Như vậy sẽ chết
“Các vị xin cứ chậm rãi uống” Long Việt Băng ôm Đào Hồng đứng dậy “Tại hạ phải rời tiệc trước rồi.”
Lý Thuận thấy Long Việt Băng ôm mỹ nhân, còn nói phải rời tiệc, lập tức ngầm hiểu, gọi một hạ nhân tới phân phó:
“Ngươi mang Nhạc quản gia và Đào Hồng cô nương tới khách phòng nghỉ ngơi.”
“Đêm dài thong thả, Nhạc huynh phải hảo hảo hưởng thụ nha.” Những khách nhân khác cũng hiểu ra mà cười vang.
“Nhất định Nhất định.”
Long Việt Băng cúi đầu nói một câu ‘Đi thôi’ với Đào Hồng, sau đó hai người theo sự dẫn dắt của hạ nhân, ôm nhau đi tới phòng cho khách.
Long Việt Băng cũng không phải không thấy vẻ mặt mang chút suy nghĩ của Ngô Ảnh Trạch, và con ngươi chứa đầy ngạc nhiên của Triệu Du Vân. Y chỉ có thể xin lỗi cười cười, quyết định quay lại sẽ giải thích sau.
Du Vân a, ngươi phải tin tưởng ta là người rất chung tình đó nha…
Long Việt Băng và Đào Hồng chọn một gian khách phòng ở nơi khuất nẻo nhất. Theo như lời Long Việt Băng, chính là ‘Muốn đảm bảo không có bất cứ ai tới quấy rối’, Đào Hồng đương nhiên là lòng tràn đầy vui mừng đồng ý. Kỳ thực hôm nay là ngày Lý gia thiết yến, tôi tớ toàn gia trên dưới đều bận chết đi được, không có ai rỗi rãi mà tới đây lượn lờ.
Cửa phòng vừa đóng, Đào Hồng liền lộ ra mị thái mềm mại, yếu đuối ngả vào lòng Long Việt Băng.
“Đại gia…”
“Nàng làm sao vậy, Đào Hồng cô nương?”
“Có lẽ vừa nãy uống hơi nhiều rượu, giờ đầu thiếp choáng váng quá…” Đào Hồng làm bộ làm tịch ấn ấn lên trán, thân thể mềm mại càng không ngừng dựa sát vào lòng Long Việt Băng.
Mùi son phấn nồng nặc xông vào mũi, bộ ngực cọ mạnh vào người Long Việt Băng, tựa hồ đang mời gọi nhiệt liệt.
Hóa ra đã… không thể chờ được nữa rồi sao? Vậy thì thuận theo ý nàng ta đi…
Long Việt Băng mỉm cười, khom người xuống, một tay ôm ngang lấy Đào Hồng.
“Đại gia…”
“Không phải nàng váng đầu hay sao?” Long Việt Băng cười mỉa “Giờ chúng ta lên giường đi thôi…”
“Ân…”
Đào Hồng mỉm cười tựa đầu lên vai y, ngoan ngoãn trả lời.
Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng quả thực có thể khiến nam nhân tâm túy thần mê a…
Long Việt Băng đi tới bên giường lớn, nhẹ nhàng buông Đào Hồng xuống.
“Đại gia…” Hai tay Đào Hồng vẫn ôm lấy cổ y không muốn buông ra, một đôi mắt đẹp phát ra sự rực rỡ mê người “Ngài thực sự rất anh tuấn, thiếp đời này chưa từng thấy ai đẹp như ngài…”
“Ta đây so với Thái thú đại nhân, ai đẹp hơn?”
Long Việt Băng nhẹ cởi y phục mỏng manh của nàng, ôn nhu cười hỏi.
“Đương nhiên là ngài rồi…” Đào Hồng mị nhãn chớp chớp, trả lời không chút do dự.
“Ha ha…”
Tuy rằng đây là một lời nịnh hót không hơn không kém, nhưng vẫn khiến Long Việt Băng sinh ra ảo giác mình đã thắng Ngô Ảnh Trạch.
Xem ra bản thân đúng là càng lúc càng vô vị a… Long Việt Băng thầm nghĩ.
Trong lúc thừa dịp ve vãn, Long Việt Băng bất giác đã cởi mất phân nửa quần áo của Đào Hồng.
Cúi đầu cắn nhẹ vào bờ vai trắng mịn, đổi lấy tiếng rên rỉ kiều mị của người bên dưới.
Nữ nhân này quả thực rất đẹp, rất mê người… Thế nhưng muốn quyến rũ y, khiến cho y đánh mất tâm trí, sợ rằng vẫn còn hơi sớm.
Cánh tay ngọc của Đào Hồng lơ đãng trượt xuống lưng Long Việt Băng, lục lọi bên cạnh giường, tìm một cây trâm cài đầu vừa bị gỡ xuống.
Trâm cài tuy đẹp, nhưng sắc nhọn, cũng có thể trở thành vũ khí lấy mạng, nhất là… nếu ở trên đầu lại còn bôi một chất kịch độc có thể làm cho nội tạng hư thối.
Chỉ thấy Đào Hồng vừa làm ra biểu tình say mê, vừa giơ cao cây trâm kia lên, nhắm ngay vào gáy Long Việt Băng đâm mạnh…
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Long Việt Băng đột nhiên xoay người, thận trọng đáp xuống đất. Sau đó y đứng lên, hướng nữ nhân mỉm cười nói:
“Ngươi rốt cuộc cũng động thủ… Đào Hồng cô nương.”
“Hóa ra ngươi đã sớm biết…”
Đào Hồng trăm triệu lần không ngờ tới kế hoạch sẽ thất bại, biểu tình mềm mại lúc trước biến mất trong nháy mắt, đổi thành dáng vẻ hung ác độc địa.
“Dù ngụy trang hoàn mỹ tới đâu cũng sẽ có kẽ hở.” Long Việt Băng dùng khẩu khí châm chọc để nói “Một bàn khách nhân, ngươi có tướng mạo đẹp nhất lại không đi nịnh bợ Thái thú, cũng không nịnh bợ võ lâm minh chủ, mà lại cứ phải quấn lấy một tiểu nhân vật đến tên cũng không biết như ta, không phải là rất kỳ quái sao? Vừa nãy lúc ngươi rót rượu cho ta, ta đã phát hiện tay ngươi rất thô ráp, là có liên quan đến việc luyện võ nhiều năm đúng không? Huống chi… độc dược ngươi dùng mùi cũng kỳ lạ, cho dù có mùi son phấn che giấu bớt, nhưng mùi của ‘Liên diễm’ thì ta đã quá quen thuộc rồi…” (Bắn liên thanh a * A *)
Long Việt Băng dừng một chút, nói tiếp:
“Đây là kịch độc cực phẩm chỉ trong cung mới có… Có điều có lẽ các ngươi không biết, người làm ra loại độc dược này chính là sư nương ta?”
Sự nhạy bén của Long Việt Băng khiến Đào Hồng lấy làm kinh hãi. Không cam lòng bị chiếm thế thượng phong như vậy, Đào Hồng hung mãnh nhào về phía Long Việt Băng, muốn lập tức giết chết y.
Hai người ở trong gian phòng chật hẹp bắt đầu tranh đấu.
Lúc đầu Đào Hồng căn bản không để tâm có thể có người đi qua hay không. Nhiệm vụ của nàng ta chính là mau chóng đẩy người trước mặt vào chỗ chết, bằng không sau đó người phải chết sẽ là nàng.
“Xin lỗi nha… Ta đối đãi với nữ nhân chưa bao giờ biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, nhất là đối với một người muốn giết ta…”
Sự lạnh lẽo khác thường trong giọng Long Việt Băng có vẻ càng lúc càng rõ ràng.
Thân thể Đào Hồng linh hoạt mà mềm dẻo, sau khi nàng tiếp hai chiêu của Long Việt Băng, nhanh chóng vọt ra phía sau Long Việt Băng, nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng hướng cây trâm về phía y.
Chỉ sau một khắc, một luồng chưởng phong âm hàn sắc bén không gì sánh được chấn văng cây trâm ra, đồng thời đánh mạnh vào đầu vai nàng ta.
“Bịch!” một tiếng, cả người Đào Hồng nặng nề đập vào tường, nàng rên rỉ trượt xuống đất, hết sức kinh ngạc cảm thấy kinh mạch toàn thân đều tràn ngập đau đớn cường liệt như muốn đứt lìa.
“Đây là… U huyền…” Nàng ‘ộc’ một tiếng thổ ra một ngụm máu lớn, dùng thanh âm run rẩy cố gắng nói “Sư phụ ngươi… chẳng lẽ là…”
“Không phải quan tâm sư phụ ta là ai.” Long Việt Băng chăm chú nhìn nữ nhân đã mất hết sức chiến đấu, lạnh lùng hỏi “Ta chỉ dùng ba thành công lực, ngươi còn chưa chết được. Nói cho ta biết là ai phái ngươi tới, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
“Ngươi… nói dối… Nếu như ngươi thực sự là đệ tử của người kia… vậy căn bản không có khả năng… buông tha ta…” Đào Hồng nở nụ cười thống khổ.
“Rốt cuộc là ai phái ngươi tới?” Long Việt Băng nghiêm mặt ngắt lời nàng, lần thứ hai chất vấn.
“Không… Ta… không thể nói…”
Đào Hồng dùng chút sức lực cuối cùng cắn răng một cái, sau đó yếu ớt ngã xuống.
Mắt nàng trợn trắng, biểu tình quái dị không gì sánh được. Long Việt Băng lập tức bước tới mở miệng nàng ra… toàn bộ đều đen sẫm. Nàng ta cắn độc tự sát.
Y quả nhiên không đoán sai… Người lần trước ám sát y ở Triệu gia, và nữ nhân này là như nhau. Bọn họ đều không phải muốn đối phó với võ lâm danh môn thế gia, mà là vì muốn giết hoàng đế đã thoái vị là Long Việt Băng…
Rốt cuộc là ai… nhất định phải làm như vậy? Tuy rằng khả năng lớn nhất là thuộc về người kia, nhưng Long Việt Băng hoàn toàn không muốn tin.
Không có khả năng là người đó, nhất định không có khả năng…
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền tới.
“Ai?” Long Việt Băng cảnh giác hỏi.
Hiện tại bên cạnh y có một thi thể chưa xử lý, đồ đạc trong phòng cũng đều lộn xộn lung tung, nếu như lúc này có người ập vào…
“Tiểu Việt, là ta.” Giọng nói quen thuộc của Ngô Ảnh Trạch từ ngoài cửa truyền vào “Đừng nói với ta giờ các ngươi vẫn còn đang phong lưu khoái hoạt a.”
Long Việt Băng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đi ra mở cửa cho đối phương, đồng thời khôi phục tiếu ý ung dung.
“Phong lưu khoái hoạt cái gì? Người cũng chết rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...