*Vưu vật: chỉ người hoặc vật phẩm tuyệt đẹp, kiểu kiệt tác của tạo hóa, thường dùng cho phụ nữ :v
Khi Tây Lương Mạt trở lại khuê phòng Liên Trai không thấy Bách Lý Thanh,
cũng không thấy hắn ở thư phòng, không khỏi ngạc nhiên: “Ồ, vị gia này
xưa nay không thích nhất chạy lung tung ở nơi xa lạ, hôm nay sao lại
không thấy người đâu?”
Bạch Ngọc vừa buông một nửa tấm rèm trúc hoa mỹ xuống cha ánh mặt trời mãnh
liệt chiếu từ ngoài vào, vừa nói: “Hay là gọi Mị Lục đến hỏi, hôm nay
hắn không trực ban, hẳn là ở trong sân.”
Mị Thất ở chỗ ẩn thân yên lặng nghĩ, thật ra gia không xa lạ với Liên Trai chút nào…
Tây Lương Mạt đang muốn nói gì đó, bỗng thấy một tiểu thái giám mỹ mạo mặc
áo xanh vội vàng tiến vàng, cung kính khom người nói với Tây Lương Mạt:
“Phu nhân, sáng nay Thiên Tuế gia làm việc xong tới hồ sen câu cá, nói
nếu ngài trở về thì tới bên cạnh hồ sen tìm gia.”
Tây Lương Mạt nghe vậy gật đầu nói: “Được rồi, ta đã biết.” Dứt lời nàng xoay người đi về phía hồ sen ở sân sau.
Gió mát thoang thoảng, mặt hồ sóng sánh, phía sau Liên Trai là một rừng
liễu xanh, dưới ánh mặt trời chói trang, lá liễu xanh xanh, hồ sen gió
mát, không cảm thấy là nóng không thể chịu được.
Nhất là đối với người đã ở sa mạc gần ba tháng như Tây Lương Mạt, chút nắng nóng này không coi là gì.
Có điều một số người chưa chắc đã chịu được.
Nhất là… vưu vật nằm trên cây.
Bên cạnh hồ sen, trong một rừng liễu, chỉ có một cây đa cổ thụ duy nhất,
cành lá xum xuê, cành nháy gãy khúc nửa rủ trên mặt nước, giống như một
thiếu nữ yểu điệu đang nghịch nước, trên cành cây gần mặt nước không
biết từ khi nào đã có thêm một chiếc ghế mây chế tạo cực kỳ tinh xảo hoa mỹ, nhìn như cái võng.
Có một mỹ nhân lười biếng ngủ ngày trên võng, nhắm đôi mắt hồn xiêu phách
lạc, lông mi mảnh dài, bộ tử bào gấm hoa vừa mỏng vừa nhẹ lơi lỏng phủ
lên thân thể thon dài tao nhã, lộ ra đường cong cực đẹp, lồng ngực như
bạch ngọc rắn chắc mê người, ống tay áo rộng và mái tóc đen dài phất phơ ngay trên mặt nước, bị gió mùa hè mang theo hơi nước thổi tung, uốn
lượn trong gió, tuôn ra cảm giác phong lưu không kiềm chế được, khí chết vũ sắc thiên thành.
Giữa ngón tay hắn nắm mấy đóa thủy tiên cánh kép, đỏ thắm, tím nhạt, trên
đầu ngón tay trắng nõn như tuyết của hắn trở nên bắt mắt khác thường,
làm cho mỹ nhân nhắm mắt kia nhìn có vẻ càng giống vưu vật không thuộc
thế gian.
Tây Lương Mạt hơi đỏ mặt thu hồi ánh mắt từ trên lồng ngực trắng nõn của
hắn về, lơ đãng nhìn đám nha hoàn, vú già ngẩn người nhìn Bách Lý Thanh
từ xa xa trong viện, âm thầm tức giận hừ lạnh.
Được rồi, vưu vật này vốn là một yêu nghiệt!
Còn là lão yêu ngàn năm!
Có lẽ ánh mắt Tây Lương Mạt quá lạnh, cho nên đám nha hoàn, vú già đột
nhiên cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của nàng, sắc mặt đỏ bừng, chỉ
chốc lát sau đã xấu hổ chạy tứ tán.
Tiểu Thắng Tử dẫn vài cung nữ, thái giám đang ngồi dưới gốc đa cách đó không xa, thấy Tây Lương Mạt đến đây, đang định đứng dậy thì Tây Lương Mạt
phất tay với bọn họ, đi thẳng tới dưới tàng cây.
Nàng nhìn nhánh cây lắc lư, rồi nhìn Bách Lý Thanh ở trên ghế mây lơ lửng
như không trọng lượng, bỗng nổi ý xấu, nghĩ mình có nên giẫm một cước
lên cành cây làm cho hồ lu tinh ngàn năm này rớt xuống nước, tắm một cái hay không.
Nào ngờ đầu vừa mới nghĩ, chân còn chưa đạp lên nhanh cây đã nghe đại yêu
nghiệt chiếm cứ nhánh cây nhắm mắt lười biếng nói: “Nếu ngươi dám giẫm,
đêm nay đừng mặc quần áo, ở trong nước ngâm cho đủ, bản tọa chưa từng
nếm thử mùi vị ngủ ngươi ở trong hồ sen đâu.”
Chân Tây Lương Mạt dừng khựng, lặng lẽ thu hồi chân mình về.
Khoanh tay đứng dưới tàng cây, nàng mỉm cười nhìn hắn: “A Cửu, sao ngươi không ngủ thêm một lúc nữa?”
Bách Lý Thanh lười biếng liếc nàng một cái, không nói gì, chỉ tiếp tục nằm sấp.
Tây Lương Mạt nhìn bộ dạng xa cách kia trong lòng thầm mắng, hồ ly tinh
lẳng lơ thích làm kiêu, ngươi làm kiêu đi, người tiếp tục làm kiêu đi,
từ sa mạc về đến kinh thành còn chưa làm kiêu chết ngươi!
Nàng cũng không quan tâm đến hắn, tự tại ngồi xổm xuống bên hồ sen, hái một cái lá sen làm quạt, tính tìm một chỗ ngồi xuống.
Tiểu Thắng Tử rất nhanh mắt sai người lập tức khiêng một cái ghế dài bằng
trúc tới đặt dưới cây đa, Tây Lương Mạt liền ngồi xuống ghế trúc, chậm
rãi phe phẩy lá sen.
Trên cây không nói một lời, dưới tàng cây không lên tiếng, hai người cứ thế lẳng lặng ngồi.
Ban đầu Tây Lương Mạt còn có tinh thần, ngồi một lúc cảm thấy gió thổi liên tục mang theo hương hoa sen, làm người ta cực kỳ thoải mái, nhất là đêm qua nàng ngủ không ngon, hóng gió một lúc nàng cảm thấy buồn ngủ, mới
hiểu được vì sao Bách Lý Thanh lười động một đầu ngón tay.
Ngay lúc nàng sắp ngủ gục đến nơi, một giọng nói lạnh nhạt lại dễ nghe bỗng
vang lên trên đỉnh đầu: “Sáng sớm đã ra ngoài, bây giờ mặt trời lên đến
đỉnh đầu, ngươi đi gặp lão phu nhân nhà ngươi hay đi gặp vị Thế Tử gia
nhà ngươi thế?”
“Ngươi còn không biết à, gây chuyện cũng đừng…” Tây Lương Mạt mở mắt ra, tức
giận định nói gì đó lại bị một gương mặt xinh đẹp lộn ngược đột nhiên
phóng đại trước mắt làm cho chóng cả mặt.
Thì ra không biết từ lúc nào Bách Lý Thanh đã chuyển tới trên đầu nàng, cúi ngược xuống dưới, làm cho Tây Lương Mạt sợ đến mức ngã từ trên ghế
xuống.
“Ngu ngốc!” Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ chật vật của Tây Lương Mạt, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều, cái eo mềm dẻo lật lại, vòng một độ cong xinh
đẹp trên nhánh cây, giống như lướt trên mặt nước rồi tao nhã đứng lại
trên bờ.
“Ngươi… Ngươi đang câu cá?” Lúc này Tây Lương Mạt mới phát hiện trên tay hắn
cầm một chiếc cần câu nhỏ nhắn không biết làm từ vật liệu gì, ngọc mà
không phải ngọc, trên cái cần phiếm lên màu xanh lục tươi mát, trên móc
câu còn móc hai con cá chép rất đẹp.
Tay Bách Lý Thanh hất lên, hai con cá chép bị ném vào trong nước, hắn cười
cợt liếc nhìn Tây Lương Mạt một cái: “Đúng vậy, đáng tiếc ta câu từ sáng tới giữa trưa mà vẫn không câu được con cá muốn câu.”
Dứt lời, hắn cầm cần câu lên đi về phía trong viện.
Tây Lương Mạt nghe lời nói ý tứ của hắn không khỏi sửng sốt, sau đó Tiểu
Thắng Tử vội vàng chạy lên thấp giọng nói bên tai Tây Lương Mạt: “Hôm
nay gia vốn định cùng phu nhân tới đây câu cá, chỉ là phu nhân vừa đi
không lâu thì Thế Tử gia sai người tới tìm phu nhân vài lên, trong lòng
Thiên Tuế gia không thoải mái.”
Tây Lương Mạt không khỏi buồn cười, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Người này thật là…”
Nàng nghĩ nghĩ, bỗng tò mò hỏi: “Hôm nay sao gia lại có hứng trí thế?”
Tiểu Thắng Tử do dự nhìn Tây Lương Mạt một cái, nuốt lời nói đến miệng
xuống, có một số tin tức nên là Thiên Tuế gia nói với phu nhân thì tốt
hơn, rốt cuộc bọn họ vẫn là người ngoài.
Cho nên khi hắn đang định nói cho có lệ thì bỗng thấy Bạch Ngọc từ tiền
viện tới, nhẹ giọng nói với Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, Quốc Công gia và
Thế Tử gia cho mời ngài qua.”
Tây Lương Mạt nghe vậy thu lại biểu cảm, lãnh đạm nói: “Nói với Quốc Công
gia và Thế Tử gia, sau khi ta trở về cảm thấy không khỏe, cho nên ở
trong Liên Trai tĩnh dưỡng một lát, nếu buổi tới cảm thấy khỏe hơn sẽ
tới.”
Bạch Ngọc ngập ngừng, trong lòng không khỏi cảm thán, Quận Chúa ngày nay sớm đã không cần dựa vao nhà mẹ đẻ như năm đó, không còn là một thiếu nữ
cần dựa vào Tĩnh Quốc Công mới có thể sống yên phận.
Nàng gật đầu đáp vâng rồi đi xuống truyền lời.
Bách Lý Thanh đứng cách đó không xa thản nhiên nhìn Tây Lương Mạt: “Ngươi
còn đứng đấy làm gì, dùng dăng từ sáng sớm còn chê chưa đủ à?”
Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn hắn, xách váy chạy lên, vươn tay ôm cánh tay
hắn cười như hoa nói: “Được rồi, được rồi, đều là lỗi của vi thê, lát
nữa vi thê làm cho phu quân một bàn tiệc độc nhất vô nhị trong thiên hạ
coi như bồi tội được không?”
Bách Lý Thanh cầm cần câu chậm rì rì đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nhíu
mày nhìn nàng: “Ngươi làm cơm? Ta nhớ ngoại trừ đồ nướng ngươi ở trong
phòng bếp còn không phân biệt được cái gì với cái gì.”
Nấu một bát canh đậu mà còn nấu khét được, đúng là kỳ.
Tây Lương Mạt cong khóe mắt, nghiêm trang nói: “Ai bảo thế, bản Vương Phi sẽ làm món trứng ốp lếp tuyệt thế.”
Bách Lý Thanh: Xuống bếp cũng không biết, ngươi còn là nữ nhân không?”
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Xuống bếp ngươi cũng biết, ngươi còn là nam nhân không?”
Bách Lý Thanh cười lạnh: “Ngươi muốn thử xem không, vi phu không ngại chứng minh thêm vài lần.”
Tây Lương Mạt: “…”
Hai người một đường “thân mật trò chuyện” trở về phòng, cuối cùng Bách Lý
Thanh thật sự ghét bỏ tay nghề của Tây Lương Mạt, tự mình xuống bếp làm
vài món ăn ngon miệng mỹ vị.
Tây Lương Mạt ăn mồm miệng đầy dầu, thừa dịp Bách Lý Thanh ghét bỏ trên
người có mùi khói dầu, cởi áo đi tắm, liềm chiếm lấy hơn phân nửa phần
của hắn, cuối cùng ôm một cốc nước thanh hà mát mẻ thơm ngào ngạt Bách
Lý Thanh điều chế uống cực kỳ thỏa mãn.
Bách Lý Thanh tắm rửa xong trở về, thấy trong bát của mình chỉ còn một ít,
khóe mắt giật giật, tất nhiên không thiếu dược lại châm chọc khiêu khích một phen, Tây Lương Mạt chỉ coi như hắn đang đánh rắm.
Tính tình kiêu ngạo như Bách Lý Thanh đương nhiên không nhịn được bộ dạng
lợn chết không sợ nước sôi của nàng, huống hồ cái miệng Tây Lương Mạt
cũng độc không kém, tranh cãi một lúc, Bách Lý Thanh tiến lên trừng trị
Tây Lương Mạt.
Hai người vật lộn, ngủ thêm một canh giờ, cả buổi chiều trôi qua.
Chỉ là Tây Lương Mạt luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng không hiểu
mình cảm thấy kỳ quái chỗ nào, cho đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, Bạch Nhụy tới gõ cửa.
Tây Lương Mạt thấy Bách Lý Thanh còn chưa dậy cũng không đánh thức hắn,
trực tiếp mặc quần áo đi ra cửa, liền trông thấy Bạch Nhụy dẫn hai nha
hoàn bưng nước chờ ở ngoài.
“Đại tiểu thư, Thế Tử gia đã chờ ở ngoài rất lâu rồi, lúc trước là phái
người tới, lần này hắn tự mình tới đây.” Bạch Nhụy nhẹ giọng nói.
Tây Lương Mạt gật đầu, thản nhiên nói: “Được rồi, lát nữa ta sẽ qua, các
ngươi bảo phòng bếp làm chút đồ ăn nhẹ trước, khẩu vị giống như buổi
trưa Thiên Tuế gia làm là được.”
Để người nàng không muốn gặp chờ đủ rồi, nhưng có một số việc phải đi giải quyết.
Bạch Nhụy thoáng dừng, nhìn Tây Lương Mạt nói: “Đại tiểu thư, ngài không cần tắm rửa, đổi một bộ quần áo sao?”
Tây Lương Mạt sửng sốt, giờ mới phát hiện Bạch Nhụy dẫn vài nha hoàn nhị đẳng cầm chậu rửa mặt và quần áo đứng bên ngoài.
Thấy Bạch Nhụy có chút xấu hổ nàng mới hiểu được ý của Bạch Nhụy, ngượng
ngùng ho khan một tiếng: “Khụ, được rồi, ngươi bảo bọn họ đi xuống đi,
ta đơn giản thay một bộ quần áo là được.”
Bạch Nhụy gật đầu đáp vâng.
Tây Lương Mạt vừa thay quần áo vừa có điểm giật mình, nàng biết Bách Lý Thanh kỳ quái ở chỗ nào.
Đêm qua rõ ràng đã có ý hoan hảo, chiều nay thân mật như vậy mà hắn hình như có điểm không yên lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...