+) . . .
“Xuất trình giấy cmnd trước khi click!”
- Chắc hẳn có hiểu lầm, huynh ấy nghĩ các ngươi đang ức hiếp ta nên mới ra tay ứng cứu. Giết oan người tốt là không nên!- Tôi bỏ qua nỗi đau thể xác, gắng gượng đứng dậy. Đại Ngưu thấy thế liền đi đến đỡ tôi, lắc đầu:
- Trang chủ thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
- Sao?! Ta nghe nói huynh ấy cướp của người giàu chia cho người nghèo kia mà?- Tôi nhảy dựng lên, rốt cuộc hắn là người như thế nào? Lúc tốt, lúc xấu. Ban nãy khi nhìn vào mắt hắn, quả thật tôi chỉ thấy khiếp sợ chứ chẳng còn suy nghĩ gì khác. Hắn che giấu tâm tư giỏi đấy.
- Về việc đó thì tôi cũng không rõ nhưng những ai đã nhận được tiền vàng đều phải đi theo trang chủ hành nghề thổ phỉ.- Đại Ngưu thật thà kể lại cho tôi nghe. Tôi im lặng vuốt cằm suy nghĩ. Hắn ta không có ý tốt cướp của người giàu chia cho người nghèo mà là đang tích cóp tinh binh chờ ngày tạo phản, lật đổ Vương triều. Ha... nếu hắn vô tình giết được Vương Kim thì khác nào hổ mọc thêm cánh! Tôi chắc chắn rằng, nếu hắn lên ngôi, đất nước sẽ không ngày nào yên ổn. Tôi cúi gằm mặt, len lén đảo mắt nghĩ cách. Tốt nhất vẫn nên xuống nước năn nỉ tên trang chủ trước.
- Đại Ngưu, ta nghĩ mình nên đi cầu xin trang chủ. Để người khác chết oan vì ta thật không thoả đáng!
- Tiên nữ à, cô cứu tên ấy thì e là cô cũng...- Đại Ngưu tỏ vẻ buồn bả, bỏ lấp lửng câu nói. Tôi hít 1 hơi thật sâu lấy can đảm, tôi cũng không dám chắc cái mạng của mình được bảo toàn. Nữ nhi đại trượng phu, tôi nhất định phải bảo vệ được hoàng thượng, phải bảo vệ được Vương triều.
- Ngưu Ngưu, như thế ta sẽ sống trong tội lỗi! Đưa ta đi cầu xin trang chủ đi!- Tôi đưa ánh mắt ươn ướt, thấm đẫm chân thành lên nhìn hắn. Hắn ta nhăn nhó như khỉ ăn ớt nhưng cũng gật đầu dìu tôi đi. Tôi mỉm cười mãn nguyện, đi ra sân trước.
Trang chủ đang ngồi uống trà, tùy tiện vất thanh kiếm ở dưới chân. Tôi ra hiệu cho Đại Ngưu đi chỗ khác. Thấy tôi, hắn ta liền tỏ vẻ không vui, liếc nhìn. Ban nãy hắn rõ ràng đã nhìn tôi rất lâu, bây giờ còn nhìn nữa không sợ mất màu hay sao? Tôi quỳ xuống đất, cúi đầu:
- Xin trang chủ hãy suy nghĩ lại, đừng giết người tương cứu tiểu nữ có được không?
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cúi đầu nhưng không phải là tiểu nhân hèn mọn. Hành động này của tôi cũng đáng ghi danh sử sách chứ?
Hắn ta bước đến, nâng cằm tôi lên. Tôi mím môi, nín thở nhìn hắn. Hắn ta đột nhiên sa sầm mặt, suy nghĩ gì đó. Hình như là... nhớ cố nhân. Tôi từng gặp hắn ư?
- Nha Đầu...- Hắn lùi lại 2 bước, gọi tên tôi. Tôi và hắn có quen biết? Tôi vẫn ngạc nhiên nhìn hắn như thế. Hắn đỡ tôi dậy, phủi bụi trên đầu gối, để tôi ngồi lên ghế đá trong sân.
- Ngươi có phải Nha Đầu đã lén lên đây ăn cắp màn thầu không hả?- Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt triều mến hơn. Ăn trộm màn thầu có gì vui vẻ đâu mà còn hỏi lại chứ? Tôi nhăn mặt thú thật:
- Ta bị té xuống núi, cái gì cũng quên hết!
- Đúng vậy. Ta tìm ngươi rất khổ sở! Nha Đầu!- Hắn đột nhiên ôm tôi vào lòng, siết vòng tay rất chặt. Có lẽ tình cảm giữa Nha Đầu và hắn lúc trước khá sâu đậm thì phải. Tôi đẩy hắn ra, ánh mắt hoang mang thấy rõ. Hắn phô ra vẻ mặt cưng chiều tôi:
- Nàng đã hứa gả cho ta rồi, đợi ta hoàn thành tâm nguyện. Ta nhất định cho nàng 1 danh phận!
Hả!?!
Cái gì? Sao tôi hứa gả cho lắm người thế nhỉ? Hắn là thổ phỉ từ đâu nhảy ra cũng đòi thành thân với tôi? Hàng đại hạ giá cho các người tranh giành ư? Ta chỉ là đồ supper fake thôi mà!
Thì ra, lúc trước, tiểu Nha Đầu này ăn gan hùm, dám lên đây ăn trộm bánh màn thầu, bị người ta bắt được. Lúc đó, trang chủ Sở Lâm Vũ chỉ vừa “nhậm chức”, tính tình cũng còn hiền dịu nên cũng dễ dàng bỏ qua, bắt con bé ấy ngày ngày dâng trà, nấu nướng cho mọi người để... trả tiền bánh đã ăn. Một lần bị triều đình vây bắt, trang chủ bị bắn tên, con bé đã lao ra đỡ giúp, cái mạng cũng chỉ còn 1 nửa. Trang chủ lấy làm cảm kích, hỏi Nha Đầu:“ Ngươi có tâm nguyện gì cần ta hoàn thành không?”
Con bé nói muốn làm tân nương tử. Thế nên, trang chủ đã hứa, sau khi rút tên, dù sống hay chết vẫn sẽ cưới cho bằng được nàng ấy. Nha Đầu đã mạnh mẽ vượt qua được 1 ải. Ở lại sơn trang được 1 tháng bèn xuống núi, nói rằng muốn đoạn tuyệt tình cảm với tên thư sinh họ Long. Nhưng đúng lúc gặp hắn bên sườn, Nha Đầu đã nói ra chuyện cần giải quyết. Hắn không đồng ý, cả 2 xô xát. Tin tức trang chủ nghe được chính là tên mặt người dạ thú ấy đẩy con bé rơi xuống núi.
Lần đầu tiên gặp tên Long mặt lờ ấy, tôi cũng có cảm giác chán ghét lạ thường. Thì ra, hắn sợ Nha Đầu là tôi tỉnh lại sẽ nhớ ra mọi chuyện nên đến đám tang thăm dò hỏi han.
Sở Lâm Vũ biết được tin tức đã rất tức giận, truy tìm tung tích của Nha Đầu nhưng không có. Hắn ta đã cho người đi giết tên họ Long nhưng không biết có thành công hay chưa. Chuyện sơn trang gặp trục trặc, nên bẵng đi rất lâu, hắn gặp tôi mới nhớ đến chuyện này.
Biết sao đây, tôi không phải Nha Đầu hắn tìm! Tôi vẫn còn 1 phu quân tên Phương Bạch Hàn ngày nhớ đêm mong ở nhà...
Hắn đưa tay vuốt má tôi. Sóng điện chạy dọc sống lưng, tôi ớn lạnh rùng mình 2 cái. Hắn mỉm cười:
- Hơn 1 năm không gặp, nàng xinh đẹp lên thấy rõ, Nha Đầu của ta...
Ánh mắt lạnh bất ngờ thâm tình làm tôi không tài nào thích ứng kịp, chỉ biết cười gượng gạo. Hắn đột nhiên nhíu mày hỏi tôi:
- Là ai định truy sát nàng?
- Xin lỗi, ban nãy ta nói dối huynh. Ta chỉ là đi lạc. Gặp thổ phỉ nên trèo lên cây trốn, bất cẩn, sảy chân nên... té.- Lúc này, hắn đã coi trọng mình nên tôi không quá đắn đo khi phải nói thật. Hắn cười thành tiếng:
- Sao nàng lại hay bị rơi từ trên cao xuống vậy? Ta định giết cái tên nhiều chuyện kia trước, giết nàng sau đề phòng bất trắc rồi!
- Ha, người gì mà hung hăng quá vậy. Cái người kia ta cũng không quen, thả người ta đi, lỡ giết nhầm người thì huynh muốn ta hối hận đến chết ư? Nửa đêm tỉnh giấc còn phải nơm nớp lo sợ xem có về tìm ta trả thù không. Thật tàn nhẫn mà!- Tôi làm nũng. Thật ra cũng muốn ói lắm nhưng việc lớn không nên bỏ lỡ, có đúng không?
- Được, được rồi tiểu nương tử. Lần này ta sẽ tha chết cho hắn. Nhưng nàng nên nhớ rằng, con đường ta chọn đi, sau này còn có thể giết lầm rất nhiều người...
Mẹ kiếp, cứ nói thẳng ra là phản động, lật đổ Vương triều đi. Tôi nhăn mặt:
- Không nhẹ nhàng hơn được ư?
- Không được!- Hắn gật đầu chắc nịch. Tôi mặc kệ. Thả Vương Kim ra rồi hẳn tính. Tôi đứng dậy nói:
- Vậy ta sẽ thả tên kia ra! Huynh đi chuẩn bị ít thức ăn được không? Vừa đau vừa đói đây này!
- Tuân lệnh, có ngay đây. Căn phòng phía Đông, đây là chìa khóa.- Hắn tin tưởng giao chìa khoá cho tôi. Tôi nhanh chóng cầm lấy, chạy như bay về phía căn phòng. Bên ngoài, Đại Ngưu đang đi đi lại lại lo lắng. Thấy tôi, hắn cười tươi:
- Tiên nữ, thế nào?
- Trang chủ cho phép thả hắn đi! Mở cửa ra giúp ta!- Tôi đưa chìa khoá cho Đại Ngưu, hắn mở chốt rất nhanh. Tôi bảo hắn lui ra, còn mình cẩn thận đi vào bên trong.
Sao chẳng có ai ở đây vậy? Tôi từng bước thăm dò...
Á, đột nhiên có ai đó siết cổ tôi lại. Tên Vương Kim chết bầm, làm ơn mắc oán. Ngươi có cần núp trong bóng đêm, ra đòn từ phía sau không hả? Tôi thúc trỏ tay vào sườn hắn:
- Tên... chết tiệt!
Hắn lập tức thả tay ra, kích động ôm chầm lấy tôi:
- Nha Đầu, ngươi không sao thì tốt quá. Bọn chúng có làm hại ngươi không? Sao ngươi cũng bị nhốt ở đây?
Những câu hắn nói làm tôi thấy có lỗi. Nếu không phải tôi bỏ trốn khỏi hoàng cung thì hắn đâu bị nhốt ở đây, chẳng biết lúc nào sẽ chết. Tôi lắc đầu, đưa cho hắn cây tiêu, vũ khí tôi luôn mang bên mình:
- Bọn chúng tạm thời sẽ không làm gì ta đâu, ta đến đây thả ngươi. Cầm theo cây tiêu này làm vũ khí rời khỏi đây. Về được kinh thành thì hãy trở lại cứu ta!
- Chúng ta cùng bỏ trốn đi!- Hắn nhất quyết nắm chặt lấy tay tôi.
- Chạy được bao xa? Bọn chúng đông người như vậy, làm cách nào chạy khỏi? Ngươi nghe lời ta. Đi đi...
- Nha Đầu!- Tiếng trang chủ gọi tôi. Hắn ta đi đến, ôm thắt lưng của tôi. Vương Kim trợn mắt định giằng ra thì tôi lắc đầu nhè nhẹ. Hắn cũng chưa đến nỗi là đầu đất khi thức thời cúi mặt xuống.
- Vị công tử, huynh có thể rời khỏi đây. Tướng công không làm hại ta đâu!- Tôi cố gắng lắm mới nói ra được. Khỏi phải hỏi, sắc mặt Vương Kim cực kỳ u ám chỉ trực chờ bay đến xé xác tôi và Sở Lâm Vũ. Ánh mắt hắn đau đớn khó tả, nhìn ánh mắt ấy, tôi cũng thấy tim mình quặn lại. Xin lỗi Vương Kim, ta xin lỗi!
- Có chuyện gì sao?- Thấy hắn không trả lời, Sở Lâm Vũ bực dọc hỏi. Vương Kim ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn tôi, phất tay áo, ngạo nghễ bỏ đi. Lúc hắn rời khỏi cửa chính, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác mất mát len lỏi vào tim khiến tôi đứng không vững, tựa người vào Sở Lâm Vũ. Chưa bao giờ tôi mong mỏi hắn sẽ trở lại cứu tôi như bây giờ. Tôi hứa, khi về đến hoàng cung sẽ không dám trốn ra ngoài nữa.
- Nàng mệt ư?- Sở Lâm Vũ hỏi tôi. Tôi lắc đầu, gượng dậy bước tiếp. Trong đầu chỉ nhớ đến đôi mắt phượng đau đớn khi bị phản bội, người mình tin tưởng, yêu thương nhất đâm 1 nhát vào tim. Ánh mắt của Vương Kim khiến lòng tôi rỉ máu. Đau! Thật sự rất đau!
Ở sơn trang hơn 1 tuần, được chăm sóc, điều trị tận tình, thương thế của tôi cũng khỏi hẳn. Sở Lâm Vũ hầu như không có ở đây, vậy cũng tốt, ít ra tôi không phải trơ tráo diễn trò lừa gạt tình cảm cho hắn xem.
Giữa thu, lá vàng rơi mỗi ngày 1 nhiều, tôi nhìn 7 chiếc lá được ép kĩ càng trong cuốn vở rồi để thêm 1 chiếc lá nữa vào phía sau.
Vương Kim thật sự đã quên tôi rồi. Nếu vậy, tôi sẽ tự mình tìm cách bỏ đi.
Rốt cuộc, hắn xem tôi là gì? Tình nhân? Hay kẻ phản bội?
Tôi nói với Đại Ngưu muốn xuống núi du ngoạn 1 chuyến, nhưng hắn ta một mực không cho. Sở Lâm Vũ dặn dò, trừ phi hắn cho phép, tôi không được rời khỏi đây nửa bước. Quả thật, hắn thắt chặt vòng vây, đâu đâu cũng là người của sơn trang, muốn rời khỏi đây trừ phi biết bay.
Được 9 chiếc lá, Sở Lâm Vũ trở về. Khó khăn của tôi bây giờ mới bắt đầu.
Tôi tất nhiên phải cùng chung chăn gối, làm ấm giường cho hắn. Mẹ kiếp, cứ như thế, tôi sẽ thất thân với hắn mất.
Buổi tối, tôi giả vờ lên giường ngủ rất sớm nhưng trong lòng thì cứ phập phồng lo sợ. Rất lâu sau đó, đệm có vẻ lún xuống, tôi mới biết Sở Lâm Vũ đã đến.
Hừm... tôi im lặng, nhắm mắt, thở đều đều. Hắn tốc chăn lên, bảo:
- Nàng chưa ngủ có đúng không?
Bị bắt thóp, tôi từ từ mở mắt, gật đầu.
- Nàng muốn xuống núi để làm gì?
- Ta muốn thăm thúc thúc và cha mình.- Tôi nằm xoay lưng về phía hắn gật đầu.
- Nói dối, nàng muốn bỏ trốn đúng không?- Hắn đột ngột cầm chặt lấy tay tôi làm tôi xoay mặt đối diện hắn. Tôi ra sức lắc đầu, vô cùng sợ hãi.
- Ta nghe nói nàng muốn gả cho tên đại phu ở kinh thành?- Hắn dùng ánh mắt sắc lạnh, ném lên người tôi.
- Lúc đó ta không biết mình đã có hôn ước với chàng!- Tôi cố gắng giải thích.
- Ta muốn cho nàng biết, nàng là người của ai!- Nói xong, hắn đẩy mạnh tôi xuống giường, cả thân hình to lớn đè lên người tôi. Hắn dùng tay trái khoá trụ 2 tay tôi trên đầu. Không dùng tay được, tôi bắt đầu dùng chân đạp hắn nhưng sức lực to lớn kia, tôi khó mà bì được. Hắn thô bạo xé rách y phục của tôi. Ngực trái bị hắn nhồi nắn đau nhói. Bàn tay thô ráp mò vào trong đùi tôi vuốt ve rồi xé toạc váy bên dưới. Chẳng có nam nhân nào đồng ý ngủ cùng bạn mà không động thủ cả, trừ phi hắn ta thật lòng yêu bạn. Vương Kim. . .
- Đừng mà, cầu xin chàng! Đừng mà!- Hoảng sợ, tôi bật khóc nức nở.
- Không sao đâu, tiểu nha đầu, sau đêm nay, nàng sẽ không muốn rời xa ta nữa!- Hắn cúi xuống cắn vành tai của tôi, rồi đưa môi hôn khắp mặt và cổ. Tôi vẫn liên tục lắc đầu chống đối:
- Ta đau quá, ngừng lại. Á!
Bây giờ, tôi hoàn toàn loã thể trước mặt hắn. Hắn hơi ngừng lại, ngắm nhìn cặp ngực đẫy đà, đến vòng eo mảnh khảnh, khẽ cười:
- Không ngờ khi cởi hết quần áo, nàng lại xinh đẹp đến mê người như thế!
- Dâm loạn!- Tôi bị hắn nhìn thấy hết, tủi nhục nghe những lời dâm loạn này thì không tự chủ được nữa mắng chửi hắn.
Hắn bỏ tất cả ngày tai, cúi đầu dùng môi dày vò tấm thân bên dưới hạ thể.
- Vương Kim, cứu ta!- Tôi khóc, gọi tên nam nhân khác. Sở Lâm Vũ tức giận, động tác càng cuồng giả hơn. 1 giọt nước mắt chảy xuống cổ, tôi ngất đi.
*****
Lúc tỉnh dậy đã là 1 ngày sau đó. Đây không phải là sơn trang, là hoàng cung. Có phải tôi đang mơ ngủ hay không? Tôi bật dậy như cái máy, rõ ràng đây là phòng của Vương Kim. Tôi đột nhiên rơi nước mắt. Tôi cũng không còn đủ tự tin để đối mặt với hắn. Sở Lâm Vũ đã nhúng chàm trinh tiết của tôi.
Vương Kim đẩy cửa đi vào, xa lạ nhìn tôi:
- Tỉnh rồi ư? Ta sẽ đưa ngươi về nhà!
- Vương Kim...- Tôi chỉ biết khóc trong tủi nhục. Hắn cũng chẳng cần tôi nữa rồi.
- Đi thôi!- Hắn lạnh lùng ra lệnh cho tôi. Tôi lắc đầu:
- Ta không dám về đó nữa!- Gặp lại Phương Bạch Hàn, tôi phải ăn nói như thế nào? Nước mắt tôi cứ rơi mãi, rơi một lúc một nhiều. Trong phòng bỗng chốc im lặng. Vương Kim rơi vào trạng thái trầm ngâm lạnh lẽo. Tôi sờ áo, cây tiêu đã trở về bên mình, đúng lúc lắm, tôi đang muốn chết đây. Tôi cầm tiêu giơ lên cao, định đâm vào cổ thì Vương Kim giằng lại, hất cây tiêu ra xa.
- Đủ rồi!- Hắn tức giận gằng giọng. Tôi tuyệt vọng nắm lấy tay hắn:
- Ta rất sợ. Sợ người đời cười chê. Sợ ngươi sẽ không cần ta nữa!
- Chẳng phải ngươi mới là người không cần ta ư? Nếu ngươi không bỏ đi, mọi chuyện sẽ không đi đến nước này. Ta sẽ cho ngươi rời xa ta.- Hắn nói với vẻ cứng rắn nhưng rõ ràng vô cùng đau đớn. Tôi lắc đầu:
- Lúc Sở Lâm Vũ cưỡng đoạt, ta chỉ nghĩ đến mỗi mình ngươi nhưng mọi chuyện đều đã...- Tôi bật khóc nức nở. Sau khi nói ra câu đó, lòng tôi nhẹ nhàng hơn nhưng cũng đau như cắt.
Hắn liền đứng bật dậy bỏ đi. Tôi không thể cản được. Chỉ biết nhìn hắn chầm chậm rời xa, tôi mới biết thế nào là mất mác.
Tôi ngồi thẫn thờ, cơm chẳng thèm ăn, nước cũng chẳng thèm uống...
Đến tối, Vương Kim quay lại trong trạng thái say bí tỉ. Hắn ngồi phịch xuống bàn, chống tay suy tư. Tôi mang chăn đắp lên người hắn. Hắn đột nhiên nắm tay tôi lại, ánh mắt đau khổ:
- Ngươi có biết, ta vì ngươi đã đau đớn thế nào không?
Tôi hoàn toàn không biết, chỉ đứng thừ ra đó như pho tượng. Tôi hít 1 hơi thật sâu, nén nước mắt. Hắn đứng phắt dậy, ôm tôi vào lòng, thô bạo hôn lên môi tôi mà dày vò như trút hết cơn giận. Tôi không thể đẩy hắn, cũng không muốn đẩy. Thể xác nhuốm bẩn như thế, thì còn ai cần đến nữa hay không?
- Hắn ta đã hôn ngươi, đã chiếm được ngươi có đúng vậy không?- Vương Kim đưa tay vuốt ve cả người tôi. Tôi đẩy hắn ra liền bị sỉ nhục:
- Còn đẩy ta ra? So với hắn, ta còn không bằng?
Nói xong, hắn đẩy tôi lên giường, xé nát quần áo. So với Sở Lâm Vũ còn mạnh bạo hơn. Tôi không khóc, cũng không thể khóc, chỉ biết nằm yên như cái xác không hồn. Không có màn dạo đầu, hắn mạnh mẽ tiến vào.
Máu... mùi máu tanh toả khắp phòng. Tôi đau đớn hét lên, đau đến thống khổ. Hắn ngạc nhiên đến ngẩn người, tôi cũng bất ngờ không kém. Tôi vẫn chưa thất thân với Sở Lâm Vũ?
Vương Kim không dùng sức nữa, nhẹ nhàng cúi đầu hôn tôi:
- Chuyện này là sao?
Tôi lắc đầu không rõ, nước mắt lại rơi. Hắn đưa tay khẽ lâu nước mắt trên gương mặt tôi, hỏi:
- Cho ta?
Tôi gật đầu. Sóng tình cuồn cuộn không dứt. Vương Kim hạnh phúc ôm chầm lấy tôi, chẳng rõ là sung sướng hay hoang mang...
Chỉ cần người không phụ ta, ta sẽ không phụ người lần nữa. . .
******
Tôi mệt mỏi cựa người, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của Vương Kim. Tôi mỉm cười mãn nguyện. Không gặp phải Sở Lâm Vũ, tôi chắc hẳn vẫn chưa biết mình đã yêu hoàng thượng. Thiên trường địa cửu là viễn vong, chỉ mong có thể yêu người hết hôm nay rồi lại ngày mai.
Vương Kim cũng tỉnh giấc, hôn lên trán tôi:
- Sao không ngủ thêm đi?
- Ta đau...- Tôi nhăn mặt.
- Vài lần nữa sẽ hết!- Hắn tà ma nói khẽ vào tai tôi. Tôi xấu hổ đánh vào ngực hắn. Hắn ôm chặt lấy tôi:
- Cảm ơn nàng, đã cho ta tất cả!
Tôi nhìn những dấu tích đêm qua trên cổ hắn thầm cảm thán, hình như đêm qua tôi cũng rất nhiệt tình. Không nói không tiếc, nhắc đến lại tiếc. Oan uổng cho cái trinh tiết của tôi quá!
Tôi xoay người, chống tay hỏi hắn:
- Sao ta vẫn còn... nguyên vẹn nhỉ? Sở Lâm Vũ không có khả năng nên chưa đánh đã bại ư?
- Nói bậy! Chắc có lẽ là do Đại Ngưu xông vào đúng lúc. Lúc chạy ra mặt mày đã bị đánh đến biến dạng. Ta đốt sơn trang. Hắn ta bỏ trốn. Ta cũng không truy đuổi, sợ nàng chết trong đám cháy nên chỉ kịp chạy vào, quấn chăn mang nàng ra.
Thì ra là vậy, ta nợ ân tình của Đại Ngưu rất nhiều rồi.
- Cũng may là ta chưa bị cắm sừng!- Vương Kim vô sỉ vùi mặt vào ngực tôi cười thoả mãn. Phải, nhưng ngươi đã cắm cái sừng to tướng lên đầu Phương Bạch Hàn. Tôi đẩy đầu hắn ra:
- Không định thiết triều ư?
- Đi chứ. Nàng nghỉ ngơi đi. Ta sẽ dặn dò A Tú nhẹ tay hơn 1 chút!- Hắn đứng dậy mặc lại y phục. Tôi cũng ngồi dậy chấn chỉnh lại. Trải qua cuộc kích tình, dấu tích trên người tôi cứ như hoa được vun vén thi nhau đua nở.
Lúc A Tú tắm cho tôi, cô nàng cứ cười tủm tỉm không thôi rồi trách móc:
- Nương nương có còn muốn em sống nữa không? Lúc không có người ở đây, Vi quý phi giận cá chém thớt, đày đoạ em rất khổ!
- À mà, chuyện của ta, thái hậu nói sao?- Nhắc mới nhớ, chuyện tôi giả danh công chúa vẫn chưa êm xuôi đâu.
- Không sao, Liêu vương nói rằng tiến cống người cho bệ hạ nhưng có 1 chút nhầm lẫn đã đưa lên kiệu hoa. Công chúa nhận toàn bộ phần lỗi về mình khi đúng ngày thành thân lại đổ bệnh, đành phải mang người ra thay thế. Thái hậu cũng không tiếp tục truy cứu!- A Tú từ tốn kể lại cho tôi nghe. Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười:
- Công chúa thực tốt quá!
- Nương nương quá ngây thơ rồi. Hoàng thượng mấy hôm trước đều ở tẩm cung của công chúa. Nàng ta chỉ cố tỏ ra biết điều, chịu thiệt để tranh sủng thôi!
Cái gì? Vương Kim dám cắm sừng tôi? Đã vậy còn sợ bị tôi cắm sừng? Tôi cứ tưởng tôi là người bóc tem hắn chứ? Mẹ kiếp, hắn đang chăn rau à?
- Nương nương, cũng tại người bỏ đi, hoàng thượng lo sót vó còn gì?
- Nhưng hắn ta dám thừa cơ hội ăn vụng!- Tôi tức giận hét lên.
- Còn 3000 cung tần mỹ nữ ở phía sau. Chỉ mới có 1 công chúa mà nương nương đã ghen vậy rồi! Có điều, lúc nương nương bỏ đi, đêm nào hoàng thượng cũng mượn rượu giải sầu, chạy vào cung của công chúa tức là nơi ở cũ của nương nương để mà than thở. Nương nương, xem ra, hoàng thượng thật lòng rất yêu người!
Lúc tôi bị thổ phỉ bắt, sao hắn không ứng cứu ngay mà chờ đến 9 ngày? Làm hại tôi xúyt nữa phải lên giường với tên thổ phỉ mặt người dạ thú.
- Em không hiểu đâu. Đêm qua hắn còn thì thầm vào tai ta đời này kiếp này chỉ có mỗi mình ta. Xem ra, đến đoạn cao trào, bọn nam nhân đều nói dối để được thỏa mãn!- Tôi hằn hộc trách móc. A Tú đột nhiên im lặng. Tôi gọi:
- Em sao vậy? A Tú?
- Ta đâu có gạt nàng đâu chứ? Ta chỉ mượn rượu giải sầu, trò chuyện cùng công chúa. Đến đêm tối qua vẫn còn là trai tân!
Vương Kim đột nhiên xuất hiện từ phía sau khiến tôi giật mình, hắn chết nhất định phải xin vài con số đề. Tôi bĩu môi:
- Lời nói đầu môi, anh ơi chót lưỡi đầu môi!
- Ta thề!- Hắn giơ tay lên trán. Hoàng thượng của tôi ơi, nếu thề mà chết thật thì thế giới này đâu có mấy tỉ người. Tôi nhếch mép:
- Tốt nhất là như thế!- Vương Kim bị cảnh cáo liền hoảng sợ đấm bóp vai cho tôi.- Kì lưng đi!- Tôi ra lệnh. Hoàng thượng hoảng hốt, vội vội vàng vàng cầm bông tắm làm theo. Thời kì phu nô chính thức bắt đầu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...