Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Toàn thân thần kỳ vô lực, thậm chí cảm
giác muốn ăn đều cực độ giảm xuống, đến buổi trưa, Thu Mặc ngao cháo
hoa, sau đó mang thêm vài món ăn chua, A Cửu lúc này mới uống nhiều vài
hớp.

Đến tối, Hữu Danh như thường đem lệnh bài thị tẩm tới.

Nhìn cách làm Quân Khanh Vũ, xem ra nếu không tạo người thành công, hắn sẽ không buông tha.

A Cửu sai Thu Mặc cùng Tiểu Xuân Tử lấy túi thơm tới, nói mình mấy ngày
nay tinh thần không tốt, cho nên túi thơm có thể trợ giúp giấc ngủ, sau
đó treo đầy các góc.

Trên đường tới Gia Vũ cung, A Cửu nhớ lại hồi ức khi sư tỷ giáo huấn nàng nhiều lần.

Sư tỷ nói, khi làm nhiệm vụ mà phải dụng thân thể, vậy thì cứ coi như bị chó cắn đi. Lúc giết hắn, cứ hành hạ thật nhiều vào chỗ đó cho hả giận
là được.

Đúng vậy, coi như bị chó cắn đi.

Dù sao, hắn muốn đứa nhỏ, không có cửa đâu!

Nhưng khi đi tới cửa, trong lòng vẫn là do dự.


Đẩy cửa ra, Long diên hương quen thuộc lập tức phả vào mũi. Có lẽ hôm
nay do ở trung điện có nhiều túi thơm, cho nên khi ngửi thấy mùi long
diên hương này, A Cửu bỗng cảm thấy không thoải mái.

Quân Khanh Vũ tựa hồ đã đợi lâu, cầm một quyển sách nghiêng người tựa
trên giường. Sợi tóc như thanh mực rơi lả tả, trên gương mặt tinh xảo,
khóe môi mỏng khẽ nhướn, mang theo ngạo khí độc hữu. Mà bên cạnh hắn có
đặt ấm trà mịt mù khói, không phải rượu.

Bầu không khí như vậy lại có thêm ấm trà thì hiển nhiên không thích hợp.

Quân Khanh Vũ nhìn A Cửu đứng ở cửa, cũng không có ý tứ đến, mà ánh mắt ngược lại rơi vào ấm trà của hắn.

Buông xuống tấu chương, nhẹ giọng nói, "Trong sách nói trà có thể tươi
mát tịnh thân, đối với đứa nhỏ vô cùng tốt. Còn uống rượu thì vô cùng
bất lợi." Nói đến đây, ánh mắt hắn ôn hòa rơi trên khuôn mặt A Cửu bị
lời nói làm kinh hãi, "Tối hôm qua trên người ngươi có mùi rượu, sau này vạn lần không được chạm vào, dù chỉ một chút."

Ngữ điệu hắn thong thả, thần tình nghiêm túc, làm A Cửu nhất thời có chút không biết làm sao.

Chậm rãi nhấp vài hớp trà, Quân Khanh Vũ đứng dậy, đi tới giường, sau đó đứng lại.

Thần kinh... A Cửu hít sâu một hơi, tư thái cùng ánh mắt của Quân Khanh
Vũ như vậy, tựa hồ muốn nói với nàng: Ta đã chuẩn bị xong, bắt đầu công
cuộc tạo người đi. ( =)))) )

Trong lòng đã có chú ý, A Cửu đi từ từ tới.

Nàng biết tính cách của Quân Khanh Vũ, càng là kích thích hắn, hắn càng muốn đạt được.

Tối hôm qua, và đặc biệt là khi ở Đào quận, nàng đã nếm vị đắng.

Đi tới trước giường, ánh mắt A Cửu nhìn phía trước, sau đó đờ đẫn dưới
sự quan sát của Quân Khanh Vũ cởi áo khoác, cởi y sam và tiết khố, trần
như nhộng nằm ngửa trên giường.

Hai tay đặt nhẹ lên bụng, hai mắt vô hồn như con búp bê nhìn đỉnh giường.

Nàng quyết tâm, toàn bộ quá trình sẽ không cử động.

Đối mặt với một con búp bê ngoại trừ có nhiệt độ cơ thể, nàng không tin Quân Khanh Vũ còn có tâm tình tạo người.


Quả nhiên, Quân Khanh Vũ đứng bên cạnh nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Trong phòng sớm đã chuẩn bị than củi cùng lò sưởi, tựa hồ suy nghĩ đến
lúc rời giường, mặc dù có cởi hết cũng không thấy lạnh.

Chờ mãi không thấy động tĩnh. A Cửu dần dần có cảm giác muốn ngủ... ( Vũ ca, sức chịu đựng của ca quả nhiên cao =))) )

Nhưng Quân Khanh Vũ lại đột nhiên ngồi xuống, cúi đầu hỏi, "Phu nhân, ngươi vẫn không muốn nhìn trẫm?"

A Cửu không nói.

"Kia như vậy, ta cũng không làm khó ngươi." Kỳ quái chính là hắn chẳng những không phát giận, mà còn đứng dậy rời đi.

A Cửu mừng rỡ, nhưng dư quang lại phát hiện hắn trở về, trong tay cầm theo một vật, "Ta giúp ngươi bịt kín mắt."

Nói xong, quả nhiên dùng dây cột tóc bịt mắt A Cửu.

Bịt kín cũng được, như vậy tâm sẽ không phiền. Dù sao nàng vẫn sẽ không cử động, không nói một câu.

Nhưng... Lúc phát hiện Quân Khanh Vũ cầm tay nàng lên, A Cửu đột nhiên có dự cảm không tốt.

Hơn thế đồng thời, cảm giác đầu ngón tay truyền đến một trận nóng rực ẩm ướt, còn có ôn mềm gì đó lướt qua các đốt ngón tay.

Hắn... Mặc dù nhìn không thấy, nhưng nàng biết, hắn đang khẽ hôn ngón tay nàng.

Mà cái tay còn lại bắt đầu từ tai nàng chậm rãi đi xuống, qua cổ, qua
xương quai xanh, vai, sau đó lại trở về xương quai xanh, rồi từ từ dời
đến trước ngực.


Càng quá phận là lúc ngón tay hắn ở các chỗ mẫn cảm ác ý dừng lại... thậm chí vuốt ve...

Hắn... Hắn, thế nhưng khiêu khích nàng!

Nóng rực cùng tê dại như điện lưu từ đầu ngón tay truyền khắp thân thể,
hơn nữa tay hắn còn không ngừng chậm rãi làm bùng lên những ngọn lửa nho nhỏ, sau đó bắt đầu thiêu đốt.

Không được một hồi, A Cửu rõ ràng cảm giác được thân thể run rẩy!

Nếu tiếp tục như vậy... nàng không biết chính mình sẽ thế nào!

"Hoàng thượng!" A Cửu nhịn không được rút tay về, "Thần đã chuẩn bị xong."

"Phu nhân, ngươi thật giống đợi không kịp?"

Đỉnh đầu truyền đến tiếng mỉm cười của đối phương.

A Cửu phát giác hắn chẳng biết lúc nào đã rút đi y sam, thân thể nóng
rực gần kề. Thanh âm bên tai thêm phần tà mị, "Nghe nói nếu hỗ động, đứa nhỏ mới có thể thông minh hoạt bát."

"A! Quân Khanh Vũ ngươi hỗn đản!" Không kịp thét chói tai, hắn đã bắt đầu cướp đoạt, làm nàng khó lòng phòng bị.

Bởi vì vừa bị ác ý khiêu khích, cho nên không còn cảm giác đau đớn như tối qua nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui