Hoạn Phi Thiên Hạ

Không phải nàng không biết hắn muốn nàng, trên đường từ sa mạc về đến giờ đã hơn nửa tháng, hắn chưa từng muốn nàng.

Nhưng mà…

“Trên người ta còn có thương tích…” Tây Lương Mạt than một tiếng, vén tay áo lên cho Bách Lý Thanh xem.

Dưới ánh nến, trên cánh tay nhỏ trắng như tuyết của nàng không biết bao
nhiêu vết phỏng đỏ hồng, thầm chí còn có bọng nước nhỏ, lan thẳng từ
cánh tay lên tới chỗ bị quần áo che, tuy không thể nói là nhìn ghê người nhưng nhìn qua cũng có chút đáng sợ.

Dù sao chạy băng qua lửa khó tránh khỏi bị dính tia lửa, trên người không
bị bỏng là không thể nào, nhưng y giả bộ chữ Giả của quỷ quân đã dùng
cho nàng loại thuốc bôi không tệ, nếu không nhìn sẽ càng đáng sợ hơn.

“Ngươi…!” Bách Lý Thanh nhìn cánh tay nàng, trong mắt hiện lên sự thô bạo, hắn
trực tiếp vươn tay xé vạt áo nàng, Tây Lương Mạt biết hắn muốn nhìn cái
gì nên không ngăn cản.

Hai ba cái quần áo trên người Tây Lương Mạt đã bị hắn xé ra hết, chỉ còn
lại một “cái yếm” đặc chế của nàng vây quanh bầu ngực đẫy đà.

Động tác của Bách Lý Thanh nhìn có vẻ thô lỗ nhưng trên thực tế thì rất nhẹ, gần như không đụng tới làn da nàng, chỉ sợ làm cho da thịt bị thương
của nàng có thêm vết thương mới.

Đôi mắt lạnh giá của hắn liếc qua cánh tay, đầu vai, gáy, lưng, thậm chí cả ngực nàng, mỗi chỗ da thịt lộ ra đều có vết thương.

Bách Lý Thanh dừng một chút, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Tây Lương Mạt thấy bóng tối không đáy cắn nuốt tất cả lại quay về trong mắt hắn, nàng bất chấp trên người không mảnh vải, lập tức đi theo vài bước, từ sau lưng vươn tay ôm lấy vòng eo thon của hắn: “A Cửu, ta không sao, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi, người bộ Giả nói sẽ không để lại sẹo.”

Lời nói của Tây Lương Mạt làm cho động tác của Bách Lý Thanh dừng lại,
nhưng không quay lại, Tây Lương Mạt nhìn nắm tay hắn siết chặt, trong
lòng ngọt ngào mềm mại pha lẫn bất an.

Một lúc lâu sau hắn mới xoay người lại, kéo tay nàng ra, ôm ngang nàng lên
đặt trên giường, khi đi lấy hòm thuốc đồng thời sai Bạch Nhụy múc nước
tới. Sau khi đuổi Bạch Nhụy đi, hắn lấy một viên bảo thạch màu đỏ trên
lỗ tai mình xuống, bóp nát hòa vào nước, tự mình dùng khăn thấm nước ấm, chấm bồn nước đỏ tươi đó rồi cẩn thận bôi thuốc cho nàng.

Hắn thản nhiên nói: “Sẽ hơi đau, nhịn một chút.”

Thật ra Tây Lương Mạt rất tin tưởng y thuật của bộ Giả, nhưng cũng biết hắn
trông thấy vết thương của mình sẽ tức giận, đành cười khổ nhịn cảm giác
đau đớn kỳ dị khi thứ thuốc đó chấm lên da mình, mặc hắn bôi thuốc cho
mình.

Không biết thuốc đó là thứ gì, dính vào da rồi càng ngày càng đau rát.

Cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa, mắt thấy hắn vươn tay cởi cái yếm của
mình, nàng vội vàng nhe răng nhếch miệng, hít một hơi muốn đẩy tay hắn
ra: “A Cửu, ngươi đang bôi thuốc cho ta hay tra tấn ta vậy.”

Bách Lý Thanh nhướng mày, kéo cổ tay nàng, thuận tiện điểm trên vai nàng một cái, trực tiếp điểm huyệt đạo của nàng để nàng nằm thẳng trên giường,
nhẹ giọng giễu cợt: “Nha đầu không có mắt nhìn nhà ngươi, đây là quỷ phù dung huyết vạn kim khó cầu. Năm đó Huyết bà bà đi thăm Tuyết Ma lão lão ở Tàng Địa, vô tình cứu được cháu trai của Tuyết Ma lão lão, Tuyết Ma
lão lão kia tặng cho Huyết bà bà một trong ba quả quỷ phù dung huyết,
tương truyền biến từ máu của thần vương Tàng Địa mà thành, tẩy hù sinh
cơ, khởi tử hồi sinh, cải lão hoàn đồng, trong thiên hạ không thứ thuốc
gì có thể sánh bằng.”

Tẩy hủ sinh cơ?

Chẳng trách đau đến thế!

Tây Lương Mạt dựa vào gối mềm, nhìn chậu “máu loãng” kia, không nhịn được
nhăn mày: “A Cửu, vật quý hiếm như thế ngươi không nên lãng phí như
vậy.”

Nhìn hắn xuyên trong lỗ tai đã biết đây là thứ cực kỳ quan trọng, nói không chừng là thứ bảo mệnh.

Bách Lý Thanh vừa cởi cái yếm của nàng vừa thản nhiên nói: “Lãng phí hay
không chỉ do chính ta quyết định, hơn nữa không phải bên tai trái ta vẫn còn đấy thôi.”

Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy ngực hơi lạnh, bộ ngực sữa mềm mại mẫn cảm của
nàng liền bại lộ trong không khí, nàng muốn che đi theo bản năng lại
không thể cử động.

Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Bách Lý Thanh dừng trên làn da mẫn cảm của nàng
một lát, giống như có thể hóa thành hữu hình, làm cho má nàng không nhịn được đỏ lên.

Nhưng rất nhanh, đầu ngón tay hắn chấm nước thuốc đỏ khẽ vuốt lên chỗ bị phỏng trên ngực nàng.

Phù dung huyết kia dính trên da thịt không bị thương đã nóng rát, ngực vốn
là nơi da thịt mềm mại nhất, nay đột nhiên dính nước thuốc đỏ lập tức
làm cho Tây Lương Mạt không nhịn được đau đến kêu khẽ một tiếng: “A…!”

Bách Lý Thanh nhìn mồ hôi lạnh ứa ra trên trán nàng, đôi mắt âm mị thoáng
qua một tia thương tiếc, động tác bôi thuốc cũng nhẹ hơn: “Lát nữa là
tốt rồi.”

“Ừ.” Tây Lương Mạt nhăn mày gật đầu, thuốc này quả thật hiệu quả hơn thuốc
của bộ Giả nhiều, tuy lúc đầu bôi lên rất đau, nhưng một lúc sau cảm
giác đau đó chậm rãi tan đi, làn da vốn sưng đỏ cũng dần dịu xuống.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được hừ nhẹ vài tiếng: “A Cửu, ngươi nhẹ chút.”

Bách Lý Thanh nghe giọng nói nhẫn nại mềm mại của nàng, nhìn cảnh xuân vô
hạn dưới tay mình, lồng ngực tuyết trắng run run, đôi mắt dần dần tối
xuống.

“Rất đau à?”


Tây Lương Mạt cảm thấy hơi thở của hắn đột nhiên gần trong gang tấc không
khỏi sửng sốt, giương mắt lên thấy hắn đã nghiêng thân hình thon dài
xuống từ khi nào, dựa vào mình chỉ cách mấy tấc, chóp mũi cao thẳng của
hắn gần như chạm vào má nàng, hơi thở lạnh như băng khẽ đảo qua gò má
mềm mại của nàng.

“Ừ…” Tây Lương Mạt có chút căng thẳng, đỏ bừng mặt khẽ gật đầu.

Bách Lý Thanh chậm rãi nói: “Ta thổi giúp ngươi được không?”

Giọng nói của hắn vốn đã dễ nghe như thất huyền cầm, có điều quá lạnh, nay
đột nhiên thêm chút khàn khàn, mang theo quyến rũ lượn lờ bên tai Tây
Lương Mạt.

Tây Lương Mạt đỏ bừng mặt, mơ hồ khẽ “ừ” một tiếng, ngay cả chuyện bảo hắn giải huyệt đạo cho mình cũng quên.

Sau đó thấy hắn cúi đầu xuống, động tác cực kỳ thong thả mang theo vẻ mê
hoặc kỳ dị tới gần bầu ngực mềm mại trắng nõn, nhẹ nhàng thổi lên chỗ
đau.

Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy làn da trắng nõn của mình lập tức nổi da gà, hắn thậm chí không đụng tới nàng, nhưng một dòng điện kỳ dị lại từ hơi thở
của hắn phả lên chỗ đau nhanh chóng bò lên xương sống, làm cho nàng
không nhịn nổi run rẩy, trong đầu bỗng hiện lên cảnh xuân kiều diễm khi
bọn họ ân ái.

“A Cửu…” Tây Lương Mạt không nhịn được kêu nhỏ một tiếng, từ góc độ này
nàng có thể nhìn thấy từng đường cong trên gương mặt tinh xảo tuyệt diễm của hắn, thậm chí từng sợi lông mi đen nhánh cong dài như lông đuôi hắc phượng.

“Hử?” Hắn không buồn nâng tầm mắt, lơ đãng vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một cái lên vết thương của nàng.

“Ta không đau… A… Ngươi làm gì thế?” Tây Lương Mạt đỏ bừng mặt trong giây lát.

Bách Lý Thanh giương đôi mắt âm mị, miễn cưỡng nhìn nàng một cái: “Thử mùi vị phù dung huyết, thế nào, không được à?”

Một cái liếc mắt này mang theo một chút quyến rũ, như mạch nước ngầm trong
biển sâu, mong manh lại không ngừng cuộn trào, tựa như có thể quấn lấy
hồn phách người ta, nàng không khỏi có chút ngẩn ngơ, sau đó lập tức
quay mặt đi nói: “Được, đương nhiên được, ta không đau nữa, cởi huyệt
đạo của ta đi.”

“Thật không? Nha đầu, ngươi chắc chắn?” Bách Lý Thanh nhướng đôi mày tinh tế.

Tây Lương Mạt đỏ mặt dùng sức gật đầu: “Ừ!”

Nàng vô cùng chắc chắn, phù dung huyết này lúc đầu bôi lên vô cùng đau đớn,
nhưng sau khi dược tính tản ra lại rất thoải mái, vết thương được bôi
thuốc đã hoàn toàn không đau không sưng, chỉ để lại một vết đỏ kỳ dị, ở
trên da thịt tuyết trắng của nàng nhìn càng có vẻ như phù dung trên
tuyết, có một vẻ đẹp kỳ dị.

Huống hồ, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ tối nay lại tiêu tương dạ vũ, xuân
sắc không ngừng, hôm nay nàng bị tập kích, chạy vắt chân lên cổ, rồi lại quay lại lăn lộn chiến với người ta một chặp, thể lực đã cạn kiệt,
không tiếp nổi vị gia này.

Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng khóe môi nhếch lên một nụ
cười nhạt: “Ừ, vậy thì tốt.” Nhân tiện mở miệng mút lấy nụ hoa trên gò
tuyết đẫy đà trước mắt.

Tây Lương Mạt đang chờ hắn giải huyệt đạo cho mình, không ngờ hắn lại như vậy…

Nàng giật mình kêu khẽ, trên mặt có vẻ xấu hổ và cáu gắt, lại không dám nhìn hắn sàm sỡ mình, ánh mắt không biết nên hướng đi đâu: “A Cửu!”

Nàng không nhịn được hoài nghi thằng nhãi này dùng loại thuốc tốt nhất chính vì ý đồ này!

Bách Lý Thanh lại ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn nàng, giọng nói khàn khàn: “Nha đầu, ta muốn ngươi.”

Trong đáy mắt hắn là dục vọng âm u, gần như tràn ngập tính xâm chiếm, làm cho Tây Lương Mạt không dám nhìn thẳng. Nàng do dự, nhìn hắn rồi cắn răng
nói: “Được.”

Hắn chưa từng nghiêm túc hỏi ý nàng như thế, nhưng nàng nhìn thấy sự bất an ẩn giấu thật sâu, gần như chìm nghỉm trong bóng tối trong mắt hắn, loại bất an mà chỉ có ôm ấp, tứ chi giao quấn, chỉ có thể bộc phát trên
người mà mình để ý nhất.

Không thể nào không đau lòng, cho nên nàng liều mình bồi quân tử.

“Nha đầu, ngươi đúng là nha đầu ngoan của vi sư.” Trong mắt hắn bốc lên một
ngọn lửa màu đen mãnh liệt, sau đó hắn cười khẽ, giơ tay cởi huyệt đạo
của nàng, ôm nàng đặt lên đùi mình, thuận tay rút đai lưng của nàng trói hai tay nàng ra phía sau.

Tây Lương Mạt không khỏi có chút căng thẳng vì động tác của hắn: “A Cửu, ngươi…”

Bách Lý Thanh ngẩng đầu hôn lên đôi môi mềm của nàng, khẽ thì thầm dụ dỗ:
“Yên tâm, vi sư sẽ rất dịu dàng, nào, nha đầu ngoan, mở chân ra.”

Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy nụ hôn của hắn dịu dàng như nước
tháng ba, lại phất phơ như lá rụng, làm cho thần trí nàng mông lung,
thân mình mềm yếu, trong lúc hoảng hốt thấy mái tóc đen như mây của hắn
buông xuống, che khuất một nửa biểu cảm vừa như cực vui thích vừa như
cực thống khổ trên gương mặt tinh xảo của hắn, cũng giấu đi từng tiếng
khẽ gọi khi hắn kéo nàng rơi vào vực sâu dục vọng: “Nha đầu… Nha đầu…”

Đó là mềm mại và quyến luyến, thậm chí cả đau đớn mà nàng chưa từng được nghe.

Làm cho nàng không nhịn được vươn hai tay ôm chặt bả vai hắn, nỉ non gọi: “Ừ… Ta… ở đây, ta ở đây!”



Gió đêm hè mát lạnh thổi qua, lụa mỏng phất phơ, đèn hoa sen bạch ngọc lay động trong gió, chiếu xuân ý khắp phòng.

Bên trong đã hoàn toàn yên tĩnh.


Khi đồng hồ điêu khắc vang lên ba tiếng nho nhỏ, màn bỗng xốc lên một chút, có bóng người cao gầy tao nhã ngồi dậy, hắn tiện tay kéo một cái áo
choàng mỏng khoác lên người, xoay người đi ra ngoài cửa.

Bạch Nhụy đang dẫn một tiểu nha hoàn trực đêm bên ngoài, trong tay là hà bao thêu cho Mị Thất, bỗng thấy cửa mở ra, nàng sửng sốt, vội vàng buông hà bao, nhân tiện đạp tiểu nha hoàn đang ngủ gà ngủ gật một cước rồi tiến
lên nghênh đón, chỉ liếc mắt thấy dáng người cao ráo và lồng ngực trắng
nõn của người kia Bạch Nhụy lập tức cúi đầu, không nhịn được âm thầm lẩm nhẩm một tiếng thứ lỗi, sau đó vội hỏi: “Thiên Tuế gia, ngài có gì sai
bảo?”

“Nước ấm, Hà ma ma.” Bách Lý Thanh lạnh nhạt nói hai câu xong lại đóng cửa lại.

Bạch Nhụy quay đầu lập tức sai tiểu nha hoàn đi gọi người, thấy tiểu nha
hoàn kia còn đang mơ màng kinh ngạc: “Bạch Nhụy tỷ tỷ, có thần tiên thật xinh đẹp.”

Bạch Nhụy bất đắc dĩ chọc cái trán nàng ta: “Ngu ngốc, mau tìm người đem thùng nước ấm ra, nghĩ linh tinh cái gì.”

Vị kia cho dù là thần tiên cũng chỉ là thần đối với một mình Đại tiểu thư, là ma đối với mọi người!

Bạch Nhụy đuổi tiểu nha hoàn đi lại ngẩng đầu gọi Mị Thất: “A Thất, đi gọi Hà ma ma đến đây đi.”

Mị Thất bỗng từ trên mái hiên nhảy xuống, nhìn về phía Bạch Nhụy rồi lại
nhìn về phía hà bao tinh xảo trên bàn: “Đó là cho ta à?”

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Nhụy đỏ lên, lấy tới nhét vào trong lòng hắn: “Ừ!”

Từ lúc Mị Thất đi sa mạc cửu tử nhất sinh, một mình Bạch Nhụy ở lại trong
phủ dưỡng thương, ngày ngày sống trong lo lắng, cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gì gọi là đầy bụng tương tư chỉ có thể hóa thành nỗi buồn
tương tư vô tận, khó khăn lắm mới nhận được hồi âm, mong ngóng đến ngày
bọn họ trở về.

Bạch Nhụy lại đột nhiên hoảng sợ phát hiện những người đi chuyến này chẳng
những nhiều người gầy, đen hơn, còn có một số người dường như vĩnh viễn
biến mất, ví dụ như Mị Ngũ, Mị Cửu… Mấy người ngẫu nhiên gặp mặt sẽ nói
chuyện vài câu đã không thấy đâu.

Khi nhìn thấy Mị Thất nàng mới đột nhiên tỉnh ngộ, đời người vô thường, có
vài người bỏ lỡ là sẽ vĩnh viễn không có cơ hội nắm tay.

Tình cảm của Mị Thất và Bạch Nhụy coi như cuối cùng cũng nở hoa, chỉ là Bạch Nhụy vẫn chưa quen kiểu “thẳng đến chủ đề” của Mị Thất.

Mị Thất nhận lấy hà bao, nhìn nhìn, gương mặt bị che đột nhiên nóng lên
một cách khó hiểu, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhận được lễ vật do nữ
tử tặng, ngày xưa các hoa khôi tuy cũng có khi để lại vài thứ, nhưng
những thứ này đều là để quên sau khi hoan ái, bình thường sẽ bị hắn
thẳng thừng ném đi.

Nhưng lúc này, hắn cẩn thận ngắm nghía hà bao trước sau vài lần, nhét vào
trong lòng mình rồi nói với Bạch Nhụy: “Vậy ta đi trước.” Sau đó xoa nắn bàn tay nàng.

Bạch Nhụy gật đầu, nhìn bóng lưng hắn biến mất, gương mặt đỏ ửng, có phần run run.

Cho đến khi không biết bao lâu sau, Hà ma ma tới nàng mới vội chạy đến mở cửa phòng cho Hà ma ma.

“Gia đã chờ ngài một lát.” Bạch Nhụy nhẹ giọng nói.

Hà ma ma gật đầu, kính cẩn gõ cửa, sau khi được trả lời mới bước vào.

Không biết Thiên Tuế gia và Hà ma ma ở trong phòng đã nói những gì, khi đi ra sắc mặt Hà ma ma hơi âm trầm, Bạch Nhụy chỉ mơ hồ nghe thấy bà nói với
Mị Nhất ở bên ngoài một câu: “… Vết thương trên người tiểu thư làm gia
rất không vui, lát nữa…”

— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đã lâu không ngủ bộ ngực lớn —

Ngày hôm sau, khi thức dậy Bách Lý Thanh đã tới thư phòng, Tây Lương Mạt xem vết thương trên người mình, đám sưng đỏ không những hoàn toàn biến mất, mà đêm qua Bách Lý Thanh còn cẩn thận dùng phù dung huyết lau toàn thân nàng một lần, nay da thịt trên người mềm mịn như trứng gà bóc, ngay cả
lỗ chân lông cũng không thấy, trong trắng lộ hồng. Làm cho đám nha hoàn
Bạch Ngọc dùng thuốc của bộ Giả, đã hết đau nhưng vết thương chưa hoàn
toàn khỏi cực kỳ hâm mộ.

Chỉ có Tây Lương Mạt tuy cũng thích da thịt mềm mại trên người nhưng vẫn
không khỏi cảm thấy đáng tiếc, đan dược bằng cả núi vàng lại dùng như
thế thật là lãng phí.

Nàng thấy trên người đám nha hoàn cũng đã ổn, không có vấn đề gì lớn liền cùng dùng đồ ăn sáng.

Khi dùng bữa, nàng nghĩ nghĩ rồi dặn Bạch Trân: “Lát nữa em nói với gia một tiếng, ta muốn đi thăm Quốc Công gia, tối nay chúng ta sẽ đi thăm Mị
Tinh.”

Bạch Trân gật đầu lui ra.

Tây Lương Mạt dẫn Bạch Nhụy, Bạch Ngọc chuẩn bị ra ngoài, còn chưa tới cửa đã thấy Bạch Trân dẫn một đội Tư Lễ Giám đến.

Tây Lương Mạt kỳ quái hỏi: “Thế này là thế nào?”

Bạch Trân bất đắc dĩ: “Gia bảo nô tỳ dẫn tới, nói là Quận Chúa đi ra ngoài phải để người ta đi theo.”

Ước chừng vẫn lo lắng lại đi vào vết xe đổ.

Tây Lương Mạt có chút buồn cười, hôm qua tình hình đặc biệt, nàng cũng
không ngờ đám Đổng di nương lại biết bí mật về đường hầm nên mới nguy
hiểm như thế, hôm nay sẽ không.

Nhưng nàng vẫn gật đầu: “Được rồi, đi theo thì đi theo, bảo bọn họ đi theo xa một chút.”

Đội trưởng kia nghe vậy lập tức cung kính chắp tay với nàng: “Vâng, phu nhân.”


Khi Tây Lương Mạt đi về phía chỗ ở của Tĩnh Quốc Công không khỏi cảm thấy
dọc đường đi có nhiều ánh mắt hoảng sợ lại có phần hâm mộ hướng về phía
mình.

Mỗi khi nàng nhìn sang đám hạ nhân hoặc những người còn được coi là chủ tử
trong phủ đều sợ tới mức cúi đầu hành lễ, thậm chí vội vàng bỏ chạy.

“Quận Chúa, đừng để trong lòng.” Bạch Ngọc nhìn theo ánh mắt Tây Lương Mạt, sau đó tiến lên nhẹ giọng nói bên tai nàng.

Tây Lương Mạt gật đầu, thản nhiên nói: “Ừ.”

Khi nàng tới nơi ở của Tĩnh Quốc Công, Định Tâm Cư, không ngoài ý muốn nhìn thấy không ít người của La Sát Doanh, đội tinh nhuệ nhất trong phủ binh vây bên ngoài, tầng trong cùng còn có một đội tử sĩ mặc đồ đen.

Rất rõ ràng, người của Định Tâm Cư đã nhận được tin nàng dẫn người đi về phía này.

Ninh An đã đứng ngoài cửa, thấy Tây Lương Mạt đến liền chắp tay: “Vương Phi điện hạ, hôm nay đến thăm không biết có chuyện gì?”

Tây Lương Mạt thấy phía dưới biểu cảm hờ hững của hắn là đề phòng rất mạnh, khóe môi nhếch lên độ cong trào phúng: “Thế nào? Làm nữ nhi tới thăm
phụ thân còn cần lý do gì đặc biệt sao?”

Ninh An thâm trầm nhìn Tây Lương Mạt một cái, lạnh nhạt nói: “Nếu Vương Phi
tới đây chỉ vì lý do này thì nô tài không thể không nói cho Vương Phi
biết, Quốc Công gia không khỏe, đại phu dặn phải tĩnh dưỡng, cho nên mời Vương phi trở về đi.”

Tây Lương Mạt nhướng mày: “Thật không? Vậy bản Vương Phi đổi lý do khác
cũng được, bản Vương Phi có chuyện quan trọng cần gặp phụ thân, Ninh An
tổng quản tốt nhất nên thông báo một tiếng.”

Nàng lười lòng vòng với đám tiểu tốt này.

Ninh An nhìn Tây Lương Mạt một lần nữa rồi chắp tay: “Vương Phi chờ một lát.”

Tây Lương Mạt không chờ bao lâu, chỉ một lát sau Ninh An đã ra mời nàng vào.

Ngoài phòng chỉ còn lại nhóm binh lính cảnh giác và người của Cẩm Y Vệ dùng một loại ánh mắt cực khiêu khích giằng co.

Tĩnh Quốc Công đang khoanh tay đứng bên cửa sổ phòng khách, Tây Lương Mạt đi tới cúi đầu: “Phụ thân.”

Tĩnh Quốc Công xoay người đi qua nàng, ngồi xuống cạnh bàn, cầm một chén trà thản nhiên nói: “Vương Phi khách khí, ta không dám nhận lễ của Vương
Phi chỉ thấp hơn Hoàng Hậu nương nương nửa cấp.”

Tây Lương Mạt đứng thẳng lên mỉm cười nhìn Tĩnh Quốc Công: “Sao vậy, phụ
thân còn đang ghi hận nữ nhi bất kính với tổ mẫu và cướp đi lệnh bài Lam gia sao?”

Tĩnh Quốc Công lạnh nhạt nói: “Quốc Công phủ không dám có nữ nhi không biết lễ nghĩa, hiếu thuận như ngài.”

Tây Lương Mạt chọn một cái ghế bát tiên ngồi xuống, nhướng mày nói: “Ngài
đương nhiên là thiên hạ đệ nhất hiếu tử, có điều ngài có biết lão phu
nhân bị sủng thiếp của ngài hạ loại thuốc gì mới trở nên hành vi bất
thường vậy không?”

“Ngươi nói bậy bạ gì vậy!” Tĩnh Quốc Công bị ngôn từ ngả ngớn của nàng chọc giận, lạnh lùng quát lên.

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Nữ nhi có nói bậy hay không phụ thân chỉ
việc sai người đi điều tra là được. Còn một việc nữa, ngài tốt nhất điều chỉnh lại bố trí phủ binh gì đấy trong nhà đi, tứ nữ nhi mỹ mạo đáng
yêu của ngài và Đổng di nương ước chừng đã bán hết bí mật của phủ Quốc
Công mà bọn họ biết cho tình lang của bọn họ từ lâu rồi.”

Tĩnh Quốc Công sửng sốt: “Ngươi nói là…”

Không biết nghĩ tới cái gì, ông ta lập tức đứng lên, sắc mặt sa sầm xuống,
ánh mắt như tên đâm vào người nàng, giống như muốn xem rốt cuộc nàng nói thật hay đùa.

Một lúc lâu sau, ông ta nhắm mắt, chậm rãi ngồi xuống: “Đan Nhi được người
ta tìm thấy nằm trong mật đạo, trên mặt, trên người, và cả trong miệng
đều bị bỏng nghiêm trọng, gân tay gân chân đứt hết, có phải ngươi làm
hay không? Còn nữa, sáng nay Đổng di nương vừa mới sảy thai cũng biến
mất.”

Quả nhiên gừng càng già càng cay, cuối cùng Tĩnh Quốc Công đã nhìn ra chân tướng.

Chỉ là…

Tây Lương Mạt nhìn Tĩnh Quốc Công, nhếch khóe miệng cười cợt: “Phụ thân
thật là quan tâm đến Tứ muội muội, nhưng phụ thân quên rồi chăng, người
bị nhốt trong mật đạo, suýt chút nữa chết cháy là ta. Xem ra phụ thân
thật sự hận ta đến mức muốn ta chết đi mới hả dạ, có điều không biết mẫu thân mà ngài luôn miệng nói đặt ở trong lòng, ở trong lòng đất sẽ cảm
thấy thế nào?”

“Vi phụ không muốn ngươi chết đi mới hả dạ!” Tĩnh Quốc Công nghe lời nói
của nàng, lại nghe đến Lam Linh phu nhân, lập tức lớn tiếng cãi lại theo bản năng, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia chột dạ.

Đúng vậy, lúc trước Tây Lương Mạt bị vây trong đường hầm, khi đại hỏa bốc
lên, không chỉ Francis nóng lòng như lửa đốt, hắn cũng nóng ruột, nhưng
không biết vì sao sau khi nhìn thấy thương thế của Tây Lương Đan lại
khiển trách nàng theo bản năng.

“Rõ ràng chính ngươi giết hại tỷ muội, tính kế cha mẹ, liên lụy cả nhà chịu tội, vì sao còn có thể nói một cách hợp tình hợp lý như thế!” Tĩnh Quốc Công nhìn dáng vẻ của Tây Lương Mạt lại không nhịn được càng nói càng
giận.

Tây Lương Mạt nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt nói: “Vì sao ta không thể hợp
tình hợp lý, đối với một kẻ ý đồ muốn đẩy ta vào chỗ chết, lẽ nào ta còn phải nghển cổ cho chém? Còn tính kế cha mẹ, kia vốn là lệnh bài mẹ
truyền cho ta, lúc trước ngoại tổ phụ tiễn bước quỷ quân không phải vì
muốn giữ lại hy vọng cuối cùng cho huyết mạch Lam gia sao? Nay ta mới là huyết mạch chính thống cuối cùng của Lam gia, ngoại trừ ta, ai có tư
cách có được quỷ quân?”

Tĩnh Quốc Công nói không ra lời, nàng nói từng câu có lý làm cho ông ta không tìm được đường phản bác, nhưng mà…

“Dù sao nàng cũng là muội muội của ngươi, nay Nhị Nương ngươi đã chết, Tiên Nhi cũng không biết tung tích, ngươi còn không thể thu tay sao, thân là tỷ muội vì sao không thể lấy ơn báo oán?”

Tây Lương Mạt nghe vậy cảm thấy có chút buồn cười: “Tỷ muội Tây Lương Đan
từ khi nào thật sự coi ta là tỷ tỷ, ta cứ tưởng bọn họ chỉ coi ta và mẫu thân là cái gai trong thịt cái đinh trong mắt, không phải sao? Huống hồ thánh nhân cũng có câu, lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn?”

Tĩnh Quốc Công cứng đờ, ánh mắt ẩm đảm, có chút mệt mỏi ngồi trở về vị trí,
ông ta vỗ trán cười khổ: “Ngươi và mẫu thân của ngươi thật sự không
giống nhau chút nào.”

Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Phụ thân hy vọng nữ nhi giống mẫu thân để cả đời nhận hết khổ sở, nhìn phu quân của mình cưới người khác, bản thân
lại đau khổ cả đời, sầu thảm mà chết hay sao?”

Từng câu nói của Tây Lương Mạt có thể nói là chữ chữ đâm vào tim, làm cho
Tĩnh Quốc Công thoáng chốc cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng đắng
ngắt, ông ta khoát tay, ảm đạm nói: “Thôi, thôi, hôm nay ngươi đến đây
hẳn không phải vì nghiên cứu chuyện này với phụ thân như ta.”


Tây Lương Mạt nhìn ông ta, trong lòng thầm lắc đầu, một người đàn ông lại
không dám đối mặt với sự yếu đuối lúc trước của mình, làm sao xứng nói
chuyện tình yêu? Đây là phu quân mà mẫu thân nàng trả giá tình yêu cả
đời sao?

Tây Lương Mạt không đôi co lòng vòng nữa, chỉ nói: “Nếu ngài đã hỏi vậy thì nữ nhi nói thẳng. Nay Lục hoàng tử gặp chuyện, Hoàng Đế bệ hạ bệnh
năng, văn võ cả triều đều biết ngài là đệ nhất võ tướng kế thừa Lam đại
nguyên soái của Thiên Triều, người lãnh binh xuất chiến không ai khác
ngoài ngài. Lần này Nhị hoàng tử Tây Địch dẫn năm mươi vạn đại quân tiếp cận, ngài có khả năng dẫn binh ít nhất phải hơn mười vạn, nay thế cục
triều đình bất ổn, tương lai nhất định sẽ là tranh chấp giữa Thái Tử gia và Thập Lục hoàng tử mà Cửu Thiên Tuế nâng đỡ…”

Tĩnh Quốc Công nghe vậy nhướng mày ngắt lời nàng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Cửu Thiên Tuế bảo ngươi đến à, ngươi nên biết vi phụ và Cửu
Thiên Tuế vốn như nước với lửa, ngươi đang bảo vi phụ giúp kẻ thù đêm
qua vừa mới tàn sát trong phủ hay sao?”

Tây Lương Mạt lãnh đạm nói: “Là chính ta muốn tới, ta cũng không yêu cầu
phụ thân đứng về phía Cửu Thiên Tuế, ta chỉ muốn nói với ngài, bắt đầu
từ ngày trở về từ đại mạc, quỷ quân và ta, cùng với tất cả thế lực Lam
gia đều đứng phía sau Cửu Thiên Tuế, đây cũng là yêu cầu lúc trước của
Francis – báo thù Hoàng Đế bệ hạ. Ngài không cần quá đề cao bản thân,
năm đó ngài vứt bỏ Lam gia và mẫu thân, hôm nay chúng ta cũng không
trông cậy ngài sẽ có lựa chọn khác, yêu cầu của ta chính là phụ thân
ngài tiếp tục đứng ở thế trung lập, đừng trở thành lực cản của chúng
ta.”

“Nếu ta nói không thì sao? Bách Lý Thanh nâng đỡ Thập Lục hoàng tử chỉ vì
tiếp tục ép thiên tử lệnh chư hầu, đối với một loạn thần tặc tử như vậy
lẽ nào không nên tru sát hay sao?” Tĩnh Quốc Công lạnh lùng nhìn Tây
Lương Mạt nói.

Tây Lương Mạt gật đầu, chậm rãi trả lời: “Ngài nói không sai chút nào,
đương nhiên ngài có thể chọn “thanh quân sườn”, nữ nhi cũng có thể chọn
“trợ Trụ vi ngược”, nhưng ngài nên hiểu rằng, tuy Thái Tử điện hạ có tài hoa nhưng hắn trẻ tuổi, cấp tiến, tràn ngập chủ nghĩa lý tưởng lại
không nhìn thấy tệ đoan trên người mình, hắn cũng giống như phụ thân của hắn, đa nghi, hay ngờ vực. Thái Tử giống như một cây đao, đối với Thiên Triều đế quốc này mà nói, một cây đao có thể tẩy hủ sinh cơ, cũng có
thể trực tiếp lấy mạng người. Ngài xem nhiều năm như vậy hẳn là hiểu
được Thiên Triều đế quốc cần cái gì, điên cuồng mở rộng lãnh thổ như
Tuyên Văn Đế bệ hạ để cuối cùng dân chúng lầm than, hay nên chậm rãi
nghỉ ngơi lấy sức.”

Tĩnh Quốc Công sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn Tây Lương Mạt, có phần châm chọc nói: “Ngươi có vẻ nhìn thông suốt đấy nhỉ.”

Tây Lương Mạt khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt sâu thẳm: “Phụ thân vốn nhìn càng thông suốt hơn ta, Kim Tiệp Dư xuất thân ti tiện không có ngoại thích,
Hoàng Hậu nương nương xuất thân cao quý, Lục Tướng gia lại dã tâm bừng
bừng; một bên là ngoại thích rõ ràng dã tâm bừng bừng mơ ước ngọc tỷ,
một bên là hoạn quan vô hậu tung hoành triều đình lại có thể duy trì cân bằng cơ bản nhất, qua mười năm nữa tân đế trưởng thành, thuận lợi tiếp
nhận đế quốc, quân quyền nhất thống; bên nào nặng bên nào nhẹ ngài đều
có định đoạt, thiên hạ thuộc về ai mới là tốt nhất cho phủ Quốc Công
chúng ta.”

Sau đó nàng lại lạnh nhạt bổ sung: “Hơn nữa, nếu đương kim Thái Tử kế vị
thì quỷ quân Lam gia nhất định sẽ không chết không ngừng đối đầu với
hắn, thiên hạ lại không có trữ quân.”

Dứt lời, nàng đứng dậy, nhìn gương mặt ngạc nhiên rồi dần trở nên âm trầm
của Tĩnh Quốc Công, cúi người nói: “Nữ nhi hết lời như thế, trong cung
còn có việc, mong phụ thân sớm suy nghĩ cẩn thận, cho nữ nhi một câu trả lời chính xác.”

Rồi nàng xoay người tao nhã rời đi, chỉ để lại Tĩnh Quốc Công nhìn bóng
dáng yểu điệu của nàng, ánh mắt phức tạp, ông ta bỗng mở miệng hỏi Ninh
An đứng bên cạnh: “Ngươi thấy thế nào?”

Ninh An do dự một lát, lẳng lặng nói: “Quốc Công gia, Quận Chúa nói chưa
chắc không có đạo lý, có lẽ chúng ta đã quá xem thường Quận Chúa.”

Tĩnh Quốc Công sửng sốt, sau đó lâm vào trầm tư, nhẹ giọng nói: “Thật không? Có lẽ điểm này có vài phần tương tự mẫu thân nàng, có tài không thua
kém gì nam nhân.”

Ninh An nghĩ nghĩ rồi vẫn hỏi: “Quốc Công gia, ngài xem thương thế của Tứ
tiểu thư không nhẹ, mặc dù đã có người dùng kim sang dược tốt nhất cho
nàng nhưng yết cầu và toàn thân đã bị hủy hoại, hơn nữa gân mạch tứ chi
đều đứt đoạn.”

Đời này, sẽ không thể nói chuyện, không thể viết chữ, thậm chí không thể ngồi dậy…

Trong mắt Tĩnh Quốc Công hiện lên một tia hậm hực nồng đậm, than một tiếng
như cực kỳ nhẫn nại: “Được rồi, sau này để cho nàng ở trong phủ đi, phái người chăm sóc cẩn thận là được.”

Những chuyện khác ông ta sẽ không thầm oán Hàn Thị dạy ra một nữ nhi ngu xuẩn nữa, phủ Quốc Công còn nuôi được một nữ nhi tàn phế.

“Còn Đổng di nương?”

“Không cần để ý đến ả.” Tĩnh Quốc Công lạnh lùng nói.

— Ông đây là đường ranh giới —

Trong thư phòng Liên Trai có một làn gió thơm thổi qua.

Bỏ xuống tấu chương trong tay, nhìn Tây Lương Mạt vừa đi vào, cười cợt nhả nói: “Về rồi? Xem hôm nay nha đầu ngươi có tinh thần hơn nhiều, còn có
hứng trí tới chỗ phụ thân ngươi làm thuyết khách nữa.”

Tây Lương Mạt nhớ tới phong cảnh kiều diễm đêm qua, ho khẽ một tiếng: “Hợp
tung liên hoành, đánh gần thân xa, phu quân chưa đọc sách Chiến Quốc
sao?”

Hôm qua đại hồ ly này rốt cuộc vẫn thương nàng mệt mỏi, chỉ cầu hoan một lần là thả cho nàng ngủ.

“Thành quả thế nào? Nhạc phụ đại nhân có chịu giúp con rể tối qua suýt chút
nữa chặt đầu ông ta như bản tọa không?” Hắn nhếch khóe môi cười cợt, ôm
lấy vòng eo mảnh mai của nàng, để nàng ngồi trên đùi mình.

Tây Lương Mạt nằm trên vai hắn, trong mắt thoáng qua ý cười giảo hoạt lạnh
như băng: “Tuy dụng võ không phải thế mạnh của ta nhưng chuyện mưu tính
lòng người này sẽ không quá tệ, chờ tin tức là được.”

Thượng binh phạt mưu*, bất kể xuất phát từ tình hình thiên hạ hay kế tạm thích ứng của bản thân, cũng có thể vì áy náy với Lam Linh phu nhân và Lam
gia, ông ta nhất định sẽ thỏa hiệp, không có binh quyền của Tĩnh Quốc
Công phụ tá, Thái Tử và Lục Thừa Tướng chính là một đôi châu chấu trong
ngày mùa.

“Tiểu hồ ly.” Bách Lý Thanh lười biếng nhếch khóe môi: “Ngày mai chúng ta hồi cung đi, Hoàng Đế bệ hạ rất muốn gặp ngươi.”

*Binh pháp Tư Mã Nhương thư có câu: Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao,
kỳ thứ phạt binh, kỳ thứ công thành (Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu;
thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùng binh; thứ nữa là đánh phá
thành lũy.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui