Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Tử Tịch, hơi buồn cười, đến cùng thì vẫn còn trẻ con.
Ngọc Tử Tịch trùm khăn quyên lên mặt một lát, lầm bầm: “Đệ nhớ ca ca.”
Vân Thiển Nguyệt để gia huấn xuống, “Vì đã mấy ngày không nhận được thư của Tử Thư.”
Ngọc Tử Tịch lại không lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn đệ ấy, suy nghĩ một chút, rồi bỗng cười nói: “Nhưng mà, chắc là rất nhanh, đệ sẽ có thể nhìn thấy huynh ấy.”
Ngọc Tử Tịch kéo khăn quyên trên mặt xuống, nhìn thẳng vào Vân Thiển Nguyệt, “Rất nhanh đệ có thể nhìn thấy huynh ấy? Đệ còn chưa định về Đông Hải đâu, chẳng lẽ ca ca sắp tới Thiên Thánh sao?”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, giọng nói hơi sâu u hiếm thấy, nhẹ giọng nói: “Ừ, tỷ đại hôn, chắc chắn huynh ấy sẽ tới.”
Ngọc Tử Tịch nghe vậy thì vỗ đùi, cả người đang nằm cũng ngồi bật dậy, “Đúng vậy, tỷ đại hôn, chắc chắn ca ca sẽ tới. Sao đệ lại quên đây, cho tới bây giờ, ca ca chưa từng đối xử với ai tốt như vậy, cho dù bởi vì cô cô, thì huynh ấy đối xử với tỷ cũng tốt đến quá đáng rồi, ngay cả Lạc Dao, Tử La cũng không được huynh ấy che chở như thế đâu!”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào. Đương nhiên Tử Thư đối xử với nàng vô cùng tốt, kiếp trước kiếp này, nàng may mắn đến cỡ nào ah.
Ngọc Tử Tịch thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt hiện lên một tia sủng sốt, thì hắn bỗng thoáng một cái nhảy “Phốc” từ trên giường êm xuống ngồi bên giường, đưa mặt sát vào nhìn tỷ ấy chăm chú, “Ca ca của đệ chắc chắn thích tỷ.”
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một chút, liền hé miệng cười nói: “Đương nhiên Tử Thư thích tỷ.”
Ngọc Tử Tịch nhìn ánh mắt của tỷ ấy, không nhìn ra bất cứ tâm tình chập chờn gì, điều này không có chút tương xứng nào với một tia sửng sốt vừa mới hiện lên trên mặt tỷ ấy, lúc tỷ ấy nói thích cũng tinh khiết, trong khoảnh khắc hắn cũng không hiểu, liền giải thích: “Đệ nói thích là loại thích khác, không…… Phải nói là yêu, ca ca của đệ chắc chắn yêu tỷ.”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt hơi chuyển một vòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
“Mấy năm nay, đệ luôn cảm thấy trong lòng ca ca có một người, trước kia vẫn kỳ quái, Đông Hải có người con gái có thể làm cho ca ca để ý sao, sau đó, đệ quan sát kỹ hết tất cả nữ tử trong đế đô Đông Hải một lượt, phát hiện, ai cũng không phải. Cho rằng ca ca thích nam nhân, liền quan sát hết tất cả nam nhân một lượt, nhưng cũng không phải. Nhiều năm như thế, rốt cuộc cũng để cho đệ phát hiện, thì ra người mà ca ca để ý là tỷ.” Ngọc Tử Tịch nhìn ánh mắt hơi chuyển của Vân Thiển Nguyệt, khẳng định.
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói chuyện, ánh mắt vẫn lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Ánh mắt của nàng quá bình tĩnh, khiến cho Ngọc Tử Tịch không khỏi suy nghĩ đến, có phải lời nói của mình đã theo cảm tình quá rồi không? Dù sao tỷ ấy cũng sắp đại hôn. Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng ca ca vẫn chưa từng nhắc tới tỷ ấy, ngay cả tên của tỷ ấy cũng không nói, nhưng khi hắn rời khỏi Đông Hải, huynh ấy lại dặn dò hắn đến đây giúp tỷ ấy, nếu tỷ ấy cần giúp đỡ, thì liền không tiếc tất cả mà giúp đỡ. Hắn thấy hơi kinh ngạc, cũng rất tò mò rốt cuộc Thiển Nguyệt tiểu thư Vân Vương phủ luôn được gửi gắm bên lỗ tai hắn lâu như vậy ra sao? Sau đó, khi được nhìn thấy người thật, ngày hôm đó, tỷ ấy và Dung Cảnh cùng đến, xuất hiện trong viện của Vân lão Vương gia, trong chớp mắt khi hắn nhìn thấy tỷ ấy, thì rốt cuộc đã hiểu rõ, thì ra trái tim của ca ca đã rơi mất ở đây. Trên người của tỷ ấy có quá nhiều thứ giống ca ca, mặc dù đã bị tỷ ấy che giấu, nhưng hắn đã được ca ca dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, ai cũng không quen thuộc ca ca bằng hắn, cho nên, một cái nhìn là có thể biết. Khi đó, hắn không cam lòng, cảm thấy, trong thiên hạ này, ai cũng không xuất sắc bằng ca ca, vậy mà tỷ ấy lại không chọn ca ca, nên không muốn dốc toàn lực để giúp tỷ ấy; nhưng sau khi tỷ ấy vào nhà, cười với hắn một tiếng, nhẹ nhàng nói “Ca ca của tỷ ấy có một đống lớn, chỉ còn thiếu mỗi đệ đệ.”, hắn lại không tức giận được. Sau đó, mấy ngày nay, hắn nhân lúc rảnh rỗi chạy tới Thiển Nguyệt các tiếp xúc với tỷ ấy, thì tia tức giận kia đã bị hắn quăng lên chín tầng mây từ lúc nào rồi.
Ngọc Tử Tịch nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng trầm mặc.
Trong phòng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến ngay cả một cây kim rơi xuống đất sợ là cũng có thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Ngọc Tử Tịch nhìn Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng nói: “Nguyệt tỷ tỷ, đệ biết người mà tỷ yêu là Dung Cảnh, cứ làm như đệ chưa nói gì cả đi, tỷ đừng bày ra bộ dạng này, đệ nhìn thấy bộ dạng này của tỷ rất khó chịu, thật giống như đã làm sai chuyện gì vậy, người thích tỷ nhiều như vậy, cũng không thiếu mỗi mình ca ca, tỷ có thể vẫn đối xử như những người khác vậy, đừng để ý.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy thì thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ lại, cười với đệ ấy một tiếng, nhẹ giọng nói: “Trên thế giới này không có vô duyên vô cớ thích, cũng không có vô duyên vô cớ yêu, càng không có vô duyên vô cớ ở cùng nhau, cũng không có vô duyên vô cớ chia lìa.”
Ngọc Tử Tịch sửng sốt, không hiểu rõ nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Tỷ và Tử Thư, kiếp trước kiếp này, sao lại có thể nói chỉ có một chữ yêu chứ? Huyng ấy khác với những người khác, so với Dung Cảnh, cũng khác. Đệ nhắc tới huynh ấy, tỷ cũng không có chút khó chịu nào, nếu có thì cũng chỉ là may mắn mà thôi. May mắn chúng ta đều vẫn còn sống.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Tỷ đã tìm được hạnh phúc của tỷ, cũng mừng vì huynh ấy cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.”
Ngọc Tử Tịch vẫn không hiểu rõ, nhưng hắn nhạy cảm bắt được bốn chữ “Kiếp trước kiếp này”.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu, nhìn gia huấn Dung thị được nàng đặt trên giường, đôi mắt cong lên như cười, “Hy vọng huynh ấy cũng có thể tìm được một cô gái đang cầm đọc gia huấn Ngọc thị của các đệ.”
Ngọc Tử Tịch thấy tỷ ấy cười đến cả mặt mày đều cong lên, nét mặt bình tĩnh nhìn trời đất lúc nãy cũng không còn nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm, “Nguyệt tỷ tỷ, tỷ thật sự không trách đệ nhiều chuyện sao?”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay sờ sờ đầu của đệ ấy, “Không trách, đồng ngôn vô kỵ.”
Ngọc Tử Tịch nghe bốn chữ phía sau liền xù lông, đứng bật dậy, nhìn tỷ ấy chằm chằm, “Nữ nhân này, thật là…… Thật là……” Dường như hắn đang tìm từ để hình dung ở trong đầu, nhưng một lát sau liền tức giận nói: “Sao lại có người thích nữ nhân như tỷ chứ, còn không phải là một hai người nữa, thật là không có thiên lý.”
“Nữ nhân thích đệ cũng không phải là một hai người, cũng thật không có thiên lý.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Ngay lập tức, Ngọc Tử Tịch liền nghẹn lời, tắt tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn đệ ấy, cười nói: “Có một tình yêu, gọi là tình yêu vĩ đại, vượt qua thời gian, không gian, sinh tử luân hồi, cũng không thể mất đi. So với yêu thì không thể nói sâu hơn, có lẽ nó rất cạn, nhưng chỉ vì sinh trưởng ở trong xương, nên vô luận như thế nào cũng không rút ra được.” Nói xong, nàng vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Ngọc Tử Tịch, “Đệ chưa từng trải qua, nên không hiểu, cũng không cần tìm tòi nghiên cứu, những điều nói với tỷ cũng không cần để ý. Cả đời này, tỷ và huynh ấy có thể không gặp nhau, nhưng chắc chắn sẽ nhớ đến già.”
Ngọc Tử Tịch cái hiểu cái không gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nói sang chuyện khác, nói với đệ ấy: “Hôm nay Lam Y tới tìm tỷ, nói La Ngọc ở trong tay Thương Đình.”
Nàng chuyển chủ đề quá nhanh, khiến cho Ngọc Tử Tịch sửng sốt một chút, nhưng liền cau mày, “Cái này có thể tin không?”
“Hẳn là có thể tin!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Thương Đình có bản lãnh cướp Tử La từ trong tay ca ca ư?” Ngọc Tử Tịch hoài nghi nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Cướp La Ngọc từ trong tay ca ca đệ, thì hắn ta còn không có bản lãnh cao như vậy, nhưng bây giờ đang trông chừng muội ấy thì phải.” Vân Thiển Nguyệt phân tích: “Trước kia, Dung Cảnh phái người hộ tống, người của ca ca đệ đến đến, chỉ trong phút chốc không đáng kể đó, La Ngọc liền mất tích. Có thể lợi dụng khe hở giữa hai thế lực lớn để bắt người đi một cách lặng yên không một tiếng động, thì phần khả năng này, không có mấy người.”
“Vì sao Lam gia chủ lại chạy tới nói cho tỷ biết chuyện này?” Ngọc Tử Tịch cau mày suy nghĩ, “Nàng ta cũng không phải người đi chung đường.”
“La Ngọc cũng không phải là tiểu nha đầu ai cũng có thể bắt, ở trong tay Thương Đình, chưa chắc chịu thiệt là muội ấy. Cho dù là muội ấy, thì Thương Đình cũng không đòi được ích lợi gì. Lam Y làm vậy là đang giúp Thương Đình.” Vân Thiển Nguyệt nói xong, liền cười nói: “Nhưng hôm nay nàng ta tới chỗ của tỷ, người hiểu rõ tính tình của Lam Y, chắc chắn có thể đoán được nàng ta tới làm cái gì. Cho nên, hôm nay, chắc chắn La Ngọc sẽ bị chuyển đi.”
Chân mày Ngọc Tử Tịch nhíu lại, một chút liền nhìn rõ, “Thật ra nàng ta không phải đang giúp tỷ, vẫn là không chung đường, nếu không đã lén truyền tin tới rồi, nhưng nàng ta lại công khai đến tìm tỷ, cố ý để cho người khác nhận được tin tức như vậy, cũng chỉ là mượn tỷ để ra lệnh cho người khác, để Thương Đình không trông chừng Tử La nữa, mà thoát khỏi phiền toái thôi.”
“Ừ, chính là ý này. Cho nên tỷ mới nói nàng ta đang giúp Thương Đình.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.
“Thì ra nữ nhân này cũng là người không đơn giản.” Ngọc Tử Tịch nói oang oang, “Nha đầu Tử La chết tiệt kia, đúng là phiền toái. Cô cô và Hoa thúc thúc đã dạy dỗ muội ấy thành một tên phiền phức tinh, người nào đụng tới muội ấy thì người đó nhức đầu.”
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới La Ngọc, liền hơi buồn cười.
“Không chết được, thích ở đâu liền ở đó đi! Đệ mới không cần cứu muội ấy ra để gây tai họa cho người khác nhanh như vậy.” Rất nhanh, Ngọc Tử Tịch liền buông tha, khoát tay một cái nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, La Ngọc có thể làm cho mẹ của muội ấy, làm cho các ca ca của muội ấy, làm cho phụ hoàng của muội ấy không lo lắng cho muội ấy, cảnh giới này cũng không phải người bình thường có thể làm ra được. Nhân tài a!
Buổi tối, Dung Cảnh trờ về từ trong cung, Vân Thiển Nguyệt nói với hắn chuyện của Lam Y. Dung Cảnh nhíu mày, cười nói một câu, “Nếu không chết được, thì cứ để ở đó đi! Hiện nay, lương thực thiếu thốn như thế, có thể tiết kiệm cho chúng ta một chút nào thì hay chút đó.”
Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn im lặng.
Một ngày, thoáng một cái đã qua.
Nửa đêm, Vân Thiển Nguyệt bỗng thức dậy, bên cạnh đã không thấy bóng dáng Dung Cảnh đâu, nàng vươn tay sờ sờ, cái chăn bên cạnh đã lạnh như băng, hiển nhiên, sợ là sau khi nàng ngủ say, hắn đã đứng dậy. Nàng từ từ ngồi dậy, nghĩ, chuyện gì mà khiến hắn phải đi giải quyết vào nửa đêm đây?
Mặc quần áo rời giường, Vân Thiển Nguyệt mở cửa phòng, kêu bên ngoài một tiếng, “Thanh Thường.”
“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Ngay lập tức, Thanh Thường liền lên tiếng rồi đi ra từ phòng cách vách.
“Thế tử nhà ngươi đâu? Đi đâu rồi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Thanh Thường nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, vội nói: “Sau khi ngài ngủ say, Thế tử đã về phủ rồi, trong phủ…… À, có một số việc quan trọng phải xử lý.”
“Chuyện rất gấp sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Thanh Thường gật đầu thật mạnh.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, nhấc chân đi ra ngoài, “Ta đến Vinh Vương phủ xem xem.”
Thanh Thường vươn tay ngăn cản nàng ấy, “Thiển Nguyệt tiểu thư, Thế tử nói, nếu nửa đêm ngài thức dậy, thì nhắn ngài đừng đi tìm ngài ấy, hãy nghỉ ngơi thật tốt. Ngài ấy có thể xử lý được, ngài phải tin tưởng ngài ấy.”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, đánh giá Thanh Thường một cái, ánh mắt Thanh Thường nhìn nàng thành khẩn. Nàng gật đầu, “Được rồi, ngươi đi ngủ đi, ta không đi.” Nói xong, nàng xoay người vào phòng.
Thanh Thường không yên tâm liền canh giữ ở cửa một lúc lâu, thấy Vân Thiển Nguyệt thật sự lên giường ngủ tiếp, thì nàng mới thở nhẹ ra một hơi.
Mặc dù Vân Thiển Nguyệt nằm lại trên giường, nhưng trong đầu lại không buồn ngủ chút nào, mà rất tỉnh táo.
Đúng canh năm, người trong Vân Vương phủ rộn ràng, tiền viện, hậu viện, tả viện, hữu viện đều có động tĩnh.
Vân Thiển Nguyệt nhìn trần nhà chằm chằm, nghĩ, hôm qua tình cờ thấy Dung Cảnh cầm một quyển hoàng lịch về lật xem. Lúc hắn lật đến một tờ thì xem một lúc lâu, nàng tò mò chạy đến nhìn thoáng qua. Chỉ thấy trên đó viết:
Ngày mười tám tháng giêng năm Thiên Thánh thứ một trăm mười tám. Thanh Long, Thiên Đức, Ngọc Đường, Tư Mệnh, Minh Đường, Kim Quỹ, lục thần vị chính, là ngày hoàng đạo. Chính nguyệt kiến dần, kiến vi tuế quân, trừ, mãn, bình chính, điệp cát tinh đại cát. Thiên Đức, Nguyệt Đức, Thì Đức, Thiên Nguyện, Nguyệt Ân, Tứ Tương, lục hợp đại cát, là Thiên hỷ.
Nàng nhìn một cái, rồi cười hỏi Dung Cảnh, “Một ngày như vậy, có phải nên gả cưới hay không đây?”
Dung Cảnh mỉm cười, đóng hoàng lịch lại, trả lời nàng, “Đã không chờ nổi?”
Mặt nàng đỏ lên, trách một câu, “Chỗ nào là ta không chờ nổi? Ta thấy là chàng mới không chờ được đến một tháng, nên hôm nay lật hoàng lịch ra xem.”
Dung Cảnh ném hoàng lịch qua một bên, cười nâng trán thở dài, “Đúng vậy, ta đã không chờ nổi.”
Nhớ tới vẻ mặt, giọng nói của Dung Cảnh hôm qua lúc nói lời này, nàng nhìn trần nhà chằm chằm, sớm như vậy mà cả phủ đều đã có động tĩnh, là gả cưới sao? Nhưng Thiển Nguyệt các của nàng cũng quá an tĩnh một chút.
Nàng đang suy nghĩ, thì có tiếng bước chân đi tới Thiển Nguyệt các, hơn nữa, cũng không chỉ là một, hai người, mà như là một nhóm người.
Bỗng nhiên, tâm tình của nàng trở nên trống rỗng từng chút một, nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, nàng tinh tường cảm thấy trái tim như một mặt hồ bị quăng “Tõm” một cục đa xuống, tạo nên từng vòng rung động lan ra xa.
“Tiểu thư!” Bên ngoài, giọng nói của Lăng Liên khẽ vang lên.
Vân Thiển Nguyệt không trả lời.
Một lát sau, giọng của Y Tuyết cũng vang lên, “Tiểu thư còn chưa thức sao?”
“Hôm qua, lúc nửa đêm tiểu thư thức một lần, sau đó lại ngủ, sợ là hôm nay còn chưa thức.” Lăng Liên nói nhỏ: “Người ở bên ngoài đã sắp vào tới rồi, ta đi đánh thức tiểu thư.”
“Cảnh thế tử dặn phải để tiểu thư ngủ thẳng đến tự nhiên thức.” Y Tuyết nói.
“Không biết Cảnh thế tử đánh tâm tư gì, ngày này mà ngay cả tiểu thư cũng gạt.” Lăng Liên lầm bầm liễu một câu, “Ngài ấy cũng không sợ trễ giờ lành.”
Y Tuyết cười nói: “Cảnh thế tử trân trọng tiểu thư, sợ ngài ấy biết sẽ không ngủ không được, cho nên mới không nói cho ngài ấy biết.”
“Ta cứ cho là hôm qua thấy hoàng lịch, thì tiểu thư đã phát hiện rồi chứ, nhưng không nghĩ đến tiểu thư rửa mặt xong liền nằm xuống ngủ, mà còn ngủ rất say nữa chứ, ngay cả Cảnh thế tử đi khỏi cũng không biết. Hơn nữa, hôm nay đến bây giờ còn chưa thức dậy.” Lăng Liên nhẹ giọng nói.
“Tiểu thư thật có phúc, cái gì cũng không cần để ý tới, cũng không cần quan tâm, toàn bộ đều có một tay người làm. Tân nương nhà ai mà như tiểu thư chứ, trước ngày Đại hỷ, mà ngài ấy cứ như người không có chuyện gì ấy? Từ ngày dâng hỷ hạ sính định ngày cưới xong, cũng chưa từng thấy ngài ấy khẩn trương chút nào.” Y Tuyết nói một cách thán phục: “Quả nhiên không hổ là Tiểu chủ của chúng ta, thật sự liều mạng giống Chủ tử năm xưa, Chủ tử là kiệu hoa đến cửa Lam phủ rồi, thì ngài ấy mới hấp tấp chạy tới Lam phủ dùng kế treo đầu dê bán thịt chó, sau đó bái đường, động phòng, kính trà cho cha mẹ chồng, đối mặt với trận chiến lớn như vậy của Lão hoàng đế đã chết đi, mà ngay cả mí mắt cũng không nháy mắt một cái, chứ đừng nói khẩn trương. Hôm nay tiểu thư lại càng tăng thêm một bậc, mỗi ngày sống với Cảnh thế tử an nhàn hạnh phúc, không có bái đường nhưng lại cảm thấy đã có thể vĩnh viễn sánh cùng trời đất rồi, ngài ấy như vậy, nên ngay cả chúng ta cũng không khẩn trương chút nào.”
“Đúng đó, chuyện này đặt trên thân người khác thì ly kỳ, nhưng đặt trên người tiểu thư thì cũng không còn ly kỳ nữa.” Lăng Liên nở nụ cười, đến nỗi thấy mũi mà không thấy mắt, “Đây là đám người bà mối và Thập toàn bà bà mà Chủ tử dẫn tới sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đi vào đánh thức tiểu thư đi, mặc dù Cảnh thế tử dăn dò, nhưng đến cũng là ngày Đại hỷ của tiểu thư, sao có thể để Chủ tử và bà mối chờ ở bên ngoài.” Y Tuyết nói.
Lăng Liên gật đầu, hai người đẩy cửa ra, đi vào.
Động tĩnh khi các nàng đẩy cửa không nhỏ, nhưng lại không đánh thức Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt vẫn nằm ngủ say trên giường, tiếng hít thở đều đều truyền ra, ngủ đến say sưa.
Hai người tới trước giường, liếc mắt nhìn nhau, cùng vươn tay đẩy Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư, dậy.”
Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, vẫn ngủ say.
“Tiểu thư, nhanh dậy đi.” Tay hai người gia tăng lực đạo.
Vân Thiển Nguyệt bị đánh thức, nhắm mắt lại kéo tay hai người ra, trở mình ngủ tiếp, giọng nói không tốt: “Đừng quấy rầy ta.”
“Tiểu thư, Chủ tử sắp dẫn người tới rồi, ngài đừng ngủ nữa, hôm nay phải…..” Hai người bị đẩy ta, cùng vươn tay đẩy ngài ấy.
“Còn ầm ĩ nữa thì ta bịt miệng của các ngươi lại.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, bất mãn cau mày, khẩu khí không tốt nói: “Bên ngoài làm gì mà ầm ĩ vậy? Đuổi ra hết cho ta, ai dám tới quấy rầy ta, ta liền cho tên đó đẹp mặt.”
Lăng Liên và Y Tuyết liền dừng tay, nhìn nhau, cùng tiêu thanh.
Lúc này, một đám người đã đi vào Thiển Nguyệt các.
Lăng Liên và Y Tuyết cũng mặc kệ Vân Thiển Nguyệt, vội vàng ra khỏi cửa phòng đón.
Người đi đầu là Ngọc Thanh Tinh, đi theo bên người nàng là Thất công chúa, phía sau nàng là một đám đông nữ quyến trong phủ, bà mối, Thập toàn bà bà và tỳ nữ một. Đương nhiên, hôm nay đến đây, bọn họ đều là người có gia đình hòa thuận. Trong tay mỗi người không phải bưng khay, thì chính là bưng hộp gấm, quần áo ngay ngắn, sáng sớm mặt trời còn chưa mọc, mà các nàng đã vui mừng rồi.
Trong khay có trang sức, ánh sáng châu ngọc kim thúy lấp lánh. Trong hộp gấm đặt quần áo và các vật tượng trưng cho may mắn. Nào là táo, đậu phộng, hạch đào, hạt dẻ, từng hộp từng hộp được bưng theo, trong tay các tỳ nữ khác còn đang cầm các vật có đôi có cặp. Một nhóm khoảng hơn trăm người, vừa vào đến, đã sắp lấp đầy cả tiểu viện Thiển Nguyệt các.
Chỉ là một trận thế trang điểm, ăn mặc đã lớn đến như vậy rồi, chứ đừng nói đến những cái khác.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc nhìn nhau, đứng trước mặt Ngọc Thanh Tinh, không biết nên mở miệng nói lại chuyện Vân Thiển Nguyệt dặn dò như thế nào. Chẳng lẽ thật sự để cho những người này chờ ở đây sao? Động tĩnh lớn như vậy, với võ công của tiểu thư của không thể không biết được, nhưng chính là không chịu dậy, chẳng lẽ hôm qua cãi nhau với Cảnh thế tử? Nhưng mà không giống nha.
“Con bé đã dậy chưa?” Ngọc Thanh Tinh nhìn Lăng Liên và Y Tuyết, dừng bước, cười hỏi.
Lăng Liên và Y Tuyết đồng loạt lắc đầu, “Tiểu thư còn chưa dậy ạ.”
“Nha đầu lười, ngày Đại hỷ như vậy, nó lại ngủ say sưa.” Ngọc Thanh Tinh đi vào trong.
“Chủ…… Vương Phi, tiểu thư nói, ngài ấy còn chưa ngủ đủ, thì không được phép quấy rầy ngài ấy……” Lăng Liên nghẹn ra một câu.
Bước chân Ngọc Thanh Tinh vẫn không ngừng, khoát khoát tay, “Ta vào kêu.”
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, cũng không ngăn, đi theo sau Ngọc Thanh Tinh vào phòng.
Trên giường lớn, Vân Thiển Nguyệt đang xoay lưng ra ngoài ngủ say.
Ngọc Thanh Tinh đi tới trước giường, nhìn sau lưng Vân Thiển Nguyệt chăm chú một lát, rồi bỗng nhiên cười một tiếng, chậm rãi ngồi xuống bên cửa sổ, chậm rãi nói: “Trong kinh thành này, các cô nương thích Tiểu Cảnh có rất nhiều đi? Con nói xem, nếu mẹ tùy tiện trới một cô trên đường lại, huyễn dung cho nàng ấy một phen rồi đưa lên kiệu hoa, Tiểu Cảnh có thể nhận ra không phải là con hay không?”
Vân Thiển Nguyệt không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.
Ngọc Thanh Tinh vẫn chậm rãi nói: “Hôm qua Tiểu Cảnh thức cả đêm, dùng người của nó khống chế cả kinh thành vào trong lồng vàng trong một đêm. Trên đường phố, ngay cả một khe hở hai bên, cũng không bị nó bỏ qua. Sợ là cả đêm cũng không chợp mắt. Nếu mẹ đổi người đưa cho nó, mặc dù nó có thể nhận ra người huyễn dung không phải là con, nhưng tóm lại cũng phải hành hạ một trận thì mẹ mới có thể giao người cho nó. Con nói xem, hành hạ một trận như thế, buổi tối nó có thể quá mệt mỏi mà ngâm nước nóng động phòng hoa chúc luôn không?”
Vân Thiển Nguyệt ngồi bật dậy, nhìn Ngọc Thanh Tinh chằm chằm, “Mẹ và cha con đều giống nhau, già mà không kính.”
Ngọc Thanh Tinh bỗng cười, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Không giả bộ ngủ nữa?”
Vân Thiển Nguyệt “Hừ” một tiếng, nàng không phải không muốn bỏ qua động phòng hoa chúc với Dung Cảnh, mà là cảm thấy cả đêm hắn không ngủ, chuyện đại hôn này chính hắn ôm hết, còn nàng chỉ làm mỗi hỷ phục cho hắn, những cái khác đều không nhúg tay vào một chút, không muốn hắn đã quá mệt mỏi, mà lại bị nữ nhân này hành hạ một phen. Vốn nàng nghĩ, tân nương nha, lần đầu tiên, cũng giống như lời nói của Lăng Liên và Y Tuyết ở ngoài cửa, sao nàng lại không khẩn trương vậy? Cho nên liền nhắm mắt lại giả bộ ngủ chuẩn bị tìm lại cảm giác khẩn trương, nghe thấy tiếng bước chân đi tới cửa ở bên ngoài, thật vất vả mời tìm được một chút cảm giác, nhưng bây giờ đã bị nữ nhân này phá hỏng toàn bộ hầu như không còn gì nữa. Nàng hoài nghi, nữ nhân trước mặt này là mẹ nàng sao?
“Tiểu bộ dáng này là được rồi, năm xưa khi mẹ gả cho cha con, lúc ngồi trên kiệu hoa, cầm lấy gương soi, thì cũng là bộ dáng nghiến răng nghiến lợi này.” Ngọc Thanh Tinh nở nụ cười, không biết lấy từ đâu ra một cái gương đặt ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt.
Quả nhiên trong gương phản chiếu ra gương mặt tức giận từng mắt, nghiến răng nghiến lợi của Vân Thiển Nguyệt.
Nàng gạt gương ra, cố ý nói: “Sao con và mẹ giống nhau được? Mẹ là bị câu nói đầu tiên của cha con hấp tấp mà chạy đến, hôm nay con ngồi trong chính khuê phòng của mình, chờ người ta mang kiệu lớn tám người khiêng tới cưới. Mẹ so với con, kém như trên trời dưới đất vậy.”
Ngọc Thanh Tinh cũng không tức, gật đầu, “Con nói rất đúng, chuyện này thì mẹ thua con. Nhưng Tiểu Cảnh lại thua cha con. Chỉ là cưới một cô gái mà thôi, năm xưa cha con thu mẹ vào tay rất dễ dàng, mà Tiểu Cảnh, lại phải dùng lưới bao phủ gần như cả thiên hạ, mất bao nhiêu sức lực. Một thắng một thua, hòa.”
Vân Thiển Nguyệt hơi im lặng, cái này còn chú ý hòa nữa? Nàng chưa từng nghe nói qua, vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn Ngọc Thanh Tinh một cái, “Còn không mau rửa mặt thay quần áo cho con, con sắp phải lên kiệu hoa.”
Không biết kiệu hoa như thế nào, nàng còn chưa từng ngồi đâu.
Ngọc Thanh Tinh phì cười một tiếng, vươn tay chỉ lên trán Vân Thiển Nguyệt một cái, “Bộ dáng vội vã lên kiệu hoa này cũng giống mẹ năm xưa. Như chỉ sợ chậm một bước, thì nam nhân kia đã bị người ta đoạt đi vậy.”
“Cũng không phải sao, ai kêu chúng ta đều tìm phải hàng bán chạy đây.” Cuối cùng, lúc này Vân Thiển Nguyệt và Ngọc Thanh Tinh cũng tìm được điểm giống nhau.
Ngọc Thanh Tinh nở nụ cười, ngoắc ngoắc tay với bên ngoài.
Bà mối và Thập toàn bà bà đi vào, ngay lập tức, một chuỗi lời chúc mừng Trăm con ngàn cháu, Cát tường như ý, Trăm năm hảo hợp, Loan Phượng hòa minh đập vào Vân Thiển Nguyệt. Hai bà mối, mười Thập toàn bà bà, một miệng so với một miệng càng nói lưu loát hơn. Một đống lớn lời tốt đẹp nói trọn cả hai nén hương, không có một chữ lăp lại nào.
Vân Thiển Nguyệt thấy vậy thì hơi ngây ngốc, nghe đến líu lưới.
Bà mối và Thập toàn bà bà chúc mừng xong, liền kêu người đang cầm khay và hộp gấm vào theo thứ tự. Trân châu phỉ thúy, bạch ngọc mã não, san hô lăng la, bảo thạch trâm hoa, tơ vàng Phượng đái, đều có đôi có cặp được lần lượt đọc lên, tất cả tên của những thứ này đều được dán giấy ghi chữ hỷ. Tất cả đều là những món đồ vật thập toàn thập mỹ, bách hảo thiên hòa hiếm có.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ thầm, Dung công tử, chàng đi đâu mà vơ vét được nhiều bảo bối đến như vậy, đây là muốn nàng còn chưa lên kiệu, mà mắt đã bị choáng váng sao? Tai cũng bị choáng váng luôn sao?
Một phen chúc mừng xong, chủ sự Thập toàn bà bà liền khoát tay chặn lại, từ bên ngoài có hai thùng gỗ lớn được bưng vào. Trong hai thùng gỗ này chứa đủ nước ấm, một bên có hạt sen, táo, đậu phộng, hạt dẻ, mấy thứ nhẹ như đậu phộng thì nổi trên mặt nước, mấy thứ nặng như hạt dẻ, hạch đào thì chìm vào trong nước; một bên khác thì có hoa, đủ các loại hoa, sợ là có đến trăm loại. Nàng nghĩ thầm, đang giữa mùa đông, hắn hái được ở đâu vậy?
Thập toàn bà bà cung kính mời Vân Thiển Nguyệt tắm rửa.
Đầu tiên, Vân Thiển Nguyệt vào ngâm trong thùng nước được bỏ đầy “Sớm sinh quý tử” một lượt rồi đi ra ngoài, sau đó lại tiến vào trong thùng đầy hoa “Trăm năm hảo hợp”.
Tắm rửa xong, chính là lúc đích thân Ngọc Thanh Tinh chải tóc cho Vân Thiển Nguyệt.
Ba búi tóc đen ở trong tay nàng, nàng vừa chải vừa nói: “Một chải, chải đến đuôi; hai chải, bạc đầu tề mi; ba chải, chải đến con cháu đầy nhà”.
Vân Thiển Nguyệt hơi choáng váng nghĩ, hai cái trước thì cũng có thể tiếp nhận, “Con cháu đầy nhà” này, phòng ốc nhà Dung Cảnh quá lớn, phải suy nghĩ lại một chút.
Búi tóc xong, chính là trang điểm cho nàng.
Nữ tử cổ đại đại hôn, ngày hôm đó bắt buộc phải tô son điểm phấn lên mặt.
Lần đầu tiên Vân Thiển Nguyệt rất ngoan ngoãn, không phát ra một tiếng nào, dịu ngoan để người ta bôi mấy thứ mà nàng chưa từng bôi bao giờ lên mặt nàng.
Sau nửa canh giờ, nàng nhìn bộ dáng thê thảm không dám nhìn của mình trong gương, nghĩ, Dung Cảnh còn có thể nhận ra nàng không? Đừng có tưởng rằng nữ nhân này là lão yêu bà, bị mạo danh thế thân rồi đó.
Ngọc Thanh Tinh ngồi bên cạnh nhìn gương mặt bị bôi phấn đến mắt mũi đều không thấy rõ của Vân Thiển Nguyệt, cười đến như hoa nở, “Rất tốt, năm xưa, khi cha con vén khăn voan của mẹ lên cũng sợ hết hồn. Nhìn mẹ chằm chằm thật lâu, trên khuôn mặt đều hiện đủ bảy màu: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, màu gì cũng đều xuất hiện, nhiều năm trôi qua như vậy, mà đến hôm nay mẹ vẫn còn nhớ rõ.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, cha nàng còn thần kỳ đến vậy, khuôn mặt còn có thể hiện ra đủ bảy màu? Chẳng lẽ mặt ông ấy là đám mây bảy màu sao?
Mặc dù trang điểm khuôn mặt đến rất thê thảm không dám nhìn, mặc dù phấn này thoa quá dày, mặc dù bình thường ngửi thấy sẽ sặc, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy rất kỳ quái, lại có thể chịu được, hơn nữa còn cảm thấy rất tốt. Tốt như thế nào, thì chính là nghĩ thầm rằng khiến cho đêm động phòng hoa chúc Dung Cảnh không làm được cái gì cả, chỉ lau hết phấn trên mặt nàng là đã đủ bận rộn rồi.
Sau khi trang điểm xong, là mặc giá y.
Giá y đỏ thẫm vừa được lấy ra khỏi hộp gấm, thoáng một cái đã làm lóa mắt mọi người. Trời vẫn chưa sáng rõ, trong phòng hơi tối, nhưng giá y đỏ thẫm vừa được lấy ra, thì thoáng một cái, cả phòng đều sáng lên như được tắm trong một vầng sáng đỏ tươi vậy.
Giá y đẹp đến hoa mắt, đẹp đến xuất thần, đẹp đến nỗi trong thiên hạ này chỉ có một, độc nhất vô nhị.
Trong một chuỗi tiếng cảm thán, Vân Thiển Nguyệt mặc giá y đỏ thẫm vào, phủ thêm mũ phượng khăn quàng vai. Cả người như biến thành một người khác. Mặc dù khuôn mặt kia hơi thê thảm không dám nhìn, nhưng cũng vẫn nghiêng nước nghiêng thành.
Một bông hoa tươi đẹp này, làm kinh diễm hết mọi người trong phòng.
Trong sự yên lặng, bên ngoài liền vang lên giọng nói quen thuộc của Vân Ly, “Chuẩn bị xong chưa? Kiệu hoa của Cảnh thế tử đến cửa rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...