Trong Noãn Các, Tiết Tịnh Kỳ đang nhàn nhã thưởng trà, bên cạnh không có một nha hoàn hầu hạ, ngay cả Hàn Nguyệt cũng không thấy bóng dáng.
Tiết Tịnh Kỳ đã quên mất bản thân bao lâu không có một mình yên tĩnh như vậy rồi.
Từ khi đến nước Thích Diệp, mỗi bước đi đều như giẫm trên mặt băng mỏng, rè rặt, hiện nay, đã là khoảng không gian yên tĩnh hiếm có.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa, giọng nói của Hàn Nguyệt vang lên, Tiết Tịnh Kỳ lập tức để nàng ta vào.
Hàn Nguyệt phong trần bụi bặm phủi tuyết dính trên người, nói: “Công chúa, nô tỳ đã nghe ngóng được rồi, là Dung tần tự mình đem tin tức tiết lộ cho Hoàng thượng, vừa rồi Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương cùng đến cung của Dung tần, kiểm tra số thuốc độc đó, mới biết là kịch độc trong loại Đoạn Trường Thảo, Hạc Đỉnh Hồng.”
Hoàng thượng nổi giận, thái giám đó rất cứng miệng, một câu cũng không nói, còn muốn cắn lưỡi tự vẫn, may mắn bị người khác phát hiện mới kịp thời ngăn cản được, bây giờ đã nhốt vào trong đại lao rồi.”
Thì ra đây chính là cách giải quyết của Dung tần, bản thân không cậy được miệng của tên thái giám đó, liền giao cho Hoàng thượng.
Nhưng bà ta làm như vậy, khó tránh sẽ đánh rắn động cỏ, khiến hung thủ đằng sau kịp thời thu tay, thoát khỏi sạch sẽ, cho dù sau này tra được gì đó, cũng không có chứng cứ.
Có điều, có lợi có hại, Dung tần làm như vậy, đến lúc đó bắt được hung thủ rồi, khó tránh vương pháp, nhất định sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Ngộ nhỡ không bắt được.
Không có ngộ nhỡ.
“Chuyện này, Hoàng thượng không có chỉ cử vị đại nhân nào đi điều tra sao?” Tiết Tịnh Kỳ vuốt viền ly trà, dường như đang nghĩ cái gì đó.
Hàn Nguyệt khẽ lắc đầu: “Hoàng thượng chỉ là nói áp tải vào thiên lao, không có cử đại thần đi thẩm vấn, chắc là không có ai thích hợp.”
Đột nhiên, lại giống như nghĩ tới điều gì đó, nhướn mày nói: “Có điều chuyện này Dung tần dường như là nhắm vào Hoàng hậu nương nương, trong chuyện này cứ là muốn lôi Hoàng hậu xuống nước.
Hoàng thượng cử Hoàng hậu nương nương đi tra danh sách đăng ký của thái giám cung nữ trong cung gần đây, muốn tra rõ lai lịch của tên thái giám này.”
Không có cử đại thần đi thẩm vấn, khả năng lớn nhất chính là trong lòng Gia Thành Đế còn chưa có người thích hợp, hoặc là muốn để hình phạt trong thiên lao ép hắn mở miệng, thành thật nói ra.
Chỉ có điều, một người thà cắn lưỡi tự vẫn, cũng không muốn nói ra người sai khiến đằng sau, hình phạt của thiên lao đối với hắn có tác dụng sao?
Cùng lắm cắn chặt răng, máu chảy thành sông mà thôi.
Huống chi, Doãn Hoàng hậu này không có kinh nghiệm tra án, đến lúc đó nếu như không tra rõ, vậy thì đen rồi.
“Hàn Nguyệt, trong khoảng thời gian này Hoàng hậu điều tra ghi chép đăng ký của thái giám cung nữ, ngươi trông chừng nhất cử nhất động của bà ta, thuận tiện tiếp tục tra xét trong danh sách này rốt cuộc có nội tình mà chúng ta không biết không.” Tiết Tịnh Kỳ căn dặn.
Chuyện của tên thái giám này ngược lại bó tay rồi, rốt cuộc là một người như thế nào, mới sẽ bảo vệ một người đến mức như này.
Mà tên thái giám đó liều mạng che đậy sự thật, cho dù chết, cũng muốn để bí mật này vào quan tài, rốt cuộc là vì sao?
Hạ độc trên người Minh Khê, làm sao làm được?
Từng người khả nghi xuất hiện ở trong lòng Tiết Tịnh Kỳ, cô bất luận nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra được kết quả.
“Công chúa, mấy ngày này người cũng không có nghỉ ngơi tử tế rồi, nhân mấy ngày này trong cung còn coi như thái bình, người mau chóng đi nghỉ ngơi một lát đi.” Hàn Nguyệt có hơi đau lòng thấy cô vì mỗi một chuyện mà nhọc lòng như vậy, chỉ hy vọng cô có thể thương tiếc thân thể của mình.
“Ta biết rồi, ta đi ngủ một lát trước, có chuyện gì nhớ phải gọi ta.” Tiết Tịnh Kỳ thật sự có hơi buồn ngủ rồi, xoay người đi vào trong phòng.
Từ lần trước sau khi dẫn A Lạc Lan trở về, Thích Mặc Thanh cũng không có lên triều, ngay cả trong cung xảy ra chuyện hạ độc, đều không có để tâm.
Nhưng, hôm nay lại vào cung.
Xuyên qua nơi ít người đi lại trong cung, trực tiếp đi về phía Đông Hoa Viên.
Hàn Nguyệt đóng nhẹ cửa, cẩn thận xoay người đi vào trong viện bên ngoài.
Vừa xoay người liền nhìn thấy Thích Mặc Thanh khoác áo choàng màu đen, nhiều ngày không gặp, chàng vẫn lạnh lùng như mọi ngày, hai má gầy sọp, hơi hóp lại.
Vẻ mặt nhìn trông càng thêm lăng lệ sắc bén, nhưng phàm là nhìn chàng nhiều hơn, đều cảm thấy sắp bị đóng băng.
“Hàn Nguyệt tham kiến Vương gia.” Hàn Nguyệt thấy chàng, có hơi bất ngờ, cũng có hơi sửng sốt không biết làm sao.
“Đứng lên.” Thích Mặc Thanh nhàn nhạt nói.
Hàn Nguyệt lúc này mới đứng dậy: “Thuộc hạ vô tri, không biết Vương gia hôm nay đến, không nghênh đón từ xa.”
Thích Mặc Thanh bước vào đình viện, chống tay.
“Công chúa Hòa Sắc bây giờ ở đâu?”
Hàn Nguyện chỉ vào đằng sau chính đường, nói: “Công chúa bây giờ đang ngủ, nếu như Vương gia có chuyện quan trọng, nô tỳ bây giờ đi bẩm báo với công chúa.”
Ngủ? Thích Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời vừa mới sẩm tối, đang là lúc dùng bữa tối, sao giờ này đã đi ngủ?
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Thích Mặc Thanh, Hàn Nguyệt đáp: “Gần đây trong cung nhiều chuyện, công chúa ăn ngủ kém đi, nhọc lòng tốn sức, cho nên tự nhiên sẽ mệt mỏi.”
Ăn ngủ kém? Nhọc lòng tốn sức?
Thích Mặc Thanh nghe mấy từ này, sắc mặt khó coi đến mức giống như muốn nuốt sống nàng ta.
“Mục đích lúc đầu bản Vương đem ngươi đưa đến bên cạnh nàng ấy, chính là vì nàng ấy giải quyết phiền lo, người ngay cả điểm này cũng không làm được, bản vương cần ngươi có tác dụng gì hả?” Giọng của chàng lạnh băng không mang theo một tia tình cảm.
Trái tim của Hàn Nguyệt co lại, cắn môi, lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ làm việc bất lực, mong Vương gia trừng phạt.”
Thích Mặc Thanh có nhiều thủ hạ đắc lực, ban đầu nếu không phải vì Hàn Nguyệt lớn lên thông minh khéo léo ngọt ngào, chàng cũng sẽ không đưa Hàn Nguyệt vào trong cung hầu hạ.
Hiện nay, sự việc quả nhiên không như ý người, nhưng, lần trước cô từng nói, chỉ cần vừa nhìn thấy Hàn Nguyệt thì cảm thấy tâm trạng thoải mái, chàng mới đưa nàng ta vào trong cung lại.
“Ngươi tưởng một câu làm việc bất lợi, chấp nhận trừng hợp thì có thể chống đỡ được sao?” Thích Mặc Thanh nhìn gió tuyết bên ngoài, khẽ nói: “Nếu nàng ấy đã thích ngươi, vậy ngươi ở lại tiếp tục chăm sóc cho nàng ấy, bất cứ chuyện gì phải lấy nàng ấy làm đầu, không được phép có bất cứ sai sót nào, hiểu chưa?”
Hàn Nguyệt thở phào, dùng sức gật đầu: “Thuộc hạ hiểu.”
Lông mày của Thích Mặc Thanh vẫn nhíu chặt, ánh mắt của chàng luôn nhìn về căn phòng sau chính đường, dường như có hàng ngàn hàng vạn cảm xúc ngổn ngang.
Có điều, chàng rốt cuộc đã khắc chế được sự xúc động đó ở trong lòng.
Từ trong tay áo lấy ra một lá thư, giao cho Hàn Nguyệt.
“Đợi sau khi nàng ấy tỉnh, đưa lá thư này cho nàng ấy, còn nữa, không được phép để bất kỳ ai biết ta từng tới đây.
Nàng ấy nếu như hỏi ngươi lá thư này là ai đưa, cứ nói là tên sai vặt của phủ Minh Vương đưa.” Thích Mặc Thanh căn dặn.
Hàn Nguyệt nhận lấy lá thư hơi mỏng đó, cẩn thận cất vào trong tay áo.
Nhưng, lông mày của nàng ta nhíu chặt, ba lần bảy lượt nhìn Thích Mặc Thanh, muốn nói rồi lại thôi.
Thích Mặc Thanh nhìn ra tâm tư của nàng ta, nói: “Ngươi có gì muốn nói thì nói đi.”
Hàn Nguyệt cắn môi, dù sao nơi này chỉ có hai người bọn họ, hỏi ra: “Vương gia, người quan tâm công chúa như vậy, tại sao không để thuộc hạ nói lá thư này là người đưa tới? Lẽ nào người không muốn để công chúa biết được mọi chuyện mà người làm vì công chúa hay sao?”
Càng nói đến cuối cùng, sắc mặt của Thích Mặc Thanh càng lúc càng khó coi, đôi mày kiếm nhíu lại, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, Hàn Nguyệt biết chàng đây là có biểu cảm hơi tức giận rồi.
“Thuộc hạ nhiều lời rồi.” Hàn Nguyệt lập tức thừa nhận sai lầm vừa rồi.
“Biết nhiều lời thì tốt, cái không nên hỏi thì đừng hỏi.” Thích Mặc Thanh phất tay áo, xoay người rời khỏi.
Tuyết trắng bên ngoài từ từ nhấn chìm bóng lưng của chàng, chỉ lưu lại từng dấu chân sâu trên nền tuyết.
Hàn Nguyệt vuốt ve lá thư trong tay áo của mình, từ từ đi về phía phòng nghỉ của Tiết Tịnh Kỳ.
Mắt thấy tuyết bên ngoài rơi dày đặc, nhìn thấy tuyết bên ngoài dừng rơi, đã không biết bao nhiêu làn gió tuyết đi đến.
A Lạc Lan từ trên bàn bò dậy, chống cằm nhìn hoa tuyết bên ngoài, đột nhiên có hơi cảm khái, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện tối qua.
“Hắn về chưa?” A Lạc Lan túm lấy một thị nữ hỏi.
“Vương phi, hắn mà người nói là ai?” Thị nữ nghi hoặc không hiểu hỏi.
“Thích Mặc Thanh, Vương gia của các ngươi.”
Dọa sợ, còn không có ai dám gọi thẳng tên của Vương gia như vậy, vị Vương phi này thật sự to gan, thị nữ này vội vàng bịt miệng của mình, đem lời hô kinh ngạc nuốt vào trong bụng.
“Bẩm Vương phi, Vương gia còn chưa về.”
A Lạc Lan gục đầu thở dài nằm bò trên bàn.
Từ tối qua, khi Minh Khê đem lá thư mà Tiểu Hoa viết cho nàng ta thì nàng ta vui vẻ không thôi nghiên cứu rốt cuộc nên trả lời thư như nào.
Tuy trong lá thư đó chỉ có hai chữ, nhưng nàng ta vẫn nghiên cứu cả buổi tối, sáng sớm hôm sau cuối cùng cũng đặt nét bút cuối cùng trả lời thư.
Lá thư đó của Tiểu Hoa chỉ có hai chữ ‘ổn không’, nàng ta lại trả lời nội dung trong hai tờ giấy, cuối cùng vừa nhìn, vậy mà có rất nhiều chỗ không quan trọng lắm.
Có điều cái này cũng không có gì, điều thảm nhất là, khi nàng ta chuẩn bị gấp lại, Thích Mặc Thanh lại lặng lẽ không tiếng động đẩy cửa vào, nhìn chằm chằm vào lá thư hồi âm mà nàng ta vừa viết xong trên bàn.
“Đây là cái gì?” Thích Mặc Thanh thuận tay cầm tờ giấy đó lên, để trước mắt mình xem.
“Người trả cho ta! Không được xem!” A Lạc Lan nhảy tưng tưng để giật lại lá thư, cuối cùng lại bị chàng điểm huyệt.
Mãi đến khi chàng xem xong, mới từ bi rộng lượng giải huyệt cho nàng ta.
“Muốn viết thư báo bình an cho công chúa Hòa Sắt sao?” Thích Mặc Thanh nhướn mày hỏi.
Thì ra bị điểm huyết chính là cảm giác như này, toàn thân trên dưới vậy mà còn tê dại, căn bản hoàn toàn mất đi tri giác.
Mối thù này, nàng ta không báo không được.
Hai mắt nàng ta tức giận nhìn Thích Mặc Thanh, gào lên: “Người ngụy quân tử, tiểu nhân, liên quan gì đến người? Mau trả cho ta!”
Bất lực trước vóc người cao thẳng của Thích Mặc Thanh, nàng ta căn bản không đủ chiều cao giật lại lá thư hồi âm trong tay chàng, chỉ đành không ngừng quấn bên cạnh chàng.
Ai biết, hai ngón tay của chàng khẽ lướt qua, lại điểm huyệt nàng ta.
A Lạc Lan bất lực chớp hai mắt, nhìn Thích Mặc Thanh cao cao tại thượng, cố thử khiến chàng có lương tâm phát hiện mà giải huyệt cho mình.
“Nếu đã là thư, vậy ta miễn cưỡng giúp nàng gửi vào cung vậy.” Thích Mặc Thanh từ từ để lá thư đó vào trong ống tay áo của mình, xoay người đi ra khỏi cửa.
Trước khi bước qua bậc cửa, đầu cũng không quay lại: “Một canh giờ sau, huyệt vị sẽ tự giải.”
Đã nói một canh giờ, một chút cũng không lệch.•
Đợi sau khi A Lạc Lan giải được huyệt vị, toàn thân trên dưới tê dại không thôi, ngay cả đi đường cũng chỉ duy trì một kiểu tư thế.
Qua một lúc, mới từ từ đỡ hơn.
Lúc này mới nằm bò trên bàn đợi Thích Mặc Thanh trở về, có thể mang lá thư hồi âm của nàng ta đưa cho Tiểu Hoa, nhưng nàng ta nghĩ quá đơn giản rồi.
Sau khi Thích Mặc Thanh vào phủ, trực tiếp đi vào phòng của A Lạc Lan.
“Các ngươi ra ngoài hết đi.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói với một đám thị nữ ở bên cạnh A Lạc Lan.
A Lạc Lan vội đưa mắt, rất nhanh càng không có tiếp tục nhìn chàng nữa.
Thích Mặc Thanh nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc ở trước mắt, suýt nữa không khống chế được mình, nhưng, chàng lại siết chặt nắm đấm của mình, không để bản thân làm ra chuyện gì vượt quy củ.
“Ta hỏi nàng, tối qua người vào phủ đưa thư cho nàng là ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...