Phải mất hồi lâu . . . Thiên Yết mới đứng dậy. Mọi người nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn thương xót. Hắn là người thế nào? Một vị vua đa mưu, gian xảo, bề ngoài lạnh băng, âm lãnh, luôn luôn gây áp lực cho đối phương, vậy mà giờ đây hắn vứt bỏ tất cả, trở nên một nam nhân vì người yêu mà đau đớn, dằn vặt. Thiên Yết bế Song Ngư lên, ôm nàng ra khỏi Phượng Nghi cung. Những người khác cũng theo sau những giữ khoảng cách khá xa.
"Huynh ấy làm gì vậy?" -Song Tử thắc mắc, không lẽ hóa điên rồi???
"Thật tội nghiệp hai người ấy a" -Thiên Bình nói, mắt dõi theo thân ảnh vàng chói phía trước, nàng thật tiếc thương cho số phận hai người.
Kim Ngưu đi bên cạnh Bạch Dương, bất giác siết chặt tay hắn, Bạch Dương nhìn nàng rồi lại nhìn Thiên Yết phía trước, cũng thầm hiểu ra vấn đề.
"Nếu chàng xảy ra chuyện gì! Dù là âm dương xa cách, thiếp nhất định tìm cách xuống đó để lại được ở bên chàng" -Giọng nói Kim Ngưu rất nhỏ, nhưng chắc chắn vô cùng.
"Bậy nào, chúng ta sẽ cùng bên nhau tới già"
......................
"Cự Giải, nếu ta có gì . . .ừm . . bất trắc, xin nàng đừng đau thương, hãy luôn sống tốt và mỉm cười, nhưng đừng quên mất ta, thỉnh thoảng hãy nhớ về ta, được không?"
Cự Giải dừng bước, nhìn vào mắt Sư Tử, mắt nàng đỏ hoe khi biết Song Ngư sẽ thành hoạt tử nhân, thế mà giờ Sư Tử lại nói với nàng những lời này, nàng lại khóc tiếp.
"Không cho phép chàng rời xa thiếp!"
Sư Tử thấy nàng khóc, luống cuống cả lên, dịu dàng lau nước mắt.
"Được được, ta không bao giờ rời xa nàng"
...................
"Nhân Mã này, chúng ta đã vào sinh ra tử có nhau, nếu như ta rơi vào hoàn cảnh như Ngư tỷ, nửa sống nửa chết, ngươi sẽ thế nào?" -Bảo Bình nắm tay Nhân Mã, nghiêng đầu hỏi.
Nhân Mã mỉm cười nhéo nhéo má Bảo Bình.
"Sẽ rất đau lòng . . . "
........................
"Được rồi, đừng ở đó mà nói linh tinh, thực tế chút đi" -Xử Nữ hắng giọng nhắc nhở.
"Có vẻ Thiên Yết muốn đưa Song Ngư tới ngự hoa viên . . .vì sao nhỉ?" -Ma Kết ngẫm nghĩ, không hiểu được vấn đề.
Hỉ công công nãy giờ đều đi sau cùng, lúc này mới lên tiếng.
"Chuyện này . . . nô tài biết a, vì ở đó có . . . ."
..................
Đi sâu vào rừng cây trong ngự hoa viên, cây mọc um tùm . . . cước bộ Thiên Yết dừng lại. Hắn ôm Song Ngư ngồi xuống bên một gốc cây, để Song Ngư nằm trong lòng. Hắn nhẹ giọng thì thào.
"Ngư nhi, nàng mau nhìn xem"
Song Ngư vẫn còn sót lại một chút tỉnh táo, chậm rãi mở mắt . . .con ngươi to tròn đảo một vòng xung quanh. Khung cảnh rực rỡ hiện ra, xung quanh là những cây đào đứng sừng sững, từng cánh hoa màu hồng rơi lất phất trong không trung, đậu lại trên tóc, trên y phục nàng.
"Ta biết nàng thích nó, khó khăn lắm mới trồng được ở đây, vì muốn nàng được ngắm nó lúc nở hoa nên ta đã sai những thợ vườn giỏi nhất về chăm sóc . .. rốt cuộc cũng đã nở. Xuân không ngắm được, bây giờ thì ngắm được rồi, nàng có thích không?"
Song Ngư thôi nhìn cảnh đẹp trước mắt, nàng di chuyển tầm mắt sang Thiên Yết, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của hắn, nơi khóe mắt hắn còn vương lại chút ướt át, hơi ửng đỏ. Bàn tay trắng muốt chạm vào mặt hắn, ngón tay vuốt ve nơi khóe mắt.
"Chàng . .. khóc sao?" -Song Ngư nói, giọng rất yếu, dường như hòa vào gió trôi đi.
Thiên Yết cúi mặt gần sát mặt nàng mới nghe rõ được.
"Vua một nước không được phép khóc, con chúng ta sẽ bắt chước tật xấu của chàng mất"
Thiên Yết nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt hắn, cười ôn nhu.
"Sẽ không, con chúng ta mai này sẽ rất kiên cường"
Song Ngư mỉm cười, mắt nàng dời sang hướng khắc, nhìn vào khoảng không vô định.
"Thiếp hỏi chàng một câu được không?"
Thiên Yết biết, câu nàng muốn hỏi là gì . . .
"Nàng biết không, ta là vua một nước, trong tay nắm cả thiên hạ, muốn gì không được? Vàng bạc châu báu, những thứ trân bảo quý hiếm, muốn gì có đó, hậu cung ba ngàn giai lệ ai nấy đều xinh đẹp xuất chúng . . . nhưng . . . những cái đó không thể cho ta cái gọi là chân tình"
Thiên Yết ngừng một chút, lát sau mới tiếp tục nói.
"Vì thiên hạ ta không ngại trả giá, cả đời nhất thế một đôi nhân, mất nàng, trừ bỏ giang sơn . . . ta cái gì cũng không có"
Những lời thật lòng của hắn khiến Song Ngư xúc động, nước mắt như những hạt trân châu không ngừng chảy dài, mà ở phía xa xa, đám người theo họ từ nãy giờ cũng bị câu nói của Thiên Yết làm cho cảm động, Cự Giải, Kim Ngưu,Thiên Bình, Bảo Bình, Xử Nữ đều rơi nước mắt, riêng Hỉ công công thì khóc rống cả lên.
.............................
"Nghe được những lời này của chàng .. . ta đã thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi . . ." -Hơi thở Song Ngư dần dần chậm lại . . . .
Thiên Yết ôm nàng chặt hơn, nhưng muốn đem nàng khóa chặt bên mình, như muốn giữ lấy chút thanh tỉnh nơi nàng, không muốn để mất nàng.
"Yết . .. ta . . . yêu .. . chàng . . ." -Song Ngư thều thào, giọng ngắt quãng, đôi mắt nàng dần dần khép lại, người trước mắt mời đi, không còn thấy gì nữa . ..
Thiên Yết đau khổ siết chặt nàng, gào lên như một con thú bị thương.
"KHÔNG!!!!"
Nước mắt hắn lại rơi, từng giọt từng giọt đáp lên khuôn mặt Song Ngư . . hai mắt nàng đã nhắm nghiền, dáng vẻ như người ngủ say . . . Thiên Yết cứ thế ôm nàng mà khóc, hắn giờ đây yếu đuối hơn bao giờ hết.
...............................
Tới khi Thiên Yết ngừng khóc, trời đã sẫm tối . .. Ma Kết lúc này không nhịn được nữa, cùng mọi người tiến lên.
"Thiên Yết, đừng quá đau buồn, mau hồi cung thôi"
Thiên Yết trầm ngâm không nói, đưa tay đón cánh hoa đào rơi xuống . . . nét mặt vô hồn, hắn vo bàn tay lại, nắm chặt cánh hoa trong tay, rốt cuộc cũng bế Song Ngư lên trở về Long Ngâm điện, trước khi đi hắn còn lạnh lùng gằn từng chữ, giọng nói đầy phẫn nộ cùng căm hận.
"Ngày mai xuất binh . .. . SAN! BẰNG! XÀ! QUỐC!!!!!!"
Xà Phu . . .ngươi gây ra những chuyện này, trẫm nhất định không tha cho ngươi và cả đất nước của ngươi!!!! Mọi người sững người khi thấy sát khí dày đặt vây quanh Thiên Yết . .. kết cục của Xà Quốc, xem ra . . .. ý trời đã định!
Trở lại Long Ngâm điện, Thiên Yết nhẹ nhàng đặt Song Ngư nằm xuống, nàng tựa như đang ngủ say, chỉ tiếc đó là giấc ngủ dài không thể tỉnh lại, hắn cho người đưa hoàng tử nhỏ đến. Ẵm hài nhi trên tay, hắn ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu của hài tử, vừa giống hắn, lại vừa giống Song Ngư.
"Ta đặt tên con là Tư Khanh!"
*Chú thích: Tư Khanh = Nhớ nàng
Ngay đêm hôm đó, Thiên Yết tự tay viết thánh chỉ, tuyên bố với thiên hạ về việc lập Duyên quý phi lên làm hoàng hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ, lập Tư Khanh hoàng tử thành Đông Cung thái tử, đồng thời trục xuất hậu cung.
Hậu cung trước nay vẫn thường được xem là nơi đặc trưng nhất qua bao đời vua, là nơi không thể thiếu ở chốn hoàng cung này, giờ đây hoàng thượng lại muốn trục xuất nó, các phi tần đều được đưa về với gia đình, điều này làm cho các bá quan phản đối kịch liệt, nhưng trước sự kiên định của hắn, bọn họ cũng đành chấp nhận.
"Ngư nhi, hậu cung của trẫm, chỉ cần có mình nàng!"
.......................
Tháng năm năm Thiên Vương thứ hai, Hoàng Đạo chính thức tuyên chiến với Xà Quốc. Nhân Mã được phong làm tướng quân. Hoàng Đế cũng đích thân ra trận. Cùng Bạch Dương thống lãnh hơn mười vạn quân tấn công biên giới, mở đường cho Sư Tử.
Nhân Mã tấn công ở mạn phía Nam, còn Thiên Yết và Bạch Dương tấn công ở phía Tây của Xà Quốc. Sư Tử cùng năm vạn quân của mình, đa số là các huynh đệ trong sơn trang, tấn công thẳng vào kinh đô của Xà Quốc. Phía bên Xà Quốc vẫn háo thắng không biết tự lượng sức, ỷ vào vũ khí mới, bọn chúng không ngừng dùng nó để làm hao tổn lực lượng Hoàng Đạo.
"Thiên Yết, đừng xông lên, uy lực của thứ đó không phải tầm thường!" - Bạch Dương khoác chiến giáp bạc, cưỡi con bạch mã, mắt dõi về phía xa xa mà nói.
Thiên Yết lúc này mặc chiến giáp vàng, ở giữa ngực còn chạm nổi hình rồng nhe nanh múa vuốt, cưỡi con hắc mã hung mãnh.
"Hừ!!! Lẽ nào vũ khí chúng ta lại không bằng chúng?"
"Không biết bên Mã đệ như thế nào rồi, cứ tình hình này làm sao chúng ta mở đường cho Sư Tử tấn công vào kinh đô?"
Thiên Yết mím môi, nhất thời không biết suy tính làm sao.
..........................
"Chết tiệt! Thật không ngờ bản vẽ đó lại lọt vào tay Xà Phu, còn có công thức làm thuốc nổ!" - Bảo Bình nghiến răng, mắt trừng trừng nhìn đám quân Xà Quốc đang sử dụng đồ của mình.
"Thứ đó là gì?" - Kim Ngưu chau mày, nhìn uy lực khủng khiếp của nó.
"Đây hình như khá giống với bách phát bách trúng của muội!" - Xử Nữ nghi hoặc nói.
Bảo Bình gật đầu.
"Đúng, nhưng đã được cải tiến, không phải lắp mũi tên mà dùng để lắp thuốc nổ, kích thước cũng to lớn hơn!"
"Súng của chúng ta khó lòng địch lại được!" - Song Tử khoanh tay, đứng nhìn cuộc chiến đang diễn ra ở phía xa.
"Hahaha, lần này Xà Quốc tự rước họa vào người rồi!!!" - Bảo Bình đột nhiên bật cười.
Thiên Bình nhướng mi.
"Muội điên rồi à, nói thế là sao???"
Mọi người cũng ngờ nghệch trước biểu hiện của Bảo Bình.
"Thuốc nổ đó thực sự vẫn chưa hoàn thiện, giữa trời mùa hè, nắng oi nồng thế này, kho thuốc nổ của bọn họ nhất định bị mặt trời nung nóng, lúc đó sẽ..."-Nói tới đây thì Bảo Bình ngừng, mặt cười gian manh.
"Sẽ làm sao???" - Thiên Bình bị Bảo Bình làm cho tò mò, nhao nhao nói.
"Sẽ nổ tung!"- Ma Kết nãy giờ chỉ nghe bàn luận, rốt cuộc bây giờ mới lên tiếng.
"Hahaha đúng, chính là như vậy!" - Bảo Bình gật đầu khẳng định, nàng cười đến toe toét.
"Nhưng bây giờ nắng vẫn chưa thật sự gay gắt!" - Kim Ngưu nhìn sắc trời, kiểm tra nhiệt độ đoán chừng.
"Đúng vậy!" - Thiên Bình đáp, chờ tới khi thuốc nổ bị nung nóng chỉ sợ quân Hoàng Đạo đã hi sinh không ít.
"Đành chờ thời thôi, không còn cách nào khác!" - Song Tử thở dài.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía xa, hiện tại họ đang đứng trên một cái đài cao, nơi có thể dễ dàng quan sát trận chiến máu lửa đang xảy ra. Tiếng binh khí va chạm, tiếng nổ oanh liệt, xác người nằm phơi thân, khói trắng bốc lên nghi ngút.
.............................
Lúc này, ở trên cao kia, sau những gợn mây bồng bềnh. Bốn thân ảnh lúc ẩn lúc hiện sau màn mây, một người mặc bạch y, một người mặc lục y, một người mặc hắc y và một lam y.
"Xem ra... Hoàng Đạo khó giành thắng lợi rồi!" - Lục y nói.
"Có lẽ chúng ta nên giúp họ một tay!" - Bạch y cười cười.
"Hả? Giúp?" - Ba người cùng nhìn bạch y, ngạc nhiên nói.
"Có thể sao? Như vậy không tốt đâu!" - Lam y phát biểu ý kiến.
"Chúng ta không thể nhúng ta vào việc của loài người được!"
"Oa! Ta cũng muốn giúp nha!" - Lục y hào hứng nói, mắt sáng rực nói.
"Chúng ta không trực tiếp giúp, chỉ là tạo điều kiện cho họ thắng trận thôi!" - Bạch y nhún vai.
"Vậy chúng ta làm gì???"
"Hắc Long, mau gọi con hỏa long ngươi mới nuôi ra, làm tăng nhiệt độ. Tiểu Phong, chờ khi mọi thứ bốc cháy, ngươi hãy nổi gió để đám cháy lan rộng ra!" - Bạch y nhìn ba người phân phó.
"Được!" - Hắc Long và Tiểu Phong gật đầu, lập tức đi làm.
"Còn ta, còn ta! Thư Quân, ta cũng muốn giúp!" - Lục y hào hứng, chỉ chỉ ngón trỏ vào mặt mình.
"Ngươi hả?" - Thư Quân nhìn lục y, nhướng mi.
"Ngươi tiếp tục tu luyện tiếp cho ta!"
"Tại sao???"
"Thiên Trúc à, tiểu tiên như ngươi, không nên bon chen!" - Thư Quân cười cười, xoa đầu Thiên Trúc, ánh mắt đe dọa. Thiên Trúc đành phải ủy khuất, ngồi yên xem trận chiến với Thư Quân. Nàng thật đáng thương a!
......................
Nhiệt độ đột nhiên tăng cao, khí nóng bức người, nóng thiêu da, đốt thịt. Kho thuốc nổ của Xà Quốc cũng bị ảnh hưởng, rốt cuộc cũng nổ tung. Tiếng nổ làm rung lay đất trời, hàng vạn quân Xà Quốc bị tử vong, mà phía bên Hoàng Đạo do không ở quá gần nơi phát nổ, an toàn không hề bị sao.
Nhìn cảnh tượng đám quân Xà Quốc bị lửa vây khốn, bên phía Hoàng Đạo như mở cờ trong lòng, chẳng biết vì sao mà bên đó lại tự phát nổ, tóm lại là quân Hoàng Đạo cứ vui mừng reo hò.
"Trời giúp ta!" - Xử Nữ nhạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, mới đây thôi Xà Quốc còn ở thế chủ động, thế mà bây giờ lại tan tác không còn mống người nào.
Bên phía Nhân Mã cũng có người đưa tin, kho thuốc nổ của địch cũng đột nhiên phát nổ, thắng không tốn sức.
"Haha!!! Công này hoàn toàn nhờ vào Nhân Mã vì đã đánh rơi giỏ đồ!" - Bảo Bình đắc ý nói.
"Hoàng Đạo còn chờ gì nữa? Mau thừa thắng xông lên thôi!!!" - Song Tử hào hứng nói.
.....................
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" - Bạch Dương dụi dụi mắt.
Một binh lính cưỡi ngựa tới thông báo cho họ sự việc, Thiên Yết ghé tai nghe, gật gật đầu.
"Trời giúp ta rồi, thuốc nổ vốn là của Bảo Bình, nhưng chưa hoàn thiện thành ra đã phát nổ dưới nắng trời oi bức thế này!" - Thiên Yết đáp, mắt đảo quanh nhìn lửa đang lan ra.
"Nhưng đám cháy này, làm sao dập tắt đây?" - Bạch Dương méo mặt, cháy mãi thế này làm sao xông lên???
.........................
"Thiên Trúc, mau cho mưa đi!"
Thiên Trúc đang u sầu, ủ rủ một bên, nghe vậy liền nhảy dựng cả lên.
"Hảo hảo, ta lập tức đi làm liền!"
........................
Trời đột nhiên đổ cơn mưa, dập tắt đám cháy. Mọi người đều ngỡ ngàng, không thể trùng hợp như vậy chứ??? Bạch Dương liền biết cơ hội đã tới, lập tức cho quân mình xông lên. Sư Tử được mở đường, dẫn quân công phá vào kinh thành. Nhân Mã đánh xong trận cũng lập tức rút binh.
Trong vòng ba ngày, Sư Tử đã tới kinh đô Xà Quốc. Đám quan lại đã chạy trốn mất dạng, Sư Tử tránh không đụng chạm tới người dân mà tiến thẳng vào hoàng cung.
............................
TạikimđiệncủaXàQuốc.
Hoàng đế Xà Quốc sớm đã chạy thoát thân, chỉ còn Xà Phu ở lại chống đỡ, ngoan cố tới cùng. Hắn hiện tại đang ung dung ngồi trên ngai vàng, dường như dửng dưng với mọi thứ.
"Xà Phu, xem ra ngươi biết chạy không thoát sao?" - Sư Tử tiến vào kim điện, bên ngoài là quân hắn đang đứng vây quanh.
"Ồ, là Sư Vương đấy sao? Đã lâu không gặp! Ta cứ nghĩ ngươi đã sớm quy tiên rồi chứ?" - Xà Phu nhếch mép cười.
"Chẳng qua ta phúc lớn, mạng lớn thế nào? Có nên so tài một trận?" - Sư Tử vẫn còn ấm ức chuyện bị tên Xà Phu này đánh cho tơi tả lần trước.
"Hiện tại thì không hứng thú!" - Xà Phu cười, ra hiệu cho đám sát thủ xuất hiện.
Xoẹt!
Sáu mũi kiếm lập tức chĩa vào Sư Tử, sáu tên sát thủ ai nấy đều thuộc hàng cao thủ. Chỉ cần lính của Sư Tử xông lên liền bị đánh bật ra. Sư Tử rơi vào tình thế không thể tấn công, cũng không thể thoái lui, hắn tức giận trừng mắt nhìn Xà Phu. Lần nào tên khốn này cũng dùng thủ đoạn, ta quyết không chịu thua hắn!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...