Tống Thư Uyển nghe thấy thế không nhịn được mà ngẩn người ra, cái cốt truyện này sao mà quen thế.
Người vì Lệnh Điềm mà làm náo loạn cả nhà khiến Phó lão gia tử tức đến mức phải nhập viện không phải là Phó Dư Mặc sao?
Hai giây sau Tống Thư Uyển mới hiểu được mọi chuyện.
Lệnh Điềm không phải mất trí nhớ, chỉ là ký ức bị xáo trộn với nhau.
Con bé đem những việc là Phó Dư Mặc đã làm đặt hết lên người Phó Trầm Nghiên, cho rằng Phó Trầm Nghiên yêu mình đến cuồng nhiệt.
Mà thái độ của bà và Lệnh Văn Sâm không đồng ý cho con bé nhảy vào cái hố lửa tên Phó Dư Mặc trước kia cũng thuận lý thành chương mà biến thành phản đối con bé cùng Phó Trầm Nghiên ở bên nhau.
“Mẹ, A Nghiên ưu tú như vậy, lớn lên lại đẹp trai, còn rất yêu con, vì sao cha mẹ lại không hài lòng với anh ấy?” Lệnh Điềm cảm thấy khó có thể hiểu được.
Tống Thư Uyển nhẹ nhàng thở dài một tiếng, duỗi tay vén tóc của Lệnh Điềm ra sau tai, thuận thế vuốt nhẹ gương mặt non mịn của cô, ánh mắt trìu mến.
Nếu như đêm nay không để con bé ra khỏi nhà thì tốt rồi, như thế thì chuyện này sẽ không xảy ra.
Trong lòng Tống Thư Uyển lúc này tràn ngập hối hận, liên tục âm thầm tự trách bản thân.
Không biết tình huống này của con bé có thể chuyển biến tốt đẹp hay không, phí chữa bệnh tốn nhiều hay ít?
Hiện tại bọn họ nợ ngập đầu, thực sự không tiền…
Thấy mẹ không nói lời nào, gắt gao nhăn mày, Lệnh Điềm đặt cốc nước sang một bên, duỗi tay vuốt thẳng giữa mày Tống Thư Uyển, nhỏ nhẹ lên tiếng:"Mẹ, mẹ đừng nhíu mày nữa."
“Ở bên A Nghiên, con sẽ rất hạnh phúc."
Trong giọng nói ẩn chứa mười phần chắc chắn, con bé tin Phó Trầm Nghiên một trăm phần trăm, trong lòng Tống Thư Uyển lại là một trận chua xót.
Lệnh Điềm là hòn ngọc quý trên tay bà và Lệnh Văn Sâm, là đóa hoa hồng được chăm sóc cẩn thận trong nhà kính, thiên chân thuần thiện, không rành thế sự, đáng được che chở, quý trọng.
Trong tương lai Lệnh Điềm sẽ được người đàn ông nào nâng niu chiều chuộng, Tống Thư Uyển không biết nhưng bà biết rằng người đó nhất định không phải là Phó Trầm Nghiên.
Một đứa con riêng nghèo túng vì để trở về hào môn đã quỳ trong mưa to ba ngày ba đêm, chịu đựng biết bao sự vắng vẻ, khinh nhục từ người Phó gia, cuối cùng đã leo lên được đỉnh núi, còn trẻ mà đã nắm quyền Phó thị thì làm gì có chân tình.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, Phó Trầm Nghiên cùng Lệnh Văn Sâm trở lại trong phòng bệnh, còn có một bác sĩ đi vào cùng.
Lệnh Điềm nhìn bác sĩ, bỗng dưng có chút mâu thuẫn trong lòng.
“Em không cần làm kiểm tra đâu.” Cô nhìn về phía Phó Trầm Nghiên, đầu ngón tay vô thức mà nhéo chăn, đôi mắt xinh đẹp toát ra một tia khẩn trương, “A Nghiên, em muốn về nhà.”
Phó Trầm Nghiên đến gần cô, “Chúng ta cứ phối hợp với bác sĩ, kiểm tra một lần đã.”
Lệnh Điềm lắc đầu: “Đầu óc của em thực sự không hỏng đâu, em cũng không mất trí nhớ, cái gì em cũng nhớ rõ.”
“Tôi biết.” Phó Trầm Nghiên chăm chú nhìn đôi mắt cô, đè thấp giọng lại, nhiều thêm một phần dịu dàng, "Nhưng em bị đập vào đầu, nếu không kiểm tra rõ ràng sẽ có khả năng để lại di chứng."
Lệnh Điềm cắn nhẹ môi, vẫn là có chút không chịu: “Em muốn về nhà.”
Phó Trầm Nghiên hơi hơi cúi người sát lại gần cô, giống như đang dùng kẹo để dỗ trẻ nhỏ: "Kiểm tra xong sẽ đưa em về, được không?”
Tiếng nói nam tính thành thục tràn đầy từ tính khiến Lệnh Điềm cảm thấy một bên tai như tê lại, má cô có chút nóng, ngoan ngoãn gật đầu.
Lệnh Điềm ngồi ở trên xe lăn, bị đẩy mạnh đến phòng kiểm tra, cô rất bám Phó Trầm Nghiên, muốn Phó Trầm Nghiên đi vào cùng cô.
Bệnh viện có quy định chỉ một người nhà được đi cùng bệnh nhân vào phòng kiểm tra.
Phó Trầm Nghiên đi vào, Lệnh Văn Sâm và Tống Thư Uyển chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, người Lệnh Điềm ỷ lại nhất là Lệnh Văn Sâm và Tống Thư Uyển.
Hiện tại cô lại đem sự ỷ lại này chia cho một người xa lạ, trong lòng vợ chồng nhà họ Lệnh đều không khỏi cảm thấy chua xót.
Hai người dựa vào tường, nhìn chằm chằm cửa phòng kiểm tra đối diện.
Mọi chuyện gần đây đều làm Tống Thư Uyển lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi: "Văn Sâm, phí chữa trị cho Điềm Điềm phải làm sao bây giờ?"
Toàn bộ tài sản của bọn họ đã bị đóng băng, một phân tiền cũng không lấy ra được.
Lệnh Văn Sâm ôm lấy vai vợ mình, an ủi bà: “Việc này không cần phải lo lắng, Phó Trầm Nghiên nói cậu ấy sẽ phụ trách toàn bộ chi phí trị liệu.”
Nghe vậy, trong lòng Tống Thư Uyển nhẹ hơn không ít, hỏi tiếp: “Hai người còn nói những gì?”
Lệnh Văn Sâm: “Cậu ấy bảo anh hỏi em Điềm Điềm có thích ai không?”
Tống Thư Uyển kinh nghi: “Cậu ấy hỏi cái này để làm gì?”
Lệnh Văn Sâm: “Nếu không phải anh hiểu sai thì đại khái là cậu ấy có ý với Điềm Điềm.”
“Cái gì?” Sắc mặt Tống Thư Uyển chấn động, “Sao lại thế, không phải cậu ấy mới gặp Điềm Điềm lần đầu sao?”
Lệnh Văn Sâm: “Uyển Uyển, em có phát hiện không, cậu ấy rất kiên nhẫn đối với Điềm Điềm.
”
Bình thường không phải người gây họa nào cũng có thái độ kiên nhẫn như này đối với người bị thương, huống chi với thân phận của Phó Trầm Nghiên, hoàn toàn không cần phải tự mình đến xử lý loại chuyện này.
Tống Thư Uyển như suy tư gì: “Em còn nghĩ lúc cậu ấy nói rất thích Điềm Điềm chỉ là để dỗ ngọt con bé…”
“Văn Sâm, làm sao bây giờ?”
Ở Kinh Thị, Phó gia là đỉnh cấp hào môn, người muốn leo lên Phó gia nhiều như cá diếc qua sông, Tống Thư Uyển lại chỉ hy vọng Lệnh Điềm tránh càng xa càng tốt.
Bà không tin Phó Trầm Nghiên thật lòng với Lệnh Điềm, chỉ sợ cuối cùng người tổn thương sẽ là con gái của bà.
Không phải nghe đồn cậu ta không gần nữ sắc sao? Sao lại đột nhiên nảy lòng tham với Lệnh Điềm?
“So sánh với Phó Dư Mặc,” Tiếng nói của Lệnh Văn Sâm nghẹn chút chua xót, “Ít nhất ở phương diện sinh hoạt cá nhân, Phó Trầm Nghiên rất sạch sẽ…”
Phó Dư Mặc đối với Lệnh Điềm là tà tâm bất tử*, không biết hắn ta sau lưng sẽ dùng thủ đoạn gì làm tổn thương con bé, bọn họ khó lòng phòng bị.
*tà tâm bất tử: ý xấu không dứt
Kể cả không phải Phó Dư Mặc, Lệnh gia thất thế, không biết bao nhiêu người muốn nhúng chàm Lệnh Điềm, tất cả đều là người có quyền thế, tai to mặt lớn, bọn họ có thể bảo vệ con bé được bao lâu?
Tống Thư Uyển vô lực nhắm mắt lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...