Sau khi đặt chân xuống đất, Tây Lương Mạt để ý váy áo, bàn tay lật ra nói với Bách Lý Thanh: “Sư phụ, lấy ra đi.”
Bách Lý Thanh nhíu mày: “Lấy cái gì?”
“Không phải ngươi làm hai cái lệnh bài giả à?” Tây Lương Mạt thản nhiên thò
tay vào lòng hắn lấy, hương nàng điểm sắp hết thời gian hiệu lực, nàng
không muốn phí tâm giải thích với Tĩnh Quốc Công vì sao đối thủ một mất
một còn của hắn lại xuất hiện ở đây với con gái của hắn.
Bách Lý Thanh đè lại bàn tay mềm của nàng, liếc nàng một lát nhíu mày nói: “Nha đầu, ngươi thật biết tính kế.”
Ngay từ lúc nhìn thấy lệnh bài trong tay hắn đã tính kế cả hắn rồi.
Tây Lương Mạt mỉm cười rồi thở dài một hơi như rất bất đắc dĩ: “Ai bảo đồ
nhi ta không có thuộc hạ tài ba phần đông như sư phụ, sớm đã làm giả
lệnh bài rồi, thời gian cấp bách, cái chết của mẹ ta chỉ có thể kích
động cha ta trong thời gian ngắn, nếu để lâu ông ta sẽ sinh nghi, sư
phụ, ngài giúp chút đi.”
Ngay từ đầu nhìn thấy tấm lệnh bài trong tay hắn đã biết hắn nhất định muốn
có một miếng khác, nếu muốn mạnh mẽ cướp từ tay Tĩnh Quốc Công gần như
là chuyện không thể nào, tối nay chuyện nàng làm nhất định khiến hắn có
nghi vấn, người nhạy cảm như Bách Lý Thanh sau khi cởi trói chắc chắn sẽ nghĩ ra hành động nàng làm là vì một miếng lệnh bài khác.
Hơn nữa theo tính cách của hắn, trước khi nàng đoạt được lệnh bài hắn tuyệt đối không nhúng tay, mà âm thầm theo dõi chờ ngồi mát ăn bát vàng.
Thậm chí Tây Lương Mạt đã lên kế hoạch, sau khi đoạt được lệnh bài sẽ dấu ở đâu để hắn không lấy được.
Nào ngờ hắn hào phóng đến thế, chỉ cần nàng hứa một điều kiện sẽ cho nàng lệnh bài.
Trong đôi mắt mịt mù của Bách Lý Thanh thoáng qua một tia lạnh, vươn tay chọc cái trán nàng, giọng nói cả giận: “Nha đầu thối lòng dạ đen tối này!”
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ lão yêu ngàn năm kia vươn lan hoa chỉ không khỏi rùng mình một cái, ôm trán thầm thở dài.
Đầu lĩnh thái giám làm quá lâu rốt cuộc thói quen không ít động tác nhỏ mang theo yêu khí.
“Được rồi, gia, chúng ta đừng phí thời gian nữa, mau mau mau!” Tây Lương Mạt
rút tay mình khỏi tay hắn, với thẳng vào ngực hắn bới móc một trận, quả
nhiên lấy được hai miếng lệnh bài.
Tây Lương Mạt đánh giá lệnh bài giả trong tay, hai tấm lệnh bài so với cái
thật giống nhau như đúc, ngay cả những phần bong mạ vàng lộ đồng xanh
cũng làm rất thật, người bình thường căn bản không phân được thật giả,
tuy người lâu dài vuốt tấm lệnh bài vẫn có thể phát hiện chỗ khác nhau,
nhưng giả dối một lần vẫn được.
Tây Lương Mạt vốn không tính có thể lừa Tĩnh Quốc Công bao lâu, chỉ cần chờ nàng chiếm được quỷ quân thần bí kia thì nàng hoàn toàn không cần lo
tới lửa giận của Tĩnh Quốc Công nữa.
Nàng vừa lòng thu lệnh bài giả rồi đuổi Bách Lý Thanh đi.
Trước khi đi tới thư phòng, cách một phiến cửa sổ, bóng người cao lớn của Tây Lương Tĩnh bị ánh trăng phóng đại trên cửa sổ giấy, Tây Lương Mạt mơ hồ có thể thấy hắn đối mặt với cửa sổ, không biết đang trầm tư hay đang
nhìn cái gì.
Liếc mắt nhìn bóng Tây Lương Tĩnh trên cửa sổ, Bách Lý Thanh bỗng nói nhỏ bên tai nàng: “Vi sư ở trong cung chờ ngươi.”
Lời nói mang ý nghĩa mờ ám, ánh mắt ám chỉ khiến Tây Lương Mạt bất giác
nóng hai tai, vội vàng đẩy hắn, miệng thì thầm – đi, đi đi!
Người kia vẫn bất động, còn cúi đầu cắn trên môi, trên mặt nàng.
Tây Lương Mạt thấy bóng người ngoài cửa như xuyên thấu qua cửa sổ giấy
chiếu vào, không khỏi vội vàng gật đầu: “Nhất định, nhất định sẽ tới
phục vụ ngài!”
Khó khăn lắm mới đuổi lão yêu ngàn năm đi, Tây Lương Mạt không khỏi thở
phào một hơi, cười khẽ, xem ra lão yêu đã biết mình ý xấu quyến rũ Tây
Lương Tĩnh, đàn ông ghen cộng thêm dục vọng chiếm hữu thật khó đuổi.
Lại liếc mắt nhìn bóng người lẻ loi ngoài cửa sổ.
Khi Tây Lương Mạt trở về đường hầm phát hiện tay Tĩnh Quốc Công đã bắt đầu
run nhè nhẹ, đó là điềm báo hắn tỉnh lại, nàng lập tức thả hai miếng
lệnh bài giả vào tay Tĩnh Quốc Công, lấy ra một cây hương khác châm lên
phất dưới mũi Tĩnh Quốc Công, chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Tĩnh Quốc Công
giật giật rồi thoáng chốc tỉnh táo lại, ánh mắt như điện bắn về phía Tây Lương Mạt.
“Phụ thân?” Tây Lương Mạt vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn: “Ngài làm sao vậy, vì sao không cung phụng lệnh bài lên?”
“…” Tĩnh Quốc Công ôm trán, cảm thấy thái dương hơi đau: “Vừa rồi vi phụ vẫn luôn… vẫn luôn như vậy sao?”
Tây Lương Mạt gật đầu như có chút cảnh giác: “Đúng vậy, nữ nhi không biết
phụ thân đang nghĩ gì, nhưng mẫu thân đã hy vọng lệnh bài này bị tiêu
hủy thì nữ nhi hy vọng phụ thân có thể sử dụng nó một cách thận trọng.”
Tĩnh Quốc Công nhìn Tây Lương Mạt, một lúc sau mới khẽ gật đầu: “Vi phụ hứa với con.”
Tuy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, dường như thời gian mình
ngẩn người thần trí mơ hồ quá lâu, nếu vẻ mặt Tây Lương Mạt bình tĩnh
khác thường thì hắn ngược lại cảm thấy có dị thường, dáng vẻ cảnh giác
của Tây Lương Mạt tuy có chút tổn thương tự tôn phụ thân của hắn, nhưng
cũng làm hắn hơi chút yên tâm.
Ánh mắt hắn nhìn lệnh bài trên tay mình, mơ hồ không biết có phải ảo giác
của mình hay không, chỉ cảm thấy ánh mắt con cổ hiện lên một tia lạnh
lẽo quỷ dị.
Trực giác kỳ dị do đắm chìm trong tranh đấu triều đình và sát phạt chiến
trường nhiều năm làm cho Tĩnh Quốc Công theo bản năng cảm thấy có gì đó
không thích hợp, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Tây Lương Mạt cui đầu rơi
lệ bên cạnh, nữ nhi và thê tử thoáng chốc như hợp làm một, khiến hắn
hoảng hốt.
Tây Lương Mạt thấy Tĩnh Quốc Công hơi nhíu mày, khóe môi nhếch lên một độ cong thần bí.
Đợi khi Tây Lương Mạt và Tĩnh Quốc Công ra khỏi đường hầm thì tiếng trống
canh đã vang lên ba lượt, Tĩnh Quốc Công nhìn sắc trời, cúi đầu ôn hòa
nói với Tây Lương Mạt: “Tuy thời gian đã khuya nhưng nếu con không ở
trong cung, bị người khác biết sẽ không biết sinh ra bao nhiêu chuyện
nữa, nên để ca ca con đưa con hồi cung đi.”
Tây Lương Mạt gật đầu nói: “Vâng.”
Sau đó nàng lại có chút do dự nói: “Phụ thân, nếu Đại ca ca hỏi chuyện lệnh bài…”
Tĩnh Quốc Công im lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Trước đừng nói cho hắn, muộn chút vi phụ sẽ có quyết định.”
Tây Lương Mạt nghe vậy, trên mặt giống như có vẻ ngạc nhiên, sau đó vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
…
Ánh trăng mờ mịt, bầu trời đen như nhung cao rộng và xa xôi, một vài đám
mây lạnh lẽo thỉnh thoảng trôi qua khiến ánh trăng xa xôi càng bịt kín
sương mù quỷ mị.
Sao Thiên Lang lóe lên tia sáng sắc bén phía chân trời.
Hai bóng người một trước một sau đi trên đường, mảnh khảnh như nhau, cao
gầy như nhau, bước chân quá mức nhẹ nhàng bồng bềnh khiến người bình
thường lơ đãng nhìn từ cửa sổ nhà mình ra mà thấy rùng mình, lòng tưởng
ma quỷ ngang qua.
Bóng người cao ráo đi phía trước bỗng chú ý tới ngôi sao Thiên Tinh chói mắt phía chân trời, bỗng thấp giọng lạnh nhạt nói: “Cử trường thỉ hề xạ
thiên lang, thao hồ thỉ hề phản luân hàng*, Thiên Lang tham lang, máu
tanh tàn khốc, ác tinh bực này quả thật nên lấy trường cung lực mười sải tay để bắn xuống!”
*Trích 2 câu thơ trong bài “Đông Quân” của Khuất Nguyên
Bóng người yểu điệu phía sau cũng dừng đôi chân nhỏ, nàng khẽ cười nói:
“Đúng vậy, Thiên Lang tham lam, tính tình tàn bạo, mang điềm báo xâm
lược rung chuyển, trong ánh sáng xanh lam kia sợ rằng phải dùng vô số
tính mạng mới có thể nhét đầy nó, chỉ là thế gian đã không còn Hậu Nghệ, càng không còn Nhật Thần Cung, cho dù có thần cung lực mười sải tay
cũng chỉ là cung tiễn bình thường thế gian, không biết Đại ca ca định
bắn rơi sao trên trời thế nào?”
Tây Lương Tĩnh ngạo nghễ nói: “Thế gian không còn Hậu Nghệ thì tái tạo một
Hậu Nghệ, nếu không còn Nhật Thần Cung thì dùng máu của ta để tiến hiên
viên, nếu có thể làm vì lê dân thiên hạ, dù lấy đại tướng một nước, hay
thân quân chủ hiến vào mạc tà, lò luyện tài tướng, nhất định có thể
luyện ra trường cung tuyệt thế bắn hạ ác tinh!”
Tây Lương Mạt nghe vậy, nhìn gương mặt kiên nghị bất khuất của Tây Lương
Tĩnh âm thầm nghĩ, đây chính là thứ gọi là thần tử trung quân ái quốc
sao?
Quả là đại nghĩa đường đường, có điều, ngôi sao ác chiếu rọi đế quốc Thiên
Triều là sư phụ Bách Lý Thanh của nàng sợ rằng không dễ bị bắn rơi vậy
đâu…
Không cẩn thận chọc giận hắn chỉ sợ còn nuốt nhiều mạng người hơn cả ác tinh
kia, khiến sinh linh thiên hạ đồ thán cũng không phải không thể.
Tây Lương Mạt nghĩ như vậy nhưng trên mặt không biểu hiện nhiều lắm.
Ngược lại Tây Lương Tĩnh vẫn nhạy cảm nhận ra một tia khinh thường trên nét
mặt bình tĩnh của nàng, trong lòng hắn không hiểu sao nổi lên một tia
cáu giận.
Tây Lương Tĩnh nhướng mày kiếm nói: “Thế nào, muội muội không tin à?”
Tây Lương Mạt dịu dàng cười, dùng tay áo che miệng: “Đại ca ca nói đùa, chí khí lớn đem lại hòa bình và ổn định cho đất nước của Đại ca ca đây,
muội muội đương nhiên phải cảm thán một phen, nữ tử nho nhỏ nào hiểu
chuyện triều chính, Đại ca ca nghĩ nhiều rồi.”
Dứt lời, nàng vượt qua hắn đi thẳng về trước: “Đường đêm khó đi, sắc trời
không tốt, muội muội đi đêm trong lòng rất sợ hãi, Đại ca ca nên mau
chóng đưa muội muội hồi cung đi.”
Tây Lương Tĩnh hơi nheo mắt lại nhìn bóng dáng yểu điệu đi trước, bỗng nói: “Không làm chuyện đuối lý nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, muội muội sợ
hãi, lẽ nào vì đã làm chuyện đuối lý?”
Tây Lương Mạt không quay đầu lại, giọng nói cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng
nói: “Đúng vậy, muội muội làm quá nhiều “chuyện đuối lý”, cứ cảm thấy
người khác đều đang nợ muội muội, nếu không đòi lại một ít sẽ cảm thấy
thiệt thân cực kỳ.”
Lại lần nữa lĩnh giáo răng sắc mỏ nhọn của Tây Lương Mạt, Tây Lương Tĩnh bị bật lại lòng đau, bụng đau, hắn hung dữ trợn mắt với bóng lưng Tây
Lương Mạt, rồi đột nhiên nói: “Nếu đã vậy, vi huynh có một lễ vật rất
tốt muốn tặng cho muội muội.”‘
Tây Lương Mạt nghe liền cảm thấy giọng nói của hắn có điểm kỳ lạ, nhưng vẫn xoay người nhìn về phía hắn, nhíu mày nói: “À, không biết ca ca muốn
tặng muội muội cái gì?”
Một bóng đen đập thẳng về phía mặt Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt khoát tay
thoải mái nhận lấy, chăm chú nhìn chỉ thấy là một cái hộp gỗ vuông chưa
tới mười tấc, hơi nặng.
Trong hộp còn mơ hồ bốc ra mùi tanh của máu.
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày, vừa rồi nàng đã thấy Tây Lương Tĩnh cầm theo
cái hộp này, lại chỉ nghĩ là thứ gì Tĩnh Quốc Công giao cho hắn đi làm,
chưa nghĩ nhiều.
Nhưng nay nhìn có vẻ không đơn giản đâu.
“Đây là cái gì?” Tây Lương Mạt hỏi, không biết vì sao nàng có một dự cảm không quá tốt.
“Muội muội cứ mở ra rồi biết.” Tây Lương Tĩnh lạnh nhạt nói, nhưng giọng nói
âm trầm đã khác một trời một vực với tác phong quang minh sắc bén thường ngày của hắn, gần như mang theo cảm giác hưng phấn khác thường.
Tây Lương Mạt nhìn cái hộp một lát rồi khoát tay mở ra, hơi máu tanh nồng
nặc bốc lên, nàng hơi quay đầu đi, khi quay lại nhìn kỹ trong hộp sắc
mặt nhất thời cứng đờ, sau đó tái nhợt, đáy mắt hiện lên khó tin và phẫn nộ, bàn tay gần như không thể cầm chắc cái hộp trong một giây.
Đây là…
Ánh trăng trắng bệch, trong hòm lẳng lặng nằm một cái đầu, một cái đầu phụ
nữ, một cái đầu phụ nữ đầy vết máu, hai mắt nàng trợn lên, miệng mở lớn, giống như chết không nhắm mắt, dưới ánh trăng âm u lạnh lẽo nhìn có vẻ
khiến cho người ta sợ hãi dị thường.
Cho dù trên mặt đầy máu cũng không thể che hết diện mạo vốn xinh đẹp của nàng.
Đó là nàng dâu hiện đang cai quản phủ Quốc Công – Lê Tam phu nhân!
Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn cái hộp, ánh trăng xuyên qua hàng mi nhỏ dài
cong vút của nàng, chiếu xuống mặt cái bóng mờ mờ. Một lát sau, nàng
khép cái hộp lại, nhìn về phía Tây Lương Tĩnh: “Ca ca, làm cái gì vậy,
Lê Tam phu nhân phạm vào tử tội gì sao?”
“Bà ta giết chủ mẫu phủ Quốc Công, dàn xếp âm mưu quỷ kế, lẽ nào không đáng chết?” Ánh mắt sắc bén của Tây Lương Tĩnh dính chặt trên gương mặt dịu
dàng của Tây Lương Mạt, ý đồ nhìn ra một chút cảm xúc có liên quan tới
áy náy hoặc chột dạ trên gương mặt đó.
Nhưng không có, sau khi khiếp sợ ban đầu đi qua, trên gương mặt nhu mì xinh
đẹp của Tây Lương Mạt chỉ có bình tĩnh —— một loại bình tĩnh cùng đạm
mạc quỷ dị.
Nhưng chính loại bình tĩnh cùng đạm mạc quỷ dị này mới khiến nàng có vẻ khiến người ta kinh hãi dị thường.
Nữ tử bình thường sau khi nhìn thấy đầu người dữ tợn như thế đã sớm hoảng sợ hét lên, thậm chí ngất đi.
“Ca ca có chứng cớ không? Lê gia cũng là hào môn đương triều, nếu Lê thị
chết như vậy ca ca không lo lắng Lê gia sẽ không chịu để yên sao?” Tây
Lương Mạt để cái hộp đựng đầu Lê Tam phu nhân xuống, lạnh lùng nhìn Tây
Lương Tĩnh.
Tây Lương Tĩnh cười lạnh, nụ cười kia khiến gương mặt tuấn tú của hắn hiện
lên một loại dữ tợn: “Vậy bọn họ cũng phải biết Lê thị đã chết đã. Lê
Tam phu nhân chỉ là đi miếu dâng hương, trên đường bị kẻ khác cướp đi,
sau đó bặt vô âm tín, tiện nữ nhân không cẩn thận mất trinh tiết như vậy Lê gia dựa vào cái gì gây chuyện?”
Tây Lương Mạt nghe vậy hơi nheo mắt nhìn Tây Lương Tĩnh.
Nàng bỗng nhớ tới không lâu trước kia, những lời Tây Lương Tĩnh đã nói khi đưa nàng về phủ Quốc Công.
Lúc đó nghe đã có điểm kỳ quái, thì ra là muốn báo thù cho Hàn thị?
Hơn nữa nghe ý là muốn hủy thi diệt tích Lê Tam phu nhân, chỉ chừa lại một cái đầu để thị uy với nàng?
Xem ra Đại ca ca này của nàng cũng bắt đầu lộ răng nanh rồi.
Tây Lương mạt không để ý nói: “Nếu Đại ca ca đã nghĩ đối sách chu toàn thì
muội muội ta cũng không có ý kiến tốt hơn, ngươi cứ việc làm theo ý
ngươi đi.”
Sau đó nàng lại than một tiếng: “Sau này đừng đem những thứ kinh khủng vậy
cho muội muội xem, muội muội chỉ là một thiếu nữ thôi, không chịu nổi ca ca dọa như thế.”
“Ngươi…!” Tây Lương Tĩnh thấy Tây Lương Mạt ngoại trừ sắc mặt hơi chút tái nhợt
thì hoàn toàn không phản ứng gì, trong lòng không khỏi bốc lên một hơi
lạnh thấu xương.
“Sắc trời không còn sớm, cho dù Đại ca ca là Thống lĩnh cấm quân cũng không
nên về trễ, chúng ta đi thôi.” Tây Lương Mạt nói xong xoay người tiếp
tục lả lướt đi trước.
Tây Lương Tĩnh nhìn bóng lưng của nàng, hàn ý và phẫn nộ, cùng một cảm giác cực kỳ thất bại và một chút cảm xúc phức tạp tràn lên trong lòng.
Hắn không biết sao lại có một cô gái, tuổi mới dậy thì đã tâm ngoan thủ lạt như thế, lạnh lùng với cái chết của đồng bọn như thế.
Thái độ không chút để ý giống như không phải vừa trông thấy một cái đầu người, mà là một món đồ chơi tầm thường.
Quả thực hồng phấn khô lâu, bạch cốt bì nhục**, khiến người ta không rét mà run!
**Mấy câu trong kinh phật, hình như để chỉ sự ác độc sau bề ngoài xinh đẹp của phụ nữ?
“Tây Lương Mạt, nha đầu ngoan độc máu lạnh nhà ngươi, có phải lại đang lừa
gạt phụ thân cái gì hay không? Nếu ngươi dám làm chuyện gì gây bất lợi
cho phụ thân và phủ Quốc Công, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” Tây Lương Tĩnh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, tiến lên vài bước bắt lấy đầu
vai Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt giống như có mắt sau gáy, né tránh tay hắn đồng thời thối lui vài bước, đầu ngón tay đặt lên mạch môn của hắn.
Tây Lương Tĩnh thật không ngờ Tây Lương Mạt lại biết võ nghệ, cho nên hoàn
toàn không phòng bị, mạch môn của mình đã bị đối phương chế trụ, hắn
thậm chí có thể cảm giác được đầu ngón tay nàng phun ra khí lạnh, đặt
trên mạch môn hắn uy hiếp, nếu luồng khí lạnh kia đánh vào mạch môn của
hắn, cho dù tay phải hắn không tàn phế thì đời này cũng đừng mong lại
cầm vũ khí.
“Ngươi… Biết võ?” Tây Lương Tĩnh không thể tin nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.
Thiếu nữ nhìn có vẻ nhỏ nhắn mềm mại mảnh mai lại biết võ, thậm chí võ nghệ còn không kém.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nhíu mày cười khẽ: “Ngại quá, khiến Đại ca ca
giật mình rồi, từ khi tìm được đường sống trong chỗ chết ở dưới tay Nhị
nương, muội muội rút kinh nghiệm xương máu, nên phải học một chút võ
công, muội muội không biết vì sao luôn chọc Nhị nương và Nhị muội muội,
Tứ muội muội tức giận, thế cho nên bọn họ động một cái là muốn giết ta.
Muội muội đã chết thì không nói làm gì, nếu khiến hai vị muội muội không còn nơi giày xéo trút giận thì là tội lớn đấy.”
“Ngươi…” Sắc mặt Tây Lương Tĩnh lúc đỏ lúc trắng.
“Còn máu lạnh vô tình, lẽ nào Lê Tam phu nhân do muội muội ta giết à? Một
hung thủ giết người như ngài lại trách người xem không đủ thương hại,
không thấy rất tức cười sao?” Tây Lương Mạt lãnh đạm nói.
Hắn chỉ không chịu nổi sự bình tĩnh của nàng, muốn dùng Lê Tam phu nhân để
cảnh cáo nàng, hoặc nên nói là uy hiếp nàng, muốn xem nàng có lộ vẻ
hoảng sợ hay không, tìm kiếm thỏa mãn về mặt tâm lý thôi.
“…”
Thấy Tây Lương Tĩnh như còn muốn nói gì nữa, Tây Lương Mạt mất kiên nhẫn
ngắt lời hắn, lạnh như băng không chút khách khí nói: “Không phải muội
muội ta coi thường ngươi, nhưng tính tình lỗ mãng của ngươi ngoại trừ
rước thêm phiến toái cho Tây Lương gia thì không còn tác dụng gì hết,
thay được Cửu Thiên Tuế còn khó chứ đừng nói giết hắn!”
Dứt lời, nàng khinh khỉnh buông tay, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Để lại một mình Tây Lương Tĩnh nhìn bóng lưng nàng, vẻ mặt tức giận, khiếp sợ, uể oải và bi ai.
Tây Lương Tĩnh nhìn Tây Lương Mạt, sa sầm gương mặt tuấn lãng vô song,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày… Tây Lương Mạt,
cuối cùng sẽ có một ngày ta xé rách cái mặt nạ bình thản đó của ngươi!”
Rất lâu sau đó Tây Lương Tĩnh mới hiểu tâm trạng này của mình là khúc mắc
vì chiếm không đến, hận không thể, yêu không được. Suốt một đời này,
trong trái tim hắn luôn khắc ghi cái tên của cô gái lạnh như băng kia.
Tây Lương Mạt nào có để ý tâm trạng phức tạp của người ở sau, tâm trạng nàng cũng đang vô cùng xấu đây.
Tuy Lê Tam Phu nhân và nàng chỉ có quan hệ hợp tác, nhưng mà…
Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, một người phụ nữ bị Hàn thị hại chết con trai ruột, còn bị hạ thuốc tuyệt tử, nếu không đủ giác ngộ, cả đời này cũng chỉ vì kéo hơi tàn mà thôi.
Nay như vậy coi như đã đoàn viên với con trai của nàng.
Chỉ là…
Tây Lương Tĩnh này, thật sự khiến nàng rất tức giận rồi đấy!
Tây Lương Mạt nhìn ánh trăng cuối chân trời, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...