Edit: Tử Nguyên Nhi
Thi hương, cử hành mỗi ba năm ở các tỉnh thành, bởi vì vừa lúc là mùa thu, cho nên còn gọi là kỳ thi mùa thu.
Kỳ thi mùa thu chỉ có tú tài đã qua đồng thí mới có thể tham gia, nếu khảo trúng, kia chính là cử nhân, nếu trúng cử nhân liền có tư cách làm quan, giang Nhị lão gia so kém Giang lão gia trúng tiến sĩ, nhưng cũng qua thi hương là một cử nhân.
Cho nên mới có nửa chức quan hiện tại.
Đại phòng nhị phòng đều có một tú tài có thể đi thi hương, thêm một ngũ phòng Giang Dật, chẳng qua trước đó vài ngày Giang lão gia gạch tên Giang Dật từ trong tộc, nhưng vẫn như cũ ăn ngon uống tốt cung phụng, một đám người cũng không hiểu được đây là vì sao.
Giang nhị thái thái lén xúi giục giang Nhị lão gia ra mặt, đại phòng coi thường Giang Dật trừ bỏ tên hắn, nếu không nhị phòng nhặt cái tiện nghi mang người về, tuy nói ngày thường nhìn Giang Dật không vừa mắt, nhưng rốt cuộc là cái tú tài, về sau không chừng có tiền đồ đâu?
Giang Nhị lão gia nghĩ nghĩ cảm thấy rất có đạo lý, cố ý tránh đi người đại phòng, kêu nhi tử thời điểm đi tư thục cố ý tiếp cận Giang Dật, tiện thể nhắn thỉnh Giang Dật tới trong phủ ngồi, kết quả nhiều lần bị Giang Dật biến đổi biện pháp cự tuyệt.
Một lần hai lần còn hảo, số lần nhiều, ai cũng có thể nhìn ra Giang Dật rõ ràng là không muốn đi.
Giang Nhị lão gia tức vểnh râu, Giang nhị thái thái cũng mắng to Giang Dật không biết tốt xấu, "Phi, tiểu con hoang có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, mèo mù gặp được chết chuột khảo cái tú tài, thật cho rằng bản thân tốt lắm!"
Vô luận là Giang nhị thái thái hay là giang Nhị lão gia đều cảm thấy ngay cả tú tài cũng là Giang Dật được vận, Giang Dật hiện giờ mới vừa mười sáu, mười sáu tuổi trúng cử nhân, cử nhân nào dễ dàng như vậy!
Nhưng trái lại Giang lão gia bởi vì Giang Dật có lẽ có thể làm con rể, cho nên cũng bắt đầu quan tâm chuyện Giang Dật đọc sách, nhưng cũng chỉ đơn giản hỏi một vài câu, lại khiếp sợ phát hiện, Giang Dật tuy tuổi nhỏ, nhưng vô luận kiến thức hay tri thức, đều xuât sắc hơn nhi tử đã qua 30 của mình nhiều.
Giang lão gia cầm văn chương của một đám nhi tử cùng Giang Dật làm, không thể không thừa nhận, văn chương Giang Dật quá xuất sắc.
Giang lão gia không khỏi lâm vào trầm tư, lại có chút hối hận không thừa dịp mấy năm nay hảo hảo dạy dỗ Giang Dật một phen, hiện giờ cách thi hương cũng chỉ còn ba tháng, đã có chút chậm.
Tìm cơ hội đi chỗ ở Giang Dật vừa chuyển, nhìn giá sách tràn đầy thư tịch cùng các loại phê bình, Giang lão gia càng thêm kinh ngạc cảm thán Giang Dật còn tuổi nhỏ đã đọc rộng như thế, giải thích thâm như vậy, thuận miệng hỏi nha hoàn Giang Dật mỗi ngày ôn sách đến canh mấy.
Tiểu nha hoàn rốt cuộc có cơ hội lên án Giang Dật đọc sách không muốn sống, càng thêm nói ngoa nói hắn cơ hồ không nghỉ ngơi, mỗi ngày hận không thể ở trong thư phòng, nếu không phải tiểu thư kêu hắn qua dùng bữa tối, không chừng bữa tối đều tùy tiện ứng phó đâu.
Giang lão gia sau khi nghe xong trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vốn là người tư chất viễn siêu còn ham học như vậy, cũng khó trách tuổi nhỏ đã có học thức như vậy, một bên vui mừng Giang Dật tranh đua, một bên bực tức mấy đứa con trai không biết cố gắng, thầm nghĩ trong chốc lát chờ mấy đứa con trai trở về phải hảo hảo giáo dục bọn họ một phen, một đám đều lớn hơn tuổi Giang Dật, nhưng tiền đồ lại kém Giang Dật xa.
Cuối cùng mới nhớ tới nữ nhi, nữ nhi thực hảo, thấy Giang Dật đọc sách quá mức mệt nhọc cho nên thường xuyên sẽ chiếu cố hắn, bớt lo hơn mấy đứa con trai nhiều.
Vì thế tâm tình rất tốt thuận tiện đi chỗ Nhan Nhất Minh ở dạo một vòng, Giang lão gia hiện giờ càng nhìn Giang Dật càng thuận mắt, cùng nữ nhi nói chuyện khẩu khí đã thừa nhận cái con rể này.
"A Minh a, ngươi so thiếu quân lớn hơn chút, hiện giờ hắn đọc sách vội, ngươi cần phải thường xuyên qua bên kia đi lại nhiều chiếu cố hắn.
"
Nhìn ông lật mặt, Nhan Nhất Minh nhịn không được phun tào, "Cha, ta đi lại nhiều không phải quấy rầy hắn đọc sách sao?"
Giang lão gia sửng sốt, dừng một chút mới hiểu được ý tứ nữ nhi nói, tức khắc một bộ bị kinh hách nhìn nữ nhi, nữ nhi ngoan ngoãn chưa bao giờ cãi hắn khi nào cũng sẽ nói loại lời nói này!
Bất quá giống như có lý! !
Đọc sách nếu có giai nhân hồng tụ thêm hương bên người, kia còn như thế nào đọc vào.
Nghĩ như thế, Giang lão gia ho khan hai tiếng nghiêm mặt nói, "Nói rất đúng, vậy mấy ngày nay liền ít đi chỗ đó, đọc sách vẫn là phải chuyên tâm hảo, hảo, ta cũng nên đi, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.
"
"Đúng vậy", Nhan Nhất Minh cười đứng lên đưa Giang lão gia ra ngoài, Lam Tú cẩn thận đi lên hỏi nàng, "Tiểu thư, ngài thật tính toán không gặp thiếu gia a.
"
"Không gặp", diễn trò phải làm nguyên bộ, Nhan Nhất Minh làm bộ tức giận hồi lâu, Giang Dật cũng bị làm lơ 2101một thời gian.
"Nhưng! ! " Lam Tú thầm nghĩ chính là thiếu gia cũng là vì ngài tốt a, nhớ tới mấy ngày trước đây thiếu gia mắt trông mong tới lại bị tiểu thư cự tuyệt ngoài cửa, bộ dáng quá đáng thương.
Nhưng rốt cuộc không dám mở miệng, thở dài rời đi, tiểu quả táo thấu lại đây, "Ký chủ, ngươi tính như vậy mấy ngày a.
"
"Đến hắn chịu không nổi", Nhan Nhất Minh nhàn nhạt nói, "Ta nghĩ cũng chính là hai ngày này.
"
Chờ thời điểm đã qua bữa tối Giang Dật lại đến, Lam Tú nhìn Giang Dật lại tới có chút buồn rầu nhỏ giọng nói, "Tiểu thư giống như còn chưa nguôi giận a.
"
"Ta vào xem nàng.
"
Lam Tú kinh hãi, "Tiểu thư lại tức giận thì làm sao bây giờ!"
"Như vậy tùy nàng xử trí đi", Giang Dật cười cười đi vào.
Đảo mắt đến đầu hạ, trong phòng đợi có chút buồn, Nhan Nhất Minh thích chạng vạng trời chưa tối kêu người đem ghế nằm dọn đến trong viện, thổi thổi gió đêm nghe một chút ve kêu, dưới tình huống người khác nghe không được cùng tiểu quả táo đấu võ mồm.
Giang Dật tiến vào khi đã nhìn thấy Nhan Nhất Minh lười biếng nằm trên ghế nằm, rõ ràng không có ánh nắng, vẫn che khăn trên mặt.
Giang Dật chậm rãi đi qua, đang muốn duỗi tay lấy khăn tay trên mặt Nhan Nhất Minh, không nghĩ rằng Nhan Nhất Minh cư nhiên như là sớm biết hắn tới vỗ tay hắn, "Tránh ra, không muốn gặp ngươi.
"
Giang Dật thuận thế nắm lấy tay nàng cười nói, "Nhưng ta muốn gặp ngươi thì làm sao bây giờ.
"
"Bọn nha đầu đều ở đâu, buông ra", Nhan Nhất Minh rút ra, một phen túm khăn trên mặt, khuôn mặt quen thuộc giờ phút này hơi giận trừng mắt, con ngươi lưu li thiển sắc hình như có phẫn nộ rồi lại có chút không được tự nhiên.
Giang Dật đột nhiên minh bạch, Nhan Nhất Minh mấy ngày nay vẫn luôn không gặp hắn, có lẽ là thật sự tức giận, nhưng càng nhiều hẳn là ngượng ngùng.
Đột nhiên quan hệ hai người biến đổi, nàng không quen cũng là tự nhiên.
Nữ tử rốt cuộc da mặt mỏng.
Giang Dật quay đầu nhìn thoáng qua, Lam Tú thực hiểu chuyện đem một đám nha hoàn tiến đến nơi khác, Giang Dật ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh ghế nằm, chậm rãi đưa ghế nằm nói, "Bọn nha đầu đều không ở, không ai thấy", dứt lời cười, "Về sau mọi người sớm hay muộn cũng biết, còn không bằng sớm chút! ! "
Nhan Nhất Minh liếc hắn một cái, Giang Dật trong mắt toàn là ý cười, cuối cùng không đem câu này nói xong.
Hắn ánh mắt sáng quắc, Nhan Nhất Minh như là bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, quay mặt đi hơi bực nói, "Nhìn ta làm chi.
"
"Đẹp", Giang Dật nói, "A Minh, gả cho ta thật sự làm ngươi bực sao?"
"! ! "
Giang Dật ngón tay thon dài nhéo cằm nàng để nàng nhìn mình, không hề là bộ dáng chọc cười không đứng đắn trước đó, mà là thập phần nghiêm túc hỏi nàng, "A Minh, ngươi nói cho ta, thật sự nửa điểm đều không muốn gả cho ta sao?"
Khi hỏi ra những lời này, tuy là Giang Dật, cũng căng thẳng trong lòng.
Hắn một chút một chút đến gần nàng, thanh trừ những người mơ ước bên cạnh nàng, cuối cùng rốt cuộc cướp nàng được trong tay, hắn vốn tưởng rằng như vậy đã thỏa mãn, nhưng hiện tại lại càng thêm không thỏa mãn.
Hắn hy vọng nàng cùng hắn giống nhau, trong lòng có động tâm cùng thích.
Hắn nhìn Nhan Nhất Minh thật sâu, nhưng Nhan Nhất Minh trước sau không có mở miệng, mong đợi của Giang Dật một chút một chút trầm xuống, trong lòng chợt chua xót lên.
Kỳ thật sớm hẳn là biết, nàng vẫn luôn xem hắn thành đệ đệ, chưa bao giờ từng có ý tưởng khác ! !
Dưới ánh trăng khuôn mặt Giang Dật tuấn dật cười có chút miễn cưỡng, như là tự mình an ủi lẩm bẩm nói "Không sao, ta có thể! ! "
Lời còn chưa dứt, Nhan Nhất Minh đột nhiên đứng dậy, đồng tử Giang Dật chợt co chặt.
Bên môi in lại chiếc hôn ấm áp, Nhan Nhất Minh giống như chuồn chuồn lướt nước đụng vào rồi nhanh chóng rời đi, từ trên ghế nằm xoay người lên, "Ngày thường thông minh như vậy, hiện tại như thế nào giống cái ngốc tử! ! "
Giang Dật như cũ ngồi ở ghế nhỏ, nhưng nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cánh tay nàng, kéo Nhan Nhất Minh lại ôm eo nàng.
Nhan Nhất Minh đứng, Giang Dật ngồi, hiện giờ Giang Dật ôm Nhan Nhất Minh gương mặt dán ở bên hông Nhan Nhất Minh, chớp đôi mắt ngẩng đầu nhìn nàng thanh âm mềm mại nói, "A Minh, ta còn chưa ăn cơm chiều.
"
Nhan Nhất Minh: "! ! "
Giang Dật càng thêm một tấc lại muốn tiến một thước, "Đói.
"
Nhan Nhất Minh hít sâu một hơi, như là cực kỳ xấu hổ quay đầu nhìn lại, Lam Tú vội vàng dời đi đôi mắt làm bộ một bộ cái gì cũng chưa thấy, nhưng độ cung bên môi rõ ràng là đang cười.
Nhan Nhất Minh dùng sức bẻ tay bên hông ra nhanh chóng xoay người rời đi, Giang Dật nhìn thân ảnh nàng chạy trối chết, lại nghe nàng tức giận nhưng vẫn phân phó phòng bếp nhỏ làm chút cơm chiều, trong lòng như là tẩm mật đường nở nụ cười.
Từ sau đó hai người bắt đầu biệt biệt nữu nữu ngọt ngào như vậy, Giang Dật mỗi ngày nhìn nàng ra vẻ lạnh nhạt, lại cam tâm tình nguyện, thậm chí ác liệt trong xương cốt như là trong nháy mắt bị kích phát, luôn cố ý chọ Nhan Nhất Minh xụ mặt.
Tiểu quả táo tỏ vẻ, "Không nghĩ tới Giang Dật còn có thuộc tính thích ngược a.
"
Nhan Nhất Minh tán đồng.
Đảo mắt mấy tháng qua đi, hạ đi thu tới, rốt cuộc nghênh đón kỳ thi mùa thu ba năm một lần.
Trước khi xuất phát, Giang lão gia tụ tập một chúng già trẻ lớn bé đại phòng, cổ vũ giang nhị công tử cùng với Giang Dật muốn tham gia thi hương, Giang lão gia trong lòng biết nhi tử vô vọng, cho nên vẫn là đem hy vọng đặt ở trên người Giang Dật.
Luôn mãi dặn dò hai người vài câu, mắt thấy phải xuất phát, Giang phu nhân trừng mắt nhìn Giang lão gia một cái lôi người đi, bộ ông không nhìn thấy thiếu quân cứ liên tiếp nhìn chỗ A Minh sao, thật là một chút tình thú cũng đều không hiểu.
Giang Dật cảm kích cùng Giang phu nhân gật gật đầu, lôi kéo Nhan Nhất Minh đi đến chỗ không có ai muốn thảo câu âu yếm, "Ngươi chỉ cần nói một câu, ta chắc chắn khảo công danh trở về.
"
Nhan Nhất Minh chụp hắn, "Không công danh đừng trở lại.
"
Giang Dật lại nở nụ cười, hắn trước kia cũng không biết A Minh cư nhiên có bộ dáng đáng yêu mạnh miệng như vậy, thật sự thích, không nhịn xuống cúi đầu cắn môi nàng một cái, trước khi Nhan Nhất Minh mở miệng nhanh chóng chạy, sau đó phất tay cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Ba ngày sau, Giang Dật cùng giang nhị công tử cùng trở lại Giang phủ.
Lại là một tháng sau, hoa quế phiêu hương, bọn hạ nhân Giang gia sớm ở cửa huyện nha chiếm vị trí, thẳng đến quế bảng treo lên một đám người ùa lên.
Gã sai vặt từ dưới hướng lên trên lại trước sau không có nhìn thấy có con cháu Giang gia, đại phòng không có nhị phòng cũng không có, càng xem tâm càng lạnh, nhưng vẫn kiên trì xem xong quế bảng.
Thẳng đến tên đứng đầu bảng, gã sai vặt lúc này mới như là sét đánh giật mình một cái, có chút hoài nghi xoa xoa đôi mắt nhìn lại một lần, lúc này mới tin tưởng không có nhìn lầm.
Ông trời, này này, Giải Nguyên khôi thủ này, còn không phải là tiểu thiếu gia nhà bọn họ sao?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...