Trong Tĩnh Tâm Đình ở hậu hoa viên.
“Tước gia, đây là tấu chương từ bộ Binh hôm nay.” Tùy tùng thân cận Ninh An của Tĩnh Quốc công dùng hai tay dâng mấy quyển sổ trong tay cho Tĩnh Quốc công.
Tĩnh Quốc công nhận lấy, hơi nhíu mày: “Không phải sáng nay vừa mới dâng tấu sao, Hoàng Thượng đã trả lời?” Mấy ngày nay, Khuyển Nhung ở biên cảnh không ngừng quấy rầy, rõ ràng đang là giữa hè mà không hiểu vì sao lương thảo bộ Binh chuyển đi luôn không đủ, đến mức biên quan liên tục thúc giục, không ngừng dâng tấu.
Ninh An thoáng do dự rồi nói: “Đây là Cửu Thiên Tuế trả về, nói gần đây bộ Binh quá tốn ngân lương, nay gần tới mùa lũ định kỳ trên sông Hoài, là lúc bộ Công, bộ Hộ cứu trợ thiên tai, không chuẩn.”
Trên mu bàn tay Tĩnh Quốc công nổi lên hai sợi gân xanh, vẻ mặt lại lạnh nhạt: “Cửu Thiên Tuế? Nói vậy Hoàng Thượng còn chưa xem tấu chương?”
Ninh An gật đầu, không dám lên tiếng, trong triều ai chẳng biết Hoàng Đế thân thể ốm yếu, lại say mê thuật Hoàng Lão (*Đạo Hoàng Lão, một tên gọi khác của Đạo giáo), quyền lực triều chính đều ở trong tay Đại hoạn quan Cửu Thiên Tuế của Tư Lễ Giám, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Thái phó của Thái Tử, tất cả tấu chương dâng lên đều phải qua Cửu Thiên Tuế xét duyệt rồi mới giao cho Hoàng Đế.
Trong Nội Các thường xuyên không thấy Hoàng Đế, lại nhiều lần thấy Cửu Thiên Tuế ngồi trên ghế vàng ròng bên cạnh kim loan bảo tọa của Hoàng Đế, thay Hoàng Đế phê duyệt tấu chương. Vô số đại thần trong triều tức giận mà không dám nói gì, chỉ vì Cẩm Y Vệ trong tay người này là một nhóm sát thủ mật thám triều đình ngự dụng, âm thầm lấy mạng những đại thần phản đối hắn mà không ai dám lên tiếng, giống như Hán Vệ mà Đông Hán tiền triều bồi dưỡng. Cửu Thiên Tuế kết bè kết cánh, nắm quyền thiên hạ, bị người ví là đệ nhất nịnh thần.
“Được rồi, ngươi đi đi, ta muốn ở một mình một lát.” Tĩnh Quốc công nhìn mặt hồ xanh ngắt, im lặng một chốc rồi phất tay áo.
Ninh An đáp lời lui ra, hắn biết mỗi khi Tước gia phiền lòng đều không thích có người quấy rầy, liền dặn dò những người xung quanh đừng vào hoa viên lúc này.
Tĩnh Quốc công chậm rãi tản bộ, dọc theo bờ hồ sen Bích Ngư, trong lúc trầm tư lại đột nhiên nghe thấy vài tiếng sột soạt trong bụi cây, ông ta không khỏi nhíu mày lạnh lùng nói: “Ai ở đó?” Ninh An hầu hạ thế nào vậy!
Một lúc lâu sau mới có một giọng nói dịu dàng sợ hãi vang lên: “Xin lỗi, Mạt nhi không biết Tước gia ở đây.” Tây Lương Mạt không gọi Tĩnh Quốc công là phụ thân, người đàn ông này căn bản không xứng.
Đã thấy một bóng người nhỏ bé gầy yếu từ từ đi ra khỏi bụi cỏ, vén áo thi lễ với mình, Tĩnh Quốc công nhướng mày: “Mạt nhi?”
Lại thấy nàng hoang mang giấu thứ gì đó vào tay áo.
“Ngươi cầm thứ gì trong tay?” Cuộc sống quân đội nhiều năm khiến Tĩnh Quốc công đặc biệt không thích người khác trốn trốn tránh tránh, bộ dạng khả nghi trước mặt ông ta.
“Không… Không có gì.” Vẻ mặt tây Lương Mạt càng bối rối, khi nhìn đến sắc mặt Tĩnh Quốc công ngày càng bực bội mới lấy ra một bọc nhỏ dùng khăn tay bao lên từ trong tay áo.
Tĩnh Quốc công liếc nhìn thứ trên tay nàng: “Đây là cái gì?”
Lại thấy Tây Lương Mạt đột nhiên quỳ xuống, giọng nói có chút run run: “Tước gia, Mạt nhi biết sai rồi.”
Tĩnh Quốc công nhìn kỹ chiếc khăn tay đang mở ra kia, thì ra là một ít trái cây và điểm tâm, ông ta không khỏi nhíu mày: “Ngươi trộm điểm tâm?” Trong phủ từ lúc nào nghèo đến mức như vậy, ngay cả tiểu thư cũng ăn không đủ no?
Nhưng dường như Tây Lương Mạt hiểu lầm ý ông ta, chỉ vội vàng cầu xin: “Tước gia khai ân, chỉ là Bạch ma ma trong viện của con nhiều ngày nay bị bệnh, bạc hàng tháng của Mạt nhi chỉ đủ để bà uống mấy thang thuốc, Mạt nhi chỉ không đành lòng để ma ma đã bị bệnh còn chịu đói, vì vậy mới… sau này Mạt nhi không dám nữa.”
Tĩnh Quốc công nhìn gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng, thân hình đơn bạc mặc xiêm y bằng vải thô quỳ trên mặt đất mà sống lưng vẫn thẳng tắp, tuy đang cầu xin mà không hề có vẻ rụt rè đáng khinh.
Ông ta không ngờ Hàn Nhị phu nhân lại hà khắc đến mức này, đúng là coi lời dặn dò của ông ta như gió thổi bên tai, buồn cười!
Trên mặt Tĩnh Quốc công không khỏi hiện lên vẻ giận dữ.
Ông ta vươn tay nâng Tây Lương Mạt dậy, giọng nói cũng mang chút ấm áp: “Đứng lên đi, ta sẽ dặn Hàn Nhị phu nhân đưa bạc hàng tháng của ngươi đến, sắp phải lập gia đình, thân thể ngươi nhìn có vẻ không tốt, để ý bồi dưỡng, ta cũng…” Ông ta nói đến một nửa đã dừng lại.
Nghe vậy, Tây Lương Mạt trong lòng cười nhạt, trên mặt lại tỏ ra cảm kích, ngượng ngùng: “Vâng, cảm tạ Tước gia nhớ thương, Tước gia và Ngu Hầu trong triều là đồng nghiệp, nếu Tước gia cảm thấy Ngu Hầu tốt vậy nhất định không sai, chỉ là con chưa từng học quản gia, gả qua cũng không biết có thể ở chung yên bình với tám phòng thiếp hay không.”
“Ngu Hầu…” Tĩnh Quốc công dừng tay, trong mắt lóe lên một tia sáng, lông mày bất giác nhíu lại. Hàn Nhị phu nhân thật sự chọn Ngu Hầu cho Mạt nhi sao? Ngu Hầu trong triều có tiếng háo sắc, tuy ông ta đã nói hôn sự của Mạt nhi tùy Hàn Nhị phu nhân quyết định, nhưng thế này quá… Còn nghe nói ngay cả ngày giờ sinh đều đã trao đổi.
“Phu nhân nói gả đi làm chính thê, ngươi có thời gian cũng theo học cách xử lý công việc trong nhà đi, dù sao cũng không cần quá bận tâm.” Im lặng một lát, Tĩnh Quốc công thản nhiên nói.
Tây Lương Mạt thầm cười lạnh. Quả nhiên, người cha từ trên trời rơi xuống này cũng không phải thứ tốt, hơn nữa chắc hẳn Hàn Nhị phu nhân đã có lý do để giải thích với Tĩnh Quốc công, có điều mục đích hôm nay của nàng không phải khiến ông ta đi phản đối hôn sự này, chỉ vì cắm một cái gai trong lòng ông ta mà thôi.
Tĩnh Quốc công tuyệt đối sẽ không vì một cô con gái không được thương yêu mà không nể mặt Hàn Nhị phu nhân, nhưng Tây Lương Mạt tin trong lòng Tĩnh Quốc công cũng không quá hài lòng về hôn sự với Ngu Hầu này, bởi vì trong mắt mọi người trong triều, dùng con gái để nịnh bợ loại người tuy phú quý nhưng hạ lưu này sẽ hạ thấp nhân phẩm của Tĩnh Quốc công.
Hàn Nhị phu nhân chỉ muốn trừng trị nàng mà quên mất điểm này.
Đối với cuộc hôn sự này, Tây Lương Mạt tự có tính toán.
Nhìn Tĩnh Quốc công buồn bực đi về phía Tuyên Các của Hàn Nhị phu nhân, Tây Lương Mạt lập tức đoán ra ông ta đi gây sự với Hàn Nhị phu nhân. Dù sao cô con gái Tây Lương Mạt này có thế nào ông ta cũng không quan tâm lắm, thế nhưng trên chiến trường Tĩnh Quốc công có tiếng đã nói là làm, kỷ luật nghiêm minh, Hàn Nhị phu nhân bằng mặt nhưng không bằng lòng với ông ta, không để Tây Lương Mạt nhận được đãi ngộ xứng đáng đã chạm đến ranh giới.
Huống hồ vừa rồi tâm trạng của ông ta rất kém vì việc triều chính, cộng thêm việc này, trong lúc giận dữ ông ta nhất định sẽ mang tới “chuyện tốt” cho Hàn Nhị phu nhân.
“Hừ.” Tây Lương Mạt thẳng lưng lên, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lẽo, khinh miệt, phủi nơi Tĩnh Quốc công vừa chạm vào mình, nàng quay người đi về một hướng khác.
Quả nhiên, chiều ngày hôm đó, khi Tây Lương Mạt còn đang nằm trên giường trúc, phe phẩy cây quạt chợp mắt, đã thấy một bà tử già nhìn ngó trước sau rồi đi vào. Bạch Nhụy vội vàng ra đón, bà tử già nói thầm với Bạch Nhụy chuyện gì đó, Bạch Nhụy cho bà tử kia mười đồng tiền, bà ta liền cười hì hì bỏ đi.
Bạch Nhụy đang nghĩ ngợi xem có nên chờ tiểu thư thức dậy mới nói tin tức kia hay không, đã thấy Tây Lương Mạt mở mắt nhìn mình, Bạch Nhụy lập tức tiến lên nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nghe bà Chu đổ bồn cầu trong viện của phu nhân nói, giữa trưa hôm nay Tước gia tới viện của Hàn Nhị phu nhân dùng bữa, không biết thế nào lại cãi nhau với phu nhân, còn đập vài cái bát Tuyên Đức tốt nhất, đi ra liền vào viện của Liễu di nương, Hàn Nhị phu nhân tức phát khóc, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.”
Tây Lương Mạt phe phẩy quạt lụa màu trắng, cười khẽ: “Thật không, phu nhân khóc à.”
Ngày còn dài, còn nhiều thời gian cho bà ta khóc, đây mới chỉ là mở đầu thôi.
Bạch Nhụy nhìn nụ cười của tiểu thư nhà mình, rõ ràng là một cô nương trẻ tuổi gầy yếu xanh xao, nhưng nụ cười trên môi lại mang theo hương vị lạnh lạnh quỷ quái.
***
“Sương tỷ tỷ, Nguyệt nhi nghe được một tin.” Trong một căn phòng ở Tử Hiên Lâu, con gái của Liễu di nương, Tây Lương Nguyệt vội vã chạy vào phòng Tây Lương Sương, ghé vào tai Tây Lương Sương thì thầm một chập.
“Cái gì, ngươi nói Hàn biểu ca có ý với Tây Lương Mạt? Sao có thể, Hàn Nhị phu nhân nói sẽ gả ta cho biểu ca, phu nhân không thể nào gả Tây Lương Mạt về nhà mẹ đẻ được!” Sắc mặt Tây Lương Sương nhất thời trắng bệch, giận dữ trợn trừng mắt với Tây Lương Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...