Hoàng Đồng Học

Hoàng đồng học theo lớp chậm rãi đi về phía trước, đi chưa tới hai bước, học trưởng lại đuổi đến.

“Sao đấy ạ?” Hoàng đồng học ngoẹo cổ nhìn anh.

Đàm Tử Dực lên trước nghiêng người tới gần Hoàng đồng học, liếc mắt nhìn thẻ tên cậu: “Hoàng Đồng?”

Hoàng đồng học xấu hổ che kín thẻ tên của mình.

Đàm Tử Dực nở nụ cười: “Êm tai mà, anh sẽ nhớ kỹ.”

Nói xong, anh gọi bạn học chí cốt của mình, rồi trở về phòng học.

Hoàng đồng học nhìn học trưởng rời đi, mặt đỏ đến không chịu được, cậu chưa từng nghe có người khen tên cậu  êm tai.

Từ nhỏ Hoàng đồng học đã dễ dàng luống cuống, mất bình tĩnh, cho dù là toàn bộ lớp cùng đi diễu hành cậu cũng căng thẳng, lúc đi qua trước đài, dĩ nhiên tay chân bị cuống, sau khi kết thúc bị đồng học bên cạnh cười nhạo một trận.

Thật vất vả nhịn đến khi kiểm duyệt kết thúc, mọi người trở lại lớp chính mình, Hoàng đồng học ngồi ở phía sau cùng, ôm túi sách của mình, ngồi đàng hoàng tử tế.


Cái hạng mục đầu tiên chính là chạy cự li ngắn, tất cả mọi người hứng thú tiến đến phía trước xem, chỉ có cậu, đứng ở hang cuối cùng, dùng sức rướn cổ, bị đoàn người phía trước che hết sạch.

Chạy trăm mét cự li ngắn, bạn cùng bàn cùng Hồ Thuật đều tham gia, Hoàng đồng học muốn nhìn một chút bạn cùng bàn có thể giành hạng nhất hay không.

Cậu thả cặp sách xuống, chạy đến một bên sau  luống hoa, đứng lên trên, đều cao hơn người khác, nhìn thấy rõ ràng.

Trăm mét phân ra mấy cái tổ nhỏ, bạn cùng bàn cùng Hồ Thuật đều là người của tổ  số một, chung kết buổi chiều mới tiến hành.

Hoàng đồng học nhìn bạn cùng bàn lúc vọt qua dải dây đích, cười đến lộ ra răng nanh nhỏ, cười xong, mau mau chạy về ngồi xuống, sợ bị người khác phát hiện ra mình vừa làm cái gì.

Tất cả mọi người rất yêu thích hội thao, là bởi vì tự do.

Hoàng đồng học vốn là cảm thấy cũng khá tốt, thế nhưng bởi vì có thể quang minh chính đại  nhìn bạn cùng bàn, có thể quang minh chánh đại hô tên bạn cùng bàn cố lên, vì lẽ đó lại cảm thấy rất hài lòng.

Mỗi lần nghỉ giữa giờ, học trưởng đều sẽ đến tìm cậu tán gẫu, một lần vừa vặn tới chung kết trăm mét buổi chiều , lúc học trưởng lại đây, Hoàng đồng học giống như thời điểm giống buổi sáng, đứng trên bồn hoa, sốt sắng mà nhìn đường chạy.


Đàm Tử Dực không gọi cậu, mà là đứng ở một bên nhìn cậu.

Lần này bạn cùng bàn chỉ lấy được giải ba, nhưng Hoàng đồng học vẫn cảm thấy hắn lợi hại, từ lúc đối phương xuất phát chạy đến cuối cùng trở lại lớp, tầm mắt của cậu vẫn không có dời đi.

Đàm Tử Dực đi tới, đưa cho cậu một bình đồ uống, hỏi cậu: ” Thích hả?”

Hoàng đồng học sợ hết hồn, thiếu một chút ngã vào trong bồn hoa.

Học trưởng cười đem cậu kéo lại: “Lại dọa em à?”

Hoàng đồng học nghĩ không xong rồi, bất động đứng trên bồn hoa, không tốt rồi, cậu cảm giác mình làm chuyện xấu bị tóm.

Học trưởng đem đồ uống kín đáo đưa cho cậu: “thích cậu nam sinh kia?”

Hoàng đồng học ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt đó, cậu cảm giác tâm mình trên dây kéo cửa  bị học trưởng kéo ra, nhật ký trong lòng bị học trưởng thẳng thắn đọc được.

Cậu lắc đầu liên tục, nhưng là bởi vì quá hoảng rồi, đồ uống trong tay  rơi xuống mặt đất.

Học trưởng khom lưng nhặt lên, một lần nữa kín đáo đưa cho cậu: “Yêu thích thì cứ yêu thích chứ, yêu thích cũng không phạm pháp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui