Hoàng Đạo vương triều

"Ba cân Ngưu hoàng, hai cân tuyết liên . . . " Bảo Bình cẩn thận điều chế dược.
( Ta nghĩ bậy ra tên dược, đừng để ý chi cho mất công =')) )
Nhân Mã thì đứng một bên đong đếm dược liệu cho Bảo Bình.
"Bảo Bảo, muội có chắc rằng sẽ lấy lại dung nhan cho Bình tỷ không?"
"Nếu nghĩ khách quan thì chắc là có"
Bảo Bình vẫn chăm chú, đôi lông mày thanh tú nhíu lại. Nhân Mã thở dài nhìn bộ dạng Bảo Bình lúc này, nàng đã thức mấy ngày liền, sáng thì điều chế dược, tối thì nghiên cứu sách y, còn việc điều chế mà Hoàng thượng giao, hiện tại Bảo Bình không thể kiêm hết nổi được, đành phải gác sang một bên.
"Cốc cốc" -Tiếng gõ cửa vang lên.
Bảo Bình tập trung tới mức không hề nghe thấy, Nhân Mã đành buông cái cân nhỏ trong tay xuống, bước ra mở cửa.
"Xử tỷ, sao tỷ lại tới đây?" -Nhân Mã nhướng mày, lách người để Xử Nữ vào trong.
"Bảo Bảo, tỷ có việc cần muội giúp"
Bảo Bình đặt lọ sứ trên tay xuống, đối diện với Xử Nữ.
"Tỷ cứ nói đi, nhanh một chút"
"Tỷ nhớ muội có thứ thuốc khiến kẻ khác nói thật, tỷ rất cần nó" -Xử Nữ mạch lạc nói.
Bảo Bình à một tiếng, liền lục trong đống lọ chai của nàng, chai nhỏ chai lớn lăn lông lóc ra nền nhà.
"May cho tỷ, nó đây" -Bảo Bình chìa ra một lọ sứ trắng. Xử Nữ cầm lấy cái lọ, nói cảm ơn rồi sau đó lại đi ngay, nàng phải nhanh chóng lấy khẩu cung của ả Nhạc Vân đó.
....................
NgũVươngphủ.
Song Tử đã thật sự hối hận vì những gì hắn đã làm, dù hắn nhận lỗi, ân hận biết bao nhiêu lần, Thiên Bình vẫn nhất nhất không chịu chấp nhận lời xin lỗi của hắn. Thiên Bình ngồi dưới mái hiên ngắm cảnh, gió thổi làm tấm lụa trên mặt nàng bay lất phất. Dù dung mạo không còn nhưng khí chất của nàng vẫn cao sang như trước.
"Bình nhi" -Song Tử vẫn rất kiên nhẫn, hắn nhất định phải làm nàng chịu tha thứ cho hắn.
"Vương gia, ta đã nói rồi, ta không phải Bình nhi của người" -Thiên Bình lãnh đạm nói, nàng không ngại giải thích nhiều lần với hắn.
"Bình nhi, làm thế nào nàng mới chịu tha thứ cho ta đây?" -Song Tử quỳ một chân xuống, ngẩng mặt lên nhìn Thiên Bình, nắm lấy tay nàng.
Thiên Bình hơi khó chịu, ráng rút tay lại, nhưng mãi mà không thể thoát ra được, Thiên Bình đành để mặc cho hắn nắm còn nàng quay mặt sang hướng khác.
"Bình nhi . . . ta yêu nàng nhưng không phải vì vẻ bề ngoài của nàng, dù nàng xấu đẹp thế nào, ta vẫn sẽ yêu nàng như vậy" -Song Tử chân thành nói.
Thiên Bình cười khinh miệt, ánh mắt phỉ báng.

"Buồn cười thật, người còn nhớ khi nhìn thấy dung mạo xấu xí của ta, người đã chối phăng rằng ta không phải Bình nhi của người"
Tuy trong lời nói của Thiên Bình đầy khinh khi, thế nhưng trong lòng nàng đã có chút lay động. Nàng quả thật là một nữ nhân kiên định, Song Tử nghĩ thầm trong đầu. Nhưng hắn nhất định không bỏ cuộc, hắn đứng dậy buông tay nàng ra, từ trong người rút ra một thanh chủy thủ. Thiên Bình bị thứ nguy hiểm đó làm cho giật mình, Song Tử chàng định làm gì vậy??? Nhịp đập của Thiên Bình tăng nhanh, Song Tử sẽ làm gì với thanh chủy thủ đó???
Song Tử hơi đứng cách xa Thiên Bình, hắn cầm chặt thanh chủy thủ, hít một hơi dài . . .
"Bình nhi, ta biết ta đã tổn thương nàng, thế nên ngay bây giờ đây, ta sẽ tự hủy đi dung mạo của mình, như vậy hai ta lại xứng đôi" -Ngữ khí của hắn rất nghiêm túc, không hề có chút giả dối nào.
Song Tử vung tay, lưỡi dao sắc bén hướng mắt hắn mà lao tới.
"Không được!!" -Thiên Bình kêu lên thất thanh, nhào tới giữ lấy tay Song Tử mặc kệ có nguy hiểm hay không.
"Keng!"
Thanh chủy thủ rớt xuống, va chạm với nền đất phát ra tiếng. Song Tử kinh ngạc nhìn Thiên Bình, liếc xuống bên tay phải nàng liền thấy máu tươi đang chảy tí tách. Song Tử hoảng hốt cầm lấy tay Thiên Bình, miệng trách móc nàng sao lại nhào tới làm gì. Cũng may chỉ bị sượt qua, không nghiêm trọng lắm.
Song Tử vội kéo Thiên Bình vào trong phòng, lục tìm băng trắng mà băng cho nàng. Thiên Bình nhìn cử chỉ vô cùng cẩn thận, vẻ tập trung của hắn như sợ lơ là một tí thì sẽ làm nàng đau, bất giác nàng thấy thật có lỗi.
"Song Tử, sao chàng lại làm vậy?" -Nàng hạ giọng hỏi, Song Tử hơi ngây ra, rồi cũng định thần lại, tiếp tục băng cho nàng và trả lời.
"Ta muốn nàng biết, ta yêu nàng không phải vì vẻ bề ngoài, nếu nàng cảm thấy mình xấu xí, ta liền trở nên xấu xí giống nàng"
Thiên Bình chóp mũi đỏ đỏ, sụt sịt nghe từng câu từng chữ hắn nói, nàng biết được hắn là đang nói thật, rất thật lòng.
"Vậy tại sao chàng yêu thiếp?"
"Yêu là yêu, thế thôi! Nếu yêu cần đến lý do, vậy tình yêu ta dành cho nàng là giả rồi" -Song Tử nheo nheo mắt cười.
Thiên Bình thật sự đã bị Song Tử làm cho cảm động trước tấm chân tình của hắn, nàng liền nhào tới quàng tay ôm lấy hắn.
"Thiếp cũng rất yêu chàng"
..............................
Ngựthưphòng.
Xử Nữ báo lại kết quả tra hỏi, quả nhiên có liên quan tới toàn bộ gia tộc Thùy Gia, chỉ tiếc ở đó canh phòng quá nghiêm ngặt, hơn nữa toàn là cao thủ võ công tuyệt thế, thật không biết làm cách nào để lọt vào đó lấy đi chứng cứ.
Sư Tử cũng có mặt báo cáo sự việc tra được ở Xà Quốc, được biết bọn họ đang cho người chế tạo vũ khí gì đó, mưu đó xâm lược quá rõ ràng. Ma Kết liền đưa ra phương án giải quyết của mình.
Trước hết là phải lật mặt được Thùy Gia, giặc ngoài không lo, quan trọng là trừ khử bọn nội phản trước, hắn đề xuất đợi tới ngày thành thân của hắn với nhị tiểu thư Thùy Gia, nhân lúc bọn họ lo tập trung vào việc chuẩn bị hỉ sự thì cho người trà trộn vào phủ, tìm những thư từ liên lạc của lão cáo già ấy với Xà Quốc. Và đặc biệt là phải tra ra những kẻ liên thông với lão để lật đổ ngai vị.
Thiên Yết cảm thấy ý kiến của Ma Kết không hề tồi chút nào, liền quyết định theo đó mà làm, đồng thời hắn giao cho Xử Nữ việc nghiên cứu bản đò, phương hướng thích hợp, điều này có nghĩa Xử Nữ sẽ trở thành quân sư trong trận chiến này, việc này buộc nàng phải cẩn thận vô cùng, tránh những điều đáng tiếc có thể xảy ra.
Sư Tử thì Thiên Yết giao cho việc âm thầm huấn luyện lực lượng, Bạch Dương bây giờ hoàn toàn không có tâm trí đâu mà quan tâm những chuyện này, đành phải phiền Sư Tử một phen vậy.
.........................

PhượngNghicung.
Cự Giải nghe tin Song Ngư mang thai, mừng quýnh lên, mang một đống đồ bổ sang cho Song Ngư, còn luôn miệng dặn Song Ngư nào là phải giữ gìn sức khỏe, nào là phải ăn uống đầy đủ, nào là phải tránh vận động mạnh. Song Ngư đành ngậm ngùi mà nghe Cự Giải ca một hơi dài, thật là . . Cự Giải rất giống với nương của Song Ngư a.
"Hai người nom hòa thuận nhỉ"
Xử Nữ xuất hiện, nàng vừa từ Long Ngâm điện đi ra, sẵn tiện ghé thăm Song Ngư xem thử, việc Song Ngư mang thai đã được báo với Ngư phụ Ngư mẫu, nhưng là bọn họ không yên tâm, bắt Xử Nữ phải thường xuyên vào đây thăm Song Ngư.
"Xử tỷ" -Song Ngư mừng rỡ, toan đứng lên chạy tới bên Xử Nữ, Xử Nữ đã kịp nhanh một bước ấn nàng ngồi trở lại.
"Muội đang mang thai, đừng có tùy tiện như vậy, dạo này Bảo Bình bận rộn quá, chẳng có thời gian mà vào thăm muội"
Về việc Bảo Bình thì Song Ngư đã được nghe qua rồi, thật thương cho Kim Ngưu và Thiên Bình, sao tai họa lại thi nhau rớt xuống thế nhỉ, chỉ cầu bọn họ phúc lớn mạng lớn, sớm vượt qua kiếp nạn này. Xử Nữ, Cự Giải, Song Ngư trò chuyện vui vẻ thì một tiểu thái giám chạy vào bảo.
"Nương nương, Dung phi nương nương tới thăm a"
Xử Nữ nhìn Song Ngư nét cười hơi cứng lại, đành lên tiếng tự quyết định cho ả Dung phi tiến vào. Dung phi vừa bước vào đã cảm nhận được không khí áp lực vô cùng.
"Tham kiến Duyên quý phi-" Dung phi hành lễ, hôm nay ả ta có vẻ ngoan ngoãn hơn so với bình thường a. Một luồng ánh mắt ánh mắt lạnh lẽo phóng về ả, khiến ả hơi run rẩy.
"Miễn lễ" -Song Ngư nhàn nhạt nói.
Dung phi tạ ơn sau đó lại luôn mồm liến thoắng bảo là có ý tốt đem vài thứ thuốc bổ sang cho Song Ngư, mong Song Ngư khỏe mạnh để tránh tổn hại long thai. Song Ngư chán ghét phải nghe ả ta cứ khẩu phật tâm xà bên tai, liền cao giọng nói.
"Bổn cung còn nhớ khi bổn cung gặp nạn, chính ngươi đã đẩy bổn cung vào đường cùng, không phải sao?"
Dung phi kinh hoảng vội vã quỳ xuống lắp bắp nói.
"Là .. . là .. . thiếp đã hiểu lầm . . xin nương nương thứ tội"
"Ngươi có biết chỉ vì sự hiểu lầm của ngươi mà bổn cung phải chịu khổ sở thế nào không? Mau cút ra ngoài, đừng để bổn cung nhìn thấy mặt ngươi!!" -Song Ngư bật dậy hét lớn, nhất quyết đuổi ả Dung phi ra ngoài, chờ sau khi Dung phi đi rồi Xử Nữ cùng Cự Giải hai bên trấn an Song Ngư.
"Muội đừng kích động như vậy" -Cự Giải vuốt vuốt lồng ngực phập phồng vì giận của Song Ngư.
"Sắp tới hãy cẩn thận một chút, ả Dung phi này tỷ thấy rất đáng nghi" -Xử Nữ nói, lienf ra lệnh cho Tử Liên đem đống đồ Dung phi mang đến đem tất cả vứt hết.
Song Ngư rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, liền đổi sang chủ đề khác để nói chuyện phiếm.
"Tỷ với Ma Kết vương gia tiến triển tới đâu rồi?"
"Cái gì? Xử Nữ cô thích Kết huynh sao?" -Cự Giải há hốc mồm, Ma Kết vốn là một kẻ khô khan chả có tí gì gọi là lãng mạn cả, sao lại đi thích huynh ấy nhỉ? Thật kỳ lạ!
................

"Hắt xì!!" -Ma Kết quệt quệt mũi.
"Ai nhắc mình thế nhỉ?"
...............
"Chẳng có tiến triển gì hết" -Xử Nữ thở dài, ảo nảo nói.
"Huynh ấy sắp thành thân rồi"
Lần này Song Ngư và Cự Giải cùng nhau kinh ngạc, một kẻ như Ma Kết cứ nghĩ là hắn sẽ ở giá tới cuối đời, không ngờ lại sắp thành thân nha.
"Hai người đừng trưng ra bộ mặt đó được không? Là thành thân với Nhị tiểu thư Thùy Gia, bất quá lần này là vì đại sự nên mới thành thân"
Cự Giải cùng Song Ngư gật gật đầu, thì ra là vậy . .. mấy nàng chỉ ở hậu cung, đâu được tham gia chính sự nên cũng chẳng biết gì cả. Chốn quan trường thật phức tạp quá đi, ba tỉ muội bọn họ cùng trò chuyện vui vẻ, chốc chốc lại bật cười khanh khách.
...................
VinhXuânphủ.
Nhân Mã đã nhận được tin của Bạch Dương, hắn vội vã tới phòng dược tìm Bảo Bình.
"Không xong rồi Bảo Bảo ơi!!!"
Bảo Bình giơ tay ý bảo Nhân Mã khoan hãy nói, nàng cẩn thận lấy một ít nước thuốc nhỏ vào trong lọ, sau đó đậy nắp lắc đều, liền đó nàng lấy ra một tấm da lợn đã nhiễm độc giống độc Thiên Bình nhiễm, nhỏ một giọt lên trên, vết sần sùi có vẻ đã bớt hẳn, chỉ là phải dùng trong một thời gian dài mới có thể hết hẳn.
"Bảo Bảo, muội thành công rồi!!" -Nhân Mã vọt tới, reo lên nhìn thành quả của Bảo Bình.
"Mà huynh muốn báo việc gì?"
Nhân Mã đập tay à một tiếng, liền nói cho Bảo Bình biết việc Kim Ngưu bị hôn mê, tới đây cũng đã hơn năm ngày rồi, đại phu nào cũng đành bó tay, bảo Bạch huynh phải chuẩn bị tang sự đi thôi. Bảo Bình đoán biết Kim Ngưu sẽ xảy ra chuyện này, nàng không biểu hiện gì nhiều, xách lấy hộp thuốc, cầm lọ sứ lúc nãy giao cho Nhân Mã dặn dò hắn phải thật cẩn thận đưa thứ này tới cho Thiên Bình, một ngày bôi khoảng ba lần, không được bôi thêm, về phần nàng, nàng sẽ tới Đại Vương phủ để cứu lấy Kim Ngưu, Nhân Mã không dài dòng, lập tức cầm lấy lọ sứ chạy vọt đi ngay.
...........................
NgũVươngphủ.
Phu thê nhà Song Tử đã hòa thuận như trước, trải qua lần này bọn họ quyết định tuyệt đối tin tưởng đối phương, có chuyện gì thì cùng nhau giải quyết. Điều này làm đám hạ nhân trong nhà vô cùng cảm động, Vương phi tuy mất đi dung nhan nhưng vẫn được Vương gia yêu thương như trước, thế là một đồn mười, mười đồn trăm . . . cả kinh thành không ai là không biết chuyện này. Đám nữ nhân không có dung mạo tuyệt trần vô cùng ngưỡng mộ đôi phu thê này, thầm ước có một nam nhân cũng yêu bọn họ như vậy.
Nhân Mã vừa vào phủ, đã thấy phu thê họ chàng chàng thiếp thiếp đi dạo trong hoa viên, hắn nhìn lọ thuốc trên tay, thầm cười mừng thay họ.
"Song huynh!!" -Nhân Mã phóng nhanh tới chỗ Song Tử và Thiên Bình.
"Mã đệ, sao lại tới đây??"
Nhân Mã giơ lọ thuốc lên, cười hề hề.
"Bảo Bình đã làm ra thuốc rồi a, hơi lâu một tý, Bình Thiên Yết sẽ lại như xưa, đệ tất nhiên là đã nghe tình sử của hai người rồi, nhưng là tỷ tính đeo mạn che mặt cả đời sao?"
Thiên Bình gật đầu đồng tình, cũng đúng a, nàng liền đưa tay nhận lấy lọ sứ, cảm kích vô cùng.
"Thay huynh nói với Bảo Bình một tiếng cảm ơn" -Song Tử quàng vai kéo Thiên Bình sát vào người, giọng nói vô cùng biết ơn. Nhân Mã liền xua tay.
"Đừng khách sáo làm gì, Bình tỷ nhớ dùng ba lần một ngày, rất nhanh sẽ khỏi thôi"
Nhân Mã còn đề cập tới việc chế tạo vũ khí, Bảo Bình sẽ bắt tay vào việc điều chế thuốc súng ngay thôi. Song Tử không chần chừ thêm nữa, ngay ngày hôm sau hắn liền huy động những tay thợ giỏi trong nước, âm thầm chế tạo vũ khí, không ai hay biết.

.....................
ĐạiVươngphủ.
Bảo Bình vừa bước tới đã thấy Vương phủ mang một bầu không khí vô cùng ảm đạm, ở một số nơi đã phủ đầy vải trắng, đám hạ nhân đi ngang hầu như toàn nước mắt sụt sùi, nàng bất giác lắc đầu cười, Vương phi bọn họ sẽ rất nhanh không sao thôi mà.
Bảo Bình lại ngẩng mặt nhìn lên cao, mây trắng phủ đầy trời, không hề có một tia nắng nào, tiết trời se lạnh, trong gió mang theo hơi hướng của mùa xuân đang về.
"Sư phụ Quân Quân! Người cố y nhận ta làm đồ đệ là muốn ta cứu họ sao?" -Bảo Bình hít một hơi dài, dựa theo trí nhớ mà bước đến phòng Kim Ngưu.
Mở cửa ra nàng đã thấy Bạch Dương ngồi thẫn thờ trước giường, mắt nhìn đăm đăm vào Kim Ngưu đang nằm trên giường, nét mặt nàng vô cùng thanh thản tựa như người ngủ say.
"Vương gia" -Bảo Bình gọi một tiếng, nhưng Bạch Dương không trả lời, nàng gọi thêm nhiều lần nhưng cũng vậy, quá tức tối Bảo Bình liền tiến lên giậm mạnh chân Bạch Dương.
"VƯƠNG GIA!!!!"
Bạch Dương hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Bảo Bình, mới có mấy ngày mà trên mặt hắn quần thâm hiện rõ rệt, hai mắt trũng sâu như người sắp chết. Bảo Bình âm thầm thở dài.
"Bảo Bình tới đây để cứu lấy Ngưu tỷ"
Nghe được 'cứu lấy Ngưu tỷ', Bạch Dương xúc động đứng dậy nắm lấy vai Bảo Bình mà lay.
"Muội nói sao?? Kim Ngưu cứu được sao?? Không phải muội nói . . ."
Bảo Bình khó khăn gỡ tay Bạch Dương ra, bảo hắn giúp nàng đỡ Kim Ngưu ngồi dậy, Bảo Bình đặt hộp thuốc xuống, lấy ra một túi da, bên trong toàn là ngân châm bạc. Bảo Bình diễn giải quá trình chữa trị Kim Ngưu cho Bạch Dương nghe. Nàng sẽ dùng thuật châm cứu để làm máu bầm trong não Kim Ngưu tan ra, châm đủ bảy lần là sẽ không sao. Bạch Dương nghe thế tuy không hiểu gì nhưng cũng tin tưởng tài năng của Bảo Bình.
Quả nhiên thần kỳ, sau bảy ngày bảy lần châm cứu, Kim Ngưu đã hoàn toàn tỉnh lại, hơn nữa không hề bị tổn thương nào về mặt trí nhớ, điều này làm Bạch Dương mừng rỡ không thôi. Đám người Ma Kết, Nhân Mã, Song Tử, Thiên Bình cũng tới chúc mừng, Cự Giải và Song Ngư chỉ có thể gửi quà mừng. Sau khi Kim Ngưu khỏe lại, Bạch Dương liền dốc toàn tâm toàn trí cho việc huấn luyện binh lính. Kim Ngưu không từ bỏ ý định vào bếp, liền hợp tác cùng Bảo Bình nghĩ ra nhiều món ăn kết hợp với dược liệu để bồi bổ sức lực.
Chẳng biết thế nào mà đám binh lính trong quân doanh ai nấy đều yêu quý Kim Ngưu, khẩu phần ăn mà Kim Ngưu nghĩ ra đã giúp bọn họ điều tiết sức lực đối đầu với những yêu cầu gắt gao của Bạch Dương đề ra. Tin tức Bảo Bình cứu chữa thành công Thiên Bình Vương phi và Kim Ngưu Vương phi nhanh chóng lan rộng. Thiên Yết liền hạ thánh chỉ ban cho Bảo Bình danh hiệu 'Y Tiên', ban cho kim bài miễn tử, phải nói là Bảo Bình nhận lãnh vô vàn hoàng ân từ hoàng đế khiến gia đình nàng cũng được thơm lây.
..........................
PhượngNghicung.
"Bảo Bình, chúc mừng muội"
Song Ngư nắm tay Bảo Bình, tươi cười nói. Bảo Bình đỏ mặt, nàng cũng là tiện tay cứu người thôi, thế mà lại được ban danh hiệu cao quý như vậy. Bây giờ ra đường là người gọi một tiếng y tiên, người chào một tiếng y tiên, thật lòng mà ói trong lòng nàng cũng vui sướng lắm chứ bộ.
"Hoàng thượng giá lâm" -Tiếng the thé của Hỉ công công vang lên.
Cả cung ai nấy đều quỳ xuống, kể cả Bảo Bình.
"Tham kiến Hoàng thượng"
Thiên Yết một thân long bào sáng chói bước vào, uy nghiêm bức người. Song Ngư vẫn an tĩnh ngồi trên ghế, không hề có ý hành lễ. Thiên Yết cũng không câu nệ lễ tiết làm gì, phất tay cho tất cả bình thân, hắn liền ngồi xuống bên Song Ngư, Bảo Bình thức thời liền lui ra một bên.
"Nàng thế nào rồi? Có không khỏe chỗ nào không?" -Giọng nói của hắn tràn đầy sự quan tâm.
Song Ngư không thèm nhìn lấy hắn một cái, lạnh giọng nói.
"Chàng hỏi thiếp hay là hỏi hài nhi trong bụng thiếp?" -Song Ngư vuốt vuốt cái bụng đã bắt đầu to của nàng.
Thiên Yết cứng họng, kể từ lúc đem Song Ngư ra khỏi lãnh cung thì nàng liền lạnh nhạt với hắn như vậy. Cho dù hắn có giải thích lý do nhưng liền bị nàng phản bác, muốn tốt cho nàng thì còn nhiều cách khác, cơ thể nàng vốn không khỏe, thế mà hắn lại nhẫn tâm đày nàng vào lãnh cung. Đồng ý là hắn không yêu nàng, cho nên hắn đã không chút thương tiếc khi làm như vậy, lần này may nhờ có đứa trẻ này nếu không nàng còn lưu lại đó dài dài. Song Ngư đã quyết định không tin tưởng, không đặt tình cảm nơi Thiên Yết nữa. Nàng phải cứng rắn lên, không được lung lay trước sự quan tâm giả vờ của hắn. Bậc đế vương vốn dĩ vô tình, câu nói này quả thật không sai . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui