Edit: Yue
Beta: Leticia
Vân Thiển Nguyệt trở lại chỗ ngồi, Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn cũng đi tới chỗ ngồi của riêng mình, Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong thì quỳ xuống nghe chỉ.
Trong phút chốc đại điện liền trở nên tĩnh lặng, nhất tề đều nhìn về phía lão Hoàng đế. Đại hội võ trạng nguyên kéo dài mấy ngày tới hôm nay mới được xem là kết thúc. Mọi người cũng muốn nhìn xem Hoàng thượng an bài chức quan cho Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong như thế nào. Về chức quan của Dạ Khinh Nhiễm thì mọi người đều tinh tường minh bạch, chức quan của hắn tuyệt đối có liên quan tới quân cơ đại doanh, Đức thân vương phủ vốn được Hoàng thượng nể trọng, cho nên chức quan của Dạ Khinh Nhiễm chỉ có cao hơn chứ không thể thấp. Tất cả mọi người chỉ muốn biết Dung Phong sẽ được an bài chức quan như thế nào.
Dung Phong là hậu nhân của Văn bá hầu phủ, mặc dù Văn bá hầu phủ đã sớm tự lập môn hộ, nhưng không chạy thoát khỏi sự thật là bàng chi của Vinh vương phủ. Hoàng thượng vẫn luôn có lòng diệt trừ Vinh vương phủ, hiện tại định bắt đầu dùng Dung Phong hay là chỉ tùy tiện an bài một chức quan cho có lệ đây, tất cả đều khó nói.
“Dạ Khinh Nhiễm, bắt đầu từ hôm nay phong làm Ngự Tiền tướng quân, chưởng quản quân cơ đại doanh Tây Sơn và có chức trách điều hành tất cả binh mã của Hoàng Thành” Lão Hoàng đế uy nghiêm mở miệng, dứt lời, ném một khối lệnh bài cho Dạ Khinh Nhiễm: “Tiếp chỉ.”
Lão Hoàng đế dứt lời, toàn điện vang lên một mảnh âm thanh hút không khí.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp lại, chưởng quản quân cơ đại doanh Tây Sơn và có chức trách điều hành tất cả binh mã của Hoàng Thành sao, nói cách khác lão Hoàng đế đem trọn quân cơ đại doanh và tất cả quân quyền toàn bộ cho Dạ Khinh Nhiễm. Đó là Thân Vệ Quân trước giờ vẫn do tự mình lão Hoàng đế chưởng quản. Từ xưa tới nay quân lệnh Hoàng Thành đều ở trong tay Hoàng đế, Hoàng đế ít nhất phải cầm một phần ba quân quyền, nhưng hành động lần này không thể nghi ngờ là hắn đưa một phần ba binh quyền trong tay hắn giao cho Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm cũng cả kinh, đưa tay nhận lấy lệnh bài, nhìn lão Hoàng đế, “Hoàng bá bá. . . . .”
“Tiếp chỉ!” Lão Hoàng đế trầm giọng phun ra hai chữ.
“Dạ! Thần tiếp chỉ!” Dạ Khinh Nhiễm thoáng mím một thật chặt, cầm lệnh bài, cung kính cúi đầu.
“Đứng lên đi!” Lão Hoàng đế khoát khoát tay, không hề nhìn Dạ Khinh Nhiễm nữa, nhìn về phía Dung Phong.
Dạ Khinh Nhiễm đứng lên, cầm lệnh bài đi về chỗ ngồi. Ánh mắt mọi người trên đại điện đều dừng ở trên người hắn, hắn không nhìn bất luận kẻ nào, vén vạt áo ngồi xuống, tự mình rót một chén rượu. Uống một hơi cạn sạch, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn giao nhau với Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ hắn thoáng nở nụ cười, nhưng lại phảng phất như không cười, chậm rãi để chén rượu xuống, từ từ cho lệnh bài vào trong ngực.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ba người Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, mặt Dạ Thiên Dật không biểu tình, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, rõ ràng sắc mặt của Dạ Thiên Khuynh không tốt, phảng phất đang đè nén cái gì, thần sắc trên mặt Dạ Thiên Dục lại biến hóa quá nhiều, trong lúc nhất thời nàng cũng xem không ra. Nàng thu hồi tầm mắt, nghĩ tới lão Hoàng đế tính toán cũng thật là tốt, chỉ một việc an bài chức quan đã dẫn lực chú ý của mọi người đều tập trung lên người Dạ Khinh Nhiễm. Binh mã đóng quân trong Hoàng thành có mười vạn, còn có ba mươi vạn binh mã ở quân cơ đại doanh Tây Sơn. Hiện tại tổng cộng bốn mươi vạn binh mã tất cả đều nằm trong tay Dạ Khinh Nhiễm. Nếu Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục ai muốn lên làm Hoàng đế, như vậy việc đầu tiên phải làm là mua chuộc Dạ Khinh Nhiễm. Việc này xem như là lão Hoàng đế xây dựng một cây cầu vượt giữa thái tử Dạ Thiên Khuynh, Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật, Tứ hoàng tử Dạ Thiên Dục và tam vương phủ cùng với văn võ đại thần trong triều. Trong khoảnh khắc địa vị của Đức thân vương phủ và Dạ Khinh Nhiễm liền dưới một người mà trên vạn người.
“Ngay hôm nay khôi phục phong hào của Văn bá Hầu phủ, Dung Phong tài mạo song toàn, sau đại nạn mười năm trước còn có thể nhìn thấy hậu nhân của Văn Bá hầu phủ, lòng trẫm cảm thấy rất an ủi. Nay phong Dung Phong làm thế tử Văn Bá Hầu phủ, thế tập tước vị(tước vị cha truyền con nói), giữ chức Binh Bộ hành tẩu.” Lão Hoàng đế nhìn Dung Phong, chậm rãi mở miệng, “Trẫm đã sai người tu sửa lại Văn Bá Hầu phủ, đã có thể dọn tới ở. Tiếp chỉ.”
Mọi người lại hút một ngụm khí lạnh lần nữa.
Từ lúc Thủy tổ Hoàng đế lập quốc, đã phân đất phong hầu Tứ Vương (Vinh, Vân, Đức, Hiếu vương phủ), nhưng tránh cho tứ Vương Phủ phát triển an toàn nên rất hạn chế phong vương cho tử tôn của tứ vương phủ. Chưa từng xuất hiện các loại tước vị Hậu và Quận vương. Cho đến hai mươi năm trước, bàng chi Vinh vương phủ xuất hiện một kỳ tài ngút trời, Hoàng thượng phá lệ phong làm Văn Bá Hầu. Lúc này mới có Hầu tước đầu tiên trong trăm năm qua, hơn nữa lại còn là thế tập tước vị. Nhưng mười năm trước Văn Bá Hầu theo Vinh Vương gia xuất binh đi tiêu diệt phiên vương phản loạn bất hạnh bỏ mình. Sau đó không lâu, Văn bá Hầu phủ bị diệt môn trong một đêm. Có thể nói Văn bá Hầu phủ giống như phù dung sớm nở tối tàn, người người đều cho là Văn Bá Hầu phủ đã trở thành hạt bụi được chôn vùi bởi lịch sử, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng bởi vì Dung Phong mà Văn Bá Hầu phủ được khôi phục thế tập tước vị. Huống chi cộng thêm chức quan Binh Bộ hành tẩu, mặc dù chức quan không lớn, nhưng lại là chức vị quan trọng. Tất cả đại sự của việc quân cơ đều phải được hắn xem qua, sau đó trực tiếp đưa lên cho Hoàng thượng, tất cả đều quy vào tay Hoàng đế điều khiển.
Nói cách khác, trong một đêm Dung Phong từ một người là hậu nhân của Văn bá Hầu phủ và thuộc bàng chi của Vinh vương phủ không có cái gì liền trở thành thiên tử tân quý.
Ánh mắt của Vân Thiển Nguyệt híp lại lần nữa, nàng đã nghĩ tới việc lão Hoàng đế sẽ khôi phục thế tập Hầu tước cho Văn Bá Hầu phủ bởi vì Dung Phong, nhưng nàng không ngờ tới hắn sẽ phong cho Dung Phong chức Binh Bộ hành tẩu. Rốt cuộc là lão Hoàng đế đang có chủ ý gì?
“Đây là lệnh bài Binh Bộ hành tẩu, ngươi nhận đi” Lão Hoàng đế liếc mắt nhìn tất cả mọi người trong đại điện, đưa một khối lệnh bài cho Dung Phong.
“Thần tiếp chỉ!” Dung Phong đưa tay nhận lệnh bài, nói ra ba chữ không cao không thấp.
“Hãy bình thân!” Lão Hoàng đế khoát khoát tay.
Dung Phong đứng dậy đi về phía chỗ ngồi của mình.
“Nào, các khanh tiếp tục! Hôm nay trẫm có thêm hai vị ái khanh, thật là mừng rỡ. Cùng nâng chén chúc mừng nào.” Lão Hoàng đế bưng chén rượu trước mặt lên, nhìn mọi người, nét mặt già nua của hắn liền treo lên nụ cười.
“Chúc mừng Hoàng thượng!” Mọi người đồng thời nâng chén. Cơ hồ mỗi người đều đang suy nghĩ ý tứ của Hoàng thượng, mặc dù chức vị của Dạ Khinh Nhiễm có cao hơn ngoài dự đoán của mọi người, nắm giữ trong tay binh quyền của bốn mươi vạn binh mã trong và ngoài Hoàng thành, nhưng cũng là trong dự liệu, người nào cũng biết Đức thân vương phủ là người của Hoàng thượng, cũng không có gì đáng trách lắm. Nhưng còn Dung Phong thì ảnh hưởng nhiều rồi. Từ trước đến nay chức vị Binh Bộ hành tẩu đều là do ẩn vệ hoàng thất đảm nhiệm, lúc này lại được giao cho Dung Phong, làm sao có thể không khiến cho người khác cảm thấy kinh ngạc?
“Hoàng hậu, không phải là nàng an bài tiểu thư các phủ chuẩn bị biểu diễn tài nghệ sao? Có thể bắt đầu rồi!” Lão Hoàng đế để chén rượu xuống, nhìn về phía Hoàng hậu.
“Dạ!” Hoàng hậu đứng lên, thi lễ với lão Hoàng đế, cười rất đoan trang, “Chúng tỷ muội đều chuẩn bị lễ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng xem trước một chút, sau đó thần thiếp sẽ để cho tiểu thư các phủ bắt đầu biểu diễn tài nghệ.”
“Được!” Lão Hoàng đế cười gật đầu.
Hoàng hậu khoát tay với Tôn ma ma, Tôn ma ma vội vàng lấy ra một bức tranh thêu không thua gì bản đồ của Dạ Thiên Dật, cung nữ mở ra, chỉ thấy đó là bức bách thọ đồ (tranh thêu chữ thọ). Trong bức bách thọ đồ, mỗi chữ thọ đều được thêu tuyến(cách thêu) không giống nhau, thêu pháp (đường thêu) cũng không giống nhau, phía dưới lạc khoản( phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ) là tên của Hoàng hậu và một đám phi tử hậu cung cũng dùng thêu tuyến và thêu pháp không giống nhau.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Hoàng hậu lấy ra bách thọ đồ, nàng ngẩn ra, nhìn qua Tần Ngọc Ngưng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Ngọc Ngưng xoát cái đã trắng bệch rồi. Nàng bỗng nhiên có chút buồn cười. Tần Ngọc Ngưng nói muốn thêu cho Hoàng thượng một bức bách thọ đồ, cả Dạ Thiên Dục cũng biết chuyện này, chắc hẳn không ít người cũng biết. Nhưng bây giờ Hoàng hậu và các phi tần lại lấy ra một bức bách thọ đồ, như vậy nàng ta còn dám lấy bức bách thọ đồ của mình ra được sao? Như thế nào cũng không thể dâng lễ vật giống của Hoàng hậu và các phi tần được. Nàng nhìn về phía Tần Thái phi, Tần Thái phi vẫn không nói chuyện nhưng mặt cũng biến sắc rồi. Nàng nghĩ không biết chút nữa Tần Ngọc Ngưng sẽ dâng lên thọ lễ gì, nàng bỗng nhiên có chút mong đợi.
“Bọn tỷ muội cùng nhau thêu bức bách thọ đồ! Không biết Hoàng thượng có thích không?” Hoàng hậu nhìn về phía lão Hoàng đế.
“Cực khổ Hoàng hậu và các ái phi rồi! Trẫm rất thích!” Lão Hoàng đế cũng ngẩn ra, nhưng ngay sau lập tức ha ha phá lên cười.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới chắc là hắn cũng biết thọ lễ của Tần Ngọc Ngưng là bách thọ đồ. Nàng nói khẽ với Dung Cảnh dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, nói: “Ngươi nói chuyện này là cô cô chủ trương hay là Minh phi chủ trương?”
“Bất kể là ai chủ trương, tóm lại trên thọ yến không thể xuất hiện hai bức bách thọ đồ rồi!” Dung Cảnh cười nhạt.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ quả nhiên không thể coi thường nữ nhân ở hậu cung, Lúc này Tần Ngọc Ngưng gặp khó khăn rồi. Mỗi ngày nàng ta ở trong cung của Tần Thái phi thêu bách thọ đồ, nhưng lại không biết Hoàng hậu và phi tần hậu cung cũng thêu một bức bách thọ đồ. Chuyện này thú vị rồi.
“Hoàng thượng hài lòng là tốt rồi! Cũng không uổng phí một phen cực khổ của chúng thần thiếp.” Hoàng hậu ngồi xuống một lần nữa, đưa một danh sách trên bàn cho Văn Lai, phân phó hắn phân phó nói, “Văn công công, dựa theo thứ tự trong danh sách này mà bắt đầu để cho tiểu thư các phủ hiến nghệ.”
“Dạ, Hoàng hậu nương nương!” Văn Lai lập tức nhận lấy danh sách mở ra, cao giọng hô: “Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng!”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Tần Ngọc Ngưng, chỉ thấy sắc mặt Tần Ngọc Ngưng trắng bệch, lúc nghe Văn Lai đọc đến tên của mình, thân thể nàng ta cơ hồ run lên. Nàng nghĩ cũng thật đáng thương cho nàng ta, chắc là mấy ngày nay đều dốc lòng tìm bức tranh Tử Trúc Lâm kia, nếu không thì bằng vào khôn khéo của nàng ta thì cũng không phạm sai lầm như thế.
Văn Lai vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về Tần Ngọc Ngưng. Thân thể của Tần Ngọc Ngưng vẫn phát run, ngồi bất động.
“Tần tiểu thư?” Văn Lai lại gọi lần nữa.
Tần Ngọc Ngưng quay đầu cầu cứu Tần thừa tướng, sắc mặt của Tần Thừa tướng có chút âm trầm, kéo kéo khóe miệng nói một câu gì đó với Tần Ngọc Ngưng, sắc mặt Tần Ngọc Ngưng lại trắng thêm một phần, Vân Thiển Nguyệt hiểu môi ngữ, thấy được Tần Thừa tướng nói: “Ngu xuẩn, tự mình nghĩ biện pháp!”, nàng ta liền nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh để cầu cứu.
Dạ Thiên Khuynh nhìn nàng một cái, mấp máy môi, Hiện tại Tần Ngọc Ngưng là Thái tử phi của hắn, đương nhiên hắn không thể không giúp. Nếu không sẽ không biết ăn nói thế nào với Tần Thừa tướng, hắn chỉ có thể nói với lão Hoàng đế: “Phụ hoàng, thân thể của Ngọc Ngưng không tốt, hôm nay liền. . . . . .”
“Lúc mới tới thoạt nhìn cũng không có quá mức nghiêm trọng! Hơn nữa Tần Thái phi cũng đã nói là không có gì đáng ngại. Nàng là Thái Tử Phi, là đệ nhất mỹ nhân của Thiên Thánh, lại còn là đệ nhất tài nữ của Thiên Thánh, nếu hôm nay nàng không đánh trận đầu thì tiểu thư các phủ ở phía sau sẽ tiến hành như thế nào?” Dạ Thiên Dục bỗng nhiên ngắt lời của Dạ Thiên Khuynh, nhìn Tần Ngọc Ngưng cười nói: “Hai ngày trước ta thế nhưng nghe nói Tần tiểu thư cũng thêu một bức bách thọ đồ, chẳng lẽ hôm nay thấy mẫu hậu và các vị phi tần tặng bách thọ đồ nên không dám lấy ra?”
Dạ Thiên Khuynh lập tức im miệng, có chút tức giận nhìn Dạ Thiên Dục.
“A? Lại có chuyện này?” Hoàng hậu kinh ngạc nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, thấy thân thể nàng ta run rấy kịch liệt, hòa khí cười một tiếng, nói với nàng: “Là như vậy sao? Tần tiểu thư lấy ra cũng không sao, để cho chúng ta xem một chút. Đúng là khá trùng hợp rồi.”
“Tần nha đầu cũng thêu cho trẫm một bức bách thọ đồ?” Lão Hoàng đế liếc nhìn Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục một cái, cũng kinh ngạc cười hỏi.
Tần Thừa tướng vội vàng đứng lên, có chút sợ hãi nói: “Làm sao có thể chứ? Ngọc Ngưng biết Hoàng hậu và các vị nương nương thêu bách thọ đồ, làm sao dám cầm bức bách thọ đồ mà bêu xấu trước mặt Hoàng hậu cùng các vị nương nương chứ.”
“Đúng vậy! Hoàng thượng, Hoàng hậu, Ngọc Ngưng vẫn luôn là hài tử biết lễ nghĩa. Tuyệt đối không dám cầm bức thêu còn hơi kém cói của nàng ra ngoài bêu xấu.” Tần Thái phi cũng vội vàng lên tiếng, dứt lời, nghiêm mặt quát Tần Ngọc Ngưng: “Ngọc Ngưng, chuyện gì đã xảy ra? Tại chưa chuẩn bị tốt thọ lễ cùng tài nghệ sao? Sao còn ngồi bất động ở chỗ đó?”
Tần Ngọc Ngưng há miệng, tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại có chút chán nản không nói ra lời được..
Vân Thiển Nguyệt thở dài một tiếng tại đáy lòng, Tần Ngọc Ngưng thật đáng thương. Phụ thân của nàng ta, Thái cô cô của nàng, phu quân tương lai của nàng ai cũng không giúp được nàng, hiện tại nàng giống như là một thanh củi khô gác trên bếp, còn kém một mồi lửa là bị đốt cháy thôi. Nàng tin tưởng, tình cảnh như thế này thì là ai cũng không nhận thức được. Nhưng mà nàng cũng không có ý định giúp nàng ta.
Đang lúc này, thân thể Tần Ngọc Ngưng ngừng run, đầu đang cuối thấp bỗng nhiên ngước lên thẳng tắp nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, chỉ nghe nàng ta nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, ta chuẩn bị thọ lễ không phải là bách thọ đồ, kì thực là hợp tác với Nguyệt tỷ tỷ chuẩn bị một món lễ vật.”
“A?” Lão Hoàng đế bỗng nhiên cười, “Tần nha đầu, ngươi nói ngươi và Nguyệt nha đầu cùng nhau chuẩn bị lễ vật?”
“Dạ!” Tần Ngọc Ngưng gật đầu.
“Ta và Nguyệt tỷ tỷ cùng nhau chuẩn bị vẽ tranh với cầm tiêu hợp tấu.” Tần Ngọc Ngưng nhìn về phía lão Hoàng đế, vẻ tái nhợt trên mặt đã rút đi, giọng nói dịu dàng, “Ta vẽ tranh, Nguyệt tỷ tỷ dùng cầm tiêu tấu ra cảnh ý trong bức tranh.”
“Thì ra là thế? Rất tốt!” Lão Hoàng đế chợt cười to, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt nói: “Nguyệt nha đầu, vậy mà trẫm không biết ngươi còn có am hiểu cầm tiêu. Ngươi cái tiểu nha đầu này hóa ra rất thích che giấu tài nghệ.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Tần Ngọc Ngưng, sau khi Tần Ngọc Ngưng nói xong với lão Hoàng đế vẫn thẳng tắp nhìn nàng, mọi người ở tại đại điện điều cảm thấy đôi mắt của nàng ta cực đẹp, hơn nữa còn toát lên vẻ dịu dàng không chê vào đâu được, nhưng hết lần này tới lần khác nàng rõ ràng nhìn thấy hận ý trong chỗ sâu nhất của đôi mắt đó. Nàng bỗng nhiên cười, nói với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, ta biết rất nhiều thứ đấy. Nếu không phải hôm nay là thọ yến của ngài, ta còn chuẩn bị che giấu cả đời đấy!”
“A? Vậy hôm nay trẫm phải cảm thấy rất vinh hạnh rồi hả?” Lão Hoàng đế cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, không nhìn ra cái gì trong đôi mắt già nua của hắn.
“Dĩ nhiên!” Vân Thiển Nguyệt chậm rì rì bưng chén rượu trước mặt lên, uống một ngụm rượu, sau đó lười biếng buông xuống: “Ta sợ đoạt đi danh tiếng của Tần tiểu thư thôi! Nếu ta đều biểu hiện ra ngoài thì hiện tại danh hiệu đệ nhất mỹ nhân và đệ nhất tài nữ của Thiên Thánh chẳng phải là cho ta làm sao?”
“Tiểu nha đầu, khẩu khí không nhỏ!” Lão Hoàng đế cười mắng một câu, “Vậy ngươi hãy biểu hiện ra, để cho trẫm xem bản lĩnh của ngươi!”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, lười biếng nghiêng đầu với Tần Ngọc Ngưng hỏi, “Tần tiểu thư muốn vẽ tranh như thế nào?”
“Ta nhớ được hôm đó Nguyệt tỷ tỷ nói ta có thể vẽ ra tranh gì ngươi liền có thể phổ ra khúc được khúc đó. Hôm nay là thọ yến của Hoàng thượng, Hoàng hậu và các vị nương nương đã tặng một bức bách thọ đồ rồi, chúng ta cũng không cần dệt hoa trên gấm nữa, ta sẽ vẽ một bức họa giang sơn, Nguyệt tỷ tỷ liền phổ một khúc, như thế nào? Chúng ta cùng nhau cung chúc giang sơn Thiên Thánh vững bền vĩnh viễn.” Tần Ngọc Ngưng cười nói.
“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt đáp ứng thống khoái.
“Ừ! Không tệ! Trẫm cũng có chút mong đợi!” Lão Hoàng đế cười gật đầu, phân phó Văn Lai, “Chuẩn bị giấy mực!”
“Dạ!” Văn Lai lập tức sai người chuyển bàn ngọc và giấy mực lên cho Tần Ngọc Ngưng.
“Nguyệt nha đầu, ngươi có mang theo cầm và tiêu không?” Lão Hoàng đế nhìn Vân Thiển Nguyệt, nghi ngờ cười hỏi, “Có cầm có tiêu, trẫm hiếu kỳ một mình ngươi sao có thể thổi ra một khúc cầm tiêu hợp tấu.”
“Ai nói là chỉ một mình ta?” Vân Thiển Nguyệt ném cho hắn một cái lườm xem thường, nói với lão Hoàng đế: “Còn có Dung Cảnh!”
Lão Hoàng đế ngẩn ra, “Cảnh thế tử và người cùng cầm tiêu hợp tấu?”
“Đúng vậy!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh, “Đúng không?”
“Đúng!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt của lão Hoàng đế lóe lên tinh quang, cũng cười nói: “Mặc dù Cảnh thế tử đại tài, văn thao vũ lược, nhưng trẫm đúng là chưa từng nghe qua nhã âm cầm tiêu của của Cảnh thế tử. Cũng tốt, hôm nay trẫm và sứ giả các quốc gia cùng chúng ái khanh đều có vinh hạnh được nghe rồi.” Dứt lời, hắn nhìn sang Vân Thiển Nguyệt, vừa cười vừa nói: “Nguyệt nha đầu, ngươi không thể bởi vì Cảnh thế tử giúp ngươi, mà ngươi có thể lười biếng!”
“Đương nhiên sẽ không!” Vân Thiển Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt quét qua thấy Tần Ngọc Ngưng đang nhẹ nhàng cắn môi, nàng nở nụ cười càng sâu.
Tần Ngọc Ngưng cũng không nói nữa, đứng dậy đi về phía Ngọc án trên đại điện. Bước đi của nàng có chút suy yếu, nhưng vẫn đi được cực ổn.
“Là dùng cầm tiêu trong cung hay là dùng của ngươi?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh.
“Của ta!” Dung Cảnh cười cười, ấm giọng phân phó ra bên ngoài: “Huyền Ca, mang cầm tiêu tới!”
“Dạ, thế tử!” Bên ngoài đại điện Huyền Ca đáp một tiếng, lập tức đi.
Vân Thiển Nguyệt không hề để ý tới ánh mắt của mọi người trong đại điện đang rơi vào trên người nàng và Dung Cảnh, nhìn Dung Cảnh chỉ chỉ chén rượu trống không của mình, Dung Cảnh duỗi tay tay cầm bình rượu cửu chuyển uyên ương rót đầy cho nàng, nàng dùng một tay nâng chén rượu đặt ở cánh môi, tay còn lại nhẹ nhàng viết mấy chữ trên lòng bàn tay của Dung Cảnh. Viết xong, nàng uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, quay đầu cười ôn nhu với Dung Cảnh, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, hỏi: “Như thế nào?”
“Rất tốt!” Dung Cảnh cười cười, dung nhan như thi như họa ôn nhu như nước.
Tần Ngọc Ngưng đi tới Ngọc án thì dừng lại, giương mắt hướng phía bên này nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh đang đưa mắt nhìn nhau ôn nhu mà cười, tim nàng bỗng nhiên run rẩy, không tự chủ được liền nhắm lại hai mắt, sau đó mở ra thì đáy mắt hiện lên một tia ngoan tuyệt (hung ác, tàn nhẫn), bỗng nhiên nói: “Ta nghe nói Thất hoàng tử cũng thích thổi tiêu, mỗi ngày ở trên Tây tường của Vân Vương Phủ thổi tiêu, chắc hẳn Nguyệt tỷ tỷ là người nghe được nhiều nhất.”
Mọi người nghe vậy ánh mắt đều nhìn về Dạ Thiên Dật.
Mặt DạThiên Dật không đổi sắc, phảng phất như không nghe thấy lời nói của Tần Ngọc Ngưng.
“Thất hoàng tử thổi tiêu đích xác là vô cùng tốt!” Vân Thiển Nguyệt cười cười từ chối cho ý kiến.
Tần Ngọc Ngưng tiếp tục nói: “Ta còn tưởng rằng Nguyệt tỷ tỷ sẽ nhờ Thất hoàng tử giúp đấy! Dù sao ngươi quen thuộc với tiếng tiêu của Thất hoàng tử nhất mà. Cho tới bây giờ ta cũng chưa nghe nói Cảnh thế tử và ngươi cầm tiêu hợp tấu, ta sợ Nguyệt tỷ tỷ và Cảnh thế tử hợp tấu không ăn ý với nhau.”
“Về chuyện này thì ta cảm thấy Tần tiểu thư không cần lo lắng, ngươi chỉ cần vẽ tốt bức tranh của ngươi là được! Đến lúc đó chớ bị tiếng đàn cùng tiêu của chúng ta ảnh hưởng khiến ngươi vẽ không được tốt là được rồi.” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt hơi đổi, liếc Dạ Thiên Khuynh một cái nói: “Phải chăng ngươi cần thái tử điện hạ giúp ngươi? Thái tử điện hạ cũng là người tao nhã đấy. Ta và Dung Cảnh hợp tấu, Tần tiểu thư và Thái tử điện hạ vẽ tranh, đúng là âm dương hài hòa.”
Nhắc tới Dạ Thiên Khuynh, Tần Ngọc Ngưng vừa mới khôi phục vài phần sắc mặt lại tái trắng đi, nàng nhìn Dạ Thiên Khuynh một cái, thấy Dạ Thiên Khuynh cũng đang nhìn nàng, nàng lập tức nhớ lại chuyện tại Túy Hương Lâu. Lại nghe Vân Thiển Nguyệt cắn bốn chữ cuối cùng “âm dương hài hòa” thật nặng, nàng vội vàng lắc đầu, “Không. . . . . . Không cần! Mình ta là được rồi!”
“Tần tiểu thư ngượng ngùng rồi!” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng.
“Thiên Khuynh, ngươi đi qua đó đi! Nhìn xem có thể giúp được việc gì hay không.” Lão Hoàng đế nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, tựa hồ chuyện lúc trước Dạ Thiên Khuynh xin phế đi Thái tử vị khiến hắn giận dữ căn bản là chưa hề phát sinh, cười nói với Dạ Thiên Khuynh: “Nguyệt nha đầu rất quỷ kế đa đoan, cũng không thể để cho nàng nghĩ cách khi dễ Tần nha đầu.”
“Dạ!” Dạ Thiên Khuynh đứng lên, khom người đáp trả, rời bàn, đi về phía Tần Ngọc Ngưng.
Lúc này, Huyền Ca đã mang cầm tiêu tới, Vân Thiển Nguyệt vẫy tay với Huyền Ca: “Đặt ở nơi này, chúng ta không đi xuống dưới nữa!”
Huyền Ca lập tức đặt cầm tiêu lên trên bàn của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt ôm cầm vào trong ngực, với Dung Cảnh cười một tiếng, “Ta không thích dùng Tiêu, ngươi dùng!”
“Được!” Dung Cảnh cười yếu ớt gật đầu, duỗi tay cầm lấy Tiêu.
Tất cả mọi người nhìn về phía cầm tiêu trong tay hai người, lập tức hiểu được cầm và tiêu này là một đôi, do cùng một người chế tác ra.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay điều chỉnh một chút dây đàn, nói với Tần Ngọc Ngưng: “Tần tiểu thư, bắt đầu nha!”
“Được!” Tần Ngọc Ngưng đã được cung nữ chuẩn bị xong mực, nàng đưa tay cầm lấy bút.
Ngay khi vừa nàng cầm bút, Vân Thiển Nguyệt đã đặt ngón tay trên dây đàn, một khúc Phượng cầu Hoàng triền miên kiều diễm được tấu lên.
Mọi người ngẩn ra.
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới mọi người, ánh mắt nhìn hướng Dung Cảnh, mặt mày hơi cong lên, đôi mắt sáng trong, ánh mắt như mưa xuân mượt mà, tại chỗ đầu ngón tay tiếp xúc với dây đàn tựa hồ như xuyên thành từng chuỗi vòng ngọc trai, trong trẻo nhẹ nhàng trôi chảy. Sau đó, cánh môi nàng chậm rãi mở ra, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong.
Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.
Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng.
Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường.
Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng.
Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.
Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương.
Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong
Giải nghĩa: (không phải là dịch thơ nhé):
Có một mỹ nhân, gặp rồi khó quên.
Một ngày không gặp, tâm tư rối loạn.
Ta như con chim Phượng bay lượn giữa trời cao, tìm kiếm chim Hoàng khắp thiên hạ.
Chỉ tiếc rằng người đẹp đã không còn ở thành Đông.
Ta tấu lên một khúc nhạc để nói hộ lòng mình, hi vọng ta có thể xứng với nàng, tay trong tay bên nhau trọn đời.
Khi nào có thể cùng nhau trao lời hẹn ước, cho thỏa nguyện ước bấy lâu?
Biết đến khi nào ta với nàng mới có thể sát cánh bay lên, trăm năm hòa hợp?
Nỗi bi thương này khiến ta đau khổ muốn tìm cái chết.
Giọng hát của Vân Thiển Nguyệt cực hay, cực tinh khiết, có một loại cảnh giới kỳ ảo. Tiếng hát của nàng theo tiếng đàn lúc cao lúc thấp lúc thì uyển chuyển, đầu ngón tay và đầu lưỡi tựa hồ như ở cùng một chỗ, như nước chảy vào bích hồ, bích hồ lại trong suốt, rồi lại bởi vì giọt nước rơi xuống, tạo thành từng vòng từng vòng rung động.
Tất cả mọi người ở đại điện đều chưa từng nghe qua thủ khúc này, trong lúc nhất thời bị tiếng đàn và tiếng hát của nàng quấn quanh bất giác bị hấp dẫn lâm vào cảnh tượng kiều diễm này. Giờ khắc này mọi người tựa hồ đã quên những lời đồn đãi dơ bẩn nói Thiển Nguyệt Vân Vương Phủ chữ to không biết, cầm kỳ thư họa không thông, viết văn không hiểu, ngang ngược càn rỡ, quần là áo lụa không thay đổi. Người người đều cảm thấy tiếng hát cực hay, người đẹp, ở chung quanh nàng tựa hồ có một vòng ánh sáng, hấp dẫn khiến ánh mắt của mọi người không rời khỏi nàng.
Dạ Thiên Dật không tự chủ được mà bóp chặt tay trong tay áo, nhưng không phát ra một tí tiếng vang nào. Hắn cho là “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ” chính là khúc hát hay nhất rồi, nhưng làm sao cũng không ngờ rằng hôm nay nàng lại có thể gảy ra một khúc triền triền miên miên như vậy.
Ở một khắc tiếng đàn của Vân Thiển Nguyệt vang lên, tay Tần Ngọc Ngưng cầm bút run lên, làm sao cũng không thể hạ bút vẽ tranh được. Nàng cắn răng, nâng bút, cố gắng vẽ bức họa mà nàng đã sớm nghĩ kỹ trong lòng ra, thế nhưng vẫn không thể khống chế được, vẫn bị tiếng đàn quấy nhiễu. Dưới ngòi bút của nàng, trên giấy trắng nhiễm mảnh mực đen, động tác của nàng phát run, cảm thấy không thể tự chủ mà đi theo tiếng đàn của Vân Thiển Nguyệt.
Dạ Thiên Khuynh đứng ở bên cạnh Tần Ngọc Ngưng, ở một khắc tiếng đàn của Vân Thiển Nguyệt vang lên, ánh mắt của liền không tự chủ được mà dừng ở trên mặt của nàng.
Dạ Thiên Dục, Dạ Khinh Nhiễm, Nam Lăng Duệ, Dung Phong, Diệp Thiến, Vân Mộ Hàn, bao gồm cả Nam Lương quốc sư, lão Hoàng đế, Hoàng hậu, đám người Minh phi, tất cả cũng bị tiếng đàn của Vân Thiển Nguyệt hấp dẫn tâm thần, trong lúc nhất thời nhập cảnh.
Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.
Thì vị ngộ hề vô sở tương, hà ngộ kim hề thăng tư đường!
Hữu diễm thục nữ tại khuê phòng, thất nhĩ nhân hà độc ngã tràng.
Hà duyên giao cảnh vi uyên ương, hồ hiệt hàng hề cộng cao tường!
Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê, đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi.
Giao tình thông ý tâm hòa hài, trung dạ tương tòng tri giả thùy?
Song dực câu khởi phiên cao phi, vô cảm ngã tư sử dư bi
Giải nghĩa:
Chim Phượng à chim Phượng, quay về cố hương, lang bạt khắp nơi chỉ để tìm kiếm chim Hoàng.
Nay không gặp được, biết về chốn nào? Làm sao có thể nói hết được nỗi lòng của ta trong những ngày tháng này?
Có một nữ nhân xinh đẹp, dịu dàng chốn khuê phòng. Nàng gần như vậy mà sao xa đến thế? Nỗi nhớ nhung dần dần xâm chiếm trái tim ta.
Làm sao có thể kết mối lương duyên trở thành phu phụ, làm đôi uyên ương ân ái? Ước gì chim Phượng ta có thể cùng nàng bay khắp thiên hạ.
Chim Hoàng à chim Hoàng, ước gì nàng và ta có thể bên nhau như hình với bóng, sinh con đẻ cái, mãi mãi làm người tri kỷ.
Tình đầu ý hợp, hai trái tim hòa chung nhịp đập. Liệu ai có thể ở bên ta đầu gối tay ấp?
Dang rộng đôi cánh bay cao bay xa, ta mang theo mối tình bi thương.
Vân Thiển Nguyệt đàn hát xong một khúc rồi gật đầu cảm ơn, mọi người vẫn thẫn thờ. Nàng nhẹ giọng hỏi Dung Cảnh: “Nghe rõ chưa?”
Dung Cảnh nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu, giọng nói cực kỳ ôn nhu, “Nghe rõ rồi!”
“Tốt, lúc này chúng ta hợp tấu!” Vân Thiển Nguyệt lần nữa khẽ mở cánh môi, tiếng đàn như nước chảy, chảy nhỏ giọt róc rách, ôn nhu liên tục từ đầu ngón tay nàng tràn ra, âm thanh của nàng vẫn là linh hoạt kỳ ảo và ôn nhu.
Ở một khắc cầm âm của Vân Thiển Nguyệt bắt đầu thì tiêu âm bỗng nhiên chen vào, rất nhanh liền cùng tiếng đàn hòa hợp một chỗ. Mặc dù cho tới bây giờ bọn họ chưa từng hợp tấu cầm tiêu, thế nhưng lại có thể ăn ý đến như vậy. Tiếng đàn uyển chuyển phối hợp với tiêu âm trong veo, tiêu âm trong vắt hợp với tiếng đàn róc rách uyển chuyển, tựa hồ trong khúc cầm tiêu hợp tấu này đang vẽ ra một bức phong cảnh, ai cũng không thể xen vào, kia chỉ có thể là một bức tranh tuyệt mỹ.
Tại lúc Vân Thiển Nguyệt dừng tiếng đàn để nói chuyện với Dung Cảnh Tần Ngọc Ngưng bỗng nhiên thức tỉnh, nàng cắn môi nhìn ngọn bút đã làm vây mực trên bức họa, giây lát sau, nàng vận nội công, nín hơi ngưng thần. Dùng nội lực mạnh mẽ tạo ra một bức tường vô hình bao bọc chính mình lại, ngăn cách tiếng đàn và tiếng tiêu bay vào trong tai mình. Nhưng nàng bị Dạ Thiên Khuynh hành hạ quá ác, có công lực cũng không thể ngăn cách được với âm thanh bên ngoài bao nhiêu. Lại thêm hình ảnh của hai người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt ngồi cùng nhau, ánh mắt cả hai lại nhu tình nhìn nhau xuất hiện ở nàng trong đầu nàng, làm cách gì nàng cũng không gạt bỏ ra được. Nàng liền cảm thấy cổ họng có chút vị mặn, liền dùng sức mà cố đè xuống..
Một khúc nhạc kết thúc, tất cả mọi người trên đại điện vẫn như si như say.
Ngón tay của Vân Thiển Nguyệt rời khỏi dây đàn, Dung Cảnh để tiêu xuống nhìn Vân Thiển Nguyệt cười yếu ớt.
Tần Ngọc Ngưng bỗng nhiên không chịu nổi nữa, thân thể mềm nhũn té trên mặt đất, “bịch” một tiếng, thân thể tiếp xúc với mặt đất tạo ra động tĩnh không nhỏ. Giấy bút trong tay nàng bởi vì tư thế nàng ngã xuống nên liền dính vào trên mặt nàng, mực nước dính đầy trên mặt.
Mọi người bởi vì âm thanh này vang lên nên đồng thời bừng tỉnh, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc Ngưng, vừa thấy bộ dạng của nàng liền ngẩn ra.
Tần Thừa tướng quá sợ hãi, vội vàng đứng dậy đã chạy tới, “Ngọc Ngưng!”
Dạ Thiên Khuynh cũng bừng tỉnh, cúi đầu nhìn về phía phía dưới, chỉ thấy Tần Ngọc Ngưng nằm trên mặt đất, khóe miệng có máu tươi chảy ra, hôn mê bất tỉnh, mực nước đã dính đầy trên mặt nàng, màu mực đen thuần cộng với khuôn mặt trắng xanh của nàng lại làm cho nàng ta trông nhợt nhạt như quỷ. Hắn vốn là muốn vươn tay ra đỡ nàng nhưng khi thấy hình ảnh đó thì bất giác dừng lại.
“Tần nha đầu, đã xảy ra chuyện gì?” Lão Hoàng đế cũng quan tâm hỏi.
Tần Thừa tướng đi tới vội vàng ôm lấy Tần Ngọc Ngưng, Tần Thái phi hô to, “Mau mời Thái y!”
“Đúng, mau mời Thái y!” Lão Hoàng đế cũng vội vàng phân phó.
Mấy vị Thái y của Thái y viện liền vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy gấp gáp đi về phía Tần Ngọc Ngưng. Một vị Thái y có thâm niên cao nhất trong Thái y viện vội vàng bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng. Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của mọi người rơi vào trên người Tần Ngọc Ngưng.
“Như thế nào?” Dạ Thiên Khuynh lúc này cũng bừng tỉnh, thấy vị Thái y hồi lâu không nói gì, liền vội hỏi.
Thái y bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng hồi lâu, mới thả tay xuống, cung kính nói với lão Hoàng đế: “Hồi Hoàng thượng, Tần tiểu thư là thân thể quá mức mệt mỏi, thể chất quá mức suy yếu, lúc nãy lại bị hỏa công tâm nên mới dẫn đến hôn mê.”
“Sao thân thể của Tần nha đầu lại quá mức suy yếu chứ?” Lão Hoàng đế cau mày.
Tần Thừa tướng đương nhiên là minh bạch, hắn nhìn Dạ Thiên Khuynh một cái, không nói chuyện.
Rất nhiều người cũng minh bạch đấy, hôm nay trong kinh thành, phố lớn ngõ nhỏ đều loan truyền xôn xao chuyện tình ở Túy Xuân Lâu. Thái tử điện hạ và Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng chưa thành hôn đã có phu thê chi thực, thân thể nàng quá mức mỏi mệt tất nhiên là có liên quan đến chuyện ở Túy Xuân Lâu.
Dạ Thiên Khuynh khẽ mím môi đứng dậy, lát sau, hắn ôm lấy Tần Ngọc Ngưng từ trong ngực của Tần Thừa tướng, xin chỉ với lão Hoàng đế:, “Phụ hoàng, nhi thần đưa Ngọc Ngưng về phủ trước!”
“Ừ! Đi đi! Hai vị Thái y cũng đi theo để bốc thuốc.” Lão Hoàng đế tựa hồ cũng không tức giận, khoát khoát tay với Dạ Thiên Khuynh, “Ngươi cũng không cần trở lại đây, chăm sóc tốt cho nàng là được rồi!”
“Dạ!” Dạ Thiên Khuynh lĩnh chỉ, lập tức mang theo Tần Ngọc Ngưng đi ra ngoài điện.
Tần Thừa tướng nhìn thoáng qua bức tranh bị nhiễm mực mà biến thành bộ dạng không thể nhận biết được của Tần Ngọc Ngưng, trong lòng tức giận vì nàng không tranh giành, vội vàng thỉnh tội với lão Hoàng đế, “Hoàng thượng thứ tội, Ngọc Ngưng nàng. . . . . .”
“Điều này cũng không thể trách nàng! Chỉ có thể trách Nguyệt nha đầu quá mức giảo hoạt rồi, lại cùng Cảnh thế tử tấu lên một thủ khúc nhiễu loạn tâm trí Tần nha đầu như vậy.” Lão Hoàng đế ha hả cười một tiếng, v khoát khoát tay ới Tần Thừa tướng, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt hiện lên một tia thâm thúy, “Nguyệt nha đầu, ngươi và Cảnh thế tử vừa tấu là khúc gì? Sao trẫm nghe thấy giống như là dâm từ diễn khúc mê hoặc tâm thần con người.”
Ứ đỡ được!(Nguyên văn: …éo đỡ được ^^!) Phượng Cầu Hoàng mà bị nói thành dâm từ diễm khúc, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được đấy. Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, cười nói với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, đây là khúc “Phượng cầu hoàng”. Phượng chính là chim phượng trống, Hoàng chính là chim phượng mái. Ngài nói hai biểu tượng ý nghĩa như vậy có thể là dâm từ diễm khúc sao?”
“A? Thì ra khúc này tên là “Phượng cầu hoàng”?” Lão Hoàng đế gật đầu, tựa hồ là thưởng thức .
“Đúng vậy!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ không phải là Tần Ngọc Ngưng không cam tâm sao? Nàng sẽ làm cho nàng ta hoàn toàn cam tâm, triệt để tàn phá tinh thần của nàng ta. Làm cho nàng chỉ cần nhớ tới Dung Cảnh, liền nhớ tới chuyện tình triền miên tại Túy Hương Lâu với Dạ Thiên Khuynh, liền nhớ tới hôm nay nàng cùng Dung Cảnh tấu một khúc “Phượng cầu hoàng” này. Muốn có được Dung Cảnh sao, cả cuộc đời này của nàng đều vô vọng mà thôi.
“Vân Thiển Nguyệt, ngươi thật to gan! Lại dùng khúc hát trong khuê phòng để vũ nhục Phượng Hoàng, vũ nhục Thiên gia!” Lão Hoàng đế trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên vỗ bàn: “Người đâu, đem Vân Thiển Nguyệt. . . . . .”
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu biến sắc, bỗng nhiên cũng đứng lên mạnh mẽ cắt đứt lời nói của lão Hoàng đế.
“Hoàng hậu có lời gì muốn nói?” Lão Hoàng đế mặt đầy tức giận.
Tâm thần của Vân Thiển Nguyệt chợt rét lạnh, nàng cũng biết thọ yến hôm nay sẽ không được thuận lợi, vì nàng đã phá đi châm độc ám khí của lão Hoàng đế thiết kế, hắn sẽ tìm cớ trị tội muốn giết nàng. Nàng làm sao cũng không nghĩ ra một khúc nhạc tại thế giới của nàng là khúc nhạc được truyền từ đời này qua đời khác, được mọi người ca tụng khen ngợi, đến cái thời không này thì bị lão Hoàng đế xem là dâm từ diễm khúc, vũ nhục thiên gia? Nàng cười lạnh trong lòng.
“Hoàng thượng, Nguyệt Nhi vũ nhục Thiên gia như thế nào?” Hoàng hậu đè xuống kinh hãi trong đáy lòng, tận lực làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.
“Còn vũ nhục Thiên gia như thế nào? Ngươi để cho các quốc gia sứ giả cùng các vị ái khanh nghe một chút xem! Đây là cái khúc gì chứ? Triền triền miên miên, diễn tả chuyện tình tại khuê phòng. Để cho Tần nha đầu bị mê hoặc tâm trí, hơn nữa còn đầu độc tâm trí mọi người trong đại điện bao gồm cả trẫm. Nếu hôm nay trẫm không trừng trị nàng. . . . . .” Lão Hoàng đế hiển nhiên rất giận dữ.
“Hoàng thượng dượng, Tần tiểu thư nói nàng vẽ bức tranh gì, ta tấu cái khúc đó . Này cũng không thể trách ta, nếu muốn trách thì ngài tốt nhất nên trách tội cái người vừa mới được đưa ra ngoài kia kìa.” Vân Thiển Nguyệt để cầm xuống, cười cười với lão Hoàng đế, không có chút sợ hãi nào, “Lại nói từ lúc khai thiên lập địa tới nay, cũng đã có vô số người bày tỏ tình yêu với nhau. Tần tiểu thư và Thái tử điện hạ đứng chung một chỗ, ta cùng Dung Cảnh ngồi cùng một chỗ, trong lòng ta có yêu, dĩ nhiên là tấu lên một khúc như vậy. Ta nghĩ người mà trong lòng có tình yêu, đều sẽ thấy được tình yêu là thần thánh, chỉ có người trong lòng không có yêu, tư tưởng xấu xa mới có thể nhìn thấy đó là tục tĩu. Hoàng thượng dượng, ngài anh minh cơ trí, cũng đừng làm cho cháu gái ta đây cảm thấy ngài cũng chỉ là loại người thưởng thức thấp kém như thế, coi một khúc nhạc hay như thế thành dâm từ Diễm Khúc. Nói như vậy, ta nghĩ một quân chủ già đến nỗi hoa mắt ù tai thì sẽ không có mấy người thật tình kính yêu đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...