mượt, làn da phía trên thân trên chiếc áo dài bằng satanh trắng lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn cầy.
Khi chàng đến phía sau nàng, Alexandra thấy bóng chàng hiện ra trong gương của cửa sổ, nàng bèn quay lui. Chàng đưa tay vuốt mái tóc nàng. Mặc dù sợ nhưng nàng không tránh tay chàng. Tóc nàng mịn màng như lụa, chàng nhìn vào ánh mắt tức giận của nàng và nói ra ý nghĩ của mình.
- Con chim sẻ nhỏ của tôi đã biến thành con thiên nga đẹp rồi.
- Lời khen rỗng tuếch của...
- Khen thật lòng, - Jordan chỉnh lại rồi cười.
Nàng chưa kịp phản ứng thì chàng đã cúi xuống bế nàng lên.
- Anh mang tôi đi đâu? - Nàng hỏi khi chàng bế nàng đi ngang qua giường nàng.
- Đến giường anh, - chàng nói nhỏ, rúc mũi vào cổ nàng. - Giường của anh rộng hơn.
Cả một rừng đèn cầy thắp sáng trên bệ lò sưởi ở cuối phòng, chiếu ánh sáng êm dịu khắp phòng. Jordan bước lên cái bục lớn kê giường, rồi từ từ hạ Alexandra đứng xuống nền bục, tận hưởng cảm giác ngây ngất khi hai chân nàng trượt trên chân chàng. Nhưng khi chàng ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, có cái gì đấy trong cặp mắt xanh mở to - hay có lẽ chính hơi thở dồn dập của nàng cũng nên - đã làm cho chàng nhận ra rằng Alexandra không giận. Nàng sợ.
- Sao thế Alexandra? - Chàng nhẹ nhàng hỏi, nhìn thấy nàng run rẩy khi hai tay chàng thoa lên cánh tay nàng dưới hai ống tay áo bằng satanh viền đăng ten - Run run. Em sợ phải không?
Không thể thốt ra được lời nào, Alexandra nhìn chàng trai cao to cường tráng sắp làm những việc yêu đương với thân thể trần truồng của mình. Nàng gật đầu.
Jordan âu yếm vuốt số tóc lòa xòa trên má nàng và nói:
- Lần này anh không làm cho em đau đâu.
- Không phải thế! - Alexandra thốt lên khi tay chàng lần xuống dải vải trên ngực nàng. Nàng nắm tay chàng, giọng như van lơn...- Anh không hiểu! Thậm chí tôi không “ biết” anh nữa.
- Em “biết” quá rõ, em yêu à. - Jordan trêu nàng.
- Nhưng đã lâu quá...
Jordan ngẩng đầu, nhìn vào mắt nàng:
- Thế à? - Chàng hỏi nho nhỏ, lòng cảm thấy sung sướng vô cùng. Căn cứ vào các lời kể của nhiều người về hạnh kiểm của nàng trong thời gian ba tháng qua, và dựa vào sự hiểu biết của chàng về đạo đức buông thả của những phụ nữ có chồng trong giai cấp của chàng, thì chàng khó tin nàng không biết đến nàng đàn ông nào khác. Nhưng bây giờ khi nhìn nàng gật đầu, chàng thấy mắt nàng hiện ra vẻ bối rối chân thành không giả tạo, và bỗng tim chàng ấm áp, vì chàng tin chắc rằng, người vợ của chàng còn trong sạch, trung thành với chàng.
- Cả hai chúng ta đều đã quá lâu rồi!
Chàng thì thào bên tai nàng, và hôn nhẹ tai nàng.
- Thôi, dừng lại! - Nàng thốt lên, chàng ngẩng đầu khi nghe giọng hốt hoảng của nàng. - Tôi sợ! - Lời xác nhận đã làm tăng giá trị của cô gái can đảm dám đương đầu với chàng trong ba ngày qua qua.
Chàng thấy không nên cười sự lo sợ của nàng. Chàng bèn cố làm cho nàng cười cả hai người.
- Anh cũng hơi sợ một chút, - chàng nói, miệng mỉm cười, nhìn nàng đang ngước mắt lên nhìn.
- Anh... anh cũng sợ? tại sao?
Chàng vừa cởi dải vải trên thân áo trên, để lộ hai bầu vú mịn màng của nàng, vừa dịu dàng nói để trấn an nàng.
- Như em đã nói, lâu quá rồi!
Quay mắt nhìn lên mắt nàng, vừa đưa tay tuột chiếc áo ngủ ra khỏi vai nàng, chàng nói tiếp với giọng hoảng sợ hài hước.
- Giả sử anh quên làm việc này như thế nào thì sao? Khi chúng ta vào giường rồi, quá trễ không biết hỏi ai để làm như thế nào, phải không? Cho dù anh có muốn gọi ông bạn Penrose của em để hỏi cũng khó, vì anh phải hét to cho ông ta nghe, và nếu làm thế, tất cả gia nhân đều thức dậy, họ sẽ chạy đến đây để xem chuyện gì nguy hiểm đã xảy ra...
Mặc dù lo sợ, nhưng Alexandra không thể nén được tiếng cười trong họng và không để ý tay Jordan đã thả chiếc áo ngủ xuống nền nhà nằm một đống dưới chân nàng.
- Thế là tốt, - chàng nói khàn khàn, tiếp tục nhìn vào mắt nàng, chứ không nhìn vào cơ thể trần truồng của nàng, và hai tay siết mạnh nàng vào lòng. - Anh rất thích thấy em cười, em có biết không? - Chàng nói tiếp, cố làm cho nàng khỏi e thẹn, đồng thời cởi chiếc áo ngủ thêu kim tuyến màu nâu của mình - Khi em cười, mắt em sáng long lanh - chàng nói và nhẹ nhàn dìu nàng nằm xuống giường.
Alexandra nhìn cặp mắt xám của chàng, chàng chống khuỷu tay trên giường, tay kia thoa khắp người nàng và vừa cúi đầu xuống, áp môi lên môi nàng, hôn nàng cho đến lúc nàng đê mê.
Chàng hôn mãi cho đến khi nàng rên lên, ôm chàng hôn đáp lại. Nàng hé môi cho chàng đưa lưỡi vào, tay ôm lấy đầu, lấy gáy chàng, ghì mạnh chàng cho môi chàng áp mạnh vào môi nàng, và nàng đã thắng được chàng, vì lần này, nàng làm chàng rên lên vì khoái cảm.
Hai tay ôm mạnh người nàng, chàng lăn ngửa ra, tay chân họ đan vào nhau, thân hình chàng nẩy lên, như báo cho nàng biết chàng muốn làm gì.
Trong óc, Jordan tự nhủ mình phải từ từ chậm rãi, nhưng vì cơ thể chàng thèm khát nàng đã hơn một năm nay, nên chàng không nghe lời của trí óc, nhất là khi Alexandra tiếp tục hôn chàng như thế. Chàng không thể đợi thêm được nữa, bèn lật ngửa nàng ra, rồi lăn trên người nàng, tay sờ xuống dưới hai chân nàng, sờ vào chỗ ướt ấm, để biết nàng đã sẵn sàng cho chàng chưa.
- Anh xin lỗi, em yêu, - chàng nói nhỏ, hai tay ôm mông nàng nâng lên. - Anh không... thể... đợi được nữa
Chàng đẩy nhẹ vào trong nàng vì sợ nàng đau, nhưng bỗng chàng thấy hai giọt nước mắt lăn trên má nàng.
- Alexandra, sao thế?
Chàng hỏi nhỏ, rồi một tay chống lên giường, một tay quay mặt nàng về phía chàng. Chàng nói như ra lệnh:
- Mở mắt ra nhìn anh đi.
Hai hàng mi nàng nhấp nháy, chàng nhìn vào mắt nàng và hỏi tiếp:
- Anh làm cho em đau à?
Alexandra nuốt nước bọt, lắc đầu, cố dằn lòng để khỏi nói chàng hãy tiếp tục yêu nàng đi, xin chàng yêu nàng như nàng mong ước trước kia. Và chính vì thế mà nàng khóc. Mấy phút sau, chàng làm cho nàng nằm yên như một cô gái thơ ngây.
Chàng cúi xuống hôn nước mắt trên má nàng rồi hỏi?
- Em yêu, sao thế? Em không muốn anh à?
Nàng nằm yên, nhìn vào mắt chàng, đáp nho nhỏ:
- Muốn chứ.
- Thế tại sao em khóc?
- Tại vì - nàng đáp bằng giọng tức tưởi - em không muốn phải muốn anh.
Chàng thốt lên một tiếng như vừa rên vừa cười, rồi hai bàn tay ôm mặt nàng cùng lúc đâm mạnh vào nàng. Mông nàng nảy lên, và Jordan không kềm chế được mình.
- Anh muốn em.
Chàng rên lên, lòng ngây ngất vui sướng khi thấy vợ ôm quanh vai mình, hoàn toàn chiều theo ý muốn của mình. Chàng hổn hển nói tiếp:
- Anh rất muốn em, nên anh không thể đợi.
Nàng bấu ngón tay vào lưng chàng và nâng mông lên, chàng đâm mạnh làm cho nàng cảm thấy khoái lạc dâng lên cực điểm.
Khi chàng lăn xuống một bên nàng, chàng quàng tay ôm quanh nàng, vuốt ve nàng đợi cho hơi thở trở lại bình thường. Khi đã bình tĩnh trở lại, chàng thấy có điều làm chàng muốn biết. Đấy là chàng sẽ hỏi vợ để biết nàng có muốn chàng không - như một cậu bé xin ân huệ.
Chưa bao giờ chàng yêu cầu nàng đàn bà nào muốn chàng. Chưa bao giờ chàng vào giường của người đàn bà nào nhanh như chàng vào giường của Alexandra tối nay.
Alexandra nằm dưới chàng, nàng cựa quậy ngẩng đầu nhìn vào mắt chàng trầm tư suy nghĩ. Nàng bèn hỏi:
- Anh giận à?
Jordan cúi mặt cười với nàng và đáp:
- Giận anh chứ không phải giận em.
- Tại sao? - Nàng hỏi, mắt nhìn đăm đăm vào mắt chàng.
- Vì anh... - Chàng lắc đầu muốn nói: - Vì anh muốn em nhiều quá. - Chàng tức giận nhủ thầm: - Vì tối nay anh mất bình tĩnh. Vì chỉ đụng vào người em là anh không thể chờ đợi được. Vì em có thể làm anh giận hơn bất cư người đàn bà nào, và vì, trong lúc anh đang giận, em có thể làm cho anh cười. Vì anh cảm thấy yếu đuối trước mặt em. Mềm yếu...
Giọng nói của bố chàng bỗng vang lên bên tai chàng; “Jordan, con không được mềm yếu mà phải là đàn ông... đàn ông cứng rắn, không yếu đuối... đàn ông không tin vào ai hết ngoài mình... Chúng ta cần đàn bà để giải trí, nhưng chúng ta không cần họ. Đàn ông không cần ai hết.
Jordan xua đuổi ký ức ra khỏi đầu óc, và tự nhắc nhở mình nhớ đến cuộc hôn nhân rất buồn cười của mẹ mình. Thế nhưng, chàng ước chi chàng đem Alexandra đến một nơi nào khác; Hawthorne và những ký ức của chàng ở đây làm cho chàng tức giận.
Giọng nói ngần ngại của Alexandra làm cho chàng trở lại với thực tế.
- Bây giờ em về phòng của em được chưa? Em thấy em làm cho anh khó chịu.
Chàng thấy tim thắt lại khi nghe nàng nói thế. Chàng cười đáp lại:
- Trái lại, em làm cho anh rất dễ chịu.
Nàng có vẻ hoài nghi đến nỗi chàng phải cười;
- Trong giường, em làm cho anh dễ chịu, - chàng trêu nàng, nhìn mắt nàng và cười, - Ngoài giường, em làm cho anh tức giận. Anh nghĩ giải pháp duy nhất là giữ em lại trong giường với anh. - Chàng nói, và nhục dục lại phừng phừng nổi lên trong lòng. Chàng cúi xuống hôn nàng và nghĩ đêm nay chàng phải làm tình thật nhiều...
Khi Jordan làm tình lần cuối cùng thì bình minh bắt đầu ló dạng, và chàng mệt nhoài, lăn đùng ra ngủ.
Alexandra nhẹ nhàng tuột ra khỏi tay chàng, chui ra khỏi chăn. Cơ thể nàng không quen với việc làm tình quá nhiều như vậy, nên nàng trở nên yếu đuối cứng đờ, lo sợ khi đi qua một bên giường chàng để lấy cái áo ngủ bằng satanh.
Mặc áo vào, nàng siết chặt cái áo quanh mình rồi ngần ngừ nhìn xuống chồng. Mái tóc đen nổi bật trên mặt gối màu trắng, và trong giấc ngủ, mặt chàng trông hết vẻ thô tháp, giống như mặt một đứa bé. Tấm chăn đắp ngang hông để lộ bộ ngực và hai cánh tay rám nắng. Chắc là khi chàng đi trên tàu về lại nước Anh, chàng không mặc áo, nên thân hình mới rám nắng như thế. Chàng cũng gầy nữa, vì ở tù mà gầy. Quá gầy.
Nàng nhìn khắp người chàng, sung sướng được tự do nhìn chàng trong lúc chàng ngủ. Chàng đẹp. Thực ra nàng không còn ngây thơ và điên khùng như hồi năm ngoái khi nàng cho là chàng giống David của Michelangelo.
Alexandra tự nhiên cúi xuống lôi tấm chăn, kéo đặt tận vai cho chàng, rồi đứng thẳng người lên. Nhưng nàng không muốn đi. Nàng thẩn thờ thoa cánh tay mình và nhớ lại câu chàng hỏi: Em không muốn anh sao? Và bỗng nàng cảm thấy lòng bồi hồi sung sướng.
Nàng nghĩ đến lần chàng làm tình đầu tiên trong đêm nay, lần này thật thúc bách, cần kíp, mặc dù chàng có kinh nghiệm trong việc làm tình. Lần đầu tiên này đối với nàng tuyệt hơn các lần khác rất nhiều, vì chàng mất bình tĩnh. Nàng thoáng cảm thấy sung sướng khi nhớ lại lời xin lỗi vô ích của chàng “Anh xin lỗi, em yêu. Anh không đợi được”. Nàng hãnh diện khi nghĩ rằng nàng cũng có khả năng mang lại cho chàng những giây phút cháy bỏng như chàng đã mang đến cho nàng
Chàng làm tình nhiều lần trong đêm, nhưng những lần sau, chàng biết tự chủ, chàng sờ và hôn rất khéo léo như một nhạc sĩ bậc thầy kéo vĩ cầm. Chàng hưởng thụ nàng, nhưng những lần sau không làm sao giống lần đầu.
Chàng đã làm cho nàng mất tự chủ. Tuy nhiên, nàng không còn bé bỏng để nói ra tình yêu bất tử sau khi chàng hôn - hay là sau một đêm làm tình ác liệt. Nàng không còn là cô gái thơ ngây liều lĩnh. Bây giờ nàng đã thận trọng hơn, khôn ngoan hơn.
Nàng nhận ra nàng còn bị người chồng kỳ dị này làm mê hoặc một cách rất nguy hiểm, nên nàng quay mặt đi, không nhìn chàng nữa. Quay về phòng ngủ của mình, nàng nhẹ đóng cửa lại.
Buổi sáng Alexandra dậy trễ, để cho Mary chải tóc nàng thật bóng rồi trao đổi với cô ta nàng nên mặc cái áo mút xơ lin màu vàng hay cái áo màu hồng viền đăng te.
Alexandra nôn nóng muốn gặp Jordan sáng nay để xem chàng đối xử với nàng như thế nào. Nàng bèn đi xuống cầu thang, nhưng cố giữ vẻ đoan trang, đi đứng từ tốn. Nàng giả vờ tình cờ đi qua phòng làm viẹc của chàng. Cửa phòng mở, nhìn vào thấy chàng đang nói chuyện với những người quản lý đất đai của chàng. Khi nàng đi qua, chàng nhìn lên và họ nhìn nhau, chàng gật nhẹ đầu để chào nàng, nhưng trông vẻ mặt của chàng, nàng cảm thấy có vẻ bất bình cái gì đấy.
Bối rối trước thái độ này, Alexandra lịch sự gật đầu chào lại, rồi đi đến phòng ăn điểm tâm. Nàng ăn sáng với vẻ trầm ngâm, chán nản trong khi đó, Penrose và Filbert đứng lảng vảng gần đấy, nhìn quanh với ánh mắt lo âu.
Nàng nghĩ rằng, nếu nàng chịu khó làm việc thì ba tháng sẽ trôi qua nhanh thôi, nên nàng định sẽ đi thăm các dân nghèo trong làng hang ngày, rồi ôn lại các bài tập viết tập đọc mà nàng đã học trước ngày nàng đi London.
Nàng đứng lại để chơi với Henry một lát, bản chất của con chó này là thích không khí của chuồng ngưạ và cảnh im lặng trống vắng của ngôi nhà. Khi nàng quay về thì trời đã xế chiều. Lòng hưng phấn, vì đã tự do lái xe ngựa qua các đường làng khắp lãnh địa rộng lớn của Jordan, Alexandra lái con ngựa phóng thật nhanh ngang qua nhà, chạy thẳng đến chuồng ngựa.
Smarth chạy đến cầm cương ngựa cho nàng, miệng cười toe toét, mặt nhăn nhúm vì cười. Rõ ràng lão ta rất mong thấy cảnh vợ chồng nàng hòa thuận. Lão vừa cười vừa nói:
- Đức ông đến đây đợi bà hơn một giờ rồi, cứ đi lui đi tới, rất nông nóng muốn thấy bà về
Vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy xấu hổ, Alexandra mỉm cười vói Jordan khi chàng từ trong chuồng ngựa đi ra. Nhưng khi thấy mặt chàng hằm hằm, nụ cười trên môi nàng liền biến mất.
Chàng bước đến nắm vào eo nàng không được nhẹ cho lắm, rồi lôi nàng xuống xe và nói với giọng cục cằn:
- Cô đừng có đi khỏi nhà mà không báo cho ai biết cô đi đâu, khi nào thì về. Ngoài ra cô không được ra khỏi phạm vi của lãnh địa mà không có người chăm sóc ngựa di theo. Có Olsen đấy, - chàng hất đầu về phía người đàn ông vạm vỡ đang đứng nơi ngưỡng cửa chuồng ngựa,- Anh ta là người chăm sóc ngựa cho cô.
Cơn giận của chàng không thể chấp nhận được, lệnh của chàng đưa ra thật phi lí, còn thái độ của chàng rất khác với thái độ dịu dàng của chàng đêm qua, nên bỗng nhiên Alexandra cảm thấy tức giận cô cùng. Nàng tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn chàng, đợi cho Smarth ra khỏi tầm nghe được, nàng đáp:
- Anh đã nói xong chưa?- Nói xong nàng định quay vào nhà một mình.
- Chưa, - Jordan đáp, vẻ mặt càng tức tối hơn trước.- Còn chuyện này nữa, đừng bao giờ bò ra khỏi giường tôi trong lúc tôi đang ngủ như con đĩ quay về bến tàu.
- Anh dám ăn nói như thế hả? - Alexandra nổ lớn, quá tức đến nỗi nàng đưa tay tát vào chàng trước khi kịp nhận ra hành động của mình.
Jordan chụp tay nàng lại, nắm cứng cổ tay nành như cái kìm, mắt nhìn nàng nảy lửa...và nàng đinh ninh thế nào chàng cũng đánh nàng. Nhưng không, chàng thả tay nàng xuống rồi quay vào nhà.
Smarth bước đến bên nàng, lão ta nói:
- Thưa bà, chắc hôm nay ông chủ có gì bất lành, vì tôi thấy ổng nóng nảy, tức giận suốt cả buổi.- Mặc dù lão nói để trấn an nàng, nhưng mặt lão khổ sở nhìn theo Jordan đang đi vào nhà.
Alexandra yên lặng nhìn lão, nghe lão nói tiếp:
- Trước đây, tôi chưa bao giờ thấy ông như thế, nhưng hôm nay tôi chuẩn bị con ngựa mà ông thích nhất, con ngựa ổng cưỡi từ nhỏ, thế mà ông cau có giận giữ
- Thôi! - Alexandra nói lớn, nàng không muốn nghe thêm lời lão kể nữa - Đừng nói láo nữa - Bác đừng hòng nói láo để tôi thông cảm cho ảnh, vì tính tình của ảnh rất tồi tệ giống như quái vật
- Không, thưa bà, không phải đâu. Tôi biêt ông từ khi ông còn nhỏ, cũng như tôi biết bố ông lúc trước kia.
- Tôi cũng nghĩ bố ông ta là quái vật - Alexandra nói, nàng quá đau đớn và quá giận nên không để ý đến điều nàng nói.- Tôi nghĩ chắc hai bố con giống nhau.
- Không, thưa bà, bà lầm rồi. Nếu bà nói thế là bà rất lầm. Tại sao bà nói như thế?
Lời của người chăn ngựa làm nàng bỗng cảm thấy bớt giận, nàng bèn mỉm cười, nhún vai rồi nói tiếp:
- Ông ngoại tôi thường nói, nếu người ta muốn biết tư cách của người nào, thì cứ nhìn bố anh ta sẽ biết.
- Xét ông chủ Jordan qua tư cách của bố ông ấy là sai lầm, thưa bà.
Aleaxandra bỗng nghĩ rằng Smarth là một kho thông tin về Jordan. Nếu nàng muốn biết thêm về chàng, thì có lẽ sẽ không ai hơn lão ta sẽ kể cho nàng biết. nghĩ thế, nàng bèn nói với lão:
- Vì tôi không đuợc phép đi đâu mà không có người canh gác, nên bác có bằng lòng đi với tôi đến hàng rào để tôi xem bầy ngựa con đang nô đù không?
Smarth gật đầu, và khi hai người đến đứng bên hàng rào, lão ta bỗng nói:
- Thưa bà, nếu bà cho phép tôi nói, thì tôi xin nói là đáng ra bà không nên đánh cá với ông chủ mới phải.
- Làm sao bác biết về chuyện đánh cá?
- Mọi người đều biết. Anh xà ích John biết chuyện là do người chăn ngựa của ngài Hackson nói ngay vào cái tối tin này được ghi vài sổ đánh cá ở câu lạc bộ White
- Ra thế
- Đây là chuyện sai lầm tồi tệ, công bố cho mọi người biết rằng bà không ngó ngàng gì đến đức ông và không có ý định sẽ chăm sóc cho ông. Rõ ràng ông đã chăm lo cho bà chu đáo không quản công lao. Trời, ngay cả mẹ ông chủ cũng không dám làm một việc...- Bỗng Smarth dừng lại, đỏ mặt khổ sở nhìn xuống chân.
- Tôi không muốn cho mọi người biết chuyện đánh cá này - Alexandra nói, rồi bỗng hỏi lão ta - Mẹ của chồng tôi như thế nào? Bác nói cho tôi nghe được không?
Smarth nhúc nhích đôi chân với vẻ khó chịu:
- Dĩ nhiên là bà ấy đẹp. Thích tiệc tùng, lúc nào cũng có tiệc tùng ở đây
- Bà ấy chắc là vui vẻ, xinh đẹp, đáng yêu.
- Bả không giống bà chút nào đâu - Smarth nói lớn, và Alexandra kinh ngạc khi thấy lão vừa hăng hái vừa đăm đăm nhìn nàng vơí ắnh mắt khâm phục - Bà ấy không bao giờ thèm để ý đến ai dưới giai cấp của mình. Không lưu tâm đến ai ngoài mình.
- Bác nói gì mà kì cục vậy?
- Thưa bà, bây giờ tôi phải đi làm việc, khi nào bà muốn nghe chuyện về đức ông, xin bà cứ đến đây, tôi sẽ nói cho bà nghe.
Nàng thấy không thể ép lão ta nói thêm được nữa, đành để cho lão đi. Thế nhưng nàng còn muốn biết thêm nhiều điều về chàng.
Nàng gọi Gibbons, người đầy tới già trung thành với Jordan như Smarth để nhờ ông ta vô mỡ ở lề các cánh cửa. Ông ta được Jordan phái đến phục vụ nàng trong thời gian nàng ở Hawthorne. Giống như Smarth, người đầy tớ già này rất sung sướng đuợc gặp nàng, và lão rất say sưa kể chuyện về Jordan lúc còn nhỏ. Nhưng khi nàng nói đến bố mẹ chàng thì lão ta chỉ nói loanh quanh, rồi nói lão có việc cần làm ở dưới nhà
Alexandra bước ra khỏi phòng lúc 9 giờ để đi xuống lầu ăn tối theo qui dịnh, trên người mặc chiếc áo lụa dài màu hoa anh đào, tóc xõa hai vai. Bây giờ là lần đầu tiên nàng sẻ gặp lại Jordan sau lần trạm chán với chàng ở chuồng ngựa, cho nên trên đuờng đến phòng ăn, nàng lại thấy tức giận và lo sợ.
Khi nàng rẽ sang lối vào phòng ăn, Higgins vội bước tới, mở cửa phòng khách, Alexandra ngạc nhiên nhìn anh ta, người quản gia liền đáp:
- Đức ông thường uống rượi khai vị trong phòng khách trước giờ ăn.
Khi Alexandra bước vài phòng khách, Joradn nhìn nàng rồi đứng dậy đến kệ để rượu, rót cho nàng một ly rượu khai vị. Alexandra nhìn chàng, cử động róy rượu của chàng rất gọn gàng, thân hình cao lớn mặc chiếc áo khoác màu rượu vang bó sát hai vai rộng, và chiếc quần màu nâu xám để lộ hai chân dài rắn rỏi. Trông chàng rất đẹp trai. Không nói một tiếng, chàng đem ly rượu đến cho nàng
Không để ý đến thái độ của chàng, Alexandra bước đến lấy ly rượu trên tay của chàng. Lời đầu tiên chàng nói với nàng khiến nàng muốn đổ ly rượu lên đầu chàng. Chàng nói bằng cái giọng như người giáo viên mắng mỏ người học trò đến trễ:
- Tôi có thói quen uống rượu khai vị lúc 8h30 trước khi ăn lúc 9h. Từ nay về sau, xin cô vui lòng đến đây lúc 8h30
Mắt Alexandra tóe lửa vì tức giận, nhưng nàng cố giữ giọng bình tĩnh để đáp lại:
- Anh đã biểu tôi phải ngủ ở đâu, phải đi ở đâu, có ai đi theo tôi, và khi nào thì được ăn. Chắc anh sẽ biểu tôi phải tắm vào lúc nào nữa chứ?
Jordan cau mày, rồi tựa đầu ra sau thở dài. Chàng đưa tay thẩn thờ thoa gáy như thể các khớp xương ở đấy căng thẳng khó chịu, rồi thả tay xuống và cât giọng vừa ân hận vừa chán nản để nói với nàng:
- Alexandra này, tôi xin lỗi về việc hôm nay tôi đối xử với cô ở chuồng ngựa. Cô đã về trễ một giờ khiến tôi rất lo sợ cho cô. Tôi không muốn trách móc cô hay bắt cô tuân theo các luật lệ nghiêm khắc đâu. Tôi không phải là con ngáo ộp...
Bỗng chàng dừng lại nửa chừng vì có Higgins gõ cửa, rồi mang vào tờ giấy để trên cái khay.
Lời xin lỗi của nàng làm cho nàng bớt giận, nàng bèn ngồi xuống chiếc ghế nệm bọc nhung, nhìn đồ đạc trong phòng, bàn ghế trang hoàng theo kiểu Ba rốc, nệm bọc nhung trông rất tráng lệ nhưng ngột ngạt, “Tráng lệ nhưng ngột ngạt”, nàng nghĩ, cười thầm trong bụng. Thái độ không ưa ngôi nhà này của Jordan chắc đã lây sang nàng
Jordan ngồi xuống ghế trước mặt nàng, lấy bức thư lên, vẻ mặt biến chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận. Mắt Joradn bỗng nảy lửa, hàm xai bạnh ra, chàng nói:
- Thư của Tony, hình như hắn rời khỏi London vào giữa hội mùa và bây giờ hiện đang ở tại nhà hắn cách đây chưa đến ba dặm.
Được tin người bạn của mình hìện nay đang ở gần đây, Alex cảm thấy sung sướng, mặt nàng rạng rỡ, nàng nói:
- Tôi định ngày mai ghé thăm mẹ anh ta và em trai ảnh.
- Tôi cấm cô đến đấy- Jordan lạnh lùng cắt ngang lời nàng,- Tôi sẽ gửi thư báo cho Tony biết chúng ta không muốn tiếp xúc với ai hết trong thời gian vài tuần tới đây.- Khi nàng có vẻ không muốn vâng lời chàng, giọng Jordan trở nên gay gắt:- Cô có hiểu tôi không Alexandra? Tôi cấm cô đến đấy.
Aleaxndra từ từ đứng dậy, và Jordan cũng đứng lên nhìn nàng. Nàng nhìn chàng, vẻ ngạc nhiên và tức giận, rồi nói:
- Anh có biết không, tôi cho anh là điên đấy
Chàng mỉm cười trước lời nói của nàng và chỉ trả lời ngắn gọn:
- Tôi nghĩ chắc thế,- chàng không thể nói cho nàng biết việc Tony trở về bây giờ là điều khẳng định mối nghi ngờ của Phawkes là đúng, và chàng nghĩ chuyện này là mối nguy hiểm cho nàng và cho chàng, vì chàng nghĩ có thể bây giờ nàng đã mang thai đứa con thừa tự của chàng. Cho nên chàng cương quyết nói thêm - Nhưng tôi mong cô phải vâng lời tôi.
Alexandra mở miệng định nói nàng không quan tâm đến luật lệ ngu ngốc của chàng, thì chàng đã để tay lên miệng nàng, mĩm cười nói:
- Alex, cô đã đánh cá là người vợ biết vâng lời tôi rồi mà. Chắc cô không muốn thua cuộc sớm phải không?
Alexandra nhìn chàng bằng ánh mắt khinh khỉnh
- Tôi không có nguy cơ thua cuộc đâu, thưa ngài công tước. Anh thua tôi rồi đấy - Tay cầm ly rượu, nàng đi đến lò sưởi, giả vờ xem cái bình mảnh mai của thế kỉ 14
Jordan lặng lẽ đứng sau lưng nàng, chàng hỏi:
- Cô nói thế nghĩa là sao?
Alexandra đưa ngón tay vuốt lên phía dưới đáy cái bình vô giá
- Trong phần đánh cá, anh đã hứa là sẽ cư xử lịch sự với tôi, để cho tôi muốn ở lại với anh.
- Rồi sao nữa?
- Sao à?- Nàng quay đầu lui nhình chàng đáp - Anh thất bại
Nàng cứ nghĩ chàng sẽ bác bỏ lại ý kiến của nàng với lý do bướng bỉnh. Nhưng thay vì thế, chàng để hai tay lên vai nàng, quay người nàng lui, nhìn nàng, mỉm cười với nàng rồi nói:
- Nếu thế, tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa, phải không?
Alex ngơ ngác trước vẻ mặt vừa trang nghiêm, vừa dịu dàng của chàng, nàng để cho chàng hôn. Hai tay chàng ôm chặt người nàng, cúi xuống áp môi lên môi nàng. Chàng hôn một hồi lâu, say sưa như chưa bao giờ được hôn nàng.
Nhiều phút sau, khi chàng thả tay ra, Alexandra nhìn chàng ngạc nhiên không nói nên lời. Nàng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của chàng, lòng hỏi vì sao mới dịu dàng dễ thương đó chàng trở nên lạnh lùng gắt gỏng liền. Khi nàng nói lên ý đó, giọng nàng nho nhỏ, bình thản:
- Ước chi tôi hiểu được anh!
- Cái gì khiến cho em không hiểu anh?- Jordan hỏi nhưng chàng đã biết.
- Em muốn biết lý do gì khiến cho anh xài xể em khi ở dưới chuồng ngựa như thế?
Nàng nghĩ chàng phải chối bỏ việc ấy bằng cách nói khôi hài để trêu nàng hay viện lẽ này lẽ nọ, nhưng nàng ngạc nhiên khi thấy chàng không làm thế. Chàng tỉnh táo thú nhận điều mình làm.
- Thực ra anh đã nói cho em biết lý do rồi, nhưng em không hiểu thôi.
- Cái gì?
- Em đã bỏ anh đi lúc nửa đêm, như vậy em đã làm tổn thương đến danh dự củ anh
- Lòng danh dự của anh bị tổn thương!- Alex lặp lại, ngơ ngác nhìn chàng - Vây anh coi tôi là con đĩ thì sao?
Alex thấy mắt chàng lộ vẻ khoái trá, nàng liền nhận ra chàng cười cợt mình chứ không cười cợt nàng. Chàng đáp một cáh nghiêm trang:
- Dĩ nhiên là anh đã nói thế. Em có ý nghĩ đến chuyện một thanh niên thông minh, từng ra mặt trận ở hai nước, có can đảm nhìn vào mặt một phụ nữ và hỏi cô ta bằng một giọng bình tĩnh, từ tốn, tại sao nàng không muốn ngủ đêm với anh ta không?
- Tại sao không? - Nàng đáp, vẻ bối rối rồi bỗng phá lên cười to, vì nàng hiểu ý chàng muốn nói gì.
- Tự ái của đàn ông! - Chàng nói và cười lớn - Chúng ta phải làm đủ cách để bảo vệ lòng tư trọng của mình.
- Cám ơn anh đã nói sự thật với em - nàng dịu dàng đáp.
- Đấy là lý do chính khiến anh xài xể em, nhưng anh phải thú thật rằng có cái gì ở trong nhà này khiến anh bị nổi cáu.
- Nhưng anh đã lớn lên ở đây.
- Có lẽ vì thế mà anh không thích nó.- Chàng đáp rồi dẫn tay nàng vào phòng ăn.
- Anh nói như thế nghĩa là sao?- Nàng hỏi.
Jordan cười lắc đầu
- Khi đứng trong vườn nhà bà nội anh, em có hỏi anh cảm nghĩ như thế nào, anh đã có nói cho em biết. Thế nhưng anh chưa quen thói bộc lộ tâm tình. Chúng ta phải từ từ anh mới quen được việ này - chàng trêu - Một ngày nào đó anh sẽ trả lời câu hỏi của em.
Jordan hứa ‘Sẽ cố gắng cư xử lịch sự nhiều hơn nữa’, cho nên trong suốt bữa ăn, chàng đã thực hiện mục đích đó rất thành công, khiến cho Alexandra phải bàng hoàng kinh ngạc.
Khi họ mới cưới nhau, nàng cứ nghĩ chàng đã cố gắng để làm cho nàng vừa lòng, nhưng so với bây giờ chẳng thấm vào đâu. Suốt hai giờ ăn uống, chàng đã trổ tài mê hoặc nàng, trêu chọc nàng, cười luôn mồm với nàng, kể cho nàng nghe những chuyện vui vẻ về những người chàng quen biết ở London.
Rồi sau đó, chàng đưa nàng vào giường, làm tình với cường độ đam mê rực lửa, khiến cho họ hoà đồng làm một cả thể xác lẫn linh hồn. Rồi chàng ôm nàng trong tay mà ngủ suốt đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...