Edit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia
Dạ Thiên Dật tiếp tục đi về phía Thiền phòng, Vân Thiển Nguyệt đi
theo phía sau Dạ Thiên Dật, nàng cũng muốn biết người đang quyết đấu với Phổ Thiện đại sư là người phương nào. Nàng mới đi hai bước, Dạ Thiên
Dật chợt dừng bước quay đầu lại nhìn nàng, ôn nhu mở miệng: “Nguyệt nhi, nàng ở phía ngoài chờ ta, không cần đi vào!”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, dừng bước nhìn Dạ Thiên Dật.
“Thoạt nhìn bên trong Phổ Thiện đại sư đang cùng người ta so đấu nội
lực, làm bị thương đến nàng sẽ không tốt.” Dạ Thiên Dật giải thích.
“Vậy ngươi đi sẽ bị thương?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, hôm nay ở
ngoài viện cũng có thể cảm giác được hơi thở cường đại này, huống chi là đi vào bên trong, nàng lắc đầu, “Ta và ngươi cùng nhau đi vào!”
“Ta sẽ cẩn thận, nàng chờ ở chỗ này đi!” Dạ Thiên Dật lắc đầu, nói
với đám người đại sư Từ Vân: “Đại sư, các ngài giúp ta chăm sóc Nguyệt
nhi, đừng cho nàng tới gần Thiền phòng.”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài đừng tiến vào! Nếu bị thương tổn sẽ không tốt.” Đại sư Từ Vân gật đầu, nói với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt cau mày “Ta không phải là trẻ con!”
“Ta biết nàng không phải là trẻ con, nhưng hiện tại võ công của nàng
không bằng ta, một mình ta đi vào thì thấy nhẹ nhàng, nếu còn phân tâm
chiếu cố nàng, võ công sẽ giảm đi.” Dạ Thiên Dật ôn nhu nói: “Ở chỗ này
chờ, hơn nữa nếu tách được Phổ Thiện đại sư ra, nàng còn phải khôi phục
trí nhớ, hao phí công lực cùng tinh lực, lúc này nàng không thể xảy ra
chuyện, nếu xảy ra chút nào không may, thì rất phiền toái.”
“Tốt, vậy ngươi vào đi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, Dạ Thiên Dật nói cũng đúng, võ công của nàng đúng là không bằng hắn.
Dạ Thiên Dật thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, xoay người tiếp tục đi hướng Thiền phòng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, thầm nghĩ Dạ Thiên Dật thật
là kiên trì, bây giờ, tình hình như vậy mà hắn vẫn không bỏ đi ý niệm
muốn nàng khôi phục trí nhớ, chấp niệm trong lòng của hắn nhiều đến bao
nhiêu chứ? Nàng mím môi thật chặt.
Chỉ thấy bước chân Dạ Thiên Dật vốn nhẹ nhàng nhưng khi đến gần Thiền phòng lại nặng nề thêm mấy phần. Hắn dừng bước, đứng trước cửa Thiền
phòng nhìn vào trong một lát, bỗng nhiên đưa tay đẩy cửa ra, cửa mở ra
chỉ lộ một cái khe nhỏ, do Dạ Thiên Dật dùng sức, cửa dần dần bị hắn đẩy ra một tấc.
“Tiểu tử, cút ra xa một chút!” Bên trong Thiền phòng bỗng nhiên truyền ra giọng nói già nua nhưng không mất đi tiếng vang.
Giọng nói này rất lạ lẫm, Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ đại khái đây
chính là người đấu cùng Phổ Thiện đại sư, nàng theo khe hở Dạ Thiên Dật
đẩy ra nhìn lại, mơ hồ thấy bên trong có hai người ngồi đối diện với
nhau cách một cái bàn, giữa hai người là một bàn cờ, xem ra trên bàn cờ
quân cờ đã hạ được một nửa, mà song chưởng( hai tay) hai người áp vào
nhau, một người trong đó là người nàng đã từng gặp là Phổ Thiện đại sư,
mặc tăng bào(áo của hòa thương), một người là lão đạo, thoạt nhìn xấp xỉ tuổi với Phổ Thiện đại sư, so với Phổ Thiện đại sư thì thấp bé hơn, lão đạo kia thân hình cao lớn, mặt rộng, hai mắt đoan chính, trên trán hai
người đang bốc lên khói màu xanh. Hiển nhiên là chỉ thuần túy so đấu nội lực. Người vừa nói chuyện là lão đạo kia.
Dạ Thiên Dật nghe được giọng nói từ bên trong truyền ra liền ngừng lại, nhưng cũng không dừng lại động tác.
“Tiểu tử, ngươi muốn đi vào? Không muốn mạng nhỏ rồi hả?” Đạo sĩ kia
tựa hồ nhìn quét qua phía cửa, hướng về phía Dạ Thiên Dật nói.
“Đạo trưởng công lực cao thâm, tại hạ bội phục! Nhưng mà có thể mời
dừng tay hay không, là tại hạ ước hẹn cùng Phổ Thiện đại sư trước. Chờ
Phổ Thiện đại sư giúp tại hạ giải quyết một chuyện, rồi lại quyết đấu
cùng Đạo trưởng cũng không muộn.” Dạ Thiên Dật không dừng tay, mạnh mẽ
dùng lực, mở rộng cửa phòng ra.
“Tiểu tử, trọc hòa thượng này đã đáp ứng lão đạo ta một ước định từ
hai mươi năm trước, khi đó ngươi còn sớm hơn so với lão đạo ta hay sao?” Lão đạo dựng thẳng lông mày lên, lướt qua Dạ Thiên Dật đang đứng ở cửa
tựa hồ liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, mắt hắn hơi nháy một cái.
Dạ Thiên Dật ngẩn ra.
“Không sai! Là hai mươi năm trước lão nạp đã có ước định với lão đầu
chết tiệt này, Thất hoàng tử, ngài muộn một bước, chuyện hôm nay lão nạp đáp ứng ngài sợ là không thành rồi!” Phổ Thiện đại sư cũng mở miệng.
“Bất luận là hai mươi năm trước, hay là hôm nay, đáp ứng ước hẹn của
người khác, sao có thể xóa bỏ được? Đại sư, tại hạ đã dẫn người tới,
cũng không thể cực khổ đi không chuyến này!” Dạ Thiên Dật vừa nói, vừa
cất bước hướng bên trong đi tới.
Phổ Thiện đại sư cũng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt ở ngoài viện, sắc mặt lộ ra vẻ khó xử.
“Tiểu tử, ngươi tiến thêm một bước, lão đạo ta liền phế hai chân của ngươi.” Lão đạo nhìn Dạ Thiên Dật, cảnh cáo nói.
“Mặc dù đạo trưởng phế đi chân của ta, ta cũng muốn vào. Chuyện này
nếu Phổ Thiện đại sư không hỗ trợ, trong thiên hạ không có người nào có
thể làm được.” Dạ Thiên Dật tiếp tục đi vào bên trong, bỗng nhiên xuất
chưởng với lão đạo kia. “Đạo trưởng, tại hạ đắc tội!”
“Tiểu tử này thật giỏi, lại dám xuất thủ với lão đạo ta!” Lão đạo bỗng nhiên vươn chân ra đá về phía Dạ Thiên Dật.
Mặc dù Dạ Thiên Dật đã chuẩn bị chu đáo, nhưng vẫn không chịu nổi đại lực tràn ra thái sơn áp đỉnh của lão đạo, bộ ngực bị đánh một chưởng
nặng nề, thân thể thẳng tắp lui về phía sau mấy bước “Phanh” một tiếng
đụng phải khung cửa, nhưng hắn đứng vững thân hình, lại lần nữa xông về
phía lão đạo, đánh ra một chưởng.
“Hảo tiểu tử, có thể nhận được một chưởng của lão đạo ta, coi như là
có mấy phần bản lãnh!” Lão đạo lại duỗi chân ra, không thấy hắn có động
tác gì, chỉ thấy chân của hắn vừa duỗi ra, chưởng phong của Dạ Thiên Dật còn chưa đánh tới hắn, liền bị hắn đá đi ra ngoài một lần nữa.
Thân thể Dạ Thiên Dật lại đụng phải khung cửa nữa, phát ra một tiếng “Phanh”, “Phụt” nhổ ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt khẽ biến, chân không tự chủ được về đi về trước một bước.
“Thiển Nguyệt tiểu thư, Thất hoàng tử giao cho lão nạp coi chừng ngài thật tốt, bây giờ ngài không thể đi qua!” Đại sư Từ Vân ngăn cản Vân
Thiển Nguyệt, lo lắng nhìn Dạ Thiên Dật “Thất hoàng tử, ngài mau ra đây
đi! Chờ Phổ Thiện sư thúc tổ giải quyết xong chuyện này rồi sẽ đáp ứng
chuyện đã hứa hẹn với ngài. Ngài bị thương như vậy cũng vô ích thôi.”
Dạ Thiên Dật làm như không nghe thấy, lau vết máu ở khóe miệng, lại lao người đến chỗ thối lão đạo.
“Quả nhiên là chủng loại của Dạ thị, đều cố chấp!” Lão đạo hừ một
tiếng “Tiểu tử thúi, ngươi xác định ngươi còn có thể nhận một cước nữa
của lão đạo ta?”
“Nếu ta có thể nhận thêm một cước của đạo trưởng, có phải đạo trưởng
sẽ dừng tay hay không, để cho Phổ Thiện đại sư đáp ứng lời hẹn của tại
hạ?” Dạ Thiên Dật hỏi.
“Ngươi không có tư cách cò kè mặc cả với lão đạo ta.” Lão đạo hừ một
tiếng, không nhìn Dạ Thiên Dật “Hôm nay Phổ Thiện lão nhân không bại ở
trong tay tão đạo ta, thề không bỏ qua!”
” Vậy đạo trưởng cũng đừng trách vãn bối thất lễ!” Dạ Thiên Dật ngưng tụ nội lực một lần nữa, xuất chưởng với lão đạo.
“Thất hoàng tử mau dừng tay!” Phổ Thiện không nghĩ tới Dạ Thiên Dật không biết khó mà lui, ông quát to một tiếng.
Nhưng Dạ Thiên Dật làm như không nghe thấy, không thu tay lại. Hai
lần trước hắn đã căn bản thăm dò ra phương vị(phương hướng và vị trí)
chân của lão đạo, lúc này thủ pháp biến hóa. Song chưởng xuất hiện, đánh vào mặt lão đạo.
“Hảo tiểu tử, nhanh như vậy liền thăm dò được phương pháp ra chưởng
của của lão đạo ta, nhưng ngươi còn kém xa lắm.” Lão đạo lại duỗi chân
về phía Dạ Thiên Dật, cũng biến ảo phương vị.
Lúc này mặc dù thân thể của Dạ Thiên Dật không bị một cước đạp ra
ngoài, nhưng vẫn là bị quét đến, thân thể lui về phía sau mấy bước.
Nhưng hắn cũng không ngừng nghỉ, vẫn lao về phía trước. Với bộ dạng
không tách được lão đạo cùng Phổ Thiện đại sư ra thì không bỏ qua.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật, nghĩ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể? Chênh lệch công lực như thế, lão đạo đang đấu nội lực cùng với
Phổ Thiện đại sư mà vẫn có thể ứng phó với chưởng phong Dạ Thiên Dật, có thể thấy được công lực thâm hậu như thế nào? Mặc dù bây giờ Dạ Thiên
Dật đã tìm được phương pháp ứng đối, nhưng vẫn còn cách quá xa so với
công lực của lão đạo, nếu cứ tiếp tục như vậy, mặc dù không chết, hắn
cũng sẽ bị đánh thành trọng thương. Nàng cất bước muốn đi vào bên trong
Thiền phòng.
“Thiển Nguyệt tiểu thư dừng bước!” Đại sư Từ Vân ngăn cản Vân Thiển Nguyệt.
“Đại sư xác định muốn ngăn ta? Nếu Thất hoàng tử ở quý tự xảy ra
chuyện gì, Linh Đài tự chịu trách nhiệm được sao?” Vân Thiển Nguyệt
nhướn mày nhìn Từ Vân. Người xuất gia chính là ngu dốt. Cả một viện có
hẳn mấy ngàn tăng nhân đều chờ ở chỗ này, cứ đứng ngây ngốc ở đây làm
gì? Chờ Phổ Thiện cùng lão đạo bên trong đều hao hết công lực rồi nhặt
xác sao?
Đại sư Từ Vân biến sắc.
Vân Thiển Nguyệt không để ý tới Từ Vân, điểm nhẹ mũi chân, hướng bên
trong Thiền phòng bay đi. Thường ngày nàng thi triển khinh công cảm giác thân nhẹ như chim yến, hôm nay còn chưa nhích tới gần Thiền phòng liền
cảm giác trước mặt truyền đến một cỗ lực cản cường đại. Khinh công so
với thường ngày chậm không chỉ một lần, nhưng so với bước đi tầm thường
thì nhanh hơn rất nhiều. Nàng đi tới cửa, thấy chân lão đạo muốn đá vào
trên ngực Dạ Thiên Dật, nàng bỗng nhiên không dám dừng lại, đi lên phía
trước, xuất ra một trận chưởng phong đánh vế phía lão đạo. Chưởng phong
của nàng mềm mại mà nhu hòa, thoạt nhìn vô lực, nhưng trong khoảnh khắc
liền phá tan phòng hộ của lão đạo, lão đạo cả kinh, chỉ có thể rút chân. Nhưng hơi thở cường đại lại ập đến, Vân Thiển Nguyệt không thể dựa vào
gần một tấc, lôi kéo Dạ Thiên Dật, khó khăn lắm mới lui về phía sau mấy
bước.
“Sao nàng lại tiến vào?” Dạ Thiên Dật nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
“Ta không vào để ngươi nhận lấy cái chết như vậy sao?” Vân Thiển
Nguyệt có chút tức giận. Bất kể khi nhớ lại giữa hai người có liên quan
như thế nào, nàng cũng không thể nhìn Dạ Thiên Dật vì muốn khôi phục lại trí nhớ cho nàng mà không muốn sống nữa!
“Nguyệt nhi, nàng quan tâm ta.” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Dật cười, sắc mặt hơi trầm xuống
“Không phải ta quan tâm ngươi, ta sợ ngươi mà chết thì sẽ liên lụy đến
ta. Dù sao cũng là ta và ngươi cùng đi tới đây!”
Bộ dáng tươi cười của Dạ Thiên Dật không thay đổi “Bất kể như thế nào, nàng sẽ không đứng nhìn ta chết, đúng không?”
“Vậy cũng không nhất định. Hôm nay đây là việc liên quan đến ta, nếu
không phải vì ta, chết sống của ngươi cùng ta không liên quan.” Vân
Thiển Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Bị hai đá của lão đạo, còn có thể cười
như thế, Dạ Thiên Dật đúng là kẻ điên.
“Chờ sau khi ngươi khôi phục trí nhớ, cũng sẽ không nói như vậy.” Dạ Thiên Dật thu lại nụ cười.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, hôm nay tình hình có thể khôi phục trí nhớ hay không cũng khó nói. Nhưng nếu Phổ Thiện đại sư là
người duy nhất trong thiên hạ có thể giải trừ được Phượng Hoàng kiếp, tự nhiên không thể để cho hắn xảy ra chuyện. Nàng nhìn về phía lão đạo,
nói: “Đạo trưởng có thể nhường một bước hay không?”
“Tiểu nha đầu, lão đạo ta chưa bao giờ thích nhường. Thấy ngươi có
thân thủ không tồi, có bản lãnh ngươi liền đi lên so mấy chiêu cùng lão
đạo ta, để cho lão đạo ta đá ngươi mấy đá. Ngươi có thể chịu được giống
như tên tiểu tử kia, lão đạo ta nhường cho ngươi thì cũng có thể.” Lão
đạo nhìn Vân Thiển Nguyệt, một đôi mắt già nua đánh giá toàn thân nàng,
từ cao xuống thấp , khinh thường nói: “Nhưng mà ta khuyên ngươi vẫn nên
đi ra ngoài chờ ta cùng với tên hòa thượng này phân thắng bại đã rồi nói sau! Xem bộ dáng thân thể nhỏ bé này của ngươi, chắc sẽ không chịu được cú đá của ta đâu.”
“Nếu đạo trưởng hứng thú lãnh giáo thân thủ của ta, ta tự nhiên phụng bồi. Về phần ta không chịu nổi cú đá, vậy cũng không nhất định, không
chừng người bị thương tổn chính là đạo trưởng đấy!” Vân Thiển Nguyệt
nhướn mày. Thầm nghĩ xem ra hôm nay không bắt buộc lão đạo dừng tay, thì lão đạo này sẽ không dừng tay rồi.
“Tiểu nha đầu, người cũng là người có tính cố chấp!” Lão đạo hừ một tiếng.
“Đạo trưởng cũng vậy!” Vân Thiển Nguyệt còn chưa dứt lời, trong nháy
mắt đã xuất chưởng, chưởng phong của nàng không giống với Dạ Thiên Dật
đánh thẳng vào mặt lão đạo, mà là dung hợp nội lực với chiêu thức chiến
đấu gần ở hiện đại, chuyên tấn công lão đạo ở dưới bàn. Ở trên bàn có
Phổ Thiện đại sư ngăn cản, hiện tại hắn không động được ở phía dưới bàn, chỉ cần tấn công ở đó, cũng không tin hắn không bị buộc phải dừng tay.
“Thoạt nhìn tiểu nha đầu thật sự có tài, không tệ!” Lão đạo tán dương một câu, duỗi chân đón nhận chưởng phong của Vân Thiển Nguyệt.
Trong lúc Vân Thiển Nguyệt xuất chưởng Dạ Thiên Dật cũng đồng thời
xuất chưởng một lần nữa, chưởng phong lần này so với trước kia bén nhọn
hơn mấy lần.
Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ xem ra lúc trước Dạ Thiên Dật cũng không
xuất ra toàn bộ bản lãnh, nàng cũng cảm thấy Dạ Thiên Dật không thể nào
không dùng được như vậy. Nàng liếc Dạ Thiên Dật một cái, cũng không nói
gì.
Song chưởng của hai người trong khoảnh khắc hợp lại một một chỗ, một
người tấn công phía trên lão đạo, một người tấn công phía dưới.
Thân thể của lão đạo đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên bay lên, hai tay
vẫn đối chưởng với Phổ Thiện đại sư, nhưng hai chân cũng là rời xa khỏi
bàn dùng để ứng phó Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Thiên Dật, nhưng cũng không hề ở thế hạ phong.
Trong nháy mắt ba người qua lại mấy chiêu. Chẳng những Vân Thiển
Nguyệt và Dạ Thiên Dật không thể bức bách lão đạo dừng tay, mà còn không chiếm được chỗ tốt nào.
“Thất hoàng tử, Thiển Nguyệt tiểu thư, các ngươi dừng tay đi! Đây là
chuyện tục trần của lão hòa thượng ta. Chuyện ta đáp ứng các người nếu
hôm nay còn lưu lại một hơi thở, cũng sẽ nhất định giúp các ngươi.” Phổ
Thiện đại sư mở miệng lần nữa, thấy hai người vẫn không dừng tay, phảng
phất không nghe thấy, hắn nói với Vân Thiển Nguyệt: “Thiển Nguyệt tiểu
thư, ngài lui ra đi! Ngài không phải là đối thủ của lão đạo thối này.
Lão hòa thượng ta cùng Cảnh thế tử là bạn vong niên với nhau. Nếu ngài
bị thương, lão hòa thượng ta cũng không biết phải nói với Cảnh thế tử
như thế nào.”
Nhớ tới Dung Cảnh, lại nghĩ nếu tiếp tục như vậy đúng không phải là
biện pháp, Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên dừng tay, nhìn về phía lão đạo
“Đạo trưởng, vậy phải như thế nào ngài mới chịu dừng tay?”
Dạ Thiên Dật thấy Phổ Thiện đại sư chỉ nói ra một câu Dung Cảnh liền
để cho Vân Thiển Nguyệt dừng tay, hắn khẽ mím môi mỏng lại, cũng dừng
tay.
“Tiểu nha đầu, lão đạo ta mới vừa nói, như thế nào cũng sẽ không dừng tay. Lão đạo ta cùng lão hòa thượng này đã ước hẹn hai mươi năm rồi,
cũng đợi hai mươi năm, sao có thể chỉ vì tiểu nha đầu ngươi nói một câu
là có thể dừng tay? Các ngươi vẫn nên biết điều một chút lui xuống chờ
đi! Không chừng ta sẽ mềm lòng lưu lại một hơi cho lão hòa thượng ngốc
này.” Lão đạo không chịu nhả ra. Nói chuyện vẫn mạnh mẽ như cũ, thân thể lăng không ngồi trở lại bàn.
“Ta trúng Phượng Hoàng kiếp! Lưu lại một hơi không dùng được!” Vân
Thiển Nguyệt nhìn lão đạo, nhướng mày “Trong thiên hạ chỉ có Phổ Thiện
đại sư mới có thể giải trừ được. Nếu ngươi làm hắn bị thương, không giải cho ta được. Thì tính toán như thế nào? Đến lúc đó mạng của ngài cũng
không có tác dụng!”
“Phượng Hoàng kiếp?” Lão đạo bỗng nhiên dừng tay, nhìn về phía Vân
Thiển Nguyệt, giương lông mày lên:”Ngươi muốn cho tên hòa thượng trọc
này giải trừ Phượng Hoàng kiếp?”
“Không sai!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhìn thần sắc lão đạo thì biết hắn cũng biết Phượng Hoàng kiếp. Hơn nữa nàng thấy lão đạo thì có một
loại cảm giác, Mặc dù lúc trước Dạ Thiên Dật không dùng toàn lực, nhưng
cũng dùng bảy tám phần, lão đạo ra tay không có nửa điểm lưu tình với Dạ Thiên Dật, mà nàng cùng lão đạo giao thủ, nàng phát hiện lão đạo lại
lưu tình khi ra tay với nàng. Mặc dù không để lại dấu vết, nhưng nàng
cảm giác được, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng nàng cảm giác, cảm thấy đoán chừng là nàng cùng lão đạo có chút sâu xa. Hơn nữa khi Dạ Thiên Dật đẩy cửa ra lúc lão đạo nhìn nàng, cái nhìn kia, quá không tầm thường.
“Tiểu nha đầu! Ai nói trong thiên hạ này chỉ có con lừa trọc này mới có thể giải được Phượng Hoàng kiếp?” Lão đạo nhướn mày.
” Chẳng lẽ không đúng?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra. Hôm đó Dung Cảnh
cùng Phổ Thiện đại sư đều nói như thế, Phượng Hoàng kiếp chỉ có Vô
thượng chân kinh của Thiếu Lâm tự mới có thể phá giải. Hôm nay dõi mắt
khắp thiên hạ, chỉ có Phổ Thiện đại sư biết Vô Thương chân kinh, huống
chi trong tay Phổ Thiện đại sư cũng có Kiếp Ấn đan, trong thiên hạ cũng
chỉ có một viên. Bây giờ Dạ Thiên Dật không muốn sống cũng muốn tách Phổ Thiện đại sư và lão đạo đang so đấu nội lực ra, sợ vạn nhất Phổ Thiện
đại sư có chuyện gì thì nàng không khôi phục lại được trí nhớ nữa. Chẳng lẽ không đúng?
“Tự nhiên không phải! Có lão đạo ta ở đây, Phượng Hoàng kiếp còn chưa tới phiên con lừa trọc này thể hiện!” Lão đạo khinh thường nhìn thoáng
qua Phổ Thiện đại sư “Mặc dù Vô Thượng chân kinh của Thiếu Lâm tự tốt,
nhưng cũng là mạnh mẽ bài trừ Kiếp ấn, nếu không may, nha đầu ngươi liền đi đời nhà ma. Lão đạo ta biết cách giải Phượng Hoàng kiếp, rất dễ
dàng.”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra một lần nữa, nhìn về phía Phổ Thiện đại sư.
Sắc mặt Dạ Thiên Dật hiện lên vẻ vui mừng.
Phổ Thiện đại sư đón nhận tầm mắt của Vân Thiển Nguyệt gật đầu “Mặc
dù lão nạp không quên lão đạo này, nhưng hai mươi năm rồi đều không có
tin tức của hắn, lão nạp cho là hắn đã sớm qua đời, nếu hắn qua đời, dõi mắt thiên hạ cũng chỉ có lão nạp có thể giải trừ Phượng Hoàng kiếp? Ai
biết thối lão đạo này còn sống!”
“Con lừa trọc kia, ngươi chưa chết, lão đạo ta sẽ không chết trước !” Lão đạo hừ một tiếng.
“Đã như vậy, xin phiền đạo trưởng dừng tay, trợ giúp Nguyệt nhi giải
trừ Phượng Hoàng kiếp, Dạ Thiên Dật tất nhiên sẽ có hậu lễ cảm tạ!” Dạ
Thiên Dật nói, cúi người hanh lễ với lão đạo.
“Không thể nào! Mặc dù lão đạo ta biết giải Phượng Hoàng kiếp, nhưng
dựa vào cái gì mà phải giải trừ cho tiểu nha đầu này?” Lão đạo bất vi sở động “Dạ tiểu tử, lão đạo ta cũng có nhiều thứ tốt, rất nhiều đấy, sống hơn một trăm năm, vật tốt gì mà chưa từng thấy qua? Còn chướng mắt cái
gì hậu lễ hay không hậu lễ của ngươi đấy!”
“Vậy phải như thế nào đại sư mới có thể trợ giúp Nguyệt nhi giải trừ
Phượng Hoàng kiếp?” Dạ Thiên Dật nhìn lão đạo “Đạo trưởng cứ nói, chỉ
cần ta có thể làm được, muôn lần chết không chối từ!”
“Lão đạo ta muốn ngươi tự vẫn tại chỗ! Ngươi cũng làm?” Lão đạo nhìn Dạ Thiên Dật, vểnh râu mép màu hoa râm lên.
“Mạng của ta cũng không phải là đáng giá, cho đạo trưởng cũng được.
Nhưng thân thể sau này còn muốn phụng bồi Nguyệt nhi, tự nhiên không thể cho đạo trưởng. Trừ cái này, đạo trưởng cứ việc nói ra điều kiện.” Dạ
Thiên Dật lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới hắn cũng không ngốc quá, còn chưa vì khôi
phục trí nhớ cho nàng mà mạng cũng ném đi, đó là hành động không có chút lí trí.
“Vậy lão đạo ta đây cho ngươi đi giết cha ngươi?” Lão đạo nhướng mày lần nữa.
Sắc mặt của Dạ Thiên Dật khẽ biến.
Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ lão đạo này thật ngoan độc! Không biết có
thâm cừu đại hận gì với Dạ thị hoàng thất? Từ khi nhìn thấy Dạ Thiên Dật liền có sắc mặt không tốt thì không nói, bây giờ còn nói ra điều kiện
như vậy. Đoán chừng là lão hoàng đế làm cái gì đắc tội với hắn.
“Tiểu tử, không phải ngươi nói cái gì cũng có thể đáp ứng sao? Làm
sao? Nói chuyện mà trong nháy mắt liền không giữ lời rồi?” Lão đạo lại
nhướn mày.
“Thối lão đạo! Có người nào bức bách người khác như vậy sao? Xưa nay
giết cha là đại bất hiếu, mà đây lại là quân phụ(cha là vua)! Ngươi để
cho người ta đáp ứng ngươi như thế nào?” Phổ Thiện đại sư không nhìn
được nữa, qua bàn đá ra một cước về phía lão đạo.
“Trọc hòa thượng, cẩn thận phá hủy bàn cờ, chân của ngươi không nên động mới thỏa đáng!” Lão đạo nhắc nhở Phổ Thiện đại sư.
Phổ thiện đại sư lập tức dừng chân.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ không trách được thời điểm vừa rồi nàng cùng Dạ Thiên Dật bức bách lão đạo, Phổ Thiện đại sư không nhân cơ hội đó để ra tay! Nàng cảm thấy nếu Phổ Thiện đại sư có thể uống rượu ăn thịt, cũng
không phải là người theo khuôn phép cũ, cổ hủ chính trực gì. Chắc là sợ
phá hủy bàn cờ. Nàng nhìn hướng bàn cờ, phát hiện ván cờ này chính là
ván cờ mà Phổ Thiện đại sư cùng Dung Cảnh đánh hôm qua. Mà lão đạo đi
quân trắng, đi lại quân cờ hôm đó Dung Cảnh đi, lại không kém so với
Dung Cảnh chút nào, nàng có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ lão đạo này không
phải là cùng nàng có sâu xa, mà là cùng Vinh vương phủ có sâu xa? Hoặc
là cùng Dung Cảnh có sâu xa?
“Dạ tiểu tử, rốt cuộc ngươi có đáp ứng hay không?” Lão đạo lại hỏi Dạ Thiên Dật.
“Xưa nay giết cha là đại bất hiếu! Đạo trưởng thứ lỗi.” Dạ Thiên Dật trầm mặc hồi lâu, lắc đầu.
“Xem ra tiểu nha đầu này ở trong lòng của ngươi cũng không trọng yếu
bằng cha ngươi đi! Ta thấy Phượng Hoàng kiếp của nàng không giải cũng
được!” Lão đạo liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, hừ lạnh một tiếng với Dạ
Thiên Dật “Trừ mạng ngươi và mạng của lão cha ngươi, dõi mắt thiên hạ,
lão đạo ta cũng không thèm!”
Dạ Thiên Dật nhếch môi lên, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Được rồi! Phượng Hoàng kiếp không giải cũng được! Chúng ta đi ra ngoài!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài.
Dạ Thiên Dật đứng bất động.
Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa, chỉ nghe lão đạo lại nói “Tiểu nha đầu,
Dạ tiểu tử này không thể đáp ứng được điều kiện của ta, có lẽ ngươi có
thể làm được. Nếu ngươi đáp ứng lão đạo ta một việc, hiện tại lão đạo ta có thể bỏ qua tên hòa thượng trọc này, giúp ngươi giải trừ Phượng Hoàng kiếp, thế nào?”
“Đáp ứng ngươi điều kiện gì?” Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn lão đạo.
“Đi giết Dung Cảnh!” Lão đạo nói ra điều kiện.
“Không thể nào!” Vân Thiển Nguyệt quả quyết cự tuyệt “Ngươi ra cho ta cái điều kiện này, không bằng nói để cho ta giết ngươi còn đơn giản
hơn!”
“Nghe nói Dung Cảnh không phải ngươi không cưới, nhưng hôm nay chỉ có Dạ tiểu tử này cùng ngươi tới nơi này. Y theo lão đạo ta nhìn, hắn đối
với ngươi cũng không có gì đặc biệt! Nếu không sao lại mặc ngươi tới nơi này?” Lão đạo nhướn mày.
“Đó là chuyện của ta và hắn, tựa hồ không liên quan đến ngươi. Phượng Hoàng kiếp của ta cũng không phải là không giải không được.” Vân Thiển
Nguyệt xoay người tiếp tục đi ra ngoài. Lúc này nàng dám đoán chắc, lão
đạo này tất nhiên có sâu xa cùng Dung Cảnh.
“Đạo trưởng, nếu ta dám giết cha, ngươi có thể giúp nàng giải trừ Phượng Hoàng kiếp?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên thấp giọng hỏi.
Vân Thiển Nguyệt dừng chân lại lần nữa.
“Không sai!” Lão đạo gật đầu.
“Tốt, ta đáp ứng ngươi!” Dạ Thiên Dật đáp ứng.
Vân Thiển Nguyệt khẽ động tâm tư, chợt quay đầu nhìn lại Dạ Thiên
Dật. Thấy lúc này hắn đang cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, mới
vừa rồi bởi vì bị lão đạo đạp hai cước cùng một phen đánh nhau, cẩm bào
màu tím nhạt trước ngực có hai dấu chân, tóc hắn có chút xốc xếch, hơi
thở quanh thân mờ mờ lạnh lùng, nặng nề. Nàng nhếch môi mỏng, nếu buổi
trưa hôm nay nàng cùng Dung Cảnh ở sau tấm bình phong trong Ngự thư
phòng không nghe thấy Dạ Thiên Dật nói chuyện cùng lão hoàng đế, lúc này đại khái cũng cảm thấy rất kinh hãi, nhưng hôm nay nàng không cảm thấy
kinh hãi chút nào. Dạ Thiên Dật không có nửa điểm tình cảm cha con với
lão hoàng đế. Nếu không hắn cũng sẽ không nói ra phá hủy giang sơn Dạ
thị, phá hủy Hoàng lăng của Dạ thị, có thể giết chính mình và tất cả con nối dòng của Dạ thị. Có thể nghĩ, những năm này lão Hoàng đế lấy lý do
thí luyện để Dạ Thiên Dật có thể trở thành người có tư cách thừa kế Dạ
thị giang sơn nên lưu đày hắn, tru di tam tộc mẫu thân hắn, nhổ cỏ tận
gốc, một thân một mình đi Bắc Cương, còn phải ứng phó với đủ loại ám sát và quấy nhiễu của Dạ Thiên Khuynh, tất nhiên cuộc sống trôi qua không
tốt. Có lẽ trước kia cũng có tình cảm phụ tử với lão hoàng đế, nhưng
cũng bị những năm tháng qua mài mòn hết mất rồi.
“A? Dạ tiểu tử, ngươi xác định ngươi đáp ứng lão đạo ta?” Tinh quang từ mắt lão đạo bắn ra bốn phía nhìn Dạ Thiên Dật.
“Đạo trưởng không có nghe sai!” Dạ Thiên Dật gật đầu.
“Tốt! Vậy bây giờ ngươi hãy đi đi! Chỉ cần hai canh giờ sau ngươi
xách đầu của lão cha ngươi trở lại, lão đạo ta sẽ giải trừ Phương Hoàng
kiếp cho tiểu nha đầu.” Lão đạo gật đầu.
“Tốt!” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên xoay người, đi về phía cửa, mấy bước
nữa sẽ đến cửa, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, sắc mặt âm trầm thối lui, ôn nhu nói với nàng: “Nguyệt nhi, nàng ở nơi này chờ ta!”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày “Dạ Thiên Dật, ta chỉ bị mất trí nhớ mà thôi, đối với ngươi quan trọng như vậy sao?”
“Quan trọng!” Dạ Thiên Dật gật đầu.
“Quan trọng đến nỗi khiến ngươi thí phụ sát quân (giết cha giết vua)? Trên lưng bị bêu danh? Ngươi cũng biết nếu ngươi giết cha, sau này
ngươi sẽ không ngẩng đầu lên được. Dân chúng thiên hạ sẽ mắng ngươi, cho dù ngươi đăng cơ làm Đế, có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn để ngăn chặn
miệng lưỡi của thiên hạ, nhưng không ngăn được sử quan ghi lại trên sử
sách.” Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt nhắc nhở.
“Ta biết, ta không sợ!” Dạ Thiên Dật nói.
“Dạ tiểu tử, ngươi không sợ. Đến lúc đó khắp thiên hạ mọi người nói
ngươi là vì tiểu nha đầu mà giết cha. Nàng có thể bị biến thành hồng
nhan họa thủy. Đến lúc đó nước bọt của người khắp thiên hạ cũng sẽ phun
vào mặt nàng. Ngươi hỏi nàng có sợ hay không?” Lão đạo nhìn hai người,
cảm thấy rất thú vị.
Phổ Thiện đại sư nhìn hai người, mắng chửi lão đạo: “Lão đạo thối
này, ngươi nham hiểm như thế, cũng không sợ bị đày xuống mười tám tầng
địa ngục. Phật tổ cũng không siêu độ cho ngươi!”
“Lão đạo ta không tin Phật tổ.” Lão đạo hừ một tiếng “Chỉ có hòa
thượng trọc như ngươi mới tin Phật tổ. Như vậy hơn một trăm năm qua sao
Phật tổ không siêu độ cho ngươi đến Tây Thiên đi?”
“Chờ xem ngươi xuống Địa Ngục, lão nạp mới đi Tây Thiên.” Phổ Thiện đại sư cũng hừ một tiếng.
. . . . . .
Trong lúc rảnh rỗi so đấu nội lực, hai người lại bắt đầu khẩu chiến. Cũng không ai nhường ai.
“Chuyện này là do một mình ta chủ trương. Có quan hệ gì đến nàng
đâu?” Dạ Thiên Dật không nhìn lão đạo, dứt lời, ôn nhu nói với Vân Thiển Nguyệt “Nguyệt nhi, mặc dù cùng nàng có liên quan, ta sẽ giải thích, nàng không sợ đúng không?”
Trong lúc nhất thời, Vân Thiển Nguyệt không biết nói gì, trầm mặc
không nói. Chuyện tình trong thiên hạ khiến cho nàng sợ không thể nói
không có, chỉ có một chuyện, nhưng tuyệt đối không phải là cái gì mà
nước bọt dìm người chết đuối, dân chúng khắp nơi thóa mạ nàng, mà nàng
sợ chính là Dung Cảnh ăn giấm chua nhưng không ra tay với nàng, mà là tự hành hạ tàn nhẫn với chính bản thân hắn, nàng không chịu nổi chính là
chuyện này.”Nàng ở nơi này chờ ta!” Dạ Thiên Dật đưa tay đi ôm Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lời Dung Cảnh dặn dò, lập tức né tránh, Dạ
Thiên Dật không ôm được, sắc mặt buồn bã, cúi đầu, giọng nói cực thấp,
tối tăm “Nguyệt nhi, ta không thích phụ hoàng là một chuyện, trong lòng
hận hắn giết mẫu phi và gia tộc mẫu phi, trục xuất ta đi Bắc Cương là
một chuyện, nhưng nếu không phải bởi vì nàng, ta tuyệt đối sẽ không thí
phụ sát quân.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.
Dạ Thiên Dật đưa tay ra lần nữa, lúc này không cho Vân Thiển Nguyệt
né tránh, ôm chặt lấy nàng, tựa hồ tìm kiếm dũng khí, giọng nói mặc dù
tăm tối, nhưng vẫn ôn nhu “Thế gian không có gì là ta không thể mất đi,
trừ nàng ra.”
Thân thể Vân Thiển Nguyệt cứng ngắc bất động.
“Ta không chịu được từ nay về sau nàng sẽ coi ta là người xa lạ! Ta
không chịu được nàng mất đi trí nhớ, trong sinh mệnh của ta sẽ không còn được tình cảm ấm áp của nàng sưởi ấm. Ta cũng không chịu được nhìn thấy nàng cùng hắn cầm sắt cùng minh, công khai bày tỏ tâm ý, thỉnh chỉ tứ
hôn. Ta không chịu được một ngày kia nàng gả cho hắn, ta nhìn nàng mũ
phượng trên đầu, khăn quàng trên vai lên kiệu hoa của hắn bước vào đại
môn Vinh vương phủ . . . . . .” Dạ Thiên Dật tựa đầu vào trên vai Vân
Thiển Nguyệt, dường như nói với Vân Thiển Nguyệt là cũng tự nói với bản
thân mình “Thí phụ sát quân ta không sợ, ta sợ chính là từ nay về sau
không gặp được nàng. Vậy thì cả đời này, ta nên làm như thế nào đây?
Nguyệt nhi, nàng có thể hiểu không? Hôm nay ta chỉ còn lại nàng!”
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt hơi tái, khoảng cách quá gần, nàng có thể
tinh tường cảm nhận được Dạ Thiên Dật kiên quyết cùng quyết tuyệt, cũng
có thể rõ ràng cảm nhận được cảm tình đọng lại trong lòng hắn. Nàng
nhếch môi, một câu cũng không nói nên lời.
“Cho nên, làm sao bây giờ đây! Nàng chỉ có thể ở nơi này chờ ta.” Dạ
Thiên Dật buông Vân Thiển Nguyệt ra, tay nhẹ nhàng khẽ vuốt tóc nàng, ôn nhu cười nói “Sau khi nàng khôi phục trí nhớ, chúng ta sẽ giống như
trước đây, cùng nhau ngồi ở đầu tường nhìn bầu trời. Nàng sẽ kể cho ta
nghe chuyện xưa chuyện ông già và biển cả, nàng tiên cá, thợ săn Hải Lực Bố. Đã năm năm rồi ta không được nghe!”
Dứt lời, hắn thả tay xuống, cất bước đi ra ngoài cửa.
“Dạ Thiên Dật!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên gọi hắn.
Dạ Thiên Dật dừng bước, quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình lãnh huyết vô
tình. Hiện tại nàng thích Dung Cảnh, có lẽ đúng là cảm giác như hôm nay ở Vinh Hoa cung lúc Dung Cảnh gỡ xương cá cho nàng, có lẽ nàng đã yêu
hắn. Cho dù khôi phục trí nhớ, thì có thể thế nào? Nàng nhớ Dạ Thiên
Dật, có thể quên Dung Cảnh sao? Đã có thời gian dài chung đụng như vậy,
từng chút từng chút một? Không thể nào! Nàng nhìn Dạ Thiên Dật, sắc mặt
lạnh lùng, giọng nói cũng trong trẻo lạnh lùng “Sau khi ta khôi phục trí nhớ, đối với ngươi cũng không thể giống như trước. Ta yêu Dung Cảnh.
Khôi phục là trí nhớ của quá khứ, làm sao có thể xóa bỏ trí nhớ hiện tại của ta? Ta đã không phải là Vân Thiển Nguyệt trước kia rồi. Dạ Thiên
Dật, ngươi hiểu chưa? Mặc dù ngươi thí phụ sát quân, chúng ta cũng không thể.”
Sắc mặt của Dạ Thiên Dật vốn đang ôn nhu hòa hoãn liền trắng bệch,
không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt “Nguyệt nhi. . . . . . nàng nói. . . . . . Nàng đã yêu Dung Cảnh? Yêu?”
“Đúng, yêu.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười “Nguyệt nhi, nàng biết cái gì gọi là yêu sao?”
Vân Thiển Nguyệt mím môi.
“Nàng đối với hắn chẳng qua là thích mà thôi. Chúng ta ở bên cạnh
nhau mười năm, mặc dù năm năm chia lìa, nhưng năm năm này cũng chưa bao
giờ dứt thư từ qua lại. Nàng cùng Dung Cảnh mới ở chung với nhau mấy
ngày? Mà đã yêu hắn rồi? Nguyệt nhi, nàng không thể bởi vì từ chối ta,
mà nói ra lý do buồn cười như vậy!” Dạ Thiên Dật nhìn chằm chằm vào mặt
Vân Thiển Nguyệt “Hiện tại không có gương, nếu có gương, nàng có thể
nhìn xem một chút vẻ mặt của nàng lúc này, ngay cả người trong lòng mình nàng cũng không xác định được, không phải sao? Chúng ta ở bên cạnh nhau đã nhiều năm, ta còn hiểu nàng hơn là hiểu chính mình. Có lẽ ta không
biết chính mình một giây sau sẽ làm ra chuyện gì, nhưng ta biết nàng sẽ
làm ra chuyện gì. Từ nhỏ đến lớn, ta để ý nàng còn hơn là để ý đến chính bản thân mình. Nhiều đến mức nàng không thể tưởng tượng được.”
“Vậy thì thế nào? Bất kể là yêu, hay là thích, tóm lại hắn đã cắm rễ ở trong lòng ta, nhổ cũng không ra!” Vân Thiển Nguyệt nhấp cánh môi thật
chặt nói “Mặc dù khôi phục trí nhớ, ta cũng tin tưởng, ta vẫn sẽ đối với hắn giống như ngày hôm nay vậy. Dạ Thiên Dật, khi đó ngươi có thế để
cho ta bỏ quên hắn mà đối với ngươi độc nhất vô nhị như trong quá khứ?
Không thể nào!”
Dạ Thiên Dật nắm chặt tay trong tay áo: “Lúc này nàng nói vậy nhưng sau khi khôi phục trí nhớ sẽ khác!”
“Mặc dù ta không hiểu cái gì gọi là yêu. Nhưng ta biết, chính là muốn đối xử với hắn thật tốt, cũng nguyện ý đi yêu hắn, ta cảm giác mình
chưa từng có ý nghĩ sẽ đối xử tốt với một người nào như vậy, muốn để cho Tử Trúc Lâm vĩnh viễn ở trong lòng của ta, vô luận là hoa đào, hay là
hoa hạnh, hay là hoa hải đường, hoặc là hoa mai, hoa lan, hoa quế. . . . . . Tất cả các loài hoa, đều vĩnh viễn không bằng Tử Trúc Lâm!” Vân
Thiển Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, từng chữ từng câu. Dứt lời, nàng bỗng
nhiên ngửa đầu nhìn về phía nóc phòng, thanh thanh nói: “Dung Cảnh,
ngươi nghe đủ chưa? Còn không xuống đây!”
Dạ Thiên Dật ngẩn ra, ngẩng đầu hướng nóc phòng nhìn lại.
Chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh chẳng biết lúc nào ngồi ở
trên nóc Thiền phòng. Lúc này sắc trời tối đen, nhưng Linh Đài tự đèn
đuốc sáng trưng, trên không trung sao sáng đầy trời. Bộ cẩm bào trắng
nguyệt nha của Dung Cảnh như được điểm thêm ánh sao, trong bóng tối
nhưng không thể che giấu được ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ hắn. Sắc mặt hắn hờ hững lãnh đạm, dáng người tú nhã(thanh tú nho nhã), vạt áo của cẩm
bào nguyệt nha vắt lên xà nhà, một chân giẫm xà nhà, một chân giẫm lên
mái ngói, thần sắc quá mức thanh thản tản mạn, tựa hồ mang theo ba phần
lạnh lùng, ba phần thờ ơ nhìn Dạ Thiên Dật.
Đám người Đại sư Từ Vân vẫn chú ý động tĩnh trong phòng, lúc này nghe vậy tất cả cũng nhìn về phía xà nhà, mỗi người đều mang vẻ mặt khó che
giấu kinh ngạc. Tựa hồ cũng không biết Dung Cảnh tới lúc nào, hơn nữa
nửa điểm động tĩnh cũng không có. Thoạt nhìn cũng không che dấu thân
hình, người trong phòng bởi vì đang so đấu nên chưa từng phân tâm chú ý
mà thôi, nhưng bọn hắn vẫn đang ở trong viện nhưng cũng không có người
nào phát hiện ra. Có thể thấy được công lực của Cảnh thế tử cao thâm bao nhiêu. Bọn họ nhớ lúc Thất hoàng tử đẩy cửa Thiền phòng đang đóng thì
có chút khó khăn đấy, như vậy vừa so sánh với nhau, tất nhiên võ công
của Cảnh thế tử cao hơn Thất hoàng tử mấy phần, có lẽ còn cao hơn rất
nhiều.
“Ngươi không phát hiện ra là hắn đã sớm tới rồi có đúng hay không,
thật ra thì lúc ta xuất thủ với lão đạo hắn đã tới rồi.” Vân Thiển
Nguyệt thu hồi ánh mắt từ nóc phòng, nhìn về phía Dạ Thiên Dật, thần sắc bình tĩnh “Ngươi nhìn đi, ta là người đầu tiên phát hiện ra hắn. Cái
này không liên quan đến võ công, tình cảm của ta đối với hắn đã vượt qua ta đối với chính mình rồi. Không phải là ta cảm nhận được hơi thở của
hắn, mà là ta biết hắn nhất định sẽ đến. Mà khi không khí của Linh Đài
tự hơi có chút thay đổi, ta biết ngay nhất định là hắn.”
Dạ Thiên Dật cũng từ nóc phòng thu hồi tầm mắt, nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt chìm vào tối tăm.
“Cho nên, chuyện khôi phục trí nhớ, mặc dù ta đáp ứng ngươi. Nhưng là. . . .” Vân Thiển Nguyệt từng chữ từng câu mở miệng.
“Không có nhưng là!” Dung Cảnh bỗng nhiên từ nóc phòng người nhẹ
nhàng mà rơi xuống, chặn đứng lời Vân Thiển Nguyệt nói, cẩm bảo màu
trắng nguyệt nha vẽ lên một đường cong mờ, hắn nhẹ nhàng không tiếng
động bay xuống chỗ cửa ra vào, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Dạ Thiên Dật “Thất hoàng tử muốn công bằng, Dung Cảnh liền
cho ngươi công bằng! Thí phụ sát quân thẹn với dân chúng thiên hạ, Thất
hoàng tử không cần phải làm đâu!” Dứt lời, hắn chậm rãi xoay người, nhìn vào phía bên trong cửa, nhàn nhạt nói với lão đạo: “Nếu muốn nàng khôi
phục trí nhớ mà không thể không cần một điều kiện, ta tới đáp ứng điều
kiện của ngài! Như thế nào? Sư phụ của ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...