Tôi ngồi ngay ngắn vào bàn “làm việc”, hít một hơi thật sâu, liếc nhìn tất cả các mỹ nữ được tuyển chọn theo tiêu chuẩn airline. Bọn họ đang cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Tôi nở nụ cười, trước tiên, chúng ta bắt đầu nói đạo lý:
- Ta đối đãi với các người đúng là không tệ, ai cũng được dùng mỹ phẩm tốt nhất kinh thành, ai cũng được mặc quần áo đắc nhất kinh thành!
- Thưa, phải!- Bọn họ lí nhí đáp lại.
- Ta có bảo các cô tiếp khách không?- Tôi nhướn 1 bên mày.
- Không.- Bọn họ lắc đầu.
- Vậy thì được rồi, chúng ta là hảo tỉ muội, số tiền các cô gửi cho ta để chuộc thân nên giữ lại đi ha!- Tôi cười, đẩy tất cả số châu báu trên bàn về phía bên kia.
- Ừm... nhưng chúng tôi cũng cần có 1 tấm chồng. Ai cũng không còn trẻ nữa rồi.- Bạch Khuê là người đầu tiên lên tiếng. Tôi thu lại nụ cười ban nãy, trưng ra bộ mặt lạnh như tiền bức người:
- Đã là kĩ nữ thì đừng mong có chồng!
- Vậy cô đã có Phương Bạch Hàn là gì?
- Tướng công của ta không đến Xuân Hoa lầu mua vui, là do đích thân ta tìm hiểu. Các cô chỉ yêu bằng tai nghe được lời ngon tiếng ngọt, nên chưa tìm hiểu kĩ đám người này. Bạch Khuê- Vương viên ngoại đã có chính thất cuồng ghen, con trai lớn của ông ta lớn hơn cô 5 tuổi. Mỹ Nhân- Khúc lão gia, vợ đã chết, hiện đang có 10 cô con gái đang tìm thêm con trai nối dõi, mang cô về cũng chỉ làm cái máy đẻ. Hồng Loan- là trạng nguyên mới đỗ có đúng không? Nhà hắn ta đút lót tiền quan phủ để mua chức, bản tánh vốn trăng hoa, sắp kết hôn cùng tiểu thư nhà họ Quan, kĩ nữ như cô cũng chỉ là vui chơi qua đường. Còn các cô nữa, xem cho kĩ đi. Ta đã thay mặt các cô tìm hiểu những tên khốn mặt người dạ thú đó. Người chỉ sống ở đáy giếng, không hiểu rõ nhân tình thế thái thì đừng cho mình là khôn ngoan. Các cô được Xuân Hoa lầu bao bọc quá kỹ, đến 1 cái sờ ép buộc cũng không được động đến. Các cô thử chạy ra bên ngoài mà vẫy vùng xem, lúc ở Xuân Hoa lầu mệnh giá rất cao nhưng khi làm thê thiếp người khác rồi cũng chỉ là đoá hoa héo tàn mà thôi. Sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ!- Tôi quăng sấp giấy điều tra lên bàn. Cạn lời, cạn tình, cạn nghĩa với các người rồi.
- Mọi chuyện không đúng như cô nói!- Mỹ Nhân run run, trên tay vẫn còn cầm sấp giấy, lắc đầu không tin.
- Đúng vậy, chúng tôi cũng là tự thân tìm hiểu.- Cả bọn hùa theo sau. Fắc, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
- Vậy ai muốn rời khỏi đây?- Tôi vỗ tay lên bàn, làm sấp giấy bay nhẹ lên không trung rồi hạ xuống.
- Tôi!- Bạch Khuê giơ tay.
- Số châu báu cô đưa vẫn chưa đủ, cởi hết số nữ trang trên người ra, hoàn trả quần áo, đồ trang điểm lại đây, chỉ có người ở Xuân Hoa lầu mới được phép dùng.- Tôi lạnh lùng ra lệnh, cô ta cũng cứng đầu cởi nữ trang ra. Tôi hít 1 hơi thật sâu, liếc nhìn đám người còn lại:
- Còn ai muốn đi nữa?
Bọn họ xì xầm to nhỏ với nhau rồi lắc đầu. Tổn thất 1 mỹ nhân nhưng sẽ làm cho cả bọn sáng mắt. Xong xuôi, tôi bảo thúc thúc:
- Đưa cô ấy ra khỏi đây, từ nay về sau chúng ta không liên quan đến cô ta nữa!
Tôi đứng dậy, xoay lưng đi, liếc mắt nhìn đám người còn lại.
Hôm nay, Xuân Hoa lầu mở cửa hoạt động bình thường. Vừa đưa Bạch Khuê ra đến cửa chính, đám người Vương viên ngoại đã kéo đến, không phải để đón cô mà chính là đánh ghen. Chuyện vui như thế, sao tôi có thể bỏ qua được? Tôi đeo khăn che mặt, đứng nhìn bọn họ đôi co. Vương phu nhân 1 tay véo tai chồng, 1 tay nắm đầu Bạch Khuê hét lớn:
- Tiện nhân, dám giành chồng bà. Còn bảo cưới mày vào làm thiếp à? Hạng kĩ nữ như mày có xứng đáng không?
- Cứu... cứu với!- Bạch Khuê cầu xin. Thúc thúc tôi hoảng hốt định chạy ra ngăn cản nhưng tôi chắn tay lại:
- Xuân Hoa lầu không liên quan đến chuyện này!
Cả bọn kĩ nữ ban nãy còn đang đắn đo có nên rời khỏi đây hay không liền chạy biến vào bên phía trong, len lén nhìn ra bên ngoài.
Đám người đi theo Vương phu nhân khá đông, luân phiên chửi bới, đánh đập cô mỹ nhân nhỏ bé. Bạch Khuê bị bọn họ đánh đến độ người bê bết máu... máu... máu chảy từ đùi cô ấy. Tôi khựng lại. . .
Không chần chừ nữa, tôi lập tức xông ra tách bà chằn hung dữ kia khỏi Bạch Khuê. Cái Bang cũng kéo đồng bọn của bà ta lại. Vương phu nhân hét lên oai oái:
- Không liên quan vậy ngăn cản bọn tao làm gì, hả?
- Con mụ này, câm miệng!- Tôi tát mụ ta 1 bạt tai, trợn mắt, gằng giọng.- Dám gây sự trước cửa Xuân Hoa lầu thì bà là Lão Phật Gia rồi đó!
Tôi hất tay làm bà ta ngã chõng trơ trên đất. Vương viên ngoại lồm cồm bò đến đỡ:
- Phu nhân!
- Phu nhân cái rắm, ngươi xem, ngươi đi ăn vụng còn đem lại phiền phức cho ta. Tức chết mà!
Bà ta đứng dậy, phất áo bỏ đi. Tôi xoay người, đỡ lấy Bạch Khuê chạy vào trong. . .
Quả như tôi dự đoán, cái thai không giữ được. Tôi thở dài, nhìn người con gái tội nghiệp, héo úa nằm trên giường bệnh. Phương Bạch Hàn bốc cho cô ta mấy thang thuốc rồi cũng rời đi.
Tôi hiểu ý định muốn rời khỏi Xuân Hoa lầu của cô ta, chính là bảo vệ cho đứa bé, không thể để nó làm con của 1 kĩ nữ không danh không phận được. Vậy thì sao? Cô ta chọn sai người trao thân gửi phận rồi. Tôi không cần hạng người qua cầu rút ván này nhưng lại thương xót cho cô ấy. Đám người ở đây bị doạ cho khiếp vía, không ai dám mở miệng lên nhắc chuyện này với tôi nữa. . .
*****
- Tướng công, mạng người đúng là rất rẻ, chỉ nửa canh giờ trước, đứa bé vẫn an toàn trong bụng mẹ, nửa canh giờ sau đã chết rồi!- Tôi tựa đầu vào vai Phương Bạch Hàn thở dài. Chuyện Xuân Hoa lầu đã yên ổn, tôi giao lại cho thúc thúc, còn mình chạy đến hiệu thuốc của tướng công tư tình.
- Cũng tại cô ta không biết tốt xấu. Nàng không có lỗi!- Chàng vuốt tóc tôi nói. Tôi khịt mũi:
- Tướng công, thiếp cũng muốn có 1 đứa con, nam nữ gì cũng được để vui nhà vui cửa!- Tôi tinh nghịch rút đầu lên tay Phương Bạch Hàn, chàng phì cười:
- Nàng muốn có bao nhiêu đứa cũng được!
- Xin lỗi, đã làm phiền 2 người rồi!- Làm phiền thì cũng đã làm phiền rồi còn câu nệ tiểu tiết. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cô gái đẹp hơn tranh thuỷ mặc trong truyền thuyết đấy ư? Cũng có nhan sắc, đoán không lầm thì đây chính là công chúa Liêu quốc. Đầu tiên, cô ta liếc nhìn Phương Bạch Hàn đang ôm tôi vào lòng rồi lại nhìn vào khuôn mặt bình thản của tôi. Tôi mỉm cười:
- Là công chúa đấy ư?
- Ngươi là...
- Nàng ấy là nương tử của ta.- Phương Bạch Hàn nở nụ cười tươi rói giới thiệu. Rất tốt, chàng xứng đáng là 1 người chồng tuyệt hảo.
- À...- Nàng ta à lên 1 tiếng, nở nụ cười dịu dàng. Tôi cũng cười đáp lễ, khéo léo nói:
- Hoàng thượng sẽ đến đón công chúa về ngay đây thôi. Thật ngại vì sự nhầm lẫn hôm đó!
- Vậy ư? Ta lại thấy hoàng thượng thích cô nên mới giữ lại đó lâu như thế.- Đúng là đàn bà có tính hay ghen. Tôi ngồi dậy ngay ngắn:
- Ừm... giữ ta lại để trấn áp 2 nàng quý phi thôi. Ai bảo ta dữ như bà chằn làm gì?- Tôi nhăn mũi, giơ 2 tay làm điệu bộ hung dữ rồi cù phu quân mấy cái. Công chúa gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
- Mấy hôm nay ở đây, thật khó chịu!
Tôi và Phương Bạch Hàn ngưng đùa, khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Công chúa phì cười:
- Ta đùa thôi mà!
Đùa có vẻ vui nhỉ? Tôi nhướn mày, không lấy làm thích thú mấy với cô gái này. Phương Bạch Hàn cười giả lả cho qua, chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Tôi nắm lấy tay chàng, đề nghị:
- Dù sao thì hôm đó cũng bái đường không thành, hay là chiều nay chúng ta làm lễ lại. Sẵn tiện mời công chúa đến dự luôn!
- Được thôi, nhớ đãi thật lớn!- Nàng ta nở nụ cười xinh đẹp. Tôi đáp lễ gật đầu chắc nịch.
****
Lần nữa xuất giá, trong lòng tôi đã sớm hết bồn chồn. Tiếng kèn trống vang lên nghe thật vui tai. Bà mai dắt tay tôi ra trước mặt Phương Bạch Hàn, xem ra, chuyện làm Phương phu nhân không còn là mơ nữa.
- Nhất bái thiên địa!
- Khoan đã!
Chiếc cổ vừa hạ xuống được một chút, cả tôi và tướng công liền ngẩng dậy. Không phải tên hoàng thượng mặt dày đến đây phá hỏng chuyện đại sự của ta chứ?
- Có chuyện gì?- Thúc thúc tôi ra hỏi. Tôi vẫn ỉm im đội khăn che mặt.
- Xuân Hoa lầu còn tiếp khách chứ?
“Trời!” Cả phòng đột nhiên thở phào 1 hơi. Tôi đáp:
- Tạm thời ngưng hoạt động! Đã là khách ở đây thì ở lại uống vài chén rượu mừng đi!
Thúc thúc tôi đành dắt cái tên điên đó vào bàn ăn. Làm hại tôi lãng phí mất 3 phút của cuộc đời.
- Nhị bái cao đường!
- Khoan đã!
Hả? Lại chuyện gì nữa đây? Cái bọn phá đám chết tiệt!
- Xuân Hoa lầu còn bán rượu không?
- Tửu lầu bên cạnh đây kìa sao lại qua đây mua?- Thúc thúc tôi ra tay giải vây. Đợi tôi bái đường xong, tôi nhất định tìm 2 tên đó tính sổ.
- À à, vậy ta nhầm, các người cứ tiếp tục đi!- Hắn ta cười ha ha rồi bỏ đi.
- Chết tiết!- Tôi chửi thề, nắm chặt bàn tay lại.
- Thả lỏng đi nương tử!- Giọng nói của Phương Bạch Hàn như dòng suối mát dịu làm vơi bớt ngọn lửa ngùn ngụt trong tôi. Hết giận rồi!
- Phu thê giao...
- Dừng lại!
Á, giọng nói này, thành sự thật rồi.
- Phu thê giao bái!- Tôi hét lên, kéo đầu Phương Bạch Hàn đang đứng sững sờ gật xuống, rồi bỏ chạy. Vừa chạy, tôi vừa hét lớn:
- Thúc thúc, lo hậu sự giùm con!
Không xong rồi, không xong rồi. Tội khi quân phạm thượng là tru di cửu tộc đó. Ể, mà hắn ta là người thông báo việc thúc thúc qua đời cho mình mà, mình không có tội. Nhưng... thúc thúc lại có tội. Vậy ra mình cũng bị họa lây?
Tôi hoảng loạn bỏ chạy, bỏ mặc tất cả lại phía sau.
- Đuổi theo cô ta!- Vương Kim hùng hổ ra lệnh.
Á á, không qua khỏi trăng này rồi!
Tôi vội vội vàng vàng phóng lên chiếc kiệu có ngựa kéo bên đường, nín thở chờ đợi đám quân lính đi khỏi.
- Soát kiệu!- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Do Min Joon, mau mau đến cứu em đi! Tôi cắn môi, cúi đầu, nắm thặt chặt chiếc váy tân nương như muốn vò nát.
- Các người làm gì vậy? Dám soát kiệu của...
- Dừng lại, không được soát!- Vương Kim ra lệnh.
Tôi loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện bên ngoài, liền thở phào nhẹ nhõm nhưng sao hắn lại dễ dàng cho qua như vậy? Câu chuyện lúc sau tôi không nghe thấy nữa.
Tôi ngồi đợi cơn lũ qua đi trong kiệu, ngủ gà ngủ gật, lúc lâu sau đó, nghe tiếng xe ngựa lọc cọc tôi mới hoàn hồn tỉnh dậy.
Hả? Chiếc kiệu đang di chuyển, là đi đâu? Tôi trợn mắt, há mồm xoay mặt qua bên cạnh.
Á Á Á, mỹ nam. Đẹp trai thế này, aaaaa... Tôi say sưa ngắm nhìn đôi mày kiếm, mắt ngọc đẹp đẽ tuyệt hảo. Nam nhân tuấn mỹ, xuất phàm thế này chưa bị chôn sống ư? Chàng nở nụ cười như gió xuân mơn mởn:
- Tỉnh rồi ư? Tiểu mỹ nhân!
- A, mà chiếc xe ngựa này đang đi đâu vậy?- Tôi hoàn hồn, không kịp cảm ơn cứu mạng vội vội vàng vàng hỏi han.
- Đang ở khuôn viên hoàng cung!
- Á!- Tôi hét lên một tiếng kinh hãi, bật tấm màn phía trước phóng xuống kiệu chạy đi thật nhanh. Cứ tưởng tránh được 1 kiếp nạn nhưng không ngờ tự đào lỗ chôn mình. Sao lại tiến thẳng vào hoàng cung luôn vậy?
- Tiểu hồ ly! Ta xem ngươi trốn đi đâu!- Đang chạy với vận tốc ánh sáng, Lão Phật Gia đột nhiên xuất hiện chắn đường tôi, chỉ cần 1 cước nhẹ nhàng, tôi đọ đất, thở không ra hơi. Sức lực của bà lão 80 tuổi đấy ư? Hoàng cung ai ai ra tay thật tàn nhẫn. Huhu...
*Rột... rột...” Bà bà lôi tôi như 1 túi gạo. . .
Chu mi nga? Lại rện na???? Hụ hụ... :'(
Chân thành chia buồn và thương xót cho tấm thân nhỏ bé ấy. Hãy an nghỉ em nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...