(*Học để ứng dụng vào thực tế)
Edit: Yue
Beta: Leticia
Âm thanh náo nhiệt vui vẻ lập tức im bặt.
Vân Thiển Nguyệt theo âm thanh mạnh mẽ quay đầu nhìn lại, thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đã tới nơi này, đang đứng ở sau lưng nàng cách đó không xa. Một thân cẩm bào trắng nguyệt nha, có chút đơn bạc, gió lạnh thổi tới, tóc đen cùng tay áo phiêu động, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn, tựa hồ như gầy đi rất nhiều, khuôn mặt yếu ớt lặng yên nhìn nàng, cứ như vậy lẳng lặng đứng trong gió rét, rõ ràng vẫn là bộ dạng lịch sự tao nhã, nhưng lần này lại làm cho người ta có cảm giác hắn bị bỏ rơi. Tuyết cầu trong tay nàng “Xoạch” một tiếng rơi xuống đất, nhấc chân muốn chạy tới, nhưng vừa đi được một bước lại nghĩ tới hắn thật đáng hận, nhất thời dừng lại, đè tưởng niệm trong lòng xuống, cau mày nhìn hắn, “Sao chàng lại tới đây?”
Dung Cảnh vốn là thấy Vân Thiển Nguyệt đang muốn chạy tới, ánh mắt hiện lên một tia sáng, sau lại thấy nàng lại dừng bước, tia sáng đột nhiên mất, ảm đạm mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, mấy ngày nàng không gặp ta, câu nói đầu tiên là hỏi điều này sao?”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên nhói một cái, nghĩ muốn phát tiết nhưng làm sao cũng không phát ra được.
“Hóa ra là Cảnh thế tử, ta còn nghĩ là người ngu ngốc nào đây? Nhiều ngày như vậy mới tìm được tới nơi này.” Phong Tẫn bỏ tuyết cầu trong tay xuống, phủi phủi tuyết trên người, đi tới, cười nhạo nhìn Dung Cảnh.
Tất cả mọi người đồng thời bỏ tuyết cầu xuống, cho tới bây giờ, mọi người ở đây chỉ mới nghe tới kỳ danh của Dung Cảnh, vẫn chưa gặp được người thật. Bây giờ chớp mắt cũng không chớp lấy một cái, chăm chăm nhìn hắn, trong lòng thì nghĩ thì ra đây chính là Cảnh thế tử.
“Tuyết bao trùm khắp núi, Cảnh thế tử có thể tìm được nơi nay ngay sau khi tuyết ngừng rơi, hản là đã tốn một phen cực khổ.” Ngọc Tử Thư phủi phủi tuyết trên người, cười nói.
“Hừ, cũng đã qua mấy ngày rồi? Còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu bản lãnh, thì ra cũng chỉ là như thế.” Phong Tẫn hừ lạnh.
“Chơi ném tuyết lâu như vậy, tất cả mọi người cũng mệt mỏi, trở về uống chén trà nóng đi!” Ngọc Tử Thư vỗ vỗ bả vai Phong Tẫn, nhìn thoáng qua mọi người.
Mọi người nghe vậy đồng thời thu hồi tầm mắt từ trên người Dung Cảnh, liếc mắt nhìn nhau, nghe theo lời nói của Ngọc Tử Thư, rối rít đi trở về.
“Đừng quên ngươi đã đáp ứng xuống bếp!” Phong Tẫn quay đầu lại nhìn Ngọc Tử Thư, vứt lại một câu cho Vân Thiển Nguyệt, cũng theo mọi người đi về hướng tiền viện.
Ngọc Tử Thư cười cười, đi tới, nhẹ giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vân nhi, không có chuyện gì thì tốt rồi. Mấy ngày nay hắn tất nhiên là ăn không ngon, không biết có ngủ tốt hay không. Đừng hành hạ hắn nữa.”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía Ngọc Tử Thư.
Ngọc Tử Thư chớp chớp mắt với nàng, đi theo phía sau Phong Tẫn, theo mọi người cùng nhau rời đi.
Không lâu lắm, một chỗ vốn là đang náo nhiệt liền tản đi không còn một mống, chỉ còn lại có hai người Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh.
Ánh mắt Dung Cảnh vẫn không rời khỏi Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ như không nghe thấy lời nói của Phong Tẫn và Ngọc Tử Thư, ánh mắt u oán nhìn nàng, ánh mắt kia, phảng phất giống như không phải là hắn chọc giận nàng, mà là nàng làm ra cái chuyện gì sai nên khiến hắn giận.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, thấy ánh mắt hắn như vậy liền lập tức chào thua, tức giận nói: “Ta còn tức giận đấy!”
Dung Cảnh bỗng nhiên ngoắc tay với Vân Thiển Nguyệt, “Tới đây!”
“Tại sao không phải là chàng tới đây?” Vân Thiển Nguyệt đứng bất động.
“Ta đi qua cũng được!” Dung Cảnh đi về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn từng bước đi tới, gió thổi tay áo, ống tay áo có chút rộng, nàng thấy được rõ ràng hắn gầy như thế nào, làm cho trong lòng nàng không thoải mái, tức giận nói: “Chàng mấy ngày chưa ăn cơm sao?”
“Thực nuốt không trôi, ngủ khó có thể bình an.” Dung Cảnh dừng lại đứng ở trước mặt Vân Thiển Nguyệt, u oán lên án nói: “Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng dường như một chút cũng không nghĩ tới ta”
“Ai nói ! Ta. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt vốn là muốn phản bác, nói đến một nửa, lại ngậm miệng, cả giận nói: “Chàng làm cho ta giận đến mức muốn nổ phổi, ta còn nhớ tới chàng làm cái gì? Ta hận không được rời khỏi chàng thật xa!”
Dung Cảnh không nói lời nào, lại dùng ánh mắt u oán nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, có chút chịu không được xoay người. Chân vừa động, cổ tay đã bị Dung Cảnh chế trụ, cúi đầu hô một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, nàng không cần ta, ta nhớ nàng lắm.”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, trong lòng “Phanh” một tiếng nổ tung, khóe miệng nàng không nhịn được cong lên, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên cảm giác tay Dung Cảnh đang nắm cổ tay nàng phát ra hơi nóng, nàng cả kinh, quay đầu lại hỏi nói: “Làm sao chàng lại nóng như vậy?”
Dung Cảnh há miệng, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên thân thể ngã xuống mặt đất.
“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt quá sợ hãi, lập tức đưa tay đỡ lấy hắn.
Dung Cảnh loạn choạng người, miễn cưỡng dựa vào Vân Thiển Nguyệt mới đứng vững.
“Chàng. . . . . . xảy ra chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt lo lắng nhìn hắn, trở tay bắt mạch cho hắn, nàng thấy mạch hắn cực kỳ suy yếu, liền biến sắc, “Chàng phát sốt?”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, tựa hồ không chút sức lực nào, dựa vào Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Chỉ là nóng lên mà thôi, không phải là đại sự gì, nàng đừng vội.”
“Chàng đã sốt thành như vậy! Còn nói không phải là đại sự?” Vân Thiển Nguyệt không nhịn được rống lên, tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Dung Cảnh không nói lời nào, lại dùng ánh mắt u oán nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt có lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết, có chút giận dữ hô một tiếng, “Thanh Ảnh!”
Tiếng kêu vừa dứt, nhưng cũng không có người xuất hiện.
Vân Thiển Nguyệt vừa muốn kêu lớn hơn nữa, Dung Cảnh lắc đầu với nàng, suy yếu nói: “Nàng đừng kêu nữa, ta không để cho hắn đi theo.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy hung hăng nhìn hắn một cái, trời lạnh như vậy, trên người nàng mặc y phục thật dày lại khoác thêm một lớp áo choàng lông chồn tuyết, nhưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, hắn lại tự hành hạ mình tới mức này. Nàng giận cũng không được, buồn bực cũng không được, tức cũng không được, hận cũng không được, hồi lâu, hướng về phía trước hô to, “Tử Thư, trở lại!”
Ngọc Tử Thư và Phong Tẫn đã đi xa, nhưng Vân Thiển Nguyệt có nội lực, âm thanh rất có lực xuyên thấu, Ngọc Tử Thư tai mắt linh thông, nghe vậy liền quay đầu trở lại, nhìn về phía hai người.
“Hắn phát sốt rồi, huynh mau trở lại!” Vân Thiển Nguyệt giải thích với Ngọc Tử Thư.
Ngọc Tử Thư nghe vậy vội vàng đi trở về, Phong Tẫn cũng theo đi tới.
Vân Thiển Nguyệt buông Dung Cảnh ra, đưa tay cởi áo choàng, Dung Cảnh duỗi tay ngăn cản tay nàng, lắc đầu, “Nàng mới vừa ra mồ hôi, lúc này nếu cởi áo choàng, vạn nhất cũng bị lây sốt, sẽ không tốt.”
“Có cái gì không tốt? Vừa lúc cùng nhau bị.” Vân Thiển Nguyệt cả giận nói.
Khóe miệng Dung Cảnh lộ ra một nụ cười, ánh mắt u oán chuyển thành ôn nhuận ấm áp, giọng nói nhẹ vô cùng, “Vân Thiển Nguyệt, nàng không giận ta nữa, có phải hay không?”
“Nếu còn giận nữa, ta sẽ sắp tức chết.” Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, đẩy tay của hắn ra.
Dung Cảnh cầm tay nàng thật chặt, giọng nói thật thấp mang theo một tia dụ dỗ: “Không giận nữa có được hay không? Hôm nay ta không còn sức lực để dỗ ngọt nàng, chờ ta khỏe lại hãy tức giận, ta mặc cho nàng đánh chửi, có được không?”
Lửa giận của Vân Thiển Nguyệt nhất thời giảm đi hơn phân nửa, nghiêm mặt nhìn hắn, “Tại sao chàng lại hành hạ mình thành bộ dạng như vậy? Đừng nói cho ta biết thật là chàng vì tìm ta, mà mạo hiểm đi trong bão tuyết tới tìm ta. Ta sẽ không nhịn được mà bóp chết chàng.”
Dung Cảnh cười lắc đầu, vừa muốn nói chuyện, không nhịn được liền ho khan.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ho khan, còn khó chịu hơn chính mình sinh bệnh, chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng hắn.
Lát sau, Dung Cảnh dừng ho khan, thấp giọng nói: “Ta không đạp tuyết tìm nàng, ta nhớ nàng không ngủ được, ban đêm nhiễm phải hàn khí.”
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn, thấy Ngọc Tử Thư và Phong Tẫn đi tới, lập tức nói: “Tử Thư, huynh mau xem hắn, thoạt nhìn hắn sốt rất nghiêm trọng, chắc khoảng bốn mươi độ.”
Ngọc Tử Thư gật đầu, đưa tay đặt lên cổ tay Dung Cảnh.
Tay Dung Cảnh giật giật, dường như muốn trốn tránh, nhưng rốt cuộc vẫn không cử động, lặng yên dựa vào Vân Thiển Nguyệt suy yếu cười nói: “Vân Thiển Nguyệt, nàng cũng am hiểu y thuật, chỉ phát sốt nho nhỏ mà thôi, không cần làm lớn chuyện như vậy”
“Tốt nhất chàng câm miệng cho ta! Bắt đầu từ bây giờ, đừng nói chuyện với ta.” Vân Thiển Nguyệt nghiêm mặt nhìn chằm chằm hắn.
Dung Cảnh nghe vậy lập tức im miệng.
“Ta thấy không chết được!” Phong Tẫn nhìn bộ dạng của Dung Cảnh, hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là tranh thủ đồng tình mà thôi.”
Dung Cảnh nhìn Phong Tẫn một cái, không nói chuyện.
Vân Thiển Nguyệt nhất thời không biết phản ứng như thế nào, Dung Cảnh đều sốt thành như vậy, tranh thủ đồng tình cái rắm. Nàng ngẩng đầu căm phẫn nói Phong Tẫn một câu, “Đổi chỗ hai người các ngươi với nhau. Ngươi tranh thủ đồng tình để ta nhìn xem.”
Phong Tẫn nghe vậy nhất thời giận dữ, “Nữ nhân ngốc! Ngươi không biết hắn lòng dạ hiểm độc đen phổi sao? Chuyện như vậy người khác có lẽ không làm được, nhưng hắn nha, có làm ra cũng không có gì lạ.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, quay đầu lại nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh khẽ cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất không dậy nổi, thoạt nhìn hắn đúng là một chút sức lực cũng không có, lười cãi nhau với Phong Tẫn, nàng quay đầu trở lại trợn mắt nhìn Phong Tẫn, cả giận nói với hắn: “Bây giờ ngươi đi nhanh trở về sai người nấu nước nóng cho ta để cho hắn khu trừ hàn khí.”
“Không có tiền đồ! Chỉ hơi sốt ngươi đã đau lòng thành như vậy. Ta thấy ngươi cả đời này cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn.” Phong Tẫn bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Vân Thiển Nguyệt, bỏ lại một câu, quay đầu rời đi.
Ta vốn cũng không có tính toán bay ra khỏi lòng bàn tay hắn. Vân Thiển Nguyệt ở trong lòng phản bác một câu, nhưng không có nói ra miệng.
Lông mi thật dài của Dung Cảnh run lên.
Ngọc Tử Thư bắt mạch cho Dung Cảnh trong chốc lát, rút tay về, nhìn hắn một cái, ánh mắt lóe lên, quay đầu nói với Vân Thiển Nguyệt: “Sốt có chút nghiêm trọng, nhưng kịp thời điều trị, sẽ không có gì đáng ngại, muội mang hắn trở về phòng trước, để cho hắn tắm nước nóng khu trừ hàn khí, ta lên núi hái thuốc cho hắn.”
“Nơi này không có thuốc sao?” Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhìn về phía Ngọc Tử Thư.
“Có thuốc, nhưng cũng chỉ là dược vật bình thường, khó nhanh khỏi, trên đỉnh núi có mấy cây thuốc giải trừ sốt vô cùng tốt, ta đi hái về, có thể làm cho hắn nhanh khỏi hơn .” Ngọc Tử Thư nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, dặn dò: “Tuyết rơi dày khắp nơi, trên núi tuyết trơn, huynh cẩn thận một chút.”
“Ừ!” Ngọc Tử Thư gật đầu, điểm nhẹ mũi chân, đi lên trên núi.
Vân Thiển Nguyệt thấy thân ảnh Ngọc Tử Thư rời đi, nàng nâng Dung Cảnh lên, nói với hắn : “Ta đỡ chàng trở về phòng.”
Dung Cảnh nhẹ nhàng lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt thi triển khinh công mang theo Dung Cảnh đi về phía dãy phòng xá phía trước.
Trở lại gian phòng, Vân Thiển Nguyệt để Dung Cảnh ngồi ở trên giường, đưa tay cởi áo choàng ra, ném qua một bên, nói với hắn : “Chàng ngồi ở đây một lát, ta đi xem Phong Tẫn có sai người nấu nước không?”
“Chuyện nàng phân phó, hắn nhất định sẽ làm.” Dung Cảnh bắt được tay Vân Thiển Nguyệt không buông ra, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, ta nhớ nàng lắm, nàng ngồi cùng ta, có được hay không?”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt hắn chăm chú khóa ở trên người nàng, nàng chỉ có thể cùng ngồi với hắn, muốn tiếp tục nghiêm mặt nhưng mà làm sao cũng không làm ra được, giận nói với hắn, “Biết rõ sẽ nhớ ta, còn muốn làm ta giận bỏ đi.”
Dung Cảnh thở dài, “Hôm đó thật sự là. . . . . .”
“Được rồi , không cần phải nói nữa! Làm cho ta tức giận, chàng không phải là cũng để cho Dạ Thiên Dật hết hy vọng với ta sao?” Vân Thiển Nguyệt chặn lại lời của hắn, hỏi: “Hiện giờ hắn hẳn là hết hy vọng rồi?”
Dung Cảnh lắc đầu, sắc mặt đen tối nói: “Sợ là hoàn toàn ngược lại, ta đánh giá thấp chấp nhất của hắn đối với nàng.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, nói như vậy Dạ Thiên Dật vẫn chưa chết tâm sao? Trong lòng nàng có chút lạnh, nói như vậy quả thật chỉ còn duy nhất một con đường, chính là đường mà nàng không nguyện ý đi nhất.
Dung Cảnh cầm tay nàng nắm thật chặt, thấp giọng nói: “Vân Thiển Nguyệt, tin tưởng ta.”
Lãnh ý trong lòng Vân Thiển Nguyệt rút đi, liếc hắn một cái, “Cái bộ dạng này của chàng động một chút là ngã xuống đất không dậy nổi, muốn ta làm sao tin tưởng chàng? Hôm nay vừa ra gió đã gục? Để chàng che ở trên đầu ta, ta sợ chàng không chống đỡ nổi mà ngã vào ta đây này.”
Dung Cảnh bỗng nhiên cười, có chút suy yếu nói: “Không yếu như nàng nói đâu.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
Phong Tẫn đẩy cửa đi vào, thấy hai người đang nói chuyện, mí mắt hắn giật giật, chán ghét nhìn hai người ngồi cùng một chỗ, sắc mặt không tốt nói: “Nước đây, mau mau đi tắm. Bộ dạng này của hắn chẳng khác gì xác chết, ta thấy hắn sống không được mấy năm nữa. Nữ nhân ngốc, ngươi vẫn là nên chọn người khác đi. Ta thấy thân thể người nào cũng tốt hơn so với hắn.”
Phía sau Phong Tẫn có thêm hai người, bọn họ mang nước nóng vào.
“Để sau tấm bình phong!” Vân Thiển Nguyệt không để ý tới lời nói của Phong Tẫn, phân phó hai người kia.
Hai người kia nhanh tay mang nước đi tới sau tấm bình phong.
“Chàng theo vào đi!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy đẩy Dung Cảnh.
Dung Cảnh ngồi bất động, thấp giọng nói: “Không còn sức lực, nàng đỡ ta đi vào.”
Vân Thiển Nguyệt đứng lên, đỡ hắn đi về phía sau tấm bình phong.
“Nữ nhân ngốc! Ngươi còn chưa gả cho hắn đâu? Đầu óc bị hư à? Bây giờ mọi chuyện đều theo hắn? Trở thành nha hoàn của hắn rồi sao?” Phong Tẫn không ưa Vân Thiển Nguyệt chiều theo Dung Cảnh như vậy.
Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, tiếp tục đi vào bên trong.
Dung Cảnh quay đầu lại nhìn Phong Tẫn một cái, ánh mắt rõ ràng là cực kỳ hời hợt, nhưng cũng có thâm ý khác, giọng nói của hắn vẫn có chút thấp, nói với Phong Tẫn: “Phong gia chủ, hôm nay ta nhận được thư của Phong lão gia chủ truyền đến, hắn nói muốn tuyển một vị hôn thê cho ngươi, hắn hỏi ý kiến ta, ta cảm thấy rất tốt, nói như vậy ngươi còn chưa biết đúng không? Ta chúc mừng ngươi trước!”
Phong Tẫn biến sắc, cả giận nói: “Từ nơi nào đến việc hôn nhân vậy?”
“Cái này thì ngươi cần phải đi về hỏi Phong lão gia chủ!” Dung Cảnh chậm rãi ném ra một câu, đi vào sau tấm bình phong.
Phong Tẫn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh của Dung Cảnh phía sau bình phong, một lát sau, bỗng nhiên xoay người đi ra khỏi cửa phòng. Cửa phòng phía sau hắn khép lại “Phanh” một tiếng thật lớn. Hai người từ sau tấm bình phong để thùng nước xuống rồi đi ra, vội vàng cẩn thận mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía Dung Cảnh, “Chàng nói là thật sao?”
Dung Cảnh suy yếu “Ừ” một tiếng, “Không quá thật!”
Đây mà là câu trả lời à! Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn, đưa tay cởi y phục cho hắn.
Dung Cảnh lặng yên đứng, cúi đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, nhìn ngón tay của nàng nhanh nhẹn cởi nút cài trước ngực hắn, rút đai lưng, cởi áo ngoài, nhìn nàng còn muốn cởi nhuyễn bào bên trong, hắn bỗng nhiên ngăn cản tay nàng, thấp giọng nói: “Dừng, chính ta tự cởi. Vạn nhất phát sinh những chuyện gì, hiện tại ta lại không có sức lực, chẳng phải là ân hận cả đời sao?”
Vân Thiển Nguyệt “Phốc” cười một tiếng, liếc trắng mắt với hắn, buông tay ra nói, “Vậy chàng tự mình tắm đi! Ta cũng không muốn ân hận cả đời.” Nói xong, nàng xoay người đi ra khỏi tấm bình phong.
Dung Cảnh nhẹ nhàng “a” một tiếng, lầm bầm một câu gì đó, cởi nhuyễn bào ra, vùi mình vào trong thùng gỗ tràn ngập nước nóng, nước bao trùm cả người hắn, hắn có chút mỏi mệt suy yếu nhắm mắt lại.
Vân Thiển Nguyệt đi ra khỏi tấm bình phong, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy được ánh mắt mệt mỏi của hắn nhắm lại, trong lòng đau nhói, nghĩ tới mấy ngày mặc dù tuyết lớn, nhưng sau khi lão hoàng đế băng hà, hắn được phong làm Thừa tướng, tất nhiên việc rất nhiều mới có thể mỏi mệt đến như vậy. Bỗng nhiên có chút hối hận, mặc dù mình tức giận nhưng thật không nên ở lại nơi này nhiều ngày như thế còn không có trở về.
“Nữ nhân ngốc! Ta đi!” Phong Tẫn ở bên ngoài hô một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt sửng sốt, đẩy cửa ra, chỉ thấy Phong Tẫn đeo bao quần áo đứng ở trong viện, bên hông treo bảo kiếm, nàng nhướng mày, “Vội vã đi như vậy? Ngươi thật đúng là tin lời hắn nói?”
“Có tin hay không cũng nên đi trở về! Dù sao hắn tới, trong mắt ngươi cũng không còn ta. Không đi thì ở lại làm cái gì?” Phong Tẫn hừ một tiếng, sờ tay vào ngực, móc ra một món đồ ném cho Vân Thiển Nguyệt, “Tiếp lấy, đây là lễ vật cập kê cho ngươi.”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay tiếp được đồ vật bay tới, cúi đầu vừa qua liền thấy đây là một trâm cài đầu, đây không phải là một trâm cài đầu bình thường, mà là dùng thủy tinh màu tím làm thành, hình dáng tựa như hai hình bán nguyệt, thoạt nhìn không giống như là được làm từ nghệ nhân tay nghề tinh diệu, giống như là tự tay hắn làm. Nàng ngẩng đầu, Phong Tẫn đã xoay người rời đi, nàng “Này” một tiếng.
Phong Tẫn dừng bước, “Gì nữa? Không thích? Không thích cũng không được ném đi!”
“Ta muốn nói cho ngươi biết ta rất thích!” Vân Thiển Nguyệt cười nói.
Phong Tẫn cong khóe miệng lên, không quay đầu lại, cảnh cáo nói: “Ngươi phải không chịu thua kém cho ta. Người nào đó chính là hồ ly, còn cao hơn một bậc so với hồ ly, hắn còn dám khi dễ ngươi, ngươi liền đi Đông Hải. Ta thấy Ngọc thái tử không tệ, tốt gấp trăm lần so với hắn, không biết mắt ngươi bị cái gì mà nhìn trúng hắn. Thật làm mất mặt ta!”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, rất muốn hỏi một chút Phong đại công tử, nàng chọn Dung Cảnh làm sao lại khiến ngươi mất mặt? Đáng tiếc hắn không để cho nàng cơ hội, đã điểm nhẹ mũi chân, thi triển kinh công đi về phía vách đá. Trong chớp mắt đã đến vách đá, động tác của hắn lưu loát bám vào dây leo, leo lên núi. Đi rất vội vàng lưu loát.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Phong Tẫn, trong lòng sinh ra không nỡ. Kiếp trước nàng đối mặt với ly biệt, có thể lãnh tình đến máu lạnh, mà bây giờ đều là không nỡ ly biệt. Hận không được tất cả đối tốt với nàng, người đối xử tốt với nàng đều ở bên cạnh nàng.
“Vân Thiển Nguyệt, nàng mở cửa nói chuyện, nước đã nhanh lạnh.” Giọng nói của Dung Cảnh từ trong phòng truyền ra, có chút oán giận.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy không kịp thương cảm nữa, vội vàng đi vào nhà, đưa tay đóng cửa phòng, nói với hắn : “Là Phong Tẫn rời đi!”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng, “Cũng nên đi!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ cũng đúng, không nói thêm gì nữa, thấy lửa trong lò lửa đang giảm, nàng vội vàng đi tới thêm vào mấy khối than.
“Vân Thiển Nguyệt, có phải nàng đã quên một chuyện hay không?” Sau một lúc lâu Dung Cảnh lại thấp giọng hỏi.
“Chuyện gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Trước kia nàng đã từng đáp ứng ta?” Dung Cảnh nhắc nhở nàng. Vân Thiển Nguyệt giả bộ suy nghĩ một chút, lắc đầu, nghi ngờ hỏi: “Trước kia ta đáp ứng chàng cái gì sao? Sao ta không nhớ rõ!”
Dung Cảnh bỗng nhiên im lặng.
Vân Thiển Nguyệt đứng ở bên cạnh hỏa lò, cắn môi, nhịn cười, cũng không lên tiếng.
“Con Ngọc Tuyết phi long ở chuồng ngựa Vinh vương phủ, nếu nàng đã quên, thì cũng rất đáng tiếc. Hình như ta cũng đã quên đáp ứng chuyện của nàng.” Sau một lúc lâu, sau tấm bình phong truyền đến một tiếng than nhẹ.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt sáng lên, Ngọc Tuyết phi long a! Lập tức nói: “A, ta nhớ ra rồi, là túi thơm uyên ương nghịch nước, ta đã sớm thêu xong cho chàng, chẳng qua là để ở Vân Vương Phủ rồi, chờ trở về ta cho chàng.”
“Một cái túi thơm lại đổi Ngọc Tuyết phi long, khoản mua bán này tựa hồ không có lời?” Dung Cảnh u oán nói.
“Cộng thêm một người!” Vân Thiển Nguyệt vội vàng gia tăng thêm.
“Phải xem là ai!” Dung Cảnh nói.
“Ta!” Vân Thiển Nguyệt trả lời nhanh gọn.
Dường như giọng nói của Dung Cảnh mang theo ý cười, “Thành giao!”
Vân Thiển Nguyệt thoáng mặc niệm cho chính mình, rất nhanh toàn bộ tâm tư nàng đều đặt ở trên Ngọc Tuyết phi long, là loài ngựa tốt nhất thiên hạ Ngọc Tuyết phi long đấy, cưỡi Ngọc Tuyết phi long giống như là đang bay, nàng có chút khẩn trương nói với Dung Cảnh: “Bây giờ chúng ta trở về kinh đi!”
Khuôn mặt sau tấm bình phong liền trầm xuống.
“Có được hay không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi tới, nàng muốn nhìn Ngọc Tuyết phi long.
“Vân Thiển Nguyệt, ta còn đang sốt đây.” Một lúc sau hắn mới phun ra một câu.
Đúng vậy, hắn còn đang sốt! Vân Thiển Nguyệt nhất thời hết giận, hắn sốt thành như vậy đương nhiên không thể lên đường. Nàng đè nén nồng đậm hứng thú trong lòng xuống, nói với người sau tấm bình phong: “Chàng nhanh khỏe lại đi!”
Dường như Dung Cảnh tùy ý đáp một tiếng bằng giọng nói dễ nghe, “Được!”
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy giọng nói dễ nghe này, tâm tư lại từ Ngọc Tuyết phi long bay trở về, cách bình phong nhìn Dung Cảnh trong thùng gỗ, chỉ là một bóng dáng mông lung, tựa như một bức họa mỹ lệ chiếu lên bình phong, làm cho sơn thủy trên tấm bình phong có thêm một đám mây, nàng nhìn, bỗng nhiên tâm liền si ngốc.
Sau tấm bình phong Dung Cảnh tựa hồ cảm thấy ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt, không lên tiếng.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Ngọc Tử Thư đi vào, một cỗ không khí mát lạnh cũng theo hắn đi vào, Vân Thiển Nguyệt dời tầm mắt từ trên tấm bình phong, chậm rãi quay người lại, giống như không có việc gì hỏi NgọcTử Thư, “Tử Thư, hái thuốc trở về rồi à?”
“Ừ! Trở về rồi.” Ngọc Tử Thư gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt vội vàng đi tới, nhận lấy thuốc trong tay của hắn, nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nói: “Hắn chỉ là sốt mà thôi. Huynh lại hái. . . . . nhiều … thuốc tốt thế này?”
“Hắn không chỉ bị sốt, mà thân thể còn cực kỳ trống rỗng, tiện thể bồi bổ cho hắn luôn.” Đang khi nói chuyện Ngọc Tử Thư đã đi tới trước bàn, cầm bút lên bắt đầu kê đơn thuốc.
Vân Thiển Nguyệt kiểm tra thảo dược một lần, liền nghĩ tới người này quả thật là tôn quý, chỉ phát sốt thôi mà uống dược cũng toàn là trân quý, nhưng có thể làm cho hắn mau chóng tốt lên là tốt nhất, nàng nói với Ngọc Tử Thư: “Huynh kê đơn thuốc đi, ta đi rửa những thảo dược này.” Dứt lời, nghe được Ngọc Tử Thư đáp một tiếng, nàng vội vàng cầm lấy thuốc đi ra khỏi cửa phòng, đến ngoài cửa lại nói: “Phong Tẫn đi rồi.”
Ngọc Tử Thư giương mắt nhìn thoáng qua ra phía ngoài, ấm áp cười một tiếng, “Ta biết!”
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, đi tới phòng bếp nhỏ.
Trong phòng, Ngọc Tử Thư bắt đầu kê đơn thuốc vào giấy Tuyên Thành, phát ra âm thanh sột soạt, một lát sau, hắn để bút xuống, nhẹ nhàng thổi khô mực trên phương thuốc, nói với Dung Cảnh sau tấm bình phong: “Hành hạ thân thể của mình để cho nàng hối hận, tự trách là hành động ngu nhất. Cảnh thế tử, ngươi nói có phải hay không?”
Sau tấm bình phong phát ra âm thanh tí tách tí tách, dường như là Dung Cảnh từ trong thùng gỗ đi ra ngoài mặc quần áo, chậm rãi nói: “Ngu ngốc cũng không sao cả, chỉ cần có hiệu quả là được, có người quen nhìn ta vân đạm phong khinh, sẽ thẩy rất khó chịu khi ta bị một chút khổ sở.”
“Ngay cả việc này cũng tính kế, Cảnh thế tử không cảm thấy ngươi đang không tôn trọng tình cảm giữa các ngươi sao?” Ngọc Tử Thư nhướng mày.
” Chẳng lẽ Ngọc thái tử chưa từng nghe qua một câu tình yêu cũng cần phải có mưu cầu sao?” Dung Cảnh đi ra bình phong, sắc mặt có chút ửng hồng, bước chân mặc dù suy yếu, nhưng vẫn trầm ổn, hắn cười nhạt, “A, những lời này là nàng dạy cho ta, ta học giỏi như vậy, đương nhiên phải áp dụng thật tốt.”
Ngọc Tử Thư nhìn Dung Cảnh, cẩn thận nhìn thoáng qua, hồi lâu nói: “Không trách được. . . . . .”
Dung Cảnh nhướng mày.
“Không trách được ngươi có thể đi vào trong lòng của nàng” Ngọc Tử Thư cười cười, nhìn Dung Cảnh, tựa hồ có chút suy ngẫm, “Cảnh thế tử từng bước trù tính tâm nàng, hẳn là rất cực khổ ?”
“Cũng không quá cực khổ!” Dung Cảnh chậm rãi ngồi ở trên giường, nhìn hỏa lò trong phòng đang cháy lớn nói: “Ta thích.”
Ngọc Tử Thư nhìn hắn một cái, không nói thêm gì nữa, cầm lấy phương thuốc đi ra ngoài.
Cửa phòng lại mở ra, một cỗ gió lạnh thổi vào, ngay sao đó liền biến mất, ngăn cách hàn khí ở ngoài. Dung Cảnh nhắm mắt lại dựa vào cạnh giường, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Sau nửa canh giờ, Vân Thiển Nguyệt bưng chén thuốc trở lại gian phòng, thấy Dung Cảnh đang dựa vào giường ngủ thiếp đi, nàng đi tới bên cạnh hắn, cẩn thận nhìn hắn, dưới mắt hắn ẩn hiện hai quầng thâm, nói rõ mấy ngày nay hắn thật sự không ngủ ngon, nàng không đành lòng đánh thức hắn, nhưng lại không thể không gọi hắn, vừa muốn đưa tay kêu hắn, hắn bỗng nhiên mở mắt nhìn nàng.
Đôi con ngươi thanh tuyền thật sâu nhìn nàng thật sâu, làm cho nàng dừng tay lại, bỗng nhiên ngưng hô hấp.
“Không có sức lực, nàng cho ta uống.” Dung Cảnh bày ra vẻ tươi cười, có chút suy yếu.
Vân Thiển Nguyệt không tự chủ được dùng cái thìa khấy khấy chén thuốc, múc một muỗng, đặt ở miệng thổi thổi cho nguội rồi mới đưa tới trước mặt hắn.
Dung Cảnh nghiêng mặt tránh thoát, lắc đầu, “Không phải uống như vậy.”
“Vậy muốn như thế nào?” Đại não Vân Thiển Nguyệt chậm nửa nhịp.
Dung Cảnh quay đầu trở lại, ánh mắt rơi vào trên môi Vân Thiển Nguyệt.
Mặt Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên đỏ lên, cúi đầu quát lên: “Nơi này không phải là Vinh vương phủ của chàng, Tử Thư còn ở đây!”
“Hắn sẽ không tới quấy rầy chúng ta .” Dung Cảnh vẫn nhìn môi của nàng.
“Cứ như vậy uống!” Mặt Vân Thiển Nguyệt có chút nóng rần lên, mặc dù thân mật nhiều lần rồi, nhưng mỗi khi như vậy làm cho nàng chống đỡ không được. Dung Cảnh chính là người như vậy, chỉ cần ở chung một chỗ, lúc nào hắn cũng khiến nàng cảm thấy hắn trở thành tồn tại vô cùng cường đại với nàng, trêu chọc lòng của nàng.
Dung Cảnh không nói lời nào, ánh mắt vẫn u oán nhìn môi nàng, xem ra giống như là nói rõ nếu không làm như vậy hắn sẽ không uống.
Vân Thiển Nguyệt do dự hồi lâu, vẫn là chịu thua, uống một hớp thuốc đắng, cúi đầu, từ từ đặt lên môi hắn.
Hô hấp hai người chợt ngừng, không khí ấm áp trong phòng tựa như cũng ngưng lại.
Môi dưới truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại, chắc là do hắn đang phát sốt, môi hắn trước kia đều là ôn ôn lành lạnh, giờ này lại có chút nóng làm cho mặt Vân Thiển Nguyệt không ngừng nóng lên, tim tựa hồ cũng nóng theo.
Một ngụm thuốc dùng thời gian uống một chén thuốc mới xong.
Vân Thiển Nguyệt rút người, mặt nhăn lại, hiển nhiên là do thuốc đắng, oán giận nói: “Tử Thư hái thuốc sao lại đắng như vậy?” Dứt lời, nàng lại trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, “Làm gì có người nào như chàng chứ, không sợ lây bệnh cho ta sao?”
“Ngọc thái tử hái thuốc đúng là thật đắng.” Ánh mắt Dung Cảnh nhiễm lên một tia mờ mịt, cánh môi hồng thật đẹp, “Nếu thật lây bệnh, vừa lúc ứng nghiệm câu nói kia của nàng, ta và nàng cùng nhau đồng cam cộng khổ.”
Vân Thiển Nguyệt “Phi” một tiếng, nhìn đôi môi đẹp của hắn, nghĩ tới nàng thật chịu không được việc uống thuốc này, nếu mà còn uống nữa thì… , không nhịn được sẽ đem hắn như thế nào, vì vậy liền đẩy chén thuốc cho hắn, “Một mình chàng uống.”
Dung Cảnh dời tầm mắt từ trên mặt nàng, dường như cũng biết nàng sẽ lại không cho hắn uống nữa, lặng yên đưa tay bưng chén thuốc uống hết.
Uống xong thuốc, Dung Cảnh lười biếng ngồi dựa vào giường, Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dạng của hắn, đưa tay kéo hắn, đặt hắn lên ở trên giường, cởi giày, lại cởi tất cho hắn, sau đó đắp chăn cho hắn, thấy được ánh mắt hắn ấm áp như mặt trời đang nhìn nàng, bèn cười với hắn, lộ ra vẻ mặt ôn nhu khó thấy nói: “Ngủ đi! Chúng ta cũng không vội vã trở về, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta lại hồi kinh.”
“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng, nhắm mắt lại.
Vân Thiển Nguyệt dựa vào đầu giường nhìn hắn, nghĩ tới người này luôn là có bản lĩnh làm cho nàng đau lòng, nắm bắt hết tâm tư của nàng, hắn tinh thông y thuật, lại cố tình để bị sốt cơ hồ như muốn té xỉu ở trước mặt nàng, nàng nhìn thoáng qua là biết ngay mưu kế nhỏ của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không thể phản kháng nổi, hành động ngu nhất, cũng là đơn giản nhất, làm cho lửa giận cực lớn của nàng bị bóp chết ngay trước mặt hắn, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
“Vân Thiển Nguyệt, ta không ngủ được.” Dung Cảnh thấp giọng nói.
“Hử? Chàng không buồn ngủ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
“Ta muốn ôm nàng ngủ.” Dung Cảnh mở mắt, đưa tay kéo Vân Thiển Nguyệt, giọng nói vô lực mềm nhũn, như giọt sương dưới ánh mặt trời, mang theo một chút ôn nhuận, “Ôm nàng, ta mới có thể ngủ. Một ngày dài như một năm, cảm giác như đã nhiều năm không gặp nàng.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua ra phía ngoài, sắc trời đang sáng, tuyết rơi khắp nơi, mặc dù trời trong, nhưng không có ánh mặt trời, nhưng nàng lại thấy được ánh mặt trời trong mắt của hắn, nghĩ tới ban ngày cùng hắn nằm ở trên một cái giường, sợ là Tử Thư sẽ chê cười nàng, nhưng dường như nàng cũng rất nhớ hắn (Dung Cảnh), thôi đành vậy, chê cười thì liền chê cười, dù sao bị hắn chê cười cũng không sao, động tác nàng lưu loát tháo tất, nằm ở bên cạnh hắn.
Vừa mới nằm xuống, Dung Cảnh liền vươn tay ôm nàng vào trong ngực.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt, hắn hai mắt nhắm lại nhưng khóe môi lại nhếch lên một tia cười thỏa mãn, ngọc nhan tinh khiết, giống như là hài tử được cho kẹo. Nơi nào còn có cái bộ dạng vân đạm phong khinh, bình tĩnh, lặng yên ngắm trăng đã làm cho nàng phát giận? Nàng thở dài một hơi, Dung Cảnh a, ai cũng đều thắc mắc Dung Cảnh đã dùng phương pháp gì ăn nàng đến sít sao, trốn không khỏi lòng bàn tay của hắn, sao nàng không thấy rõ chứ? Bởi vì thấy rõ, mới bị hắn trầm luân, trầm luân theo hắn, không thể tự kềm chế.
Không lâu lắm, Dung Cảnh đã ngủ, Vân Thiển Nguyệt nằm ở trong lòng của hắn, ấm áp bình yên, cũng ngủ theo.
Khi Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại, Dung Cảnh còn đang ngủ, nàng đứng dậy xuống giường, đẩy cửa phòng ra, liền ngửi thấy một mùi thơm của thức ăn, nhớ tới mình đã đáp ứng với mọi người sẽ xuống bếp, đưa tay xoa cái trán, hô một tiếng, “Tử Thư!”
Không ai lên tiếng, bé trai Lê Đình vừa lúc đi qua, vẻ mặt hưng phấn nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vân tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi? Ngọc ca ca thật tốt, là ca ấy xuống bếp!”
“Huynh ấy xuống bếp?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
Lê Đình vui mừng nói: “Đúng vậy, Ngọc ca ca nói sau khi người nào đó tới, trong mắt tỷ cũng chỉ có một người, sợ là đợi tỷ nhớ tới xuống bếp cho chúng ta, chúng ta đều đói xẹp bụng rồi, hắn vì không muốn mọi người đói bụng, liền thay tỷ xuống bếp.”
Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, nghĩ tới Ngọc đại thái tử, ngươi có cần không để lại tí thể diện nào cho ta như vậy không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...