Hoàng Hậu Bảy Sắc
8.5/10
27.772

Tác giả:

Thể loại: Ngôn Tình

Nguồn:

Trạng thái: FULL

Số chương: 22

Tần suất cập nhật: 1 phút/chương

Ngày đăng: 5 năm trước

Cập nhật: 5 năm trước

Ngày lành, tháng tốt. Thời thế ổn định, xã hội yên bình.

Vì vậy mà nhà họ Hạ lấy tên Tịnh Hiếu đặt cho cô con gái rượu cưng của mình, mong muốn bản thân con gái họ về sau cũng sẽ tốt đẹp như cái tên Tinh Hiếu vậy.

Thế nhưng, đó chỉ là mong muốn mà thôi.

"Ba mẹ muốn em chết hay sao ấy", Tịnh Hiếu mệt mỏi nhoài người ra bàn than thở với chị họ của mình là Hạ Ân Từ trong điện thoại.

"Nhà mới đã chuẩn bị xong chưa? Chắc vất và lắm hả cưng?", Ân Từ vẫn nhẹ nhàng hỏi lại nó.

"Tiểu Từ à, tại sao lại cứ phải chuyển nhà chứ? Mệt chết đi được!" Tịnh Hiếu cho rằng căn nhà trước đây nó vẫn sống là đã quá tuyệt, tuy nó có hơi nhỏ một tí.

"Công việc của ba em đang tiến triển thuận lợi, căn nhà này chẳng phải rộng rãi hơn nhà cũ nhiều đó sao? Là con gái em phải mừng cho ba mới phải chứ! Hiếu à, chúc mừng em!". Nói vậy chứ Tiểu Từ hiểu rõ Tịnh Hiếu đang không vui chút nào.

Quả nhiên, con bé liên hồi trút cơn giận lên chị mình.

"Gì chứ? Em chẳng thấy được chút nào cả! Em phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho nhà mới, rồi phải chuyển trường nữa chứ, thật là phiền phức, còn những thứ mà em đã làm trong suốt mười mấy năm nay nữa."

Bời vì, điều mà thiên kim tiểu thư Hạ Tinh Hiếu nhà chúng ta e ngại chính là gặp phải phiền phức, tính cách lười vận động cả nhỏ dường như cũng đã trở nên khá nổi tiếng.

Đối với nó, điều tuyệt vời nhất chính là được nằm ở nhà suốt ngày mà chả phải làm gì, hoặc nếu không thì chỉ có ăn và ngủ, còn những cái khác thì nó không quan tâm.

"Vô sự nhất thân khinh" chính là tuyên ngôn hàng đầu của nó. Đối với nó, tinh thần chỉ thực sự được thoải mái khi bản thân chẳng cần phải bận tâm đến bất kì việc gì.

"Em gái của chị, sao em lại nghĩ vậy chứ? Ba mẹ chuyển trường cho em là sợ em di xa vất vả, chuyển trường rồi sẽ chẳng phải là sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian cho em khi đến trường đó sao? Hơn nữa, đây là trường chuyên mà, nó tốt hơn trường cũ của em nhiều chứ, và lại chị em mình lại được học cùng nhau nữa, em không thích sao?" Như thường lệ, Tiểu Từ vẫn cố gắng khuyên bảo nó.

"Nhưng mà...Phải làm quen với bạn mới...làm quen với thầy cô mới, với cả con đường đi học mới...chỉ nghĩ đến đây thôi em đã cảm thấy phía trước em thật là mù mịt ". Tịnh Hiếu không thích xã giao với mọi người cũng chính là vì sợ phiền phức. Huống hồ con người lại chính là loài "động vật" rắc rối nhất thế giới.

"Nhưng bây giờ nhà chị em mình cũng gần nhau rồi, chì mất có 10 phút đi bộ". Tiểu Từ đang ra sức thuyết phục nó, " Ngày mai tới nhà chị chơi đi, có gì rồi chị em mình trò chuyện tiếp."

"Thôi", Tịnh Hiếu đáp lại ngay, "Mất 10 phút đi bộ, ghét thật!"

"Hiếu àh...định ở nhà ngủ đến chết luôn hả?". Tiểu Từ không thể nhịn hơn được nữa. Tịnh Hiếu này đúng là không mắng không được.

"Em cũng đang muốn như vậy đây..." Thật ra, nó cũng mong sau này mình được chết như vậy, dứt khoát, mà lại không vương sầu vương khổ gì.

"Sáng mai nhất định em phải đến đấy, nếu không chị sẽ cho em một trận.". Không đợi Tịnh Hiếu trả lời, Tiểu Từ đã gác máy, bời vì hiểu rằng, Tịnh Hiếu sẽ chẳng đời nào phí công gọi lại cho mình.


Còn Tịnh Hiếu, nó mệt mỏi ngồi phệt xuống chiếc giường nệm êm ái của mình, gạt bỏ tất cả những đấu tranh tư tưởng ban nãy, rồi bắt đầu thiếp đi.

Ngủ còn lớn hơn cả trời, cái đạo lý này đối với nó không sai chút nào.

8.5/10
27.772
Hoàng Hậu Bảy Sắc

Tác giả :

Thể loại: Ngôn Tình

Nguồn:

Trạng thái: FULL

Số chương: 22

Tần suất cập nhật: 1 phút/chương

Ngày đăng: 5 năm trước

Cập nhật: 5 năm trước

Ngày lành, tháng tốt. Thời thế ổn định, xã hội yên bình.

Vì vậy mà nhà họ Hạ lấy tên Tịnh Hiếu đặt cho cô con gái rượu cưng của mình, mong muốn bản thân con gái họ về sau cũng sẽ tốt đẹp như cái tên Tinh Hiếu vậy.

Thế nhưng, đó... cũng chỉ là mong muốn mà thôi.

"Ba mẹ muốn em chết hay sao ấy", Tịnh Hiếu mệt mỏi nhoài người ra bàn than thở với chị họ của mình là Hạ Ân Từ trong điện thoại.

"Nhà mới đã chuẩn bị xong chưa? Chắc vất và lắm hả cưng?", Ân Từ vẫn nhẹ nhàng hỏi lại nó.

"Tiểu Từ à, tại sao lại cứ phải chuyển nhà chứ? Mệt chết đi được!" Tịnh Hiếu cho rằng căn nhà trước đây nó vẫn sống là đã quá tuyệt, tuy nó có hơi nhỏ một tí.

"Công việc của ba em đang tiến triển thuận lợi, căn nhà này chẳng phải rộng rãi hơn nhà cũ nhiều đó sao? Là con gái em phải mừng cho ba mới phải chứ! Hiếu à, chúc mừng em!". Nói vậy chứ Tiểu Từ hiểu rõ Tịnh Hiếu đang không vui chút nào.

Quả nhiên, con bé liên hồi trút cơn giận lên chị mình.

"Gì chứ? Em chẳng thấy được chút nào cả! Em phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho nhà mới, rồi phải chuyển trường nữa chứ, thật là phiền phức, còn những thứ mà em đã làm trong suốt mười mấy năm nay nữa."

Bời vì, điều mà thiên kim tiểu thư Hạ Tinh Hiếu nhà chúng ta e ngại chính là gặp phải phiền phức, tính cách lười vận động cả nhỏ dường như cũng đã trở nên khá nổi tiếng.

Đối với nó, điều tuyệt vời nhất chính là được nằm ở nhà suốt ngày mà chả phải làm gì, hoặc nếu không thì chỉ có ăn và ngủ, còn những cái khác thì nó không quan tâm.

"Vô sự nhất thân khinh" chính là tuyên ngôn hàng đầu của nó. Đối với nó, tinh thần chỉ thực sự được thoải mái khi bản thân chẳng cần phải bận tâm đến bất kì việc gì.

"Em gái của chị, sao em lại nghĩ vậy chứ? Ba mẹ chuyển trường cho em là sợ em di xa vất vả, chuyển trường rồi sẽ chẳng phải là sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian cho em khi đến trường đó sao? Hơn nữa, đây là trường chuyên mà, nó tốt hơn trường cũ của em nhiều chứ, và lại chị em mình lại được học cùng nhau nữa, em không thích sao?" Như thường lệ, Tiểu Từ vẫn cố gắng khuyên bảo nó.

"Nhưng mà...Phải làm quen với bạn mới...làm quen với thầy cô mới, với cả con đường đi học mới...chỉ nghĩ đến đây thôi em đã cảm thấy phía trước em thật là mù mịt ". Tịnh Hiếu không thích xã giao với mọi người cũng chính là vì sợ phiền phức. Huống hồ con người lại chính là loài "động vật" rắc rối nhất thế giới.

"Nhưng bây giờ nhà chị em mình cũng gần nhau rồi, chì mất có 10 phút đi bộ". Tiểu Từ đang ra sức thuyết phục nó, " Ngày mai tới nhà chị chơi đi, có gì rồi chị em mình trò chuyện tiếp."

"Thôi", Tịnh Hiếu đáp lại ngay, "Mất 10 phút đi bộ, ghét thật!"

"Hiếu àh...định ở nhà ngủ đến chết luôn hả?". Tiểu Từ không thể nhịn hơn được nữa. Tịnh Hiếu này đúng là không mắng không được.

"Em cũng đang muốn như vậy đây..." Thật ra, nó cũng mong sau này mình được chết như vậy, dứt khoát, mà lại không vương sầu vương khổ gì.

"Sáng mai nhất định em phải đến đấy, nếu không chị sẽ cho em một trận.". Không đợi Tịnh Hiếu trả lời, Tiểu Từ đã gác máy, bời vì hiểu rằng, Tịnh Hiếu sẽ chẳng đời nào phí công gọi lại cho mình.


Còn Tịnh Hiếu, nó mệt mỏi ngồi phệt xuống chiếc giường nệm êm ái của mình, gạt bỏ tất cả những đấu tranh tư tưởng ban nãy, rồi bắt đầu thiếp đi.

Ngủ còn lớn hơn cả trời, cái đạo lý này đối với nó không sai chút nào.

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Mở Bình luận truyện