Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Từ cái ngày mà Bảo Nhi không còn nữa, đã mấy lần Phong
hỏi Quân nơi cất Nhi để được gặp lại. Nhưng Quân không chịu, Quân nói
rằng Phong không xứng đáng để được đi thăm Nhi điều đó làm cho Phong cảm thấy đau đớn và nhớ Nhi hơn bao giờ hết

* * *

Phong đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Từ lúc chuyển qua Mĩ, cậu đã được ông Trần giao phó cho cậu công ty mẹ bên Mĩ. Phong chấp nhận vì cậu nghĩ rằng việc tiếp nhận công ty sẽ làm giảm đi thời gian rảnh rỗi
và cậu sẽ không cảm thấy cô đơn nữa!

Cộc….. cộc….

-Vào đi!

-Chào giám đốc, em là đối tác mới của anh! Từ nay chắc có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy!

Sam bước vào, trên tay cầm theo bản hợp đồng, gương mặt cười tươi rạng
rỡ. Phong thoáng chốc sững sờ, cậu lại nhớ đến Nhi. Tự lắc đầu để xua đi mọi thứ, nhận lấy bản hợp đồng từ Sam, lật lật vài trang để xem sơ qua. Nhìn là cậu biết rằng bản hợp đồng này đã thông qua tổng giám đốc- tức
là ba cậu rồi, lấy con dấu đóng vào bản hợp đồng, rồi để nó qua một bên

-Xong rồi!

Sam chậm rãi cầm bản hợp đồng lên xem rồi nhỏ khẽ cười

-Vậy là từ nay chúng ta đã trờ thành đối tác rồi nhé! Em có thể mời đối tác của mình một bữa trưa không nhỉ?

-Được thôi!


Lời nói chợt thốt ra, Phong bất giác đồng ý, cậu cũng không biết tại sao nữa! Có thể do gương mặt kia làm cho cậu không thể từ chối chăng? Hay
vì cậu đã từng yêu người con gái này

* * *

Xuống nhà hàng đối diện công ty, Phong ngồi im để cho Sam gọi món

-Cho em 2 phần cơm hải sản nhé!

Sam chỉ gọi 2 phần, nếu là nó, Bảo Nhi sẽ gọi cả đống với gương mặt cười tươi như chọc tức người khác. Kí ức lại dồn về trong hắn

-Anh có vẻ trầm lặng hơn trước nhỉ?

Phong vẫn không nói, cậu chỉ nhìn xung quanh nhà hàng. Qua đến Mĩ nhưng
cậu vẫn bị đám con gái đeo bám. Đến lúc mặc bộ ves lịch lãm trông cậu ra dáng một quí ông thì hút luôn những người phụ nữ khác.

Mặc cho Sam cứ luyên thuyên và cố gắng lôi kéo ánh mắt của cậu về hướng mình và nhỏ đã thành công

-Lúc ở Việt Nam, chắc có nhiều chuyện xảy ra với anh lắm nhỉ! Vì vốn dĩ
lúc đầu anh không có ý định sang Mĩ mà, điều gì đã khiến anh trở về đây
chăng? Chẳng phải anh Duy đã nói anh vẫn luôn chờ em sao?

-Duy đã nói gì?

-Cũng chẳng có gì nhiều, em chỉ vừa gặp anh ấy mới đây thôi, lúc biết em thì anh ấy nói rằng khi trước anh cứ mong được gặp lại em! Hì, lúc gặp
anh em không nghĩ là anh lại nhớ em đến vậy! Anh làm em hơi bất ngờ đấy!

Chị phục vụ mang thức ăn ra và cúi đầu như phong cách của nhà hàng

-Chúc quý khách ngon miệng!

Sam không nói nữa, nhỏ chăm chú vào phần ăn của mình. Phong cũng chậm
rãi dùng món, thỉnh thoảng lại nhìn Sam, cậu đang kiếm tìm hình bóng của Nhi ở Sam. Chợt thấy nhỏ hất mấy sợi rong biển qua một bên…

-Sao em không ăn?

-Em bị dị ứng, anh không nhớ sao?

Phong chợt nhớ ra, phải rồi Sam bị dị ứng với rong biển, Nhi cũng bị dị
ứng với rong biển. Lúc trước nhìn Nhi thì lại nhớ đến Sam, bây giờ nhìn
Sam thì lại nhớ đến Nhi. Mọi thứ cứ muốn rối tung lên làm Phong cảm thấy mệt mỏi.

-Anh mệt sao?


-Không có gì! Tôi no rồi!

Nói rồi Phong đứng lên và bỏ đi, để lại Sam một nỗi buồn dâng trào “Phong à! Hãy quên Bảo Nhi đi! Bảo Nhi đã là quá khứ rồi!”

* * *

-Mày gọi tao đến đây có chuyện gì vậy?

Duy bước đến ngồi đối diện với Phong. Bây giờ Duy cũng đã trở thành cậu
chủ của tập đoàn nhà mình rồi, Long cũng vậy cả hai đều đang định cư ở
Mĩ, tuy vậy nhưng Mi, Lam vẫn ở Việt Nam vì họ chưa họ được giao phó
công ty ở đó.

Tay lật lật tập hồ sơ mà thư kí vừa đưa, Phong khẽ nhíu mày nhìn Duy tỏ vẻ khó chịu

-Mày đã gặp Sam?

-Ừ! Một sự thật trờ trêu nhỉ, Sam mang khuôn mặt của Nhi và cũng là
người trước kia mày yêu……. Mới đầu tao cũng bất ngờ lắm, nhưng tao nghĩ
kĩ rồi, mày hãy quên Nhi đi, Nhi đã không còn nữa. Nếu mày cứ ấp ủ như
vậy mãi thì cũng chẳng được gì đâu. Hãy thử yêu Sam!

Phong im lặng, mọi người đều đang muốn cậu thay đổi, làm sao có thể như
vậy được. Làm sao Phong có thể quên đi Nhi để yêu một người con gái khác mà cuối cùng vẫn mang hình bóng của Nhi thôi. Nếu như vậy thì chẳng
phải là cậu sẽ làm đau luôn cả Sam sao? Không! Sam là người con gái tốt! Phong không thể làm tổn thương thêm Sam được nữa!

-Dạo này công ty của mày sao rồi?- Phong lãng sang một vấn đề khác

-Vẫn tốt! Chắc có lẽ tao sẽ về Việt Nam một chuyến!!

-Làm gì?


-Tao nhớ Lam!

Lại một khoảng lặng nữa, Duy vẫn còn Lam để nhớ, vẫn có thể gặp nếu
muốn, trong khi đó Phong nhớ Nhi, nhưng chỉ có thể là nỗi nhớ mà thôi,
mãi mãi không thể gặp lại Nhi được. Duy hiểu điều đó, cậu lãng sang vấn
đề khác

-Mày đã ăn trưa chưa?

-Rồi…. cùng với Sam!

-Vậy thôi, tao có việc phải đi trước đây!

Duy bước ra khỏi và đóng cửa. Phong không còn tâm trí làm việc nữa, cậu
quyết định đi dạo để thư giản. Để tìm một khoảng lặng và nhớ đến người
con gái đó!

Bước đi chậm rãi, không khí ở Mĩ khác với Việt Nam, ở đây đang là mùa hè nhưng vẫn lạnh. Tìm một nơi để có thể dừng chân thư giãn, Phong chọn
quán mang tên Relax… một nơi để thư giãn

Chợt! Nhìn qua cửa kính, Phong nhận ra một dáng người quen thuộc. Là
Sam, Sam đang ngồi cùng Quân và cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng
Phong không vào, cậu đứng nhìn Sam, Sam cười, nu cười hồn nhiên đầy sức
sống như bản sao của Nhi. Phong cảm thấy nhớ Nhi da diết, liệu cậu có
nên ích kỷ lấy Sam làm hình bóng của Nhi chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui