Đêm đó --
“Ngươi làm sao vậy?” Lúc ăn tối, Lãnh Tinh có vẻ không yên lòng, Tát Tư nghi ngờ hỏi thăm. Sẽ không phải là hôm nay buồn bực đến đầu óc mê muội rồi chứ, mới có thể không muốn ăn, nhưng nàng không ngừng khuấy thức ăn.
“Không có gì, không có gì.” Lúc này Lãnh Tinh mới lấy lại tinh thần ăn cơm. Nàng suy nghĩ có nên nói cho Tát Tư biết chuyện hôm nay người của nước Chích đã tới đây hay không, cuối cùng vẫn quyết định không nói, tránh đưa tới một cuộc gió tanh mưa máu. Bởi vì theo cá tính nóng nảy của Tát Tư, không xông ra bắt người mới là lạ, hơn nữa hiện tại việc quan trọng nhất là chuẩn bị cho người dân rời khỏi nước Hỏa Ma, trước mắt chuyện của nước Chích không đáng để phí tâm.
“Vậy thì đừng ngẩng người như vậy nữa. Ăn nhiều một chút.” Tát Tư cau mày nói.
“Được.” Nói xong, Lãnh Tinh cúi đầu ăn một cách mạnh mẽ, vài lần chột dạ ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa lúc đụng với Tát Tư, nàng mất tự nhiên cười, lại vội vàng cúi đầu. Lần này, lông mày Tát Tư càng cau lại chặt hơn.
“Ngày mai ngươi ở trong cung nghỉ ngơi đi, đừng đến bờ biển phơi nắng với ta.” Nếu không mọi người sẽ bị phơi đến trở nên kì lạ, một hồi thần trí bay mất, một hồi quỷ quyệt chột dạ cười.
Lãnh Tinh lập tức quả quyết cự tuyệt, đánh chết nàng cũng không muốn rời khỏi Tát Tư một bước, nhớ đến những lời cuồng vọng của đám người nước Chích nói hôm nay, lòng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi. “Không, ta không mệt, để cho ta di cùng.”
“Thật sự là không có vấn đề?”Tát Tư nhíu mày hỏi.
“Bảo đảm không có vấn đề gì cả.” Lãnh Tinh vỗ ngực bảo đảm.
Nhưng, hắn có một điều kiện.”Buổi sáng ngươi có thể đợi ở trên thuyền, buổi trưa đến nhất định phải xuống khoang thuyền nghỉ ngơi.” Bọn họ sắp có một hành trình dài, hắn không thể để cho nàng mệt đến chết được.
“Được, không thành vấn đề.”Nàng vội vàng đồng ý, chỉ sợ Tát Tư đột nhiên đổi ý, hiện tại dien&dan^le%[email protected] nàng sợ phải rời khỏi hắn, cho nên, hắn đi nơi nào nàng đều vui vẻ đi theo.
Lãnh Tinh cúi đầu lại ăn vài miếng, sau đó ngẩng đầu lên đề nghị: “Ta không ăn được, chúng ta ra ngoài đi dạo có được hay không?” Thời gian bọn họ ở lại chỗ này không nhiều lắm, nàng nghĩ muốn nhìn tất cả mọi thứ ở đây, để nhớ kỹ những sự tốt đẹp, đặt nó ở trong lòng.
Tát Tư còn chưa kịp gật đầu, Lãnh Tinh đã gấp đến độ kéo hắn đi ra ngoài.
*****
Nhiều ngày sau lúc đêm khuya, sao lốm đốm đầy trời đêm, vạn dặm không có bóng mây, không khí khô ráo mà lại không có chút gió nào, Lãnh Tinh từ trong giấc mộng tỉnh lại, muốn ôm Tát Tư ở bên cạnh, lại ngoài ý muốn chụp hụt. Nàng cau mày ngồi dậy, trừng mắt cố gắng nhìn thấy rõ tất cả trước mắt, đợi sau khi thấy rõ, Lãnh Tinh trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, lúc này Tát Tư đi tới bên cạnh ôm lấy nàng.
“Ngươi đã tỉnh rồi à?” Tát Tư hạ thấp giọng hỏi, ngón tay lướt qua tóc dài của Lãnh Tinh, vì nàng sửa sang lại tóc dài rối rắm bởi vì mới tỉnh ngủ.
“Chuyện này. . . . . .”Lãnh Tinh kinh ngạc nói không nên lời, trong thần điện hơn hơn nghìn cây đuốc, sáng rực giống như ban ngày, trong ánh lửa hừng hực lộ ra một cỗ quỷ quyệt, ngọn lửa tuy lớn, nhưng nàng lại cảm thấy rét lạnh.
Chính giữa Thần điện vẽ một thứ rất giống Bát Quái Đồ. Ánh trăng từ phía trên cửa sổ chiếu xuống, ngồi ở trong vòng tròn có 30 tên tế ti, mặt đều bị ánh trăng nhuộm thành màu trắng bạc, thật giống như Sứ giả tới từ địa ngục, Lãnh Tinh không khỏi rùng mình một cái.
Lãnh Tinh khó khăn nuốt xuống ngụm nước miếng, hai mắt mở to nhìn chằm chằm tế ti cứng ngắc ở phía trước, nằm ở trên sàn nhà là mấy cổ thi thể sắc mặt trắng bệch. Nàng quay đầu kích động hỏi Tát Tư: “Ngươi làm gì bọn họ vậy? Bọn họ đã chết rồi sao?” Tay nàng chỉ vào chừng trăm người nằm trên mặt đất gần đó.
Tát Tư cau mày, đối với hoài nghi bọn hắn bị sát hại của nàng cảm thấy không vui. “Bọn họ đúng là chết rồi, chỉ là không phải ta giết, hôm nay tất cả bọn họ chết đều bởi vì người dân, trong đó phần lớn là bệnh chết.” Những thi thể này đều chuyển vào từ dân gian, dùng làm tử thi để nguyền rủa tối hôm nay.
“Nhưng. . . . . . Đây là vì cái gì chứ?” Nàng không biết, tại sao tế ti lại nhớ kỹ những kinh văn cổ xưa của nước Hỏa Ma mà không quan tâm đến những thi thể này?
Ánh mắt Tát Tư đột nhiên trở nên nghiêm nghị, giải thích với Lãnh Tinh: “Tối nay dùng tử thi để nguyền rủa là vì muốn bày kết giới, tế ti làm phép ra lệnh những linh hồn những người bị chết kia phải trấn thủ ở nước Hỏa Ma trọn đời không được rời khỏi đây, coi như nước Hỏa Ma chìm xuống, người của đời sau vẫn không phải phá hư mọi thứ trong nước Hỏa Ma. Đây là vì giúp cho nước Hỏa Ma vĩnh viễn được an bình ở trên đảo Hỏa Ma.”
Nghe xong lời nói của Tát Tư, Lãnh Tinh chậm rãi chớp mắt, cảm thấy mình gần như không thể hít thở. Nàng chấn động vô cùng, nàng nhớ lại những linh hồn bắt nàng tới nước Hỏa Ma, thì ra là những hồn phách kia như Tát Tư nói là vì bảo vệ yên bình của nước Hỏa Ma nên mới bày ra kết giới, nàng lại bởi vì phá hư kết giới mà bị mang về cổ đại, mà hiện tại nàng lại sống sờ sờ ở chỗ này nhìn bọn hắn bày ra kết giới, tất cả mọi chuyện đều vô cùng kì quái!
“Mau chóng hoàn thành, sau khi hoàn thành chúng ta trở về tẩm cung nghỉ ngơi.” Tát Tư ghé vào bên tai Lãnh Tinh nói. Hắn cả đêm chưa ngủ, mà Lãnh Tinh là người bày kết giới lại ngủ trước rồi, bởi vì hắn không yên lòng để nàng một người ở tẩm cung mà ôm nàng đang ngủ say tới nơi này, hắn thật sự không ngờ tới nàng sẽ nhìn thấy việc bày kết giới.
Lãnh Tinh gật đầu, hỏi tiếp”Có chú ngữ giải trừ kết giới không?” Nếu như các ca ca ở tương lai phạm vào kết giới thì phải làm sao bây giờ! ?
Tát Tư nghi ngờ nhíu mày nói: “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
“Ta. . . . . . Ta tò mò.”Lãnh Tinh cắn môi dưới nói. Nàng đưa lưng về phía Tát Tư, làm hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt giả dối của nàng.
Tát Tư đột nhiên xoay người Lãnh Tinh lại, muốn để cho mình có thể thấy rõ ràng nét mặt của nàng, nhưng Lãnh Tinh vội vàng làm nũng vùi đầu vào trong cổ của Tát Tư. “Ta chỉ là tò mò thôi mà, ngươi không muốn nói thì thôi vậy.” Trong lời nói tràn đầy uất ức.
Thấy nàng nũng nịu như thế, mặc dù Tát Tư sinh lòng nghi ngờ, nhưng vẫn hài lòng với bộ dạng này của nàng. “Chú ngữ giải trừ kết giới toàn bộ đều khắc vào tấm ván này.” Lãnh Tinh trợn to mắt nhìn tấm ván màu vàng kim lớn như bình thường ở trên bàn tay Tát Tư, trên tấm ván màu vàng khắc chữ chằng chịt, tất cả đều là những chữ mà nàng nhìn không hiểu viết thành.
“Nếu như có một ngày chúng ta có thể trở lại nước Hỏa Ma thì sẽ dùng tới cái này.” Tát Tư ý vị sâu xa nói. Tấm ván này là dự phòng cho việc người được tế ti truyền nghệ không giỏi không thể mở ra kết giới, trên tấm ván khắc chính là cách bày ra kết giới và chú ngữ giải trừ.
“Tấm ván này thật đẹp.” Lãnh Tinh vuốt ve mặt ngoài tấm ván thì thào nói, nhưng trong đầu lại nghĩ ra một kế hoạch.
Vào lúc này đột nhiên Tát Tư ôm lấy Lãnh Tinh, thu hồi tấm ván màu vàn kim, hôn nàng một cái nói: “Hoàn thành rồi, đi về nghỉ ngơi thôi!” Tát Tư dẫn đầu đi ra Thần điện, tế ti theo bước hắn đi ra sau.
Lãnh Tinh an ổn nằm ở trong lồng ngực Tát Tư, mí mắt theo bước chân vững vàng của hắn mà nửa khép nửa mở. Rốt cuộc, trước khi nàng tiến vào mộng đẹp, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ.
*****
Hôm nay bầu trời thế nhưng lại có cơn mưa nhỏ, thời tiết bên ngoài mát mẻ, trong không khí còn phiêu tán một luồn mát mẽ khi trời có mưa. Lãnh Tinh nằm ở trên lan can bên ngoài tẩm cung, ngẩng đầu lên hít sâu, hít thở mùi vị đã lâu không thấy. Giống như buồn bực đến phát hỏa, đụng phải một trận mưa cũng dịu đi không ít, thời tiết luôn nóng bức, buồn bực, nàng thật hoài niệm loại thời tiết mát mẻ này.
Tát Tư im lặng đến gần Lãnh Tinh, một phen từ phía sau ôm lấy, nâng nàng lên cách dieenddanleequyddoon mặt đất. Lãnh Tinh mềm mại dựa sát lồng ngực của Tát Tư, vui vẻ cười khanh khách nói: “Ngươi đã dậy rồi sao?” Nàng giãy giụa muốn rơi xuống đất, hắn ở phía sau nàng, nên Lãnh Tinh xoay người tay vòng lên hông củaTát Tư, hỏi “Là ta đánh thức ngươi sao?”
Lúc xuống giường nàng đi rón rén, lo lắng làm ầm ĩ đến hắn. Ai bảo hắn không chịu để cho nàng ngủ ở phía ngoài giường, hại nàng lúc rời giường cũng phải vượt qua thân thể của hắn, hắn lại cao to như vậy, từ đầu giường đến cuối giường cũng bị hắn chiếm hết, làm nàng mỗi lần như vậy đều phải cực kì cẩn thận, nhưng hắn cũng thường xuyên bị nàng đánh thức.
Tát Tư lắc đầu tỏ vẻ không phải, ánh mắt trìu mến dừng lại ở trên người của Lãnh Tinh. “Ngươi nằm ở nơi này làm cái gì?” Hắn cởi áo choàng ra phủ thêm cho nàng, tránh cho nàng bị cảm lạnh.
“Nghe thấy mùi vị của mưa.” Lãnh Tinh mỉm cười nói, cười híp mắt nhìn Tát Tư, một đoạn cánh tay đưa ra bên ngoài lan can bắt mưa.
Câu trả lời ngây ngô và hành của nàng chọc Tát Tư cười.
“Kế hoạch giữa chúng ta thật lâu cũng không có tiến triển.” Tát Tư ôm Lãnh Tinh đột nhiên nói.
Thoáng chốc, Lãnh Tinh đỏ mặt, không biết làm gì, đi bắt mưa ở ngoài trời. “Quả thật vẫn dừng ở bước thứ bảy.” Tại sao đột nhiên hắn lại nói đến chuyện này? Hại nàng khẩn trương.
“Ngươi nói ta còn phải đi bao nhiêu bước nữa mới có thể làm ngươi yêu ta?”Tát Tư cọ sát ở tóc mai bên tai Lãnh Tinh, buộc nàng trả lời.
Hắn si mê nàng thật sâu, yêu nàng, nhưng tính tình của hắn có chút không chịu được, nàng rơi ở phía sau hắn quá nhiều, hắn muốn nàng vội vàng vượt qua hắn.
Lãnh Tinh luống cuống cắn môi dưới, trên mặt càng đỏ ửng. “Dù sao. . . . . . Dù sao không phải là vô số bước là được.” Nói một cách khác, đúng là có tiến triển. Ngày trước bứoc đi không có điểm cuối, bây giờ là có rồi.
Tát Tư xung động càng thêm ôm chặt Lãnh Tinh, nàng ngượng ngùng vùi mặt vào lồng ngực của hắn.
“Ngươi đoán xem chừng nào sẽ đi tới?” Tát Tư thật nhanh hỏi
“Ưm hừm!”Lãnh Tinh nũng nịu, nàng bị hỏi đến ngượng ngùng.”Cũng nhanh, cũng nhanh thôi.” Nói không chừng đã đến, nàng cũng không cách nào xác định.
“Thật sao?”Tát Tư có chút xem thường.
“Đừng hỏi người ta vấn đề khó trả lời như vậy chứ!” Tế bào não đều chết hết hơn phân nửa rồi.
“Được, được, không hỏi, không hỏi nữa.” Tát Tư im lặng cười, nếu không thể có được đáp án làm hắn hài lòng, hắn quyết định tạm thời không ép hỏi nàng.”Đi thôi, đi đến bờ biển.”
Công việc chuẩn bị cho 7 ngày nữa, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ sẽ phải rời khỏi nước Hỏa Ma ở trên đảo Hỏa Ma trăm năm qua, nghĩ đến chỗ này tâm tình không khỏi nặng nề.
“Ách. . . . . . Ta. . . . . . Ta muốn ở trong cung. Hiện tại thời tiết tốt như vậy, ta muốn trong cung nghỉ ngơi, ngươi đi đi.” Nói một cách kỳ lạ, thế nhưng nàng cảm thấy trời mưa xuống là thời tiết tốt.
“Ngươi xác định không đi với ta?” Ở trên sàn tàu mặt trời chói chang bị phơi nàng đến gần chết cũng không chịu rời đi, thời tiết mát mẻ thì ngược lại không đi cùng, thật là kỳ quái! Chẳng qua nếu như nàng không khác với người thường, thì không phải là Lãnh Tinh đặc biệt của hắn rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...