Quan Sơn Quân theo lệnh của Đức Vương tự mình đưa tiễn Trần Trác Thụy đến cổng thành Ngạo Thiên.
Sau đó hắn lấy ra một hộp gỗ trầm rất nặng đưa cho Trác Thụy đang ngồi trong xe ngựa, ngập ngừng nói:
- Chủ tử dặn dò ta đưa thứ này cho công tử, nói là để cảm ơn thời gian qua công tử đã chăm sóc cho y...
Trần Trác Thụy vươn tay nhận hộp gỗ, lúc y mở ra phát hiện bên trong đều là vàng thỏi.
Cả hai người đều ngẩn ra hồi lâu, ngay cả Quan Sơn Quân ở cạnh họ lâu ngày cũng cảm thấy quá đáng.
Những tưởng chủ nhân đối với Trần công tử sẽ khác với các nam sủng của hắn...!Nhưng mà...!Hiện tại nhìn sang gương mặt không biểu lộ cảm xúc của Trần Trác Thụy, Quan Sơn Quân cũng bối rối không biết nói gì cho phải.
- Cảm phiền Quan đại nhân mang về cho ta...!Tâm ý của Trác Thụy đó giờ không phải thứ Đức Vương có thể tùy tiện dùng vàng trả được.
Trần Trác Thụy quả quyết đem hộp vàng trả lại cho Quan Sơn Quân.
Ban đầu y rất tức giận, nhưng sau đó lại mơ hồ cảm thấy không đúng.
Cho dù có lệnh ban hôn, Dương Hạo Hiên sẽ không phải người dễ dàng chấp nhận được.
Hơn nữa đệ ấy dùng thái độ lạnh nhạt như vậy để đối đãi mình, Trần Trác Thụy càng nghĩ càng thấy sai.
Y rất tin tưởng Dương Hạo Hiên đối với mình là thật lòng.
Nhưng hiện tại nếu người đó đối với y xua đuổi, chắc chắn là hắn đang gặp nguy hiểm, sợ liên lụy đến mình mà thôi.
Nghĩ vậy nên Trác Thụy rất phối hợp với mọi việc mà Dương Hạo Hiên đã làm với y mấy hôm nay.
Trước mặt Quan Sơn Quân và người của Hạo Hiên, y vẫn làm ra vẻ lòng đau như cắt, tâm như tro tàn.
Thế nhưng trong lòng sớm đã lên kế hoạch, xe ngựa vừa rời khỏi kinh thành vài dặm, quan sát không thấy ai theo dõi mới hối lộ mã phu cho mình xuống xe.
Còn dặn dò y tìm một quán trọ trong trấn gần đó ở, hai ngày sau mới được quay lại kinh thành.
Có ai hỏi thì nhớ nói đã chở y đến thương cảng lên thuyền rồi.
Sắp xếp cẩn thận cho mã phu xong chính y cũng chỉnh trang một lượt.
Dịch dung thành thiếu niên quay trở lại Ngạo Thiên thành nghe ngóng...
Đúng như Trác Thụy đã nghi ngờ, liền mười ngày sau phủ Đức Vương không hề có động tĩnh sẽ tổ chức tiệc hỉ rước Tề tiểu thư về như trong lời đồn.
Chỉ biết sau đấy chức tước của Dương Hạo Hiên đều bị thu lại, hôn sự cũng bị hủy bỏ.
Lý do là hắn đã có lời phạm thượng, hoàng đế nhân từ chỉ giáng Dương Hạo Hiên xuống làm thường dân, lại thu hồi gia sản.
Mà trước đó khi Trần Trác Thụy quay trở lại kinh thành đã tìm đến được Vạn công công - Người khi xưa đã dẫn y vào cung gặp mặt tiền thái hậu.
Nhận được ấn tín thế tử của Trác Thụy, ông vội vã sắp xếp đến gặp y.
Tuy Vạn công công không được sủng ái như xưa, nhưng ông vẫn là người có tiếng nói trong cung.
Bởi vậy lúc ông đến gặp Trác Thụy cũng mang tin tức bên trong đến nói cho y biết.
Thật sự Dương Hạo Hiên đã cầu xin hoàng đế thu hồi thánh chỉ ban hôn và đã được chấp thuận.
Cái giá phải trả chính là toàn bộ công danh và sự nghiệp.
Còn việc vì sao Dương Hạo Hiên lại diễn kịch như vậy để qua mắt y, Trần Trác Thụy thầm nghĩ có lẽ hoàng đế không hoàn toàn buông tha cho Hạo Hiên, đệ ấy mới sợ mình ở cạnh cũng sẽ bị liên lụy.
Chỉ có điều Vạn công công chỉ nghe ngóng được bề nổi mà Trần Trác Thụy mới đoán đúng một nửa sự việc.
Hoàng đế quả thực không buông tha cho Dương Hạo Hiên.
Hôm ấy Dương Hạo Hiên quỳ trong tuyết đến ngất xỉu mới được đưa vào Thái Y Viện chăm sóc.
Một số tướng sĩ thấy vậy ở trên triều cũng ra sức cầu xin cho hắn.
Trước áp lực của mọi người, hoàng đế cất công đến gặp Dương Hạo Hiên vừa tỉnh lại trên giường bệnh.
- Trẫm đáp ứng ngươi việc thu hồi thánh chỉ ban hôn.
Nhưng trẫm có điều kiện, dùng thân phận Đức Vương và binh lực trong tay ngươi để đổi lấy.
- Đa tạ bệ hạ, thảo dân nguyện ý giao ra binh lực cùng danh phận.
Dương Hạo Hiên vội bò xuống giường quỳ sụp khấu tạ, đối với hắn thiên hạ thái bình, những thứ này có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng chưa kịp để Hạo Hiên vội mừng, tiếp đó hoàng đế đã phất tay cho gọi Mộ Chính Văn đem đến hai chung rượu, nở nụ cười bất thiện đỡ hắn dậy giả vờ bao dung.
- Tuy về sau không còn là hiền đệ, là quân thần của trẫm.
Nhưng trước khi ngươi rời đi sẽ không khước từ uống với trẫm một chung chứ?
Dương Hạo Hiên nhìn thấy thứ rượu sóng sánh trong chung, thầm biết lành ít dữ nhiều, nhưng hiện tại không có đường lui, hắn đành phải đưa tay nhận lấy...
Đó là lý do tại sao lúc về phủ hắn đã lấy cớ hung dữ đuổi Trần Trác Thụy đi.
Cũng như không cho y có cơ hội tiếp cận chính mình.
Thứ độc trong chung rượu đã xâm nhập vào trong cơ thể, ngày ngày ăn mòn y, ngay cả đại phu giỏi nhất Thái Y Viện cũng lắc đầu.
Nói với hắn thời gian còn lại chỉ có nửa năm.
Người trúng độc này một tháng đầu sẽ không có biểu hiện, sau đó nội lực sẽ mất hết, mỗi lần phát độc vô cùng đau đớn.
Thị lực sẽ dần kém đi, nửa thân dưới bị liệt, sau đó chỉ có thể thành phế nhân nằm một chỗ hư thối lở loét, bị độc dược ăn mòn cơ thể...
Dương Hạo Hiên không mong ca ca sẽ nhìn thấy cảnh mình trở nên thảm hại như vậy.
Càng không muốn mình trở thành gánh nặng của ái nhân, trong lúc tuyệt vọng hắn đã nghĩ ra cách cực đoan nhất.
Trưởng nam Dương gia không có ai sống quá ba mươi tuổi cùng vận mệnh Thiên Sát Cô Tinh của chính mình một lần nữa đè nặng lên Dương Hạo Hiên.
Hắn cuộn tròn trong phòng tối, trên tay ôm lấy bộ y phục của ca ca còn sót lại.
Nhung nhớ hít ngửi mùi hương của ái nhân, một mình gặm nhấm nỗi tuyệt vọng.
Thầm nghĩ chết đi cũng tốt...!Chết đi rồi bản thân sẽ không còn liên lụy đến ai nữa...
Trái tim hắn đau quá...!cũng không còn có ca ca ở bên vỗ về.
Gia nhân trong phủ cũng được hắn trả tự do, ngay cả hộ vệ cũng đều giải tán.
Hiện tại chỉ còn mình hắn nằm trong Dương phủ đã bị niêm phong, nghe tiếng gió rít gào bên cửa sổ như âm thanh đến từ địa ngục...
Khi bình minh sớm mai ló rạng, Hạo Hiên quyết định sẽ rời khỏi kinh thành.
Một mình ngao du sơn thủy trong những ngày cuối đời.
Vĩnh viễn chôn vùi tình yêu trong lòng hắn....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...