Vuốt ve mái tóc như suối của nhỏ, đôi mắt ôn nhu nhìn nhỏ không rời, làm cho bao cặp mắt của các đại thần phía dưới trố ra đến nỗi muốn được thể nổ tung, không ai dám hó hé, đáng lẽ việc triều chính không nên để những phi tần trong hậu cung can thiệp kể cả hoàng hậu và hoàng thái hậu, thiên tử của bọn họ luôn tuân thủ đúng các quy tắc, tàn bạo, lạnh lùng dù cho là công thần có công lớn nhưng chỉ cần phạm phải một cái nhẹ thì gói đồ ôm người về quê sinh sống, nặng thì coi như lên trời gặp tiên nhân luôn, vậy mà bây giờ người ngồi trên ghế rồng không phải một người mà là hai người, nhưng sốc hơn nữa cái nam nhân lãnh đạm tàn bạo, khát máu kia có khuôn mặt hiền hòa như bầu trời cuối thu làm cho trời đất trong mắt các đại lão thần tuổi đã cao không ngừng rung chuyển, dù có bất bình nhưng cũng không dám mở miệng.
-"Được rồi, các ngươi có gì báo cáo cứ nói đi" Giọng nói lạnh tanh nhưng gương mặt vẫn như thế, Nhật Quang đứng bên cạnh thở dài nhìn hai con người một vàng một hồng trên ghế vàng, tâm càng ngày càng dám chắc mai sau này chắc chắn cái nữ tử hồng hồng kia thế nào cũng đăng cơ làm hoàng hậu yêu của chàng. Còn có khi có thể sẽ giải tán luôn cái địa ngục ma nữ kia nữa, như thế đỡ tốn biết chừng nào cho hoàng cung, lại không có những chuyện bất công làm y đau đầu thay nữa
-"Khởi bẩm hoàng thượng, Vương Lâm triều chúng ta đã quyết định cùng Tư Khởi triều kí khế ước hòa giải, cho nên Tư Khởi triều đã gởi thư cử sứ thần hòa giải là Tư Kì Phong- Hoàng thái tử của Khởi triều sang để tỏ lòng hữu hảo của hai nước sau này" Lão già râu tóc bạc phơ, tiến lên cúi người cung kính bẩm, sắc mặt của chàng giãn ra, nhếch môi khẽ cười, dù sao lần này cả hai nước hòa giải cũng là tốt cho nhân của cả hai triều đình, người dân không những vui mừng mà có thể được họ đánh giá cao là vị vua nhân đức hiểu biết của đất nước
-"Tốt lắm, hãy chuẩn bị một buổi tiệc thật linh đình để đón sứ thần Khởi triều, không được để bất cứ sai sót nào, được rồi còn gì nữa" Chàng quét mắt trên chính điện, nhìn những lão nhân đang run như cày sấy mà hỏi
-"Khởi bẩm, không những Khởi Triều mà Hạ Chi quốc cũng muốn một chuyến đến mừng thọ lão Thái Hậu và tăng tình hữu bang giữa hai nước" Chàng nhếch mép, vẻ mặt hàn băng, ánh mắt sắc sảo nghiêng đầu nhìn nữ nhân đã ngủ trong lòng, ánh mắt có một tia giảo hoạt. Hừ lấy cớ như thế là để thăm dò tình hình nước ta đây mà, nếu như muốn biết ta cũng chẳng cần giấu
-"Được hãy sắp xếp thật tốt, sứ thần bên đó là ai"
-"Thưa là Hàn Vũ vương gia" Hàn Vũ vương gia,nghe đồn từ lúc hắn té xuống vách núi sau khi tỉnh lại thì trở thành một người khác, tư trí thông minh, học rộng tài cao, nhưng không hề khoa trương, huyênh hoang mà ngược lại nhân đức độ lượng, suy nghĩ thấu đáo, tư sắc cũng là đệ nhất mĩ nam của Hạ Chi quốc, chàng muốn được xem xét hắn một lần xem sao
-"Còn gì nữa"
-"Khởi bẩm không còn gì" Lão nhân kiên cố đứng trụ, gương mặt đầm đìa mồ hôi, hôm nay quả thật là lạ, vì thường ngày cứ mỗi lần có chuyện mà thượng triều thế nào cũng có vài đại thần bị đưa ra chém, úc vậy mà...
-"Được rồi các ngươi lui ra hết đi" Chàng hất tay ý nói đi hết, cả đám đại thần ù té ra khỏi chính điện, chàng nhăn mặt khó hiểu nhìn bóng dang như thỏ của họ mà lắc đầu, Nhật Quang cũng tự hiểu mà lui ra
-"Nhật Quang, ngươi đi truyền ý chỉ, tung tin đồn cho ta, phong Lan Nhi làm Lan Quý Phi quyền hạn chỉ dưới hai người trên một người, ban cho nàng cung điện Đại Nhi Nguyệt đổi tên thành Sủng Lan điện" Nhật Quang giật mình ngẩng đầu nhìn người trước mặt y đang đi đột nhiên gọi lại làm y hoảng hồn, Đại Lâm Điện chẳng phải là cung điện nguy nga nhất hậu cung sao, cả hoàng hậu cũng không được ở chung quy là mẹ ruột của chàng đã từng ở đó, nên chàng mới nghiêm cấm không một ai được bước vào ngoài việc lau chùi, hoàng thái hậu bây giờ chỉ là mẹ nuôi của chàng, một trong những tần phi được sủng ái năm xưa, nhưng mẹ của chàng danh chính ngôn thuận là hoàng hậu, công dung ngôn hạnh đều đầy đủ, làm ai cũng thèm thuồng muốn đoạt lấy nhưng không may lại qua đời sớm. Vậy mà lại cho nhỏ ở cung điện đó, còn đổi thành Sủng Lan điện nữa chứ, ai cũng có thể hiểu ý tứ trong câu nói này, hoàng thượng của hắn, si tình thật rồi.
-"Thần tuân chỉ" Nhật Quang trang nghiêm hành lễ rồi bước ra ngoài.
-"A!" Hắn ôn nhu dùng đũa đúc thức ăn cho cô, cả hoàng thái hậu lẫn hoàng hậu người thì đơ cứng người thì cảm thấy đau đầu choáng váng, mới có một đêm mà chuyện gì xảy ra thế này, ma nữ bà bà chóng mặt, nhưng miệng mỉm cười đầy ta khí
-"Hai đứa rốt cuộc bị ma nhập hả" Thái Hậu định mở miệng thì hoàng hậu đã thất thanh nói trước, gương mặt đầy lo lắng, đưa tay rờ trán từng người, bị cướp mối, hoàng thái hậu tức giận xụ mặt, đối với gương mặt hiền từ và ngây thơ của hoàng hậu thì một chút cũng không nỡ trách
-"AIIIIIIIZ, rốt cuộc hai đứa đã chuyển biến thế nào rồi, có cần ta đứng ra làm chủ cho hai đứa thành thân không he he"
-"Bà bà" Cả hai ngượng chín mặt hét lên chống đối, gương mặt hoàng thái hậu ngày càng trở nên gian tà
-"Ma nữ bà bà, tụi con chỉ mới bắt đầu thôi, bất quá chỉ mới môi chạm môi thôi"
-"Môi chạm môi mà nói là bất quá à, đó là vô cùng trọng đại rồi" Hoàng hậu kịch liệt nhảy dựng lên phản ứng, xuýt xoa nhìn cô, hoàng hậu rất thích cô, luôn quan tâm và lo lắng cho cô như con đẻ
-"Cho nên ta mới nói là nên mau chóng thành hôn" Ma nữ bà bà vô cùng hứng chí nói, tiếp lời một chút cũng không nhìn ra sắc mặt của hai đứa chau phía trước đang tối sầm lại. Hoàng hậu lại nở ra một nụ cười vô cùng hài lòng rồi ngồi xuống ghế, gật gật đầu nói
-"Đúng thế, hai con nên làm lễ thành thân đi"
-"Tất nhien là con đồng ý nhưng về phần nàng.."
-"Cháu cần một khoảng thời gian nữa, hôn nhân rất trọng đại không thể tùy tiện một cách nhất thời mà để hối hận cả đời" Cô nói, giọng nói đầy kiên quyết
-"Hoàng thái hậu, hoàng hậu cát tường, thái tử, công chúa vạn phúc" tì nữ một thân màu lục lam đi tới, e thẹn đỏ mặt khi nhìn hắn, cô nhăn mặt rồi phì cười
-"Có chuyện gì vậy Thu Cúc" Hoàng Thái hậu điềm đạm nói
-"Lưu công công câu kiến, nhờ tì nữ vào bẩm báo cho Thái tử hoàng thượng có việc cần gặp Thái tử" Tì nữ êm giọng nói
-"Được ta đến ngay, ngươi lui ra đi" Hắn lạnh giọng hạ lệnh, tiểu cung nữ khả ái đó lui xuống.
-"Ta có việc phải đi nàng chờ ta trở về rồi ta cùng nàng dạo phố" Hắn mỉm cười ôn nhu nói, cô gật đầu tiếp nhận lời nói đó một cách vui vẻ
-'Thôi được rồi cháu mau đi đi đừng để ta nôn vì tình cảm ướt át của hai cháu" Hoàng thái hậu xoa ngực xua tay
-"Thần nhi cáo lui" Hắn cúi đầu rồi tiêu sái mất dáng ngoài cửa
Trăng tròn soi sáng con đường vắng lặng chỉ có 2 người bước đi, không khí im lặng, im lặng và im lặng, cô ngước nhìn hắn, gương mặt hắn vô cùng trầm tư và có điều gì đó u buồn, dưới ánh vàng của trăng đôi mắt hắn ánh lên một chút dịu dàng như nước hồ mùa thu nhưng cũng lạnh băng như nước hồ mùa đông, còn có khí phái bức người đáng sợ mà cô chưa từng biết, cô chưa từng nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nhưng từ lúc nào cô lại không hay ngắm nhìn hắn, cô từ đầu đến cuối vẫn là thích con ngươi hắn, dù cho đôi môi hắn có mọng đỏ mê người hay cái mũi vừa cao vừa thằng cùng thân hình mạnh mẽ cao lớn, đôi mắt hắn là phần quang ôn hòa làm cô thấy an toàn, mạnh mẽ nhưng không lỗ mang, lạnh băng nhưng không kém ôn nhu, buồn nhưng khong biểu lộ chỉ ở mắt hắn, đôi nhãn cầu màu nâu óng ánh mới thấy được. Tâm tư cô bất chợt nghĩ đến một câu "Chỉ cần chàng ở đâu, thiếp cũng sẽ ở mãi bên cạnh chàng". Cô nhìn chàng, ánh mắt thập phần dịu dàng, ánh mắt của một thiếu nữ đang yêu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...