Vân Thiển Nguyệt nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay sau đó hiểu dụng ý của Dạ Khinh Nhiễm. Hắn mặc dù biết Lục công công là theo mưu kế của lão hoàng đế để bảo vệ Tần Ngọc Ngưng, nhưng không thể làm trò
trước mặt những văn võ bá quan đi chỉ trích lão hoàng đế, nên mượn Lục
công công mà nói chuyện, đã thông minh lại khôn ngoan thế? Ước chừng khi hắn ở Đài giám trảm nói chuyện với Lão hoàng đế, không biết đã phát
chưa? Nếu không sẽ không đá cho Lục công công một cước.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, bỗng nhiên phá vỡ nhận thức lúc trước, nàng chân chính ý thức được Dạ Khinh Nhiễm thì ra cũng không
phải là một người đơn giản! Hắn mặc dù nhìn hồ nháo lỗ mãng, nhưng nàng
nhớ từ ngày đầu tiên nàng tới cái thế giới này nhìn thấy Dạ Khinh Nhiễm, từ khi biết hắn tới nay, mỗi một chuyện Dạ Khinh Nhiễm làm đều thích
khả nhi chỉ (Một vừa hai phải), cho tới bây giờ nàng không thấy hắn đem
chuyện làm đến tình trạng không thể vãn hồi, giống như nàng hôm đó,
không có chân chính hồ nháo vì bảo vệ nàng cùng tắm máu ẩn vệ Dạ Thiên
Khuynh ở Quan Cảnh Viên.
Loại nhận thức này không biết là tốt hay xấu, chẳng qua phát hiện này làm cho tim nàng bỗng nhiên nguội lạnh, mặc dù Dạ Khinh Nhiễm là vì
nàng.
Diệp Thiến cũng ngẩn ra, nhìn Dạ Khinh Nhiễm, rồi nhìn Lão hoàng đế,
nàng tựa hồ cũng hiểu, nên vội vàng tiếp lời Dạ Khinh Nhiễm: “Không sai, Dạ Khinh Nhiễm nói đúng, Lục công công này thật đáng ghê tởm, tiểu thư
Vân Vương Phủ rõ ràng suy yếu đến mức chỉ cần một trận gió là có thể ngã xuống, nhưng nô tài này vẫn không tha, còn đem nàng kéo tới? Nếu không
có Dạ Khinh Nhiễm nhìn ra chỗ không đúng, Bổn công chúa bắt mạch cho
nàng, sau khi lấy máu nếu nàng chết ở trên Đài Giám trảm , trách nhiệm
này chẳng phải là đổ trên người bổn công chúa sao? Bổn công chúa thật
không gánh nỗi tọi giết đích nữ tôn quý của Vân Vương Phủ.”
Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ Diệp Thiến quả nhiên cũng không phải là
một người đơn giản, có thể nhanh như vậy hiểu dụng ý của Dạ Khinh Nhiễm. Lại nghĩ tới nàng là nữ nhi của Nam Cương Vương, Nam Cương là đất nước
nhỏ hướng tới nhất tộc, Diệp Thiến sinh ra và lớn lên ở Nam Cương, như
thế nào lại là người đơn giản? Nàng âm thầm lắc đầu trong lòng, cảm giác mình với thế giới này không hợp nhau.
Trước kia tôn trọng tín niệm, nhân từ, vì dân vì nước, nhưng ở đây
trong thời gian ngắn đã bị lục đục với nhau, ngươi lừa ta, ta gạt ngươi, ám hại phá giết lẫn nhau, băm thành mảnh nhỏ. Nơi này chỉ có đùa bỡn
tâm cơ, sắc sảo, ở nơi này hoàng quyền như cột lốc xoáy bao phủ hết mọi
người, có vài người luyện được một thân lòng dạ sâu xa, ở dưới cơn lốc
xoáy của lưỡi đao, giống như Dung Cảnh, Dạ Khinh Nhiễm, có vài người hôm nay bị động phải tiếp chiêu, không có trí nhớ, không có võ công, không
có thực lực, còn có thân phận phiền toái để cho lão hoàng đế thời khắc
ngó chừng, giống như nàng.
Vân Thiển Nguyệt trong lòng cười lạnh, tép còn có thể biến thành tôm
hùm, chẳng qua là cần thời gian mà thôi. Lão hoàng đế thật cho là nàng
lật không được bầu trời lớn như ông ta sao? Nàng lần nữa suy yếu cười
một tiếng nói: “Ta vốn là cảm thấy thân thể của mình thật sự không được, không muốn đi, nhưng Lục công công nói phụng dượng Hoàng thượng chi
mệnh, nói ngài thương tiếc Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng nhiễm phong hàn
bị bệnh nằm trên giường, nhưng chuyện này lại không thể ai cũng có thể
làm, dù sao hiện nay máu của tất cả các cô gái trong kinh thành có thể
dùng được cũng chỉ có ta và Tần tiểu thư, Tần tiểu thư không đến vậy ta
phải đến rồi, cũng không thể để cho Diệp công chúa uổng phí một phen
chuẩn bị, mà nếu chậm trễ nữa khiến cho hung thủ bỏ trốn mất dạng thì
sao? Hôm nay hung thủ kia ám sát chính là ta cùng Cảnh thế tử, biết đâu
ngày mai liền vào hoàng cung đi giết dượng Hoàng thượng cùng cô Hoàng
hậu đây! Ai cũng không nói trước được. Huống chi Hoàng mệnh khó cãi, coi như ta bị lấy máu mà chết cũng không dám cãi lệnh của dượng Hoàng
thượng a!”
Vân Thiển Nguyệt dứt lời, nét mặt già nua của Lục công công trắng
bệch như tờ giấy, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, run run nói: “Thiển
Nguyệt tiểu thư, lão nô cũng không nói qua hoàng thượng thương tiếc Tần
tiểu thư phủ Thừa Tướng nhiễm phong hàn bị bệnh nằm trên giường a, ngài. . . . . . Ngài cũng không thể nói bậy?”
“Tại sao ta có thể nói bậy?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Lục công
công, đối với hắn hỏi: “Ngươi có phải nói Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng
nhiễm phong hàn bị bệnh nằm trên giường đúng không?”
“Dạ, đúng là lão nô nói.” Lục công công thừa nhận.
“Ngươi có phải nói Dượng Hoàng thượng biết Tần tiểu thư suy yếu, mà
chuyện Diệp công chúa Thi chú lại không thể chậm trễ, đúng buổi trưa
tiến hành. Cho nên lần thứ hai đối với ta tuyên chỉ đúng không?” Vân
Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Dạ, nhưng là. . . . . .” Lục công công gật đầu, liền vội vàng lắc đầu.
“Nếu đúng thì nói đúng, nhưng là cái gì?” Vân Thiển Nguyệt chặn lời
Lục công công “Ta từ Linh Đài tự gặp đại nạn võ công mất hết, sau đó lại bị trăm tên tử thi kia ám sát trúng ám khí mất máu quá nhiều, thân thể
trống rỗng yếu đuối, hôm qua bị nhiễm hàn khí, buổi sáng còn uống canh
thuốc, so với ta đây bị nhiều bệnh mà nói, Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng
mới chỉ là nhiễm phong hàn nho nhỏ mà thôi, ngươi phụng Dượng Hoàng
thượng chi mệnh đi Vân Vương Phủ truyền hai lần ý chỉ cho ta, ai cũng
biết ngươi chính là đại biểu cho Dượng Hoàng thượng , Dượng Hoàng thượng không chọn Tần Ngọc Ngưng mà chọn ta, còn muốn ta không tới, không đến chính là kháng chỉ, đây không phải thương tiếc Tần tiểu thư thì là cái
gì?”
“Này. . . . . . Không phải vậy, lão nô là . . . . .” nét mặt già nua
của Lục công công tái đi, hắn phát hiện hắn không phản bác được lời của
Vân Thiển Nguyệt.
“Dượng Hoàng thượng , ngài cũng quá thiên vị đi? Nếu người không biết còn tưởng rằng Tần Ngọc Ngưng là cháu gái ngài, mà không phải là ta
đây!” Vân Thiển Nguyệt không hề để ý tới Lục công công nữa, nhìn về phía lão hoàng đế, dứt lời còn không đợi hắn mở miệng, liền chuyển mắt nhìn
về phía Tần Thừa tướng nói: “Có lẽ đúng như Dạ Khinh Nhiễm nói, Lục công công này xác định là thu của Tần Thừa tướng chỗ tốt gì, mới hướng về
Tần tiểu thư như thế, giả truyền thánh chỉ, muốn đưa ta vào chỗ chết.”
Tần Thừa tướng sắc mặt đại biến, vội vàng đứng lên “Thần tuyệt đối
không cho Lục công công chỗ tốt gì, tiểu nữ thật sự nhiễm phong hàn bị
bệnh nằm trên giường. . . . . .”
Lục công công “Bịch” một tiếng quỳ đến trên mặt đất, run run nói:
“Cho lão nô một trăm lá gan cũng không dám giả truyền thánh chỉ a!”
“Nếu Tần Thừa tướng không hối lộ Lục công công, Lục công công vừa rồi không có giả truyền thánh chỉ, vậy chính là dượng Hoàng thượng thương
tiếc Tần tiểu thư rồi!” Vân Thiển Nguyệt giải quyết dứt khoát, nhìn lão
hoàng đế, suy yếu nói: “Cũng đúng, Tần tiểu thư đại tài, có thể làm quốc mẫu đi! Dượng Hoàng thượng bảo vệ nàng mà bỏ qua ta như vậy, cũng đúng thôi. Ai kêu ta không hiểu thi thư, không thông viết văn, không biết lễ nghĩa, hôm nay còn biến thành cả người bị đả thương bệnh tật không dùng được!”
Vân Thiển Nguyệt dứt lời, trên dưới đài Giám trảm một trăm người tĩnh lặng không tiếng động, người người sắc mặt khác nhau.
Dạ Khinh Nhiễm kinh dị, hắn chuyển mắt đem Lục công công đẩy ra,
không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt mượn Lục công công mà chỉ trích lão
hoàng đế thiên vị Tần Ngọc Ngưng. Hắn nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng
bộ dáng suy yếu tùy thời muốn ngã xuống đất, thì nhìn về phía Lão hoàng
đế ngồi ở ghế trên, thấy Lão hoàng đế nhìn Vân Thiển nguyệt với ánh mắt
thâm thúy, trong lòng hắn căng thẳng, vội vàng mở miệng “Hoàng bá bá,
tiểu nha đầu thân thể hôm nay đúng là không thể chịu đựng thêm được, nếu không tin ngài tìm thái y bắt mạch cho nàng. Hôm nay Vương thái y không phải đang ở đây sao? Cho Vương thái y tới bắt mạch cho tiểu nha đầu,
ngài vừa nhìn liền biết.”
Vương thái y nghe Dạ Khinh Nhiễm nhắc tới hắn, thân thể khẽ run rẩy, vội vàng đứng lên.
“Ngươi đã cùng Diệp công chúa bắt mạch cho Nguyệt nha đầu rồi, liền
không cần!” Lão hoàng đế lắc đầu, ánh mắt không rời Vân Thiển Nguyệt,
tựa hồ muốn xem thấu nàng.
Vân Thiển Nguyệt trống rỗng suy yếu đứng đó, đón ánh mắt của Lão
hoàng đế, ánh mắt kia nhìn ôn hòa, thật ra thì lạnh lùng, trong nội tâm
nàng xem thường. Có người ngươi chỉ cần đoán được tâm tư của hắn muốn
đối phó ngươi, liền cảm thấy không đáng sợ nữa.
“Hoàng bá bá, ngài hãy để cho Vương thái y bắt mạch cho tiểu nha đầu
đi! Nếu không có vài người còn tưởng rằng ta che chở tiểu nha đầu này!
Tỷ như Tần Thừa tướng.” Dạ Khinh Nhiễm nhìn ánh mắt Lão hoàng đế nhìn
Vân Thiển Nguyệt, chỉ cảm thấy lạnh cả người, kiên trì nói. Hắn cảm thấy cần thiết để cho Hoàng bá bá biết thân thể tiểu nha đầu thật không thể
lấy máu, không phải là hắn che chở nàng.
“Lão thần không dám! Nhiễm Tiểu vương gia cùng Diệp công chúa y thuật tự nhiên là tốt.” Tần Thừa tướng vội vàng nói.
“Ta cùng Diệp công chúa y thuật đương nhiên tốt, nhưng mà có giao hảo cùng tiểu nha đầu, khó thể chắc chắn không bao che cho Tiểu nha đầu,
đúng không?” Dạ Khinh Nhiễm liếc Tần Thừa tướng một cái, không đợi lão
hoàng đế nói chuyện, đối với Vương thái y ngoắc tay “Ngươi tới đây,
nhanh bắt mạch cho tiểu nha đầu. Phải ăn ngay nói thật! Những người đang ngồi đây biết y thuật không phải là ít. Nếu có nửa câu dối trá, ngươi
tự biết hậu quả!”
Vương thái y nhìn về phía lão hoàng đế.
Lão hoàng đế nhìn về phía người nãy giờ vẫn không nói chuyện – Dung
Cảnh, ôn hòa nói: “Y thuật của Cảnh thế tử có một không hai trong thiên
hạ, văn võ đứng đầu đủ loại quan lại mặc dù không tin lời của Tiểu Ma
vương cùng Diệp công chúa, nhưng rât tin tưởng lời của Cảnh thế tử, về
thân thể Nguyệt nha đầu, Cảnh thế tử thấy thế nào?”
Tất cả mọi người nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh đối với Lão hoàng đế nhợt nhạt thi lễ, thản nhiên nói:
“Dung Cảnh từ khi được Vân lão Vương Gia nhờ vả trông nom Thiển Nguyệt
tiểu thư, đã bị lời đồn đại làm cho mệt mỏi, thật sự là khốn nhiễu. Mặc
dù bản thân ta trong sạch, nhưng cũng khó không có người cho là ta đang
che chở Thiển Nguyệt tiểu thư. Vương thái y là viện thủ Thái y viện. Ở
Thái y viện đợi mấy chục năm, y thuật tự nhiên vô cùng tốt, cũng rất
chính trực, Hoàng thượng để Vương thái y chẩn bệnh là thuận tiện nhất!”
“Nếu Cảnh thế tử đã nói như thế, vậy Vương thái y đi qua bắt mạch cho Nguyệt nha đầu đi!” Lão hoàng đế gật đầu.
“Dạ, hoàng thượng!” Vương thái y lập tức đi về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, chờ Vương thái y đến gần. Dung Cảnh
cho nàng uống thuốc đều lừa gạt được Dạ Khinh Nhiễm cùng Diệp Thiến, tự
nhiên có thể lừa được Vương thái y nho nhỏ này.
Tất cả mọi người nhìn về phía Vương thái y cùng Vân Thiển Nguyệt,
trong lòng người người đều suy nghĩ, Thiển Nguyệt tiểu thư này mặc dù
trước kia quần áo lụa là lớn lối chữ to không biết, nhưng dung mạo thì
không thể xoi mói, nhưng hôm nay bộ dáng quả thực khó coi.
Dạ Thiên Khuynh cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, chau mày, trong mắt không thấy vẻ chán ghét, nhưng cũng không thấy dáng vẻ tình cảm như trước,
không biết đang nghĩ cái gì.
Dạ Thiên Dục cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt, từ sau khi Vân Thiển Nguyệt
bị ám sát hắn đi Vân Vương Phủ thăm đều bị chặn ở ngoài cửa không gặp
được nàng, hôm nay nhìn nàng vô cùng thê thảm thật làm hắn kinh dị, thầm nghĩ chẳng lẽ phiêu hương Tiễn Môn Tam Diệp lợi hại như vậy? Nhưng y
thuật của Cảnh thế tử không phải là có một không hai thiên hạ sao? Liền
ngay cả phiêu hương Tiễn Môn Tam Diệp nho nhỏ này có thể làm khó hắn,
cho nên mới để cho tiểu nha đầu này không nhận ra hình người? Hắn cảm
giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng nói không ra.
“Xin Thiển Nguyệt tiểu thư đem tay phải đưa cho lão thần!” Vương thái y đứng trước mặt Vân Thiển Nguyệt kính cẩn mở miệng.
Vân Thiển Nguyệt theo lời đưa tay phải ra.
Vương thái y dưới ánh mắt của mọi người đưa tay đặt trên mạch đập của Vân Thiển Nguyệt, chỉ thấy tay hắn vừa chạm vào, liền lập tức lấy ra,
giống như chạm phải bỏng, cùng lúc đó sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
“Vương thái y, đã chuyện gì xảy ra?” Lão hoàng đế hỏi.
“Để lão thần kiểm tra lại một chút!” Vương thái y lấy lại bình tĩnh, lại đem tay để ở trên mạch tượng của Vân Thiển Nguyệt.
Ánh mắt mọi người lúc này đều rơi trên ngón tay của Vương thái y và cánh tay của Vân Thiển Nguyệt..
Hồi lâu, Vương thái y thả tay xuống, thần sắc kinh hãi trên mặt đã
thối lui, xoay người lại đối với lão hoàng đế cung nói: “Bẩm hoàng
thượng, Thiển Nguyệt tiểu thư bị thiếu khí huyết, bên trong bị thương
tổn, máu huyết chưa đầy, mạch giống như không có thực, thật sự là chứng
bệnh nặng. Hơn nữa nàng hôm nay. . . . . . là nữ nhân có quỳ thủy, càng
làm thân thể hao hụt, nếu là có chút sai lầm, tánh mạng khó bảo toàn.
Đúng như lời của Nhiễm Tiểu vương gia cùng Diệp công chúa nói, không thể lấy máu nữa. Chẳng những không thể lấy máu, mà còn phải nghỉ ngơi cho
tốt. Nếu không. . . . . .”
“Nếu không cái gì?” Lão hoàng đế hỏi.
“Nếu không tương lai sợ rằng sẽ. . . . . .” Vương thái y cúi đầu, khó khăn phun ra mấy chữ, “Không thể có con!”
Lão hoàng đế biến sắc, đồng thời sắc mặt của Dạ Thiên Khuynh cũng
biến đổi, Dạ Thiên Dục cả kinh, một mực ngồi phía sau không có mở miệng, Vân Vương gia đứng lên, nhìn Vương thái y, đi hai bước đi tới trước mặt hắn, run run hỏi “Vương thái y, ngươi nói cái gì? Ngươi nói Thiển
Nguyệt không. . . . . . Không. . . . . . Ngươi có phải chẩn đoán sai rồi hay không?”
Vương thái y nhìn Vân Vương gia, lắc đầu “Y thuật của Lão thần nếu Vương gia không tin, thì tìm người khác trị liệu là được!”
“Tại sao có thể như vậy? Thân thể của Thiển Nguyệt . . . . .” Vân Vương gia cả người phát run.
“Vân Vương huynh đừng nóng vội, Vương thái y nói là không nghỉ ngơi
tốt mới có lẽ không thể mang thai, chẳng qua cũng chỉ là có lẽ mà thôi.
Không phải còn có Cảnh thế tử có ở đây sao? Y thuật của Cảnh thế tử có
một không hai, tất nhiên có thể chữa khỏi bệnh cho Nguyệt nha đầu.” Lão
hoàng đế rất nhanh khôi phục thần sắc, đối với Vân Vương gia an ủi.
“Cảnh thế tử, cháu xem cho thêm Thiển Nguyệt một chút, nàng. . . . . . Thân thể nàng có thể bình an vô sự hay không?” Vân Vương gia nhìn về
phía Dung Cảnh.
“Vân Vương thúc yên tâm, Dung Cảnh chắc chắn dốc hết sức có thể. Thân thể của nàng hao hụt quá đáng, thực tại gấp không được, phải từ từ nghỉ ngơi.” Dung Cảnh đối với Vân Vương gia nói.
Vân Vương gia gật đầu, giống như thoáng cái già nua đi rất nhiều, đối với lão hoàng đế bi thương nói: “Hoàng thượng, Thiển Nguyệt là nữ nhi
của vi thần, lúc Vương Phi qua đời đã đáp ứng sẽ chiếu cố nàng thật tốt
nhưng vi thần không có làm được, may là hôm nay có Nhiễm Tiểu vương gia
cùng Diệp công chúa, Cảnh thế tử ở đây, nếu không vi thần sẽ mất đi nữ
nhi này.”
“Vân Vương huynh chớ vội! Chuyện này cũng là trách trẫm!” Lão hoàng
đế nhìn Vân Vương gia, nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, thở dài nói:
“Trẫm vẫn cảm thấy Nguyệt nha đầu thân thể khỏe mạnh, không nghĩ tới hôm nay lại kém như vậy, cũng là trẫm mấy ngày nay vẫn phiền lòng chuyện
truy tìm hung thủ phía sau ám sát nàng cùng Cảnh thế tử, không để mắt
đến thân thể Nguyệt nha đầu. Cho là Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng không có võ công, nuôi ở khuê phòng, so với Nguyệt nha đầu mảnh mai hơn, mới nói với Lục công công cảm thấy dùng Nguyệt nha đầu dường như thích hợp,
cũng không có ý tứ thiên vị Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng. Chẳng qua là
không nghĩ đến thấn thể Nguyệt nha đầu nghiêm trọng như vậy . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, cười lạnh một tiếng, lão hoàng đế quả thật
chỉ nhẹ nhàng nói một câu sai sót nàng liền nhận lấy tính toán này, quả
nhiên không hổ là vua của một nước.
“Chuyện này cũng không thể trách hoàng thượng, muốn trách phải trách
vi thần đã lơ là Thiển Nguyệt!” Vân Vương gia cũng cúi đầu, mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ ràng dụng ý của Hoàng thượng bỏ qua Vân Thiển Nguyệt
bảo vệ Tần Ngọc Ngưng, nhưng lúc này cũng không khỏi không nói theo
Hoàng thượng.
“Không sai, là trách chúng ta đều không để mắt đến!” Lão hoàng đế thở dài một hơi, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, đối với Lục công công đang
quỳ trên mặt đất giận dữ nói “Lục công công, nếu ngươi hai lần đi Vân
Vương Phủ, làm sao kéo nàng một thân bệnh nặng tới đây? Trẫm mặc dù có
hạ ý chỉ, nhưng chú ý đến thân thể Nguyệt nha đầu, trẫm chưa thấy bộ
dáng bệnh nặng của Nguyệt nha đầu, ngươi đi theo bên cạnh trẫm nhiều năm như vậy, cái gì nặng nhẹ chẳng lẽ còn không phân biệt được sao? Nếu
Nguyệt nha đầu xảy ra chuyện gì, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ
dùng.”
Lục công công nét mặt già nua tái đi, quỳ trên mặt đất vội vàng dập đầu “Hoàng thượng thứ tội, là lỗi của nô tài!”
“Người đâu, đem tên nô tài này xuống dùng loạn côn đánh chết cho trẫm!” Lão hoàng đế bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
“Dạ!” Phía sau Lão hoàng đế lên tiếng mấy tên thị vệ đi ra nhấc Lục công công trên mặt đất lên.
Lục công công mặt như màu đất, không nghĩ tới hôm nay có tai hoạ ngập đầu, hô to “Hoàng thượng tha mạng. . . . . .”
Lão hoàng đế làm như không nghe thấy, quay đầu hòa ái nhìn về phía
Vân Thiển Nguyệt nói: “Nguyệt nha đầu, mặc dù chuyện truy tìm hung thủ
phía sau ám sát ngươi cùng Cảnh thế tử rất quan trọng nhưng thân thể của ngươi quan trọng hơn. Ngươi là đích nữ duy nhất của Vân Vương Phủ. Bỏ
qua Tổ huấn của Thủy tổ không nói, trẫm cũng là nhìn ngươi từ nhỏ lớn
lên. Chuyện hôm nay là trẫm dùng người bất lợi, nô tài này mới cậy lên
mặt tự cho mình là thông minh không phân biệt nặng nhẹ, suýt nữa hại
ngươi, trẫm cũng có một nửa sai lầm. May là ngươi hôm nay không có
chuyện gì, nếu không trẫm cũng không biết ăn nói như thế nào với Vân lão Vương Gia.”
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, nhìn thoáng qua Lục công công bị bắt đi, suy yếu lên tiếng “Lục công công cũng là một lòng vì dượng
Hoàng thượng làm việc, ta nếu không có chuyện gì, hôm nay coi như xong, đừng giết hắn.”
“Phế vật như vậy lưu lại có tác dụng gì? Trẫm giết hắn để răn đe
những kẻ khác coi đó mà làm theo! Ngươi không cần cầu tình cho hắn, hắn
chưa từng đem chuyện tình của ngươi bẩm báo cho trẫm, ép buộc ngươi tới, khiến chút nữa là hại chết ngươi!” Thanh âm Lão hoàng đế trầm xuống, vô cùng uy nghiêm, không nhìn Lục công công bị bắt đi xuống, đối với Vân
Thiển Nguyệt ôn hòa nói: “Tiểu nha đầu ngươi mặc dù ngang ngược càn rỡ, quần áo lụa là không thay đổi, nhưng có lòng thiện lương.”
Vân Thiển Nguyệt không lên tiếng nữa, cúi đầu. Nàng thiện lương sao?
Chẳng qua là lão hoàng đế lòng dạ đủ ác độc, Lục công công tựa hồ theo
hắn từ khi hắn còn làm thái tử đi? Hôm nay nói giết là giết! Quả nhiên
đủ ngoan tuyệt.
Giám trảm tịch trên dưới một trăm người không người nào mở miệng vì
Lục công công cầu tình. Những người đang ngồi trên đài, đều đã tung
hoành quan trường, trong lòng tự nhiên đều hiểu mấy phần, Lục công công
bất quá là một câu trả lời thỏa đáng mà Hoàng thượng cho Vân Vương Phủ
cùng Vân Thiển Nguyệt suýt nữa khiến nàng lấy máu bị chết mà thôi, cho
nên Lục công công phải chết!
Dạ Khinh Nhiễm mặt không chút thay đổi, Dung Cảnh thần sắc nhàn nhạt, hai người nghe được nơi xa truyền đến tiếng Lục công công kêu thảm,
chưa từng liếc mắt nhìn.
“Diệp công chúa, trẫm thấy chuyện hôm nay coi như xong đi! Ngươi xem coi thế nào?” Lão hoàng đế nhìn về phía Diệp Thiến.
“Hoàng thượng, không phải còn có phủ Thừa Tướng Tần tiểu thư sao?”
Diệp Thiến nhìn lão hoàng đế, không sợ thiên uy, lanh lảnh nói: “Thật ra Vân Thiển Nguyệt không phải là người thích hợp nhất, nàng chẳng qua
sinh đúng ngày âm tháng âm mà thôi, nếu ta dùng máu của nàng phải ở buổi trưa Thi chú mới chỉ có một nửa nắm chắc, nhưng Tần Ngọc Ngưng tiểu thư phủ Thừa Tướng lại sinh đúng ngày âm tháng âm năm âm thì khác rồi. Ta
không thể nói mười phần nắm chắc giúp Hoàng thượng bắt được hung thủ
phía sau ám sát Cảnh thế tử cùng Vân Thiển Nguyệt, nhưng nắm chắc được
chín phần. Hơn nữa máu của nàng tùy lúc đều có thể dùng.”
“Nhưng là Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng nhiễm phong hàn bị bệnh nằm trên giường. . . . . .” Lão hoàng đế nói.
“Phong hàn nho nhỏ mà thôi, đừng nói có Cảnh thế tử y thuật có một
không hai trong thiên hạ ở đây, cho dù y thuật của Bổn công chúa miễn
cưỡng cũng không có trở ngại, đem vị thuốc kia đưa cho Tần tiểu thu
uống, phong hàn của Tần tiểu thư cũng lập tức khỏe lại!” Diệp Thiến nhìn Lão hoàng đế, giọng nói lộ ra không nhịn được: “Ta muốn thông qua trăm
thi thể tử sĩ này mới có thể Thi chú truy tìm hung thủ sau lưng. Hơn nữa những thứ này thi thể bị ta làm thuật, nếu không có thể biến thành
cương thi làm loạn, nhưng chỉ có thể giữ được mấy ngày mà thôi, hôm nay
là kỳ hạn cuối cùng. Nếu bỏ lỡ hôm nay, chờ thi thể một khi rữa nát hóa
thành nước, như vậy ta cũng không cần Thi chú, có Thi chú cũng không tìm được hung thủ .”
Diệp Thiến dứt lời, không đợi lão hoàng đế mở miệng lại tiếp tục nói: “Mặc dù Nam Cương li hồn thuật này là của chúng ta, nhưng hoàng thượng
cũng biết, trăm năm trước Thuỷ tổ hoàng đế chinh chiến thiên hạ, Nam
Cương cũng từng xảy ra đại biến, sau vài đợt đại biến Nam Cương bị chia
năm sẻ bảy. Người hiểu loại trùng chú này, nhân cơ hội ra khỏi Nam Cương lập nên môn phái khác, hôm nay liền rời núi gây tại họa cũng không phải là không thể. Thiên Thánh Hoàng thượng cũng không thể vì thế mà đắc tội Nam Cương chúng ta! Ta hôm nay sở dĩ tương trợ Thi chú tìm ra hung thủ
phía sau, cũng là vì chứng minh không phải là ta cùng phụ vương ta gây
nên, nếu hoàng thượng vì thương tiếc Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng mà bỏ
qua cơ hội hôm nay, sau này ta có thể bỏ mặc! Huống chi loại này Thi chú này rất đau đớn cho thân thể, Thiên thánh Ngô Hoàng thánh minh, nên rõ
ràng chú thuật của chúng ta không dễ dàng vận dụng. Phải tận dụng đúng
thời cơ. Hoàng thượng cần phải suy nghĩ kỹ!”
Diệp Thiến nói một hồi cũng không lên tiếng nữa, chờ lão hoàng đế quyết định.
Vân Thiển Nguyệt vì Diệp Thiến âm thầm khen một câu, Diệp Thiến nói
xong những lời này có thể nói là cẩn thận, một mũi tên trúng hai con
chim. Chuyện hôm nay phải lo liệu hôm nay rồi, như thế là cho lão hoàng đế hai cái lựa chọn, đầu tiên là nói rõ nàng trợ giúp tra tìm hung thủ
bất quá là gần chút ít nhân nghĩa. Dù sao loại chú thuật từ Nam Cương
này. Về tình về lý nàng không thể ngồi nhìn không để ý tới. Nhưng nếu
nàng sửa lại, mà lão hoàng đế vì bảo vệ Tần Ngọc Ngưng có thể không cần
sử dụng máu của nàng ta… như vậy sẽ bỏ lỡ hôm nay, nàng cũng không quản. Cũng chính là nói cho lão hoàng đế sau này có chuyện gì xảy ra cũng
đừng giận chó đánh mèo với Nam Cương.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn thoáng qua lão hoàng đế, thấy Lão
hoàng đế vẫn như một người bình thường, từ trên mặt hắn nhìn không ra
tâm tình, trong nội tâm nàng cười lạnh, cổ nhân đều biết mất máu sẽ tổn
hại đến sức khỏe, nếu Lão hoàng đế thật có lòng để cho Tần Ngọc Ngưng
làm hoàng hậu, tự nhiên không cho phép nàng ta bị thương, nàng cũng muốn biết Lão hoàng đế làm sao trả lời Diệp Thiến, sẽ lựa chọn như thế nào?
“Diệp công chúa, ngươi nói rất đúng. Nhưng nếu Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng thật sự giống Nguyệt nha đầu không thể lấy máu thì sao?” Lão
hoàng đế chậm rãi mở miệng, thanh âm không uy nghiêm, nhưng có một cỗ áp lực.
“Nếu là thật sự không thể lấy máu, vậy chỉ có thể chờ sau này từ từ tra tìm hung thủ.” Diệp Thiến nói.
“Nếu đem Tần tiểu thư mời tới, không thể lấy máu, chuyện hôm nay
ngừng lại ở đây, sau này chuyện tra tìm hung thủ Diệp công chúa sẽ không quản sao? Nếu có người có dụng ý Thi chú họa loạn, trẫm không tìm Nam
Cương Vương là không được.” Lão hoàng đế lại hỏi.
“Hoàng thượng không phải là người không biết tình người, Diệp Thiến
ta cũng không phải là người bất cận nhân tình (người không biết lý lẽ).
Nếu đem Tần tiểu thư mời tới, nàng thật không có thể lấy máu, chuyện hôm nay liền thôi, coi như ta uổng phí tâm tư chuẩn bị một phen, sau này
nếu có người dùng chú thuật họa loạn, chú thuật từ Nam Cương, Nam Cương
ta tự nhiên quản. Bụng làm dạ chịu!” Diệp Thiến thẳng thắn nói: “Nếu Tần tiểu thư có thể sử dụng mà hoàng thượng không nỡ. . . . . . Ta sẽ không quản!”
“Tốt! Lục. . . . . .” Lão hoàng đế gật đầu, vừa định kêu Lục công
công, nghĩ tới đã đem Lục công công loạn côn đánh chết, nét mặt già nua
trầm xuống, đối với Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục phân phó “Thiên
Khuynh, Thiên Dục, hai người các ngươi lập tức đi phủ Thừa Tướng, mời
Tần tiểu thư tới. Nếu Tần tiểu thư không thể đi, liền mang tới! Tránh
cho Nguyệt nha đầu nói ta che chở cho nàng.”
“Dạ, nhi thần tuân chỉ!” Dạ Thiên Khuynh cùng Dạ Thiên Dục đồng thời lên tiếng.
Lão hoàng đế khoát khoát tay, hai người đều nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, xuống đài Giám trảm, hướng phủ Thừa Tướng đi.
“Bẩm hoàng thượng, Lục công công đã tắt thở!” Mấy tên thị vệ trở lại bẩm báo.
“Lục công công luôn cùng trẫm đồng lòng, vẫn đều cẩn thận, nhưng hôm
nay một lệnh của trẫm không thể không tiếp nhận. Nếu đã chết trẫm sẽ
không truy cứu. Nhớ những năm này hắn hầu hạ trẫm, hậu táng đi!” Lão
hoàng đế khoát khoát tay.
“Dạ!” Mấy tên thị vệ lĩnh chỉ lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới một con chó nuôi một hai năm mất tích hoặc
đã chết còn có thể đau lòng, đừng nói là Lục công công đi theo Lão hoàng đế mấy thập niên, hôm nay bởi vì nàng mà giết Lục công công, mặc dù là
thái giám, nhưng tóm lại là nô tài thiếp thân hầu hạ Lão hoàng đế mấy
thập niên. Lão hoàng đế mặc dù chính mình hạ thủ, nhưng khoản sổ sách
này đoán chừng có thể tính ở trên người nàng. Có câu đánh chó phải ngó
mặt chủ! Nhưng vậy thì như thế nào? Nàng sợ chắc.
Lão hoàng đế quay đầu, đối với Vân Thiển Nguyệt vẻ mặt ôn hoà nói:
“Trẫm cho người từ trong kho lạnh lấy cỏ Linh chi năm trăm năm đưa qua
cho ngươi. Thân thể của ngươi quan trọng, cần phải dưỡng tốt cho trẫm!”
Cỏ linh chi năm trăm năm? Vân Thiển Nguyệt tâm tư khẽ động, thầm nghĩ không hổ là Hoàng thượng nắm giữ quyền sinh quyền sát hàng vạn hàng
nghìn chúng sanh Thiên Thánh trong tay. Bởi vì nàng mà giết Lục công
công nô tài thiếp thân cũng không những không giận ngược lại cho nàng cỏ linh chi năm trăm năm, ngăn chặn miệng lưỡi của một đám đại thần vì Vân Vương Phủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, sẽ không đối với Lão hoàng đế
sinh ra bất mãn, dù sao cỏ linh chi là thánh phẩm, là thuốc tốt, cũng
triệt tiêu tâm tư suýt nữa hại nàng. Thủ đoạn thế này đúng là không
tưởng được. Trong lòng nàng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt hiện ra
thần sắc vui mừng “Đa tạ dượng Hoàng thượng ban thuốc!”
Cỏ linh chi năm trăm năm quả thật hiếm thấy, lão hoàng đế đã đưa tới cửa, nàng mà từ chối là người ngu!
“Hoàng thượng, không thể đồng ý!” Vẫn ngồi ở phía dưới Hiếu Thân
vương bỗng nhiên đứng lên, đối với lão hoàng đế nói: “Cỏ linh chi năm
trăm năm này trong kho ướp lạnh chỉ có một gốc, tại sao người có thể đưa cho nàng?”
“Hiếu Thân vương, Dượng Hoàng thượng không đưa cho ta chẳng lẽ lại
đưa cho ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Hiếu Thân vương, mặc dù hơi thở
suy yếu, nhưng nói nhấn từng chữ rõ ràng, “Chẳng lẽ ngươi so với ta còn
cần hơn? Thân thể của ngươi cũng hao tổn quá nặng, tương lai không thể
mang thai?”
Hiếu Thân vương nhất thời giận dữ “Vân Thiển Nguyệt, ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Bổn vương làm sao có thể mang thai?”
Diệp Thiến “Xì” một tiếng vui vẻ, không đợi Vân Thiển Nguyệt mở
miệng, lúc nãy còn hùng hổ dọa người, lúc này đối với Hiếu Thân vương
ngây thơ hỏi: “Ngươi đã không thể mang thai, còn cùng Vân Thiển Nguyệt
đoạt cỏ linh chi làm cái gì?”
“Bổn vương nơi nào cần gì cỏ linh chi. Chẳng qua cỏ linh chi kia trân quý, lão thần cảm thấy hoàng thượng hôm nay tuổi già, sau này sẽ cần
nên mới nói không cho phép. Chính là một Vân Thiển Nguyệt sao có thể sử
dụng gốc cây Cỏ linh chi năm trăm năm kia chứ?” Hiếu Thân vương bị lời
nói của Vân Thiển Nguyệt cùng Diệp Thiến, nét mặt già nua lúc trắng lúc
xanh, cả giận nói.
“Àh, ta hiểu được, thì ra là ngươi là đang nói Thiên thánh hoàng
thượng già rồi, cần cỏ linh chi mới có thể tiếp tục cường tráng.” Diệp
Thiến chợt hiểu ra, không hề nhìn Hiếu Thân vương nữa, đối với Vân Thiển Nguyệt nói: “Nói như vậy ngươi cũng đừng muốn nữa, thân thể ngươi tự
nhiên không thể so với thân thể quý giá của Hoàng thượng! Nam Cương
chúng ta có một gốc cỏ linh chi ngàn năm đây! Đến lúc đó ta tặng cho
ngươi đi! Phụ vương ta thân mạnh thể cường, sẽ không sử dụng đến loại
này!”
Vân Thiển Nguyệt cố nén cười, Diệp Thiến là xuyên tạc nói lão hoàng đế vô năng đây! Nàng vừa muốn gật đầu.
Chỉ nghe Lão hoàng đế ở ghế trên giận dữ, đối với Hiếu Thân vương
nói: “Lãnh vương huynh, trẫm thân thể cường kiện, không cần dùng dược
vật này. Nguyệt nha đầu là đích nữ Vân Vương Phủ, lịch đại hoàng hậu đều xuất thân từ Vân Vương Phủ, lập nhiều công lao cho Thiên Thánh tử Tôn
noi theo. Thân thể của nàng cũng quý giá. Chính là cỏ linh chi năm trăm
năm coi là cái gì? Chỉ cần có thể làm cho nàng khôi phục thân thể, trẫm
có thể an tâm.”
“Hoàng thượng. . . . . .” Hiếu Thân vương còn muốn nói tiếp. Là cỏ
linh chi năm trăm năm đó, hoàng thượng nói cho Vân Thiển Nguyệt liền
cho. Theo hắn tốt nhất là Vân Thiển Nguyệt không thể mang thai.
“Lãnh vương huynh không nên nói nữa! Lui ra đi!” Lão hoàng đế cắt đứt lời của Hiếu Thân vương, không cho người ta phản bác, khoát khoát tay.
Hiếu Thân vương nhìn về phía Đức Thân vương, Đức thân vương lúc này
mới mở miệng “Thiển Nguyệt tiểu thư thân thể suy yếu như vậy, Hoàng
huynh ban thưởng một gốc cỏ linh chi năm trăm năm bổ thể cũng không có
gì. Hoàng huynh hôm nay thân thể cường kiện, vạn thọ vô cương. Cỏ linh
chi năm trăm năm sau này sẽ tìm là được. Nay thân thể Thiển Nguyệt tiểu
thư đã rất gấp! Lãnh vương huynh quá lo lắng!”
“Là lão thần hồ đồ, Hoàng thượng vạn thọ vô cương, làm sao sẽ dùng
đến cái này. . . . . .” Hiếu Thân vương tỉnh ngộ, biết chạm đến chỗ
kiêng kỵ của hoàng thượng, mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy ra, không dám
nhiều lời, lui về chỗ ngồi.
“Lão thần đa tạ Hoàng thượng thương xót tiểu nữ!” Vân Vương gia vội vàng quỳ xuống đất tạ ơn.
“Vân Vương huynh miễn lễ! Trẫm cũng không hi vọng tiểu nha đầu này
gặp chuyện không may.” Lão hoàng đế đối với Vân Vương gia phất tay một
cái, nhìn về phía Dung Cảnh “Cảnh thế tử, ngươi có thể có nắm chắc trị
lành bệnh cho Nguyệt nha đầu không?”
“Cảnh sẽ cố hết sức!” Dung Cảnh chậm rãi mở miệng.
“Dõi mắt khắp Thiên Thánh, trẫm tin y thuật của ngươi. Phàm là muốn
dùng thuốc gì, chỉ cần là Dược phòng trong hoàng cung có, có thể sai
người đến Dược phòng lấy, nhất định phải trị lành Nguyệt nha đầu.” Lão
hoàng đế lại nói.
“Y thuật mặc dù tốt, cũng không có thể chữa trị tận gốc. Hoàng thượng quá tin tưởng Dung Cảnh. Dung Cảnh chắc chắn hết sức chữa cho Thiển
Nguyệt tiểu thư một thân khỏe mạnh.” Dung Cảnh cúi đầu, có chút thẫn thờ nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh làm ra vẻ, trong lòng trợn trắng mắt. Giả bộ!
“Ai, Cảnh thế tử đừng buồn, nghe nói Thiên Sơn tuyết liên trên đỉnh
Thiên Tuyết Sơn ba năm nở hoa một lần! Đến lúc đó trẫm nhất định sẽ phái người mang tới, mặc dù không thể chữa bệnh, nhưng có thể kéo dài tánh
mạng cho ngươi.” Lão hoàng đế thở dài, trấn an nói.
“Chính là tánh mạng mà thôi, Dung Cảnh chỉ tự trách mình y thuật
không tinh. Hoàng thượng không cần vì Dung Cảnh hao tổn tinh thần.” Dung Cảnh cười nhạt, rầu rĩ hết sức “Phụ vương cùng mẫu phi trên trời có
linh thiêng phù hộ Dung Cảnh sống lâu như vậy, ta đã đủ hài lòng!”
“Dung Vương huynh cùng Dung Vương Phi đi được quá sớm, vất vả Cảnh
thế tử rồi!” Lão hoàng đế lần nữa thở dài, tựa hồ có chút đau buồn “Trẫm từng được Vinh Vương huynh cứu mạng, lại không thể chiếu cố con trai
độc nhất của hắn sau này, hiện tại có chút xấu hổ.”
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, trầm mặc không nói.
“Sau khi Cảnh thế tử sinh bệnh nặng trẫm vẫn không có cách nào, may
là Linh Ẩn đại sư cứu Cảnh thế tử một mạng. Hôm nay sau mười năm bị bệnh nghỉ ngơi rốt cục có thể bước ra cửa phủ, coi như là một chuyện thật
đáng mừng.” Lão hoàng đế nhìn Dung Cảnh, lại nói: “Cảnh thế tử hôm nay
đã gần đến quan ( ý nói là đến tuổi lập gia đình), cũng nên suy nghĩ đến hôn nhân đại sự. Không biết ngươi thích tiểu thư nhà ai, nói cho trẫm
biết, trẫm vì ngươi chỉ hôn. Cũng làm cho Dung Vương huynh cùng Dung
Vương Phi trên trời có linh thiêng an tâm. Vì Dung Vương Phủ lưu lại đời sau.”
Gả a! Vân Thiển Nguyệt tâm tư vừa động, nhưng không có nhìn Dung Cảnh.
Diệp Thiến thì lập tức mở to hai mắt nhìn về phía Dung Cảnh, còn liếc Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Khinh Nhiễm một cái.
Dạ Khinh Nhiễm chân mày khẽ nhíu xuống, nhìn Vân Thiển Nguyệt một
cái, thấy nàng làm như việc không liên quan đến mình, phảng phất không
nghe thấy, trong bụng hắn hơi giãn ra, nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh mặt không đổi sắc, cười nhạt “Dung Cảnh còn chưa có người
trong lòng, đợi đến lúc có tất nhiên xin Hoàng thượng làm chủ!”
Diệp Thiến có chút không dám tin nhìn Dung Cảnh, lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn trống rỗng suy yếu đứng ở nơi
đó, mặt không có nửa điểm biểu cảm. Nàng vốn cho rằng như vậy, hôm nay
bỗng nhiên đối với quan hệ hai người có chút nghi ngờ cùng không xác
định.
Dạ Khinh Nhiễm sắc mặt hơi giãn ra nhìn Dung Cảnh, chỗ sâu trong đáy mắt ẩn dấu một tia hiểu rõ.
“Nga? Cảnh thế tử còn không có người trong lòng a! Trẫm thấy ngươi
đối với Nguyệt nha đầu đặc biệt, còn tưởng rằng ngươi thích Nguyệt nha
đầu. Nếu là ngươi thích Nguyệt nha đầu, trẫm huỷ bỏ tổ huấn, cho các
ngươi chỉ hôn cũng chưa hẳn không thể. Thì ra là không phải!” ánh mắt
Lão hoàng đế thâm thúy ở trên mặt Dung Cảnh tìm kiếm một lần, không nhìn ra Dung Cảnh có bất kỳ ý nghĩ, lại liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy
Vân Thiển Nguyệt trống rỗng suy yếu đứng ở nơi đó tựa hồ duy trì không
được, mâu quang hắn cũng hiện lên một tia nghi ngờ. Nếu là Cảnh thế tử
sâu thẳm khó dò cũng không nói, nhưng Vân Thiển Nguyệt, tiểu nha đầu này không chút tâm cơ nào lơ đễnh làm như không nghe thấy. Chẳng lẽ là tiểu nha đầu kia thật đối với Dung Cảnh không có ý nghĩa sao? Lời đồn đại
hai người chẳng qua chỉ là đồn đại thôi?
“Cảnh thích Thiển Nguyệt tiểu thư thật tình, cũng bởi vì năm đó ta
bệnh nặng Vân gia gia tặng một viên thánh dược, mới để cho Linh Ẩn đại
sư bảo vệ tính mạng của ta. Cho nên Vân gia gia bảo ta chiếu cố nàng, ta liền đồng ý. Nhưng nàng thật sự quần áo lụa là không thay đổi làm cho
người ta nhức đầu. Nếu ta cưới một thê tử như vậy, chẳng phải là sau này mỗi ngày sẽ không được an bình sao? Hoàng thượng thật là hiểu lầm. Nếu
không phải thân thể nàng không tốt, ta lại hiểu y thuật, ta thật không
muốn xen vào chuyện của nàng nữa.” Dung Cảnh bất đắc dĩ cười khổ.
Vân Thiển Nguyệt trong lòng xuy một tiếng, sói đội lốt cừu này! Ghét
bỏ nàng sao còn hôn nàng? Hắn giỏi giả bộ thật! Bất quá nàng cũng không
tin tưởng lời của Lão hoàng đế lời, nếu Dung Cảnh dám nói thích nàng,
xin lão hoàng đế gả chỉ hôn, Lão hoàng đế đoán chừng sẽ lấy Tổ huấn ra
mà nói chuyện này rồi, không ân chuẩn mà còn trị tội các nàng rõ ràng
đã có Tổ huấn của Thủy tổ gia, thân phận của nàng là phải vào cung nhưng lại coi rẻ hoàng quyền tự mình đính ước, Dung Cảnh cũng sẽ thân bại
danh liệt. Như vậy Vân Vương Phủ cùng Vinh vương phủ vừa lúc bị hắn tiêu diệt.
“Ha ha, thì ra là như vậy!” Lão hoàng đế khoan khoái cười lớn lên “Tiểu nha đầu này đích xác là làm cho người ta nhức đầu!”
Dung Cảnh cũng là mặt chứa ý cười, chẳng qua nụ cười kia không đạt đáy mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...