Tiếng kèn trống ngày một rõ ràng hơn, đã đến nơi cần đến. Bà mai dắt tôi đi qua chậu lửa theo phong tục trừ tà, tránh xui xẻo khi bước vào nhà chồng.
- Giờ lành đã đến, mời tân lang và tân nương bái đường.
Tôi hồi hộp, nở nụ cười không thôi, muốn ngay lập tức tung mảnh khăn che mặt, bay ngay đến ngấu nghiến phu quân trước mặt.
- Nhất bái thiên địa.
- Nhị bái cao đường.
- Phu thê giao bái.
- Đưa vào động phòng.
Chỉ sau vài lần lạy tổ tông, chúng ta chính thức trở thành phu thê.
Tiếng nhạc vang lên, mọi người xem ca múa.
Đúng là hảo tỉ muội của ta, trước khi thành thân, ta đã cho họ một số tiền về quê ít ngày, sau đó trở lại. Không ngờ, họ lại chuẩn bị tiết mục bất ngờ này. Thật sự quá cảm động! Không cần nhìn thấy cũng biết là rất mê người. . .
Bà mai dắt tôi vào phòng tân hôn. Tôi hồi hộp chờ đợi... thật lâu... thật lâu... thật thật lâu. . .
Tôi ngủ thiếp đi bao giờ cũng chẳng hay. Lúc tỉnh lại liền nghe tiếng bước chân đến gần mình. Tôi nhẹ giọng:
- Phu quân!
Không có tiếng đáp trả. Phương Bạch Hàn chắc hẳn đã say khướt nên mới không âu yếm gọi tên tôi như mọi khi.
- Người say rồi ư?
- Không!- Chất giọng lạnh tanh vang lên. Có chút gì đó kì lạ, tôi lo lắng nắm chặt tay lên chiếc váy.
- Nàng ngủ đi!
Cái gì? Còn chưa động phòng mà?
- Còn chưa tháo khăn che mặt...
Phương Bạch Hàn đi nhanh đến kéo chiếc khăn che mặt ra. Tôi ngẩng mặt lên, ai oán định trách cứ thì...
Không phải Phương Bạch Hàn, người này là...
Hắn ta cũng ngạc nhiên không kém, trợn mắt nhìn tôi, che miệng không nói nên lời. Oan gia ngõ hẹp, cái tên biến thái trời đánh dám gây sự với tôi đây mà.
- Vương Kim... ngươi... ngươi...- Tôi lắp bắp, tay chân run lẩy bẩy.
Sau giây phút ngạc nhiên ban đầu, hắn liền ngồi xuống bàn gỗ, thích thú nở nụ cười:
- Sao cô nương lại ở đây?
- Hôm nay là ngày thành thân của ta và... Phương Bạch Hàn. Sao có thể...
Thôi chết rồi, lên nhầm kiệu hoa của công chúa. Nói vậy... cái tên này chính là... hoàng thượng, sao hắn nói hắn bán trang sức mà? Sặc, tôi bủn rủn tay chân, khi quân phạm thượng là tru di cửu tộc đó.
- Thật ngạc nhiên.- Hắn khoan khoái uống rượu. Tôi cắn chặt môi mình đến bật máu:
- Ngươi là... hoàng thượng?
- Ừ!- Hắn gật đầu.
- Hoàng thượng tha tội cho dân nữ, có mắt không có lông nheo, có lông mày mà không có lông mũi không nhận ra uy nghi của người. Ở nhà ta còn có một mẹ già, một cha già cùng 100 vị thúc thúc đang mang trọng bệnh. Xin người tha chết cho ta để ta có thể phụng dưỡng họ!- Tôi lập tức quỳ xuống đất. Hắn ta cười ha hả. Tôi không dám ngẩng đầu lên, trong lòng thầm than thở.
- Ta có nói ta làm gì nàng đâu? Đừng hoảng sợ như thế!- Hắn ta đỡ tôi dậy.- Cũng lỡ bái đường rồi, chi bằng động phòng, ta sắc phong nàng làm phi tần.
Hắn áp sát vào người tôi, bàn tay không yên phận đặt lên eo nhỏ. Tôi giật bắn người, lui về phía sau:
- Ta không dám!
- Sao lại không? Ở hoàng cung, vàng bạc châu báu không thiếu, nàng cũng không cần phải tiếp khách!
Nếu hắn là người bình thường, tôi đã tung một cước cho hắn chết tươi rồi. Nhưng hắn lại là hoàng thượng, tuyệt nhiên không thể đắc tội. Hắn ta tà mị kê sát khuôn mặt vào cổ tôi, đưa mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt nhỏ. Tôi hoảng hồn đẩy hắn ra:
- Ta có ý trung nhân rồi, đáng ra hôm nay đã thành thân nhưng không ngờ mọi chuyện lại ra nông nổi này. . .
- Ta giết hắn là được.- Hắn ta tiếp tục lấn tới. Tôi hoảng sợ nhắm mắt, nhăn mặt, rút vào góc giường, niệm chú. “Nam mô tây phương cực lạc thế giới tam thập lục vạn ức...”
Hắn đột nhiên phì cười:
- Lên giường với kĩ nữ, mắc bệnh thì sao?
Tôi như bị rơi xuống đáy vực, làm kĩ nữ có lỗi chắc. Tôi phải nhắc bao nhiêu lần cho hắn hiểu, tôi bán nghệ không bán thân.
- Đi mua bao cao su mà ngừa bệnh!- Tôi trợn mắt. Hắn nghiêng đầu có hiểu:
- Bao cao su là gì?
- Bao cao su co dãn giống sing-gum, dùng để bọc mấy cái đầu ngu ngốc của lũ đàn ông!- Tôi giải thích. Hắn vẫn chưa hiểu lắm. Sao mà hiểu được chứ. Ngu mà!
- Ta đã nói rồi, Xuân Hoa lầu bán nghệ không bán thân! Đúng là... hơi có nhan sắc, nổi tiếng liền bị mang đến đây. Ngày hôm nay ta đã bước chân vào “showbiz“.- Tôi vỗ ngực, nhìn lên trần nhà ai oán khóc thương cho bản thân.
- Ngươi nói nhảm cái gì vậy nhóc con?- Hắn ta véo mũi tôi. Hắn nghiêng đầu:
- Ngươi chứng minh cho xem, ngươi có tài năng gì?
Tài năng gì, là tài năng gì? Lừa đảo, cướp bóc, hay giả nai? Tôi cắn môi. Hắn nhìn tôi. Tôi nhìn hắn. Hắn lại nhìn tôi. Tôi lại nhìn hắn. Hắn nhìn tôi thêm lần nữa. Tôi nhìn hắn thêm lần nữa. Hắn nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn. Hắn nhìn chăm chú. Tôi cũng nhìn chăm chú. . .
Cũng mất 30 giây rồi...
- Đàn!- Tôi đảo mắt, nở nụ cười.
Hắn nhướn mày, lập tức lôi chiếc đàn tranh ở dưới gầm giường, đẩy cho tôi.
- Đàn đi!
Tôi nở nụ cười tươi như hoa nở lấy lòng hắn. Hắn nhìn tôi có chút ngây dại. Rõ ràng, tiểu Nha Đầu này có một nhan sắc khuynh đảo triều chính. . .
Tôi đặt bàn tay nõn nà của mình lên dây, bắt đầu gảy....
“Tạch... Tạch... Chéo... Chíu... Tách... Tách... Tèn Tèn...”
Không ngờ đàn thôi lại khó đến thế. Tôi nhắm mắt, nén cười, vẻ mặt như đang cảm thụ một bản nhạc cực kỳ hay, vô cùng tuyệt hảo. Hắn ta cắn răng, chắc nghe đàn “ê răng” rồi.
- Dừng... Dừng lại!- Hắn ta chặn tay tôi lại. Tôi mở mắt ra, vẻ mặt ngây thơ như nước hồ thu trong vắt.
- Có chuyện gì ư?
- Cô đàn cái quái gì vậy?- Hắn ta mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt hỏi tôi. Tôi mỉm cười thanh cao, khuôn mặt tỏ vẻ hiểu biết hơn người:
- Đây chính là giai điệu mê hoặc lòng người ở bên Anh Quốc. Phong cách... Rock and Roll!- Tôi giơ ngón trỏ và ngón tay út lên làm điệu bộ rock and roll của mấy ban nhạc Mĩ. Hắn ta mặt mày xám ngoét, hỏi lại:
- Rock and roll? Anh Quốc?
- Đúng vậy!- Tôi gật đầu.- Chỉ có những người có hiểu biết sâu rộng mới có thể cảm thụ hết vẻ đẹp của âm nhạc này...
- Vậy có bao nhiêu người muốn nghe cô đàn?- Hắn ta nhếch mép, hoàn toàn không để những lời tôi nói vào tai.
- Ngươi là người đầu tiên có diễm phúc đó!- Tôi cười tít mắt. Hắn ta cũng phì cười:
- Nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Láo lếu thật!
- Sao ngươi biết ta tên là Nha Đầu?- Tôi tròn mắt hỏi lại. Hắn ta à lên một tiếng ngạc nhiên, xoa xoa cằm:
- Thì ra ngươi tên Nha Đầu!
- Ừm... năm nay ta 17 tuổi.
- Kì quái. Mỹ nhân ở đây 13 tuổi đều được tuyển chọn vào cung làm người hầu rồi mà. Sao ngươi không vào? Thảo nào...
- Đâu phải ai cũng vào được đâu, đăng kí mới vào được. Nhưng thông báo cho ngươi biết, ta lúc đó còn là ăn mày, mặt mày xấu xí, ai dám chọn ta vào cung chứ?- Tôi hồn nhiên nói.
- Ăn mày?- Hắn chau mặt.
- Cái Bang là nhà của ta, lúc đó gia đình ta đói khổ, quốc khố vừa chia ra đã vào tay tham quan. Cho nên... ta quyết định mở thanh lâu, dùng nhan sắc để mê hoặc bọn chúng, những tên giàu có nhưng keo kiệt, những tên có chức có quyền. Ta dùng tiền của Xuân Hoa lầu để cứu tế bá tánh. Ngươi có tự hỏi, tại sao vừa rồi mất mùa, dân chúng lại no đủ không? Chính là ta đã moi tiền của Văn tri phủ, đem phân phát cho mọi người. Ngươi còn đến gây sự định dẹp bảng hiệu của ta, đả thương thúc thúc. Đúng là ức hiếp người khác!- Tôi đưa tay lên lau nước mắt. Hắn lúng túng một chút, ngồi yên trên ghế như bức tượng. Chắc có lẽ đang nghĩ đến những chuyện đã làm với tôi. Tôi khóc lớn hơn, run run cả vai. Hắn ta phẩy tay:
- Xem như ta hồ đồ!
Tôi không trả lời, hắn đi đến, đưa chiếc khăn tay có thêu hình long phụng vàng trên nền khăn đỏ chói:
- Mau lau nước mắt đi. Phấn son trôi hết rồi kìa!
Tôi nén cười, nhận lấy. Yessss, haha, bịa ra một vài chuyện, giả nai các thứ ta lại toàn quyền thắng lợi.
Tôi giấu gói “kích tuyến lệ” lại sâu trong tay áo, nhờ có nó mà Xuân Hoa lầu phát đạt. Các tỉ muội đúng là cao tay, nam tử hán đại trượng phu cũng không qua được nước mắt của mỹ nhân. Cái này là đặc chế của Bạch Khuê đó nha!
Tôi lau khô nước mắt, giọng nói vẫn còn ấm ức:
- Ngươi còn ở đó lăng mạ ta! Một tiếng kĩ nữ, hai tiếng kĩ nữ, ba tiếng cũng kĩ nữ...
- Thứ lỗi cho ta...
- Hồ đồ chứ gì?- Tôi lại oà lên bù lu bù loa. Hắn hoảng hồn, ôm lấy vai tôi dỗ dành:
- Nàng tốt bụng như vậy, ta lại hiểu lầm nàng... như vậy đi, mọi người vẫn chưa biết chuyện công chúa lên nhầm kiệu hoa. Mẫu hậu cũng chưa từng gặp qua nàng ấy, nàng có thể ở lại đây làm phi tần của trẫm.
Ủa, tôi đâu có ý đó. Tôi há hốc mồm lắc lắc đầu:
- Ơ, ta chính là muốn ngươi trả ta về với Phương Bạch Hàn. Công chúa là thân lá ngọc cành vàng, sao chịu khổ bên ngoài được?
Hắn ta lập tức xụ mặt, khuôn mặt trở nên khó đoán. Tôi bặm môi, mở to mắt đón nhận trận đại hồng thủy tiếp theo nhưng không... hắn ta thở nhẹ ra:
- Ta không muốn thành thân với công chúa. Nàng cứ giúp ta một thời gian, đợi chuyện này lắng xuống, mới thành thân mà xào xáo thì không được. 3 tháng sau, ta sẽ trả nàng về với phu quân thực sự.
- Nếu không giúp thì sao?- Tôi hỏi lại, vẻ mặt thật thà. Hắn ta đanh mặt, tôi mếu máo:
- Giúp, giúp mà. Tiểu nữ sẽ nghe lời hoàng thượng.
- Khi quân phạm thượng, tráo kiệu hoa của công chúa Liêu Quốc tội cũng không nhẹ.- Hắn ta nhẹ nhàng “cảnh cáo“. Tôi bị dồn vào thế bí, gật đầu như cái máy. Hắn ta nở nụ cười dụ hoặc. Cứ tưởng, khuôn mặt lạnh lùng kia không bao giờ hiền dịu được nhưng không, nụ cười của hắn ôn nhu như nước hồ thu, không một chút lay động. Tôi ngắm đến ngẩn ngơ, xuýt chảy cả máu mũi. Aaaaa, không được!!! Tôi không thể làm chuyện có lỗi với Bạch Hàn phu quân dù là chảy nước bọt vì nam nhân khác.
Hắn là “chân mệnh thiên tử”, còn tôi chỉ là “kỹ nữ” nên tất nhiên, hắn ngủ trên giường, còn tôi nằm dài trên bàn. Thật là ga lăng!
Tôi ngủ gà ngủ gật, đầu gục lên gục xuống. Cuối cùng không giữ được hình tượng nữa nằm dài lên bàn, chân tay quăng tứ lung tung, mặc kệ nó rơi ở đâu thì rơi. . .
Sáng sớm, hoàng thượng tỉnh giấc, bảo tôi lên giường ngủ để bọn nô tì không tọc mạch lại với hoàng thái hậu. Tôi như vớ phải vàng, vừa chạy vừa bò lên giường ngủ, đánh một giấc đến trưa. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...