Hoàn Khố Thế Tử Phi

Edit: giọt mực xanh
Lão hoàng đế quát to một tiếng, lập tức có hơn mười người hộ vệ đi lên áp tải hai bên Vân Thiển Nguyệt.

Sắc mặt của Dung Cảnh hơi biến đổi, ngón tay trong tay áo bỗng nhiên
giật giật, nhưng rất nhanh liền khôi phục màu sắc, không có mở miệng.

Dạ Khinh Nhiễm sợ hãi, muốn phất tay đánh những hộ vệ kia, nhưng nghĩ tới người muốn giết Vân Thiển Nguyệt lúc này không phải Thái tử mà là
Hoàng thượng. Không chịu đựng nổi việc ông ta muốn làm gì thì làm, hắn
lập tức “Phịch” một tiếng quỳ gối trên mặt đất, thỉnh cầu: “Hoàng bá bá
không nên!”

Vân Vương gia sợ đến sắc mặt đại biến, bị tiếng nói của Dạ Khinh
Nhiễm thức tỉnh, cũng vội vàng thỉnh cầu: “Thiển Nguyệt trẻ người non
dạ, nói năng không để ý. Lão thần chỉ có một nữ nhi này, xin hoàng
thượng nể tình Vân Vương phủ vẫn luôn trung thành với hoàng thượng, tha
cho nó!”

“Phụ hoàng, Nguyệt muội muội vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng
tuyệt không ác ý.” Dạ Thiên Dục cũng bị kinh hãi, vội vàng lên tiếng.

“Phụ hoàng. . . . . .” Dạ Thiên Khuynh biến sắc, cũng liền vội mở miệng.

“Đều câm mồm cho trẫm!” Lão hoàng đế cắt đứt lời của Dạ Thiên Khuynh, đối với thị vệ gầm lên: “Đem nàng mang xuống! Ai dám cầu tình , đều xử
cùng tội!”

Dạ Thiên Khuynh lập tức ngậm miệng. Những người thân cận với Vân
Vương phủ muốn mở miệng nói chuyện cũng đều đem lời nói nuốt trở về, mà
trên nét mặt già nua của Hiếu thân vương hiện lên vẻ đắc ý.

Trong nháy mắt Đài giám trảm yên lặng không tiếng động.

“Hoàng thượng, lão thần cầu xin hoàng thượng, hoàng thượng không để ý đến lão thần, cũng xin hoàng thượng để ý đến liệt tổ liệt tông của Vân
Vương phủ, Vân Vương Phủ từ trước đến nay vẫn đối với Hoàng thượng trung thành a..” Vân Vương gia quỳ hướng lão hoàng đế bò tới, trên nét mặt
già nua kinh hãi không có chút máu. Trong lòng đã sớm hối hận, nếu không phải ông nói huỷ bỏ tổ huấn, Thiển Nguyệt cũng sẽ không theo đó mà nói
những lời đại nghịch bất đạo chọc hoàng thượng tức giận muốn giết nàng.

“Hoàng bá bá, tiểu nha đầu mặc dù ngang ngược, nhưng nàng. . . . . .” Dạ Khinh Nhiễm cũng hoàn toàn luống cuống, lần nữa lên tiếng. Cũng âm
thầm hối hận hắn hẳn là khi tiểu nha đầu mở miệng nên ngăn cản. Không
nên tùy ý để nàng chọc giận tới điều kiêng kỵ của Hoàng thượng. Hắn có
thể cảm giác được Hoàng bá bá thật là muốn giết tiểu nha đầu .

“Bịt miệng Vân Vương gia cùng Nhiễm Tiểu vương gia cho trẫm!” Lão hoàng đế cắt đứt lời nói của Dạ Khinh Nhiễm.

Lập tức có hai người tiến lên ở hai bên Vân Vương gia cùng Dạ Khinh Nhiễm, bưng kín miệng hai người.

Dạ Khinh Nhiễm phất tay đem người tránh văng đi, hắn đứng lên, tức
giận nói: “Hoàng bá bá, tại sao ngài lại muốn giết tiểu nha đầu? Lời của nàng vốn không sai, nàng. . . . . .”

“Khinh Nhiễm, câm mồm!” Đức thân vương bước nhanh đi tới, đưa tay bưng kín miệng Dạ Khinh Nhiễm, đối với hắn gầm lên.

Lời nói của Dạ Khinh Nhiễm một nửa bị nuốt trở về, hắn nhìn chằm chằm Đức thân vương đưa tay tính đẩy tay Đức thân vương ra, Đức thân vương
gắt gao đè lại, cảnh cáo nói: “Ngươi còn muốn đánh phụ vương ngươi phải
không ?”

Cánh tay Dạ Khinh Nhiễm dừng lại.

“Chần chờ làm cái gì? Đem tiểu nha đầu này mang xuống!” Lão hoàng đế lần nữa ra lệnh.

“Dạ!” Thị vệ tuân lệnh, áp giải Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài.

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh có chút thất vọng, Dạ Thiên Dục há miệng, hai người nhất tề cúi đầu, lúc này cũng không tiếp tục mở miệng vì Vân
Thiển Nguyệt cầu tình. Tất cả mọi người nhìn thị vệ áp giải Vân Thiển
Nguyệt hướng phía dưới đài giám trảm đi tới.

Vân Thiển Nguyệt bị bắt cước bộ lảo đảo, miệng của nàng mặc dù không có bị ngăn, nhưng cũng không có mở miệng cầu xin tha thứ.

Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt bị áp đi, nhất thời khẩn trương, hắn cũng không nhịn được nữa, phất tay đẩy Đức thân vương. Đức thân
vương thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã nhào, ông cho là Dạ Khinh Nhiễm
muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo, nét mặt già nua biến đổi, vừa muốn
quát hắn bảo ngưng lại, nhưng Dạ Khinh Nhiễm lúc này không tức giận với
lão hoàng đế, cũng không phải đi cứu Vân Thiển Nguyệt, mà là chuyển
hướng Dung Cảnh, cả giận nói: “Nhược mỹ nhân! Làm sao ngươi nửa lời cũng không nói? Thật cứ để cho tiểu nha đầu bị giết?”

Sắc mặt Dung Cảnh nhàn nhạt, lơ đễnh, “Nàng đại nghịch bất đạo nhiều
năm thế này, Hoàng thượng dễ dàng tha thứ nhiều lần, nàng chẳng những
không biết cảm ơn, ngược lại còn làm trầm trọng thêm. Những người viết
văn không thông, lễ giáo không hiểu, không nhìn thấy quân vương, sống
cũng vô dụng. Không bằng chết là tốt!”

“Ngươi. . . . . .” Dạ Khinh Nhiễm không dám tin nhìn Dung Cảnh, cả
giận nói: “Ngươi là lòng lang dạ sói sao? Nếu ngươi năm đó không có một
viên thánh dược của Vân gia gia, ngươi nghĩ hôm nay ngươi có thể đứng ở
chỗ này nói chuyện sao?”

“Năm đó Vân gia gia đã cứu ta, không sai. Nhưng mà gia quốc làm
trọng, tư tình là nhẹ. Dung Cảnh còn biết phân biệt nặng nhẹ.” Dung Cảnh nhìn bóng lưng Vân Thiển Nguyệt bị áp đi xuống đạm mạc: “Nếu nàng chết
đi, sau này ta liền hiếu kính bên cạnh giường Vân gia gia, cũng không
uổng ân tình Vân gia gia tặng thuốc.”

“Ngươi? Ngươi có thể so sánh với cháu gái của ông sao?” Dạ Khinh Nhiễm khinh thường nhìn Dung Cảnh.

“Có thể!” Dung Cảnh phun ra một chữ, không chút do dự.

Dạ Khinh Nhiễm hung ác nhìn Dung Cảnh, sắc mặt Dung Cảnh chỉ nhàn
nhạt, nhìn Vân Thiển Nguyệt trong nháy mắt đã bị áp ở trên đài giám
trảm, ánh mắt hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ, nửa điểm tâm
tình cũng không có.

“Làm sao ngươi có thể thay cháu gái của ông chứ?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Đừng nói với ta là ngươi biến thành Vân
Thiển Nguyệt!”

“Sao lại không thể?” Dung Cảnh thản nhiên nói: “Tích thủy chi ân, làm suối tuôn tương báo. Ân cứu mạng của Vân gia gia, ta suốt đời khó quên. Nếu là Vân Thiển Nguyệt đã chết, ta liền bỏ Vinh vương phủ, làm cháu
gái Vân gia gia thì thế nào?”

Dạ Khinh Nhiễm sửng sốt.

Mọi người nghe vậy kinh hãi, đều nhất tề ngẩng đầu nhìn hướng Dung Cảnh.

Lão hoàng đế lão mắt chợt co rút lại.

“Thật không?” Dạ Khinh Nhiễm sau khi sửng sốt, nhướng mày nhìn Dung
Cảnh, “Nếu như tiểu nha đầu chết, ngươi thật bỏ Vinh vương phủ, làm cháu gái cho Vân gia gia?”

“Tất nhiên là thật, quân tử nhất ngôn, Dung Cảnh không phải là người có thể thuận miệng nói bừa.” Dung Cảnh nói.


“Tốt! Vậy bổn Tiểu Vương hôm nay đợi Hoàng bá bá giết tiểu nha đầu,
ngươi đến làm cháu gái Vân gia gia đi! Đường đường Cảnh thế tử bỏ quên
tổ tông, đổi tên Vân Thiển Nguyệt, mặc nữ trang, quả thật rất làm cho
người ta mong đợi!” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên tức giận lui hết, đối với
lão hoàng đế cười nói: “Hoàng bá bá, ngài giết đi! Ta mặc dù đối với
tiểu nha đầu có hảo cảm, nhưng không thể so với hành động sau khi tiểu
nha đầu chết của Nhược mỹ nhân. Thật đáng để tò mò!”

“Ngươi có ta đây! Đối với nàng có hảo cảm làm cái gì? Thiên Thánh đệ
nhất kỳ tài Cảnh thế tử biến thành Thiên Thánh đệ nhất nữ nhân quần áo
lụa là Vân Thiển Nguyệt, Bổn công chúa cũng rất tò mò nha.” Vẫn không có mở miệng, Diệp Thiến bỗng nhiên lên tiếng, đi tới cười khoác cánh tay
Dạ Khinh Nhiễm, hồn nhiên nói với lão hoàng đế: “Ta trước kia còn tưởng
rằng Vân Thiển Nguyệt đi câu dẫn Tiểu Ma vương! Ta từng nghĩ muốn lấy
sâu độc của Nam Cương chúng ta cắn chết nàng, hôm nay nếu hoàng thượng
muốn giết nàng, Tiểu Ma vương này đối với nàng cũng chỉ là hảo cảm mà
thôi, ta liền yên tâm.”

“Vốn bổn thái tử còn muốn cưới Vân Thiển Nguyệt làm Thái Tử Phi đó!”
Nam Lăng Duệ bỗng nhiên thở dài một tiếng, chiết phiến nhẹ lay động, bức họa cung nữ dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt, hắn có chút
đáng tiếc nói: “Nàng mặc dù viết văn không thông, nhưng gương mặt không
tệ, rất có tư thái, ta vẫn nghĩ ngợi nàng có thể so sánh với tư thái mê
người của Tố Tố, chính là người bổn Thái tử nhìn trúng. Cho nên muốn
cưới trở về xem một chút. Nếu không bổn thái tử vào ở Vân Vương Phủ làm
cái gì a! Hôm nay xem ra là không được!”

“Nga? Duệ thái tử muốn cưới Vân Thiển Nguyệt?” tức giận của Lão hoàng đế chẳng biết lúc nào rút đi, hòa ái nhìn về phía Nam Lăng Duệ.

“Đúng vậy! Nhưng mà Thánh Tổ Gia của Thiên Thánh không phải là có tổ
huấn sao? Bổn thái tử cho dù có ý đó cũng không dám mạo muội hướng Thiên Thánh Ngô Hoàng xin chỉ. Huống chi tiểu nha đầu kia đối với ta không
thích, nàng hôm nay trong lòng chỉ có tiểu tử Dung Phong kia, bổn thái
tử vào ở Vân Vương Phủ đã nghĩ phải làm như thế nào mới có thể khiến cho nàng thích ta, đáng tiếc… vẫn không thể làm cho nàng thích ta nhưng hết lần này tới lần khác bổn thái tử còn thích nàng hơn.” Nam Lăng Duệ lắc
đầu, lại thở dài một tiếng.

“Nga?” Lão hoàng đế cau mày, nhìn Nam Lăng Duệ, “Trẫm nghe nói Duệ
thái tử còn chưa từng lập phi? Ngươi nghĩ cưới Vân Thiển Nguyệt là muốn
lập nàng thành Thái tử phi?”

“Không phải!” Nam Lăng Duệ lắc đầu, rất là quyết đoán.

“Nga? Vậy là cái gì?” Lão hoàng đế lại hỏi.

“Thái tử trắc phi! Ngôi vị chính phi của bổn thái tử là Tố Tố .” Nam Lăng Duệ nói.

” Tố Tố của Túy Hương lâu?” Lão hoàng đế ngẩn ra.

“Đúng! Chính là Tố Tố của Túy Hương lâu. Ai cũng không thể thay đổi
được địa vị của Tố Tố ở trong lòng bổn Thái tử.” Nam Lăng Duệ nhắc tới
Tố Tố, lập tức đổi thành một bộ dáng si mê.

“Ha ha ha. . . . . .” Lão hoàng đế chợt cười to, ngưng cười, liền
nhìn Nam Lăng Duệ nói: “Duệ thái tử a, không trách được tiểu nha đầu kia không thích ngươi. Ngươi muốn cưới nàng làm thái tử trắc phi? Nàng ngay cả Thái Tử Phi, tương lai là hoàng hậu cũng không muốn làm, lại có thể muốn làm thái tử trắc phi của ngươi?”

“Cho nên bổn thái tử mới không có hướng Hoàng thượng cầu tình a! Nữ
nhân mà! Không thể quá nuông chiều. Bổn thái tử mặc dù thích nàng, nhưng cũng không quá ưa thích nàng, nàng so với Tố Tố, làm sao cũng không kịp Tố Tố của ta. Thay vì cứu nàng rồi nhìn nàng gả cho người khác, không
bằng để cho hoàng thượng đem nàng giết đi!” Nam Lăng Duệ cũng cười.

“Ha ha. . . . . .” Lão hoàng đế lần nữa cười to, nhìn Nam Lăng Duệ nói: “Sợ rằng trẫm phải làm cho Duệ thái tử thất vọng!”

“Nga? Hoàng thượng chỉ giáo cho?” Nam Lăng Duệ nhìn về phía lão hoàng đế.

“Tiểu nha đầu này miệng nói không lựa lời, đại nghịch bất đạo, xác
thực làm cho trẫm căm tức, nhưng lời nàng nói không phải ko có đạo lý.
Huống chi hôm nay nếu trẫm giết nàng, Cảnh thế tử sẽ bỏ Vinh vương phủ
đi Vân Vương Phủ thay nàng tận hiếu với Vân lão Vương gia, như vậy trẫm
có thể bị mất đi một cánh tay a! Trẫm không nỡ.” Lão hoàng đế cười cười, hướng về phía thị vệ trên đài giám trảm muốn hành hình hét lớn “Đem Vân Thiển Nguyệt thả ra! Không cần giết!”

“Dạ!” Những thị vệ kia vội vàng cởi trói cho Vân Thiển Nguyệt.

“Hoàng thượng, Vân Thiển Nguyệt đại nghịch bất đạo, tại sao ngài có
thể thả nàng được?” Hiếu thân vương nét mặt già nua đắc ý bỗng cứng đờ,
lập tức kinh hô.

“Lãnh vương huynh, trước kia ngươi sỉ nhục Vân Vương Phủ, làm ảnh
hưởng đến Trinh Tĩnh hoàng hậu cùng hoàng hậu qua các thời đại, trẫm
cũng chưa từng trách cứ ngươi. Tiểu nha đầu vừa mới nói những lời làm
trẫm tức giận nhưng những gì nàng nói lại đúng sự thật. Nếu trẫm thật sự giết nàng, chẳng phải sẽ trở thành hôn quân rồi sao?” Lão hoàng đế nhìn về phía Hiếu thân vương nói.

Hiếu thân vương lập tức ngậm miệng. Trong lòng thầm hận, thật quá có lợi cho Vân Thiển Nguyệt rồi!

Dạ Khinh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm ở đáy lòng, nhìn về phía Dung Cảnh,
thấy Dung Cảnh vẫn sắc mặt nhàn nhạt, lơ đễnh, hắn bĩu môi, nghĩ tới hắn có kinh nghiệm xa nhà bảy năm mà vẫn không theo kịp con hồ ly trấn định này. Hắn âm thầm tức giận, nghĩ tới nếu hắn không phải dưới tình thế
cấp bách nổi giận lên án tên kia, để cho tên này phải nói ra, nếu không Nhược mỹ nhân này chẳng lẽ cũng không mở miệng luôn? Thật là có thể để
cho Hoàng bá bá giết tiểu nha đầu? Đáng tiếc hết lần này tới lần khác là do hắn vội vàng, làm cái cầu cho tên này, bất quá tiểu nha đầu không
có chuyện gì là tốt rồi, hắn cũng lười để ý nhiều. Trải qua chuyện lần
này hắn rốt cục hiểu Hoàng bá bá quả nhiên thâm sâu khôn lường, khi xảy
ra chuyện lớn, mặc dù dù lớn lối nhưng năng lực cũng có hạn. Hắn thở
phào nhẹ nhõm xong nhưng đáy lòng không khỏi chìm xuống, đây chính là
Hoàng quyền!

“Xem ra bổn thái tử nên tiếp tục cố gắng rồi., nếu như nàng không
chết, ta bây giờ nên nghĩ biện pháp làm thế nào để cưới được nàng!” Nam
Lăng Duệ rất biết thuận theo tình hình.

“Ha ha, Duệ thái tử nếu có thể khiến tiểu nha đầu này đồng ý, trẫm sẽ đem nàng gả cho ngươi. Nàng ở Thiên Thánh không có một ngày không quấy
rối trẫm, nếu đem nàng gả đi Nam Lương như vậy nàng cũng sẽ không khiến
trẫm nhức đầu nữa.” Lão hoàng đế cười to nói. Mây đen mới vừa rồi đã
được quét sạch, tức giận giống như chưa từng xuất hiện. Dứt lời liền nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Tiểu Ma vương, trẫm không giết tiểu nha đầu, ngươi đã hài lòng chưa?”

“Hoàng bá bá anh minh!” Dạ Khinh Nhiễm cười cười.

“Hừ, Dạ Khinh Nhiễm, ta cho ngươi biết, mặc dù Thiên Thánh Ngô Hoàng
không giết Vân Thiển Nguyệt, ngươi cũng không được thích nàng. Nếu không Bổn công chúa sẽ thiến ngươi.” Diệp Thiến lập tức đối với Dạ Khinh
Nhiễm cảnh cáo.

Gương mặt tuấn tú của Dạ Khinh Nhiễm trầm xuống, vừa muốn mở miệng,
thì nghe lão hoàng đế cười ha ha nói: ” Tiểu Ma vương, quả nhiên là có
người trị được ngươi. Tốt, trẫm đồng ý với Diệp công chúa… nếu Tiểu Ma
vương dám thích tiểu nha đầu, ngươi sẽ thiến hắn. Không sợ, trẫm sẽ làm
chủ cho ngươi!”

“Đa tạ hoàng thượng!” Diệp Thiến lập tức buông Dạ Khinh Nhiễm ra, nét mặt tươi cười như hoa mà tạ ơn.


Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm biến hóa, nhìn về phía Nam Lăng Duệ.

Nam Lăng Duệ nhẹ lay động chiết phiến, tựa tiếu phi tiếu nói: “Xem ra hôm nay không phải là vui mừng, mà là song hỉ lâm môn? Dạ thái tử cầu
hôn Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, Nhiễm Tiểu vương gia được chọn làm phò
mã Nam Cương. Bổn thái tử chẳng phải cần chuẩn bị hai phần lễ vật rồi?”

Động tác của Diệp Thiến lập tức cứng đờ, nhưng chỉ chớp mắt liền nhìn Nam Lăng Duệ cười nói: “Chờ đến lúc ngươi cưới được Vân Thiển Nguyệt,
ta cùng Dạ Khinh Nhiễm cũng sẽ chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ !”

“Vậy bổn thái tử chúc Diệp công chúa may mắn!” Nam Lăng Duệ phong lưu cười một tiếng, nhìn về phía trên đài giám trảm, Vân Thiển Nguyệt đang
được cởi trói, bỗng nhẹ mủi chân, hướng đài giám trảm bay tới chỉ truyền đến thanh âm “Tiểu nha đầu này từ khi bị Hoàng thượng cho người giải đi vẫn không nói tiếng nào, đoán chừng là bị sợ hãi rồi, bổn thái tử sợ
tiểu nha đầu này ngất đi, nên đón nàng. Phải làm cho nàng cảm động và tự nguyện gả cho ta làm thái tử trắc phi.”

Lời còn chưa dứt, người đã đến đài giám trảm.

Lão hoàng đế cùng tất cả mọi người đều nhìn về hướng đài giám trảm,
chỉ thấy Nam Lăng Duệ đến đài giám trảm, thấy Vân Thiển Nguyệt sau khi
được cởi trói mềm nhũn ngã trên mặt đất thì lập tức ôm vào lòng.

Lão hoàng đế mở miệng cười “Chẳng lẽ tiểu nha đầu này bị dọa thật? Trẫm còn tưởng rằng nàng không sợ trời không sợ đất chứ!”

“Hoàng bá bá, ngài muốn chặt đầu của nàng, nàng có thể không sợ sao?” Dạ Khinh Nhiễm nhắc nhở lão hoàng đế.

“Cái tiểu nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ, cái gì cũng dám nói. Lại còn
dám nói trẫm là hôn quân, quả thực buồn cười!” Lão hoàng đế lúc này mặc
dù mắng, nhưng trên mặt cũng chỉ cười, đối với Vân Vương gia còn quỳ
trên mặt đất khoát khoát tay, “Vân Vương huynh đứng lên đi! Trẫm chẳng
qua là dọa tiểu nha đầu kia mà thôi. Làm cho nàng sợ hãi một chút, nếu
không thật là vô pháp vô thiên rồi!”

Nét mặt già nua của Vân Vương gia vốn xám ngắt, cho là hôm nay Vân
Thiển Nguyệt sẽ chết, ông có thể nhạy bén cảm giác được sát khí của
hoàng thượng, không nghĩ tới bởi vì Cảnh thế tử cùng Duệ thái tử nói một lúc thì tình thế thay đổi. Ông vẫn cứ như đang nằm mộng, giờ nghe được
lời của lão hoàng đế mới giật mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi, run run
nói: “Hoàng thượng, ngài hù chết lão thần . . . . . .”

“Để cho Vân Vương huynh bị sợ hãi, là lỗi của trẫm.” Lão hoàng đế
cười trấn an, đối với phía sau khoát tay “Người đâu, đỡ Vân Vương huynh dậy !”

“Dạ, hoàng thượng!” Phía sau Lão hoàng đế lập tức có hai người đi ra đỡ Vân Vương gia.

“Lão thần cũng đã lớn tuổi, không tránh khỏi bị hù dọa.” Vân Vương
gia được hai tiểu thái giám dìu hai bên đứng dậy, thở dài nói.

“Ai, Vân Vương huynh nếu lớn tuổi, vậy Vân lão Vương Gia chẳng phải
là càng lớn tuổi hơn sao? Lão Vương Gia anh hùng cả đời, đoán chừng cũng không thích nghe những lời này.” Lão hoàng đế ha hả cười một tiếng,
“Trẫm cảm thấy tiểu nha đầu này tính tình quá mức bướng bỉnh, nếu không
kìm hãm nàng một tí chỉ sợ đến bọn ta là ai nàng cũng không biết. Nếu
còn như vậy trẫm và cô cô của nàng cũng rất lo lắng. Thật không muốn hù
đến Vân Vương huynh, kính xin Vân Vương huynh chớ trách.”

“Nha đầu Thiển Nguyệt này đúng là nên bị dạy dỗ một chút! Hoàng thượng dạy rất đúng!” Vân Vương gia cúi đầu.

Lão hoàng đế cười gật đầu, dời đi tầm mắt nhìn về phía đài giám trảm, thấy Nam Lăng Duệ đang vỗ nhẹ trên mặt Vân Thiển Nguyệt, hắn cất giọng
cười nói: “Duệ thái tử, tiểu nha đầu thật ngất đi sao? Nàng còn không
đồng ý gả cho ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi nên đem nàng mang về đây trước rồi hãy nói.”

“Được!” Nam Lăng Duệ lên tiếng, ôm Vân Thiển Nguyệt phi thân lên,
hướng đài giám trảm mà đến. Khinh công của hắn rất cao, ôm một người mà
thân thể cũng nhẹ nhàng tiêu sái, trong nháy mắt bồng bềnh rơi xuống
trước mặt lão hoàng đế.

“Duệ thái tử khinh công thật tốt!” Lão hoàng đế Đại khen một tiếng.

“Khinh công của bổn thái tử cũng là một phen bản lĩnh, đáng tiếc vẫn không kịp Cảnh thế tử!” Nam Lăng Duệ nói.

“Ha ha, Cảnh thế tử là Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài. Duệ thái tử nếu
vượt qua được Cảnh thế tử, như vậy danh hiệu Thiên Thánh đệ nhất kỳ tài
chẳng phải là nên đổi chủ rồi sao?” Lão hoàng đế cười to một tiếng, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt nằm im không tiếng động ở trong ngực Nam Lăng
Duệ, cau mày nói: “Nguyệt nha đầu! Tỉnh, trẫm không giết ngươi nữa!”

Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích.

“Thật đáng thương, nàng quả thật đã bị dọa ngất xỉu, ta lay nàng một
lúc cũng không tỉnh!” Nam Lăng Duệ thương hại Vân Thiển Nguyệt hôn mê
trong ngực mình, thương tiếc nói.

“Cảnh thế tử, phiền ngươi nhìn tiểu nha đầu một chút!” Lão hoàng đế chuyển hướng Dung Cảnh ôn hòa phân phó.

Dung Cảnh gật đầu, hướng Vân Thiển Nguyệt đi tới, Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên ngăn trước mặt hắn, hừ lạnh một tiếng, “Không cần Nhược mỹ nhân
ngươi giả vờ hảo tâm, tiểu nha đầu mới không cần ngươi xem. Ta sẽ xem
cho nàng!”

Dứt lời, Dạ Khinh Nhiễm ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Nam Lăng Duệ, đưa tay bắt mạch cho Vân Thiển Nguyệt.

Dung Cảnh dừng bước, đối với động tác Dạ Khinh Nhiễm dường như không để ý.

“Chính xác là bị dọa ngất, nhưng ta có thể làm cho nàng nhanh tỉnh
lại!” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía lão hoàng đế “Hoàng bá bá, một lát nữa nàng tỉnh lại đoán chừng cũng không muốn thấy ngài. Bởi vì thấy ngài sẽ làm cho nàng bị kinh sợ.”

“Thì ra tiểu nha đầu này dám vô pháp vô thiên như vậy nhưng lá gan
lại nhỏ thế, quả nhiên là bị làm hư rồi! Không sao, làm cho nàng tỉnh
lại đi!” Lão hoàng đế phân phó.

Dạ Khinh Nhiễm do dự một chút, gật đầu, ở trên nhân trung của Vân
Thiển Nguyệt nhẹ nhàng ấn một chút, trong miệng nói: “Tiểu nha đầu,
ngươi mau tỉnh lại, Hoàng bá bá nói không giết ngươi nữa.”

Vân Thiển Nguyệt giống như sống lại phát ra một tiếng thật nhỏ, khi
Dạ Khinh Nhiễm dứt lời, liền yếu ớt mở mắt, có chút mê mang nhìn mọi thứ trước mặt.

“Tiểu nha đầu, trẫm không giết ngươi nữa! Lần này ngươi hãy ghi nhớ,
lần sau không được làm như vậy nữa!” Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, thanh âm hùng hậu uy nghiêm, không giận mà uy.

Vân Thiển Nguyệt mím miệng, bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.

Lão hoàng đế sửng sốt.


“Dượng Hoàng thượng khi dễ ta. . . . . . Ta muốn tiến cung nói cho cô cô, muốn đi xuống cửu tuyền nói cho bà cô, muốn đi nói cho Trinh Tĩnh
bà tổ, muốn đi nói cho dượng Thuỷ tổ. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt từ
trong ngực Nam Lăng Duệ nhảy ra, nước mắt rơi như mưa đối với lão hoàng
đế lên án.

Vẻ mặt của Lão hoàng đế nghe được lời nói của Vân Thiển Nguyệt có
chút dở khóc dở cười, thấy Vân Thiển Nguyệt nước mắt giống như trân
châu, nếu không quát bảo ngưng lại thì sẽ có khuynh hướng, lan tràn
giống như cỏ dại hắn quát lên: “Câm miệng, nếu khóc một tiếng nữa, trẫm
sẽ cho ngươi đi xuống cửu tuyền cáo trạng!”

Vân Thiển Nguyệt tiếng khóc im bặt, mặc dù nước mắt vẫn chảy xuống dưới nhưng một tia thanh âm cũng không có.

“Trẫm hôm nay muốn dạy dỗ ngươi một chút! Nếu không phải sợ ngươi
chết Cảnh thế tử thật bỏ Vinh vương phủ mà đi Vân Vương Phủ thay thế
ngươi tẫn hiếu với gia gia ngươi, trẫm hôm nay sẽ giết tiểu nha đầu vô
pháp vô thiên đại nghịch bất đạo ngươi.” Lão hoàng đế nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhìn về phía Dung Cảnh, gặp sắc mặt hắn nhàn nhạt, nàng bĩu môi, hừ nói: “Mắc mớ gì tới hắn a?”

“Ngươi nha đầu ngốc! Quả nhiên không hiểu chuyện, chỉ biết hồ nháo.
Gia gia ngươi năm đó dùng một viên thánh dược cứu Cảnh thế tử. Nếu trẫm
giết ngươi hắn sẽ đi Vân Vương Phủ báo ân, thay thế ngươi tẫn hiếu với
Vân lão Vương gia. Trẫm nể mặt Cảnh thế tử tạm tha cho ngươi.Trẫm không
muốn một người có thể điều khiển mười vạn quân hùng mạnh như Cảnh thế tử lại biến một nha đầu ngu xuẩn, vô pháp vô thiên như ngươi!” Lão hoàng
đế hảo tâm giải thích cho Vân Thiển Nguyệt .

Vân Thiển Nguyệt chớp mắt nghiêm túc nhìn Dung Cảnh, bỗng nhiên vui
vẻ đối với lão hoàng đế nói: “Lại có chuyện tốt như vậy sao? Hay là ngài giết ta đi!”

“Ha ha. . . . . . Ngươi nha đầu này! Mới vừa không phải sợ đến ngất
đi sao? Lúc này không còn sợ chết nữa?” Lão hoàng đế cười hỏi.

“Ta không phải sợ đến ngất đi mà là tự dưng ngất đi, nếu ngất đi đến
lúc ngài chém đầu ta, ta cũng không biết, không biết thì sẽ không đau,
còn sợ gì nữa? Chết thì chết, mười tám năm sau lại là anh hùng hảo hán.
Nếu như ta chết rồi, có thể làm cho dượng Hoàng thượng huỷ bỏ tổ huấn
đã không còn phù hợp này, coi như là cái chết có ý nghĩa đi.” Vân Thiển
Nguyệt dùng tay áo chùi chùi nước mắt trên mặt, nói một cách đầy khí
phách.

“Nga? Xem ra trẫm không có hù ngươi sợ?” Lão hoàng đế cười hỏi.

Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, ánh mắt tránh né, thanh âm bỗng nhiên nhỏ đi “Có một chút sợ!”

“Chỉ một chút?” Lão hoàng đế lại hỏi.

“Ừ. . . . . . thì nhiều một chút!” Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, thanh âm càng nhỏ.

“A, ngươi thừa nhận là tốt rồi! Nếu không trẫm không ngần ngại dạy dỗ ngươi lần nữa.” Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhỏ xuống,
thấy nàng nói, cuối cùng cũng hài lòng cười. Không để ý tới nàng nữa,
đem ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh thu lại nụ cười hỏi “Thiên
Khuynh, con thật thích Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng? Muốn cưới nàng làm
Thái Tử Phi?”

Vân Thiển Nguyệt trong lòng cười lạnh một tiếng, lão hoàng đế đây là
đang cho Dạ Thiên Khuynh một cơ hội cuối cùng sao? Tên bắn đi thì không
thể thu lại, nếu hắn lúc này đổi ý chẳng phải là hắn đối với Tần Ngọc
Ngưng một mảnh thâm tình cũng chỉ là nói suông thôi sao? Cũng bỏ qua sự
ủng hộ của quần thần? Hắn đã bị treo trên dây, mặc dù lão hoàng đế cho
hắn một bậc thang hắn cũng không xuống nổi. Huống hồ Dạ Thiên Khuynh làm sao sẽ đổi ý không nắm bắt cơ hội lần này? Hơn nữa Tần Ngọc Ngưng còn
là tài hoa và đệ nhất tài nữ sẽ giúp hắn giữ được ngôi vị Thái tử. Đương nhiên Dạ Thiên Khuynh biết rõ bản thân mình muốn gì.

Quả nhiên, Dạ Thiên Khuynh cung kính mà thành khẩn trả lời: “Bẩm phụ
hoàng, nhi thần thật sự thích Ngọc Ngưng. Muốn cưới nàng làm Thái Tử Phi cầu phụ hoàng thành toàn.”

“Không, thái tử điện hạ. . . . . .” Tần Ngọc Ngưng giống như vừa bị
một phen kinh hãi, lúc nãy mới tỉnh lại, mở mắt nhìn Dạ Thiên Khuynh suy yếu nói.

“Ngoan, đừng nói chuyện!” Dạ Thiên Khuynh cúi đầu ôn nhu dụ dỗ nhưng ánh mắt lại hàm chứa cảnh cáo.

Tần Ngọc Ngưng thân thể run lên lập tức im lặng.

“Tốt! Nếu như vậy, trẫm đồng ý với ngươi!” Lão hoàng đế rốt cục gật đầu.

Dạ Thiên Khuynh sắc mặt vui mừng, “Đa tạ phụ hoàng!”

“Đừng vội tạ ơn! Trẫm còn có điều muốn nói!” Lão hoàng đế khoát khoát tay.

Sắc mặt vui mừng của Dạ Thiên Khuynh tự nhiên cứng đờ, khẩn trương nhìn lão hoàng đế.

Lão hoàng đế không nhìn hắn, ánh mắt nhìn lướt qua từng tên đại thần
lúc nãy xin chỉ vẫn còn quỳ trên mặt đất, uy nghiêm mở miệng: “Trẫm theo lời các khanh, tuyên bố kể từ hôm nay hủy bỏ tổ huấn Thánh Tổ chỉ cho
nữ nhi Vân Vương phủ làm chủ hậu cung.”

“Hoàng thượng thánh minh! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Đài giám trảmnhất thời vang lên một mảnh hô to.

Vân Thiển Nguyệt ở đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, phen này tuy khó khăn, suýt chút nữa mất đi cái mạng nhỏ nhưng cuối cùng cũng bỏ được cái thân phận phiền toái kia. Coi như là không uổng công một cuộc. Nàng nhìn
Dung Cảnh, Dung Cảnh cũng đang nhìn nàng, cất dấu dưới đáy mắt nhàn nhạt là vẻ nồng đậm ấm áp, nàng hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Nàng sẽ không quên hắn hôm nay hắn bất chấp tay bị gãy mà cứu Tần Ngọc Ngưng. Thực
đáng giận.

Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, cười khổ một cái.

Dạ Khinh Nhiễm thấy Vân Thiển Nguyệt làm mặt lạnh với Dung Cảnh, hắn
liền vui vẻ, nụ cười cứ vậy mà căng ra, Diệp Thiến ghé vào lỗ tai hắn
nhắc nhở, “Mặc dù huỷ bỏ tổ huấn Vân Thiển Nguyệt không tiến cung làm
hậu thì đã sao? Nàng cũng không thích ngươi. Ngươi tự biết điều một chút chờ làm phò mã của bổn công chúa đi!”

Dạ Khinh Nhiễm đang vui vẻ bỗng dưng tức giận, quát khẽ: “Diệp Thiến, ngươi còn không chịu thôi phải không? Ngươi cho rằng Bổn tiểu vương
không có cách nào trị ngươi để mặc cho người làm xằng làm bậy?”

Diệp Thiến thấy Dạ Khinh Nhiễm muốn nổi giận, đối với hắn chớp chớp mắt, thông minh không lên tiếng nữa.

Dạ Khinh Nhiễm thấy Diệp Thiến im lặng, một đống tức giận lập tức
đình chỉ, hắn muốn nổi giận nhưng hôm nay nàng thức thời hắn muốn nổi
giận cũng không được. Chỉ bực mình trong lòng, đời mình xui xẻo gặp phải nữ nhân này! Hắn nhìn về phía Nam Lăng Duệ, thấy Nam Lăng Duệ nhẹ lay
động chiết phiến, đối diện với hắn cười đến vô cùng phong lưu, sắc mặt
hắn nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

“Nguyệt nha đầu, ngươi hài lòng chưa?” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

“Hoàng thượng dượng anh minh, ngài anh minh thần võ như thế, sẽ được
hậu nhân truyền tụng, thanh danh minh quân thiên cổ!” Vân Thiển Nguyệt
không keo kiệt lời khen, nếu cần nàng có thể làm thành một cái sọt lớn
dâng tặng cho lão hoàng đế, dù sao lời tán dương ai cũng thích nghe,
cũng không có mất tiền mua.

“Ha ha, tiểu nha đầu này, không cần tâng bốc trẫm như vậy! Trẫm không quen nhìn ngươi như vậy.” Lão hoàng đế tuy nói như thế, nhưng nhìn chân mày lão giãn ra, nhìn là biết rất vui vẻ.

Vân Thiển Nguyệt hì hì cười một tiếng, đối với Lão Hoàng đế cười le lưỡi, không hề nói nữa.

Lão hoàng đế cũng không nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, ánh mắt rơi vào
Tần Ngọc Ngưng đang được Dạ Thiên Khuynh ôm trong ngực, nét mặt uy
nghiêm chậm rãi mở miệng: ” Tần tiểu thư Tần Ngọc Ngưng Phủ Thừa Tướng,
hiền lành khiêm nhường, hiểu biết, dịu dàng, có tri thức hiểu lễ nghĩa,
được thái tử thực tâm yêu thích, trẫm cũng rất vui mừng. Nay đặc biệt tứ hôn cho thái tử Dạ Thiên Khuynh làm Thái Tử Phi. Khâm thử!”

“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Dạ Thiên Khuynh vội vàng tạ ơn. Dứt lời
nhìn Tần Ngọc Ngưng trong ngực ôn nhu nói: “Ngọc Ngưng, mau tạ ơn!” Dứt
lời, hắn buông tay ra, đem Tần Ngọc Ngưng đặt ở trên mặt đất.


Tần Ngọc Ngưng quỳ trên mặt đất, thân thể trống rỗng mềm nhũn gần như không chống đỡ được, nàng há miệng muốn nói nhưng một chữ cũng không
phát ra được.

Vân Thiển Nguyệt đang suy nghĩ như thế nào gọi là Thiên đường cùng
Địa ngục gần nhau trong gang tấc, chắc cũng giống như Tần Ngọc Ngưng hôm nay. Đầu tiên là được Dung Cảnh không để ý tay bị gãy xương dốc toàn
lực cứu mạng của nàng, được người trong lòng ngưỡng mộ cứu, tâm tình kia có thể hình dung với việc được lên thiên đường? Mà trong nháy mắt được
Dạ Thiên Khuynh cầu hôn, còn được Lão Hoàng đế gả cho Dạ Thiên Khuynh
làm Thái tử phi. Mặc dù có biết bao nhiêu người mơ ước thân phận Thái Tử phi tôn quý, nếu nó giống như Địa ngục có lẽ sẽ rất nhiều người vui vẻ, cam tâm tình nguyện đồng ý. Nhưng đối với Tần Ngọc Ngưng có người trong lòng là Dung Cảnh nhưng lại gả cho Dạ Thiên Khuynh, điều này không thể
nghi ngờ là Địa ngục. Nàng nhìn thân thể suy yếu run rẩy, một bộ dáng
dường như không chịu nổi của Tần Ngọc Ngưng, trong lòng không có nửa
điểm tình cảm, có một số người đối với mình chỉ là người qua đường. Nếu
không phải ngày thứ hai sau Đại hội Võ trạng nguyên nàng ta cùng Dạ
Thiên Khuynh ở trong thư phòng cùng nhau làm chuyện xấu bị nàng và Dung
Cảnh bắt gặp, Dung Cảnh cũng sẽ không xuống tay tàn nhẫn như vậy, nói
một câu “Tần tiểu thư đại tài, có thể làm quốc mẫu.” Một câu nói kia
chặt đứt con đường lui của nàng ta.

“Ngọc Ngưng, mau tạ ơn!” Dạ Khinh Nhiễm thấy Tần Ngọc Ngưng hồi lâu không có mở miệng, cau mày thúc giục.

Khóe miệng Tần Ngọc Ngưng nhếch lên nhưng vẫn không phát ra được thanh âm.

“Tần tiểu thư, chẳng lẽ ngươi không đồng ý? Không muốn gả cho thái tử của trẫm?” Lão hoàng đế nhìn Tần Ngọc Ngưng, đem biểu tình trên mặt
nàng thu hết vào đáy mắt, mâu quang quét qua Dung Cảnh một cái, thấy
Dung Cảnh trước sau như một, sắc mặt nhàn nhạt, cùng với Vân Thiển
Nguyệt bị hắn trói đem xuống muốn chém đầu khi nãy giống như hai người
khác nhau, hắn cười nói: “Chẳng lẽ ngươi thích Cảnh thế tử?”

Tim Dạ Thiên Khuynh đột nhiên căng thẳng , vội vàng mở miệng, “Phụ hoàng!”

“Thiên Khuynh, ngươi im lặng! Trẫm đang cùng Tần tiểu thư nói
chuyện!” Lão hoàng đế khoát tay quát bảo Dạ Thiên Khuynh im lặng, ánh
mắt thủy chung không rời khỏi mặt Tần Ngọc Ngưng, thấy nàng khi nghe tên Dung Cảnh thân thể đột nhiên run rẩy, nét mặt hắn mỉm cười nhìn chằm
chằm nàng, “Chỉ cần ngươi nói ngươi thích Cảnh thế tử, muốn gả cho Cảnh
thế tử, trẫm liền thu hồi thánh chỉ lúc nãy, thế nào?”

Lão hoàng đế dứt lời, đài giám trảm im lặng cũng không nghe thấy cả
một làn gió nhẹ. Ai cũng không nghĩ tới Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc sau khi đã hạ thánh còn nói một câu lật lọng như vậy. Ngoại trừ Dung
Cảnh, thần sắc mọi người ở đây đều khác nhau, ánh mắt mọi người đều tập
trung nhìn Tần Ngọc Ngưng.

Đầu Tần Ngọc Ngưng vốn cúi xuống bỗng ngẩng lên, không dám tin nhìn về phía lão Hoàng đế.

Tay Dạ Thiên Khuynh trong tay áo nắm thành nắm đấm nhưng không dám mở miệng, mà quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng.

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp lại, âm thầm phỏng đoán lão hoàng đế hôm nay có tâm tư gì. Đều nói hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, nhưng Lão
hoàng đế hiển nhiên không phải là người miệng vàng lời ngọc, lời nói ra
sẽ không thu hồi. Như trước đó lão còn muốn giết nàng sau đó lại tha là
có thể nhìn ra. Nếu trước kia nàng đối với tâm tư của Lão hoàng đế có ba phần khinh thường, lúc này cũng đã tan thành mây khói. Hôm nay xảy ra
biến cố liên hoàn này, làm cho nàng cuối cùng cũng hiểu Vân Vương gia
tại sao đối với Lão hoàng đế kiêng kỵ như vậy. Đế vương tâm tư khó lường như hắn, nhìn mặt cũng không đoán ra tâm tư của hắn, làm cho tâm tư
nàng đang nhảy nhót vui vẻ vì được hủy bỏ tổ huấn, bỗng nhiên chợt lạnh. Nàng nghĩ nàng cao hứng quá sớm, Lão hoàng đế mặc dù đã hủy bỏ tổ huấn
nhưng vẫn chú ý đến nàng. Nàng nhìn về phía Dung Cảnh, chỉ thấy Dung
Cảnh trước sau như một, dường như đang ở trên bầu trời xa với những đám
mây trắng lạnh, tình huống nào cũng xa cách như vậy, làm cho người ta
không nhìn ra cảm xúc của hắn.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ nếu, lúc này người có thể cùng Lão Hoàng đế khó lường phân cao thấp đoán chừng cũng chỉ có thể là Dung Cảnh! Nàng thu
hồi tầm mắt, nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, nàng cũng thật tò mò không
biết nữ nhân này lựa chọn như thế nào.

Giờ khắc này so sánh với Vân Thiển Nguyệt khiêu khích quyền uy của
lão hoàng đế lúc nãy bị hắn giận dữ ra lệnh chém đầu còn muốn kích động
trái tim của mọi người hơn. Mọi người thở cũng không dám thở mạnh, đều
chờ đáp án của Tần Ngọc Ngưng.

“Thưa hoàng thượng, tiểu nữ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm Thái Tử Phi, cho nên nhất thời chưa chấp nhận được, hoàng thượng thứ tội. . . . . .” Tần Ngọc Ngưng chẳng qua là ngẩng đầu nhìn lão hoàng đế một cái, lập
tức cúi đầu, sợ hãi mở miệng.

“Nga? Ngươi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm Thái Tử Phi?” Lão hoàng đế khiêu mi.

“Dạ!” Tần Ngọc Ngưng cúi đầu.

“Vậy hôm nay thì sao?” Lão hoàng đế lại hỏi.

“Hôm nay tiểu nữ mới biết thái tử điện hạ đối với tiểu nữ tình thâm ý trọng, tiểu nữ cảm tạ thái tử điện hạ yêu mến, không cách nào báo đáp
được nên tiểu nữ nguyện ý gả cho thái tử điện hạ!” Tần Ngọc Ngưng giọng
không run rẩy nữa, lúc này rất bình tĩnh.

Vân Thiển Nguyệt mở lớn hai mắt, không nghĩ tới Tần Ngọc Ngưng quả
nhiên là người thông minh, nàng trước đây đúng là xem thường nàng ta.
Nếu như nàng ta ngu xuẩn một chút, nói thích Dung Cảnh, không phải Dung
Cảnh không lấy như vậy lúc này người bị trói trên đài giám trảm đúng là
nàng ta. Lão hoàng đế làm sao có thể làm trò mất mặt trước văn võ bá
quan cùng trước mặt Nam Lăng Duệ cũng như Diệp Thiến, vừa là mất mặt hắn cũng như mất mặt Dạ Thiên Khuynh? Tần Ngọc Ngưng nếu dám nói không
thích Dạ Thiên Khuynh, hôm nay nàng chết không thể bàn cãi.

“Vậy Cảnh thế tử thì sao? Trẫm còn tưởng rằng người trong lòng Tần tiểu thư là Cảnh thế tử!” Lão hoàng đế lại hỏi.

“Cảnh thế tử như đám mây trên cao, được dân chúng trong thiên hạ sùng bái kính yêu. Tiểu nữ chẳng qua ngưỡng mộ Cảnh thế tử mà thôi, tuyệt
đối không dám có chút tâm tư nhi nữ.” Tần Ngọc Ngưng lắc đầu, thấp giọng nói.

“Thì ra là như vậy!” Lão hoàng đế ha ha cười một tiếng, nhìn về phía
Dung Cảnh, cực kỳ ôn hòa hỏi: “Cảnh thế tử, ngươi không ngại gãy tay cứu Tần tiểu thư. Trẫm muốn xác nhận một lần nữa, ngươi đối với Tần tiểu
thư có tình hay không? Nếu như ngươi thích Tần tiểu thư, trẫm. . . . .
.”

“Hoàng thượng quá lo lắng! Hôm nay nếu là người khác, Dung Cảnh cũng
sẽ cứu.” Dung Cảnh cười nhạt, đánh gãy lời của lão hoàng đế.

“Tốt! Không hổ là Cảnh thế tử!” Lão hoàng đế mặt rồng cực kỳ vui
mừng, nhìn về phía Tần Thừa tướng đứng một bên ngẩn ngơ “Tần ái khanh,
trẫm nhớ còn chưa hỏi ý kiến của ngươi. Ý của ngươi thế nào?”

“Hoàng thượng vạn tuế! Thái tử yêu mến nữ nhi là phúc của nữ nhi. Lão thần tạ ơn hoàng thượng!” Tần Thừa tướng bừng tĩnh, lập tức quỳ lạy
ngay tại chỗ.

“Tốt!” Lão hoàng đế cực kỳ hài lòng, quay đầu đối với Tần Ngọc Ngưng
liền thân thiết gọi “Tần nha đầu, tạ ơn đi! Có người con dâu như ngươi,
lòng trẫm thấy rất yên tâm!”

“Ngọc Ngưng tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tần Ngọc Ngưng khấu đầu.

“Thiên Khuynh, lúc này ngươi hài lòng chưa?” Lão hoàng đế nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, cười hỏi.

“Nhi thần đa tạ phụ hoàng.” Dạ Thiên Khuynh thấy Tần Ngọc Ngưng biết
điều, mây đen trên mặt cũng chuyển thành trời quang, lần nữa khấu đầu.

“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!” Mọi người lần nữa hô to, cùng kêu chúc mừng.

“Các vị ái khanh đứng lên đi!” Lão hoàng đế khoát khoát tay, nhìn
thoáng qua sắc trời, rồi nhìn lướt qua trên đài giám trảm kia có hơn
trăm tên thi thể, đối với Diệp Thiến nói: “Diệp công chúa, làm phiền
ngươi bắt mạch cho Tần nha đầu, mặc dù nàng hôm nay là con dâu của trẫm, nhưng cũng không thể che chở, nếu máu của nàng có thể sử dụng, xin mời
Diệp công chúa nhanh thi hành niệm chú, tìm ra hung thủ cũng làm cho
trẫm an lòng.”

Vân Thiển Nguyệt tâm tư chuyển động, thật hiếm thấy, trải qua nhiều
biến cố luân phiên nhau mà Lão hoàng đế còn nhớ đến mục đích hôm nay.
Nàng nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, nghĩ tới suy đoán của nàng không sai,
nếu trước kia Lão hoàng đế còn che chở cho Tần Ngọc Ngưng thì lúc này so với trước kia thì không thể so sánh nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui